Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 73: Buồn bực
"Ý của anh là, nếu mà tôi trở lại bên cạnh anh, tôi cũng có thể nổi tiếng như thế?" Giọng nói của Hà Quyên không chắc chắn hỏi Thịnh Nhạc Dục.
"Ít nhất là tốt hơn so với em của hiện tại." Thịnh Nhạc Dục vô cùng tự tin nói ra.
Loại chuyện như vậy, bây giờ đối với hắn mà nói, hoàn toàn là không có vấn đề.
Nếu là hắn muốn cho người sắp xếp một phần công việc, tuyệt đối là tốt hơn so với một thợ mát xa như Hà Quyên hiện tại.
"Tốt hơn so với tôi hiện tại?" Hà Quyên nhìn Thịnh Nhạc Dục, tất cả tâm tư đều được che giấu ở phía sau tròng mắt đen của cô: "Tôi thật sự không biết, bây giờ anh còn có bản lĩnh lợi hại như vậy."
"Bây giờ anh đã không còn giống như trước kia rồi." Thịnh Nhạc Dục nhắc tới năng lực hiện tại của hắn, thì vô cùng tự tin.
Không phải nói nguồn gốc của một người đàn ông tự tin là ở sự nghiệp sao?
Hiện tại sự nghiệp của hắn thành công, tuyệt đối vô cùng có tự tin.
"Nếu tôi trở lại bên cạnh anh, anh có thể lập tức kết hôn với tôi sao?" Hà Quyên hỏi Thịnh Nhạc Dục.
"Hiện tại làm sao có thể lập tức kết hôn, thời cơ vẫn còn chưa chín muồi. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục nói được một nửa liền bị Hà Quyên cắt đứt.
"Thời cơ chưa chín muồi. Trước kia, anh nói sự nghiệp chưa thành công, không đủ tiền, vậy thì bây giờ lấy cớ gì?" Hà Quyên chất vấn Thịnh Nhạc Dục.
"Không phải lấy cớ, mà là. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục muốn giải thích, Hà Quyên hoàn toàn cũng không muốn nghe, lắc đầu một cái nói: "Thịnh Nhạc Dục, anh không cần lại tìm thêm cớ. Từ đầu đến cuối, người anh yêu nhất chính là bản thân anh."
"Đã nhiều năm như vậy, xem như là tôi đã thấy rõ ràng rồi." Hà Quyên đã buông xuống được mà cười cười: "Thật ra thì, rất cảm ơn anh, lúc đầu tôi bất lực như thế, có anh ở bên cạnh, ta đã có nhiều động lực hơn, cảm nhận được một phần ấm áp."
Nhắc tới thời gian ấm áp đó, Hà Quyên tự giễu cười một tiếng: "Mặc kệ phần ấm áp này là thật sự tồn tại hay là tôi tự mình tưởng tượng, tôi đều cám ơn anh đã cho tôi đây có động lực nhiều năm như vậy."
"Tôi mệt mỏi, không muốn trở thành một công cụ của anh, một phần giải trí trong sinh hoạt. Tôi đã kết hôn. . . . . ."
"Kết hôn thì thế nào? Các người mới quen biết chưa bao lâu?" Hà Quyên vừa nhắc tới chuyện cô kết hôn, trong lòng Thịnh Nhạc Dục liền tràn đầy khó chịu.
"Quen biết bao lâu không là vấn đề, mấu chốt của vấn đề là. . . . . . Tôi yêu anh ấy." Hà Quyên chưa từng khẳng định qua như vậy, cô yêu Chu Duệ Trạch
Đúng, cô yêu một người bình thường rất thích làm việc kì lạ đó, thích làm nũng, lại hết sức có trách nhiệm của người đàn ông.
Anh sẽ chăm sóc cô chu đáo, biết tất cả những gì cô cần, cũng chú ý không khiến cô phải quan tâm đến những việc nhỏ nhặt.
Cô bỏ ra, tình cảm của cô được đáp lại, người đàn ông như vậy, có lý do gì mà cô không thương đây?
“ Lúc trước em còn nói yêu anh." Thịnh Nhạc Dục xì mũi coi thường đối với lời nói của Hà Quyên, thể hiện rỏ chính là không tin lời của cô.
“ Không sai, tôi yêu anh, nhưng anh cũng đã nói, là lúc trước“. Hà Quyên cười một tiếng, “ Tôi yêu, ở thời gian 5 năm này, bị anh từ từ giày vò tất cả đều không còn."
“ Thịnh Nhạc Dục, ngươi đã chín chắn chút đi. Bỏ qua một người rồi chính là đã bỏ lỡ, có lẽ người khác có thể quay đầu lại, nhưng mà, từ nhỏ, con người của tôi tính tình đã bướng bỉnh, sẽ không quay đầu lại." Hà Quyên lấy tiền từ trong túi ra, đặt trên bàn.
Cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
“ Hà Quyên." Thịnh Nhạc Dục không cam lòng gọi một tiếng.
Hà Quyên cũng không hề quay đầu lại, chỉ là ném cho hắn một câu nói: “Đừng khiến tôi xem thường anh."
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Thịnh Nhạc Dục, trực tiếp rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Hà Quyên dứt khoát không lưu luyến chút nào, Thịnh Nhạc Dục ngồi ở nơi đó không biết làm sao, dường như có cái gì đó không đúng lắm.
= = = Đường phân cách của Cửu Cửu = = =
Chín giờ tối, Chu Duệ Trạch mới mở cửa phòng, không còn hơi sức kêu:" Bà xã, anh đã trở về. Bị nhân viên chèn ép mà trở về."
“ Ngoan, trở lại thì phải đi rửa tay ăn cơm." Hà Quyên cười ra nghênh đón, lấy dép ra cho anh từ trong tủ giày ra:"Mau đi đi. Em cho anh uống canh."
“ Được." Chu Duệ Trạch hơi cúi người, tại gò má của Hà Quyên khẽ chạm xuống, không đợi Hà Quyên đánh anh, lập tức chạy đi rửa tay.
Hà Quyên không nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp bưng canh ra ngoài cho Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch vừa vào phòng ăn lập tức hít một hơi thật sâu, cợt nhã tiến tới trước mặt của Hà Quyên: “Bà xã, làm món ăn ngon gì, thật là thơm."
“ Canh tẩm bổ, uống nhanh." Hà Quyên cười nhẹ nhàng đẩy Chu Duệ Trạch, ý bảo anh nhanh đi uống.
Chu Duệ Trạch ngồi vào chổ đối diện với Hà Quyên, nhìn canh ở trước mặt cầm lên, thổi thổi, dùng tốc độ nhanh nhất uống vào.
“ Anh làm gì đấy? Uống nhanh như vậy, nóng!" Hành động của Chu Duệ Trạch dọa Hà Quyên sợ hết hồn.
Chu Duệ Trạch không hề để ý tới lời nói của Hà Quyên, sau khi uống canh xong, vừa để chén xuống, nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Đột nhiên Chu Duệ Trạch trở nên nghiêm túc, khiến trong lòng của Hà Quyên chợt căng thẳng.
Cô phát hiện khí thế của Chu Duệ Trạch dường như không còn là một kiểu, hai tròng mắt thâm thúy kia tựa như muốn lập tức nhìn thấu cô.
“ Nói đi," Chu Duệ Trạch an tĩnh nhìn Hà Quyên, rồi nói hai chữ.
“ Nói, nói gì?" Hà Quyên cũng không biết thế nào, lúc này đối với Chu Duệ Trạch, cô đặc biệt khẩn trương.
Chu Duệ Trạch nghiêm túc, một chút cũng không nhìn ra được sự dịu dàng của ngày thường, khiến cô không khỏi cảm thấy áp lực.
“ Nói em hôm nay thế nào." Trên mặt của Chu Duệ Trạch không có nụ cười, chỉ là nhìn Hà Quyên như vậy, từ lúc anh vừa vào cửa liền phát hiện cô có chút không đúng lắm, nhất định là đã có chuyện.
Hà Quyên hơi cúi đầu, dán mắt chằm chằm vào trên bàn tay chính mình nhìn một lúc lâu.
Chu Duệ Trạch cũng không nói chuyện, yên lặng chờ Hà Quyên mở miệng.
“ Giờ tan việc em chạm mặt Thịnh Nhạc Dục." Hà Quyên rốt cuộc cũng lần theo manh mối, từ từ nói với Chu Duệ Trạch.
“ Ừ." Chu Duệ Trạch bình tĩnh gật đầu, nhưng mà trong lòng một chút cũng không bình tĩnh, xem ra sau này không thể không đi đón Hà Quyên, tên Thịnh nhạc Dục đó là con ruồi sao?
Vì sao nơi nào cũng đụng đến hắn?
Chu Duệ Trạch viết lên một khoãn ở trong lòng, cái này phải chú ý.
“ Em phát hiện……" Hà Quyên có chút không nói được.
Chu Duệ Trạch lập tức rót một ly nước ấm từ bên cạnh đặt vào trong tay của cô, sau khi Hà Quyên trực tiếp uống một hớp lớn, mới chậm rãi nói tiếp:" Em thật sự chính là đã nhìn lầm người."
“ Có phải là đàn ông cũng rất….." Hà Quyên đột nhiên ý thức được người cô đang đối mặt là ai, loại chuyện đó làm sao cô có thể nói ra miệng được.
“ Cũng rất cái gì?" Chu Duệ Trạch cũng sẽ không để mặc cho Hà Quyên kìm nén vấn đề ở trong lòng, trực tiếp hỏi.
Khí thế cùa Chu Duệ Trạch vừa lộ ra, Hà Quyên đâu phải là đối thủ.
Ngoan ngoãn lầu bầu nói ra: “ Cũng rất thích áp đặt cảm nhận của mình cho người khác?"
“ Áp đặt cảm nhận cho người khác?" Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày, đây là ý gì?
“ Chính là hoàn toàn không có tự chủ, rất để ý đến loại chuyện đó!" Không biết có phải là bởi vì Chu Duệ Trạch phản ứng quá mức bình thản hay không, cảm xúc buồn bực cả đêm của Hà Quyên rốt cuộc cũng bộc phát, trực tiếp hô lên.
"Ít nhất là tốt hơn so với em của hiện tại." Thịnh Nhạc Dục vô cùng tự tin nói ra.
Loại chuyện như vậy, bây giờ đối với hắn mà nói, hoàn toàn là không có vấn đề.
Nếu là hắn muốn cho người sắp xếp một phần công việc, tuyệt đối là tốt hơn so với một thợ mát xa như Hà Quyên hiện tại.
"Tốt hơn so với tôi hiện tại?" Hà Quyên nhìn Thịnh Nhạc Dục, tất cả tâm tư đều được che giấu ở phía sau tròng mắt đen của cô: "Tôi thật sự không biết, bây giờ anh còn có bản lĩnh lợi hại như vậy."
"Bây giờ anh đã không còn giống như trước kia rồi." Thịnh Nhạc Dục nhắc tới năng lực hiện tại của hắn, thì vô cùng tự tin.
Không phải nói nguồn gốc của một người đàn ông tự tin là ở sự nghiệp sao?
Hiện tại sự nghiệp của hắn thành công, tuyệt đối vô cùng có tự tin.
"Nếu tôi trở lại bên cạnh anh, anh có thể lập tức kết hôn với tôi sao?" Hà Quyên hỏi Thịnh Nhạc Dục.
"Hiện tại làm sao có thể lập tức kết hôn, thời cơ vẫn còn chưa chín muồi. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục nói được một nửa liền bị Hà Quyên cắt đứt.
"Thời cơ chưa chín muồi. Trước kia, anh nói sự nghiệp chưa thành công, không đủ tiền, vậy thì bây giờ lấy cớ gì?" Hà Quyên chất vấn Thịnh Nhạc Dục.
"Không phải lấy cớ, mà là. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục muốn giải thích, Hà Quyên hoàn toàn cũng không muốn nghe, lắc đầu một cái nói: "Thịnh Nhạc Dục, anh không cần lại tìm thêm cớ. Từ đầu đến cuối, người anh yêu nhất chính là bản thân anh."
"Đã nhiều năm như vậy, xem như là tôi đã thấy rõ ràng rồi." Hà Quyên đã buông xuống được mà cười cười: "Thật ra thì, rất cảm ơn anh, lúc đầu tôi bất lực như thế, có anh ở bên cạnh, ta đã có nhiều động lực hơn, cảm nhận được một phần ấm áp."
Nhắc tới thời gian ấm áp đó, Hà Quyên tự giễu cười một tiếng: "Mặc kệ phần ấm áp này là thật sự tồn tại hay là tôi tự mình tưởng tượng, tôi đều cám ơn anh đã cho tôi đây có động lực nhiều năm như vậy."
"Tôi mệt mỏi, không muốn trở thành một công cụ của anh, một phần giải trí trong sinh hoạt. Tôi đã kết hôn. . . . . ."
"Kết hôn thì thế nào? Các người mới quen biết chưa bao lâu?" Hà Quyên vừa nhắc tới chuyện cô kết hôn, trong lòng Thịnh Nhạc Dục liền tràn đầy khó chịu.
"Quen biết bao lâu không là vấn đề, mấu chốt của vấn đề là. . . . . . Tôi yêu anh ấy." Hà Quyên chưa từng khẳng định qua như vậy, cô yêu Chu Duệ Trạch
Đúng, cô yêu một người bình thường rất thích làm việc kì lạ đó, thích làm nũng, lại hết sức có trách nhiệm của người đàn ông.
Anh sẽ chăm sóc cô chu đáo, biết tất cả những gì cô cần, cũng chú ý không khiến cô phải quan tâm đến những việc nhỏ nhặt.
Cô bỏ ra, tình cảm của cô được đáp lại, người đàn ông như vậy, có lý do gì mà cô không thương đây?
“ Lúc trước em còn nói yêu anh." Thịnh Nhạc Dục xì mũi coi thường đối với lời nói của Hà Quyên, thể hiện rỏ chính là không tin lời của cô.
“ Không sai, tôi yêu anh, nhưng anh cũng đã nói, là lúc trước“. Hà Quyên cười một tiếng, “ Tôi yêu, ở thời gian 5 năm này, bị anh từ từ giày vò tất cả đều không còn."
“ Thịnh Nhạc Dục, ngươi đã chín chắn chút đi. Bỏ qua một người rồi chính là đã bỏ lỡ, có lẽ người khác có thể quay đầu lại, nhưng mà, từ nhỏ, con người của tôi tính tình đã bướng bỉnh, sẽ không quay đầu lại." Hà Quyên lấy tiền từ trong túi ra, đặt trên bàn.
Cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
“ Hà Quyên." Thịnh Nhạc Dục không cam lòng gọi một tiếng.
Hà Quyên cũng không hề quay đầu lại, chỉ là ném cho hắn một câu nói: “Đừng khiến tôi xem thường anh."
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Thịnh Nhạc Dục, trực tiếp rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Hà Quyên dứt khoát không lưu luyến chút nào, Thịnh Nhạc Dục ngồi ở nơi đó không biết làm sao, dường như có cái gì đó không đúng lắm.
= = = Đường phân cách của Cửu Cửu = = =
Chín giờ tối, Chu Duệ Trạch mới mở cửa phòng, không còn hơi sức kêu:" Bà xã, anh đã trở về. Bị nhân viên chèn ép mà trở về."
“ Ngoan, trở lại thì phải đi rửa tay ăn cơm." Hà Quyên cười ra nghênh đón, lấy dép ra cho anh từ trong tủ giày ra:"Mau đi đi. Em cho anh uống canh."
“ Được." Chu Duệ Trạch hơi cúi người, tại gò má của Hà Quyên khẽ chạm xuống, không đợi Hà Quyên đánh anh, lập tức chạy đi rửa tay.
Hà Quyên không nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp bưng canh ra ngoài cho Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch vừa vào phòng ăn lập tức hít một hơi thật sâu, cợt nhã tiến tới trước mặt của Hà Quyên: “Bà xã, làm món ăn ngon gì, thật là thơm."
“ Canh tẩm bổ, uống nhanh." Hà Quyên cười nhẹ nhàng đẩy Chu Duệ Trạch, ý bảo anh nhanh đi uống.
Chu Duệ Trạch ngồi vào chổ đối diện với Hà Quyên, nhìn canh ở trước mặt cầm lên, thổi thổi, dùng tốc độ nhanh nhất uống vào.
“ Anh làm gì đấy? Uống nhanh như vậy, nóng!" Hành động của Chu Duệ Trạch dọa Hà Quyên sợ hết hồn.
Chu Duệ Trạch không hề để ý tới lời nói của Hà Quyên, sau khi uống canh xong, vừa để chén xuống, nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Đột nhiên Chu Duệ Trạch trở nên nghiêm túc, khiến trong lòng của Hà Quyên chợt căng thẳng.
Cô phát hiện khí thế của Chu Duệ Trạch dường như không còn là một kiểu, hai tròng mắt thâm thúy kia tựa như muốn lập tức nhìn thấu cô.
“ Nói đi," Chu Duệ Trạch an tĩnh nhìn Hà Quyên, rồi nói hai chữ.
“ Nói, nói gì?" Hà Quyên cũng không biết thế nào, lúc này đối với Chu Duệ Trạch, cô đặc biệt khẩn trương.
Chu Duệ Trạch nghiêm túc, một chút cũng không nhìn ra được sự dịu dàng của ngày thường, khiến cô không khỏi cảm thấy áp lực.
“ Nói em hôm nay thế nào." Trên mặt của Chu Duệ Trạch không có nụ cười, chỉ là nhìn Hà Quyên như vậy, từ lúc anh vừa vào cửa liền phát hiện cô có chút không đúng lắm, nhất định là đã có chuyện.
Hà Quyên hơi cúi đầu, dán mắt chằm chằm vào trên bàn tay chính mình nhìn một lúc lâu.
Chu Duệ Trạch cũng không nói chuyện, yên lặng chờ Hà Quyên mở miệng.
“ Giờ tan việc em chạm mặt Thịnh Nhạc Dục." Hà Quyên rốt cuộc cũng lần theo manh mối, từ từ nói với Chu Duệ Trạch.
“ Ừ." Chu Duệ Trạch bình tĩnh gật đầu, nhưng mà trong lòng một chút cũng không bình tĩnh, xem ra sau này không thể không đi đón Hà Quyên, tên Thịnh nhạc Dục đó là con ruồi sao?
Vì sao nơi nào cũng đụng đến hắn?
Chu Duệ Trạch viết lên một khoãn ở trong lòng, cái này phải chú ý.
“ Em phát hiện……" Hà Quyên có chút không nói được.
Chu Duệ Trạch lập tức rót một ly nước ấm từ bên cạnh đặt vào trong tay của cô, sau khi Hà Quyên trực tiếp uống một hớp lớn, mới chậm rãi nói tiếp:" Em thật sự chính là đã nhìn lầm người."
“ Có phải là đàn ông cũng rất….." Hà Quyên đột nhiên ý thức được người cô đang đối mặt là ai, loại chuyện đó làm sao cô có thể nói ra miệng được.
“ Cũng rất cái gì?" Chu Duệ Trạch cũng sẽ không để mặc cho Hà Quyên kìm nén vấn đề ở trong lòng, trực tiếp hỏi.
Khí thế cùa Chu Duệ Trạch vừa lộ ra, Hà Quyên đâu phải là đối thủ.
Ngoan ngoãn lầu bầu nói ra: “ Cũng rất thích áp đặt cảm nhận của mình cho người khác?"
“ Áp đặt cảm nhận cho người khác?" Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày, đây là ý gì?
“ Chính là hoàn toàn không có tự chủ, rất để ý đến loại chuyện đó!" Không biết có phải là bởi vì Chu Duệ Trạch phản ứng quá mức bình thản hay không, cảm xúc buồn bực cả đêm của Hà Quyên rốt cuộc cũng bộc phát, trực tiếp hô lên.
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết