Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Chương 85
Lúc này Đỗ Lôi Ti vừa khẩn trương vừa sợ, mở to mắt nhìn anh "Anh......anh......anh làm sao vậy?"
"Lúc ký hợp đồng tôi đã nói rõ với cô không được yêu tôi nhưng hình như cô đã quên mất thân phận của cô thì phải, cô nhập vai hơi sâu rồi đấy?" Hai người nhìn nhau, ánh mắt Bùi Tuấn Vũ khẽ thoáng kinh ngạc chỉ mấy giây sau đó là giọng nói lạnh lẽo.
"Cái gì?" Đỗ Lôi Ti phục hồi tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiêu hóa hết những lời anh nói.
"Nhớ, quan hệ của cô bây giờ chỉ là hợp đồng!" Nói xong anh đưa lưng về phía cô đi tới cửa sổ!
"Cô chỉ là một thế thân, quan hệ chỉ có trong hợp đồng!" Hai câu này không ngừng vang lên bên tai cô, giống như chậu nước đá trong mùa đông khắc nghiệt, xối lên người cô, khiến cô lạnh đến không thở nổi.
Anh thật sự vẫn khinh thường cô, cứ như vậy đả kích cô.
Tức giận, thật là quá đáng, hiện tại dùng hai từ này không đủ để diễn tả tâm trạng trong lòng cô, nên dùng là tức giận mới có thể biểu đạt tâm tình của cô bây giờ.
Cô phẫn nộ không phải bởi vì anh từ chối cô, cũng không phải bởi vì sự đả kích của anh mà bởi vì câu nói quan hệ trên hợp đồng kia.
Bất cứ ai cũng có thể xem thường cô nhưng chỉ có duy nhất anh là không thể, thân phận của cô bây giờ là do anh tạo thành, là anh ép cô ký bản hợp đồng kia.
Thật ra bây giờ cô cũng đang tự trách mình, tại sao chỉ vì một số tiền sau khi chia tay mà ký cái hợp đồng kia?
Đỗ Lôi Ti thầm mắng mình: đáng đời, bây giờ thì tốt rồi, để người ta đào hố cho mình nhảy xuống, chỉ thiếu là người chưa đầy vết thương nữa mà thôi.
Đỗ Lôi Ti đỏ hoe hai mắt nhìn lưng anh "Bùi Tuấn Vũ, anh thật là khốn khiếp, anh cho rằng tôi viết lá thư này cho anh sao? Anh cho rằng tôi sẽ thích một người khốn khiếp như anh sao? Anh quá đề cao bản thân rồi, không biết thẹn là gì!"
Nói xong Đỗ Lôi Ti nghênh ngang rời khỏi phòng.
Không khí trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, Bùi Tuấn Vũ chậm rãi xoay người lại, nhìn cửa phòng đã đóng, vì vậy cũng đi về phòng làm việc.
Lúc đi vào phòng làm việc, Bùi Tuấn Vũ nhìn tờ giấy viết thư màu hồng bị vò nát nằm trong sọt rác.
Đỗ Lôi Ti chạy ra khỏi phòng, đi tới vườn hoa ngồi xuống khóc "Hu Hu, tên đàn ông chết tiệt không có lương tâm, không thích tôi thổ lộ thì cũng không nên nói khó nghe như vậy? Bây giờ thì tốt rồi, mất thể diện, sau này làm sao đối diện với tên đàn ông chết tiệt kia chứ?"
Cô thật là bi thương khi gặp phải người đàn ông như vậy!
Bùi Tuấn Vũ từ chối gây đả kích cho cô rất lớn, cô ngồi trên xích đu không ngừng lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Phải làm sao đây?
Đúng rồi, cô chợt nghĩ tới, đã từng xem trên ti vi, có một người đàn ông đẹp trai an ủi một cô gái vừa mới bị từ chối "Đừng khóc, được không?"
Cô gái nói "Tôi cũng không muốn khóc nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi!"
"Vậy lúc cô khóc hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nước mắt sẽ không rơi nữa!"
Lúc nghe cuộc đối thoại này, cô còn nói cô gái kia quá khoa trương, nghĩ lại thì phát hiện ra tình trạng lúc này của mình cũng giống như cô gái kia.
Cho nên, Đỗ Lôi Ti cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, kết quả vừa ngẩng đầu, ông trời cũng không giúp cô, sao lại đen thui như vậy.
Điều này lại càng làm cho cô khóc lớn hơn.
Tiểu Thanh đứng một bên trộm nhìn, nở nụ cười âm hiểm "Hừ, đáng đời, mày cũng có ngày hôm nay, ngày đó mày cầu xin cho tao sẽ càng làm cho tao hận mày mà thôi!"
"Lôi Ti, đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Mộng Na bước nhanh đến hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn cô, càng khóc to hơn, vừa lau nước mắt, vừa nức nở "Mộng Na...hu hu....."
Vừa mới gọi nước mắt lại rơi xuống.
Bùi Mộng Na đứng đó, hoảng hốt, lại mở miệng hỏi "Lôi Ti, rốt cuộc có chuyện gì, anh em làm gì chị?"
"Tổng, tổng thống.....anh......" Đỗ Lôi Ti nức nở.
Bùi Mộng Na trợn mắt "Lôi Ti, chị có thể nói hết cho em nghe không, thật là sốt ruột?"
Đỗ Lôi Ti uất ức nhìn cô, khẽ nói "Mộng Na, chị bị tổng thống mắng, cũng chính vì em......"
"Nói trọng điểm!" Bùi Mộng Na tức giận lớn tiếng.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cô muốn nổi giận, lo lắng mở miệng "Anh em từ chối chị!" Nói xong lại gào khóc.
Bùi Mộng Na tối sầm mặt, im lặng một lúc rồi mở miệng "Anh em vừa rồi nổi nóng như vậy, chị lại khóc thành như thế này chỉ vì chuyện này sao?"
"Anh trai khốn khiếp của em nói chị chỉ là thế thân, nói quan hệ của anh ấy và chị chỉ là trên hợp đồng!"
"Chị nói gì? Anh em thật sự nói như vậy sao?" Bùi Mộng Na không tin lớn tiếng hỏi.
Đỗ Lôi Ti than thở "Thật, em không biết anh ấy nói khó nghe thế nào đâu!"
"Có phải đầu óc anh em có vấn đề rồi không, tại sao lại như vậy chứ?" Bùi Mộng Na không tin nói.
"Anh ấy chính là một người đàn ông chết tiệt!" Đỗ Lôi Ti nói.
Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu nhìn Bùi Mộng Na đứng bên cạnh nói "Thật xin lỗi, chị lỡ lời, chị chỉ nhất thời nóng nảy, mới gọi anh trai em là một tên khốn kiếp!"
Bùi Mộng Na gật đầu "Em đồng ý với lời chị nói, anh trai em thật khốn kiếp, như thế này không đau lòng sao được!"
Chỉ là Bùi Mộng Na tò mò về nội dung bức thư nên mở miệng hỏi "Lôi Ti, nội dung bức thư mà chị viết cho anh trai em là gì? Em thật sự muốn biết? Chị nói cho em nghe đi?" Cô làm nũng.
Đỗ Lôi Ti lau khô nước mắt, xấu hổ cười "Không có gì, chị cũng không viết gì nhiều!"
Bùi Mộng Na bĩu môi, mặt không tin nói "Em không tin chị không viết gì nhiều, nhanh khai báo!" Nói xong, cô muốn làm Đỗ Lôi Ti nhột.
Đỗ Lôi Ti dậy muốn bỏ chạy, nhưng không thể thoát khỏi tay cô, cho nên cuối cùng chỉ có thể cầu xin "Chị nói, chị nói, đừng làm chị nhột......"
Lúc này Bùi Mộng Na mới thu tay lại, hai người ngồi trên xích đu, Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói "Trước tiên nói rõ, chị nói em không được cười chị!"
"Được, em sẽ không cười chị, nhanh nói đi!"Bùi Mộng Na thúc giục.
Đỗ Lôi Ti mở miệng "Anh như mặt trời còn em như một chú dê con trên cánh đồng cỏ xanh! Anh là hướng tây em như mặt trời! Em thích anh!!! Anh là hướng bắc còn em như cơn gió Bách Hợp! Anh là hướng nam em chính là cô gái trong lòng anh! Đông Nam Tây Bắc, anh là người em yêu! Em thích anh, có chừng mực, tiết chế, anh, em thích anh! Tổng thống, em biết như vậy là vi phạm điều khoản trong hợp đồng, cũng là điều cấm kỵ của anh, nhưng mà thích chính là thích!"
Bùi Mộng Na vừa nghe cô nói xong, trợn to mắt, miệng há hốc, kinh ngạc nhìn cô "Lôi Ti, đây chính là thư tỏ tình chị viết cho anh trai em?"
Đỗ Lôi Ti nhìn cô gật đầu "Đúng, em không cảm thấy rất tình cảm sao?"
Bùi Mộng Na đưa tay gõ đầu cô, tức giận nói "Tình cảm gì chứ, mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên em nghe thấy có người viết thư tỏ tình như vậy!"
Đỗ Lôi Ti vừa xoa đầu vừa nói "Chị cảm thấy rất được!"
"Mẹ kiếp, được cái gì chứ? Không trách được anh trai em lại tức giận như vậy, nếu là em thì em cũng sẽ tức giận như vậy, chị thật là hài hước!" Bùi Mộng Na nói xong im lặng lắc đầu.
Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi "Vậy phải viết như thế nào?"
"Lúc trước chị chưa học qua cách viết thư tỏ tình sao?" Bùi Mộng Na hỏi.
"Không có, chị từng quen một người, lúc học đại học, là anh ấy tỏ tình, kết quả trước khi tới phủ tổng thống hai ngày anh ấy gọi điện thoại chia tay chị!"
"Tại sao?" Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.
"Anh ấy nói mỗi lần anh ấy giới thiệu tên chị với bạn bè, ai cũng nghĩ anh ấy bán bao cao su!" Đỗ Lôi Ti như không có chuyện gì nói.
"Phụt......Bạn trai trước đây của chị thật khôi hài!"
"Mộng Na, em mới nói không nên viết thư như vậy, thế phải viết như thế nào?"
Bùi Mộng Na nhìn cô, ra vẻ tiền bối "Thư tình, đơn giản chỉ là tỏ tình, càng buồn càng tốt!"
"Phu nhân, tổng thống nói cô đi thử áo cưới!" Tiểu Ngọc cung kính nói.
"Cô đi xuống trước đi!" Bùi Mộng Na nói.
Đỗ Lôi Ti vẫn còn sợ hãi nói "Mộng Na, chị không dám đi, vừa rồi tổng thống thật sự rất đáng sợ.
"Có gì mà không dám, anh em cũng sẽ không ăn thịt chị!"
"Mộng Na, vậy em đi cùng chị đi!" Đỗ Lôi Ti làm nũng, không ngừng lắc tay Bùi Mộng Na.
Bùi Mộng Na không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, hai người đi vào phòng.
Tiểu Thanh thấy hai người đi xa, né ra chỗ khác, buồn bực nghĩ "Sao vừa rồi cô ta lại khóc đến đau lòng như vậy? Rốt cuộc cô chủ nói với cô ta viết cái gì?"
Cô ta cảm thấy thật cổ quái nhưng cô ta không thể đắc tội với những người này......
Đỗ Lôi Ti đi theo Bùi Mộng Na vào phòng khách.
Bên trong phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng tổng thống, lúc này Đỗ Lôi Ti mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ thật may tên khốn kia không ở đây, nếu không cô không biết phải đối mặt với anh ta thế nào!
"Lôi Ti, chị đang làm gì vậy?" Bùi Mộng na nhìn cô nói.
"Không có, không có gì......" Đỗ Lôi Ti vừa cười vừa nói.
"Lúc ký hợp đồng tôi đã nói rõ với cô không được yêu tôi nhưng hình như cô đã quên mất thân phận của cô thì phải, cô nhập vai hơi sâu rồi đấy?" Hai người nhìn nhau, ánh mắt Bùi Tuấn Vũ khẽ thoáng kinh ngạc chỉ mấy giây sau đó là giọng nói lạnh lẽo.
"Cái gì?" Đỗ Lôi Ti phục hồi tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiêu hóa hết những lời anh nói.
"Nhớ, quan hệ của cô bây giờ chỉ là hợp đồng!" Nói xong anh đưa lưng về phía cô đi tới cửa sổ!
"Cô chỉ là một thế thân, quan hệ chỉ có trong hợp đồng!" Hai câu này không ngừng vang lên bên tai cô, giống như chậu nước đá trong mùa đông khắc nghiệt, xối lên người cô, khiến cô lạnh đến không thở nổi.
Anh thật sự vẫn khinh thường cô, cứ như vậy đả kích cô.
Tức giận, thật là quá đáng, hiện tại dùng hai từ này không đủ để diễn tả tâm trạng trong lòng cô, nên dùng là tức giận mới có thể biểu đạt tâm tình của cô bây giờ.
Cô phẫn nộ không phải bởi vì anh từ chối cô, cũng không phải bởi vì sự đả kích của anh mà bởi vì câu nói quan hệ trên hợp đồng kia.
Bất cứ ai cũng có thể xem thường cô nhưng chỉ có duy nhất anh là không thể, thân phận của cô bây giờ là do anh tạo thành, là anh ép cô ký bản hợp đồng kia.
Thật ra bây giờ cô cũng đang tự trách mình, tại sao chỉ vì một số tiền sau khi chia tay mà ký cái hợp đồng kia?
Đỗ Lôi Ti thầm mắng mình: đáng đời, bây giờ thì tốt rồi, để người ta đào hố cho mình nhảy xuống, chỉ thiếu là người chưa đầy vết thương nữa mà thôi.
Đỗ Lôi Ti đỏ hoe hai mắt nhìn lưng anh "Bùi Tuấn Vũ, anh thật là khốn khiếp, anh cho rằng tôi viết lá thư này cho anh sao? Anh cho rằng tôi sẽ thích một người khốn khiếp như anh sao? Anh quá đề cao bản thân rồi, không biết thẹn là gì!"
Nói xong Đỗ Lôi Ti nghênh ngang rời khỏi phòng.
Không khí trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, Bùi Tuấn Vũ chậm rãi xoay người lại, nhìn cửa phòng đã đóng, vì vậy cũng đi về phòng làm việc.
Lúc đi vào phòng làm việc, Bùi Tuấn Vũ nhìn tờ giấy viết thư màu hồng bị vò nát nằm trong sọt rác.
Đỗ Lôi Ti chạy ra khỏi phòng, đi tới vườn hoa ngồi xuống khóc "Hu Hu, tên đàn ông chết tiệt không có lương tâm, không thích tôi thổ lộ thì cũng không nên nói khó nghe như vậy? Bây giờ thì tốt rồi, mất thể diện, sau này làm sao đối diện với tên đàn ông chết tiệt kia chứ?"
Cô thật là bi thương khi gặp phải người đàn ông như vậy!
Bùi Tuấn Vũ từ chối gây đả kích cho cô rất lớn, cô ngồi trên xích đu không ngừng lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Phải làm sao đây?
Đúng rồi, cô chợt nghĩ tới, đã từng xem trên ti vi, có một người đàn ông đẹp trai an ủi một cô gái vừa mới bị từ chối "Đừng khóc, được không?"
Cô gái nói "Tôi cũng không muốn khóc nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi!"
"Vậy lúc cô khóc hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nước mắt sẽ không rơi nữa!"
Lúc nghe cuộc đối thoại này, cô còn nói cô gái kia quá khoa trương, nghĩ lại thì phát hiện ra tình trạng lúc này của mình cũng giống như cô gái kia.
Cho nên, Đỗ Lôi Ti cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, kết quả vừa ngẩng đầu, ông trời cũng không giúp cô, sao lại đen thui như vậy.
Điều này lại càng làm cho cô khóc lớn hơn.
Tiểu Thanh đứng một bên trộm nhìn, nở nụ cười âm hiểm "Hừ, đáng đời, mày cũng có ngày hôm nay, ngày đó mày cầu xin cho tao sẽ càng làm cho tao hận mày mà thôi!"
"Lôi Ti, đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Mộng Na bước nhanh đến hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn cô, càng khóc to hơn, vừa lau nước mắt, vừa nức nở "Mộng Na...hu hu....."
Vừa mới gọi nước mắt lại rơi xuống.
Bùi Mộng Na đứng đó, hoảng hốt, lại mở miệng hỏi "Lôi Ti, rốt cuộc có chuyện gì, anh em làm gì chị?"
"Tổng, tổng thống.....anh......" Đỗ Lôi Ti nức nở.
Bùi Mộng Na trợn mắt "Lôi Ti, chị có thể nói hết cho em nghe không, thật là sốt ruột?"
Đỗ Lôi Ti uất ức nhìn cô, khẽ nói "Mộng Na, chị bị tổng thống mắng, cũng chính vì em......"
"Nói trọng điểm!" Bùi Mộng Na tức giận lớn tiếng.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cô muốn nổi giận, lo lắng mở miệng "Anh em từ chối chị!" Nói xong lại gào khóc.
Bùi Mộng Na tối sầm mặt, im lặng một lúc rồi mở miệng "Anh em vừa rồi nổi nóng như vậy, chị lại khóc thành như thế này chỉ vì chuyện này sao?"
"Anh trai khốn khiếp của em nói chị chỉ là thế thân, nói quan hệ của anh ấy và chị chỉ là trên hợp đồng!"
"Chị nói gì? Anh em thật sự nói như vậy sao?" Bùi Mộng Na không tin lớn tiếng hỏi.
Đỗ Lôi Ti than thở "Thật, em không biết anh ấy nói khó nghe thế nào đâu!"
"Có phải đầu óc anh em có vấn đề rồi không, tại sao lại như vậy chứ?" Bùi Mộng Na không tin nói.
"Anh ấy chính là một người đàn ông chết tiệt!" Đỗ Lôi Ti nói.
Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu nhìn Bùi Mộng Na đứng bên cạnh nói "Thật xin lỗi, chị lỡ lời, chị chỉ nhất thời nóng nảy, mới gọi anh trai em là một tên khốn kiếp!"
Bùi Mộng Na gật đầu "Em đồng ý với lời chị nói, anh trai em thật khốn kiếp, như thế này không đau lòng sao được!"
Chỉ là Bùi Mộng Na tò mò về nội dung bức thư nên mở miệng hỏi "Lôi Ti, nội dung bức thư mà chị viết cho anh trai em là gì? Em thật sự muốn biết? Chị nói cho em nghe đi?" Cô làm nũng.
Đỗ Lôi Ti lau khô nước mắt, xấu hổ cười "Không có gì, chị cũng không viết gì nhiều!"
Bùi Mộng Na bĩu môi, mặt không tin nói "Em không tin chị không viết gì nhiều, nhanh khai báo!" Nói xong, cô muốn làm Đỗ Lôi Ti nhột.
Đỗ Lôi Ti dậy muốn bỏ chạy, nhưng không thể thoát khỏi tay cô, cho nên cuối cùng chỉ có thể cầu xin "Chị nói, chị nói, đừng làm chị nhột......"
Lúc này Bùi Mộng Na mới thu tay lại, hai người ngồi trên xích đu, Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói "Trước tiên nói rõ, chị nói em không được cười chị!"
"Được, em sẽ không cười chị, nhanh nói đi!"Bùi Mộng Na thúc giục.
Đỗ Lôi Ti mở miệng "Anh như mặt trời còn em như một chú dê con trên cánh đồng cỏ xanh! Anh là hướng tây em như mặt trời! Em thích anh!!! Anh là hướng bắc còn em như cơn gió Bách Hợp! Anh là hướng nam em chính là cô gái trong lòng anh! Đông Nam Tây Bắc, anh là người em yêu! Em thích anh, có chừng mực, tiết chế, anh, em thích anh! Tổng thống, em biết như vậy là vi phạm điều khoản trong hợp đồng, cũng là điều cấm kỵ của anh, nhưng mà thích chính là thích!"
Bùi Mộng Na vừa nghe cô nói xong, trợn to mắt, miệng há hốc, kinh ngạc nhìn cô "Lôi Ti, đây chính là thư tỏ tình chị viết cho anh trai em?"
Đỗ Lôi Ti nhìn cô gật đầu "Đúng, em không cảm thấy rất tình cảm sao?"
Bùi Mộng Na đưa tay gõ đầu cô, tức giận nói "Tình cảm gì chứ, mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên em nghe thấy có người viết thư tỏ tình như vậy!"
Đỗ Lôi Ti vừa xoa đầu vừa nói "Chị cảm thấy rất được!"
"Mẹ kiếp, được cái gì chứ? Không trách được anh trai em lại tức giận như vậy, nếu là em thì em cũng sẽ tức giận như vậy, chị thật là hài hước!" Bùi Mộng Na nói xong im lặng lắc đầu.
Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi "Vậy phải viết như thế nào?"
"Lúc trước chị chưa học qua cách viết thư tỏ tình sao?" Bùi Mộng Na hỏi.
"Không có, chị từng quen một người, lúc học đại học, là anh ấy tỏ tình, kết quả trước khi tới phủ tổng thống hai ngày anh ấy gọi điện thoại chia tay chị!"
"Tại sao?" Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.
"Anh ấy nói mỗi lần anh ấy giới thiệu tên chị với bạn bè, ai cũng nghĩ anh ấy bán bao cao su!" Đỗ Lôi Ti như không có chuyện gì nói.
"Phụt......Bạn trai trước đây của chị thật khôi hài!"
"Mộng Na, em mới nói không nên viết thư như vậy, thế phải viết như thế nào?"
Bùi Mộng Na nhìn cô, ra vẻ tiền bối "Thư tình, đơn giản chỉ là tỏ tình, càng buồn càng tốt!"
"Phu nhân, tổng thống nói cô đi thử áo cưới!" Tiểu Ngọc cung kính nói.
"Cô đi xuống trước đi!" Bùi Mộng Na nói.
Đỗ Lôi Ti vẫn còn sợ hãi nói "Mộng Na, chị không dám đi, vừa rồi tổng thống thật sự rất đáng sợ.
"Có gì mà không dám, anh em cũng sẽ không ăn thịt chị!"
"Mộng Na, vậy em đi cùng chị đi!" Đỗ Lôi Ti làm nũng, không ngừng lắc tay Bùi Mộng Na.
Bùi Mộng Na không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, hai người đi vào phòng.
Tiểu Thanh thấy hai người đi xa, né ra chỗ khác, buồn bực nghĩ "Sao vừa rồi cô ta lại khóc đến đau lòng như vậy? Rốt cuộc cô chủ nói với cô ta viết cái gì?"
Cô ta cảm thấy thật cổ quái nhưng cô ta không thể đắc tội với những người này......
Đỗ Lôi Ti đi theo Bùi Mộng Na vào phòng khách.
Bên trong phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng tổng thống, lúc này Đỗ Lôi Ti mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ thật may tên khốn kia không ở đây, nếu không cô không biết phải đối mặt với anh ta thế nào!
"Lôi Ti, chị đang làm gì vậy?" Bùi Mộng na nhìn cô nói.
"Không có, không có gì......" Đỗ Lôi Ti vừa cười vừa nói.
Tác giả :
Ti Mộng