Ông Xã Lấy Vợ Hai
Chương 22
- Tao mà không thể lấy được của cải của mày ư, Tử Kỳ?
Ả cầm tay anh ấn dấu đỏ vào tờ đơn chuyển nhược tài sản, nhếch mép khẽ cười:
- Từ giờ, công ty này là của tao. Mày và con Huệ Lam ra đường mà sống đi nhé! Chào!
"..."
Ả vừa định rời đi thì cô và hắn đúng lúc bước vào. Ba cặp mắt chạm nhau không chớp mắt. Cô cau mày khó chịu nhìn ả:
- Cô tới đây để làm gì? Định giết chồng tôi một lần nữa?
- Giết? Một lần nữa? Cô cứ đùa.
- Cũng may gặp cô ở đây, phiền cô đi cùng tôi tới đây một lát.
- Đi đâu? Con tôi đang đợi ở nhà, tôi cần về nhà.
Cảnh sát đột ngột bước vào, đứng chắn trước mặt ả. Cô nhanh tay giựt phăng tờ giấy trên tay cô ta rồi cười nhẹ:
- Cô thật láo xược. Chồng tôi đang hôn mê mà cô dám gây khó dễ anh ấy. Cô chán sống rồi à?
- Huệ Lam à, cô đang nói cái gì vậy? Đây là tờ đơn chuyển nhượng tài sản mà anh ta đã kí vào năm ngoái, lúc đấy cô đâu ở cùng bọn tôi.
- Ha! Liệu có phải là Tử Kì chuyển toàn bộ tài sản cho đứa trẻ hay là cô thuê người đâm anh ấy rồi nhân cơ hội Tử Kì hôn mê, định cướp tài sản?
Anh cảnh sát xen ngang:
- Mời cô Vy Vy đi theo chúng tôi về đồn lấy lời khai.
- Lời khai? Tôi đã làm gì mà bắt tôi về đồn chứ? Các người bị điên à?
- Theo như những chứng cứ chúng tôi có được, tôi nghi cô là thủ phạm thuê người đâm Kỳ tổng tài. Mời cô đi theo tôi.
- Anh bị điên à? Buông tôi ra...
Giọng gào thét của người phụ nữ làm khuấy động cả không gian yên tĩnh của bệnh viện. Mặt ả đỏ hằn lên mà gắt:
- Tôi vô tội. Các người cút khỏi người tôi.
- Nếu cô không chịu hợp tác, chúng tôi xin sử dụng biện pháp mạnh.
- Huệ Lam, tao không giết mày tao không làm người. Tao thề sẽ chém mày ra thành trăm mảnh. Hãy chờ tao!
...
- XX, mời ông nói cho tôi lại nhưng gì bữa trước ông nói với tôi trước mặt Vy tiểu thư.
- Thưa cảnh sát trưởng, tôi thực sự không muốn làm như vậy. Do gia cảnh nghèo khó mà cô ấy cho tôi khá khá tiền vậy nên...
- Ông cứ nói tiếp!
- Nên tôi mới lái xe đâm anh ta. Nhưng thực sự nhiệm vụ của tôi không phải thế. Tôi phải đâm Thành tổng tài chứ không phải Kỳ tổng. Tôi không muốn gây nên sự việc này. Làm ơn hiểu cho tôi!
- Ông! Ông là kẻ ăn cháo đá bát. " Ả xen ngang "
- Tôi xin lỗi Vy tiểu thư, nhưng tôi còn phải nuôi vợ tôi đang ở bệnh viện. Tôi không thể ngồi tù được.
- Ông dám!?
...
Sau một hồi bàn cãi, phiên tòa đã quyết định giam giữ Vy Vy 7 năm tù.
" Lũ khốn nạn "
7 năm sau.
Ả cầm tay anh ấn dấu đỏ vào tờ đơn chuyển nhược tài sản, nhếch mép khẽ cười:
- Từ giờ, công ty này là của tao. Mày và con Huệ Lam ra đường mà sống đi nhé! Chào!
"..."
Ả vừa định rời đi thì cô và hắn đúng lúc bước vào. Ba cặp mắt chạm nhau không chớp mắt. Cô cau mày khó chịu nhìn ả:
- Cô tới đây để làm gì? Định giết chồng tôi một lần nữa?
- Giết? Một lần nữa? Cô cứ đùa.
- Cũng may gặp cô ở đây, phiền cô đi cùng tôi tới đây một lát.
- Đi đâu? Con tôi đang đợi ở nhà, tôi cần về nhà.
Cảnh sát đột ngột bước vào, đứng chắn trước mặt ả. Cô nhanh tay giựt phăng tờ giấy trên tay cô ta rồi cười nhẹ:
- Cô thật láo xược. Chồng tôi đang hôn mê mà cô dám gây khó dễ anh ấy. Cô chán sống rồi à?
- Huệ Lam à, cô đang nói cái gì vậy? Đây là tờ đơn chuyển nhượng tài sản mà anh ta đã kí vào năm ngoái, lúc đấy cô đâu ở cùng bọn tôi.
- Ha! Liệu có phải là Tử Kì chuyển toàn bộ tài sản cho đứa trẻ hay là cô thuê người đâm anh ấy rồi nhân cơ hội Tử Kì hôn mê, định cướp tài sản?
Anh cảnh sát xen ngang:
- Mời cô Vy Vy đi theo chúng tôi về đồn lấy lời khai.
- Lời khai? Tôi đã làm gì mà bắt tôi về đồn chứ? Các người bị điên à?
- Theo như những chứng cứ chúng tôi có được, tôi nghi cô là thủ phạm thuê người đâm Kỳ tổng tài. Mời cô đi theo tôi.
- Anh bị điên à? Buông tôi ra...
Giọng gào thét của người phụ nữ làm khuấy động cả không gian yên tĩnh của bệnh viện. Mặt ả đỏ hằn lên mà gắt:
- Tôi vô tội. Các người cút khỏi người tôi.
- Nếu cô không chịu hợp tác, chúng tôi xin sử dụng biện pháp mạnh.
- Huệ Lam, tao không giết mày tao không làm người. Tao thề sẽ chém mày ra thành trăm mảnh. Hãy chờ tao!
...
- XX, mời ông nói cho tôi lại nhưng gì bữa trước ông nói với tôi trước mặt Vy tiểu thư.
- Thưa cảnh sát trưởng, tôi thực sự không muốn làm như vậy. Do gia cảnh nghèo khó mà cô ấy cho tôi khá khá tiền vậy nên...
- Ông cứ nói tiếp!
- Nên tôi mới lái xe đâm anh ta. Nhưng thực sự nhiệm vụ của tôi không phải thế. Tôi phải đâm Thành tổng tài chứ không phải Kỳ tổng. Tôi không muốn gây nên sự việc này. Làm ơn hiểu cho tôi!
- Ông! Ông là kẻ ăn cháo đá bát. " Ả xen ngang "
- Tôi xin lỗi Vy tiểu thư, nhưng tôi còn phải nuôi vợ tôi đang ở bệnh viện. Tôi không thể ngồi tù được.
- Ông dám!?
...
Sau một hồi bàn cãi, phiên tòa đã quyết định giam giữ Vy Vy 7 năm tù.
" Lũ khốn nạn "
7 năm sau.
Tác giả :
Thảo Em