Ông Xã, Lần Này Là Thật!
Chương 2: Cô đúng là kẻ không chừa thủ đoàn nào
Không được, cô muốn trực tiếp gặp Thẩm Mặc một chút. Đáy mắt tràn đầy sự kiên quyết mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, Nguyễn Băng rốt cuộc cũng quyết định, hôm sau sẽ đến công ty tìm Thẩm Mặc.
Đầu tiên, cô cần chuẩn bị một chút. Quan trọng nhất là, chuẩn bị quần áo tử tế cho mình. Nhìn xuống chiếc áo khoác to tướng khoác hờ trên người, bên dưới là cái quần rộng chỉ mấy chục tệ, Nguyễn Băng chuyển hướng bước vào một trung tâm thương mại lớn, đây cũng là trực thuộc Thẩm thị, trung tâm thương mại này là nơi được giới trẻ ưa chuộng, cô mới có hai mươi lăm tuổi, cũng được xem như trẻ tuổi nhỉ.
Mặc dù đã gần hết tháng 10, nhưng thành phố A vẫn có chút nóng, trung tâm thương mại này có điều hòa nên nhiệt độ khá thấp. Nguyễn Băng đi vào được một lúc thì cảm thấy bụng đau. Cô nhịn đau, đi dạo qua mấy cửa hàng cao cấp, nhưng bỗng nhiên cảm thấy một dòng ấm ấm tràn ra giữa hai chân. Hỏng rồi, bác sĩ hình như có nói, sau khi lấy trứng ra, có thể sẽ hơi đau, còn có khả năng bị chảy máu.
Hay là đi về trước đã.
Vừa quay người, cô lại thấy hai người thân mật đang đi tới.
Là chồng cô, Thẩm Mặc, ôi, thật đúng dịp, hơn nữa không ngờ anh ta đã đổi bạn gái.
Thẩm Mặc trong bộ âu phục thẳng thớm, cáo ráo, gương mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt lạnh lùng nhưng thâm thúy, lúc nhìn người khác cảm thấy nặng nề, làm người ta thấy như có một áp lực vô hình.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta thì duyên dáng, mềm mại kéo cánh tay anh ta, cô ta mặc bộ váy màu đỏ rượu, dáng người yểu điệu, lả lướt, mái tóc dài lượn sóng, mặt mũi vừa có ý vị của người phương Đông, lại vừa có cả nét của người phương Tây, thực sự rất hấp dẫn.
Ánh mắt mờ mịt của Nguyễn Băng lập tức lạnh xuống.
Thẩm Mặc cũng hơi kinh ngạc một chút, anh ta không nghĩ sẽ bị người phụ nữ này “bắt gặp" ở tình huống như vậy, đúng là đã tốn không ít tâm tư nhỉ?
Thẩm Mặc lướt ánh mắt qua khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Nguyễn Băng, nhớ lại trước đó cô đã gọi điện nói đến chuyện thụ tinh trong ống nghiệm, giọng châm chọc nói: "Vì địa vị, Nguyễn tiểu thư, cô đúng là biết cách."
Rõ ràng anh ta rất lịch sự như một quý ông với bạn gái, vậy mà với cô lại lạnh lùng chê trách.
Ánh mắt Nguyễn Băng càng trở nên lạnh lùng, đôi bàn tay buông bên người từ từ nắm chặt lại: "Chồng, em có lời muốn nói."
Những lời cô vừa nói như thể ném xuống một quả lựu đạn vậy, lập tức tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về chúng tôi.
Những người vây xem nhìn về phía cô gái bên người Thẩm Mặc với ánh mắt đầy thâm ý.
Cô gái kia lúng túng ho hắng một tiếng nói: "Nguyễn tiểu thư, có chuyện gì thì cứ nói đi."
"Không, tôi không nói chuyện với cô, tôi tìm chồng tôi." Nguyễn băng vẫn lớn tiếng nói.
Chết tiệt, cô ta đúng là to gan!
Ánh mắt Thẩm Mặc lạnh băng càng thêm thâm trầm, rồi thấp giọng nói: "Được, vậy nói đi."
Mặt người phụ nữ bên cạnh Thẩm Mặc có chút gượng gạo, sau đó lại dịu dàng nói: "Thẩm tổng, sau đây anh đưa em đi xem dây chuyền kim cường được không? Em thích nó lâu rồi."
"Cô chờ một chút." Thẩm Mặc hướng về phía Nguyễn Băng nói.
Người phụ nữ kia nở nụ cười phách lối nói: "Sắc mặt chị thật không tốt, chị có muốn đến bên kia ngồi một lúc không?"
Chân mày Nguyễn Băng lạnh lùng nhíu chặt, cắn chặt môi, không nói tiếng nào đi theo Thẩm Mặc, hôm nay, bất luận thế nào cũng phải nói rõ ràng! Dù cho cô có phải chờ đợi!
Thẩm Mặc mặt không đổi, theo bên bạn gái chọn đồ trang sức, Nguyễn Băng bước đi lảo đảo muốn ngã nhưng anh ta vẫn rất thờ ơ. Cho dù với người xa lạ cũng không lạnh lùng như thế.
Nguyễn Băng đưa mắt nhìn một lượt rồi đưa tay chống vào cây cột bên cạnh, trên người cô, mồ hôi lạnh đã rịn ra, cô thầm nghĩ hỏng bét rồi. Không được, cô không muốn bị yếu thế! Nghĩ vậy, cô miễn cưỡng đứng thắng lên một chút.
Thẩm Mặc thu lại ánh mắt, quả nhiên là giả bộ.
"Thẩm tổng, anh thấy em đeo cái này thế nào?" Người phụ nữ đó cầm lên một cái dây chuyền trị giá cả triệu, ướm thử trước ngược, Thẩm Mặc chỉ cười lười biếng, muốn bán, chẳng bằng giống như người phụ nữ này, công khai mà niêm yết giá!
Đầu tiên, cô cần chuẩn bị một chút. Quan trọng nhất là, chuẩn bị quần áo tử tế cho mình. Nhìn xuống chiếc áo khoác to tướng khoác hờ trên người, bên dưới là cái quần rộng chỉ mấy chục tệ, Nguyễn Băng chuyển hướng bước vào một trung tâm thương mại lớn, đây cũng là trực thuộc Thẩm thị, trung tâm thương mại này là nơi được giới trẻ ưa chuộng, cô mới có hai mươi lăm tuổi, cũng được xem như trẻ tuổi nhỉ.
Mặc dù đã gần hết tháng 10, nhưng thành phố A vẫn có chút nóng, trung tâm thương mại này có điều hòa nên nhiệt độ khá thấp. Nguyễn Băng đi vào được một lúc thì cảm thấy bụng đau. Cô nhịn đau, đi dạo qua mấy cửa hàng cao cấp, nhưng bỗng nhiên cảm thấy một dòng ấm ấm tràn ra giữa hai chân. Hỏng rồi, bác sĩ hình như có nói, sau khi lấy trứng ra, có thể sẽ hơi đau, còn có khả năng bị chảy máu.
Hay là đi về trước đã.
Vừa quay người, cô lại thấy hai người thân mật đang đi tới.
Là chồng cô, Thẩm Mặc, ôi, thật đúng dịp, hơn nữa không ngờ anh ta đã đổi bạn gái.
Thẩm Mặc trong bộ âu phục thẳng thớm, cáo ráo, gương mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt lạnh lùng nhưng thâm thúy, lúc nhìn người khác cảm thấy nặng nề, làm người ta thấy như có một áp lực vô hình.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta thì duyên dáng, mềm mại kéo cánh tay anh ta, cô ta mặc bộ váy màu đỏ rượu, dáng người yểu điệu, lả lướt, mái tóc dài lượn sóng, mặt mũi vừa có ý vị của người phương Đông, lại vừa có cả nét của người phương Tây, thực sự rất hấp dẫn.
Ánh mắt mờ mịt của Nguyễn Băng lập tức lạnh xuống.
Thẩm Mặc cũng hơi kinh ngạc một chút, anh ta không nghĩ sẽ bị người phụ nữ này “bắt gặp" ở tình huống như vậy, đúng là đã tốn không ít tâm tư nhỉ?
Thẩm Mặc lướt ánh mắt qua khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Nguyễn Băng, nhớ lại trước đó cô đã gọi điện nói đến chuyện thụ tinh trong ống nghiệm, giọng châm chọc nói: "Vì địa vị, Nguyễn tiểu thư, cô đúng là biết cách."
Rõ ràng anh ta rất lịch sự như một quý ông với bạn gái, vậy mà với cô lại lạnh lùng chê trách.
Ánh mắt Nguyễn Băng càng trở nên lạnh lùng, đôi bàn tay buông bên người từ từ nắm chặt lại: "Chồng, em có lời muốn nói."
Những lời cô vừa nói như thể ném xuống một quả lựu đạn vậy, lập tức tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về chúng tôi.
Những người vây xem nhìn về phía cô gái bên người Thẩm Mặc với ánh mắt đầy thâm ý.
Cô gái kia lúng túng ho hắng một tiếng nói: "Nguyễn tiểu thư, có chuyện gì thì cứ nói đi."
"Không, tôi không nói chuyện với cô, tôi tìm chồng tôi." Nguyễn băng vẫn lớn tiếng nói.
Chết tiệt, cô ta đúng là to gan!
Ánh mắt Thẩm Mặc lạnh băng càng thêm thâm trầm, rồi thấp giọng nói: "Được, vậy nói đi."
Mặt người phụ nữ bên cạnh Thẩm Mặc có chút gượng gạo, sau đó lại dịu dàng nói: "Thẩm tổng, sau đây anh đưa em đi xem dây chuyền kim cường được không? Em thích nó lâu rồi."
"Cô chờ một chút." Thẩm Mặc hướng về phía Nguyễn Băng nói.
Người phụ nữ kia nở nụ cười phách lối nói: "Sắc mặt chị thật không tốt, chị có muốn đến bên kia ngồi một lúc không?"
Chân mày Nguyễn Băng lạnh lùng nhíu chặt, cắn chặt môi, không nói tiếng nào đi theo Thẩm Mặc, hôm nay, bất luận thế nào cũng phải nói rõ ràng! Dù cho cô có phải chờ đợi!
Thẩm Mặc mặt không đổi, theo bên bạn gái chọn đồ trang sức, Nguyễn Băng bước đi lảo đảo muốn ngã nhưng anh ta vẫn rất thờ ơ. Cho dù với người xa lạ cũng không lạnh lùng như thế.
Nguyễn Băng đưa mắt nhìn một lượt rồi đưa tay chống vào cây cột bên cạnh, trên người cô, mồ hôi lạnh đã rịn ra, cô thầm nghĩ hỏng bét rồi. Không được, cô không muốn bị yếu thế! Nghĩ vậy, cô miễn cưỡng đứng thắng lên một chút.
Thẩm Mặc thu lại ánh mắt, quả nhiên là giả bộ.
"Thẩm tổng, anh thấy em đeo cái này thế nào?" Người phụ nữ đó cầm lên một cái dây chuyền trị giá cả triệu, ướm thử trước ngược, Thẩm Mặc chỉ cười lười biếng, muốn bán, chẳng bằng giống như người phụ nữ này, công khai mà niêm yết giá!
Tác giả :
La Khả Khả