Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh
Quyển 1 - Chương 50: Ross tức giận đột kích (Cuối)
Mạc Bảo Bối suy nghĩ hồi lâu, trước tiên trong đầu đấu tranh nửa ngày, hai thiên sứ đen trắng thay nhau nêu ví dụ tốt xấu khi đồng ý và không đồng ý, cuối cùng, hạ quyết tâm.
- Được! - Mạc Bảo Bối dằn lòng, đồng ý.
Ross nhìn gương mặt Mạc Bảo Bối mặc dù không nói ra lời, nhưng lộ ra các loại vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, biết cô đang đấu tranh tư tưởng, đoán chắc Mạc Bảo Bối cuối cùng sẽ đồng ý. Nếu không phải trong quá trình chung đụng bắt được xương sườn mềm của Mạc Bảo Bối, diiễn đànn lê quý đ:ôn anh cũng sẽ không xúc động còn chưa nhận được sự đồng ý của Mạc Bảo Bối đã đi quyết định hôn ước với Mạc Trường Thắng.
Chẳng qua, liệu trước rằng Mạc Bảo Bối sẽ đồng ý, nhưng không ngờ tới Mạc Bảo Bối lại còn cho anh một cái phản kích nho nhỏ.
- Đã như thế, vậy thì ngoan ngoãn đi tắm một cái rồi ngủ, tất cả mọi chuyện ngày mai lại nói. - Ross muốn để Mạc Bảo Bối đứng dậy, anh đã nhịn đủ lâu rồi.
Khóe miệng Mạc Bảo Bối cong một cái, lộ ra nụ cười tà ác, chẳng những không hề đứng dậy, ngược lại hai tay vòng chặt bả vai Ross, cười híp mắt nhìn Ross toát mồ hôi lạnh trên trán.
- Hôm nay tôi mệt chết rồi, anh ôm tôi đi vào đi. - Mạc Bảo Bối cố ý dịu dàng nói.
Ross kinh hoảng trong lòng, đã biết Mạc Bảo Bối muốn làm gì rồi, nhưng lại không thể từ chối, ôm đứng lên đi vào trong phòng tắm.
Mạc Bảo Bối vui vẻ tắm rửa, một mặt nghĩ tới làm sao để tiến hành kế hoạch trả thù đối với Ross.
Hừ, anh là quý ông à, vậy cũng tốt, lão nương xem một chút coi anh có phải Liễu Hạ Huệ hay không, có thể có tôi ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Bức hôn, được lắm, nhìn xa trông rộng lắm, đã tính được tôi nhất định sẽ đồng ý cho nên mới dùng chiêu này đối phó tôi sao? Vậy tôi cũng muốn nhìn một chút nhược điểm của anh là cái gì?
Mạc Bảo Bối ngâm mình trong bồn tắm suy tư mười phút, hung hăng đập đập mặt nước:
- Bực thiệt, lại có thể không tìm được nhược điểm của anh tâ, mình tức chết mất thôi!
Được, nếu tôi chỉ có một chiêu mỹ nhân kế mà nói, vậy tôi sẽ sử dụng tăng gấp đôi.
Mạc Bảo Bối vốn định ra mấy chiêu để Ross nhận, bởi vì ra một chiêu quá lợi cho anh, nhưng thật sự cũng không nghĩ được cách nào khác, cuối cùng không thể làm gì khác đành quyết định cố gắng phát huy mỹ nhân kế của mình.
Giữ nụ cười xấu xa, Mạc Bảo Bối vừa tắm bọt trên người vừa sử dụng ánh mắt tìm kiếm trong phòng tắm, khăn tắm, áo choàng tắm đều có, còn chuẩn bị quần vệ sinh mới và quần bốn góc. Xem ra, tối hôm nay được chơi rồi, đã sắp năm giờ, rất tốt, dù sao đã muốn nhất định là hôm nay thì cũng không ngủ được, đã thế dứt khoát không cần ngủ ngon nữa.
Mạc Bảo Bối thân thể trần truồng đi tới tủ trước mặt, cầm áo choàng tắm lên.
Lắc đầu một cái, quá dài, bao quá chặt, vứt bỏ.
Khăn tắm, sao lớn như vậy, cũng có thể bao hết cả người lại, vứt bỏ.
Quần bốn góc? Mạc Bảo Bối thấy mà khóe miệng co giật, quần bốn góc ô vuông cũng quá khôi hài rồi, vứt bỏ.
Quần vệ sinh. . . . . .
Đây đương nhiên là phải mặc rồi.
Mặc quần vệ sinh vào, ánh mắt Mạc Bảo Bối tìm tòi chung quanh xem còn có cái gì có thể dùng nữa. Cô thật sự không dám cứ trơ trụi thế này chạy đi, mỹ nhân kế cũng không phải dùng như vậy.
"Cộc cộc cộc!" Đang lúc Mạc Bảo Bối phiền não, bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng gõ cửa.
- Ross, tôi không có quần áo ngủ để mặc, làm sao đây? - Mạc Bảo Bối vui vẻ chạy đến cửa phòng tắm, vừa lúc có việc khẩn cấp khó giải quyết.
Ross cau mày, bên trong khách sạn rõ ràng có chuẩn bị đồ ngủ mà? Thôi, Ross quay người đi lấy một bộ đồ ngủ của mình, đưa cho Mạc Bảo Bối qua khe cửa.
Khi Mạc Bảo Bối xuất hiện ở trước mặt Ross, Ross đã sớm đè lửa dục thiêu thân xuống, nhưng thời điểm nhìn thấy Mạc Bảo Bối lại không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Hai chân thon dài thẳng tắp, da thịt trắng nõn thuần khiết, vùng ngực cao ngất mê người, Ross cũng không dám nhìn nhiều, quay đầu đi tới giường, kéo một góc chăn ra, nói:
- Ngủ sớm một chút.
Nói xong, Ross lấy một cái máy điều hòa nhiệt đồ từ trong tủ của mình ra, vốn cho rằng tối nay có thể ôm lấy cô gái nhỏ ngủ, bây giờ nhìn lại, vẫn là thôi đi, tránh cho dẫn lửa lên thân, ngoan ngoãn ngủ trên sofa vậy.
Mạc Bảo Bối chỉ mặc áo lại không mặc quần ngủ xem ra thực sự rất mê người, nhưng bởi vì người Ross cao, áo anh cho Mạc Bảo Bối mặc đã đủ để làm quần ngủ luôn rồi, chỉ là Ross biết Mạc Bảo Bối nhất định muốn náo loạn, cho nên tránh được thì cứ tránh là tốt nhất.
Nhìn Ross dù vội vẫn ung dung trải chăn, thở phào nhẹ nhõm hết sức, Mạc Bảo Bối gạt khăn lông bao lấy tóc, sải bước đi đến ghế sofa, không đợi Ross kịp phản ứng liền đặt mông ngồi trên đùi Ross.
- Lau tóc! - Ném khăn lông cho Ross, Mạc Bảo Bối nói như chuyện đương nhiên, hôm nay lão nương chơi với anh.
Ross lau lau tóc, cũng không nói chuyện, qua hơn 10' sau:
- Anh lấy máy sấy sấy giúp em một lát sẽ mau khô hơn. – Mánh lới chơi đùa nhỏ này của cô anh biết, nhưng cũng không thể hành hạ mình như thế, trời cũng sắp sáng còn chưa ngủ.
Mạc Bảo Bối cố ý nằm trên đùi Ross, chổng mông lên, bò chậm chạp đến cuối ghế sofa với tay tới hộc tủ thủy tinh nhỏ bên cạnh, lấy máy sấy từ bên trong ra tiếp đó lại bò lại lên đùi Ross. Cả quá trình Ross chỉ nhìn thoáng qua mông như ẩn như hiện, sau đó phi lễ chớ nhìn.
Nhìn Ross ngồi nghiêm chỉnh, Mạc Bảo Bối cười trộm không dứt.
Thời điểm Ross vừa sấy tóc, cô ở bên này bắt đầu ảo tưởng nghĩ tới:
Khi cô vểnh đôi môi hồng khêu gợi, lộ ra ánh mắt mê mang, một tay thuận tiện kéo áo ngủ vốn là áo sơ mi xuống, lộ ra bả vai tròn nhỏ gợi cảm và bộ ngực như ẩn như hiện, từng bước từng bước đến gần Ross.
Ross nhất định sẽ khao khát nhìn cô, tuy nhiên lại hết sức nhẫn nại không chịu tiến lên, nhưng mồ hôi lạnh trên đầu anh cộng với bàn tay nắm chặt có thể thấy được tâm tình kích động của anh.
Ngay sau đó, cô sẽ bày ra nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, thuận lợi liếm môi một cái, nhẹ nhàng dựa vào Ross, sau đó không ngừng liếm anh, khiến cho toàn thân anh run rẩy cuối cùng nổi phản ứng.
Tiếp đến dựa sát người bỡn cợt, vặn vẹo eo thon, động tác múa máy trêu chọc, mỗi cái kết hợp đều có thể làm một người đàn ông bình thường sục sôi máu nóng, mà Ross dĩ nhiên cũng sẽ không là ngoại lệ.
Thấy Ross đã bắt đầu thở dốc, lão nương ta lập tức tới một chiêu cuối cùng, trực tiếp dạng chân trên hai chân anh, áp đảo anh, thuận tay tắt hết tất cả các đèn trong phòng chỉ chừa lại một đèn bàn mờ nhạt. Dưới hiệu ứng của ánh đèn chập chờn, Ross rốt cuộc không kềm chế được vươn nanh vuốt của anh ra.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này. . . . . .
- Bảo Bối, Bảo Bối rời giường, Bán Hạ tới tìm em! – Giọng Ross sảng lãng vang lên ở bên tai.
Cái gì? Sao mà Bán Hạ lại tới? Trời ơi, hư chuyện tốt của mình, đang chuẩn bị quyến rũ Ross cả người nổi hỏa, kết quả, tập trung vào kế hoạch thay vì ngủ mà đến giây phút cuối cùng lại bị phá vỡ sao?
Không được!
Không đúng, đang khuya khoắt, sao Bán Hạ lại tới tìm mình?
- Đã ba giờ chiều rồi, nên rời giường ăn cơm, nếu không sẽ rất đói bụng, ngoan!
Tiếng Ross tiếp tục lẩn quẩn ở bên tai, hơn nữa, âm thanh nghe vào rất nhẹ nhàng, vui vẻ, quan trọng nhất là anh ta vừa mới nói cái gì? Ba giờ? Ba giờ chiều?
Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối lập tức giật mình một cái, dùng một tư thế cá vượt long môn xinh đẹp từ trên giường nhảy bắn dậy.
- Được! - Mạc Bảo Bối dằn lòng, đồng ý.
Ross nhìn gương mặt Mạc Bảo Bối mặc dù không nói ra lời, nhưng lộ ra các loại vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, biết cô đang đấu tranh tư tưởng, đoán chắc Mạc Bảo Bối cuối cùng sẽ đồng ý. Nếu không phải trong quá trình chung đụng bắt được xương sườn mềm của Mạc Bảo Bối, diiễn đànn lê quý đ:ôn anh cũng sẽ không xúc động còn chưa nhận được sự đồng ý của Mạc Bảo Bối đã đi quyết định hôn ước với Mạc Trường Thắng.
Chẳng qua, liệu trước rằng Mạc Bảo Bối sẽ đồng ý, nhưng không ngờ tới Mạc Bảo Bối lại còn cho anh một cái phản kích nho nhỏ.
- Đã như thế, vậy thì ngoan ngoãn đi tắm một cái rồi ngủ, tất cả mọi chuyện ngày mai lại nói. - Ross muốn để Mạc Bảo Bối đứng dậy, anh đã nhịn đủ lâu rồi.
Khóe miệng Mạc Bảo Bối cong một cái, lộ ra nụ cười tà ác, chẳng những không hề đứng dậy, ngược lại hai tay vòng chặt bả vai Ross, cười híp mắt nhìn Ross toát mồ hôi lạnh trên trán.
- Hôm nay tôi mệt chết rồi, anh ôm tôi đi vào đi. - Mạc Bảo Bối cố ý dịu dàng nói.
Ross kinh hoảng trong lòng, đã biết Mạc Bảo Bối muốn làm gì rồi, nhưng lại không thể từ chối, ôm đứng lên đi vào trong phòng tắm.
Mạc Bảo Bối vui vẻ tắm rửa, một mặt nghĩ tới làm sao để tiến hành kế hoạch trả thù đối với Ross.
Hừ, anh là quý ông à, vậy cũng tốt, lão nương xem một chút coi anh có phải Liễu Hạ Huệ hay không, có thể có tôi ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Bức hôn, được lắm, nhìn xa trông rộng lắm, đã tính được tôi nhất định sẽ đồng ý cho nên mới dùng chiêu này đối phó tôi sao? Vậy tôi cũng muốn nhìn một chút nhược điểm của anh là cái gì?
Mạc Bảo Bối ngâm mình trong bồn tắm suy tư mười phút, hung hăng đập đập mặt nước:
- Bực thiệt, lại có thể không tìm được nhược điểm của anh tâ, mình tức chết mất thôi!
Được, nếu tôi chỉ có một chiêu mỹ nhân kế mà nói, vậy tôi sẽ sử dụng tăng gấp đôi.
Mạc Bảo Bối vốn định ra mấy chiêu để Ross nhận, bởi vì ra một chiêu quá lợi cho anh, nhưng thật sự cũng không nghĩ được cách nào khác, cuối cùng không thể làm gì khác đành quyết định cố gắng phát huy mỹ nhân kế của mình.
Giữ nụ cười xấu xa, Mạc Bảo Bối vừa tắm bọt trên người vừa sử dụng ánh mắt tìm kiếm trong phòng tắm, khăn tắm, áo choàng tắm đều có, còn chuẩn bị quần vệ sinh mới và quần bốn góc. Xem ra, tối hôm nay được chơi rồi, đã sắp năm giờ, rất tốt, dù sao đã muốn nhất định là hôm nay thì cũng không ngủ được, đã thế dứt khoát không cần ngủ ngon nữa.
Mạc Bảo Bối thân thể trần truồng đi tới tủ trước mặt, cầm áo choàng tắm lên.
Lắc đầu một cái, quá dài, bao quá chặt, vứt bỏ.
Khăn tắm, sao lớn như vậy, cũng có thể bao hết cả người lại, vứt bỏ.
Quần bốn góc? Mạc Bảo Bối thấy mà khóe miệng co giật, quần bốn góc ô vuông cũng quá khôi hài rồi, vứt bỏ.
Quần vệ sinh. . . . . .
Đây đương nhiên là phải mặc rồi.
Mặc quần vệ sinh vào, ánh mắt Mạc Bảo Bối tìm tòi chung quanh xem còn có cái gì có thể dùng nữa. Cô thật sự không dám cứ trơ trụi thế này chạy đi, mỹ nhân kế cũng không phải dùng như vậy.
"Cộc cộc cộc!" Đang lúc Mạc Bảo Bối phiền não, bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng gõ cửa.
- Ross, tôi không có quần áo ngủ để mặc, làm sao đây? - Mạc Bảo Bối vui vẻ chạy đến cửa phòng tắm, vừa lúc có việc khẩn cấp khó giải quyết.
Ross cau mày, bên trong khách sạn rõ ràng có chuẩn bị đồ ngủ mà? Thôi, Ross quay người đi lấy một bộ đồ ngủ của mình, đưa cho Mạc Bảo Bối qua khe cửa.
Khi Mạc Bảo Bối xuất hiện ở trước mặt Ross, Ross đã sớm đè lửa dục thiêu thân xuống, nhưng thời điểm nhìn thấy Mạc Bảo Bối lại không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Hai chân thon dài thẳng tắp, da thịt trắng nõn thuần khiết, vùng ngực cao ngất mê người, Ross cũng không dám nhìn nhiều, quay đầu đi tới giường, kéo một góc chăn ra, nói:
- Ngủ sớm một chút.
Nói xong, Ross lấy một cái máy điều hòa nhiệt đồ từ trong tủ của mình ra, vốn cho rằng tối nay có thể ôm lấy cô gái nhỏ ngủ, bây giờ nhìn lại, vẫn là thôi đi, tránh cho dẫn lửa lên thân, ngoan ngoãn ngủ trên sofa vậy.
Mạc Bảo Bối chỉ mặc áo lại không mặc quần ngủ xem ra thực sự rất mê người, nhưng bởi vì người Ross cao, áo anh cho Mạc Bảo Bối mặc đã đủ để làm quần ngủ luôn rồi, chỉ là Ross biết Mạc Bảo Bối nhất định muốn náo loạn, cho nên tránh được thì cứ tránh là tốt nhất.
Nhìn Ross dù vội vẫn ung dung trải chăn, thở phào nhẹ nhõm hết sức, Mạc Bảo Bối gạt khăn lông bao lấy tóc, sải bước đi đến ghế sofa, không đợi Ross kịp phản ứng liền đặt mông ngồi trên đùi Ross.
- Lau tóc! - Ném khăn lông cho Ross, Mạc Bảo Bối nói như chuyện đương nhiên, hôm nay lão nương chơi với anh.
Ross lau lau tóc, cũng không nói chuyện, qua hơn 10' sau:
- Anh lấy máy sấy sấy giúp em một lát sẽ mau khô hơn. – Mánh lới chơi đùa nhỏ này của cô anh biết, nhưng cũng không thể hành hạ mình như thế, trời cũng sắp sáng còn chưa ngủ.
Mạc Bảo Bối cố ý nằm trên đùi Ross, chổng mông lên, bò chậm chạp đến cuối ghế sofa với tay tới hộc tủ thủy tinh nhỏ bên cạnh, lấy máy sấy từ bên trong ra tiếp đó lại bò lại lên đùi Ross. Cả quá trình Ross chỉ nhìn thoáng qua mông như ẩn như hiện, sau đó phi lễ chớ nhìn.
Nhìn Ross ngồi nghiêm chỉnh, Mạc Bảo Bối cười trộm không dứt.
Thời điểm Ross vừa sấy tóc, cô ở bên này bắt đầu ảo tưởng nghĩ tới:
Khi cô vểnh đôi môi hồng khêu gợi, lộ ra ánh mắt mê mang, một tay thuận tiện kéo áo ngủ vốn là áo sơ mi xuống, lộ ra bả vai tròn nhỏ gợi cảm và bộ ngực như ẩn như hiện, từng bước từng bước đến gần Ross.
Ross nhất định sẽ khao khát nhìn cô, tuy nhiên lại hết sức nhẫn nại không chịu tiến lên, nhưng mồ hôi lạnh trên đầu anh cộng với bàn tay nắm chặt có thể thấy được tâm tình kích động của anh.
Ngay sau đó, cô sẽ bày ra nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, thuận lợi liếm môi một cái, nhẹ nhàng dựa vào Ross, sau đó không ngừng liếm anh, khiến cho toàn thân anh run rẩy cuối cùng nổi phản ứng.
Tiếp đến dựa sát người bỡn cợt, vặn vẹo eo thon, động tác múa máy trêu chọc, mỗi cái kết hợp đều có thể làm một người đàn ông bình thường sục sôi máu nóng, mà Ross dĩ nhiên cũng sẽ không là ngoại lệ.
Thấy Ross đã bắt đầu thở dốc, lão nương ta lập tức tới một chiêu cuối cùng, trực tiếp dạng chân trên hai chân anh, áp đảo anh, thuận tay tắt hết tất cả các đèn trong phòng chỉ chừa lại một đèn bàn mờ nhạt. Dưới hiệu ứng của ánh đèn chập chờn, Ross rốt cuộc không kềm chế được vươn nanh vuốt của anh ra.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này. . . . . .
- Bảo Bối, Bảo Bối rời giường, Bán Hạ tới tìm em! – Giọng Ross sảng lãng vang lên ở bên tai.
Cái gì? Sao mà Bán Hạ lại tới? Trời ơi, hư chuyện tốt của mình, đang chuẩn bị quyến rũ Ross cả người nổi hỏa, kết quả, tập trung vào kế hoạch thay vì ngủ mà đến giây phút cuối cùng lại bị phá vỡ sao?
Không được!
Không đúng, đang khuya khoắt, sao Bán Hạ lại tới tìm mình?
- Đã ba giờ chiều rồi, nên rời giường ăn cơm, nếu không sẽ rất đói bụng, ngoan!
Tiếng Ross tiếp tục lẩn quẩn ở bên tai, hơn nữa, âm thanh nghe vào rất nhẹ nhàng, vui vẻ, quan trọng nhất là anh ta vừa mới nói cái gì? Ba giờ? Ba giờ chiều?
Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối lập tức giật mình một cái, dùng một tư thế cá vượt long môn xinh đẹp từ trên giường nhảy bắn dậy.
Tác giả :
Trần Tiểu Na