Ông Xã Khó Hiểu

Chương 5

Editor : Lam Lam

Lúc này, hai cổ tay Nhan Tương Tương bị trói lại không có cách nào để ôm lấy người đàn ông đang điên cuồng yêu cô.

Trong lòng cô quả thật có hơi sợ hãi, nhưng do lửa dục bị khơi mào nhiều hơn đã che lấp phần sợ hãi, nơi mềm mại của cô dần dần rộng mở cho anh, khát vọng sự vuốt ve và nụ hôn nóng bỏng của anh.

Quần áo đều bị xé ra, treo lung tung trên người cô, kể cả quần nhỏ bảo thủ cũng bị kéo xuống, vắt ở cổ chân cô.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông phủ lên chơi đùa bên trong đùi cô, tìm được chính xác viên ngọc châu nhạy cảm nhất của cô, anh xâm phạm, xoa nắn liên tục, đôi mắt nhuốm màu tình dục sắc bén nhìn chằm chằm không chớp mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng muốn chảy máu.

"Hạo, Hạo Phong. . . . . . Em thật khó chịu. . . . . . Ô. . . . . ."

Nhan Tương Tương khó chịu vặn cái eo, không biết nên làm sao mới phải, cảm giác khó chịu lan truyền từ bụng dưới đến từng đầu dây thần kinh, ngay cả dao động nhỏ nhất cũng có thể hoàn toàn cảm nhận được.

Cô giống như đang lăn lộn vất vả trong ngọn lửa, cảm giác trống rỗng đáng sợ đang cắn xé cô, tất cả tế bào đang dần dần co rút lại, vừa bất lực vừa không thể thỏa mãn khao khát của cô.

Cách thức tiến đánh cũng rất hạ lưu, nhưng lực đạo áp sát cô cũng rất dịu dàng, vững chắc đẩy tới đẩy lui phía trong cô, cô đã trở nên cực kỳ ướt và nhạy cảm.

Sự thân mật của Phó Hạo Phong cũng rất lỗ mãng, lúc cô chưa hoàn toàn thích ứng với việc anh tiến vào lần trước thì một ngón tay thon dài lại từ từ chui vào, còn cố tình cong ngón tay lại, rút ra chen vào, khiến cho tiểu huyệt trắng mịn xiết chặt không thông, khơi ra từng tia mật dịch trong suốt.

Nhan Tương Tương hoàn toàn bại trận rồi. Thảm bại!

Khi ông xã bắt đầu lấy ngón tay dài ra vào trong cơ thể cô, người đàn ông này dùng phương thức đó ra vào để đoạt lấy cô, sức nóng cũng tăng lên, huyết dịch nóng hổi, cô kêu gào lên. Mồ hôi rịn đầy thân thể ửng hồng, hai má như hoa hồng đua nhau nở, xinh đẹp khiến người ta khó rời mắt.

Phó Hạo Phong như con báo đen đang dán mắt vào con mồi, nhìn chăm chú cô gái dưới thân.

Huyết dịch của anh cũng sôi trào tới cực điểm, hô hấp trở nên gấp gáp, lồng ngực kịch liệt đập thình thịch, mà nơi giữa hai chân nóng đến bị bỏng gắng gượng dâng trào, không thể tiếp tục chờ đợi nữa.

Không cách nào có thể chờ đợi thêm nữa!

Rút ra đầu ngón tay ướt đẫm, anh đẩy chân cô ra, nâng cao mông ngọc xinh đẹp của cô, kéo cô về phía mình.

Anh đưa vật nam tính rắn chắc cọ cọ ngay trước cái miệng nhỏ ấm ướt run rẩy, dính lấy chất lỏng dày đặc ấm ấm của cô, xác định đã đủ trơn rồi, anh nặng nề giữ lấy eo, đưa nơi cứng rắn nóng bỏng kia cố gắng tiến sâu vào nơi nóng bỏng kia.

"A a ——"

"Ưm. . . . . ."

Hai người cũng không nhịn được hét to lên, người đàn ông lỗ mãng gầm nhẹ cùng tiếng rên yếu ớt vui sướng của người phụ nữ hòa vào nhau, hai cỗ thân thể xao động cũng hòa hợp vào nhau, anh xuyên qua cô, anh dán chặt vào, nơi đó của bọn họ chôn sâu vào nhau, không phân rõ ai là ai.

Phó Hạo Phong bắt đầu chuyển động, không cho người phía dưới có cơ hội nghỉ ngơi.

Anh áp chế cô, không ngừng đút vào, rồi ra vào cực nhanh trong cơ thể cô, tiếng da thịt hai người vỗ vào càng ngày càng nhanh, yêu càng ngày càng kịch liệt, giống như bất chấp tất cả chỉ muốn hung ác yêu cô như vậy.

Yêu cô, yêu cô, yêu cô. . . . . .

Yêu cô, yêu cô, yêu cô. . . . . .

Đầu Nhan Tương Tương choáng váng rồi, ý thức không rõ nữa, cố gắng muốn đuổi theo tốc độ của anh, thế nào cũng làm không được, nhịp điệu nhanh chóng khiến cô chênh vênh, mỗi một lần như vậy đều đánh mạnh vào linh hồn của cô.

Thật là mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô không thể nào cất giữ lại thứ gì của mình mà giao hết cả linh hồn ra, cô khóc đến nước mắt rơi lã chã, từng giọt nước mắt chảy xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như vừa bị nhấn vào trong nước.

Cô gào thét, thân thể không cách nào kiềm chế được mà hướng về anh, nghênh hợp với lửa dục của anh.

Không rõ tất cả đã kéo dài bao lâu, đột nhiên năm màu sắc rực rỡ xẹt qua trước mắt, mãnh liệt bắn ra, nổ tung thành nhiều tia lửa xinh đẹp, cô hoa mắt, nghe tiếng người đàn ông phát ra tiếng gầm như dã thú, sức lực nặng nề liên tục đi sâu vào bên trong cô.

Hai chân cô không khỏi kẹp chặt lấy thắt lưng rắn chắc của anh, đồng thời trong cơ thể cũng co rút lại.

Cô cảm thấy anh run rẩy, trong nháy mắt cảm thấy bắp thịt của anh và lưng eo trở nên căng thẳng, cũng cảm thấy nhiệt độ và sức lực của anh khác hẳn, nhờ vào lần tiến vào mạnh mẽ cuối cùng, có cái gì đó trút hết vào trong cơ thể cô, dốc lòng, toàn bộ bắn vào trong tiểu huyệt ấm áp của cô. . . . . .

Cô mê man, theo bản năng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp cong lên một nụ cười mỉm.

Thân thể nóng quá, vô cùng thỏa mãn, bị lấp đầy hoàn toàn. . . . . .

Cô biết anh cho cô cái gì, đó là mầm móng của anh, cô vẫn khao khát châm ngòi, rốt cuộc, anh đã đem tất cả của anh để lại phía trong cô.

Tại sao?

Tại sao anh lại đột nhiên mất khống chế?

Nhan Tương Tương ở cực điểm đã hôn mê, mấy phút sau mới chậm rãi tỉnh lại.

Sức lực toàn thân cô giống như bị rút hết sạch, lười biếng, chỉ cảm thấy một cỗ kỳ quái không thực, nếu không nhờ lồng ngực ấm áp vững chắc của ông xã gần ngay trước mắt, hai cánh tay ôm chặt lấy cô thì cô sẽ thật sự nghĩ rằng mình đang lâng lâng ở trên mây.

Cô chậm rãi, ngẩng mặt lên, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn cô.

"A!" Có hơi giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng nhuộm đỏ, nhưng lại không có cách nào mở mắt, chỉ có thể nằm ở trong ngực anh, ngây ngốc ngắm nhìn anh.

"Lằn đỏ." Đột nhiên Phó Hạo Phong nói.

"Hả?" Cái gì đỏ? Nhan Tương Tương không hiểu, bộ dạng khẽ nhếch môi anh đào rất đáng yêu.

"Cổ tay của em, có lằn đỏ." Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt lại sâu xa, bàn tay nhẹ nắm tay mềm mại của cô, chậm rãi vuốt ve.

Lúc này, Nhan Tương Tương mới phát hiện cà vạt trói hai tay cô đã được gỡ ra từ lúc nào, trên da thịt mịn màng của cô hằn lên những vệt màu đỏ, không đau, nhưng nhìn thấy có hơi đáng sợ.

Cô cắn môi, đỏ mặt lẩm bẩm: "Đều tại anh. . . . . . Anh không giải thích vì sao trói chặt tay của người ta, đột nhiên sau đó đối với em. . . . . . Đối với em như vậy, anh còn có lời muốn nói sao?"

Phó Hạo Phong không nói bất cứ điều gì, lại kéo tay của cô, duỗi lưỡi ra liếm rồi hôn lên những vệt đỏ kia.

Động tác nho nhỏ cũng khiến cơ thể Nhượng Nhan Tương Tương nóng lên lần nữa, bắt đầu rối loạn.

Hô hấp cô trở nên dồn dập, bầu ngực chống đỡ trong lồng ngực anh cũng nhấp nhô cao thấp, khiến cô cảm thấy mình quả thật là một đại sắc nữ, chỉ được ông xã chạm nhẹ một chút, mà toàn thân cũng đã khát vọng đến phát đau.

"Hạo Phong, rốt cuộc anh thế nào? Sao lại đột nhiên trở nên. . . . . . Rất khác như vậy?" Cô hỏi, giọng nói có mấy phần lo lắng, "Lúc nãy không phải nói chuyện làm ăn với anh Ký Đường sao? Có phải thảo luận không tốt ? Vậy. . . . ..Anh Ký Đường tính khí luôn rất nhã nhặn, người cũng rất tốt, cũng sẽ không tự nhiên xung đột với anh, có chuyện gì từ từ nói, anh Ký Đường là người rõ ràng, cuối cùng các anh ——"

Đột nhiên cô nói gì cũng không được vì đôi mắt kia trừng thật to.

Sở dĩ chưa kịp nói xong, bởi vì người đàn ông đang ôm cô không hề báo động trước mà ‘tấn công’ cô, vật cứng rắn trong cơ thể cô thức tỉnh lần nữa, thô bạo đâm sâu vào.

Trời ạ! Trời ạ. . . . . .

“Anh...Anh. . . . . . Hạo Phong chờ một chút, đợi chút. . . . . . A a ——"

Trong nháy mắt người đàn ông này lại biến thành ác lang, nắm chặt thân thể mềm mại của cô, hung ác đoạt lấy cô.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Anh. . . . . . Anh chưa từng hung ác như vậy!

Cả người Nhan Tương Tương bị làm đến không ngừng gào thét, thân thể bị khống chế, nhiệt độ và sự kích thích cùng nhau tăng vọt lên khiến cô phải giao ra từng bộ phận trên cơ thể mặc cho ông xã cắn nuốt.

Lần này còn kịch liệt, dã man hơn lần trước.

Cô nằm ở phía dưới anh khóc nức nở, không thể kiềm chế mà run rẩy, giống như trước đây chưa từng được thỏa mãn, giao ra tất cả cũng nhận được sự hồi đáp của anh.

Cuộc chiến của hai người kéo dài đến hồi cuối, lần nữa anh lại bùng nổ, không cất giữ lại dịch trắng tràn đầy sinh mệnh, vào trong cơ thể ấm áp của cô.

Có mùi thơm thức ăn thổi nhẹ nhàng ở chung quanh bay vào trong mũi của Nhan Tương Tương.

Ừng ực ừng ực. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . . Cô đói bụng rồi.

Sau đó, là tiếng cười quyến rũ của anh, âm thanh kia vừa quen thuộc lại vừa hấp dẫn, nghe rất thích, cô rất thích nghe anh cười, làm cho cả người cô không ngừng run rẩy như sắp hòa tan.

"Ừ. . . . . . Ưm. . . . . ." Từ từ mở mắt ra, Nhan Tương Tương bị dọa khi thấy gương mặt tuấn tú của ông xã kề sát, trong đôi mắt sương mù bỗng dưng trở nên trong trẻo.

"Hạo Phong. . . . . ." Tiếng gọi ngừng lại, cô phát hiện Phó Hạo Phong đang cầm một cái khăn lông giúp cô lau người, lúc này bàn tay anh cầm khăn đặt giữa hai chân cô, dán lên nơi vô cùng hấp dẫn của phái nữ, nhẹ nhàng lau.

"Anh...Anh. . . . . ." A a a, bàn tay to của anh lại tăng lực giữa hai chân cô.

Lo lắng lại bị anh quyến rũ, Nhan Tương Tương vội vàng khép chân lại, kéo cánh tay của anh.

"Anh thế nào?" Mày rậm hơi cau lại.

"Tại sao anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ." Khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như trái cà chua chín muồi.

"Anh tại sao gì?"

Hừ! Anh cố ý! Nhan Tương Tương nhìn anh chằm chằm.

Cô sắp bị bộ dạng kỳ lạ của anh làm rối tung rối mù rồi, nhanh chóng suy nghĩ ra nguyên do hỏi anh.

Rốt cuộc, cô không chịu nổi nhìn anh, hét lên loạn xạ: "Còn không phải là anh…Tại sao đột nhiên anh bắn trong em? Không phải là anh không muốn sao? Anh không muốn em mang thai, không phải sao?"

Hai mắt Phó Hạo Phong híp lại, nhàn nhạt phản bác: "Em nói sai rồi, không phải anh không muốn, càng không phải không muốn để cho em mang thai, chẳng qua vì bây giờ em vẫn còn đi học. Mới có-“ hơi dừng một chút, gò má anh đột nhiên nghiêng vào cô, hơi thở ấm áp phun lên cơ thể lõa lồ của cô,"Em còn nói sai một chuyện, không phải anh ‘đột nhiên bắn bên trong em’, anh đã gắng gượng rất lâu, để cho em thỏa mãn rồi mới cho phép mình bắn ra."

"A?" Gương mặt Nhan Tương Tương từ đỏ bừng biến thành đỏ mãnh liệt, hơi nóng cũng bốc hơi trên da thịt.

"Em có ý kiến gì không?" Anh rất xấu, cô muốn chen vào nói cái gì cũng không được.

"Anh…anh…anh…" Người này thật sự rất xấu xa.

Thấy bộ dạng bà xã mắc cỡ đỏ mặt, trừng to mắt lại muốn tránh cái nhìn chăm chú nóng như lửa của anh, nhất thời khóe miệng Phó Hạo Phong cong lên.

Anh khẽ hôn cô, thấp giọng nói:"Nếu không có ý kiến vậy đứng lên ăn chút gì đi, anh đã hâm nóng một vài món trong lò vi sóng, ăn một ít để lót bụng chờ chút trên đường về nhà muốn ăn gì nữa sẽ đi mua." Bọn họ ở trong phòng riêng của anh ‘quấn lấy nhau’ miệt mài đến nửa đêm, bữa tối cũng chưa ăn lại cố gắng ‘vận động’, đương nhiên tiêu hao thể lực rất nhiều, không đói bụng mới là lạ.

Đột nhiên nhớ ra, Nhan Tương Tương nâng mi lên, lần nữa nhìn anh từ trên xuống dưới rồi suy nghĩ, vội vàng hỏi:"Đúng rồi, dạ dày của anh có phải không thoải mái? Bây giờ thế nào rồi? Có còn cảm thấy khó chịu không? Có uống thuốc chưa?"

Cô ngồi xổm, tay nhỏ bé để bên hông anh, vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng.

"Như vậy không được đâu, thế nào sắp tới anh cũng sẽ đi công tác, nên chọn một ngày rảnh chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thật tốt, ưm ưm ưm-“ Cái miệng nhỏ nhắn được đôi môi nam tính, kiên cường hôn lên khiến lòng cô cũng dịu đi.

"Hạo Phong. . . . . ."

"Đừng lo lắng, thân thể anh rất tốt, cứ nửa năm anh đều đi kiểm tra sức khỏe." Vừa nói lại vừa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. “Anh đã hứa với ba em sẽ chăm sóc em thật tốt, Tương Tương, anh sẽ săn sóc em cả đời, anh sẽ không cho phép bản thân mình ngã xuống."

Nghe vậy, trong lòng Nhan Tương Tương rung động, bởi vì anh mà sẵn sàng xông vào bão táp.

Anh luôn là người bảo vệ cô, vì cô mà gánh bao nhiêu trách nhiệm và áp lực, để cho cô không buồn không lo thoải mái sống bên anh, người đàn ông này sao cô có thể không yêu? Có thể không thương chứ?

"Hạo Phong, cám ơn anh . . . . ."

Trên mặt anh ngơ ngác, dường như không ngờ tới cô sẽ nói cảm ơn anh.

"Có gì mà cảm ơn chứ?"

"Ưm, chính là cảm ơn anh chứ sao!" Nhan Tương Tương cũng không biết nữa.

Cô gục đầu xuống, lắc đầu nhỏ, trong lúc bất chợt lại thở nhẹ một tiếng, chậm chạp ý thức được mình đang lõa lồ, vì thế nhanh chóng kéo chăn muốn che cơ thể.

Phó Hạo Phong nhếch mày rậm, buồn cười chộp lấy tay cô trong cái mền.

"Cần gì phải làm vậy? Có cái gì để che chứ? Từ trên xuống dưới có chỗ nào anh chưa từng thấy, chưa từng sờ chứ?"

"Anh…anh…anh…Đáng ghét! Người ta xấu hổ chứ sao!" Cô gào lên, bọc mền lại trốn vào phòng tắm, khi cả người đã nhanh chóng đi vào bên trong, một bàn tay trắng mịn ném cái mền ra ngoài.

Bên ngoài anh cười to.

Anh hiếm khi cười vui vẻ, tất cả đều vì hành động thẹn thùng đáng yêu của cô chọc cho anh không nhịn được đành bật cười, tiếng cười dễ nghe truyền vào trong phòng tắm.

Nhìn gương lớn trong phòng tắm, Nhan Tương Tương nhìn cánh môi anh đào của mình không tự chủ được cũng cong lên theo tiếng cười của ông xã.

Nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, cô nhẹ nhàng thở dài, cảm giác ông xã của mình càng lúc càng khó hiểu, càng ngày càng không thể thuyết phục mà bây giờ anh đối với cô như vậy…Xem như là ‘Lau súng cướp cò’ sao?

Ai, thật không hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?

Kết quả, tất cả chỉ chứng minh thật sự chỉ là "Lau súng cướp cò", một đêm kia người đàn ông điên cuồng không thể kiềm chế, mặc cho mình bùng nổ trong nơi đó của cô.

Mặc dù trong lòng Nhan Tương Tương hơi nghi ngờ, nhưng cũng không muốn truy hỏi nữa, dù sao có hỏi thế nào cũng không tìm được lý do, ngược lại còn bị khi dễ, bị chỉnh đến cực kỳ thê thảm, ai ai, trình độ làm ông xã thế này thật khiến cho cô vừa yêu vừa hận.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, Đài Bắc đầu mùa đông, lại còn có mưa phùn.

Phó Hạo Phong phải bay đến Mỹ xử lý công việc.

Mấy ngày nay, buổi tối Nhan Tương Tương ngủ không ngon giấc.

Không có cách nào, sau khi thời tiết chuyển lạnh, bên cạnh không có đôi vai rắn chắc ôm lấy cô, không có thân thể mạnh mẽ ấm áp để dựa vào, ôi, một mình nằm trên giường lớn, dù có chăn bông mềm và dày nhưng cô cũng cảm thấy rất lạnh lẽo.

"Hạo Phong, mau trở lại. . . . . ." Nhan Tương Tương ôm gối vùi gương mặt nhỏ nhắn quyến luyến cọ cọ vào gối, ngửi mùi hương quen thuộc.

Mỗi lần Phó Hạo Phong không ở bên cạnh, cô luôn luôn ôm gối ngủ của anh, hoặc dứt khoát thay áo sơ mi của anh hoặc đồ ngủ, có mùi của anh bên cạnh, cô mới có thể nhắm mắt ngủ ngon.

Không biết vì sao, lần này lại rất rất nhớ anh, có lẽ đa phần liên quan đến thời tiết, càng lạnh càng muốn có anh bên cạnh làm bạn, ôm ấp lẫn nhau.

Trong lúc bất chợt, điện thoại di động cô đặt ở đầu giường phát ra tiếng nhạc.

Là Hạo Phong! Đây là nhạc chuông cô cài đặt riêng cho anh!

Nhan Tương Tương ba chân bốn cẳng bò dậy, vội vàng cầm lấy điện thoại ấn nút ‘gọi.’

"Hạo Phong!"

Đầu dây bên kia giống như nghe thấy tiếng gọi to của cô mà ngẩn người, ngay sau đó nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt, trong đêm khuya vô cùng dễ nghe. “Anh đây."

"Hạo Phong. . . . . ." Nhan Tương Tương không nhịn được lại gọi, lần này đôi môi mềm mại còn cười, cười đến ngớ ngẩn.

"Anh đây." Giọng nói của anh hết sức kiềm chế nhưng nghe thấy sự vui vẻ.

"Anh…anh đang làm việc sao?" Cô suy nghĩ múi giờ chênh lệch, đoán chừng tình trạng hiện giờ của anh.

Phó Hạo Phong nhàn nhạt đáp lại, không nhắc đến công việc, chỉ nói:"Mùa này, chắc chắn ở Đài Bắc vừa lạnh vừa ẩm ướt, em gội đầu xong nhất định phải dùng máy sấy sấy khô tóc, không được lười biếng, nếu để tóc ướt gió thổi vào rất dễ bị cảm, em phải ngoan, có nghe không?".

Nghe vậy, Nhan Tương Tương không khỏi thở dài.

Tóc của cô mềm mại, lại dày hơn những người khác, mỗi lần gội đầu xong cũng chỉ có thể khô phân nửa, bởi vì cầm máy sấy lâu rất mỏi tay.

Mùa đông năm trước, cô từng để tóc ướt đi ngủ, kết quả là bị đau nửa đầu, đau đến mức không thể đi học, cuối cùng còn bị cảm nặng.

"Thở dài cái gì? Bây giờ không phải em để tóc ướt đi ngủ chứ?" Giọng nói anh trở nên hung dữ.

"Em không có mà." Cô vội vàng phủ nhận. Cô nhấp môi, chuyển chủ đề. “Anh chỉ biết để ý em, cũng không thèm quan tâm bản thân, anh…anh còn không chịu chăm sóc bản thân mình hơn em đó."

"Cơ thể anh khỏe mạnh, dáng vẻ em lại gầy yếu, gió thổi còn bay." Bỗng nhiên Phó Hạo Phong ngừng lại, ý thức trong lời nói hơi sai, nên lại nói:"Ừ…chẳng qua em gầy nhưng dáng dấp rất tốt, rất thích hợp với anh."

Nhan Tương Tương cầm điện thoại di động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

"Anh...Anh . . . . . Em không thèm nghe anh nói nữa!"

Nào biết, đầu dây bên kia anh thấp giọng cười, nói:"Không nói cũng tốt, làm tốt hơn. Tương Tương…Anh muốn làm với em."

Anh muốn cùng cô làm gì, Nhan Tương Tương quá rõ, sớm đã bị hơi nóng xâm nhập, lúc này gương mặt lại càng nóng bừng không chịu nổi, lỗ chân lông rịn ra mồ hôi, xôn xao ở bụng dưới.

Ai, chỉ nhớ anh mà đã như vậy!

Mới mấy ngày ngắn ngủi trôi qua không gặp mà lòng của cô trở nên trống rỗng, cả người cũng vậy, dù cô trải qua sinh hoạt hằng ngày cũng cảm thấy không có tư vị.

Cô trúng độc, trúng một loại virus tên là ‘Cuồng yêu Phó Hạo Phong’, yêu đến sâu đậm như vậy, vĩnh viễn không thể tìm được thuốc giải.

Nắm điện thoại di động, cô ấp úng, ngượng ngùng thấp giọng nói:"Anh muốn làm, vậy đợi anh trở về chúng ta có thể làm. Hạo Phong…em muốn anh, rất nhớ anh, cũng như anh, em…em yêu anh…"

Lấy dũng khí biểu đạt tấm lòng, cô yêu anh, anh cũng đã sớm biết.

Cô muốn nói rõ ràng cho anh biết, để cho anh hiểu, nhưng cũng không muốn buộc anh phải đáp lại cái gì.

Có lẽ lúc bắt đầu thật sự anh vì báo ân mới đồng ý cưới cô làm vợ, nghe theo di chúc của ba cô, thay cô quản lý tập đoàn Long Thịnh nhà họ Nhan. Dĩ nhiên cô cũng hi vọng anh có thể yêu cô, chẳng qua chuyện tình yêu là như vậy, không người nào có thể miễn cưỡng người nào, nhưng cô vẫn sẽ đợi, đợi anh hiểu được, đáp lại tình yêu của cô.

"Hạo Phong, em yêu anh." Cô hít sâu một cái lại nói một lần, phát hiện hốc mắt nóng lên, cổ họng bắt đầu nghèn nghẹn, yêu anh ấm áp nhưng lại đau lòng.

"Khuya lắm rồi, Hạo Phong, em. . . . . . Em muốn ngủ, ngủ ngon."

Không cho ông xã có cơ hội trả lời, Nhan Tương Tương nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, cuộn người lại, chui vào trong chăn.

Nóng quá, nóng quá, nóng quá. . . . . . Sau khi nghiêm túc thổ lộ, tất cả hơi lạnh cũng biến mất, cô ôm gối đầu của anh vào trong ngực lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong gối cười khúc khích.

Nửa vòng trái đất ——

Hai tay Phó Hạo Phong đút vào túi quần âu phục, nghiêm túc đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật phía dưới.

Bên tai phải anh vẫn còn đeo tai nghe, lúc này môi mỏng lạnh lùng cong lên lộ ra ý cười, trong nháy mắt khiến cho khuôn mặt nghiêm túc mềm mại, trở nên vừa anh tuấn lại hấp dẫn vô cùng.

Không ai lại không thích được nghe ‘thổ lộ tình cảm’ hơn nữa lại xuất phát từ cái miệng nhỏ nhắn của người thương, nghe vào trong lỗ tai, ngực trái cũng tràn đầy ngọt ngào, thỏa mãn.

Trước kia Tương Tương cũng từng nói với anh, khi anh ôm cô, yêu cô, thân thể điên cuồng xúc động khiến cho cô dưới anh khẽ run rẩy, ôm anh nói ra những lời kia, nhưng thế nào cũng không thể so sánh với lần này.

Lần này, cô thổ lộ rất rõ ràng, rất rõ ràng, nói cho anh biết, cô yêu anh.

Cô yêu anh.

Anh yêu cô gái nhỏ của anh.

Chưa tới mười phút, tổng giám đốc Phó bắt đầu hội nghị vô cùng quan trọng, sau khi kết thúc hội nghị, có rất nhiều người đến gặp anh, rất nhiều giấy tờ chờ anh giải quyết, mọi chuyện liên tục quấn lấy, không có thời gian yên tĩnh nhưng tâm trạng của anh lại vô cùng hưng phấn, giống như đang đi dạo trên mây….
Tác giả : Lâm Tuyết Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại