Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 7: Để cho hắn chửi
"Cái gì, còn phải suy tính, suy tính cái rắm!" Nằm ở trong phòng mát xa, người đàn ông khoác áo choàng tắm hút điếu thuốc đang giận dữ.
"Hoắc thiếu gia, nói chuyện làm ăn thì phải làm cho ra vẻ, bọn họ phải tỏ ra mình đang suy tính kỉ càng." Vương Lỗi cười nịnh, " Hoắc thiếu gia là ai chứ, cho hắn tám lá gan, hắn cũng không dám đắc tội với ngài."
"Được vậy mà đòi thanh cao." Hoắc Đông Tuấn dùng sức đem điếu thuốc dập trong gạt tàn, không nhịn được kêu, "Thợ mát xa sao còn chưa tới?"
Vương Lỗi nghe xong, lập tức chạy tới cửa, mở cửa ra lớn tiếng chất vấn nhân viên phục vụ: "Chuyện gì xảy ra? Thợ mát xa sao còn chưa tới hả?"
Mới vừa nói xong, hai thợ mát xa cũng vừa đi tới.
Vương Lỗi không yên lòng lại dặn dò đôi câu: "Người bên trong là Hoắc thiếu gia của tập đoàn Thiếu Đông, các cô phải cẩn thận một chút."
Sau khi phân phó xong, Vương Lỗi đẩy cửa đi vào: "Hoắc thiếu gia, người đã đến rồi."
"Ừ." Hoắc Đông Tuấn hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, chờ thợ mát xa tới mát xa cho hắn.
Vừa hưởng thu nhân viên đấm bóp, vừa nghĩ tới chuyện ban ngày, càng nghĩ càng không thoải mái: "Không được, ngày mai nếu bọn họ không kí hợp đồng đó, ta sẽ làm cho bọn họ không có chổ đứng tại thành phố này."
"Ai u, rốt cuộc các ngươi có biết xoa bóp không vậy? Đây không gọi là xoa bóp mà là mưu sát?" Đột nhiên người mát xa ấn vào huyệt vị nào đó làm Hoắc Đông Tuấn đau đớn, hắn nhịn không được liền mắng.
"Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi thành thật xin lỗi." Biết rõ mình không làm sai, nhưng Quyên Tử vẫn phải xin lỗi.
"Xin lỗi thì xong sao? Nếu ngươi làm cho ta tàn phế, ngươi có đền nổi không?" Hoắc Đông Tuấn đang phát hỏa mà không có chổ phát tiết, gặp dịp liền xã ra trên người của cô.
Quyên Tử cúi đầu, cô không ngừng nói lời xin lỗi.
Cô ra nghề đã lâu rồi, nên cô biết cái nào nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn.
Vì sinh tồn, vì muốn giữ phần công việc lương cao này, cho nên bắt buộc cô phải nhịn.
Hoắc Đông Tuấn “đổi trắng thay đen" tức giận mắng, cô cúi đầu không ngừng nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh. Tôi lập tức an bài cho ngài thợ mát xa khác, mọi yêu cầu hôm nay của ngài sẽ được miễn phí toàn bộ." Chủ quản của Quyên Tử là Triệu quản lý nghe được ồn ào, liền vội vàng chạy vào, cũng không ngừng nói xin lỗi.
Tập đoàn Hoắc thị ở thành phố này rất có uy tín, bọn họ kinh doanh ngọc thạch, châu báu, bởi vậy Hoắc Đông Tuấn không phải là người bọn cô có thể đắc tội.
"Miễn phí toàn bộ? Cô cho rằng tôi không có tiền sao?" Nếu là thường ngày, Hoắc Đông Tuấn sẽ không so đo với những người thợ mát xa này, nhưng hôm nay bởi vì bản hợp đồng hắn đã tức giận lắm rồi, sẳn dịp có người để cho hắn phát tiết thì còn gì bằng.
"Đúng, đúng, đều là lỗi của chúng tôi. Hoắc tiên sinh, người xem. . . . . ." Triệu quản lý không ngừng hùa theo ý hắn, trong khoảng thời gian đó cô liên tục nhìn Vương Lỗi, mong hắn ta có thể giúp đở cho cô.
Vương Lỗi chỉ đứng ở một bên nhìn, Hoắc thiếu gia đang nổi nóng, hắn không ngu dại gì mà tự làm mất mặt mình.
Triệu quản lý nhìn thấy vậy biết hắn không giúp mình rồi, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi, cũng may tính tình của Quyên Tử rất tốt, chỉ cần cho Hoắc Đông Tuấn chửi một chút liền nguôi giận.
Hoắc Đông Tuấn khinh bỉ nhìn người quản lý và nhân viên không ngừng nói lời xin lỗi, hắn cũng không có tâm tình so đo với hai người, liền mắng: "Đồ “tạp chủng" không được dạy bảo!"
"Sao còn chưa đổi cho ta một người mát xa khác? Các người không muốn làm nữa à?" Bụng tức của hắn coi như đã phát tiết xong rồi, hắn lên tiếng chất vấn.
"Dạ, dạ, thợ mát xa mới lập tức tới ngay." Quản lý Triệu vừa nghe, liền biết mọi chuyện đã xong rồi.
"Anh mắng ai là “tạp chủng"?" Quyên Tử từ đầu tới cuối đều cúi đầu nói lời xin lỗi, bỗng nhiên ngẫng đầu lên hỏi.
"Quyên Tử, cô muốn làm gì?" Quản lý Triệu hơi lo lắng, mọi chuyện vất vã lắm mới đè xuống được, Quyên Tử muốn làm cái gì?
"Ta chính là mắng cô, sao nào?" Hoắc Đông Tuấn thật vất vả mới phát tiết được lửa giận bùng một cái lại cháy lên mãnh liệt.
"Anh phải nói xin lỗi với tôi!" Tính tình của Quyên Tử mới vừa rồi còn mềm yếu, đột nhiên cứng rắn nói.
"Ah, cô dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi?" Hoắc Đông Tuấn giận quá thành cười, hắn nhìn quản lý Triệu bên cạnh, cô ấy sợ đến nổi sắc mặt tái mét, hỏi, "Đây chính là thái độ phục vụ của các cô."
"Không, không, Hoắc tiên sinh, không phải như vậy." Quản lý Triệu liên tiếp nói lời xin lỗi với Hoắc Đông tuấn, cô quay đầu lại nhìn Quyên Tử mắng, " Quyên Tử, cô làm sao vậy? Cô không muốn làm nữa phải không? Còn không mau xin lỗi Hoắc tiên sinh?"
Quyên Tử giống như căn bản không nghe thấy lời nói của quản lý Triệu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Tuấn.
"Hoắc tiên sinh, cô ấy không cố ý, ngài. . . . . ." Quản lý Triệu nhìn Quyên Tử không chút phản ứng nào, gấp đến độ chỉ có thể quay đầu lại nói xin lỗi Hoắc Đông Tuấn.
Mọi người tới đây đều là khách hàng, ai cô cũng có thể đắc tội chỉ riêng hắn thì cô không dám đắc tội.
"Xem ra thợ mát xa của cô không muốn." Hoắc Đông Tuấn cười lạnh, một thợ mát xa thôi mà cũng dám khiêu khích hắn, dám làm trái lời hắn.
"Quyên Tử!" Quản lý Triệu tức giận kêu.
"Anh phải nói xin lỗi với tôi!" Quyên Tử một bước cũng không nhường, kiên trì nói.
Cô có thể vì công việc mà cúi đầu, nhưng không ai có thể xúc phạm đến lòng tự trọng cuối cùng của cô, đó là cha mẹ của cô, ai cũng không thể mắng.
Ngón tay Hoắc Đông Tuấn duổi ra thiếu chút nữa đâm vào mặt của Quyên Tử: "Tôi mắng cô đó, thì sao nào? Một người mát xa bẩn thỉu như cô, mà cũng bầy đặt lên mặt à. Có bản lãnh thì đánh tôi đi? Không biết là loại người nào đã sinh ra cô . . . . . . Ai u!"
"Tôi đánh chết anh tên khốn kiếp này!" Quyên Tử cầm lấy bình hoa dùng sức đập đầu Hoắc Đông Tuấn, "Tôi cho anh mắng ba mẹ tôi! Tôi cho anh mắng! Tôi đánh chết anh tên khốn kiếp này!"
Đột nhiên Quyên Tử nổi điên lên, dọa mọi người sợ.
Không ai ngờ rằng Quyên Tử tính tình dịu dàng như vậy lại nổi giận, đợi đến khi bọn họ phản ứng kịp, máu đã từ đỉnh đầu chảy xuống mặt Hoắc Đông Tuấn rồi.
"Nhanh, mau kéo cô ấy ra!" Quản lý Triệu quát to, dẫn đầu kéo Quyên Tử ra.
Nếu còn đánh Hoắc Đông Tuấn nữa, hắn sẽ chịu không nổi.
"Hoắc thiếu gia, nói chuyện làm ăn thì phải làm cho ra vẻ, bọn họ phải tỏ ra mình đang suy tính kỉ càng." Vương Lỗi cười nịnh, " Hoắc thiếu gia là ai chứ, cho hắn tám lá gan, hắn cũng không dám đắc tội với ngài."
"Được vậy mà đòi thanh cao." Hoắc Đông Tuấn dùng sức đem điếu thuốc dập trong gạt tàn, không nhịn được kêu, "Thợ mát xa sao còn chưa tới?"
Vương Lỗi nghe xong, lập tức chạy tới cửa, mở cửa ra lớn tiếng chất vấn nhân viên phục vụ: "Chuyện gì xảy ra? Thợ mát xa sao còn chưa tới hả?"
Mới vừa nói xong, hai thợ mát xa cũng vừa đi tới.
Vương Lỗi không yên lòng lại dặn dò đôi câu: "Người bên trong là Hoắc thiếu gia của tập đoàn Thiếu Đông, các cô phải cẩn thận một chút."
Sau khi phân phó xong, Vương Lỗi đẩy cửa đi vào: "Hoắc thiếu gia, người đã đến rồi."
"Ừ." Hoắc Đông Tuấn hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, chờ thợ mát xa tới mát xa cho hắn.
Vừa hưởng thu nhân viên đấm bóp, vừa nghĩ tới chuyện ban ngày, càng nghĩ càng không thoải mái: "Không được, ngày mai nếu bọn họ không kí hợp đồng đó, ta sẽ làm cho bọn họ không có chổ đứng tại thành phố này."
"Ai u, rốt cuộc các ngươi có biết xoa bóp không vậy? Đây không gọi là xoa bóp mà là mưu sát?" Đột nhiên người mát xa ấn vào huyệt vị nào đó làm Hoắc Đông Tuấn đau đớn, hắn nhịn không được liền mắng.
"Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi thành thật xin lỗi." Biết rõ mình không làm sai, nhưng Quyên Tử vẫn phải xin lỗi.
"Xin lỗi thì xong sao? Nếu ngươi làm cho ta tàn phế, ngươi có đền nổi không?" Hoắc Đông Tuấn đang phát hỏa mà không có chổ phát tiết, gặp dịp liền xã ra trên người của cô.
Quyên Tử cúi đầu, cô không ngừng nói lời xin lỗi.
Cô ra nghề đã lâu rồi, nên cô biết cái nào nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn.
Vì sinh tồn, vì muốn giữ phần công việc lương cao này, cho nên bắt buộc cô phải nhịn.
Hoắc Đông Tuấn “đổi trắng thay đen" tức giận mắng, cô cúi đầu không ngừng nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh. Tôi lập tức an bài cho ngài thợ mát xa khác, mọi yêu cầu hôm nay của ngài sẽ được miễn phí toàn bộ." Chủ quản của Quyên Tử là Triệu quản lý nghe được ồn ào, liền vội vàng chạy vào, cũng không ngừng nói xin lỗi.
Tập đoàn Hoắc thị ở thành phố này rất có uy tín, bọn họ kinh doanh ngọc thạch, châu báu, bởi vậy Hoắc Đông Tuấn không phải là người bọn cô có thể đắc tội.
"Miễn phí toàn bộ? Cô cho rằng tôi không có tiền sao?" Nếu là thường ngày, Hoắc Đông Tuấn sẽ không so đo với những người thợ mát xa này, nhưng hôm nay bởi vì bản hợp đồng hắn đã tức giận lắm rồi, sẳn dịp có người để cho hắn phát tiết thì còn gì bằng.
"Đúng, đúng, đều là lỗi của chúng tôi. Hoắc tiên sinh, người xem. . . . . ." Triệu quản lý không ngừng hùa theo ý hắn, trong khoảng thời gian đó cô liên tục nhìn Vương Lỗi, mong hắn ta có thể giúp đở cho cô.
Vương Lỗi chỉ đứng ở một bên nhìn, Hoắc thiếu gia đang nổi nóng, hắn không ngu dại gì mà tự làm mất mặt mình.
Triệu quản lý nhìn thấy vậy biết hắn không giúp mình rồi, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi, cũng may tính tình của Quyên Tử rất tốt, chỉ cần cho Hoắc Đông Tuấn chửi một chút liền nguôi giận.
Hoắc Đông Tuấn khinh bỉ nhìn người quản lý và nhân viên không ngừng nói lời xin lỗi, hắn cũng không có tâm tình so đo với hai người, liền mắng: "Đồ “tạp chủng" không được dạy bảo!"
"Sao còn chưa đổi cho ta một người mát xa khác? Các người không muốn làm nữa à?" Bụng tức của hắn coi như đã phát tiết xong rồi, hắn lên tiếng chất vấn.
"Dạ, dạ, thợ mát xa mới lập tức tới ngay." Quản lý Triệu vừa nghe, liền biết mọi chuyện đã xong rồi.
"Anh mắng ai là “tạp chủng"?" Quyên Tử từ đầu tới cuối đều cúi đầu nói lời xin lỗi, bỗng nhiên ngẫng đầu lên hỏi.
"Quyên Tử, cô muốn làm gì?" Quản lý Triệu hơi lo lắng, mọi chuyện vất vã lắm mới đè xuống được, Quyên Tử muốn làm cái gì?
"Ta chính là mắng cô, sao nào?" Hoắc Đông Tuấn thật vất vả mới phát tiết được lửa giận bùng một cái lại cháy lên mãnh liệt.
"Anh phải nói xin lỗi với tôi!" Tính tình của Quyên Tử mới vừa rồi còn mềm yếu, đột nhiên cứng rắn nói.
"Ah, cô dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi?" Hoắc Đông Tuấn giận quá thành cười, hắn nhìn quản lý Triệu bên cạnh, cô ấy sợ đến nổi sắc mặt tái mét, hỏi, "Đây chính là thái độ phục vụ của các cô."
"Không, không, Hoắc tiên sinh, không phải như vậy." Quản lý Triệu liên tiếp nói lời xin lỗi với Hoắc Đông tuấn, cô quay đầu lại nhìn Quyên Tử mắng, " Quyên Tử, cô làm sao vậy? Cô không muốn làm nữa phải không? Còn không mau xin lỗi Hoắc tiên sinh?"
Quyên Tử giống như căn bản không nghe thấy lời nói của quản lý Triệu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Tuấn.
"Hoắc tiên sinh, cô ấy không cố ý, ngài. . . . . ." Quản lý Triệu nhìn Quyên Tử không chút phản ứng nào, gấp đến độ chỉ có thể quay đầu lại nói xin lỗi Hoắc Đông Tuấn.
Mọi người tới đây đều là khách hàng, ai cô cũng có thể đắc tội chỉ riêng hắn thì cô không dám đắc tội.
"Xem ra thợ mát xa của cô không muốn." Hoắc Đông Tuấn cười lạnh, một thợ mát xa thôi mà cũng dám khiêu khích hắn, dám làm trái lời hắn.
"Quyên Tử!" Quản lý Triệu tức giận kêu.
"Anh phải nói xin lỗi với tôi!" Quyên Tử một bước cũng không nhường, kiên trì nói.
Cô có thể vì công việc mà cúi đầu, nhưng không ai có thể xúc phạm đến lòng tự trọng cuối cùng của cô, đó là cha mẹ của cô, ai cũng không thể mắng.
Ngón tay Hoắc Đông Tuấn duổi ra thiếu chút nữa đâm vào mặt của Quyên Tử: "Tôi mắng cô đó, thì sao nào? Một người mát xa bẩn thỉu như cô, mà cũng bầy đặt lên mặt à. Có bản lãnh thì đánh tôi đi? Không biết là loại người nào đã sinh ra cô . . . . . . Ai u!"
"Tôi đánh chết anh tên khốn kiếp này!" Quyên Tử cầm lấy bình hoa dùng sức đập đầu Hoắc Đông Tuấn, "Tôi cho anh mắng ba mẹ tôi! Tôi cho anh mắng! Tôi đánh chết anh tên khốn kiếp này!"
Đột nhiên Quyên Tử nổi điên lên, dọa mọi người sợ.
Không ai ngờ rằng Quyên Tử tính tình dịu dàng như vậy lại nổi giận, đợi đến khi bọn họ phản ứng kịp, máu đã từ đỉnh đầu chảy xuống mặt Hoắc Đông Tuấn rồi.
"Nhanh, mau kéo cô ấy ra!" Quản lý Triệu quát to, dẫn đầu kéo Quyên Tử ra.
Nếu còn đánh Hoắc Đông Tuấn nữa, hắn sẽ chịu không nổi.
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết