Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh
Quyển 1 - Chương 37: Đúng là một tiểu yêu tinh
Xách Mạc Bảo Bối từ trong nước lên, Ross cũng không thể trực tiếp ném người ra ngoài, không thể làm gì khác đành một tay giữ chặt cằm Mạc Bảo Bối, không để cho cô cúi đầu nhìn thấy thứ không nên thấy, sau đó từ trong nước đứng lên, xách ra khỏi bồn tắm.
Mạc Bảo Bối bị ướt rất không thoải mái, vung đôi tay muốn giãy giụa.
- Á! Oh my God, em thật đúng là tiểu yêu tinh. - Ross bị một tay của Mạc Bảo Bối nắm cơ ngực, khổ sở kêu thảm, trực tiếp đổi thành vác, dứt khoát để mặt Mạc Bảo Bối hướng lên trần nhà khiêng trên vai.
- Thả tôi xuống, cứu mạng, có giặc cướp! - Mạc Bảo Bối kêu ầm ĩ, không nghe ra cảm giác sợ hãi, ngược lại cảm thấy giọng điệu mềm mại có chút khàn khàn trầm thấp, giống như một loại hưởng thụ.
Ross không để ý tới tiếng thét của Mạc Bảo Bối, vác cô thẳng đến bên giường, trực tiếp dùng mền bọc Mạc Bảo Bối lần nữa, bọc cả người chặt chẽ, sau đó đôi chân nhanh chóng đi tới trước mặt tủ quần áo của mình mở cửa ra, chuẩn bị thần tốc mặc quần vào.
Giờ phút này Ross hận không thể mọc ra bốn cánh tay, luống cuống tay chân mặc quần lót vào, đang dự định mặc quần dài nhàn nhã vào thì lại cảm thấy sau lưng có một loại cảm giác bức bách.
Quả nhiên, thời điểm khi anh vừa mới kéo quần đến một nửa, quần lại bị kéo rơi xuống mắt cá chân.
Cơ thể cứng ngắc quay đầu lại, thì ra Mạc Bảo Bối loạng choạng, ngọ ngoạy mở cái mền ra, hai ba bước lập tức nhào tới Ross, kết quả ước chừng khoảng cách sai lầm, cả người rạp đầu té xuống đất, hai tay vẫn còn lôi kéo quần Ross, trực tiếp cùng với tư thế vật rơi tự do kéo quần Ross xuống.
- Người xấu, tôi muốn đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết) với anh! - Mạc Bảo Bối ngẩng đầu lên, khí thế hào hùng hô to một tiếng, sau đó ót lăn ra sàn nhà.
Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối còn có hơi sức hô to, liền biết té không đau, tức thì thấy may mắn trên sàn nhà của mình có một tầng keo màng bảo hộ, vốn dĩ muốn bảo vệ sàn nhà không bị hư hại, kết quả lúc này lại làm Mạc Bảo Bối chịu ít đau đớn một chút.
Thở dài một cái lần nữa, Ross ngồi xổm người xuống, gỡ tay của Mạc Bảo Bối ra.
Ai biết Mạc Bảo Bối vậy mà hơi sức vô cùng lớn, kiên quyết không chịu buông quần Ross ra. Ross thấy vậy đành ảo não rút chân, sau đó lấy một cái quần từ trong tủ quần áo mặc vào. Sau khi chắc chắn quần áo trên người mình tốt rồi mới khom lưng ôm lấy Mạc Bảo Bối.
- Hu hu. . . . . . thật đáng thương. . . . . . - Ôm lấy Mạc Bảo Bối xong, Ross mới phát hiện vành mắt Mạc Bảo Bối lại đỏ, bộ dạng đáng thương, nhất thời tâm cũng rối rắm vào cùng một chỗ.
- Bảo Bối không khóc, không đáng thương, có phải té đau không? - Ross ngồi bên giường, đặt Mạc Bảo Bối ở trên đùi, nhẹ nhàng vạch tóc của cô ra, nhìn một dấu vết màu đỏ au trên trán.
Nhìn cô gái nhỏ đáng thương uất ức, Ross hận không thể tự mình chịu đau đớn này thay cô, nhẹ nhàng thổi trên trán cô, an ủi tinh thần Mạc Bảo Bối.
- Đau đau. - Mạc Bảo Bối bĩu môi, hệt như đứa con nít.
Nhìn Mạc Bảo Bối hồn nhiên ngây thơ, nhất thời có một dòng nước ấm đánh thẳng vào trái tim Ross. Mạc Bảo Bối đáng yêu ngoan ngoãn thế này bình thường nhìn thấy ở đâu, cũng chỉ có lúc cô uống say về sau mới có thể thả cô gái nhỏ trong lòng cô ra.
Dù sao, vẫn chỉ là thiếu nữ mười chín tuổi.
Mặc dù bình thường ngoài mặt là một người hung hãn như vậy, nhưng chung quy chỉ có mười chín tuổi thôi.
Không thể quá vội, không thể ép cô ấy. Ross vừa vuốt ve cái trán Mạc Bảo Bối vừa nghĩ tới.
Ôm Mạc Bảo Bối, Ross nhớ tới thời gian trước anh đi du lịch Dương Sóc, từng nhìn thấy người cha trấn an đứa con vì đi bộ ngã mà khóc lớn. Người cha đặt đứa con trên đùi thế này, sau đó nhẹ nhàng vỗ phần lưng, nhịp chân, sau đó đứa con dần dần an tĩnh lại.
- Không đau, ngoan. - Ross vừa run chân, vừa vỗ lưng của Mạc Bảo Bối, dịu dàng nói.
Quy luật lay động và giọng nói làm yên lòng người khiến trước mắt Mạc Bảo Bối dần dần trở nên mơ hồ, rất nhanh đã quên mất đau đớn trên trán, nhắm mắt lại dựa vào hõm vai Ross, tiến vào mộng đẹp.
Nhìn Mạc Bảo Bối trong tay vẫn nắm thật chặt quần không thả như cũ, Ross mỉm cười ôm Mạc Bảo Bối nằm xuống, dựa vào nhau ngủ.
Mặt trời xuống phía tây, nhanh chóng tối đi.
Mạc Bảo Bối không hề mơ, ngủ rất say, cho đến khi cảm thấy đói bụng mới yếu ớt tỉnh lại.
Cảm giác ngang hông có loại cảm giác áp lực, còn tỏa ra một sự ấm áp, đó là cánh tay của một người.
Mạc Bảo Bối lập tức tỉnh táo, bật một cái lập tức ngồi dậy, một tay dùng sức gạt cánh tay ngang hông kia xuống.
Cố gắng nhớ lại, Mạc Bảo Bối chỉ nhớ rõ mình ở trong nhà cùng với Bán Hạ, không thích bộ dạng nửa chết nửa sống của cô ấy. Lúc cô buồn bực lại nhớ ánh mắt của Ross, vì vậy não cô nóng lên tìm tới cửa, tiếp đó nói một đống có rồi không có, Ross an ủi mấy câu xong thì pha chế cho cô một ly rượu ngoại.
Sau đó. . . . . . không có.
- Đáng chết, Ross anh đứng lên cho tôi. - Ý thức được có cái gì đó không đúng, Mạc Bảo Bối giận đến rống to.
Đều là ly rượu gây họa, nếu không phải cô nổi nóng buồn bực thì sẽ không uống hết cái loại rượu đó, lại còn say. Cô căn bản là không thể một ly sẽ say, nhất định là rượu kia có vấn đề gì, cô rất có tự tin đối với tửu lượng của mình.
Ross chậm rãi tỉnh lại, phát hiện trời đã tối rồi, trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, vì vậy vỗ tay phát ra tiếng, trong phòng lập tức tản mát ra ánh đèn màu vàng nhu hòa, chiếu sáng tất cả bên trong phòng.
Trên người Mạc Bảo Bối chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của Ross, tay áo còn bị xắn lên, hai cái chân dài trắng như tuyết lộ ra, trong con ngươi xinh đẹp phát ra tức giận.
- Anh nói, ly rượu kia có vấn đề gì? - Trước tiên Mạc Bảo Bối lập tức cho rằng ly rượu có vấn đề.
- Đó là Trường Đảo Băng Trà. - Ross ngồi dậy theo, mặt đối mặt với Mạc Bảo Bối.
- Anh nghĩ một ly Trường Đảo Băng Trà chuốc ngã tôi? - Mạc Bảo Bối chất vấn, nhớ rằng cô đường đường là nữ vương tửu quốc (quốc gia của rượu), lúc nào thì uống rượu say, quả thật nói giỡn.
- Em chưa bao giờ uống rượu ngoại quốc, cho nên không thích ứng, nhất là giữa hai loại rượu ngoại quốc và Trung Quốc tồn tại khác biệt rất lớn, cho nên. . . . . . - Ross ung dung nói.
Mạc Bảo Bối hít sâu một hơi, điểm này người uống rượu hàng năm như cô cũng biết, giống như cô uống cạn ba chai rượu vang đỏ không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng nếu đổi thành ba chai rượu trắng cùng mức độ, ba chai liền bắt đầu có chút cảm giác không dám uống nữa.
Nhưng nếu muốn nói một ly đã ngã vậy thì quá ảo rồi. Mặc dù nói Trường Đảo Băng Trà xác thực là một loại rượu mạnh dễ dàng say nhất.
- Hơn nữa, một ly lớn vậy, nhiều gấp năm lần khách sạn bên ngoài bán, em uống nhanh như vậy dĩ nhiên. . . . . . - Thấy Mạc Bảo Bối còn có nghi ngờ, Ross mở miệng lần nữa, vả lại không nói đến Mạc Bảo Bối uống say, cho Mạc Bảo Bối đủ sĩ diện.
Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm thẳng vào Ross, muốn xem xem trong đôi mắt anh rốt cuộc có thành phần lo lắng không, dùng cái này để phán đoán Ross có nói dối không.
Mạc Bảo Bối bị ướt rất không thoải mái, vung đôi tay muốn giãy giụa.
- Á! Oh my God, em thật đúng là tiểu yêu tinh. - Ross bị một tay của Mạc Bảo Bối nắm cơ ngực, khổ sở kêu thảm, trực tiếp đổi thành vác, dứt khoát để mặt Mạc Bảo Bối hướng lên trần nhà khiêng trên vai.
- Thả tôi xuống, cứu mạng, có giặc cướp! - Mạc Bảo Bối kêu ầm ĩ, không nghe ra cảm giác sợ hãi, ngược lại cảm thấy giọng điệu mềm mại có chút khàn khàn trầm thấp, giống như một loại hưởng thụ.
Ross không để ý tới tiếng thét của Mạc Bảo Bối, vác cô thẳng đến bên giường, trực tiếp dùng mền bọc Mạc Bảo Bối lần nữa, bọc cả người chặt chẽ, sau đó đôi chân nhanh chóng đi tới trước mặt tủ quần áo của mình mở cửa ra, chuẩn bị thần tốc mặc quần vào.
Giờ phút này Ross hận không thể mọc ra bốn cánh tay, luống cuống tay chân mặc quần lót vào, đang dự định mặc quần dài nhàn nhã vào thì lại cảm thấy sau lưng có một loại cảm giác bức bách.
Quả nhiên, thời điểm khi anh vừa mới kéo quần đến một nửa, quần lại bị kéo rơi xuống mắt cá chân.
Cơ thể cứng ngắc quay đầu lại, thì ra Mạc Bảo Bối loạng choạng, ngọ ngoạy mở cái mền ra, hai ba bước lập tức nhào tới Ross, kết quả ước chừng khoảng cách sai lầm, cả người rạp đầu té xuống đất, hai tay vẫn còn lôi kéo quần Ross, trực tiếp cùng với tư thế vật rơi tự do kéo quần Ross xuống.
- Người xấu, tôi muốn đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết) với anh! - Mạc Bảo Bối ngẩng đầu lên, khí thế hào hùng hô to một tiếng, sau đó ót lăn ra sàn nhà.
Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối còn có hơi sức hô to, liền biết té không đau, tức thì thấy may mắn trên sàn nhà của mình có một tầng keo màng bảo hộ, vốn dĩ muốn bảo vệ sàn nhà không bị hư hại, kết quả lúc này lại làm Mạc Bảo Bối chịu ít đau đớn một chút.
Thở dài một cái lần nữa, Ross ngồi xổm người xuống, gỡ tay của Mạc Bảo Bối ra.
Ai biết Mạc Bảo Bối vậy mà hơi sức vô cùng lớn, kiên quyết không chịu buông quần Ross ra. Ross thấy vậy đành ảo não rút chân, sau đó lấy một cái quần từ trong tủ quần áo mặc vào. Sau khi chắc chắn quần áo trên người mình tốt rồi mới khom lưng ôm lấy Mạc Bảo Bối.
- Hu hu. . . . . . thật đáng thương. . . . . . - Ôm lấy Mạc Bảo Bối xong, Ross mới phát hiện vành mắt Mạc Bảo Bối lại đỏ, bộ dạng đáng thương, nhất thời tâm cũng rối rắm vào cùng một chỗ.
- Bảo Bối không khóc, không đáng thương, có phải té đau không? - Ross ngồi bên giường, đặt Mạc Bảo Bối ở trên đùi, nhẹ nhàng vạch tóc của cô ra, nhìn một dấu vết màu đỏ au trên trán.
Nhìn cô gái nhỏ đáng thương uất ức, Ross hận không thể tự mình chịu đau đớn này thay cô, nhẹ nhàng thổi trên trán cô, an ủi tinh thần Mạc Bảo Bối.
- Đau đau. - Mạc Bảo Bối bĩu môi, hệt như đứa con nít.
Nhìn Mạc Bảo Bối hồn nhiên ngây thơ, nhất thời có một dòng nước ấm đánh thẳng vào trái tim Ross. Mạc Bảo Bối đáng yêu ngoan ngoãn thế này bình thường nhìn thấy ở đâu, cũng chỉ có lúc cô uống say về sau mới có thể thả cô gái nhỏ trong lòng cô ra.
Dù sao, vẫn chỉ là thiếu nữ mười chín tuổi.
Mặc dù bình thường ngoài mặt là một người hung hãn như vậy, nhưng chung quy chỉ có mười chín tuổi thôi.
Không thể quá vội, không thể ép cô ấy. Ross vừa vuốt ve cái trán Mạc Bảo Bối vừa nghĩ tới.
Ôm Mạc Bảo Bối, Ross nhớ tới thời gian trước anh đi du lịch Dương Sóc, từng nhìn thấy người cha trấn an đứa con vì đi bộ ngã mà khóc lớn. Người cha đặt đứa con trên đùi thế này, sau đó nhẹ nhàng vỗ phần lưng, nhịp chân, sau đó đứa con dần dần an tĩnh lại.
- Không đau, ngoan. - Ross vừa run chân, vừa vỗ lưng của Mạc Bảo Bối, dịu dàng nói.
Quy luật lay động và giọng nói làm yên lòng người khiến trước mắt Mạc Bảo Bối dần dần trở nên mơ hồ, rất nhanh đã quên mất đau đớn trên trán, nhắm mắt lại dựa vào hõm vai Ross, tiến vào mộng đẹp.
Nhìn Mạc Bảo Bối trong tay vẫn nắm thật chặt quần không thả như cũ, Ross mỉm cười ôm Mạc Bảo Bối nằm xuống, dựa vào nhau ngủ.
Mặt trời xuống phía tây, nhanh chóng tối đi.
Mạc Bảo Bối không hề mơ, ngủ rất say, cho đến khi cảm thấy đói bụng mới yếu ớt tỉnh lại.
Cảm giác ngang hông có loại cảm giác áp lực, còn tỏa ra một sự ấm áp, đó là cánh tay của một người.
Mạc Bảo Bối lập tức tỉnh táo, bật một cái lập tức ngồi dậy, một tay dùng sức gạt cánh tay ngang hông kia xuống.
Cố gắng nhớ lại, Mạc Bảo Bối chỉ nhớ rõ mình ở trong nhà cùng với Bán Hạ, không thích bộ dạng nửa chết nửa sống của cô ấy. Lúc cô buồn bực lại nhớ ánh mắt của Ross, vì vậy não cô nóng lên tìm tới cửa, tiếp đó nói một đống có rồi không có, Ross an ủi mấy câu xong thì pha chế cho cô một ly rượu ngoại.
Sau đó. . . . . . không có.
- Đáng chết, Ross anh đứng lên cho tôi. - Ý thức được có cái gì đó không đúng, Mạc Bảo Bối giận đến rống to.
Đều là ly rượu gây họa, nếu không phải cô nổi nóng buồn bực thì sẽ không uống hết cái loại rượu đó, lại còn say. Cô căn bản là không thể một ly sẽ say, nhất định là rượu kia có vấn đề gì, cô rất có tự tin đối với tửu lượng của mình.
Ross chậm rãi tỉnh lại, phát hiện trời đã tối rồi, trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, vì vậy vỗ tay phát ra tiếng, trong phòng lập tức tản mát ra ánh đèn màu vàng nhu hòa, chiếu sáng tất cả bên trong phòng.
Trên người Mạc Bảo Bối chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của Ross, tay áo còn bị xắn lên, hai cái chân dài trắng như tuyết lộ ra, trong con ngươi xinh đẹp phát ra tức giận.
- Anh nói, ly rượu kia có vấn đề gì? - Trước tiên Mạc Bảo Bối lập tức cho rằng ly rượu có vấn đề.
- Đó là Trường Đảo Băng Trà. - Ross ngồi dậy theo, mặt đối mặt với Mạc Bảo Bối.
- Anh nghĩ một ly Trường Đảo Băng Trà chuốc ngã tôi? - Mạc Bảo Bối chất vấn, nhớ rằng cô đường đường là nữ vương tửu quốc (quốc gia của rượu), lúc nào thì uống rượu say, quả thật nói giỡn.
- Em chưa bao giờ uống rượu ngoại quốc, cho nên không thích ứng, nhất là giữa hai loại rượu ngoại quốc và Trung Quốc tồn tại khác biệt rất lớn, cho nên. . . . . . - Ross ung dung nói.
Mạc Bảo Bối hít sâu một hơi, điểm này người uống rượu hàng năm như cô cũng biết, giống như cô uống cạn ba chai rượu vang đỏ không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng nếu đổi thành ba chai rượu trắng cùng mức độ, ba chai liền bắt đầu có chút cảm giác không dám uống nữa.
Nhưng nếu muốn nói một ly đã ngã vậy thì quá ảo rồi. Mặc dù nói Trường Đảo Băng Trà xác thực là một loại rượu mạnh dễ dàng say nhất.
- Hơn nữa, một ly lớn vậy, nhiều gấp năm lần khách sạn bên ngoài bán, em uống nhanh như vậy dĩ nhiên. . . . . . - Thấy Mạc Bảo Bối còn có nghi ngờ, Ross mở miệng lần nữa, vả lại không nói đến Mạc Bảo Bối uống say, cho Mạc Bảo Bối đủ sĩ diện.
Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm thẳng vào Ross, muốn xem xem trong đôi mắt anh rốt cuộc có thành phần lo lắng không, dùng cái này để phán đoán Ross có nói dối không.
Tác giả :
Trần Tiểu Na