Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi
Chương 8: Người đàn bà chua ngoa
Lúc tiểu Tú và tiểu Tô đi chợ về, mặt trời đã lên cao thật cao, có lẽ là chín mười giờ rồi, ngay cả điểm tâm mang về cho bà Hảo cũng đã nguội lạnh, mặc dù đã nguội nhưng bà Hảo vẫn vui vẻ nhận lấy, trong lòng nghĩ: ‘’Vẫn là tiểu Tú nhà ta lo cho bà già này nhất.’’, vì thế hoan hoan hỉ hỉ lấy gạo nấu cơm. Không tốn bao nhiêu thời gian, cơm đã được nấu chín, cơm trưa chỉ đơn giản là xào một dĩa thức ăn chay, lại nấu thêm một chén canh, ba người vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy có người gõ cửa. Tiểu Tú và bà Hảo nhìn nhau, giờ ăn cơm, ai lại đến tìm nhỉ?
Tiểu Tú để chén cơm xuống đi mở cửa, Tô Chính chuyên tâm ăn cơm, không chú ý đến hành động của tiểu Tú. Đang lúc tiểu Tú đi mở cửa, tiếng đập cửa lại vang lên, tiểu Tú bước lên hai bước, mở cửa thì thấy vợ tiểu Tứ, trong lòng còn ôm đứa nhỏ nhà cô ta. Thấy tiểu Tú mở cửa rồi, vợ tiểu Tứ liền đẩy cô ra bước vào, chạy vào trong phòng đặt mông ngồi xuống.
Nhìn đến dạng này, tiểu Tú và bà Hảo còn có Tô Chính lập tức giật mình, nhìn bộ dạng của vợ tiểu Tứ, nhất định là vì chuyện đất nhà cô ta bị phân cho tiểu Tô. Nhưng đất này là do mấy người trong thôn làm chủ, tiểu Tú không hiểu vì sao vợ tiểu Tứ không đi tìm mấy người cán bộ trong thôn, mà tới tìm tiểu Tô làm gì? Nhưng dù sao thì khách đến nhà, không thể không nói: "Chị Tứ, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi đây ăn chung với mọi người cho vui."
Vợ tiểu Tứ cũng không khách sáo: "Tôi chưa ăn, tiểu Mao nhà tôi cũng chưa ăn đâu. Đất trong nhà đã bị các người chiếm, không tìm nhà các người xin cơm ăn thì tìm ai?" Chua ngoa đích thị chua ngoa, nhưng ăn cơm vẫn là quan trọng nhất, trước tiên phaỉ lấp đầy cái bụng đã. Vì thế tiểu Tú đành phải nén giận lấy thêm chén cho hai mẹ con nhà họ. Tiểu Tô rất ngạc nhiên nhìn hai mẹ con kia.
Tiểu Tô đúng lúc muốn lấy thêm cơm, cho nên cũng đi theo, ra ngoài hỏi tiểu Tú: " Tiểu Tú, hai người bọn họ là ai thế, họ hàng của cô à?"
Họ hàng? ! Tiểu Tú hướng lên trời vái vài cái, cám ơn trời đất, người đàn bà như vậy làm hàng xóm láng giềng đã thê thẳm lắm rồi, nếu như là họ hàng nữa thì..., chắc điên luôn quá. Tiếng của vợ tiểu Tứ nổi khắp thôn, nhưng dù sao thì điều này cũng khó trách, mẹ của vợ tiểu Tứ là người như vậy mà. Bình thường khi thì cướp đồ ăn của người nọ, lúc thì lấy gạo nhà người kia, có xích mích với nhà người khác thì phải dồn ép tới mức không cho người ta ra khỏi nhà mới chịu. Tục ngữ nói rất hay, gần mực thì đen, gần mực đèn thì sáng, có người mẹ như vậy, thì đứa con cũng chẳng khá hơn được. Thật sự là một nhà chua ngoa! Tiểu Tú không muốn tiểu Tô lo lắng, nên đành gật đầu lung tung.
Nhìn thấy hai mẹ con vợ tiểu Tứ đến, tiểu Tú cũng thể nào nuốt nổi cơm nữa, vì thế đành ngồi trên bàn nghe vợ tiểu Tứ vừa ăn cơm vừa mắng."Lương tâm của thôn trường bị chó tha rồi sao, chồng tôi chết nhưng tôi còn sống cơ mà, con của tôi cũng còn đây, sao lại lột đồ nhà tôi đưa cho người ta?"
"Lúc trước khi tiểu Tứ nhà tôi còn sống cũng đã giúp đỡ không ít. Tuy rằng không phải nhà nào trong thôn có việc gọi cũng tới, nhưng ít ra cũng giúp đỡ hết mình."
"Bây giờ thì hay rồi, tiểu Tứ không có, còn lại hai cô nhi quả phụ bọn tôi thì các người nhìn không được phải không? Lấy lại nhà của tôi, muốn đuổi tôi đi, làm người không tốt mà ngay cả lương tâm cũng xấu xa như vậy. Cho dù các người làm gì thì cũng không lọt qua mắt ông trời đâu." Vợ tiểu Tứ ăn cơm xong, lại chuyên tâm đút cơm cho đứa con của cô ta, vừa đút vừa chửi.
"Nói một ngàn lần, nói một vạn lần, đứa nhỏ này cũng là của Lưu gia, cho dù không có tình nghĩa, thì ít nhất cũng phải để cho đứa nhỏ một con đường sống chứ. Bây giờ muốn lương thực không có lương thực, thứ quan trọng như vậy không có, bảo tiểu Mao và tôi sống thế nào đây?’’
Tiểu Tú cảm thấy đau đầu, cảm thấy hối hận vì lúc trước đã mở cửa."Chị Tứ, chị có chuyện gì thì đi tìm trưởng thôn ấy. Tiểu Tô cũng vừa mới chuyển đến, chuyện gì cũng không hiểu. Chị nhìn anh ấy đi, làm lính bảo vệ quốc gia, tai cũng đã sắp điếc tới nơi, tương lai nếu muốn tìm vợ cũng khó. Chị Tứ, bây giờ chị nói thế nào đi nữa thì anh ấy cũng không nghe được, nói nhiều hơn nữa cũng không có nghĩa gì. Không phải tiểu Tú không hiểu đạo lý, chị muốn sống, anh ấy cũng muốn sống, tất cả mọi người đều là dân chúng như nhau thôi, có việc gì thì phải tìm người lãnh đạo trong thôn ấy."
Vợ tiểu Tứ nghe xong, cũng không lên tiếng nữa, nhưng mà nước mắt lại trào ra rơi lã chã."Bà Hảo, sao mạng của con lại khổ như vậy. Người ta gả cá đi đến già vẫn còn có thể ở cùng nhau, việc trong việc ngoài không cần quan tâm. Chỉ có con tuổi còn trẻ lại không có người làm chủ, trong thôn còn ỷ vào việc đó ức hiếp con, bà bảo con phải làm gì bây giờ? Bà Hảo bà nhìn tiểu Mao nhà con đi, năm nay đã sắp năm tuổi rồi, tiểu Mao vừa phải ăn vừa phải đọc sách, trong nhà có ruộng có đất, còn có thể thu được chút ít, bây giờ chỉ còn gian nhà rách kia, bảo con lấy gì nuôi tiểu Mao đây?"
Vợ tiểu Tứ kể khổ, bà Hảo cũng rơi nước mắt, nhưng mọi chuyện liên quan đến tiểu Tô, cho dù mềm lòng thế nào đi nữa bà Hảo cũng không nhả ra: "Vợ tiểu Tứ à, không nên trách bà Hảo, con còn trẻ còn có thể đi bước nữa, mặc dù tiểu Mao không có cha, nhưng ông bà nội của nó vẫn còn , tóm lại nó vẫn là huyết mạch Lưu gia, bọn họ không thể bỏ mặc . . . . . ."
Vợ tiểu Tứ nghe xong liền xù lông: "Bà Hảo, con sẽ không đi thêm bước nữa, tiểu Mao nhà con, con muốn nhìn nó lớn lên, nó phải có tiền đồ, phải kiếm được nhiều tiền còn phải cưới vợ. Cho dù nói gì thì con cũng không đi. Bà Hảo, nếu bà muốn thì bảo cậu ta nếu muốn lấy đất thì giết con luôn đi." Nói xong vợ tiểu tứ kéo tiểu Mao quỳ xuống, tiểu Mao núp trong lòng mẹ nó không nói một tiếng, nhưng cặp mắt kia cũng rất dọa người.
Bà Hảo và tiểu Tú một người một bên kéo vợ tiểu Tứ lên, tiểu Tú ôm lấy tiểu Mao. Bà Hảo đưa vợ tiểu Tứ vào phòng trong, tỉ tê một thời gian dài..., mãi cho đến ba bốn giờ vợ tiểu Tứ với tiểu Mao mới đi về. Trong lúc đó tiểu Tô ngồi chơi cùng tiểu Mao, mặc dù tiểu Tô không nói, nhưng tay tiểu Tô rất khéo, chỉ dùng vài chiếc lá cũng có thể làm được vài món đồ chơi, khiến cho tiểu Mao rất vui vẻ.
"Bà Hảo, chị Tứ rất đáng thương, không phải là trong thôn nói chị ấy sẽ đi thêm bước nữa sao, sao bây giờ lại bảo là không đi?" Tiểu Tú còn nhớ hôm đó lúc nhận ruộng, trong thôn nói như vậy mà.
Bà Hảo thở dài một hơi, "Tiểu Tú à, nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Về sau nếu con muốn tìm chồng, nhất định bà Hảo sẽ giúp con chọn lựa thật kỹ, đừng để giống vợ tiểu Tứ, thật đáng thương."
Đêm xuống, tiểu Tú ngủ không được, đành đi ra vườn trồng trọt. Bây giờ phần sân đó có khoảng mười mét vuông đất, tiểu Tú định chia làm hai phần, một nửa trồng rau, một nửa trồng thảo dược. Trồng rau tiểu Tú đã biết, bình thường cũng hay làm, nhưng trồng thảo dược thì chưa từng làm. Có lẽ cũng giống như trồng rau, trước tiên xới cho tơi đất, sau đó đào hố sâu khoảng hai cm cắm một cây xuống lấp đất, sau đó cách khoảng mười cm lại trồng một cây.
Cứ như vậy cho đến khi toàn bộ hạt giống trong túi đã không còn, tiểu Tú mới ngừng lại, sau khi dừng lại mới cảm thấy thắt lưng đã không còn là của mình. Nhưng tự mình đã làm gì đó, rất có cảm giác thành tựu. Phỏng chừng qua thêm một tuần nữa, tiểu Tô đã có thể ăn được rồi . Đi đến cái ao bên cạnh rửa tay, rửa xong tiểu Tú cảm thấy rất thoải mái, nước này rất ấm.
Lúc trước vào thời gian này thường là thường hơi lạnh lạnh, sao không chú ý đã biến thành nước ấm rồi? Tiểu Tú nhanh trí, chạy ra ngoài sân, ôm một cái bồn tắm ra, sau đó múc nước tắm rửa, ngâm mình trong bồn tắm, tiểu Tú cảm thấy cả người thoải mái hẳn, chỉ muốn ngâm mình ở bên trong cả đời không đứng dậy, trong lòng còn nghĩ xem đây có tính là suối nước nóng tự chế hay không? Nhưng dù sao thì tiểu Tú cũng không thể ngâm lâu, bình thường bà Hảo thường dậy lúc nửa đêm, đi đến xem tiểu Tú, kéo lại chăn .... Cho nên tiểu Tú đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, quay về ngủ.
Nhưng tiểu Tú còn chưa ngủ được bao lâu, đã nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có tiếng thét lửa, có tiếng kêu cứu mạng. Tiểu Tú sợ hãi vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy nhà nào đó bên thôn đông bắt lửa, ánh lửa hừng hực một góc trời. Tiểu Tú nhanh chóng cầm chậu đi giúp đỡ.sssssssssssssss
Tiểu Tú để chén cơm xuống đi mở cửa, Tô Chính chuyên tâm ăn cơm, không chú ý đến hành động của tiểu Tú. Đang lúc tiểu Tú đi mở cửa, tiếng đập cửa lại vang lên, tiểu Tú bước lên hai bước, mở cửa thì thấy vợ tiểu Tứ, trong lòng còn ôm đứa nhỏ nhà cô ta. Thấy tiểu Tú mở cửa rồi, vợ tiểu Tứ liền đẩy cô ra bước vào, chạy vào trong phòng đặt mông ngồi xuống.
Nhìn đến dạng này, tiểu Tú và bà Hảo còn có Tô Chính lập tức giật mình, nhìn bộ dạng của vợ tiểu Tứ, nhất định là vì chuyện đất nhà cô ta bị phân cho tiểu Tô. Nhưng đất này là do mấy người trong thôn làm chủ, tiểu Tú không hiểu vì sao vợ tiểu Tứ không đi tìm mấy người cán bộ trong thôn, mà tới tìm tiểu Tô làm gì? Nhưng dù sao thì khách đến nhà, không thể không nói: "Chị Tứ, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi đây ăn chung với mọi người cho vui."
Vợ tiểu Tứ cũng không khách sáo: "Tôi chưa ăn, tiểu Mao nhà tôi cũng chưa ăn đâu. Đất trong nhà đã bị các người chiếm, không tìm nhà các người xin cơm ăn thì tìm ai?" Chua ngoa đích thị chua ngoa, nhưng ăn cơm vẫn là quan trọng nhất, trước tiên phaỉ lấp đầy cái bụng đã. Vì thế tiểu Tú đành phải nén giận lấy thêm chén cho hai mẹ con nhà họ. Tiểu Tô rất ngạc nhiên nhìn hai mẹ con kia.
Tiểu Tô đúng lúc muốn lấy thêm cơm, cho nên cũng đi theo, ra ngoài hỏi tiểu Tú: " Tiểu Tú, hai người bọn họ là ai thế, họ hàng của cô à?"
Họ hàng? ! Tiểu Tú hướng lên trời vái vài cái, cám ơn trời đất, người đàn bà như vậy làm hàng xóm láng giềng đã thê thẳm lắm rồi, nếu như là họ hàng nữa thì..., chắc điên luôn quá. Tiếng của vợ tiểu Tứ nổi khắp thôn, nhưng dù sao thì điều này cũng khó trách, mẹ của vợ tiểu Tứ là người như vậy mà. Bình thường khi thì cướp đồ ăn của người nọ, lúc thì lấy gạo nhà người kia, có xích mích với nhà người khác thì phải dồn ép tới mức không cho người ta ra khỏi nhà mới chịu. Tục ngữ nói rất hay, gần mực thì đen, gần mực đèn thì sáng, có người mẹ như vậy, thì đứa con cũng chẳng khá hơn được. Thật sự là một nhà chua ngoa! Tiểu Tú không muốn tiểu Tô lo lắng, nên đành gật đầu lung tung.
Nhìn thấy hai mẹ con vợ tiểu Tứ đến, tiểu Tú cũng thể nào nuốt nổi cơm nữa, vì thế đành ngồi trên bàn nghe vợ tiểu Tứ vừa ăn cơm vừa mắng."Lương tâm của thôn trường bị chó tha rồi sao, chồng tôi chết nhưng tôi còn sống cơ mà, con của tôi cũng còn đây, sao lại lột đồ nhà tôi đưa cho người ta?"
"Lúc trước khi tiểu Tứ nhà tôi còn sống cũng đã giúp đỡ không ít. Tuy rằng không phải nhà nào trong thôn có việc gọi cũng tới, nhưng ít ra cũng giúp đỡ hết mình."
"Bây giờ thì hay rồi, tiểu Tứ không có, còn lại hai cô nhi quả phụ bọn tôi thì các người nhìn không được phải không? Lấy lại nhà của tôi, muốn đuổi tôi đi, làm người không tốt mà ngay cả lương tâm cũng xấu xa như vậy. Cho dù các người làm gì thì cũng không lọt qua mắt ông trời đâu." Vợ tiểu Tứ ăn cơm xong, lại chuyên tâm đút cơm cho đứa con của cô ta, vừa đút vừa chửi.
"Nói một ngàn lần, nói một vạn lần, đứa nhỏ này cũng là của Lưu gia, cho dù không có tình nghĩa, thì ít nhất cũng phải để cho đứa nhỏ một con đường sống chứ. Bây giờ muốn lương thực không có lương thực, thứ quan trọng như vậy không có, bảo tiểu Mao và tôi sống thế nào đây?’’
Tiểu Tú cảm thấy đau đầu, cảm thấy hối hận vì lúc trước đã mở cửa."Chị Tứ, chị có chuyện gì thì đi tìm trưởng thôn ấy. Tiểu Tô cũng vừa mới chuyển đến, chuyện gì cũng không hiểu. Chị nhìn anh ấy đi, làm lính bảo vệ quốc gia, tai cũng đã sắp điếc tới nơi, tương lai nếu muốn tìm vợ cũng khó. Chị Tứ, bây giờ chị nói thế nào đi nữa thì anh ấy cũng không nghe được, nói nhiều hơn nữa cũng không có nghĩa gì. Không phải tiểu Tú không hiểu đạo lý, chị muốn sống, anh ấy cũng muốn sống, tất cả mọi người đều là dân chúng như nhau thôi, có việc gì thì phải tìm người lãnh đạo trong thôn ấy."
Vợ tiểu Tứ nghe xong, cũng không lên tiếng nữa, nhưng mà nước mắt lại trào ra rơi lã chã."Bà Hảo, sao mạng của con lại khổ như vậy. Người ta gả cá đi đến già vẫn còn có thể ở cùng nhau, việc trong việc ngoài không cần quan tâm. Chỉ có con tuổi còn trẻ lại không có người làm chủ, trong thôn còn ỷ vào việc đó ức hiếp con, bà bảo con phải làm gì bây giờ? Bà Hảo bà nhìn tiểu Mao nhà con đi, năm nay đã sắp năm tuổi rồi, tiểu Mao vừa phải ăn vừa phải đọc sách, trong nhà có ruộng có đất, còn có thể thu được chút ít, bây giờ chỉ còn gian nhà rách kia, bảo con lấy gì nuôi tiểu Mao đây?"
Vợ tiểu Tứ kể khổ, bà Hảo cũng rơi nước mắt, nhưng mọi chuyện liên quan đến tiểu Tô, cho dù mềm lòng thế nào đi nữa bà Hảo cũng không nhả ra: "Vợ tiểu Tứ à, không nên trách bà Hảo, con còn trẻ còn có thể đi bước nữa, mặc dù tiểu Mao không có cha, nhưng ông bà nội của nó vẫn còn , tóm lại nó vẫn là huyết mạch Lưu gia, bọn họ không thể bỏ mặc . . . . . ."
Vợ tiểu Tứ nghe xong liền xù lông: "Bà Hảo, con sẽ không đi thêm bước nữa, tiểu Mao nhà con, con muốn nhìn nó lớn lên, nó phải có tiền đồ, phải kiếm được nhiều tiền còn phải cưới vợ. Cho dù nói gì thì con cũng không đi. Bà Hảo, nếu bà muốn thì bảo cậu ta nếu muốn lấy đất thì giết con luôn đi." Nói xong vợ tiểu tứ kéo tiểu Mao quỳ xuống, tiểu Mao núp trong lòng mẹ nó không nói một tiếng, nhưng cặp mắt kia cũng rất dọa người.
Bà Hảo và tiểu Tú một người một bên kéo vợ tiểu Tứ lên, tiểu Tú ôm lấy tiểu Mao. Bà Hảo đưa vợ tiểu Tứ vào phòng trong, tỉ tê một thời gian dài..., mãi cho đến ba bốn giờ vợ tiểu Tứ với tiểu Mao mới đi về. Trong lúc đó tiểu Tô ngồi chơi cùng tiểu Mao, mặc dù tiểu Tô không nói, nhưng tay tiểu Tô rất khéo, chỉ dùng vài chiếc lá cũng có thể làm được vài món đồ chơi, khiến cho tiểu Mao rất vui vẻ.
"Bà Hảo, chị Tứ rất đáng thương, không phải là trong thôn nói chị ấy sẽ đi thêm bước nữa sao, sao bây giờ lại bảo là không đi?" Tiểu Tú còn nhớ hôm đó lúc nhận ruộng, trong thôn nói như vậy mà.
Bà Hảo thở dài một hơi, "Tiểu Tú à, nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Về sau nếu con muốn tìm chồng, nhất định bà Hảo sẽ giúp con chọn lựa thật kỹ, đừng để giống vợ tiểu Tứ, thật đáng thương."
Đêm xuống, tiểu Tú ngủ không được, đành đi ra vườn trồng trọt. Bây giờ phần sân đó có khoảng mười mét vuông đất, tiểu Tú định chia làm hai phần, một nửa trồng rau, một nửa trồng thảo dược. Trồng rau tiểu Tú đã biết, bình thường cũng hay làm, nhưng trồng thảo dược thì chưa từng làm. Có lẽ cũng giống như trồng rau, trước tiên xới cho tơi đất, sau đó đào hố sâu khoảng hai cm cắm một cây xuống lấp đất, sau đó cách khoảng mười cm lại trồng một cây.
Cứ như vậy cho đến khi toàn bộ hạt giống trong túi đã không còn, tiểu Tú mới ngừng lại, sau khi dừng lại mới cảm thấy thắt lưng đã không còn là của mình. Nhưng tự mình đã làm gì đó, rất có cảm giác thành tựu. Phỏng chừng qua thêm một tuần nữa, tiểu Tô đã có thể ăn được rồi . Đi đến cái ao bên cạnh rửa tay, rửa xong tiểu Tú cảm thấy rất thoải mái, nước này rất ấm.
Lúc trước vào thời gian này thường là thường hơi lạnh lạnh, sao không chú ý đã biến thành nước ấm rồi? Tiểu Tú nhanh trí, chạy ra ngoài sân, ôm một cái bồn tắm ra, sau đó múc nước tắm rửa, ngâm mình trong bồn tắm, tiểu Tú cảm thấy cả người thoải mái hẳn, chỉ muốn ngâm mình ở bên trong cả đời không đứng dậy, trong lòng còn nghĩ xem đây có tính là suối nước nóng tự chế hay không? Nhưng dù sao thì tiểu Tú cũng không thể ngâm lâu, bình thường bà Hảo thường dậy lúc nửa đêm, đi đến xem tiểu Tú, kéo lại chăn .... Cho nên tiểu Tú đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, quay về ngủ.
Nhưng tiểu Tú còn chưa ngủ được bao lâu, đã nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có tiếng thét lửa, có tiếng kêu cứu mạng. Tiểu Tú sợ hãi vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy nhà nào đó bên thôn đông bắt lửa, ánh lửa hừng hực một góc trời. Tiểu Tú nhanh chóng cầm chậu đi giúp đỡ.sssssssssssssss
Tác giả :
Cửu Nguyệt Bảo Bối