Ông Xã Chuẩn Sói Ca
Chương 177: Tiếp tục ... Vượt tường...
Tôi biết rồi! Ông đi nhanh đi!
Đan Nghi liếc nhìn về phía Trần Hải Minh, cô có chút lo lắng, sợ ông ta vẫn chưa nguôi giận việc Cảnh Hối khi nãy buông lời đả kích Trần Ngọc Tâm.
Cảnh Hối lại lao đi như một chú khỉ nghịch ngợm.
Lúc này, Đan Nghi mới lại đi tìm An Kỳ để tiếp tục buôn.
An lão gia bước đến bên cạnh Trần Hải Minh:
- Tiên sinh, Trần Ngọc Tâm tuy là con gái ân nhân của Đan gia...Nhưng từ lời nói cho đến cử chỉ, hành động đều có quá nhiều điểm không ổn... có lẽ từ nay về sau nếu tiên sinh muốn dẫn cô bé đến những buổi lễ tiệc như này thì cần thận trọng suy nghĩ hơn.
- Tôi sẽ cẩn trọng hơn, cảm ơn An lão gia đã nhắc nhở!
Trần Hải Minh vội vàng đáp lại.
An lão gia nhìn về phía Đan Nghi, ánh mắt không giấu nổi nét cười, nghĩ đến khi xưa ông cũng là người tận mắt chứng kiến quá trình khôn lớn trưởng thành của Đan Khánh... vậy mà chớp mắt, Đan Nghi cũng đã lớn thế này rồi...Đan gia có hậu nhân như vậy, thật khiến ông vui mừng khôn xiết.
Bữa tiệc chưa đến hồi kết, Lục Thượng Hàn đã ra về, chỉ để Lục Thiên ở lại gửi lời chào tới Trần Hải Minh.
Trần Hải Minh thất vọng vô cùng, tối nay có bao khách quý đến tham dự như này.... vậy mà Trần Ngọc Tâm lại chẳng thể kết giao được lấy một ai....
Ông ta nhìn về phía Đan Nghi....
Đan Nghi đang nói chuyện vui vẻ cùng An Kỳ và mấy người khác nữa.
.... Ông ta thầm hạ quyết tâm.
....
Bữa tiệc kết thúc, Đan Nghi trở về phòng riêng.
Cô vẫn còn nợ Hắc Khải một đống bản thiết kế.... đêm nay có lẽ phải thức đêm để hoàn thành mới được.
Nghĩ đến tờ giấy đựng trong chiếc hộp mà Hắc Khải tặng mình.... cũng không biết bộ sưu tập đầu tiên của mình có được công chúng đón nhận hay không nữa.
Trước giờ, gu thẩm mĩ của Đan Nghi đều không hề có chút vấn đề gì... Nhưng dù sao gu thẩm mĩ là một chuyện, những đồ mình làm ra có phù hợp với thị trường không thì lại là chuyện khác... bởi nó còn liên quan tới rất nhiều những yếu tố khác, thậm chí còn cần có cả chút may mắn trong đó nữa.
Trong lòng Đan Nghi thật sự không yên...
Nhưng cô cũng biết, bản thân mà không giao nộp các mẫu thiết kế của bộ sưu tập thứ hai này cho Hắc Khải thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tiết lộ cho cô biết thành tích mà bộ sưu tập đầu tay của cô đặt được.
May là những mẫu thiết kế lần này về cơ bản thì cũng đã gần xong hết...giờ chỉ cần sửa chữa lại một vài điểm nhỏ và lên màu là được.
Đan Nghi cặm cụi chỉnh sửa bản thiết kế.... đợi đến khi làm xong mọi việc, cô mới vươn vai cho đỡ mỏi rồi gập máy tính lại.
Cô cầm viên huyết soàn mà Lục Thượng Hàn tặng lên mà chăm chú ngắm nhìn, huyết soàn tỏa ra thứ ánh sáng long lanh mà ấm áp, dịu nhẹ.
Châu ngọc, đá quý thượng đẳng cũng giống như con người ưu tú vậy, tự bản thân không bao giờ quá sáng lóa, chói chang.... mà ngược lại,luôn tỏa ra thứ ánh sáng hiền hòa, nhẹ nhàng... chỉ khi nào bị kẻ khác mạo phạm thì mới chính thức ra tay phản kích.
Kim cương cũng không ngoại lệ, chỉ dưới ánh đèn thì mới tỏa ra thứ ánh sáng càng chói lóa hơn...
Nhìn viên huyết soàn, trong đầu lại nghĩ tới Lục Thượng Hàn, nghĩ tới việc hắn cho người mang cái chuyện, Trần Ngọc Tâm cốt cách, ngạo khí hơn người " trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn " đi nói cho mọi người trong thành phố S này biết.... và khiến họ tìm mua tặng cho cô ta những món quà đặc biệt đến như vậy....
Nghĩ đến đây, Đan Nghi không khỏi cong cong bờ môi..
Người đàn ông này, không rõ là phải phúc hắc tới mức độ nào nữa!
Dưới sự ám thị quá mạnh mẽ của hắn, mọi người thật sự đã tặng cho Trần Ngọc Tâm toàn những thứ đồ vô dụng... không biết giờ cô ta và Trần Hải Minh đang tức tối tới mức nào nữa.
Đến lúc này thì Đan Nghi không kìm được lòng mà bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo, ngọt ngào...
- Đang nghĩ gì?
Phía sau lưng truyền đến tiếng nói của Lục Thượng Hàn, khi nãy hắn rời khỏi bữa tiệc từ sớm để đi giải quyết mấy việc làm ăn.... Nhưng rồi vẫn không kìm được lòng mà lại vượt tường, leo cửa sổ mà đột nhập vào phòng Đan Nghi thêm một lần nữa... vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô vợ nhỏ.
Đan Nghi liếc nhìn về phía Trần Hải Minh, cô có chút lo lắng, sợ ông ta vẫn chưa nguôi giận việc Cảnh Hối khi nãy buông lời đả kích Trần Ngọc Tâm.
Cảnh Hối lại lao đi như một chú khỉ nghịch ngợm.
Lúc này, Đan Nghi mới lại đi tìm An Kỳ để tiếp tục buôn.
An lão gia bước đến bên cạnh Trần Hải Minh:
- Tiên sinh, Trần Ngọc Tâm tuy là con gái ân nhân của Đan gia...Nhưng từ lời nói cho đến cử chỉ, hành động đều có quá nhiều điểm không ổn... có lẽ từ nay về sau nếu tiên sinh muốn dẫn cô bé đến những buổi lễ tiệc như này thì cần thận trọng suy nghĩ hơn.
- Tôi sẽ cẩn trọng hơn, cảm ơn An lão gia đã nhắc nhở!
Trần Hải Minh vội vàng đáp lại.
An lão gia nhìn về phía Đan Nghi, ánh mắt không giấu nổi nét cười, nghĩ đến khi xưa ông cũng là người tận mắt chứng kiến quá trình khôn lớn trưởng thành của Đan Khánh... vậy mà chớp mắt, Đan Nghi cũng đã lớn thế này rồi...Đan gia có hậu nhân như vậy, thật khiến ông vui mừng khôn xiết.
Bữa tiệc chưa đến hồi kết, Lục Thượng Hàn đã ra về, chỉ để Lục Thiên ở lại gửi lời chào tới Trần Hải Minh.
Trần Hải Minh thất vọng vô cùng, tối nay có bao khách quý đến tham dự như này.... vậy mà Trần Ngọc Tâm lại chẳng thể kết giao được lấy một ai....
Ông ta nhìn về phía Đan Nghi....
Đan Nghi đang nói chuyện vui vẻ cùng An Kỳ và mấy người khác nữa.
.... Ông ta thầm hạ quyết tâm.
....
Bữa tiệc kết thúc, Đan Nghi trở về phòng riêng.
Cô vẫn còn nợ Hắc Khải một đống bản thiết kế.... đêm nay có lẽ phải thức đêm để hoàn thành mới được.
Nghĩ đến tờ giấy đựng trong chiếc hộp mà Hắc Khải tặng mình.... cũng không biết bộ sưu tập đầu tiên của mình có được công chúng đón nhận hay không nữa.
Trước giờ, gu thẩm mĩ của Đan Nghi đều không hề có chút vấn đề gì... Nhưng dù sao gu thẩm mĩ là một chuyện, những đồ mình làm ra có phù hợp với thị trường không thì lại là chuyện khác... bởi nó còn liên quan tới rất nhiều những yếu tố khác, thậm chí còn cần có cả chút may mắn trong đó nữa.
Trong lòng Đan Nghi thật sự không yên...
Nhưng cô cũng biết, bản thân mà không giao nộp các mẫu thiết kế của bộ sưu tập thứ hai này cho Hắc Khải thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tiết lộ cho cô biết thành tích mà bộ sưu tập đầu tay của cô đặt được.
May là những mẫu thiết kế lần này về cơ bản thì cũng đã gần xong hết...giờ chỉ cần sửa chữa lại một vài điểm nhỏ và lên màu là được.
Đan Nghi cặm cụi chỉnh sửa bản thiết kế.... đợi đến khi làm xong mọi việc, cô mới vươn vai cho đỡ mỏi rồi gập máy tính lại.
Cô cầm viên huyết soàn mà Lục Thượng Hàn tặng lên mà chăm chú ngắm nhìn, huyết soàn tỏa ra thứ ánh sáng long lanh mà ấm áp, dịu nhẹ.
Châu ngọc, đá quý thượng đẳng cũng giống như con người ưu tú vậy, tự bản thân không bao giờ quá sáng lóa, chói chang.... mà ngược lại,luôn tỏa ra thứ ánh sáng hiền hòa, nhẹ nhàng... chỉ khi nào bị kẻ khác mạo phạm thì mới chính thức ra tay phản kích.
Kim cương cũng không ngoại lệ, chỉ dưới ánh đèn thì mới tỏa ra thứ ánh sáng càng chói lóa hơn...
Nhìn viên huyết soàn, trong đầu lại nghĩ tới Lục Thượng Hàn, nghĩ tới việc hắn cho người mang cái chuyện, Trần Ngọc Tâm cốt cách, ngạo khí hơn người " trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn " đi nói cho mọi người trong thành phố S này biết.... và khiến họ tìm mua tặng cho cô ta những món quà đặc biệt đến như vậy....
Nghĩ đến đây, Đan Nghi không khỏi cong cong bờ môi..
Người đàn ông này, không rõ là phải phúc hắc tới mức độ nào nữa!
Dưới sự ám thị quá mạnh mẽ của hắn, mọi người thật sự đã tặng cho Trần Ngọc Tâm toàn những thứ đồ vô dụng... không biết giờ cô ta và Trần Hải Minh đang tức tối tới mức nào nữa.
Đến lúc này thì Đan Nghi không kìm được lòng mà bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo, ngọt ngào...
- Đang nghĩ gì?
Phía sau lưng truyền đến tiếng nói của Lục Thượng Hàn, khi nãy hắn rời khỏi bữa tiệc từ sớm để đi giải quyết mấy việc làm ăn.... Nhưng rồi vẫn không kìm được lòng mà lại vượt tường, leo cửa sổ mà đột nhập vào phòng Đan Nghi thêm một lần nữa... vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô vợ nhỏ.
Tác giả :
TueNghiAn