Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 67: Vì sao
Đến lúc trời tối, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị đã được dọn xong.
Chu Duệ Trạch đặc biệt mở một chai rượu ra, đổ vào trong chén, màu sắc xinh đẹp nhìn tựa như nước uống.
"Bữa cơm đoàn viên." Hà Quyên ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, bao nhiêu năm chưa cùng người khác ăn với nhau bữa cơm đoàn viên rồi?
Bởi vì ở nhà dì nhỏ có dượng nhỏ cho nên cô không thể quay về, Thịnh Nhạc Dục luôn luôn bận rộn, cô cũng sẽ không ở nhà của hắn qua đêm, về phần Phan Kỳ, ngược lại hàng năm cũng sẽ mời cô đến nhà họ đón lễ mừng năm mới.
Nhưng mà, một lần cô cũng không từng đến.
Lễ mừng năm mới, đều là người một nhà đoàn viên, cô mà mạo muội sơ xuất chạy đến nhà của Phan Kỳ thì cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra?
Huống chi, thấy người khác đoàn viên, trong lòng cô sẽ không dễ chịu, đến lúc đó ảnh hưởng cảm xúc của người khác, dù sao vẫn không tốt.
"Bà xã, bữa cơm đoàn viên của chúng ta." Chu Duệ Trạch ngồi đối diện với Hà Quyên, cười hề hề nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, ấm áp, ấm áp đó thật tốt giống như một nguồn suối ấm áp, chảy xuôi dòng một cách chậm rãi.
Ánh mắt ấm áp như vậy khiến Hà Quyên cảm thấy rất thoải mái, độ ấm vừa phải như vậy, có thể khiến cô có được cảm giác ấm cúng của gia đình, cũng sẽ không tạo cho cô cảm giác bị áp bức chút nào.
Chu Duệ Trạch hoàn toàn không có nửa phần cường thế chiếm đoạt, chỉ là dịu dàng ôn nhu nhìn cô, khiến cô cảm thấy một chút quen thuộc với sự hiện hữu của anh, thói quen có anh làm bạn.
"Cạn ly." Chu Duệ Trạch giơ ly rượu lên, khẽ chạm ly với Hà Quyên.
Hà Quyên nhấp một miếng nhỏ, không có nhiều mùi rượu như vậy, ngược lại còn chua chua ngọt ngọt giống như nước trái cây, ừng ực một hớp nuốt xuống, trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào.
Tò mò vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm khóe môi còn lưu lại vị ngọt, thì ra là rượu cũng có thể uống ngon như vậy.
Đang nghiên cứu mùi vị ngon đó, Hà Quyên hoàn toàn cũng không hề chú ý tới, tất cả động tác nhỏ của cô đều rơi vào trong mắt của Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn đầu lưỡi phấn hồng kia của Hà Quyên tựa như động vật nhuyễn thể nào đó nhanh chóng lộ ra ở trên môi lướt nhanh một cái, rồi nhanh chóng lùi về, khiến môi của cô dính vào một tầng sáng bóng mê người.
Hình như hôm nay lò sưởi hơi nóng.
Chu Duệ Trạch kéo kéo cổ áo của mình, yết hầu bỗng nhúc nhích lên xuống, cúi đầu, một hớp đã uống xong rượu trong ly
Vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên giơ ly rượu trống không để tới trước mặt của anh, kinh ngạc nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Còn muốn." Hành động trẻ con của Hà Quyên, chọc cho Chu Duệ Trạch mỉm cười, thấp giọng dụ dỗ: "Đây cũng là rượu, không thể uống nhiều, sẽ say."
Hà Quyên bất mãn cau mày dẩu môi, lại đẩy cái ly bên kia của Chu Duệ Trạch một cái, không tiếng động kháng nghị.
Hành động làm nũng không tự chủ như vậy, khiến Chu Duệ Trạch cười khẽ một tiếng, buồn cười lại đổ vào cho Hà Quyên: "Thì lại uống một chút, nếu mà còn muốn uống, đợi đến buổi tối lúc ăn sủi cảo rồi uống nữa."
"Ừ." Hà Quyên hài lòng uống vào, hơi híp mắt lại trở về chỗ.
Nhìn dáng vẻ của Hà Quyên, đột nhiên Chu Duệ Trạch có cảm giác người trước mặt cứ giống như là một con chuột đồng nhỏ ăn thóc, bình thường rõ ràng chính là một người nhát gan như vậy, nhưng mà khi có việc gì tới thì có khi lại to gan như vậy.
Nhìn lúc Nhiếp Nghiêu khi dễ anh, vậy mà cô vẫn không lùi bước giằng co với Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu đâu phải là người bình thường?
Khí thế như vậy cho dù là một đấng mày râu cũng sẽ khiếp đảm thôi.
Cô hết lần này đến lần khác che chở ở trước mặt anh, thật sự là đáng yêu.
Con chuột khoét kho thóc còn là rất nghe lời, sau khi uống xong ly đó, thì sẽ không còn tỏ vẻ muốn uống, Chu Duệ Trạch rót cho cô nước trái cây, cô cũng uống đến vui vẻ.
Nhìn cô cẩn thận ăn từng món ăn, nhìn bộ dáng chuyên chú kia của cô, khiến Chu Duệ Trạch đột nhiên cảm thấy bọn họ hợp lực lại sẽ làm được món ăn so sánh với đầu bếp đẳng cấp làm còn tốt hơn, khiến khẩu vị của anh cũng không khỏi tốt lên mấy phần.
Sau khi hai người ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ, mở TV lên, nhìn tiết mục náo nhiệt cuối năm, gói bánh sủi cảo.
"Bà xã. . . . . . Vỡ. . . . . ." Chu Duệ Trạch làm bộ đáng thương cầm bánh sủi cảo trong tay, tất cả nhân bánh đều bị ép ra ngoài, cầm bằng một tay.
"Ngốc nha." Hà Quyên phì một cái bật cười: "Ai cho anh lấy nhiều nhân bánh như vậy hả?"
"Em lấy còn nhiều hơn so với anh." Chu Duệ Trạch không phục lên án .
"Nhiều, nhưng em có thể gói vào trong." Hà Quyên nói xong, đắc ý hả hê dùng hai tay nặn một cái, trực tiếp nặn xong vỏ của bánh sủi cảo, một bánh sủi cảo mập mạp được đặt vào một bên, bộ dáng trắng mập mạp đáng yêu kiêu căng đứng ở trong.
Chu Duệ Trạch nhìn bánh rối một nùi trong tay mình một chút, lại nhìn bánh sủi cảo to xinh đẹp da mỏng đó một chút, buồn bực không thôi.
"Bà xã, em khi dễ anh." Chu Duệ Trạch bất mãn lầu bầu .
"Có sao?" Hà Quyên nhướng mày cười cười, nhét chài cán bột vào trong tay của Chu Duệ Trạch, đưa tay nhéo một cái lên gương mặt của anh: "Ngoan nhé..., cán bột thật tốt."
Chu Duệ Trạch nháy mắt hai cái, cười đồng ý: "Được."
Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch một chút, kỳ quái hỏi một câu: "Chu Duệ Trạch. . . . . ."
"Hả?"
"Anh làm gì mà cười đến buồn nôn như vậy?"
Bởi vì em chủ động nhéo anh.
Dĩ nhiên đáp án này Chu Duệ Trạch chắc chắn là sẽ không nói ra, nói ra, đó không phải là chờ tìm đánh sao?
"Đã rất lâu rồi anh chưa từng ăn qua bánh sủi cảo làm trong nhà." Chu Duệ Trạch rất biết cách nói sang chuyện khác, nhất là lúc ở trước măth của Hà Quyên.
Hà Quyên mỉm cười, hai người họ đều là những người không có nhà.
Cho nên, như vậy mới có thể ở cùng một chỗ với nhau nhanh như vậy.
Dù sao thì chỉ có người cô đơn hiểu rõ nhất về sự cô đơn, không phải sao?
"Này. . . . . ." Hà Quyên thấp giọng gọi một tiếng.
Chu Duệ Trạch lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bình thường Hà Quyên cứ gọi anh như vậy, tuyệt đối là có chuyện quan trọng. Chu Duệ Trạch không nói chen ngang vào, mà là chờ Hà Quyên nói tiếp.
"Rốt cuộc là anh thích em vì cái gì?"
Làm thế nào Hà Quyên cũng không cảm thấy Chu Duệ Trạch sẽ thích cô.
Phải nói là phụ nữ xinh đẹp, bên ngoài vừa bắt một cái cũng có rất nhiều, trẻ tuổi lại xinh đẹp, giống như cô thế này thì sẽ không biết cách trang điểm cũng không biết phối hợp các loại quần áo, vĩnh viễn chỉ là người phụ nữ một thân đơn giản thoải mái, cũng sẽ không khiến cho đàn ông chú ý tới.
Huống chi trình độ học vấn của cô cũng không cao, tiền cũng không nhiều. . . . . .
Dù thế nào cũng không có cảm giác mình có được cái ưu điểm gì.
Nhìn lại Chu Duệ Trạch một chút, dáng dấp vừa đẹp trai còn là trợ lý giám đốc, có phòng ốc, sự nghiệp vẻ vang, mặc dù mặc quần áo không có nhãn hiệu nổi tiếng nào, nhưng mà quân áo đó luôn là vừa vặn lại trang nhã.
Người đàn ông như vậy bên cạnh hẳn là phải có không ít ohụ nữ thích, làm sao lại ở chung một chỗ cùng với cô chứ?
Hà Quyên im lặng chờ Chu Duệ Trạch trả lời, trong lòng ngực đập bùm bụp không ngừng, cho tới bây giờ cũng chưa từng hoảng loạn như vậy, hai mắt thẳng tắp nhìn Chu Duệ Trạch chằm chằm, muốn nghe được đáp án của anh xem.
Tuy nói rằng cô ở cùng một chỗ với Chu Duệ Trạch, nhưng mà cô vẫn còn rất lo lắng.
Nhất là sau khi ở chung một chỗ, cảm nhận được Chu Duệ Trạch tỉ mỉ và chăm sóc như vậy, cô vừa thấy ngọt ngào vừa lo lắng, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ, bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh lại.
Vì thế, cô muốn có một đáp án.
Chu Duệ Trạch đặc biệt mở một chai rượu ra, đổ vào trong chén, màu sắc xinh đẹp nhìn tựa như nước uống.
"Bữa cơm đoàn viên." Hà Quyên ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, bao nhiêu năm chưa cùng người khác ăn với nhau bữa cơm đoàn viên rồi?
Bởi vì ở nhà dì nhỏ có dượng nhỏ cho nên cô không thể quay về, Thịnh Nhạc Dục luôn luôn bận rộn, cô cũng sẽ không ở nhà của hắn qua đêm, về phần Phan Kỳ, ngược lại hàng năm cũng sẽ mời cô đến nhà họ đón lễ mừng năm mới.
Nhưng mà, một lần cô cũng không từng đến.
Lễ mừng năm mới, đều là người một nhà đoàn viên, cô mà mạo muội sơ xuất chạy đến nhà của Phan Kỳ thì cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra?
Huống chi, thấy người khác đoàn viên, trong lòng cô sẽ không dễ chịu, đến lúc đó ảnh hưởng cảm xúc của người khác, dù sao vẫn không tốt.
"Bà xã, bữa cơm đoàn viên của chúng ta." Chu Duệ Trạch ngồi đối diện với Hà Quyên, cười hề hề nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, ấm áp, ấm áp đó thật tốt giống như một nguồn suối ấm áp, chảy xuôi dòng một cách chậm rãi.
Ánh mắt ấm áp như vậy khiến Hà Quyên cảm thấy rất thoải mái, độ ấm vừa phải như vậy, có thể khiến cô có được cảm giác ấm cúng của gia đình, cũng sẽ không tạo cho cô cảm giác bị áp bức chút nào.
Chu Duệ Trạch hoàn toàn không có nửa phần cường thế chiếm đoạt, chỉ là dịu dàng ôn nhu nhìn cô, khiến cô cảm thấy một chút quen thuộc với sự hiện hữu của anh, thói quen có anh làm bạn.
"Cạn ly." Chu Duệ Trạch giơ ly rượu lên, khẽ chạm ly với Hà Quyên.
Hà Quyên nhấp một miếng nhỏ, không có nhiều mùi rượu như vậy, ngược lại còn chua chua ngọt ngọt giống như nước trái cây, ừng ực một hớp nuốt xuống, trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào.
Tò mò vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm khóe môi còn lưu lại vị ngọt, thì ra là rượu cũng có thể uống ngon như vậy.
Đang nghiên cứu mùi vị ngon đó, Hà Quyên hoàn toàn cũng không hề chú ý tới, tất cả động tác nhỏ của cô đều rơi vào trong mắt của Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn đầu lưỡi phấn hồng kia của Hà Quyên tựa như động vật nhuyễn thể nào đó nhanh chóng lộ ra ở trên môi lướt nhanh một cái, rồi nhanh chóng lùi về, khiến môi của cô dính vào một tầng sáng bóng mê người.
Hình như hôm nay lò sưởi hơi nóng.
Chu Duệ Trạch kéo kéo cổ áo của mình, yết hầu bỗng nhúc nhích lên xuống, cúi đầu, một hớp đã uống xong rượu trong ly
Vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên giơ ly rượu trống không để tới trước mặt của anh, kinh ngạc nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Còn muốn." Hành động trẻ con của Hà Quyên, chọc cho Chu Duệ Trạch mỉm cười, thấp giọng dụ dỗ: "Đây cũng là rượu, không thể uống nhiều, sẽ say."
Hà Quyên bất mãn cau mày dẩu môi, lại đẩy cái ly bên kia của Chu Duệ Trạch một cái, không tiếng động kháng nghị.
Hành động làm nũng không tự chủ như vậy, khiến Chu Duệ Trạch cười khẽ một tiếng, buồn cười lại đổ vào cho Hà Quyên: "Thì lại uống một chút, nếu mà còn muốn uống, đợi đến buổi tối lúc ăn sủi cảo rồi uống nữa."
"Ừ." Hà Quyên hài lòng uống vào, hơi híp mắt lại trở về chỗ.
Nhìn dáng vẻ của Hà Quyên, đột nhiên Chu Duệ Trạch có cảm giác người trước mặt cứ giống như là một con chuột đồng nhỏ ăn thóc, bình thường rõ ràng chính là một người nhát gan như vậy, nhưng mà khi có việc gì tới thì có khi lại to gan như vậy.
Nhìn lúc Nhiếp Nghiêu khi dễ anh, vậy mà cô vẫn không lùi bước giằng co với Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu đâu phải là người bình thường?
Khí thế như vậy cho dù là một đấng mày râu cũng sẽ khiếp đảm thôi.
Cô hết lần này đến lần khác che chở ở trước mặt anh, thật sự là đáng yêu.
Con chuột khoét kho thóc còn là rất nghe lời, sau khi uống xong ly đó, thì sẽ không còn tỏ vẻ muốn uống, Chu Duệ Trạch rót cho cô nước trái cây, cô cũng uống đến vui vẻ.
Nhìn cô cẩn thận ăn từng món ăn, nhìn bộ dáng chuyên chú kia của cô, khiến Chu Duệ Trạch đột nhiên cảm thấy bọn họ hợp lực lại sẽ làm được món ăn so sánh với đầu bếp đẳng cấp làm còn tốt hơn, khiến khẩu vị của anh cũng không khỏi tốt lên mấy phần.
Sau khi hai người ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ, mở TV lên, nhìn tiết mục náo nhiệt cuối năm, gói bánh sủi cảo.
"Bà xã. . . . . . Vỡ. . . . . ." Chu Duệ Trạch làm bộ đáng thương cầm bánh sủi cảo trong tay, tất cả nhân bánh đều bị ép ra ngoài, cầm bằng một tay.
"Ngốc nha." Hà Quyên phì một cái bật cười: "Ai cho anh lấy nhiều nhân bánh như vậy hả?"
"Em lấy còn nhiều hơn so với anh." Chu Duệ Trạch không phục lên án .
"Nhiều, nhưng em có thể gói vào trong." Hà Quyên nói xong, đắc ý hả hê dùng hai tay nặn một cái, trực tiếp nặn xong vỏ của bánh sủi cảo, một bánh sủi cảo mập mạp được đặt vào một bên, bộ dáng trắng mập mạp đáng yêu kiêu căng đứng ở trong.
Chu Duệ Trạch nhìn bánh rối một nùi trong tay mình một chút, lại nhìn bánh sủi cảo to xinh đẹp da mỏng đó một chút, buồn bực không thôi.
"Bà xã, em khi dễ anh." Chu Duệ Trạch bất mãn lầu bầu .
"Có sao?" Hà Quyên nhướng mày cười cười, nhét chài cán bột vào trong tay của Chu Duệ Trạch, đưa tay nhéo một cái lên gương mặt của anh: "Ngoan nhé..., cán bột thật tốt."
Chu Duệ Trạch nháy mắt hai cái, cười đồng ý: "Được."
Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch một chút, kỳ quái hỏi một câu: "Chu Duệ Trạch. . . . . ."
"Hả?"
"Anh làm gì mà cười đến buồn nôn như vậy?"
Bởi vì em chủ động nhéo anh.
Dĩ nhiên đáp án này Chu Duệ Trạch chắc chắn là sẽ không nói ra, nói ra, đó không phải là chờ tìm đánh sao?
"Đã rất lâu rồi anh chưa từng ăn qua bánh sủi cảo làm trong nhà." Chu Duệ Trạch rất biết cách nói sang chuyện khác, nhất là lúc ở trước măth của Hà Quyên.
Hà Quyên mỉm cười, hai người họ đều là những người không có nhà.
Cho nên, như vậy mới có thể ở cùng một chỗ với nhau nhanh như vậy.
Dù sao thì chỉ có người cô đơn hiểu rõ nhất về sự cô đơn, không phải sao?
"Này. . . . . ." Hà Quyên thấp giọng gọi một tiếng.
Chu Duệ Trạch lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bình thường Hà Quyên cứ gọi anh như vậy, tuyệt đối là có chuyện quan trọng. Chu Duệ Trạch không nói chen ngang vào, mà là chờ Hà Quyên nói tiếp.
"Rốt cuộc là anh thích em vì cái gì?"
Làm thế nào Hà Quyên cũng không cảm thấy Chu Duệ Trạch sẽ thích cô.
Phải nói là phụ nữ xinh đẹp, bên ngoài vừa bắt một cái cũng có rất nhiều, trẻ tuổi lại xinh đẹp, giống như cô thế này thì sẽ không biết cách trang điểm cũng không biết phối hợp các loại quần áo, vĩnh viễn chỉ là người phụ nữ một thân đơn giản thoải mái, cũng sẽ không khiến cho đàn ông chú ý tới.
Huống chi trình độ học vấn của cô cũng không cao, tiền cũng không nhiều. . . . . .
Dù thế nào cũng không có cảm giác mình có được cái ưu điểm gì.
Nhìn lại Chu Duệ Trạch một chút, dáng dấp vừa đẹp trai còn là trợ lý giám đốc, có phòng ốc, sự nghiệp vẻ vang, mặc dù mặc quần áo không có nhãn hiệu nổi tiếng nào, nhưng mà quân áo đó luôn là vừa vặn lại trang nhã.
Người đàn ông như vậy bên cạnh hẳn là phải có không ít ohụ nữ thích, làm sao lại ở chung một chỗ cùng với cô chứ?
Hà Quyên im lặng chờ Chu Duệ Trạch trả lời, trong lòng ngực đập bùm bụp không ngừng, cho tới bây giờ cũng chưa từng hoảng loạn như vậy, hai mắt thẳng tắp nhìn Chu Duệ Trạch chằm chằm, muốn nghe được đáp án của anh xem.
Tuy nói rằng cô ở cùng một chỗ với Chu Duệ Trạch, nhưng mà cô vẫn còn rất lo lắng.
Nhất là sau khi ở chung một chỗ, cảm nhận được Chu Duệ Trạch tỉ mỉ và chăm sóc như vậy, cô vừa thấy ngọt ngào vừa lo lắng, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ, bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh lại.
Vì thế, cô muốn có một đáp án.
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết