Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

Chương 9

Cứ như vậy có thể ở cùng anh, không biết còn có thể được lâu không nữa…….

Bởi vì Hoắc Nhật Ninh không nói rõ cho Lăng Nguyên Ái biết nơi gặp mặt là quán bar, cho nên cô đặc biệt chọn từ tủ quần áo một bộ lễ phục đoan trang nhưng không mất đi phần dí dỏm đáng yêu.

Vào thời điểm cô mặc bộ quần áo này tới phòng làm việc của Hoắc Nhật Ninh, anh cau mày nói:"Em mặc như thế này?"

“Lễ phục mà, rất khó nhìn sao?" Lăng Nguyên Ái cúi đầu nhìn mình, không có gì không đúng nha, lễ phục này là mẹ giúp cô chọn, thời điểm cô mặc thử, mẹ còn hăng hái khen con gái mình xinh đẹp mà.

Xinh đẹp, là xinh đẹp chết người! Dường như y phục này được may ra để giành cho cô, lễ phục dán chặt vào người cô để lộ ra đường cong lên xuống nhấp nhô, còn có phần ngực được thiết kế thấp như vậy, ngay cả rãnh giữa hai bầu ngực cũng lộ ra , một mảng lướn bầu ngực trắng noãn, những thứ kia đều là của riêng anh, làm sao có thể để cho những kẻ khác không liên quan được nhìn thấy.

“Em mặc như vậy đến đây?"

“Đúng vậy a, anh nói muốn em tham dự buổi gặp mặt, em con cố ý hỏi mẹ, mẹ nói không thể ăn mặc quá tùy tiện."

Hoắc Nhật Ninh bóp trán, hiển nhiên cô vợ siêu cấp vộ địch cùng với mẹ vợ đại nhân đều hiểu lầm ý của anh.

“Đi đổi đi, xấu xí chết đi được." Hoắc Nhật Ninh đem tầm mắt nhìn về công văn của mình, nếu nhìn nữa, nói không chừng anh sẽ biến thành sói ngay tại phòng làm việc.(cầm thú mà!....)

“Em không mang y phục để thay." Lăng Nguyên Ái ủy khuất nói, mới vừa rồi trên đường, tài xế taxi cũng nhìn cô không chớp mắt, tại sao anh lại cảm thấy cô khó nhìn? Mà không phải là cao hứng nhìn cô?

“Ngồi ở đây chờ anh." Hoắc Nhật Nnh đè xuống phím gọi của điện thoại nội bộ giao phó thư kí ở bên ngoài, để cho anh ta đi mua một bộ quần áo đưa tới.

Thư kí đưa y phục tiến vào, Hoắc Nhật Ninh chỉ phất tay một cái, để anh ta trực tiếp đưa cho Lăng Nguyên Ái, cũng không ngẩng đầu lên một cái. Lăng Nguyên Ái ở trong căn phòng nhỏ trong phòng làm việc của Hoắc Nhật Ninh thay quần áo, áo lụa dài tay cùng với quần bò dài, bây giờ cũng là tháng năm, mặc như vậy sẽ bị người khác giễu cợt không?"

Một giờ sau, Hoắc Nhật Ninh mang theo Lăng Nguyên Ái bụng đói kêu vang rời khỏi tập đoàn Nhật Diễm, vừa đi vừa dặn dò cô:"Sau này mặc nhiều quần áo một chút, hở ngực lộ nhũ nhìn giống hình dáng gì?"

Hốc mắt Lăng Nguyên Ái đỏ lên, nhân lúc Hoắc Nhật Ninh không nhìn thấy len lén lau nước mắt, cô tức giận suy nghĩ, dù sao chính là nhìn cô thế nào cũng không hài lòng, tại sao không mang yêu tinh gì đó đi mà gặp mặt!

Hoắc Nhật Ninh mang Lăng Nguyên Ái đến một nhà hàng cao cấp, dùng xong bữa tối, lại lái xe qua năm phố nhỏ đến khu phố phía đông, mặc dù Lăng Nguyên Ái chưa từng đến, nhưng cũng đã từng nghe nói, vùng này nổi tiếng là khu phố sầm uất về đêm khuya.

Hoắc Nhật Ninh vừa xuống xe liền dắt tay Lăng Nguyên Ái,"Nắm chặt tay anh, ngàn vạn lần không được lạc mất."

Lăng Nguyên Ái nhìn trộm Hoắc Nhật Ninh, trong lòng lầu bầu, rõ ràng là muốn dẫn cô tới, còn bày ra vẻ mặt cá chết cho ai xem!(Chết với bà này, rõ ràng người ta lo lắng mà bảo mặt cá chết*an ủi HNN*)

Trong lòng Hoắc Nhật Ninh cũng thật khó chịu, nếu như có thể, anh căn bản không muốn măng tiểu bạch thỏ của anh tới chỗ như thế này, nếu không phải anh thiếu Hoắc Nhật Ninh một cái nhân tình, anh còn lâu mới làm như vậy!

Lăng Nguyên Ái đi theo Hoắc Nhật Ninh đi vào một quầy rượu tên Lam Sơn, bên trong người đông như rừng, vừa mới bước vào đã có phục vụ đưa rượu cho anh.

“Tiểu thư, hôm nay quầy rượu của chúng tôi khai tưởng, nữ khách hàng được miễn phí một ly Margaret." Phục vụ điển trai còn ném cho Lăng Nguyên Ái một ánh mắt mê người.

“Cám ơn." Lăng Nguyên ái vừa mới nhận ly rượu trong tay phục vụ lại bị Hoắc Nhật Ninh kéo vào trong lồng ngực.

“Cách xa cô ấy một chút." Hoắc Nhật Ninh cao giọng nói.

Phục vụ nhìn một cái liền nhận ra người đàn ông bên cạnh cô gái là ông chủ của một gian phòng trong chuỗi các quầy rượu, anh ta chỉ có thể tự tìm mất mặt mà rời đi.

Bên trong quan rượu người đông hơn so với ngày thường, nhưng trong góc có một không gian riêng biệt giành riêng cho khách quý, cũng là quầy rượu của các ông chủ.

“Nhật Ninh, cậu đã đến rồi, mình còn tưởng cậu không dám đến?"Âu Dương Cổ Nguyệt không có quần áo thầy thuốc, giống như bỏ đi một lớp trói buộc, dựa vào trên ghế salon nở nụ cười quỷ quái về phía Lăng Nguyên Ái, “Này, Lăng tiểu thư chưa kết hôn, cô cũng đến à?"

“Anh….anh…..anh…." Thế nào lại là anh ta, anh ta không phải là bác sĩ phụ sản sao? Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa có vẻ quen biết với Nhật Ninh.(ý chị ấy là bác sĩ phụ sản không được đi bar đó)

“Không sai, chính là tôi, cho phép tôi tự giới thiệu một lần nữa, tôi tên là Âu Dương Cổ Nguyệt, là bác sĩ khoa phụ sản của cô, cũng là bạn tốt của chồng cô, anh em tốt, trong hôn lễ của hai người làm phù rể, chị dâu nhỏ, chị khỏe chứ?" Âu Dương Cổ Nguyệt muốn dáng có dáng muốn vẻ mặt có vẻ mặt đứng trước Lăng Nguyên Ái khom người chào, rồi sau đó ngã xuống ghế salon cười ha hả.

Phù rể? Anh ta là phù rể trong hôn lễ của cô! Trời ạ, tại sao ngày đó cô không nhận ra, lại còn ngây ngốc đi bệnh viện đó khám thai, không trách được…..Cô nhút nhát nhìn về phía Hoắc Nhật Ninh, Hoắc Nhật Ninh cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên chỉ trích rõ ràng. Không trách được hắn biết chuyện cô mang thai, thì ra là có người mật báo.

Lăng Nguyên Ái cười yếu ớt, ánh mắt từ trên người Hoắc Nhật Ninh rời đi, thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh Âu Dương Cổ Nguyệt, ánh mắt sáng lên, hưng phấn hỏi:"Anh là…..Anh là Giang Mạch Nhiên có đúng không?"

“Chị dâu nhỏ, chị thật là vô lương tâm, tôi dáng dấp cũng không kém,so với Mạch Nhiên, đều là phù rể, chị thế nào chỉ nhớ anh ta, không nhớ tôi?" Âu Dương Cổ Nguyệt làm bộ dáng Tây Thi thương tâm, đau khổ không thôi.

“Anh ta….anh ta không giống anh." Anh ta là Giang Mạch Nhiên mà.

“Có cái gì không giống?" Lần này người đặt câu hỏi chính là Hoắc Nhật Ninh, vợ nhỏ của anh từ trước tới nay đều mơ hồ, đối với người gặp qua một lần căn bản không nhớ được, thế mà lại nhớ Giang Mạch Nhiên, xem ra anh thân là chồng cô cần tìm hiểu một chút.

Không thể nói, cô đã đáp ứng Thượng Quan Luyến Luyến không thể nói chuyện này với bất kì ai.

“Ha hả, không có gì, không có gì."

“Không phải bởi vì cậu ấy nhận được bó hoa của chị dâu nhỏ ném đó chứ?" Âu Dương Cổ Nguyệt suy đoán.

Lăng Nguyên Ái cũng thuận theo nói:"Không sai, không sai, chính là bởi vì như thế." Cùng lúc bàn tay ở bên hông siết chặt, hiển nhiên Hoắc Nhật Ninh không hài lòng với câu trả lời này, nhưng đây là bí mật giữa phụ nữ các cô, cho dù là ông xã cũng không thể tùy tiện nói ra.

“Chị dâu nhỏ lại có thể nhớ tới tôi, thật là vinh hạnh, ly rượu này xin mời chị dâu." Giang Mạch Nhiên đem ly rượu màu đỏ đưa đến trước mặt Lăng Nguyên Ái, theo quán tính lộ ra nụ cười hoàn mĩ nhất đối với phái nữ, nhưng có người nhìn thấy lại không biết thưởng thức.

Lăng Nguyên Ái bị dọa sợ liền chui vào lồng ngực Hoắc Nhật Ninh, nụ cười của anh ta thật đáng sợ, Thượng Quan Luyến Luyến làm sao lại thích anh ta.

“Cô ấy không thể uống rượu." Hoắc Nhật Ninh mặc dù bất mãn việc vợ anh giấu diếm, nhưng đối với phản ứng vừa rồi của Lăng Nguyên Ái anh đặc biệt hài lòng, có thể kháng cự được Giang Mạch Nhiên người từ trước tới nay nổi danh có nụ cười “sát thủ phái nữ", sợ rằng chỉ có cô vợ nhỏ của anh.

“Đúng vậy, chị dâu nhỏ mang thai, không thể uống rượu." Bác sĩ chuyên khoa sản cung cấp ý kiến chuyên môn, nhưng mà không biết người nào, đề nghị muốn mời cô đến quầy rượu.

Người đến cuối cùng là Khâu Nghênh Phong, bốn người đàn ông nói một số chuyện Lăng Nguyên Ái nghe không hiểu, dù sao cô cũng không quan tâm, hiện tại việc duy nhất cô muốn làm là thay Thượng Quan Luyến Luyến điều tra chút thông tin.

Vào thời điểm Hoắc Nhật Ninh đi rửa tay, Lăng Nguyên Ái lặng lẽ đến gần Giang Mạch Nhiên, hỏi:"Việc này….Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"

“Cô muốn hỏi việc gì?" Giang Mạch Nhiên mím môi, ánh mắt thích thú nhìn Lăng Nguyên Ái.

“Anh có bạn gái chưa?" Lăng Nguyên Ái nhìn Giang Mạch Nhiên chờ đợi, không đợi đến khi Giang Mạch Nhiên trả lời, ngược lại Âu Dương Cổ Nguyệt bắt đầu oa oa kêu trước.

“Chị dâu nhỏ, không thể nào, hai người mới kết hôn chưa đến nửa năm, chị liền tính toán muốn Hồng hạnh vượt tường, có phải là Nhật Ninh không thể thỏa mãn chị phải không?" Âu Dương Cổ Nguyệt cố ý trêu nói:"Chị dâu nhỏ, đừng quên, chị bây giờ đang mang hài tử của Nhật Ninh, cứ như vậy ăn trong bát, còn nhìn trong nồi là không được đâu nha."

“Không phải thế, không phải thế….." Hai gò má của Lăng Nguyên Ái đỏ bừng vội vội vàng vàng lắc đầu, cô bị Âu Dương Cổ Nguyệt nói, giống như cô là người phụ nữ chưa được thỏa mãn.

“Tôi không có bạn gái, bạn tình trên giường cũng ít, chị dâu muốn ghi danh sao?" Giang Mạch Nhiên để ly rượu xuống, cúi người tiến gần Lăng Nguyên Ái, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại khiến cho Lăng Nguyên Ái bị dọa sợ lùi về sau một khoảng.

“Anh đừng có dựa vào gần như vậy, có gì từ từ nói." Làm sao bây giờ, Hoắc Nhật Ninh đáng chết vẫn còn chưa trở lại, những người bạn của anh thật là khủng khiếp a!(trời, bà này cư nhiên nói mấy soái ca là khủng khiếp, các ca ca chỉ biến thái chút thôi mà *chớp chớp*).

Đang vào lúc cô kinh hoảng, một đôi tay cường tráng ôm cô rồi bế lên, Hoắc Nhật Ninh nhìn Giang Mạch Nhiên uy hiếp, vợ bạn không thể đùa!(*oa oa, đẹp zai tóa*)

Giang Mạch Nhiên bất đắc dĩ nhún vai một cái, rõ ràng là có người bắt đầu chuyện này trước mà.

“Người cũng đến rồi, phải nói cũng đã nói, chúng tôi đi trước."

Hoắc Nhật Ninh cầm chiếc túi xách nhỏ của Lăng Nguyên Ái, ôm cô hướng của lớn đi ra bên ngoài, trong lòng hận hiện tại không thể hung hăng đánh vào cái mông của cô một trận, cô gái đáng chết này, lá gan càng lúc càng lớn, chẳng qua anh vừa rời đi một lát, liền dám bắt chuyện với đàn ông.

Hai cánh tay mảnh khảnh của Lăng Nguyên Ái bám chặt vào cổ Hoắc Nhật Ninh, tâm tình vẫn còn khẩn trương như lúc ở trong quầy rượu,"Anh đã về thật là tốt, những người bạn của anh thật đáng sợ nha!"

“Lần này tha thứ cho em, nếu cảm thấy kinh khủng, lần sau cách xa bọn họ một chút." Cái cảm giác tựa sát quyến luyến này, kỳ lạ có thể dập tắt lửa giận tới miệng của Hoắc Nhật Ninh, anh cố ý bày ra vẻ mặt dữ tợn, dạy dỗ cô gái cứng đầu cứng cổ này.

Tha thứ? Tha thứ cái gì? Trong đôi mắt ngập nước của Lăng Nguyên Ái hiện lên đầy vẻ mê man, cô không làm sai chuyện gì. Tại sao cần anh tha thứ?

Mới ra quầy rượu, vừa ngồi lên xe, Lăng Nguyên Ái lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Thượng Quan Luyến Luyến.

Hoắc Nhật Ninh một bên vừa quay xe, vừa chú ý vợ của mình, cô vợ luôn chậm chạp cũng có thời điểm cô gấp như vậy?

“Này, Luyến Luyến, mình nói với cậu, mình nhìn thấy Giang Mạch Nhiên."

Hoắc Nhật Ninh vừa nghe, mày rậm lập tức nhăn lại, lại là chuyện có liên quan tới Giang Mạch Nhiên, hơn nữa cô lại quan tâm như vậy."Thật, thật, anh ta bây giờ đang ở quán bar Lam Sơn, cậu muốn đến đó sao? Địa chỉ là…." Đột nhiên Lăng Nguyên Ái che điện thoại nhẹ giọng nói, không biết cùng đối phương nói cái gì, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng ừ một cái.

“Ok, mình biết rồi, cậu cố gắng lên!" Cúp điện thoại, Lăng Nguyên Ái mới chú ý xe hình như vẫn dừng lại ở ven đường, chưa khởi động.

“Sao anh không lái xe? Chúng ta không về nhà sao?" Lăng Nguyên Ái kì quái nhìn Hoắc Nhật Ninh, lúc này mới phát hiện thần sắc của anh dường như không đúng lắm, là bởi vì cô sao? Nhưng mà cô không có làm gì mà!

“Có phải thân thể anh không thoải mái không? Nếu không khỏe cũng không cần lái xe, chúng ta gọi xe về thôi." Mới vừa rồi anh chỉ uống vài ly rượu, sẽ không say rồi chứ?

Lăng Nguyên Ái sờ trán anh, nhiệt độ bình thường.

“Giang Mạch Nhiên có quan hệ gì với em?" Hoắc Nhật Ninh chất vấn, khuôn mặt đặc mùi dấm chua.

“Em làm sao có quan hệ gì với anh ta, hôm nay mới là lần thứ hai nhìn thấy anh ta." Lăng Nguyên Ái có chút cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, không hiểu người đàn ông thông minh hơn cô nhiều đang suy nghĩ gì nữa?

“Vậy tại sao em quan tâm cậu ta có bạn gái hay chưa?" Một cô gái hỏi một người đàn ông có bạn gái chưa ý đồ là gì, mọi người đều biết.

“ Tất nhiên là bởi vì….." Vừa muốn nói ra khỏi miệng, Lăng Nguyên Ái lập tức che miệng, không thể nói, ngàn vạn lần không thể nói, cô đã đồng ý với Thượng Quan Luyến Luyến không nói cho ai biết.

Cô che miệng lắc đầu, nhìn Hoắc Nhật Ninh áy náy.

Không nói phải không? Anh sẽ khiến em phải nói ra!

Anh đột nhiên rút chìa khóa xe, buông ống tay áo, sau đó cởi hàng cúc của áo sơ mi, lộ ra lồng ngực.

Anh muốn làm gì? Không phải anh muốn ở tại chỗ này làm gì cô đấy chứ?

Lần này, Lăng Nguyên Ái đã đoán đúng, anh hạ thấp thành ghế phụ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào phần da thịt lộ ra bên ngoài của Lăng Nguyên Ái.

“Nhật Ninh, ở đây là ven đường, lúc nào cũng có thể có người đi qua, chúng ta về nhà có được hay không?" Cô che ngực, không gian bên trong xe nhỏ hẹp căn bản cô không thể lui về phía sau.

Đèn neon của quán bar lóe sáng chiếu vào bên trong xe, áo sơ mi của Hoắc Nhật Ninh mở rộng lộ ra bả vai cường tráng, cơ ngực khỏe đẹp, cư bụng săn chắc, dưới ánh đèn thoáng hiện lên, thoảng biến mất, dường như mê loạn ánh mắt của cô.

Hai tay của Lăng Nguyên ái không ý thức được liền leo lên lồng ngực của anh.

“Anh biết em sẽ thích." Trong bóng tối, Hoắc Nhật Ninh cúi đầu hôn cô thật sâu, ở trong miệng cô mạnh mẽ chiếm lấy, cô là của anh, cái miệng nhỏ nhắn của cô chỉ có thể gọi tên anh.

Lăng Nguyên Ái nhắm hai mắt lại, toàn thân ngứa ngáy, giống như bị kem bị phơi dưới ánh mặt trời, cả người như bị hòa tan.

Hôn thật lâu, cánh môi của hai ngươi tách ra, ánh đèn chiếu xẹt qua, chiếu sáng đôi môi cô gái bị nước miếng nhuộm bóng lên.

Cửa sổ xe dán giấy cách nhiệt, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong, mặc dù chỉ mở ra chút xíu, nhưng chính từ khe hở nhỏ hẹp này, gió ngoài của sổ thổi vào trong xe, tiếng ồn của người đi đường vẫn vọng vào bên tai.
Tác giả : Lâu Doanh Doanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại