Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh
Quyển 1 - Chương 30: Thấy hết sẽ phải chịu trách nhiệm đó là chuyện thế kỷ trước
Khóe miệng Ross nâng lên, cười vui vẻ.
Phong cảnh chợt hiện lên ngoài cửa xe không hề được chú ý, Ross tập trung tất cả ánh mắt ở trên người của Mạc Bảo Bối.
- Mặc dù anh không cẩn thận bị em nhìn hết sạch, cũng rất muốn em chịu trách nhiệm với anh, nhưng anh không ép em, em hoàn toàn có thể không để ý yêu cầu của anh. Dù sao anh không phải người Trung Quốc, em không cần phải dùng lễ nghi quy cách trong nước đối với anh. - Ross đáng thương nói.
- Anh biết bây giờ là thời đại nào rồi không? - Mạc Bảo Bối chợt cười hỏi.
- Năm 2012, có gì sao? - Ross bị câu hỏi bất ngờ nảy ra của Mạc Bảo Bối làm cho không hiểu gì.
- Thấy hết sẽ phải chịu trách nhiệm đó là chuyện thế kỷ trước, chúng ta đều là người trưởng thành, nhìn một chút anhi cũng không mất một miếng thịt nào, tôi cũng sẽ không bị dìm lồng heo. Kiến thức Trung Quốc anh học được chỉ là văn bản, diễn biến trên dưới 5000 năm của Trung Quốc cho tới bây giờ đã không còn loại trách nhiệm này rồi. Anh cảm thấy lý do tôi không phản kháng là gì? - d>iễn đ.àn>l.ê.quy.đ-ôn Mạc Bảo Bối cảm thấy buồn cười không thôi vì ý nghĩ đơn thuần của Ross.
- Là gì? - Ross không hiểu.
- Muốn biết? Được thôi, trước hết anh nói cho tôi biết tất cả trùng hợp này đến tột cùng là cái phân cảnh nào có vấn đề? - Mạc Bảo Bối không nghĩ ra, cẩn thận hồi tưởng lại, ngoài nụ cười Tề Giai coi là có chút quỷ dị, mọi người biểu hiện đều rất bình thường, nhưng dù là cười đến quỷ dị, cô cũng không nghĩ ra Tề Giai rốt cuộc đã động tay động chân gì.
- Mọi thứ thật sự chỉ là một trùng hợp, chẳng qua là anh cố ý ngã xuống mà thôi, anh hoàn toàn không tính đến em lại đột nhiên tới kéo khăn tắm của anh. - Ross vô tội nói.
- Làm sao nói vậy, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi kéo khăn tắm của anh chứ..., tôi chỉ muốn giúp anh cố định tốt khăn tắm, tránh cho dơ bẩn ánh mắt của Giai Giai, Viên Tử thôi, ai biết anh lại có thể hèn hạ như vậy, gài bẫy tôi, anh là đồ điên hay là thế nào đấy? - Vừa nghĩ tới là Mạc Bảo Bối nổi giận, nhất là còn ở trước mặt nhiều người như thế, vì thể diện cô không nhịn được.
- Anh chỉ là muốn đến gần em thêm chút thôi.
- Tôi thật sự điên rồi mới có thể đánh cược với anh, phải sớm đoạn tuyệt toàn bộ với anh cả đời không qua lại với nhau mới đúng, không không sinh ra nhiều chuyện thế này!
Mạc Bảo Bối không chịu được vò vò tóc, sắp phát điên, nhìn thấy trên khúc cua có một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ chói mắt, trong lòng có phần kỳ quái, không nhịn được tăng tốc chân ga, muốn đi chứng thực suy nghĩ trong lòng mình.
- Em không có nói không thể sử dụng thủ đoạn, hơn nữa, em cũng dùng với anh không phải sao?
- Thủ đoạn gì, xin anh có thể dùng từ ngữ dễ nghe hơn được không, hơn nữa rốt cuộc tôi giở thủ đoạn gì?
- Ngày hôm trước con gái phó cục trưởng cục thuế đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà anh. Ngày hôm qua trong nhà vệ sinh anh thiếu chút nữa bị người ta tố cáo vô lễ, thật may là lúc ấy ở trong đại sứ quán của anh có camera, người kia mới không vu oan anh. Em nói những chuyện này có liên quan gì đến em không?
- Dĩ nhiên không có, chẳng qua lúc nói điện thoại với Viên Tử tôi có nói địa chỉ của anh, đúng lúc bị Quách Lộ Lộ đi ngang qua nghe thấy thôi, ai biết chị ta lại có thể đi tìm anh. Còn chuyện vô lễ tôi thật sự không biết, không bằng. . . . . . anh nói cho tôi nghe đi!
Đôi mắt đẹp của Mạc Bảo Bối lóe lên, tò mò nhìn Ross, tốc độ xe duy trì trong mức cao, từ từ tiến tới gần một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ.
- Thời điểm anh ở trước nhà vệ sinh đột nhiên có một phụ nữ xông vào, còn hỏi anh có phải rất nhớ nhung cô ta không, anh vừa mới phản bác lời của cô ta..., không thể ngờ cô ta oa oa khóc lớn nói anh vô lễ với cô ta, vừa nói còn vừa cởi quần áo.
Nhớ tới cài người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khắp người Ross nổi da gà hết lên.
- À, ngày đó chúng ta ăn cơm ở Shangri-La tôi từng gặp qua cô gái đó, vừa đúng có một lần tụ họp với bạn học cũ đụng phải ở nhà vệ sinh, cô ta nói cô ta rất thích anh, vì vậy tôi liền nói anh đang công tác ở đâu, sau đó nói anh là người ngoại quốc rất cởi mở. Tôi cũng không biết cô ta lại có thể làm như vậy, lòng của phụ nữ thật đúng là kim dưới đáy biển mà.
Mạc Bảo Bối lược bớt rằng cô chọn trúng một người phụ nữ cuồng lang nhất từ trong quán rượu, sau đó nói với cô ta cô có một người bạn ngoại quốc rất thích cô ta, đã từng thấy qua cô ta một lần đến hiện tại còn nhớ mãi không quên. Sau đó tùy tiện nói nơi công tác của Ross cho cô ta, nhưng thật sự không ngờ rằng cái người phụ nữ đó quả thật chính là phụ nữ hương thôn hoang dã, thấy Ross lập tức muốn bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), thượng không được lại còn giở trò chanh chua, đanh đá.
- Vậy sao? Thì ra là trùng hợp như vậy! - Ross gật đầu một cái, ngay sau đó nhún nhún vai, rõ ràng lời nói dối cũng lập tức tin.
- Dĩ nhiên, tôi là một thiếu nữ thuần khiết cỡ nào, tin tôi sẽ. . . . . . gặp quỷ! - Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ kia, mặt của Mạc Bảo Bối lập tức trầm xuống, chậm rãi hạ thấp tốc độ xuống, ổn đinh đi theo chiếc xe kia.
Dĩ nhiên Ross cũng nhìn thấy chiếc Cayenne màu đỏ kia, thu hồi ánh nhìn chăm chú nhiệt liệt đối với Mạc Bảo Bối, đổi thành ánh mắt ung dung, nhẹ nhàng nói:
- Hắc (kiểu cười đểu), chúng ta lên tới trên núi là muốn làm gì đây?
- Hắc đầu của anh, không nhìn thấy chiếc xe trước mặt kia sao? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, tâm tình lão đại khó chịu.
- Bảo Bối, tâm tình em sao dễ dàng không tốt như vậy, thoải mái một chút, có lẽ không tệ giống như em nghĩ, cô ấy trước sau là bạn tốt trong lòng em không phải sao? - Ross không hiểu tại sao tình cảm Mạc Bảo Bối đối với cô gái Lộ Bán Hạ đó phân hóa lưỡng cực thế. Rõ ràng coi trọng bạn vậy, nhưng trên ngôn từ chung quy lại giống như kẻ địch.
- Bởi vì tính khí tôi xấu! - Mạc Bảo Bối trả lời dứt khoát, chuyển tay lái một cái, cướp được đường xe của một người khác, ngang hàng với chiếc xe màu đỏ.
Xuyên qua cửa sổ xe, mặt của Mạc Bảo Bối lập tức trầm xuống.
Bên trong xe Cayenne màu lửa đỏ, Lộ Bán Hạ ngồi ở chỗ lái, mặc áo dây thấp ngực, ngực nửa lộ, mà tên đàn ông ngồi ở chỗ kế tay lái lại đang rất hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đằng đằng của Lộ Bán Hạ, trong miệng không biết đang nói những gì.
Rất rõ ràng, tên đàn ông kia nói làm Lộ Bán Hạ rất không vui.
Lộ Bán Hạ cũng không hề chú ý tới Mạc Bảo Bối bên cạnh, Mạc Bảo Bối gấp đến độ hạ cửa kính xe xuống, muốn để cho Lộ Bán Hạ thấy rõ.
Chợt, tên đàn ông chỗ cạnh ghế lái đưa tay bóp ngực Lộ Bán Hạ một cái, trong miệng không biết nói những gì, chọc cho sắc mặt của Lộ Bán Hạ càng thêm tệ, tuy nhiên vẫn vô cùng ẩn nhẫn.
Nhìn thấy cái này, Mạc Bảo Bối giận đến nổi điên, tăng tốc đi tới, quay đuôi một cái, chuẩn xác dừng xe trước mặt chiếc xe màu đỏ.
Đột nhiên bị chiếc xe ngoài ý muốn chăn ngang trước mặt, Lộ Bán Hạ sợ hết hồn vội đạp thắng xe, hai chiếc xe chỉ thiếu khoảng cách mấy centimet sẽ đụng vào. Sắc mặt tên đàn ông ngồi ở bên cạnh Lộ Bán Hạ bị dọa đến tái xanh.
Kéo cửa xe Lộ Bán Hạ ra, Mạc Bảo Bối kéo Lộ Bán Hạ một cái.
Người của Lộ Bán Hạ mặc dù bị Mạc Bảo Bối kéo ra ngoài xe, nhưng dây an toàn vẫn còn trên người, thật may là trang bị dây an toàn của Cayenne co dãn cực tốt.
Ross lo lắng nhìn một màn, vội vàng đưa tay ra trước giúp Lộ Bán Hạ cởi dây an toàn trên người để tránh bị thương.
Phong cảnh chợt hiện lên ngoài cửa xe không hề được chú ý, Ross tập trung tất cả ánh mắt ở trên người của Mạc Bảo Bối.
- Mặc dù anh không cẩn thận bị em nhìn hết sạch, cũng rất muốn em chịu trách nhiệm với anh, nhưng anh không ép em, em hoàn toàn có thể không để ý yêu cầu của anh. Dù sao anh không phải người Trung Quốc, em không cần phải dùng lễ nghi quy cách trong nước đối với anh. - Ross đáng thương nói.
- Anh biết bây giờ là thời đại nào rồi không? - Mạc Bảo Bối chợt cười hỏi.
- Năm 2012, có gì sao? - Ross bị câu hỏi bất ngờ nảy ra của Mạc Bảo Bối làm cho không hiểu gì.
- Thấy hết sẽ phải chịu trách nhiệm đó là chuyện thế kỷ trước, chúng ta đều là người trưởng thành, nhìn một chút anhi cũng không mất một miếng thịt nào, tôi cũng sẽ không bị dìm lồng heo. Kiến thức Trung Quốc anh học được chỉ là văn bản, diễn biến trên dưới 5000 năm của Trung Quốc cho tới bây giờ đã không còn loại trách nhiệm này rồi. Anh cảm thấy lý do tôi không phản kháng là gì? - d>iễn đ.àn>l.ê.quy.đ-ôn Mạc Bảo Bối cảm thấy buồn cười không thôi vì ý nghĩ đơn thuần của Ross.
- Là gì? - Ross không hiểu.
- Muốn biết? Được thôi, trước hết anh nói cho tôi biết tất cả trùng hợp này đến tột cùng là cái phân cảnh nào có vấn đề? - Mạc Bảo Bối không nghĩ ra, cẩn thận hồi tưởng lại, ngoài nụ cười Tề Giai coi là có chút quỷ dị, mọi người biểu hiện đều rất bình thường, nhưng dù là cười đến quỷ dị, cô cũng không nghĩ ra Tề Giai rốt cuộc đã động tay động chân gì.
- Mọi thứ thật sự chỉ là một trùng hợp, chẳng qua là anh cố ý ngã xuống mà thôi, anh hoàn toàn không tính đến em lại đột nhiên tới kéo khăn tắm của anh. - Ross vô tội nói.
- Làm sao nói vậy, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi kéo khăn tắm của anh chứ..., tôi chỉ muốn giúp anh cố định tốt khăn tắm, tránh cho dơ bẩn ánh mắt của Giai Giai, Viên Tử thôi, ai biết anh lại có thể hèn hạ như vậy, gài bẫy tôi, anh là đồ điên hay là thế nào đấy? - Vừa nghĩ tới là Mạc Bảo Bối nổi giận, nhất là còn ở trước mặt nhiều người như thế, vì thể diện cô không nhịn được.
- Anh chỉ là muốn đến gần em thêm chút thôi.
- Tôi thật sự điên rồi mới có thể đánh cược với anh, phải sớm đoạn tuyệt toàn bộ với anh cả đời không qua lại với nhau mới đúng, không không sinh ra nhiều chuyện thế này!
Mạc Bảo Bối không chịu được vò vò tóc, sắp phát điên, nhìn thấy trên khúc cua có một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ chói mắt, trong lòng có phần kỳ quái, không nhịn được tăng tốc chân ga, muốn đi chứng thực suy nghĩ trong lòng mình.
- Em không có nói không thể sử dụng thủ đoạn, hơn nữa, em cũng dùng với anh không phải sao?
- Thủ đoạn gì, xin anh có thể dùng từ ngữ dễ nghe hơn được không, hơn nữa rốt cuộc tôi giở thủ đoạn gì?
- Ngày hôm trước con gái phó cục trưởng cục thuế đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà anh. Ngày hôm qua trong nhà vệ sinh anh thiếu chút nữa bị người ta tố cáo vô lễ, thật may là lúc ấy ở trong đại sứ quán của anh có camera, người kia mới không vu oan anh. Em nói những chuyện này có liên quan gì đến em không?
- Dĩ nhiên không có, chẳng qua lúc nói điện thoại với Viên Tử tôi có nói địa chỉ của anh, đúng lúc bị Quách Lộ Lộ đi ngang qua nghe thấy thôi, ai biết chị ta lại có thể đi tìm anh. Còn chuyện vô lễ tôi thật sự không biết, không bằng. . . . . . anh nói cho tôi nghe đi!
Đôi mắt đẹp của Mạc Bảo Bối lóe lên, tò mò nhìn Ross, tốc độ xe duy trì trong mức cao, từ từ tiến tới gần một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ.
- Thời điểm anh ở trước nhà vệ sinh đột nhiên có một phụ nữ xông vào, còn hỏi anh có phải rất nhớ nhung cô ta không, anh vừa mới phản bác lời của cô ta..., không thể ngờ cô ta oa oa khóc lớn nói anh vô lễ với cô ta, vừa nói còn vừa cởi quần áo.
Nhớ tới cài người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khắp người Ross nổi da gà hết lên.
- À, ngày đó chúng ta ăn cơm ở Shangri-La tôi từng gặp qua cô gái đó, vừa đúng có một lần tụ họp với bạn học cũ đụng phải ở nhà vệ sinh, cô ta nói cô ta rất thích anh, vì vậy tôi liền nói anh đang công tác ở đâu, sau đó nói anh là người ngoại quốc rất cởi mở. Tôi cũng không biết cô ta lại có thể làm như vậy, lòng của phụ nữ thật đúng là kim dưới đáy biển mà.
Mạc Bảo Bối lược bớt rằng cô chọn trúng một người phụ nữ cuồng lang nhất từ trong quán rượu, sau đó nói với cô ta cô có một người bạn ngoại quốc rất thích cô ta, đã từng thấy qua cô ta một lần đến hiện tại còn nhớ mãi không quên. Sau đó tùy tiện nói nơi công tác của Ross cho cô ta, nhưng thật sự không ngờ rằng cái người phụ nữ đó quả thật chính là phụ nữ hương thôn hoang dã, thấy Ross lập tức muốn bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), thượng không được lại còn giở trò chanh chua, đanh đá.
- Vậy sao? Thì ra là trùng hợp như vậy! - Ross gật đầu một cái, ngay sau đó nhún nhún vai, rõ ràng lời nói dối cũng lập tức tin.
- Dĩ nhiên, tôi là một thiếu nữ thuần khiết cỡ nào, tin tôi sẽ. . . . . . gặp quỷ! - Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ kia, mặt của Mạc Bảo Bối lập tức trầm xuống, chậm rãi hạ thấp tốc độ xuống, ổn đinh đi theo chiếc xe kia.
Dĩ nhiên Ross cũng nhìn thấy chiếc Cayenne màu đỏ kia, thu hồi ánh nhìn chăm chú nhiệt liệt đối với Mạc Bảo Bối, đổi thành ánh mắt ung dung, nhẹ nhàng nói:
- Hắc (kiểu cười đểu), chúng ta lên tới trên núi là muốn làm gì đây?
- Hắc đầu của anh, không nhìn thấy chiếc xe trước mặt kia sao? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, tâm tình lão đại khó chịu.
- Bảo Bối, tâm tình em sao dễ dàng không tốt như vậy, thoải mái một chút, có lẽ không tệ giống như em nghĩ, cô ấy trước sau là bạn tốt trong lòng em không phải sao? - Ross không hiểu tại sao tình cảm Mạc Bảo Bối đối với cô gái Lộ Bán Hạ đó phân hóa lưỡng cực thế. Rõ ràng coi trọng bạn vậy, nhưng trên ngôn từ chung quy lại giống như kẻ địch.
- Bởi vì tính khí tôi xấu! - Mạc Bảo Bối trả lời dứt khoát, chuyển tay lái một cái, cướp được đường xe của một người khác, ngang hàng với chiếc xe màu đỏ.
Xuyên qua cửa sổ xe, mặt của Mạc Bảo Bối lập tức trầm xuống.
Bên trong xe Cayenne màu lửa đỏ, Lộ Bán Hạ ngồi ở chỗ lái, mặc áo dây thấp ngực, ngực nửa lộ, mà tên đàn ông ngồi ở chỗ kế tay lái lại đang rất hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đằng đằng của Lộ Bán Hạ, trong miệng không biết đang nói những gì.
Rất rõ ràng, tên đàn ông kia nói làm Lộ Bán Hạ rất không vui.
Lộ Bán Hạ cũng không hề chú ý tới Mạc Bảo Bối bên cạnh, Mạc Bảo Bối gấp đến độ hạ cửa kính xe xuống, muốn để cho Lộ Bán Hạ thấy rõ.
Chợt, tên đàn ông chỗ cạnh ghế lái đưa tay bóp ngực Lộ Bán Hạ một cái, trong miệng không biết nói những gì, chọc cho sắc mặt của Lộ Bán Hạ càng thêm tệ, tuy nhiên vẫn vô cùng ẩn nhẫn.
Nhìn thấy cái này, Mạc Bảo Bối giận đến nổi điên, tăng tốc đi tới, quay đuôi một cái, chuẩn xác dừng xe trước mặt chiếc xe màu đỏ.
Đột nhiên bị chiếc xe ngoài ý muốn chăn ngang trước mặt, Lộ Bán Hạ sợ hết hồn vội đạp thắng xe, hai chiếc xe chỉ thiếu khoảng cách mấy centimet sẽ đụng vào. Sắc mặt tên đàn ông ngồi ở bên cạnh Lộ Bán Hạ bị dọa đến tái xanh.
Kéo cửa xe Lộ Bán Hạ ra, Mạc Bảo Bối kéo Lộ Bán Hạ một cái.
Người của Lộ Bán Hạ mặc dù bị Mạc Bảo Bối kéo ra ngoài xe, nhưng dây an toàn vẫn còn trên người, thật may là trang bị dây an toàn của Cayenne co dãn cực tốt.
Ross lo lắng nhìn một màn, vội vàng đưa tay ra trước giúp Lộ Bán Hạ cởi dây an toàn trên người để tránh bị thương.
Tác giả :
Trần Tiểu Na