Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 1
Thành phố D, bệnh viện tâm thần.
Tính từ lúc Lâm Du bị đưa đến đây đã năm năm. Từ sáng sớm mở mắt ra tới giờ, Lâm Du liền một mực chờ. Bởi vì cô biết, hôm nay Chu Tuyền sẽ đến.
Mỗi một năm nay, năm nào hắn cũng tới. Không phải là vì thăm cô, cũng không phải vì muốn đưa cô ra ngoài, hắn đến là để bức cô nói ra mật khẩu của tủ sắt để ở Ngân hàng, hắn đến là để ép khô một tia lợi ích cuối cùng mà cô có thể cho hắn.
Cũng vì vậy, năm năm trước khi chân tướng bị mở ra trước mắt, cô chỉ là bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mà không phải bị xe tung chết, cũng không phải bị ép nuốt thuốc độc không bao giờ tỉnh lại.
Hôm nay, là ngày mùng 7 tháng 7, là ngày kỉ niệm kết hôn của cô và Chu Tuyền. Cô luôn nhớ ở trong lòng, Chu Tuyền cũng chưa từng quên. Hắn biết, cô yêu hắn cho nên mới chọn đúng ngày này để chạy đến cạy miệng của cô.
Nhưng mà kết quả đã khiến cho Chu Tuyền phải thất vọng là năm năm qua, cô từ đầu tới cuối một chữ cũng không có nói, cũng không chịu thỏa hiệp.
Vẫn im lặng nhìn địa phương giống như địa ngục này, Lâm Du như có như không nâng lên khóe miệng cười lạnh.
Chu Tuyền vẫn luôn cho rằng cô vẫn còn rất yêu hắn, nhưng không biết rằng ngay từ một khắc kia, khi cô chính mắt nhìn thấy Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến lăn lộn với nhau ở trên giường, cô liền hoàn toàn triệt để tuyệt vọng với hắn.
Lâm Nhất Thiến là em gái của cô, cũng không phải chị em ruột, mà là em họ.
Bất quá từ nhỏ đến lớn, tất cả những người bên cạnh Lâm Du đều nói với cô rằng, Lâm Nhất Thiến là em ruột của cô.
Đúng, Lâm Du bị lừa, bị người cô tin tưởng nhất lừa dối, bị ông nội lừa, bị người cô tự cho là "baba" cùng "mẹ" lừa.
Chỉ bất đồng chính là, ông nội lừa cô là hy vọng cô có một gia đình hoàn chỉnh, cho cô có một cái tuổi thơ hạnh phúc. Cái người tự xưng là "baba" cùng "mẹ" lừa cô, là hướng về thân phận người thừa kế gia sản cùng cổ phần của cô.
Ông nội Lâm Du Lâm An Yến, là người sáng lập ra xí nghiệp Bác Dương. Lâm An Yến tay trắng gây dựng sự nghiệp, dựa vào nhiều năm gian khổ đem xí nghiệp Bác Dương vang danh càng ngày càng xa. Sau đó, ông đem sự nghiệp của mình truyền cho người con trai lớn Lâm Hồng Hiên.
Lâm An Yến vốn cho là, ông từ đó có thể lui ra vị trí phía sau màn, an an tâm tâm ở nhà an dưỡng tuổi già. Ai ngờ, sau hai năm ngắn ngủi, tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Ba người nhà Lâm Hồng Hiên bất hạnh xảy ra tai nạn xe cộ. Ngoại trừ khi đó Lâm Du may mắn còn sống sót, Lâm Hồng Hiên cùng vợ là Tôn Tinh Vi đều không may mắn như vậy. Họ ra đi khi Lâm Du vẫn còn là đứa bé sơ sinh.
"còn nữa"
Trong một đêm, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lâm An Yến tiếp nhận sự thật khó có thể chấp nhận được. Nhưng mà ông không thể ngã xuống. Xí nghiệp Bác Dương vẫn cần ông chủ trì đại cuộc, còn có Lâm Du người cháu gái này vẫn cần ông nuôi dưỡng thành người.
Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời Lâm An Yến. Ban ngày, ông gắng gượng nỗi đau mất con, đem hết tâm trí xử lý chuyện công ty. Tối đến, ông cố gắng làm bộ mặt vui vẻ, nhẹ nhàng dỗ dành Lâm Du vẫn khóc không ngừng chìm vào gấc ngủ.
Điều làm cho ông luôn lo lắng chính là, Lâm Du còn nhỏ như vậy, cuộc đời sau này còn dài, khi cô biết nhận thức làm sao tiếp nhận được đã kích khổng lồ, làm thế nào đối mặt với sự thật cha mẹ đều mất tàn khốc này.
Đúng vào lúc này, đứa con thứ hai Lâm Hồng Tín và con dâu Tôn Uyển Đình chủ động lên tiếng, bọn họ có thể nuôi dưỡng Lâm Du giúp một tay.
Lâm An Yến cẩn thận quan sát nửa tháng, lại khảo nghiệm Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình nửa năm, mới gật đầu đáp ứng. Con trai lớn đã không còn, ông hy vọng có thể vì Lâm Du an bài người thân bên cạnh cô. Năng lực làm việc của con trai thứ hai tuy rằng không bằng con trai lớn, nhưng tính tình không xấu, sẽ không bạc đãi người cháu ruột Lâm Du này.
Huống chi, Tôn Tinh Vi cùng Tôn Uyển Đình chẳng những là chị em ruột, còn là chị em song sinh. Với tình cảm của hai chị em từ trước tới giờ, ông tin tưởng Tôn Uyển Đình nhất định sẽ hết lòng chiếu cố tốt con gái của chị gái mình.
Thoáng đã hai mươi năm, cho đến khi Lam An Yến bị bệnh qua đời, ông chưa từng hối hận vì quyết định năm đó. Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình thật sự đem Lâm Du coi như con đẻ, ngay cả con gái ruột thịt của họ Lâm Nhất Thiến cũng không sánh nỗi.
Lâm An Yến rất yên tâm vui vẻ, ruốc cuộc có thể đi khai báo với con trai lớn. Cũng vì vậy, trước khi chết ngoại trừ để lại cho Lâm Du một số tài sản lớn ở bên ngoài, ông cũng không có có đề cập đến thân thế của Lâm Du.
Cứ như vậy Lâm Du chẳng hay biết gì, cho đến khi cô gả cho Chu Tuyền, cho đến khi cô phát hiện chuyện xấu của Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến, đến khi gia sản cùng cổ phần trong tay cô bị vợ chồng Lâm Hồng Tín cướp đi, cuối cùng….cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Đột nhiên suy nghĩ đến năm năm trước trước khi biến cố xảy ra, năm đó vì hốt hoảng nên không kịp ứng phó, Lâm Du âm thầm nắm chặt quả đấm. Móng tay dài đã lâu không chăm sóc đâm vào lòng bàn tay, đau đớn nhắc nhở cô: tất cả không phải là mơ, hết thảy đều là sự thật.
Chu Tuyền không đến một mình. Lâm Nhất Thiến đi phía sau lưng hắn, trên tay còn ôm một cái hộp gỗ nhỏ.
“Chị, chị đoán xem, em và Tuyền ca đem đến cho chị thứ tốt gì đây hả?" Lâm Nhất Thiến cười vui vẻ, cầm hộp gỗ nhỏ trên tay đưa đến trước mặt Lâm Du, “nghe mẹ nói, đây là di vật của dì để lại đấy!"
Lâm Du xoay người, đưa tay chộp tới hộp gỗ nhỏ.
Mắt thấy tay Lâm Du muốn dựt lấy hộp gỗ nhỏ, trong mắt Lâm Nhất Thiến lóe lên một tia ác độc, đem hộp gỗ thật nhanh thu hồi lại.
“Chị, cái này cũng không phải không thể cho chị! Chị chỉ cần nói cho em cùng Tuyền ca biết mật khẩu của tủ sắt kia là được rồi." Lâm Nhất Thiến ngẹo đầu sang một bên, dí dỏm nói.
Lâm Du ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh giá không mang theo bất kì tình cảm nào, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất Thiến.
Bởi vì mẹ hai người là chị em sinh đôi, dung mạo Lâm Du cùng Lâm Nhất Thiến rất là giống nhau, cơ hồ có 7 phần tương tự. Bất quá từ trước tới giờ trên người Lâm Nhất Thiến lúc nào cũng trang điểm nồng đậm, Lâm Du lại không….yêu thích trang điểm, chỉ cần nhìn kĩ hai người sẽ không nhận sai.
Lâm Nhất Thiến bị Lâm Du trừng đến lạnh cả sống lưng, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Bọn họ đều biết, Lâm Du không bị điên. Nhưng Lâm Du một năm này so với một năm trước càng dọa người, giống như….thật sự bị ép đên điên rồi.
“Tiểu Du, em đừng như vậy. Lần này anh cùng Nhất Thiến tới, là thật tâm muốn làm hòa với em. Vì biểu đạt thành ý, bọn anh đặt biệt lấy di vật của dì đem đến. Hơn nữa, nếu như em nói cho bọn anh biết mật khẩu của tủ sắt, bọn anh sẽ xem xét đưa em ra khỏi đây." Giọng Chu Tuyền vẫn ôn nhu như cũ, hắn ôn tồn khuyên nhủ.
Tầm mắt Lâm Du chuyển tới trên mặt Chu Tuyền, khuôn mặt anh tuấn trước mắt này so với năm năm trước còn thành thục mê người hơn, nhưng cũng càng làm Lâm Du căm ghét hơn.
Đột nhiên, Lâm Du vẫn không có bất cứ cử động nào từ trên giường nhảy lên, vung tay qua móng tay để lại một vết cào trên mặt Lâm Nhất Thiến.
Vì bị tấn công bất ngờ nên không kịp đề phòng, Chu Tuyền cũng bị Lâm Du cào. Trên mặt đau rát, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh thêm một cái.
“Lâm Du,chị điên rồi sao ?" không nghĩ tới Lâm Du đột nhiên dám động thủ, Lâm Nhất thiến vội vàng tiến lên kéo Lâm Du ra.
“Oành" một tiếng, hộp gỗ nhỏ bị đánh rơi xuống , đồ bên trong rớt ra đầy đất.
Đúng, Lâm Du thừa nhận, cô sắp điên rồi, bị những nguời đang sống sờ sờ ép điên rồi! Bị người mình xem là thân nhất cùng chồng liên kết phản bội, cô có thể không điên sao?
Chu Tuyền là một người đàn ông khỏe mạnh, bị Lâm Du đánh bất ngờ nên bị trúng một phát, phát sau tự nhiên không được tốt như vậy. Cộng thêm sự hỗ trợ của Lâm Nhất Thiến, Lâm Du tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người. Bất quá trong lúc hỗn loạn, cô vẫn hung hăng cào trên mặt hai người mấy phát.
Khi mạnh mẽ bị đẩy xuống đất, Lâm Du cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào. Chẳng qua là lòng bàn tay bị vật gì đó đâm đến, làm bàn tay cô đau nhói.
“Chị lại dám làm mặt tôi bị thương? Tôi sẽ không tha cho chị". Bị thương ở mặt, Lâm Nhất Thiến không thể giả bộ bày ra khuôn mặt đáng yêu được nữa, cô ta xông lại túm tóc Lâm Du, hung hăng đập đầu Lâm Du xuống đất.
Chu Tuyền đứng ở bên cạnh cũng không có tiến lên ngăn lại. Hắn cũng bị Lâm Du cào trên mặt mấy đường, trong lòng rất là tức giận, cũng muốn Lâm Du được dạy dỗ một chút.
Đầu bị đập trên đất, từng cơn đau đớn từ trán truyền đến, Lâm Du cũng không có giãy giụa.
Năm năm rồi, cô đã nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể thoát ra khỏi nơi chẳng khác gì là địa ngục này. Chết, có lẽ là giải thoát duy nhất đối với cô.
Huống chi, chỉ có chết, Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến mới vĩnh viễn không lấy được mật khẩu của tủ sắt! Cô muốn hai người nhìn được mà lấy không được, cả ngày lẫn đêm nhớ tới tủ sắt ông nội để lại cho cô! Cô muốn bọn họ chịu đựng cảm giác tham lam giày vò, ăn không ngon, ngủ không yên.
Hận ý trong lòng không ngừng truyền đến mức tận cùng, trên người dưới người Lâm Du bỗng nhiên tỏa ra tia sáng chói mắt. Một khắc sau, biến mất trong nhà như chưa từng xuất hiện.
Tính từ lúc Lâm Du bị đưa đến đây đã năm năm. Từ sáng sớm mở mắt ra tới giờ, Lâm Du liền một mực chờ. Bởi vì cô biết, hôm nay Chu Tuyền sẽ đến.
Mỗi một năm nay, năm nào hắn cũng tới. Không phải là vì thăm cô, cũng không phải vì muốn đưa cô ra ngoài, hắn đến là để bức cô nói ra mật khẩu của tủ sắt để ở Ngân hàng, hắn đến là để ép khô một tia lợi ích cuối cùng mà cô có thể cho hắn.
Cũng vì vậy, năm năm trước khi chân tướng bị mở ra trước mắt, cô chỉ là bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mà không phải bị xe tung chết, cũng không phải bị ép nuốt thuốc độc không bao giờ tỉnh lại.
Hôm nay, là ngày mùng 7 tháng 7, là ngày kỉ niệm kết hôn của cô và Chu Tuyền. Cô luôn nhớ ở trong lòng, Chu Tuyền cũng chưa từng quên. Hắn biết, cô yêu hắn cho nên mới chọn đúng ngày này để chạy đến cạy miệng của cô.
Nhưng mà kết quả đã khiến cho Chu Tuyền phải thất vọng là năm năm qua, cô từ đầu tới cuối một chữ cũng không có nói, cũng không chịu thỏa hiệp.
Vẫn im lặng nhìn địa phương giống như địa ngục này, Lâm Du như có như không nâng lên khóe miệng cười lạnh.
Chu Tuyền vẫn luôn cho rằng cô vẫn còn rất yêu hắn, nhưng không biết rằng ngay từ một khắc kia, khi cô chính mắt nhìn thấy Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến lăn lộn với nhau ở trên giường, cô liền hoàn toàn triệt để tuyệt vọng với hắn.
Lâm Nhất Thiến là em gái của cô, cũng không phải chị em ruột, mà là em họ.
Bất quá từ nhỏ đến lớn, tất cả những người bên cạnh Lâm Du đều nói với cô rằng, Lâm Nhất Thiến là em ruột của cô.
Đúng, Lâm Du bị lừa, bị người cô tin tưởng nhất lừa dối, bị ông nội lừa, bị người cô tự cho là "baba" cùng "mẹ" lừa.
Chỉ bất đồng chính là, ông nội lừa cô là hy vọng cô có một gia đình hoàn chỉnh, cho cô có một cái tuổi thơ hạnh phúc. Cái người tự xưng là "baba" cùng "mẹ" lừa cô, là hướng về thân phận người thừa kế gia sản cùng cổ phần của cô.
Ông nội Lâm Du Lâm An Yến, là người sáng lập ra xí nghiệp Bác Dương. Lâm An Yến tay trắng gây dựng sự nghiệp, dựa vào nhiều năm gian khổ đem xí nghiệp Bác Dương vang danh càng ngày càng xa. Sau đó, ông đem sự nghiệp của mình truyền cho người con trai lớn Lâm Hồng Hiên.
Lâm An Yến vốn cho là, ông từ đó có thể lui ra vị trí phía sau màn, an an tâm tâm ở nhà an dưỡng tuổi già. Ai ngờ, sau hai năm ngắn ngủi, tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Ba người nhà Lâm Hồng Hiên bất hạnh xảy ra tai nạn xe cộ. Ngoại trừ khi đó Lâm Du may mắn còn sống sót, Lâm Hồng Hiên cùng vợ là Tôn Tinh Vi đều không may mắn như vậy. Họ ra đi khi Lâm Du vẫn còn là đứa bé sơ sinh.
"còn nữa"
Trong một đêm, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lâm An Yến tiếp nhận sự thật khó có thể chấp nhận được. Nhưng mà ông không thể ngã xuống. Xí nghiệp Bác Dương vẫn cần ông chủ trì đại cuộc, còn có Lâm Du người cháu gái này vẫn cần ông nuôi dưỡng thành người.
Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời Lâm An Yến. Ban ngày, ông gắng gượng nỗi đau mất con, đem hết tâm trí xử lý chuyện công ty. Tối đến, ông cố gắng làm bộ mặt vui vẻ, nhẹ nhàng dỗ dành Lâm Du vẫn khóc không ngừng chìm vào gấc ngủ.
Điều làm cho ông luôn lo lắng chính là, Lâm Du còn nhỏ như vậy, cuộc đời sau này còn dài, khi cô biết nhận thức làm sao tiếp nhận được đã kích khổng lồ, làm thế nào đối mặt với sự thật cha mẹ đều mất tàn khốc này.
Đúng vào lúc này, đứa con thứ hai Lâm Hồng Tín và con dâu Tôn Uyển Đình chủ động lên tiếng, bọn họ có thể nuôi dưỡng Lâm Du giúp một tay.
Lâm An Yến cẩn thận quan sát nửa tháng, lại khảo nghiệm Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình nửa năm, mới gật đầu đáp ứng. Con trai lớn đã không còn, ông hy vọng có thể vì Lâm Du an bài người thân bên cạnh cô. Năng lực làm việc của con trai thứ hai tuy rằng không bằng con trai lớn, nhưng tính tình không xấu, sẽ không bạc đãi người cháu ruột Lâm Du này.
Huống chi, Tôn Tinh Vi cùng Tôn Uyển Đình chẳng những là chị em ruột, còn là chị em song sinh. Với tình cảm của hai chị em từ trước tới giờ, ông tin tưởng Tôn Uyển Đình nhất định sẽ hết lòng chiếu cố tốt con gái của chị gái mình.
Thoáng đã hai mươi năm, cho đến khi Lam An Yến bị bệnh qua đời, ông chưa từng hối hận vì quyết định năm đó. Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình thật sự đem Lâm Du coi như con đẻ, ngay cả con gái ruột thịt của họ Lâm Nhất Thiến cũng không sánh nỗi.
Lâm An Yến rất yên tâm vui vẻ, ruốc cuộc có thể đi khai báo với con trai lớn. Cũng vì vậy, trước khi chết ngoại trừ để lại cho Lâm Du một số tài sản lớn ở bên ngoài, ông cũng không có có đề cập đến thân thế của Lâm Du.
Cứ như vậy Lâm Du chẳng hay biết gì, cho đến khi cô gả cho Chu Tuyền, cho đến khi cô phát hiện chuyện xấu của Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến, đến khi gia sản cùng cổ phần trong tay cô bị vợ chồng Lâm Hồng Tín cướp đi, cuối cùng….cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Đột nhiên suy nghĩ đến năm năm trước trước khi biến cố xảy ra, năm đó vì hốt hoảng nên không kịp ứng phó, Lâm Du âm thầm nắm chặt quả đấm. Móng tay dài đã lâu không chăm sóc đâm vào lòng bàn tay, đau đớn nhắc nhở cô: tất cả không phải là mơ, hết thảy đều là sự thật.
Chu Tuyền không đến một mình. Lâm Nhất Thiến đi phía sau lưng hắn, trên tay còn ôm một cái hộp gỗ nhỏ.
“Chị, chị đoán xem, em và Tuyền ca đem đến cho chị thứ tốt gì đây hả?" Lâm Nhất Thiến cười vui vẻ, cầm hộp gỗ nhỏ trên tay đưa đến trước mặt Lâm Du, “nghe mẹ nói, đây là di vật của dì để lại đấy!"
Lâm Du xoay người, đưa tay chộp tới hộp gỗ nhỏ.
Mắt thấy tay Lâm Du muốn dựt lấy hộp gỗ nhỏ, trong mắt Lâm Nhất Thiến lóe lên một tia ác độc, đem hộp gỗ thật nhanh thu hồi lại.
“Chị, cái này cũng không phải không thể cho chị! Chị chỉ cần nói cho em cùng Tuyền ca biết mật khẩu của tủ sắt kia là được rồi." Lâm Nhất Thiến ngẹo đầu sang một bên, dí dỏm nói.
Lâm Du ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh giá không mang theo bất kì tình cảm nào, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất Thiến.
Bởi vì mẹ hai người là chị em sinh đôi, dung mạo Lâm Du cùng Lâm Nhất Thiến rất là giống nhau, cơ hồ có 7 phần tương tự. Bất quá từ trước tới giờ trên người Lâm Nhất Thiến lúc nào cũng trang điểm nồng đậm, Lâm Du lại không….yêu thích trang điểm, chỉ cần nhìn kĩ hai người sẽ không nhận sai.
Lâm Nhất Thiến bị Lâm Du trừng đến lạnh cả sống lưng, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Bọn họ đều biết, Lâm Du không bị điên. Nhưng Lâm Du một năm này so với một năm trước càng dọa người, giống như….thật sự bị ép đên điên rồi.
“Tiểu Du, em đừng như vậy. Lần này anh cùng Nhất Thiến tới, là thật tâm muốn làm hòa với em. Vì biểu đạt thành ý, bọn anh đặt biệt lấy di vật của dì đem đến. Hơn nữa, nếu như em nói cho bọn anh biết mật khẩu của tủ sắt, bọn anh sẽ xem xét đưa em ra khỏi đây." Giọng Chu Tuyền vẫn ôn nhu như cũ, hắn ôn tồn khuyên nhủ.
Tầm mắt Lâm Du chuyển tới trên mặt Chu Tuyền, khuôn mặt anh tuấn trước mắt này so với năm năm trước còn thành thục mê người hơn, nhưng cũng càng làm Lâm Du căm ghét hơn.
Đột nhiên, Lâm Du vẫn không có bất cứ cử động nào từ trên giường nhảy lên, vung tay qua móng tay để lại một vết cào trên mặt Lâm Nhất Thiến.
Vì bị tấn công bất ngờ nên không kịp đề phòng, Chu Tuyền cũng bị Lâm Du cào. Trên mặt đau rát, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh thêm một cái.
“Lâm Du,chị điên rồi sao ?" không nghĩ tới Lâm Du đột nhiên dám động thủ, Lâm Nhất thiến vội vàng tiến lên kéo Lâm Du ra.
“Oành" một tiếng, hộp gỗ nhỏ bị đánh rơi xuống , đồ bên trong rớt ra đầy đất.
Đúng, Lâm Du thừa nhận, cô sắp điên rồi, bị những nguời đang sống sờ sờ ép điên rồi! Bị người mình xem là thân nhất cùng chồng liên kết phản bội, cô có thể không điên sao?
Chu Tuyền là một người đàn ông khỏe mạnh, bị Lâm Du đánh bất ngờ nên bị trúng một phát, phát sau tự nhiên không được tốt như vậy. Cộng thêm sự hỗ trợ của Lâm Nhất Thiến, Lâm Du tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người. Bất quá trong lúc hỗn loạn, cô vẫn hung hăng cào trên mặt hai người mấy phát.
Khi mạnh mẽ bị đẩy xuống đất, Lâm Du cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào. Chẳng qua là lòng bàn tay bị vật gì đó đâm đến, làm bàn tay cô đau nhói.
“Chị lại dám làm mặt tôi bị thương? Tôi sẽ không tha cho chị". Bị thương ở mặt, Lâm Nhất Thiến không thể giả bộ bày ra khuôn mặt đáng yêu được nữa, cô ta xông lại túm tóc Lâm Du, hung hăng đập đầu Lâm Du xuống đất.
Chu Tuyền đứng ở bên cạnh cũng không có tiến lên ngăn lại. Hắn cũng bị Lâm Du cào trên mặt mấy đường, trong lòng rất là tức giận, cũng muốn Lâm Du được dạy dỗ một chút.
Đầu bị đập trên đất, từng cơn đau đớn từ trán truyền đến, Lâm Du cũng không có giãy giụa.
Năm năm rồi, cô đã nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể thoát ra khỏi nơi chẳng khác gì là địa ngục này. Chết, có lẽ là giải thoát duy nhất đối với cô.
Huống chi, chỉ có chết, Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến mới vĩnh viễn không lấy được mật khẩu của tủ sắt! Cô muốn hai người nhìn được mà lấy không được, cả ngày lẫn đêm nhớ tới tủ sắt ông nội để lại cho cô! Cô muốn bọn họ chịu đựng cảm giác tham lam giày vò, ăn không ngon, ngủ không yên.
Hận ý trong lòng không ngừng truyền đến mức tận cùng, trên người dưới người Lâm Du bỗng nhiên tỏa ra tia sáng chói mắt. Một khắc sau, biến mất trong nhà như chưa từng xuất hiện.
Tác giả :
Văn Nhất Nhất