Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh
Chương 18: Tối đó, tôi ngủ ở ban công

Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 18: Tối đó, tôi ngủ ở ban công

Em là chú heo nhỏ ~ Mỗi ngày chỉ cầu ba bữa ăn no ~

Em là chú heo nhỏ ~

Cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông từ ngăn kéo lên, Nam Cung Duệ nhìn màn hình nhấp nháy sáng, gương mặt không khỏi âm trầm.

Những cô lao công có tuổi khác đứng lấp ló ở cửa ra vào, trông thấy vị giám đốc ngày thường không bao giờ rời khỏi tầng 20 kia, ngự giá thân chinh đến nơi này, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Sẽ không phải là đến kiểm tra đột xuất đi? Nhưng nghe nói tới tháng sau mới bắt đầu đợt tổng ra quân cơ mà? Quan trọng hơn nữa, tại sao tổng giám đốc không chọn những ban khác như phòng kế hoạch hay phát triển, mà lại chọn ngay tổ vệ sinh của các cô để "Khai đao" đầu tiên?

Chết rồi, ban nãy lỡ mua quá trời đồ ăn vặt đem vào, còn có bộ bài Tiến Lên lát đánh chặt heo nữa. Hu hu, ngàn vạn lần đừng kiểm tra qua ngăn của các cô nhé, không thì phen này ra đường húp cháo rồi! T^T~

Một bàn tay đặt trên vai Nam Cung Duệ, anh quay lại, là Điền Dư.

"Ban nãy A Thiên có gọi đến chỗ tớ, bảo là có chút việc cần đưa người đi, nếu được thì xin cho cô ấy nghỉ hết ngày hôm nay."

Anh bất đắc dĩ lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, không biết làm gì khác hơn ngoài cười trừ. Nhưng Nam Cung Duệ không nghĩ cứ thế cho qua chuyện, giọng anh còn trầm hơn nước.

"Ngày đầu tiên đi làm đã nghỉ còn ra thể thống gì. Đâu phải cậu không biết nguyên tắc ở công ty ta, trừ những dịp lễ quan trọng trong năm ra, thì ngày thường nhất định phải có đơn được cấp trên phê duyệt mới có thể nghỉ. Tự ý như vậy.."

Anh không nói nữa, nhưng có thể nghe ra mức độ tức giận của anh đối với việc này. Đầu mày anh cau chặt, quay người tính rời đi.

"Duệ, tuy tớ không biết cô ấy là gì với cậu. Nhưng cậu làm vậy không phải có hơi quá đáng sao?" Cư nhiên lại gài chip định vị trong điện thoại của cô ấy.

Đặt một chân song song với chân còn lại, Nam Cung Duệ dừng bước, tay cho vào túi nghiêng người nhìn Điền Dư, đôi mắt sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.

"Cô ấy là vợ tôi, và tôi có toàn quyền với cô ấy!"

Dứt khoát một câu bá đạo như vậy, cũng không giải thích thêm, Nam Cung Duệ xoay người đi mất.

"Xin lỗi vì đã làm phiền giờ nghỉ trưa của mọi người! Không có vấn đề gì đâu, nên mọi người cứ yên tâm mà làm việc nhé!"

Điền Dư cười, nụ cười thân thiện khiến người khác ấm lòng.

"Đã biết, Điền tổng!"

Lúc này ai nấy mới dám vuốt ngực thở phào một hơi.

Chậc, tổng giám đốc của bọn họ, phải chi cũng mỉm cười dịu dàng được như Điền tổng thì tốt biết mấy! Hic, tháng này lãnh lương ra, nhất định phải mua áo ấm đi làm, không thì bị đông lạnh chết mất!

Lúc ra khỏi phòng nghỉ của tổ vệ sinh, Điền Dư trong lòng vẫn còn nghĩ mãi về chuyện của Nam Cung Duệ. Một Nam Cung Duệ bá đạo ngang ngược như thế, nói thật là Điền Dư thấy có chút khó tin.

Cô gái được gọi là "vợ" của bạn anh đó, lần trước ở bữa tiệc anh cũng có gặp qua một lần. Nhưng khi đó anh ở khá xa, vị trí nhìn cũng không được tốt lắm, chỉ thấy mỗi tấm lưng thôi.

Ấn tượng khó phai trong lòng anh chính là kiểu tóc của cô, cả một cái đầu phồng lên lớn gấp hai lần đầu của người bình thường, đã vậy còn cài đủ thứ ở bên trên.

Mũ của Pha-ra-ông chắc cũng phải nặng ngang tầm này! Anh tặc lưỡi, thầm nghĩ.

Siêu nhất phải kể đến màn giữ thăng bằng của cô, chẳng biết cô chồng chất gì trên người mà phải dàn hai chân ra mới đứng vững được, tư thế phải nói là vô cùng bắt mắt, khiến cho các quý bà khác nhìn mà muốn rớt tròng.

Nói thiệt là khi đó anh chưa ăn gì, mà cười thôi cũng muốn vỡ bụng rồi.

Sau đó.. Khụ, sau đó lại là một màn kinh điển. Chỉ thấy một đứa bé mặc vest trắng chơi đùa cùng bạn vô tình va vào người cô, cô chới với đi lảo đảo vài bước trước khi lao thẳng vào hồ cá. Cũng may hồ này là hồ kiểng, nước cũng không sâu lắm, ngang tầm đầu gối một chút thôi, nhưng dù vậy cũng khó tránh khỏi cảnh cá lội lăn tăn trên đầu.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, phảng phất như nghe được tiếng dế kêu. Chẳng ai kháo ai câu nào, tất cả đều quay đầu sang chỗ khác, cắn chặt môi run run, nghẹn cười đến đỏ mặt.

Không!! Chúng ta là quý tộc! Chúng ta không thể mất hình tượng mà phá lên cười được! Phải nhịn! Phải nhịn! Á há há háhhh!!!!

Trong lúc hội trường như vỡ ra vì huyên náo, vợ bạn anh được vớt lên khiêng vào nhà, còn anh thì trốn ra gốc cây cười như điên suốt một tiếng ở đó.

Khụ khụ, anh thở ra một hơi, vô cùng cảm thán với bữa tiệc đã đi vào lịch sử khó quên của giới thượng lưu.

Chắc cũng chỉ có cô gái như thế, mới có thể đả động được trái tim sắt đá của người kia bằng những hành động ngây thơ ngờ nghệch.

Điền Dư cười, sảng khoái sải chân bước đi. Anh rất mong chờ vào tháng ngày sắp tới, xuân sẽ trở về với bạn anh.

Nam Cung Duệ, cậu nhất định sẽ hạnh phúc!

Trong văn phòng, Nam Cung Duệ nghiêng người tựa vào sô pha, khuỷ tay gác lên thành ghế chống đỡ một bên đầu. Đáy mắt khẽ đảo sang chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn, gương mặt anh thoáng chốc trầm xuống.

-- * -- * -- * --

"Em đưa chị đến đây để làm gì?"

Ngó ngó cửa hàng quần áo sang trọng trước mặt, tôi ngước lên nhìn cậu.

Không phải là bảo dẫn đi ăn sao?

Cậu cười, dắt tay tôi đi vào trong.

"Trước muốn đi ăn, nhất định phải đến đây đầu tiên."

"Có liên quan gì nha?" Cậu làm bí ẩn quá!

"Chị có biết câu Ăn ngon - Mặc đẹp không? Thế có nghĩa là, phải ăn bận cho thật đẹp đẽ trước, thì đi ăn mới cảm thấy ngon được. Cái áo này hợp với chị nè!"

Có vụ đó nữa hả? Tôi trố mắt kinh ngạc, lờ đi luôn hành động lựa lựa rồi đưa áo ướm thử lên người tôi của cậu. Quả nhiên là người học rộng tài cao có khác, cắt nghĩa giải thích từ nghe cũng thật êm tai.

Nhìn xuống. Ặc, cái áo có hình con heo đang cười ngố này là sao nha? Dìm hàng nhau à?

"..Chị không thấy hợp chỗ nào hết!" Xem đi, nhìn cái mặt cười gian kia là biết không có ý tốt rồi!

Cậu cười cười, vẫn nụ cười khoe hàm răng trắng và sáng đó, khiến cho hai nhân viên nữ theo sau chúng tôi ôm tim lăn đùng ra ngất.

"Em thấy đẹp mà! Nhìn xem, con heo này với chị hệt như sinh đôi, hợp đến lạ thường!"

..Bác sĩ, đừng đặt lịch khám với ai nhé, tôi đang trên đường đến chỗ bác sĩ đây!

Hít vào thở ra, ổn định nhịp tim duy trì ở mức hài hoà, ngăn không cho nó chơi trội mà lập thành tích sút phản lưới nhà (tăng xông ík ^^). Tôi nở nụ cười rạng rỡ.

"Thôi, chị đẹp tự nhiên quen rồi, không cần phải thêu hoa trên gấm đâu!"

Lỡ rồi thì mặt dày luôn chứ biết sao bây giờ, còn hơn là phải chường mặt vác cái áo đó ra đường. Xí hổ chết!

Cậu nghe tôi nói thế cười còn chói mắt hơn. Ôi, con mắt tội nghiệp của tôi, sao mà nhức nhối quá!

"Em công nhận là chị đẹp thiệt, ở chị có một cái nét đẹp mà giới chuyên gia đã lãng quên từ lâu, và giờ thì đang tìm lại để khai phá."

Cậu đảo một vòng quanh người tôi, lại đảo thêm một vòng nữa làm tôi chóng mặt. Săm soi đến toàn thân tôi đều nổi da gà, nhìn đủ rồi mới vừa lòng đứng lại. Chắp tay sau mông, ngẩng đầu khe khẽ thở dài.

"Dễ gì tìm được cái váy thập niên năm 90 này nữa, hàng tồn kho hiếm thấy khó tìm, tin chắc là giới sử vật sẽ mua lại nó để lưu làm kỉ niệm, giới đồ cổ cũng sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được. Rồi còn có cái áo sơ-mi của một thời học trò hồn nhiên trốn học rong chơi này nữa, chiều tan trường chạy tung tăng nô đùa trên các bãi cỏ xanh nên thơ, đè nhau ra mà cho vài bạt tai vào mặt, trở thành đại bàng tung cánh bá chủ một vùng. Hoài niệm nhất vẫn là hai bím tóc nghịch ngợm này.. À mà chị gội đầu chưa thế, sao tóc cứng ngắc vậy?"

..Nói tới nói lui, túm lại cậu bảo tôi là gái quê chứ gì? Vậy thì nói ngắn gọn xúc tích thôi, chi mà dài dòng văn chương thế.

Cuối cùng, tôi vẫn khuất phục trước tài văn thơ của cậu. Hai hàng nước mắt chảy dài mặt cái áo có hình con heo vào, thêm một cái thắt lưng con heo, kèm với chiếc quần jean mốt con heo đang nháy mắt sau mông nữa.

Lúc ra thanh toán, cô nhân viên mỉm cười thân thiện nhìn tôi, còn khuyến mãi cho thêm cái nón có hình con heo trên đầu. Đủ một họ nhà heo trên người tôi.

Lúc bước vào, tôi là một cô gái ngây thơ thuần khiết. Khi trở ra, tôi là một con heo hồng chín hiệu. TT^TT~ ~ ~

Cũng may sau đó cậu giữ đúng lời hứa dẫn tôi đi ăn, tôi mới có sức mà vượt qua nỗi đau tinh thần này. Cùng đi chung với cậu mới biết, cậu thật sự là người rất hào phóng nha. Tôi muốn ăn gì cũng mua cho, ăn no thì lại vào quán nước nghỉ xả hơi rồi lại ăn tiếp.

Tôi chơi vui đến quên cả thời gian, cũng quên mất hậu quả của việc phóng túng này là gì.

Bão sắp nổi lên rồi!

Đứng trước cửa nhà, lần đầu tiên tôi nhìn thấy sắc mặt anh lạnh lùng đáng sợ đến vậy, khiến cho tôi không khỏi run lẩy bẩy.

Anh không nói gì mà xoay lưng vào nhà, tôi với tay theo muốn gọi anh lại nhưng lại không cất giọng được, những lời muốn nói cứ ứ nghẹn vào trong.

Nâng tay đặt lên ngực.

Cảm giác đau nhói này là sao nha?

"Chị dâu, chị cũng mau vào đi!"

Nhìn thấy ánh mắt áy náy của cậu, tôi chỉ gật đầu một cái coi như tạm biệt.

Thấy cậu lên xe rồi rời đi, tôi mới đưa tay khép cửa cổng lại. Xoay người thấy đèn trong nhà còn sáng chưng, tôi không khỏi thở dài một tiếng.

Hic, cửa cổng đã qua, cửa phòng không biết có vào được không đây?

Tôi nhón chân mà đi, lén lén lút lút như ăn trộm vào nhà. Ngó ngó.

Nha, anh không có ở đây, chắc là anh đang ở trong nhà tắm hoặc là trong thư phòng làm việc. Dù sao bây giờ hẵng còn sớm, mới tám giờ tối chứ mấy.

Mắt tôi loé sáng. Đây đúng là cơ hội ghi bàn ngàn năm có một nha. Lẹ lẹ, tôi phải chuồn lên phòng gấp. Tranh thủ lúc anh còn đang bận việc phải ngủ ngay và luôn, là ai thì cũng không nỡ lòng đánh thức người đang ngủ để hỏi tội đâu.

Nghĩ là phải làm liền cho nóng, tôi phi người bay thẳng lên lầu. Tim tôi đập loạn vì phấn khích, không ngờ trong tình cảnh này mà tôi còn cười được. Cười tủm tỉm nhìn thắng - lợi (phòng - ngủ) trước mắt, he he!

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đạo cao một thước ma cao một trượng. Nhìn anh nghiêng người tựa vào cửa phòng lười biếng nhìn tôi, tôi hết hồn trượt chân một phát té cái chỏng gọng.

Hu hu, đầu - thân - chân và mông của tôi, đau quá tía má ơi!!

Nhìn anh một chút cũng không có ý định muốn tiến tới giúp đỡ, so với thương tích trên cơ thể thì vết thương lòng còn đau hơn gấp vạn. Muốn ngồi dậy rồi nhưng thôi, lỡ té rồi thì nằm đây ăn vạ luôn vậy.

Bộp!

Á, cúp điện sao?!!

Trước mắt thình lình tối om, tôi giống như bị nhốt vào một bức màn khổng lồ. Cong cái tay, co cái chân đá đá liên tục. Mải thầm oán nhà điện tắc trách mà tôi không nhận ra.. Đây chỉ là một cái mềm! T-T

Góc nhỏ tâm sự.

Là heo có gì sai:"Bác sĩ, gần đây ông xã nhà tôi rất thích ức hiếp tôi. Xin hỏi, có phải là do anh ấy đang bước vào giai đọan đầu của thời kì tiền mãn kinh không?"@Bác là bác bác sĩ

Bác là bác bác sĩ: "..." Trước khi vào khoa tâm lí, cô nên sang khoa sinh lí học một khoá đi đã.

Khụ! Tôi ngượng ngùng vờ ho một tiếng, kéo cái mềm ra rồi đứng lên. Len lén liếc nhìn vẻ mặt lúc này của anh, chỉ thấy anh trừng tôi một cái rồi đánh mắt sang bên, cũng không thèm ừ hử gì mà nhìn luôn bên đó.

Một dấu hỏi chấm to đùng đập thẳng vào mặt của tôi, tôi nghiêng đầu ngó thử xem anh nhìn gì mà chăm chú thế?

Gió lồng lộng thổi qua bức màn đem không khí se lạnh tràn vào, ban công mà mỗi tối trước khi đi ngủ tôi ra đó hóng trăng hiện ra trước mắt.

Cạch!

Cửa kính khép lại, tôi đứng ngoài còn anh đứng ở trong. Cầm cái mềm ấm áp trên tay mà không hiểu sao toàn thân tôi run rẩy, khoé môi cũng co giật liên hồi.

Ông xã, anh nỡ đối với em vậy sao anh?

Anh nhướng mày, khoanh tay nhìn tôi. Tôi rưng rưng mắt, bày ra vẻ mặt cún con tội nghiệp bị bỏ rơi.

Chắc tại anh chưa nuôi cún nên chưa biết đến sự đáng yêu của nó. Chỉ thấy anh "Soạt" một phát kéo màn, rồi thì đèn tắt, tôi đứng ngoài chơ vơ nghe gió lòng hiu quạnh.

Hú!!! Đêm nay trăng sáng và tròn quá đi thôi!!!!!!

Đem cái mềm trùm kín người, tôi dựa vào tường ngồi thù lù một góc, hai hàng nước mắt lăn tăn như mì sợi.

Hic! Tối đó, tôi ngủ ở ban công! *Khóc*
Tác giả : Tiểu Langlang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại