Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 5: Luống cuống
"Quyên Tử, bạn chết ở đâu rồi?" Điện thoại vừa tiếp nhận xong, bên trong là tiếng sư tử rống, làm cô phải để điện thoại cách xa lỗ tai mình ra, để tránh bị Phan Kỳ làm cho rách màng nhĩ.
"Mình không sao." Khi cô nghe tiếng rống của Phan Kỳ dừng lại, cô vội vàng cướp lời nói.
"Không có việc gì? Có Quỷ mới tin bạn. Bây giờ là nữa đêm, bạn đang ở đâu? Bây giờ còn không trở về cho mình?" Phan Kỳ sợ Hà Quyên vì tên phản bội kia làm ra chuyện ngốc gì, người khác có lẽ không biết, nhưng cô biết rõ trong năm năm qua Hà Quyên yêu Thịnh Nhạc Dục biết bao nhiêu lần.
"Phan Kỳ, bây giờ mình đang ở. . . . . . Trong khách sạn, để mình an tĩnh một chút, ngày mai mình sẽ trở về." Quyên Tử không nói sự thật cho Phan Kỳ biết, cô sợ Phan Kỳ biết sẽ lo lắng cho cô vì cô đang ở cùng với một người đàn ông xa lạ.
"Quyên Tử, bạn đừng vì một người đàn ông, mà. . . . . ." giọng nói của Phan Kỳ trầm xuống, hiện tại cô cũng không biết khuyên bạn mình như thế nào nữa?
"Mình chỉ muốn an tĩnh một chút mà thôi." Hiện giờ cô rất buồn, tim cô giống như bị dao cắt vậy, càng về đêm khi chỉ còn một mình cái loại đau đớn đấy lại càng mãnh liệt hơn.
Phan Kỳ trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng khuyên: "Quyên Tử, bạn đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn nha, bạn hãy nhớ bạn vẫn còn có một người bạn như mình nha."
Nghe câu nói đó, lòng cô liền nghẹn ngào: "Mình biết, mình biết mà."
"Ngoan, ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng đừng nghĩ."
"Ừ." Hà Quyên đáp lời, cô cúp điện thoại, nằm nghiêng ở trên giường, ở dưới ngọn đèn điện, cô không nhịn được nữa, đưa tay ngăn lại cặp mắt.
Nước mắt lạnh lẽo không ngừng chảy xuống, cô muốn ngừng mà ngừng không được.
Cô không hiểu, tại sao tình cảm năm năm của hai người lại biến đổi đột ngột như vậy?
Nhớ tới lúc ban đầu Thịnh Nhạc Dục còn thề non hẹn biển nói hắn sẽ tạo ra một tương lai tốt đẹp cho cô, mà bây giờ đều đó sau lại biến đổi nhanh tới như vậy?
Bắt đầu từ lúc nào mọi chuyện liền thay đổi?
Một chút cảnh giác cô cũng không có.
Cô chỉ cảm thấy thái độ của hắn đối xử với cô càng lúc càng lạnh nhạt, tính khí cũng càng ngày càng nóng nảy, làm cho cô cũng không biết phải xử sự sao cho đúng.
Cô vẫn luôn cho rằng anh vì áp lực công việc, mới dẫn tới tính tình như vậy, cho nên cô nhịn, càng nhịn cớ sự mới đi đến bước đường này.
Rất nực cười a.
Quyên Tử, ở trên đời này không ai ngu ngốc hơn cô đâu.
Cô muốn cười, cô muốn hung hăng cười to, để mắng chính mình tại sao lại ngu ngốc tới như vậy.
Nhưng là, cô cố gắng như thế nào đi nữa, cũng không cười ra được, ngược lại điều đó chỉ làm cho nước mắt của cô chảy ra càng nhiều hơn, làm hại cô không ngừng cắn môi dưới để cho tiếng khóc không truyền ra bên ngoài.
Không biết khóc bao lâu, cô chỉ biết nước mắt không ngừng chảy, bất tri bất giác cô tiến vào giấc mộng.
Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, mắt của cô đã đau rát đến khó chịu, không cần nhìn cũng biết là mắt cô đã sưng lên.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn lần nữa, chung quanh cô là hoàn cảnh xa lạ, dọa cô giật mình, chợt ngồi dậy, cô mới nhớ đến sự việc diễn ra tối hôm qua.
Cô vội vàng đi xuống giường, nhanh chóng mở cửa ra, hiện tại cũng gần giữa trưa rồi, cô tự nhiên chiếm dụng người ta một gian phòng, như vậy cũng không tốt lắm.
"Chào buổi sáng." Trong phòng khách truyền ra tiếng nói, người đàn ông đó quay đầu nhìn cô cười, nụ cười của anh đẹp như ánh nắng mặt trời làm cô chói mắt, cô sững sờ nhìn anh, theo bản năng cô trả lời một câu, "Chào buổi sáng."
Vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình rất khó nghe.
"Vật dụng vệ sinh của cô tôi để ở trong nhà vệ sinh đó, một lát nữa mới có cơm trưa." Chu Duệ Trạch không để ý tới giọng nói của cô, vẫn cười như cũ.
"Được." Quyên Tử gật đầu, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.
Đóng cửa lại, hai tay cô vịn vào bồn rửa mặt, thật mất mặt mà tại sao cô lại ở trong nhà của một người đàn ông ngủ tới trưa chứ.
Này, này, chuyện này. . . . . .
Cô bình thường có chút tuỳ tiện, nhưng cho tới bây giờ cô còn chưa tùy tiện tới mức này.
Ngày hôm qua cô nhận được một kích thích quá lớn.
Mặt buồn rười rượi, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị xong mọi thứ cô tính đi ra ngoài cảm ơn người ta xong đi về.
Dù sao hai người hoàn toàn xa lạ, sống chung trong một căn phòng như vậy, cô chịu không nổi.
Xem ra Thịnh Nhạc Dục ảnh hưởng đến cô cũng quá sâu rồi.
Tối hôm qua không cần hắn nói rõ ràng, cô cũng đã hiểu tất cả rồi. Rõ ràng lý trí đã nói cho cô biết, Thịnh Nhạc Dục sớm đã thay lòng, nếu không, tại sao từ tối hôm qua đến bây giờ ngay cả một tin nhắn hắn cũng không nhắn cho cô?
Nhưng mà đó là lý trí còn hiện tại trong lòng cô vẫn đau đớn như cũ.
Không được, không còn cứu vãn được nữa rồi.
Cô phát hiện hai mắt cô đã ướt, cô vội vàng dùng nước lau sạch sẽ, bây giờ không phải là lúc để đau lòng.
Cô cúi đầu nhìn chính mình, sau đó mới bắt đầu lấy bàn chải ra đánh răng rửa mặt.
Trong bất chợt cô lại nghĩ đến người đàn ông đó, nụ cười của anh rất rực rỡ.
Làm cho lòng của cô như có một dòng nước ấm chảy qua, trên đời này còn có nhiều người tốt như vậy nữa không?
Nhanh chóng thu thập xong chính mình, cô nhẹ nhàng khoan khoái bước đi ra ngoài.
Vốn cô muốn nói lời tạm biệt với Chu Duệ Trạch, nhưng khi cô vừa vào phòng ăn, mùi vị thức ăn xông vào mũi, cô nhìn thấy anh đang bưng hai chén cháo đặt lên bàn, anh nhìn cô cười.
"Tôi. . . . . ." Lời ra đến khóe miệng, không biết vì sao cô lại nói không ra lời.
"Cho cô." Chu Duệ Trạch đặt một vật vào trong tay cô.
"Cái gì?" Đồ vật lạnh lẽo trên tay làm cho cô có cảm giác, cô cúi đầu xuống nhìn thì ra đó là một khối băng nhỏ.
Ngẩng đầu, cô kinh ngạc nhìn anh, anh cũng đang cầm một khối băng chờm lên mắt.
Thấy động tác của anh, cô không còn cảm giác lúng túng nữa.
"Cô cho rằng tôi rất mất mặt phải không?" Chu Duệ Trạch nhìn thấy ánh mắt của cô, anh cúi đầu khẽ hỏi.
Cô cẩn trọng nhìn anh, ánh mắt của anh có chút sưng, chỉ là không có sưng nặng giống như cô.
"Thật ra thì, ngày hôm qua tôi có nghe thấy cô nói chuyện điện thoại. . . . . ." Lời nói của Chu Duệ Trạch làm lòng cô mới vừa rồi buông lỏng trở nên thấp thỏm hơn, cô nhìn anh chằm chằm, cô không muốn anh nhìn thấy một mặt khác của cô.
Cô đã rất nhếch nhác rồi, cô không muốn nhìn thấy sự đồng cảm trong mắt anh, như vậy sẽ làm cô cảm thấy, cô rất vô dụng.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén, sự thật, sự thật là điện thoại của cô chất lượng quá tốt . . . . ." Chu Duệ Trạch cảm giác được Quyên Tử đang khẩn trương, vội vàng nhỏ giọng giải thích.
Nhìn anh như vậy, lại làm cho người ta không trách anh được.
"Mình không sao." Khi cô nghe tiếng rống của Phan Kỳ dừng lại, cô vội vàng cướp lời nói.
"Không có việc gì? Có Quỷ mới tin bạn. Bây giờ là nữa đêm, bạn đang ở đâu? Bây giờ còn không trở về cho mình?" Phan Kỳ sợ Hà Quyên vì tên phản bội kia làm ra chuyện ngốc gì, người khác có lẽ không biết, nhưng cô biết rõ trong năm năm qua Hà Quyên yêu Thịnh Nhạc Dục biết bao nhiêu lần.
"Phan Kỳ, bây giờ mình đang ở. . . . . . Trong khách sạn, để mình an tĩnh một chút, ngày mai mình sẽ trở về." Quyên Tử không nói sự thật cho Phan Kỳ biết, cô sợ Phan Kỳ biết sẽ lo lắng cho cô vì cô đang ở cùng với một người đàn ông xa lạ.
"Quyên Tử, bạn đừng vì một người đàn ông, mà. . . . . ." giọng nói của Phan Kỳ trầm xuống, hiện tại cô cũng không biết khuyên bạn mình như thế nào nữa?
"Mình chỉ muốn an tĩnh một chút mà thôi." Hiện giờ cô rất buồn, tim cô giống như bị dao cắt vậy, càng về đêm khi chỉ còn một mình cái loại đau đớn đấy lại càng mãnh liệt hơn.
Phan Kỳ trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng khuyên: "Quyên Tử, bạn đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn nha, bạn hãy nhớ bạn vẫn còn có một người bạn như mình nha."
Nghe câu nói đó, lòng cô liền nghẹn ngào: "Mình biết, mình biết mà."
"Ngoan, ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng đừng nghĩ."
"Ừ." Hà Quyên đáp lời, cô cúp điện thoại, nằm nghiêng ở trên giường, ở dưới ngọn đèn điện, cô không nhịn được nữa, đưa tay ngăn lại cặp mắt.
Nước mắt lạnh lẽo không ngừng chảy xuống, cô muốn ngừng mà ngừng không được.
Cô không hiểu, tại sao tình cảm năm năm của hai người lại biến đổi đột ngột như vậy?
Nhớ tới lúc ban đầu Thịnh Nhạc Dục còn thề non hẹn biển nói hắn sẽ tạo ra một tương lai tốt đẹp cho cô, mà bây giờ đều đó sau lại biến đổi nhanh tới như vậy?
Bắt đầu từ lúc nào mọi chuyện liền thay đổi?
Một chút cảnh giác cô cũng không có.
Cô chỉ cảm thấy thái độ của hắn đối xử với cô càng lúc càng lạnh nhạt, tính khí cũng càng ngày càng nóng nảy, làm cho cô cũng không biết phải xử sự sao cho đúng.
Cô vẫn luôn cho rằng anh vì áp lực công việc, mới dẫn tới tính tình như vậy, cho nên cô nhịn, càng nhịn cớ sự mới đi đến bước đường này.
Rất nực cười a.
Quyên Tử, ở trên đời này không ai ngu ngốc hơn cô đâu.
Cô muốn cười, cô muốn hung hăng cười to, để mắng chính mình tại sao lại ngu ngốc tới như vậy.
Nhưng là, cô cố gắng như thế nào đi nữa, cũng không cười ra được, ngược lại điều đó chỉ làm cho nước mắt của cô chảy ra càng nhiều hơn, làm hại cô không ngừng cắn môi dưới để cho tiếng khóc không truyền ra bên ngoài.
Không biết khóc bao lâu, cô chỉ biết nước mắt không ngừng chảy, bất tri bất giác cô tiến vào giấc mộng.
Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, mắt của cô đã đau rát đến khó chịu, không cần nhìn cũng biết là mắt cô đã sưng lên.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn lần nữa, chung quanh cô là hoàn cảnh xa lạ, dọa cô giật mình, chợt ngồi dậy, cô mới nhớ đến sự việc diễn ra tối hôm qua.
Cô vội vàng đi xuống giường, nhanh chóng mở cửa ra, hiện tại cũng gần giữa trưa rồi, cô tự nhiên chiếm dụng người ta một gian phòng, như vậy cũng không tốt lắm.
"Chào buổi sáng." Trong phòng khách truyền ra tiếng nói, người đàn ông đó quay đầu nhìn cô cười, nụ cười của anh đẹp như ánh nắng mặt trời làm cô chói mắt, cô sững sờ nhìn anh, theo bản năng cô trả lời một câu, "Chào buổi sáng."
Vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình rất khó nghe.
"Vật dụng vệ sinh của cô tôi để ở trong nhà vệ sinh đó, một lát nữa mới có cơm trưa." Chu Duệ Trạch không để ý tới giọng nói của cô, vẫn cười như cũ.
"Được." Quyên Tử gật đầu, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.
Đóng cửa lại, hai tay cô vịn vào bồn rửa mặt, thật mất mặt mà tại sao cô lại ở trong nhà của một người đàn ông ngủ tới trưa chứ.
Này, này, chuyện này. . . . . .
Cô bình thường có chút tuỳ tiện, nhưng cho tới bây giờ cô còn chưa tùy tiện tới mức này.
Ngày hôm qua cô nhận được một kích thích quá lớn.
Mặt buồn rười rượi, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị xong mọi thứ cô tính đi ra ngoài cảm ơn người ta xong đi về.
Dù sao hai người hoàn toàn xa lạ, sống chung trong một căn phòng như vậy, cô chịu không nổi.
Xem ra Thịnh Nhạc Dục ảnh hưởng đến cô cũng quá sâu rồi.
Tối hôm qua không cần hắn nói rõ ràng, cô cũng đã hiểu tất cả rồi. Rõ ràng lý trí đã nói cho cô biết, Thịnh Nhạc Dục sớm đã thay lòng, nếu không, tại sao từ tối hôm qua đến bây giờ ngay cả một tin nhắn hắn cũng không nhắn cho cô?
Nhưng mà đó là lý trí còn hiện tại trong lòng cô vẫn đau đớn như cũ.
Không được, không còn cứu vãn được nữa rồi.
Cô phát hiện hai mắt cô đã ướt, cô vội vàng dùng nước lau sạch sẽ, bây giờ không phải là lúc để đau lòng.
Cô cúi đầu nhìn chính mình, sau đó mới bắt đầu lấy bàn chải ra đánh răng rửa mặt.
Trong bất chợt cô lại nghĩ đến người đàn ông đó, nụ cười của anh rất rực rỡ.
Làm cho lòng của cô như có một dòng nước ấm chảy qua, trên đời này còn có nhiều người tốt như vậy nữa không?
Nhanh chóng thu thập xong chính mình, cô nhẹ nhàng khoan khoái bước đi ra ngoài.
Vốn cô muốn nói lời tạm biệt với Chu Duệ Trạch, nhưng khi cô vừa vào phòng ăn, mùi vị thức ăn xông vào mũi, cô nhìn thấy anh đang bưng hai chén cháo đặt lên bàn, anh nhìn cô cười.
"Tôi. . . . . ." Lời ra đến khóe miệng, không biết vì sao cô lại nói không ra lời.
"Cho cô." Chu Duệ Trạch đặt một vật vào trong tay cô.
"Cái gì?" Đồ vật lạnh lẽo trên tay làm cho cô có cảm giác, cô cúi đầu xuống nhìn thì ra đó là một khối băng nhỏ.
Ngẩng đầu, cô kinh ngạc nhìn anh, anh cũng đang cầm một khối băng chờm lên mắt.
Thấy động tác của anh, cô không còn cảm giác lúng túng nữa.
"Cô cho rằng tôi rất mất mặt phải không?" Chu Duệ Trạch nhìn thấy ánh mắt của cô, anh cúi đầu khẽ hỏi.
Cô cẩn trọng nhìn anh, ánh mắt của anh có chút sưng, chỉ là không có sưng nặng giống như cô.
"Thật ra thì, ngày hôm qua tôi có nghe thấy cô nói chuyện điện thoại. . . . . ." Lời nói của Chu Duệ Trạch làm lòng cô mới vừa rồi buông lỏng trở nên thấp thỏm hơn, cô nhìn anh chằm chằm, cô không muốn anh nhìn thấy một mặt khác của cô.
Cô đã rất nhếch nhác rồi, cô không muốn nhìn thấy sự đồng cảm trong mắt anh, như vậy sẽ làm cô cảm thấy, cô rất vô dụng.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén, sự thật, sự thật là điện thoại của cô chất lượng quá tốt . . . . ." Chu Duệ Trạch cảm giác được Quyên Tử đang khẩn trương, vội vàng nhỏ giọng giải thích.
Nhìn anh như vậy, lại làm cho người ta không trách anh được.
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết