Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh
Quyển 3 - Chương 28
Mạc Bảo Bối giận đến nhảy dựng lên, năng lượng trái tim Rebecca yếu một ít, trực tiếp nằm trên mặt bàn không còn hơi sức chữa thương, Viên Tử lại khoa trương vuốt nơi trái tim, làm ra bộ dạng miệng phun máu tươi.
Mạc Bảo Bối lập tức xông tới trước mặt Tề Giai chuẩn bị níu cổ áo của Tề Giai lên. Viên Tử cũng đã xung trận tiên phong đẩy Mạc Bảo Bối đi.
- Chúng ta tiếp tục tranh tài tiếp tục tranh tài, thời gian phỏng vấn đã kết thúc, không thể động tay, nếu không lập tức phạt cậu thẻ vàng biết không? Mặc dù bình luận đáng ghét, nhưng mà chúng ta lại phải tha thứ, đây chính là đạo nghĩa của chúng ta. - Viên Tử vừa an ủi Mạc Bảo Bối vừa kéo Mạc Bảo Bối đến chỗ phía bên trái, sau đó mình lại lặng lẽ bò lên trên bàn ăn.
- Được rồi, bây giờ chúng ta sắp bước vào một trong những phần kịch liệt nhất của cuộc tranh tài. Trận này trực tiếp quyết định thắng bại của cuộc tranh tài này, một thời khắc kích động lòng người như vậy, hai vị tuyển thủ của chúng ta đều chuẩn bị xong cả chưa?
Viên Tử tiếp tục ở bên đó cổ vũ, cổ động khơi dòng không khí hồi hộp.
- Kéo búa bao! Kéo búa bao. . . . . .
Mười lần liên tiếp cũng chưa phân được ai thắng ai thua, tranh tài chân chính đến giai đoạn khẩn trương. Hai người Rebecca và Mạc Bảo Bối đều không dám thở mạnh nhìn thẳng tay của đối phương, chỉ sợ nhìn lầm hoặc là nhìn sót.
- Hôm nay thần linh số mệnh sẽ lựa chọn. . . . . . đứng ở phương nào đây? Là Mạc Bảo Bối ngọt ngào động lòng người hay là Rebecca hấp dẫn sexy? Chúng ta hãy dồn toàn bộ lực chú ý tập trung vào giờ khắc trước mắt này thôi. - Viên Tử kích động nói xong, từ trên mặt bàn nhảy xuống, giới thiệu Mạc Bảo Bối và Rebecca.
"Bành!" Một tiếng vang thật lớn.
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông mặt đầy râu ria xông vào, trên người đều là mồ hôi đang nhỏ giọt xuống, thoạt nhìn dường như là chạy tới.
Da thịt người đàn ông căng thẳng mà rắn chắc, da thịt màu lúa mì nhìn một lần đã chắc chắn là người ra tập thể dục ngoài trời lâu dài. Hơi thở phái nam nồng đậm nhanh chóng bao phủ cả căn phòng. Phòng 100 mét vuông rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Ross và Tề Giai bình tĩnh như thường lệ, Viên Tử thì đã lại bắt đầu chảy nước miếng, còn Mạc Bảo Bối nhìn người này bắt đầu suy đoán thân phận, Rebecca lại là vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức miệng cũng quên nhắm lại.
Người đàn ông này vừa vào cửa liền dứt khoát chạy về phía Rebecca, khi tất cả mọi người còn chưa còn kịp làm ra phản ứng gì đã một tay vác lấy Rebecca trên vai.
Quay về phía Ross gật đầu một cái, trực tiếp biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Một phút sau, truyền đến thét chói tai của Rebecca:
- Á á a. . . . . . cái tên khốn kiếp này! Thối chết, mau thả tôi xuống nhanh lên!
dB của Rebecca to lớn, khiến đồ ăn trong phòng cũng rung ba cái mới khôi phục trạng thái ổn định.
- Đợi đã nào...! Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? - Mạc Bảo Bối nhìn mặt của Tề Giai, có hơi mờ mịt. Tất cả chuyện này xảy ra liền trong một nháy mắt, rõ ràng một khắc trước vẫn còn đang so tài căng thẳng kịch liệt, đột nhiên sau đó trong lúc bất chợt một kẻ cơ bắp dã tính xông tới bắt Rebecca đi.
Đây xem là chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn Ross, Mạc Bảo Bối phát ra nghi vấn.
- Đúng vậy đúng vậy, người đàn ông bắp thịt mãnh nam mới vừa rồi là ai hả? Cậu có biết không? Trời ạ, quả thật đúng là quá hoàn mỹ. - Viên Tử háo sắc.
- Các cậu cũng không xa lạ, Ellen. - Tề Giai lạnh nhạt nói.
Mặt Mạc Bảo Bối và Viên Tử mờ mịt, Ellen? Đây là yêu nghiệt phương nào?
Trong lòng Viên Tử cũng đang liều mạng tìm kiếm thông tin, một người đàn ông xuất sắc như vậy nếu như cô đã gặp nhất định sẽ không thể không có bất kỳ ấn tượng, nhất định là chưa từng gặp qua.
Nhưng. . . . . .
- Chúng tớ thật không xa lạ gì sao? – Tiếng Mạc Bảo Bối và Viên Tử cùng nhau hỏi.
- Uh, chẳng qua Ross hẳn là quen hơn. - Tề Giai gật đầu một cái, thật ra thì cô cũng chỉ gặp một lần mà thôi, lần này và lần trước như nhau, làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
- Ellen là bạn tốt của anh và Rebecca trong lúc học ở nước Pháp, cũng là ông trùm giấu mặt của Yến Ngộ. - Ross giải thích.
Lúc này Mạc Bảo Bối và Viên Tử mới chợt hiểu hiểu ra gật đầu, sau đó một người chạy về phía Tề Giai một người chạy về phía Ross.
- Giai Giai Giai Giai, lúc nào thì cậu gặp mặt Ellen đó? Thế nào tớ không biết? Anh ta. . . . . . - Viên Tử liều mạng hỏi tới Tề Giai.
Mạc Bảo Bối nhìn Ross cũng không khá hơn chút nào:
- Chuyện gì xảy ra? Có phải chuyện em nghĩ tới không? - Trong mắt Mạc Bảo Bối phát ra ánh sáng.
- Uh, phải - Ross cười trả lời.
- Có thật không? Thật tốt sự quá tốt, chính là chuyện hoàn mĩ nhất mà em nghĩ, cứ như vậy em liền ít đi một việc phiền lòng. Bộ dạng Ellen này thoạt nhìn chất lượng rất tốt, tin tưởng nhất định có thể nhanh chóng giải quyết Rebecca. Hắc hắc, ít đi một tình địch không giải thích được thật sự quá đã.
Mạc Bảo Bối vui vẻ nói.
Rebecca chính là một kình địch.
Thật sự phải đấu nữa mà nói thật đúng là một chuyện nhọc nhằn.
Hỏi từ trong miệng Tề Giai không đảo ngược được chút tình huống nào. Viên Tử vừa quay đầu lại nghe Mạc Bảo Bối và Ross ở nơi đó nói qua chuyện này.
- Đến tột chuyện này là? - Viên Tử không nhịn được tò mò hỏi lên.
- Cậu không nhìn ra sao? Rất rõ ràng Ellen đối với Rebecca mà nói chính là một ma chú. Vừa nhìn cũng biết Rebecca có phách lối kiêu căng gì thì ở trước mặt Ellen đều hoàn toàn không có. Coi như bình thường cô là một con cọp, nhưng đến trước mặt Ellen dường như thành mèo hoang rồi.
Viên Tử hiểu rõ gật đầu một cái:
- Khó trách cảm giác chị ta giống như đột nhiên trở nên không đoan trang nữa? Tớ vẫn cảm thấy chị ta là một người phụ nữ rất lợi hại dấy, người phụ nữ bày mưu tính kế quyết định thắng bại thành công đến cuối cùng. d;iễn đ;àn l:ê qu'ý đô'n Nhưng thời điểm so tài giống như đột nhiên trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều., bình dị gần gũi rất nhiều.
- Đó là hành động ngu ngốc được không? - Tề Giai không dám gật bừa châm chọc.
Một trận khôi hài vì vậy kết thúc.
Một đêm nào đó.
Vẫn là khách sạn Shangri-La.
Giao hẹn đánh cuộc giữa Mạc Bảo Bối và Ross tròn một năm.
- Vậy bây giờ là ai thắng? - Ross lắc lắc ly rượu đế cao trong tay, khóe miệng chứa nụ cười.
- Đương nhiên là em, bởi vì bây giờ anh là của em. - Mạc Bảo Bối níu lấy cổ áo Ross, kéo đến trước mặt nói.
- Đúng, anh là của em. - Ross nói xong, lại muốn hôn môi đỏ mọng của Mạc Bảo Bối.
Gần đây anh thật sự cực kỳ yêu thân mật như vậy, hận không thể thời thời khắc khắc đều mang Mạc Bảo Bối theo trên người, lúc nhớ tới này tư vị ngọt ngào mê người liền lấy ra thưởng thức một phen.
Mạc Bảo Bối cũng không muốn để Ross được như ý. Gần đây người này bị chính cô nuôi hư, tùy thời tùy chỗ đều động dục, thật sự là đáng xấu hổ.
Giống như một con mèo con linh hoạt, Mạc Bảo Bối cuối người xuống, từ trên đùi Ross luồn qua, đến một ghế sofa khác. Tay Ross vốn định bắt lấy một bắp đùi Mạc Bảo Bối ngăn cản cô rời đi, lại bị Mạc Bảo Bối sớm đá một cước tới.
Lòng chân của Mạc Bảo Bối chỉa vào lồng ngực Ross, thậm chí có thể cảm nhận được rõ tiếng tim Ross đập.
- Em có chuyện hỏi anh. - Mạc Bảo Bối đứng đắn nói, vì cái phiền não này cô đã nghiên cứu rất nhiều, đáng tiếc vẫn không giải được.
Bàn tay Ross đưa qua đưa lại trên chân Mạc Bảo Bối, ánh mắt nóng bỏng nhìn Mạc Bảo Bối, chờ đợi vấn đề của cô.
- Anh nói em có phải nên đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân không? - Mạc Bảo Bối hỏi, trong lòng có chút bận tâm.
- Có phải có nơi nào không thoải mái không? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện xem ngay. - Ross vừa nghe lập tức sốt ruột, chỉ sợ là nơi nào không thoải mái, nhất là nhìn thấy Lộ Bán Hạ chỉ là một kỳ sinh lý phái nữ thôi mà đã đau đến sắc mặt tái nhợt, nhìn dáng vẻ đó Ross cũng có phần đau lòng.
Nếu đau đớn như vậy cũng xảy ra trên người Mạc Bảo Bối mà nói, đoán chừng anh sẽ phát điên.
- Không phải là không thoải mái..., là cái khác. - Mạc Bảo Bối khó khăn nói, ngăn cản Ross.
Ross kỳ quái nhìn Mạc Bảo Bối:
- Vậy là cái gì?
Tại sao có lúc lòng của phụ nữ khó nắm bắt như vậy? Ross có chút tâm phiền ý loạn rồi.
- Là . . . . . anh không phải cảm thấy rất kỳ lạ sao? Chúng ta. . . . . . - Mạc Bảo Bối ấp a ấp úng, phải nói loại chuyện đó, cho dù da mặt Mạc Bảo Bối dày cũng cảm thấy khó có thể mở miệng.
- Chúng ta? Chúng ta thế nào? - Ross nghi ngờ nhìn nhìn bản thân, nhìn lại Mạc Bảo Bối một chút.
Đối với trạng thái Mạc Bảo Bối hôm nay, Ross bắt đầu cảm giác mình cũng là hòa thượng rồi, bởi vì Trung Quốc có một câu tục ngữ gọi là ‘Trượng Nhị hòa thượng không sờ được đầu óc' (sờ không tới suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị).
Gấp gáp nhìn Mạc Bảo Bối, hi vọng cô nói rõ ràng, rồi lại không dám thúc giục, bởi vì nhìn qua dáng vẻ Mạc Bảo Bối giống như rất khó mở miệng, cố tình anh lại không đoán được lần này đến tột cùng là chuyện gì.
- Anh không cảm thấy sau khi một người đàn ông và một người phụ nữ chơi trò chơi, sẽ phải có thay đổi gì sao? Nói thí dụ như sinh đứa nhỏ. - Mạc Bảo Bối mịt mờ nói.
- Chơi trò chơi? Tại sao chơi trò chơi phải sinh đứa nhỏ? - Ross càng hỗn loạn thêm rồi, rốt cuộc Mạc Bảo Bối đang nói cái gì vậy?
- Ôi ôi! Em thật sự bị anh làm tức chết rồi, nói đúng là. . . . . . anh và em đã cô nam quả nữ ở chung một phòng sau đó cảnh tối lửa tắt đèn Ám Độ Trần Thương (đi bước không ngờ tới) nhiều lần. Là một người phụ nữ trẻ bình thường, chẳng lẽ em không mang thai mới đúng hả? - Mạc Bảo Bối giận đến rống to.
Tại sao Ross phải muốn cô nói ra loại lời nói xấu hổ thế này mới hiểu cô đang nói gì chứ?
- Em nói thành ngữ quá nhiều, ta. . . . . . có chút không nghe rõ, em chỉ việc hai chúng ta làm tình sao? - Ross hỏi.
- Đúng rồi đúng rồi, chính là chuyện này. - Mạc Bảo Bối sắp bị Ross làm giận điên lên, loại chuyện thế này làm gì nói chuẩn xác rõ ràng ra như vậy.
- Không phải thân thể em có vấn đề, em hãy yên tâm đi, em rất khỏe mạnh. Chờ sau khi em tốt nghiệp chúng ta liền sinh một đứa bé mập mạp cứng cáp khỏe mạnh. – Khi Ross hiểu chuyện rồi, sảng lãng nói. Anh còn tưởng rằng là chuyện lớn gì có thể làm cho Mạc Bảo Bối luôn luôn một đường thẳng đến trở nên ấp a ấp úng như vậy, thì ra chỉ là một chuyện nhỏ thế này thôi.
- Tại sao? - Mạc Bảo Bối hỏi, tại sao anh có thể khẳng định như vậy.
Mặc dù trước khi kết hôn đã có sinh hoạt vợ chồng nói ra thật khó khăn xấu hổ, nhưng nếu như có sinh hoạt vợ chồng mà không sinh con chẳng phải là càng thêm kì quái sao? Vì chuyện này, Mạc Bảo Bối đã cảm thấy kỳ quái lâu rồi.
- Anh đều xuất ở phía ngoài. - Ross nói thẳng.
- Cho nên? - Mạc Bảo Bối mơ hồ tiếp tục hỏi.
- Cho nên. . . . . . chúng ta nhanh đi chọn một phần quà tặng đi. Tuần sau sinh nhật Tề Giai hẳn là em không có quên chứ. - Ross bỏ qua đề tài, loại chuyện như vậy có lúc không cần phải nói quá rõ ràng thế.
- Sinh nhật Giai Giai. . . . . . đúng rồi, em cũng quên mất. Lần này là sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ấy. Lần trước cậu ấy tặng em một phần quà lớn, lần này em cũng phải tặng một phần qua đặc biệt cho cô ấy mới được, để cho đến khi già cô ấy lấy ra còn có thể nhớ tới quà tặng tuổi trẻ tuyệt với của chúng ta. - Mạc Bảo Bối vừa nhắc tới sinh nhật Tề Giai, tinh thần cũng bắt đầu phấn chấn.
Mặc dù Mạc Bảo Bối không có tiếp tục truy vấn Ross, nhưng ngày hôm sau Mạc Bảo Bối cũng lên trên mạng tìm tòi hàng loạt tài liệu người lớn. Đợi khi hiểu lời Ross nói, Mạc Bảo Bối lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cách ngày sinh nhật Tề Giai chỉ có không tới mười ngày, Mạc Bảo Bối gọi điện thoại gọi Lộ Bán Hạ trước mau tới đây cùng giúp nhau một tay, sau đó cùng với Viên Tử hai người ngày ngày nhốt trong thư phòng, có lúc lại chạy đi cả ngày, chờ khi về đến nhà trên mặt hai người trang điểm đầy nhiều màu sắc khác nhau, mệt mỏi gần chết.
Trước sinh nhật Tề Giai năm ngày Lộ Bán Hạ đến miền năm, vào nhà Ross, sau đó hai người biến thành na người làm, chẳng qua mỗi ngày đều rất thần bí, không biết đang chuẩn bị những thứ gì.
Đến ngày sinh nhật Tề Giai đó, Mạc Bảo Bối, Viên Tử cùng với Lộ Bán Hạ cũng không xuất hiện tại hiện trường tiệc sinh nhật, thẳng đến lúc mười hai giờ tối, toàn bộ ánh đèn hiện trường bữa tiệc đều tắt đi, thời điểm Tề Giai chuẩn bị thổi cây nến sinh nhật ước nguyện vọng mới xuất hiện.
Tề Giai thổi tắt cây nến rồi mở mắt, ánh đèn hiện trường cũng không mở lên theo như dự liệu, mà vẫn luôn ở trong bóng tối, khóe miệng Tề Giai chợt cười.
Quả nhiên, cả một vùng trên vách tường trước mặt Tề Giai đột nhiên có ánh đèn chiếu, màn hình kéo mở ra.
Đó là một màn hình nhỏ 20', kể lại tình cảm giữa Tề Giai và Mạc Bảo Bối cùng với Viên Tử, cho đến sau này có Lộ Bán Hạ xuất hiện. Hình ảnh Tề Giai xuất hiện trên màn hình đều là những hình ảnh chụp trước kia, có một ít là Mạc Bảo Bối và Viên Tử vừa chụp, lắp ráp các hình ảnh lại liền thành một bộ phim ấm áp cảm động người.
Sau khi phim chiếu trên màn hình chấm dứt, ba người Mạc Bảo Bối mới tay nâng cây nến xuất hiện ở trước mặt Tề Giai, mỉm cười hát nhạc thiếu nhi:
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. . . . . .
Tề Giai nhìn ba chị em tốt trước mắt, có chút cảm động, chỉ là nhìn thấy đầu tóc ba người có hơi rối, sau đó nghiêm túc nhìn trên mặt ba người còn có một số dấy vết khả nghi, cũng biết xảy ra chuyện gì rồi.
- Ngủ thiếp đi? - Tề Giai hỏi.
- Hả? Giai Giai cậu thích ngạc nhiên này sao? - Viên Tử lập tức giả bộ ngu.
- Như thế nào, không phải bọn tớ rất có tâm sao? - Mạc Bảo Bối cũng vội vàng chuyển hướng đề tài này.
Bởi vì quá mệt mỏi, đợi đến ngủ thiếp đi, vì vậy bỏ lỡ tiệc sinh nhật Giai Giai, đợi khi các cô tỉnh lại chạy tới hiện trường đã đem gần mười hai giờ, vậy nên dứt khoát dùng cái này chính làm phương thức lên sân khấu đối mặt với Tề Giai.
- Là rất có tâm, chẳng qua các cậu sửa sang tóc một chút, Viên Tử nước miếng che trang điểm trên mặt, trên mặt Bảo Bối cậu còn có dấu hằn, đi xử lý trước một chút. Nơi này toàn tiểu thư, chớ ảnh hưởng hình tượng. - Tề Giai không khách khí chút nào nói, chỉ là giọng giảm thấp xuống, chỉ có mấy người các cô tự nghe được thôi.
Lộ Bán Hạ cười nhìn Mạc Bảo Bối và Viên Tử lập tức biến mất vào toilet, sau đó nhìn Tề Giai một cái, cho mỉm cười và chúc phúc chân thành nhất.
- Mấy ngày nay phải ở cùng hai con nhỏ chết tiệt đó cùng nhau hồ đồ có phải mệt chết rồi không? - Tề Giai hỏi Lộ Bán Hạ, nơi này chỉ có Lộ Bán Hạ còn là một người minh mẫn bình thường.
Ngẫm lại IQ Mạc Bảo Bối cao, có lúc Tề Giai thật sự hoài nghi rốt cuộc khảo nghiệm có phải sai lầm không, làm sao độ thông minh của Mạc Bảo Bối cao vậy. Với cô, độ thông minh của Mạc Bảo Bối tối đa cũng chỉ là sáu mươi bảy mươi thôi.
Cho nên trong cái nhìn của Tề Giai, Mạc Bảo Bối và Viên Tử coi như là người thông minh, nhưng là thông minh có phần không được khoa học.
Mạc Bảo Bối lập tức xông tới trước mặt Tề Giai chuẩn bị níu cổ áo của Tề Giai lên. Viên Tử cũng đã xung trận tiên phong đẩy Mạc Bảo Bối đi.
- Chúng ta tiếp tục tranh tài tiếp tục tranh tài, thời gian phỏng vấn đã kết thúc, không thể động tay, nếu không lập tức phạt cậu thẻ vàng biết không? Mặc dù bình luận đáng ghét, nhưng mà chúng ta lại phải tha thứ, đây chính là đạo nghĩa của chúng ta. - Viên Tử vừa an ủi Mạc Bảo Bối vừa kéo Mạc Bảo Bối đến chỗ phía bên trái, sau đó mình lại lặng lẽ bò lên trên bàn ăn.
- Được rồi, bây giờ chúng ta sắp bước vào một trong những phần kịch liệt nhất của cuộc tranh tài. Trận này trực tiếp quyết định thắng bại của cuộc tranh tài này, một thời khắc kích động lòng người như vậy, hai vị tuyển thủ của chúng ta đều chuẩn bị xong cả chưa?
Viên Tử tiếp tục ở bên đó cổ vũ, cổ động khơi dòng không khí hồi hộp.
- Kéo búa bao! Kéo búa bao. . . . . .
Mười lần liên tiếp cũng chưa phân được ai thắng ai thua, tranh tài chân chính đến giai đoạn khẩn trương. Hai người Rebecca và Mạc Bảo Bối đều không dám thở mạnh nhìn thẳng tay của đối phương, chỉ sợ nhìn lầm hoặc là nhìn sót.
- Hôm nay thần linh số mệnh sẽ lựa chọn. . . . . . đứng ở phương nào đây? Là Mạc Bảo Bối ngọt ngào động lòng người hay là Rebecca hấp dẫn sexy? Chúng ta hãy dồn toàn bộ lực chú ý tập trung vào giờ khắc trước mắt này thôi. - Viên Tử kích động nói xong, từ trên mặt bàn nhảy xuống, giới thiệu Mạc Bảo Bối và Rebecca.
"Bành!" Một tiếng vang thật lớn.
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông mặt đầy râu ria xông vào, trên người đều là mồ hôi đang nhỏ giọt xuống, thoạt nhìn dường như là chạy tới.
Da thịt người đàn ông căng thẳng mà rắn chắc, da thịt màu lúa mì nhìn một lần đã chắc chắn là người ra tập thể dục ngoài trời lâu dài. Hơi thở phái nam nồng đậm nhanh chóng bao phủ cả căn phòng. Phòng 100 mét vuông rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Ross và Tề Giai bình tĩnh như thường lệ, Viên Tử thì đã lại bắt đầu chảy nước miếng, còn Mạc Bảo Bối nhìn người này bắt đầu suy đoán thân phận, Rebecca lại là vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức miệng cũng quên nhắm lại.
Người đàn ông này vừa vào cửa liền dứt khoát chạy về phía Rebecca, khi tất cả mọi người còn chưa còn kịp làm ra phản ứng gì đã một tay vác lấy Rebecca trên vai.
Quay về phía Ross gật đầu một cái, trực tiếp biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Một phút sau, truyền đến thét chói tai của Rebecca:
- Á á a. . . . . . cái tên khốn kiếp này! Thối chết, mau thả tôi xuống nhanh lên!
dB của Rebecca to lớn, khiến đồ ăn trong phòng cũng rung ba cái mới khôi phục trạng thái ổn định.
- Đợi đã nào...! Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? - Mạc Bảo Bối nhìn mặt của Tề Giai, có hơi mờ mịt. Tất cả chuyện này xảy ra liền trong một nháy mắt, rõ ràng một khắc trước vẫn còn đang so tài căng thẳng kịch liệt, đột nhiên sau đó trong lúc bất chợt một kẻ cơ bắp dã tính xông tới bắt Rebecca đi.
Đây xem là chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn Ross, Mạc Bảo Bối phát ra nghi vấn.
- Đúng vậy đúng vậy, người đàn ông bắp thịt mãnh nam mới vừa rồi là ai hả? Cậu có biết không? Trời ạ, quả thật đúng là quá hoàn mỹ. - Viên Tử háo sắc.
- Các cậu cũng không xa lạ, Ellen. - Tề Giai lạnh nhạt nói.
Mặt Mạc Bảo Bối và Viên Tử mờ mịt, Ellen? Đây là yêu nghiệt phương nào?
Trong lòng Viên Tử cũng đang liều mạng tìm kiếm thông tin, một người đàn ông xuất sắc như vậy nếu như cô đã gặp nhất định sẽ không thể không có bất kỳ ấn tượng, nhất định là chưa từng gặp qua.
Nhưng. . . . . .
- Chúng tớ thật không xa lạ gì sao? – Tiếng Mạc Bảo Bối và Viên Tử cùng nhau hỏi.
- Uh, chẳng qua Ross hẳn là quen hơn. - Tề Giai gật đầu một cái, thật ra thì cô cũng chỉ gặp một lần mà thôi, lần này và lần trước như nhau, làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
- Ellen là bạn tốt của anh và Rebecca trong lúc học ở nước Pháp, cũng là ông trùm giấu mặt của Yến Ngộ. - Ross giải thích.
Lúc này Mạc Bảo Bối và Viên Tử mới chợt hiểu hiểu ra gật đầu, sau đó một người chạy về phía Tề Giai một người chạy về phía Ross.
- Giai Giai Giai Giai, lúc nào thì cậu gặp mặt Ellen đó? Thế nào tớ không biết? Anh ta. . . . . . - Viên Tử liều mạng hỏi tới Tề Giai.
Mạc Bảo Bối nhìn Ross cũng không khá hơn chút nào:
- Chuyện gì xảy ra? Có phải chuyện em nghĩ tới không? - Trong mắt Mạc Bảo Bối phát ra ánh sáng.
- Uh, phải - Ross cười trả lời.
- Có thật không? Thật tốt sự quá tốt, chính là chuyện hoàn mĩ nhất mà em nghĩ, cứ như vậy em liền ít đi một việc phiền lòng. Bộ dạng Ellen này thoạt nhìn chất lượng rất tốt, tin tưởng nhất định có thể nhanh chóng giải quyết Rebecca. Hắc hắc, ít đi một tình địch không giải thích được thật sự quá đã.
Mạc Bảo Bối vui vẻ nói.
Rebecca chính là một kình địch.
Thật sự phải đấu nữa mà nói thật đúng là một chuyện nhọc nhằn.
Hỏi từ trong miệng Tề Giai không đảo ngược được chút tình huống nào. Viên Tử vừa quay đầu lại nghe Mạc Bảo Bối và Ross ở nơi đó nói qua chuyện này.
- Đến tột chuyện này là? - Viên Tử không nhịn được tò mò hỏi lên.
- Cậu không nhìn ra sao? Rất rõ ràng Ellen đối với Rebecca mà nói chính là một ma chú. Vừa nhìn cũng biết Rebecca có phách lối kiêu căng gì thì ở trước mặt Ellen đều hoàn toàn không có. Coi như bình thường cô là một con cọp, nhưng đến trước mặt Ellen dường như thành mèo hoang rồi.
Viên Tử hiểu rõ gật đầu một cái:
- Khó trách cảm giác chị ta giống như đột nhiên trở nên không đoan trang nữa? Tớ vẫn cảm thấy chị ta là một người phụ nữ rất lợi hại dấy, người phụ nữ bày mưu tính kế quyết định thắng bại thành công đến cuối cùng. d;iễn đ;àn l:ê qu'ý đô'n Nhưng thời điểm so tài giống như đột nhiên trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều., bình dị gần gũi rất nhiều.
- Đó là hành động ngu ngốc được không? - Tề Giai không dám gật bừa châm chọc.
Một trận khôi hài vì vậy kết thúc.
Một đêm nào đó.
Vẫn là khách sạn Shangri-La.
Giao hẹn đánh cuộc giữa Mạc Bảo Bối và Ross tròn một năm.
- Vậy bây giờ là ai thắng? - Ross lắc lắc ly rượu đế cao trong tay, khóe miệng chứa nụ cười.
- Đương nhiên là em, bởi vì bây giờ anh là của em. - Mạc Bảo Bối níu lấy cổ áo Ross, kéo đến trước mặt nói.
- Đúng, anh là của em. - Ross nói xong, lại muốn hôn môi đỏ mọng của Mạc Bảo Bối.
Gần đây anh thật sự cực kỳ yêu thân mật như vậy, hận không thể thời thời khắc khắc đều mang Mạc Bảo Bối theo trên người, lúc nhớ tới này tư vị ngọt ngào mê người liền lấy ra thưởng thức một phen.
Mạc Bảo Bối cũng không muốn để Ross được như ý. Gần đây người này bị chính cô nuôi hư, tùy thời tùy chỗ đều động dục, thật sự là đáng xấu hổ.
Giống như một con mèo con linh hoạt, Mạc Bảo Bối cuối người xuống, từ trên đùi Ross luồn qua, đến một ghế sofa khác. Tay Ross vốn định bắt lấy một bắp đùi Mạc Bảo Bối ngăn cản cô rời đi, lại bị Mạc Bảo Bối sớm đá một cước tới.
Lòng chân của Mạc Bảo Bối chỉa vào lồng ngực Ross, thậm chí có thể cảm nhận được rõ tiếng tim Ross đập.
- Em có chuyện hỏi anh. - Mạc Bảo Bối đứng đắn nói, vì cái phiền não này cô đã nghiên cứu rất nhiều, đáng tiếc vẫn không giải được.
Bàn tay Ross đưa qua đưa lại trên chân Mạc Bảo Bối, ánh mắt nóng bỏng nhìn Mạc Bảo Bối, chờ đợi vấn đề của cô.
- Anh nói em có phải nên đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân không? - Mạc Bảo Bối hỏi, trong lòng có chút bận tâm.
- Có phải có nơi nào không thoải mái không? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện xem ngay. - Ross vừa nghe lập tức sốt ruột, chỉ sợ là nơi nào không thoải mái, nhất là nhìn thấy Lộ Bán Hạ chỉ là một kỳ sinh lý phái nữ thôi mà đã đau đến sắc mặt tái nhợt, nhìn dáng vẻ đó Ross cũng có phần đau lòng.
Nếu đau đớn như vậy cũng xảy ra trên người Mạc Bảo Bối mà nói, đoán chừng anh sẽ phát điên.
- Không phải là không thoải mái..., là cái khác. - Mạc Bảo Bối khó khăn nói, ngăn cản Ross.
Ross kỳ quái nhìn Mạc Bảo Bối:
- Vậy là cái gì?
Tại sao có lúc lòng của phụ nữ khó nắm bắt như vậy? Ross có chút tâm phiền ý loạn rồi.
- Là . . . . . anh không phải cảm thấy rất kỳ lạ sao? Chúng ta. . . . . . - Mạc Bảo Bối ấp a ấp úng, phải nói loại chuyện đó, cho dù da mặt Mạc Bảo Bối dày cũng cảm thấy khó có thể mở miệng.
- Chúng ta? Chúng ta thế nào? - Ross nghi ngờ nhìn nhìn bản thân, nhìn lại Mạc Bảo Bối một chút.
Đối với trạng thái Mạc Bảo Bối hôm nay, Ross bắt đầu cảm giác mình cũng là hòa thượng rồi, bởi vì Trung Quốc có một câu tục ngữ gọi là ‘Trượng Nhị hòa thượng không sờ được đầu óc' (sờ không tới suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị).
Gấp gáp nhìn Mạc Bảo Bối, hi vọng cô nói rõ ràng, rồi lại không dám thúc giục, bởi vì nhìn qua dáng vẻ Mạc Bảo Bối giống như rất khó mở miệng, cố tình anh lại không đoán được lần này đến tột cùng là chuyện gì.
- Anh không cảm thấy sau khi một người đàn ông và một người phụ nữ chơi trò chơi, sẽ phải có thay đổi gì sao? Nói thí dụ như sinh đứa nhỏ. - Mạc Bảo Bối mịt mờ nói.
- Chơi trò chơi? Tại sao chơi trò chơi phải sinh đứa nhỏ? - Ross càng hỗn loạn thêm rồi, rốt cuộc Mạc Bảo Bối đang nói cái gì vậy?
- Ôi ôi! Em thật sự bị anh làm tức chết rồi, nói đúng là. . . . . . anh và em đã cô nam quả nữ ở chung một phòng sau đó cảnh tối lửa tắt đèn Ám Độ Trần Thương (đi bước không ngờ tới) nhiều lần. Là một người phụ nữ trẻ bình thường, chẳng lẽ em không mang thai mới đúng hả? - Mạc Bảo Bối giận đến rống to.
Tại sao Ross phải muốn cô nói ra loại lời nói xấu hổ thế này mới hiểu cô đang nói gì chứ?
- Em nói thành ngữ quá nhiều, ta. . . . . . có chút không nghe rõ, em chỉ việc hai chúng ta làm tình sao? - Ross hỏi.
- Đúng rồi đúng rồi, chính là chuyện này. - Mạc Bảo Bối sắp bị Ross làm giận điên lên, loại chuyện thế này làm gì nói chuẩn xác rõ ràng ra như vậy.
- Không phải thân thể em có vấn đề, em hãy yên tâm đi, em rất khỏe mạnh. Chờ sau khi em tốt nghiệp chúng ta liền sinh một đứa bé mập mạp cứng cáp khỏe mạnh. – Khi Ross hiểu chuyện rồi, sảng lãng nói. Anh còn tưởng rằng là chuyện lớn gì có thể làm cho Mạc Bảo Bối luôn luôn một đường thẳng đến trở nên ấp a ấp úng như vậy, thì ra chỉ là một chuyện nhỏ thế này thôi.
- Tại sao? - Mạc Bảo Bối hỏi, tại sao anh có thể khẳng định như vậy.
Mặc dù trước khi kết hôn đã có sinh hoạt vợ chồng nói ra thật khó khăn xấu hổ, nhưng nếu như có sinh hoạt vợ chồng mà không sinh con chẳng phải là càng thêm kì quái sao? Vì chuyện này, Mạc Bảo Bối đã cảm thấy kỳ quái lâu rồi.
- Anh đều xuất ở phía ngoài. - Ross nói thẳng.
- Cho nên? - Mạc Bảo Bối mơ hồ tiếp tục hỏi.
- Cho nên. . . . . . chúng ta nhanh đi chọn một phần quà tặng đi. Tuần sau sinh nhật Tề Giai hẳn là em không có quên chứ. - Ross bỏ qua đề tài, loại chuyện như vậy có lúc không cần phải nói quá rõ ràng thế.
- Sinh nhật Giai Giai. . . . . . đúng rồi, em cũng quên mất. Lần này là sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ấy. Lần trước cậu ấy tặng em một phần quà lớn, lần này em cũng phải tặng một phần qua đặc biệt cho cô ấy mới được, để cho đến khi già cô ấy lấy ra còn có thể nhớ tới quà tặng tuổi trẻ tuyệt với của chúng ta. - Mạc Bảo Bối vừa nhắc tới sinh nhật Tề Giai, tinh thần cũng bắt đầu phấn chấn.
Mặc dù Mạc Bảo Bối không có tiếp tục truy vấn Ross, nhưng ngày hôm sau Mạc Bảo Bối cũng lên trên mạng tìm tòi hàng loạt tài liệu người lớn. Đợi khi hiểu lời Ross nói, Mạc Bảo Bối lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cách ngày sinh nhật Tề Giai chỉ có không tới mười ngày, Mạc Bảo Bối gọi điện thoại gọi Lộ Bán Hạ trước mau tới đây cùng giúp nhau một tay, sau đó cùng với Viên Tử hai người ngày ngày nhốt trong thư phòng, có lúc lại chạy đi cả ngày, chờ khi về đến nhà trên mặt hai người trang điểm đầy nhiều màu sắc khác nhau, mệt mỏi gần chết.
Trước sinh nhật Tề Giai năm ngày Lộ Bán Hạ đến miền năm, vào nhà Ross, sau đó hai người biến thành na người làm, chẳng qua mỗi ngày đều rất thần bí, không biết đang chuẩn bị những thứ gì.
Đến ngày sinh nhật Tề Giai đó, Mạc Bảo Bối, Viên Tử cùng với Lộ Bán Hạ cũng không xuất hiện tại hiện trường tiệc sinh nhật, thẳng đến lúc mười hai giờ tối, toàn bộ ánh đèn hiện trường bữa tiệc đều tắt đi, thời điểm Tề Giai chuẩn bị thổi cây nến sinh nhật ước nguyện vọng mới xuất hiện.
Tề Giai thổi tắt cây nến rồi mở mắt, ánh đèn hiện trường cũng không mở lên theo như dự liệu, mà vẫn luôn ở trong bóng tối, khóe miệng Tề Giai chợt cười.
Quả nhiên, cả một vùng trên vách tường trước mặt Tề Giai đột nhiên có ánh đèn chiếu, màn hình kéo mở ra.
Đó là một màn hình nhỏ 20', kể lại tình cảm giữa Tề Giai và Mạc Bảo Bối cùng với Viên Tử, cho đến sau này có Lộ Bán Hạ xuất hiện. Hình ảnh Tề Giai xuất hiện trên màn hình đều là những hình ảnh chụp trước kia, có một ít là Mạc Bảo Bối và Viên Tử vừa chụp, lắp ráp các hình ảnh lại liền thành một bộ phim ấm áp cảm động người.
Sau khi phim chiếu trên màn hình chấm dứt, ba người Mạc Bảo Bối mới tay nâng cây nến xuất hiện ở trước mặt Tề Giai, mỉm cười hát nhạc thiếu nhi:
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. . . . . .
Tề Giai nhìn ba chị em tốt trước mắt, có chút cảm động, chỉ là nhìn thấy đầu tóc ba người có hơi rối, sau đó nghiêm túc nhìn trên mặt ba người còn có một số dấy vết khả nghi, cũng biết xảy ra chuyện gì rồi.
- Ngủ thiếp đi? - Tề Giai hỏi.
- Hả? Giai Giai cậu thích ngạc nhiên này sao? - Viên Tử lập tức giả bộ ngu.
- Như thế nào, không phải bọn tớ rất có tâm sao? - Mạc Bảo Bối cũng vội vàng chuyển hướng đề tài này.
Bởi vì quá mệt mỏi, đợi đến ngủ thiếp đi, vì vậy bỏ lỡ tiệc sinh nhật Giai Giai, đợi khi các cô tỉnh lại chạy tới hiện trường đã đem gần mười hai giờ, vậy nên dứt khoát dùng cái này chính làm phương thức lên sân khấu đối mặt với Tề Giai.
- Là rất có tâm, chẳng qua các cậu sửa sang tóc một chút, Viên Tử nước miếng che trang điểm trên mặt, trên mặt Bảo Bối cậu còn có dấu hằn, đi xử lý trước một chút. Nơi này toàn tiểu thư, chớ ảnh hưởng hình tượng. - Tề Giai không khách khí chút nào nói, chỉ là giọng giảm thấp xuống, chỉ có mấy người các cô tự nghe được thôi.
Lộ Bán Hạ cười nhìn Mạc Bảo Bối và Viên Tử lập tức biến mất vào toilet, sau đó nhìn Tề Giai một cái, cho mỉm cười và chúc phúc chân thành nhất.
- Mấy ngày nay phải ở cùng hai con nhỏ chết tiệt đó cùng nhau hồ đồ có phải mệt chết rồi không? - Tề Giai hỏi Lộ Bán Hạ, nơi này chỉ có Lộ Bán Hạ còn là một người minh mẫn bình thường.
Ngẫm lại IQ Mạc Bảo Bối cao, có lúc Tề Giai thật sự hoài nghi rốt cuộc khảo nghiệm có phải sai lầm không, làm sao độ thông minh của Mạc Bảo Bối cao vậy. Với cô, độ thông minh của Mạc Bảo Bối tối đa cũng chỉ là sáu mươi bảy mươi thôi.
Cho nên trong cái nhìn của Tề Giai, Mạc Bảo Bối và Viên Tử coi như là người thông minh, nhưng là thông minh có phần không được khoa học.
Tác giả :
Trần Tiểu Na