Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 3
Ánh mặt trời buổi sáng bị ngăn cản bên ngoài rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng, so với ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, bên trong ngôi nhà có vẻ hơi âm u, trong không khí còn lưu lại hương vị mập mờ trôi nổi của trận kích tình tối hôm qua.
Chuông điện thoại di động chói tay làm đôi nam nữ ôm nhau ngủ trên giường tỉnh lại, đầu Lục Phi tỉnh táo lại trước tiên, đây là đồng hồ báo thức mình cài đặt, cô không cần suy nghĩ lập tức nhấn tắt chuông điện thoại di động, ngay sau đó cô phát hiện mình thế nhưng lại tựa vào trong ngực Ôn Thiếu Nhiên thức dậy, mặt nóng lên, nhanh chóng lui ra khỏi ngực anh.
Cô đưa tay vớt áo choàng tắm của mình, nhanh chóng mặc vào, sáng sớm như vậy làm cho hai người đều cảm thấy rất lúng túng, Lục Phi cố gắng hết sức làm cho mình có biểu hiện bình tĩnh một chút, tìm một bộ quần áo chuẩn bị mặc, đi vào phòng tắm giống như thường ngày.
Khi cô ăn mặc chỉnh tề đi ra thì Ôn Thiếu Nhiên cũng xử lý mình tốt rồi.
Đây là vợ chồng mới cưới hoàn toàn không biết làm sao chung sống, cứ nhìn thoáng qua nhau như vậy, lúc Ôn Thiếu Nhiên đang chuẩn bị mở miệng mời cùng đi ăn điểm tâm sáng, Lục Phi giành mở miệng trước, “Công ty còn có việc, em đi trước."
Cô không biết nên đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên như thế nào, hồi hộp nói xong, cầm túi xách của mình lên vội vã đi ra cửa phòng.
Bị Lục Phi đánh bất ngờ Ôn Thiếu Nhiên có chút trở tay không kịp, không nghĩ tới cô thế mà lại chạy đi làm ngay sau ngày cưới, dầu gì anh mới là cái người bất đắc dĩ bị buộc kết hôn, nói thế nào cũng phải xin nghỉ ba ngày để kết hôn, mà cô thân là người nổi tiếng của Lục thị lại không nghỉ ngơi một ngày, khó trách mọi người điều nói cô là siêu cuồng công việc.
Không biết tại sao, trong lòng Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ buồn bực, nhất là loại cảm giác không được coi trọng, thật sự là tệ hết chỗ nói rồi!
Hai người mới cưới cứ sống cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau như khách, trong mắt người ngoài, tình trạng hôn nhân bọn họ như vậy thật sự rất bi thảm, mà Lục Phi một thân một mình trở về thì càng bị những chị em cùng họ chế nhạo giễu cợt hơn nửa ngày, nhưng mà Lục Phi đối với lời nói của những người không quan trọng, cho tới bây giờ đều không để trong lòng, cũng chỉ xem các cô là chó sủa loạn.
“Bắt đầu từ ngày mai cháu nghỉ ngơi một tuần lễ". Ngược lại thì ông nội nhìn không nổi, trực tiếp ra lệnh cho cô
“Ông nội…."
Lục Phi còn chưa kịp mở miệng phản đối, lại bị ông nội Lục cắt đứt: “Đây là mệnh lệnh."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nội, Lục Phi không thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý: “Cháu biết rồi".
….
Lục Phi vốn là bằng mặt mà không bằng lòng, không ngờ phát sinh một tình huống bất ngờ, làm cho cô không thể không bắt đầu nghỉ phép, một buổi sáng, cô vừa mới xuống xe đi về phía cửa cao ốc công ty, đột nhiên bị một người bắt lấy cổ tay.
“Giám đốc Lục, van xin cô bỏ qua cho nhà máy của tôi" Người bắt lấy cổ tay cô là một người đàn ông trung niên, liều mạng cầm lấy tay cô, “Bạch" một tiếng quỳ xuống cầu xin cô.
Lục Phi bị buộc xoay người lại, khi cô thấy rõ người bắt lấy tay mình là ai thì sắc mặt trầm xuống, không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt, “Không có khả năng đó!"
“Giám đốc Lục, tập đoàn Lục thị các người lớn như vậy, muốn mở một nhà máy không khó, tại sao nhất định phải thu mua nhà máy nhỏ của tôi?" Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt buồn bã nói: “Cái công xưởng kia là tâm huyết cả đời của tôi, van cô, van xin cô bỏ qua cho nhà máy của tôi."
“Quản đốc Phương, coi như Lục thị không thu mua, nhà máy của ông cũng không thể chống đỡ được." Lục Phi không chút lưu tình chỉ ra chỗ đau của người đàn ông trung niên, “Thay vì như vậy, hãy đem nó đặt dưới cờ Lục thị, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất cho ông."
“Không phải, chỉ cần cô không tiến hành thu mua, nhà máy của tôi sẽ chuyển biến tốt." Người đàn ông trung niên vẫn còn giãy giụa lần cuối.
“Quản đốc Phương, không ngờ ông lại khờ khạo như thế này, bất luận như thế nào thì chắc chắn là Lục thị sẽ không buông tay, tạm thời đã bắt đầu tiến hành thu mua, coi như còn chưa bắt đầu, chuyện tôi đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, nói gì cũng không có ích." Lục Phi nói rất dứt khoát, không thương lượng chừa một con đường sống nào cả.
Người đàn ông trung niên thấy không thể thương lượng được, vẻ mặt vốn buồn bả nay trở nên hung ác nham hiểm, chợt đứng lên bóp cổ của Lục Phi, hung tợn nói: “Cô đã không cho tôi đường sống, như vậy chúng ta sẽ cùng đi chết thôi!"
Lục Phi vốn muốn bắt đôi tay ông lại tránh ra, lúc này bảo vệ Lục thị từ trong cao ốc vội vàng chạy đến, người đàn ông trung niên thấy nhiều người như vậy, bị sợ hãi nên buông tay ra, hung hăng đẩy cô qua bên cạnh.
“Á!" Lục Phi bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất, cái trán đụng vào bậc thang trước tòa cao ốc, trong nháy mắt tia máu từ trên trán túa ra.
Mấy người bảo vệ Lục thị nhanh chóng chế ngự người đàn ông trung niên, đồng thời mấy vị quản lý cấp cao cũng rối rít chạy tới.
“Trời ơi, giám đốc Lục cô ấy chảy máu, trước phải đưa đến bệnh viện rồi nói sau." Mấy người quản lý cấp cao thấy thế, nghiêng đầu ra lệnh cho đám nhân viên đang xem náo nhiệt gọi xe cấp cứu.
Lục Phị bị đụng có chút hôn mê, căn bản cũng không có cơ hội nói chuyện, cứ như vậy bị người ta đưa tới bệnh viện.
Làm thế nào Ôn Thiếu Nhiên cũng không nghĩ đến, người bệnh nhân đầu tiên trong ngày đi làm lại sau thời gian nghỉ kết hôn, sẽ là người vợ mới cưới của mình, cứ như bọn họ vậy, một ngày gặp không nói đến năm câu, sợ rằng không có mấy đôi vợ chồng mới cưới như thế.
Nhưng mà hôm nay nhất định sẽ phá vỡ kỷ lục mấy ngày trước, bởi vì một tiếng trước bọn họ mới ra cửa đi làm, không ngờ gặp lại trong khoảng thời gian ngắn thế.
Sắc mặt Ôn Thiếu Nhiên tối sầm lại, thấy Lục Phi chảy máu, trái tim không khỏi níu chặt một chút, lập tức xoay người nói với y tá sau lưng: “Lập tức chuẩn bị dụng cụ khâu vá."
Đầu Lục Phi còn chút choáng váng, nghe được giọng nói quen thuộc không khỏi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Nhiên, nhất thời sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào, “Anh…. Tại sao lại ở đây". Cô ngây ngốc hỏi.
“Tôi là bác sĩ, không ở bệnh viện này, thì nên ở đâu?"
Trong giọng nói Ôn Thiếu Nhiên hàm chứa một tia tức giận không dễ dàng phát hiện, nhưng Lục Phi lại cảm giác được, mặc dù nói không biết tại sao, nhưng cô biết là anh tức giận.
“Thật xin lỗi" Cô không nhịn được mở miệng nói với anh.
“Đừng nói chuyện." Anh dịu dàng thay cô xử lý vết thương, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút tức giận.
Sau khi cầm máu cho vết thương trên trán Lục Phi, Ôn Thiếu Nhiên dùng kỹ thuật tỉ mỉ vá miệng vết thương của cô lại, bởi vì đầu chịu va chạm, anh kiên trì muốn cô ở lại bệnh viên quan sát một đêm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bệnh viện.
“Tốt nhất em nằm nghỉ một chút, tôi còn bệnh nhân phải kiểm tra, buổi trưa tôi sẽ tới". Ôn Thiếu Nhiên dặn dò cô một chút, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Ôn Thiếu Nhiên vừa mới đi, lập tức vang lên tiếng gõ cửa, Lục Phi cho là anh quay lại, “Còn chuyện gì sao?"
Ai ngờ lời cô mới vừa nói ra khỏi miệng, đẩy cửa đi vào là một cô gái trẻ tuổi.
“Cô là…." Lục Phi nhìn cô gái kia không hiểu nên hỏi.
“Lục tiểu thư, chào cô." Cô gái trẻ tuổi đi tới, hướng về phía cô cúi đầu một cái, “Tôi là con gái của Phương Đại, thật xin lỗi, xin cô tha thứ cho ba tôi, đừng kiện ba tôi có được không?"
“Cô là con gái quản đốc Phương?"
“Là tôi, Lục tiểu thư, tôi hiểu rõ hành động của ba mình hôm nay là phạm pháp, nhưng van xin cô, đừng kiện ông ấy, van cô." Con gái quản đốc Phương càng không ngừng khom lưng cúi người với cô.
“Được rồi, không nên làm như vậy, tôi sẽ không kiện ông ta." Lục Phi cũng không có tâm địa sắt đá như thế, thấy cô gái trước mặt xin tha giúp ba mình, cô mềm lòng.
“Cảm ơn, cảm ơn cô." Khuôn mặt con gái quản đốc Phương quét qua nét u sầu, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Lục tiểu thư, thật ra thì tôi biết rõ cô thu mua nhà máy của chúng tôi, đối với ba tôi mà nói là kết quả tốt nhất, nhưng nhà máy này là tâm huyết cả đời ông ấy, ông ấy không có biện pháp tiếp nhận sự thực này, mới có thể kích động mà làm ra hành động như thế, cảm ơn cô đại nhân đại lượng không tính toán, thật sự rất cảm ơn."
“Phương tiểu thư, tôi không muốn nói thêm gì nữa, hi vọng cô trở về khuyên ba cô một chút, thay vì để cho nhà máy kéo dài thời gian thoi thóp trong tay ông ta, cuối cùng rơi vào kết quả phá sản, không bằng đưa vào dưới cờ Lục thị, như vậy nhà máy mới có cơ hội sống tiếp, không chỉ như thế còn có cơ hội phát triển tốt hơn nữa, nếu như quản đốc Phương bằng lòng, tôi có thể mời ông ta đảm nhận chức quản đốc nhà máy, tiếp túc quản lý hoạt động của nhà máy."
“Có thật không?" Con gái quản đốc Phương kinh ngạc nhìn Lục Phi, không thể tin điều mình nghe được.
“Lời tôi nói tuyệt đối sẽ không thu lại." Lục Phi trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Cảm ơn, tôi nhất định khuyên ông ấy thật tốt, cảm ơn cô cho ba tôi cơ hội này." Con gái quản đốc Phương cúi đầu với cô một cái nữa, “Tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi, hẹn gặp lại."
Sau khi con gái quản đốc Phương nói xong, nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Thiếu Nhiên từ trong góc khuất cua quẹo đi ra, không nghĩ tới mình vòng trở lại, muốn nói cho Lục Phi biết tối nay anh sẽ trực đêm ở đây thì ngẫu nhiên nghe đoạn trò chuyện giữa các cô.
Nếu như cô gái này không đến, anh cũng hiểu lầm Lục Phi như những người khác, thì ra cô gái này thật sự không có lòng dạ độc ác giống như lời đồn đãi bên ngoài, nghĩ tới đây, Ôn Thiếu Nhiên không nhịn được mà lắc đầu một cái, thật là cô gái mặt lạnh tâm thiện ngu ngốc.
Đối với phương diện làm ăn, có lẽ anh không biết, nhưng lời nói đều sẽ nghe, trong lòng cái cô gái họ Phương kia rất cảm kích Lục Phi đang trong phòng bệnh, không có chút nào giống như là giả vờ, xem ra Lục Phi làm rất đúng, người ta mới có thể cảm kích cô từ tận đáy lòng như thế.
Ôn Thiếu Nhiên không tiếp tục đi vào, xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Có lẽ người vợ mới cưới này của anh thật sự có chút không giống người thường, Ôn Thiếu Nhiên vừa đi vừa suy tư, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, loại cảm giác đặc biệt mong đợi và vui mừng….
…
Nhờ vào chuyện xảy ra lần này, việc Lục Phi bằng mặt mà không bằng lòng bị ông nội Lục phát hiện, ngay lập tức cô bị lệnh cưỡng chế nghỉ phép, hơn nữa ban đầu là một tuần lễ biến thành hai tuần lễ.
Rất dễ nhận thấy ông nội Lục biết nhược điểm cháu gái ở nơi nào, khiến cho một người cuồng công việc đột nhiên trở nên rãnh rỗi, cái này là trừng phạt nghiêm khắc hơn cả, mà Lục Phi chính là người như vậy, cuộc sống của cô trừ công việc vẫn là công việc, để cho cô nghỉ ngơi còn khó khăn hơn so với việc muốn mạng cô, huống chi cô chưa bao giờ biết nghỉ là cái gì, căn bản cũng không rõ rãnh rỗi ở nhà nên làm những gì, sức lực toàn thân nên tiêu ở đâu?
“Vết thương còn đau không?" Hôm nay Ôn Thiếu Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, anh ngồi ở trên ghế salon đọc tạp chí Y học, bất quá vợ anh rõ ràng rất suốt ruột, không tự chủ mà cứ đi tới đi lui, quấy nhiễu làm cho anh không nhìn nổi, không thể làm gì khác hơn là buông tạp chí xuống ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Không có, không có." Lục Phi vội vàng dừng bước lại, chợt lắc đầu một cái.
“Em có biết từ nửa giờ trước, em vẫn cứ đi tới đi lui không?" Ôn Thiếu Nhiên dùng ngón tay chỉ về phía trước, trong giọng nói mang theo một ít trêu chọc.
Gò má của Lục Phi không cách nào tự chủ được mà ửng hồng, tầm mắt không dám nhìn về phía anh, “Thật xin lỗi, quấy rầy đến anh rồi, hiện tại em đi." Cô nói xong xoay người muốn đi.
“Khoan, đã trưa rồi, nên ăn cơm trưa." Từ trên ghế salon Ôn Thiếu Nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía cô, “Chúng ta đã kết hôn được một tuần rồi, còn chưa cùng nhau ăn chung một bữa cơm nào, như thế nào, cùng nhau ăn bữa trưa được chứ?"
Giọng nói Ôn thiếu Nhiên nhẹ nhàng mà tùy ý, làm cho người ta nghe không hiểu rốt cuộc là anh nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng Lục Phi vẫn lựa chọn tin tưởng anh nghiêm túc, dù sao ở đáy lòng cô cũng có chút hy vọng xa vời.
“Nhưng trong tủ lạnh không có thức ăn, mà em không biết….." Thật sự Lục Phi không biết nên nói gì, mình thân là một người phụ nữ thế nhưng lại không biết nấu ăn.
Ôn Thiếu Nhiên thấy dáng vẻ nhăn nhó không biết làm sao của cô, không khỏi nâng lên một nụ cười, không ngờ cô cũng có một mặt giống phụ nữ khác.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh thấy trên mặt Lục Phi thủy chung là vẻ lạnh nhạt và tỉnh táo, nếu như không phải lúc ở bệnh viện tình cờ nghe cô và người khác nói chuyện, còn cho rằng cô là cô gái không có tình cảm.
Nhưng bây giờ nhìn cô, Ôn Thiếu Nhiên chỉ có một loại rung động khó có được, đây là điều trước giờ chưa từng có, chưa từng có một cô gái nào cho anh cảm xúc như thế, anh vốn nên hết sức chán ghét người vợ này, hôm nay lại để anh có loại cảm giác này, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Đi thôi, gần đây có một nhà hàng rất tốt." Ôn Thiếu Nhiên săn sóc giả vờ không phát hiện cô đang lúng túng vì không biết nấu ăn, dẫn đầu xoay người đi về phía cửa.
Lục Phi thấy thế vội vàng đi theo phía sau anh, đổi giày đi ra khỏi cửa.
Đây là lần đầu tiên hai người giống như một đôi vợ chồng, thong dong tự tại đi trên phố, coi như không nói chuyện với nhau, nhưng cảm giác này cũng làm cho Lục Phi kích động thật lâu, dù sao đây chính là cuộc sống cô mong chờ đã lâu, cô hi vọng cứ đi cùng anh như vậy, cả đời.
“Tại sao không giải thích?" Ôn Thiếu Nhiên thình lình thốt ra một câu như vậy.
“Cái gì?" Lục Phi không biết anh đang nói cái gì.
“Em thu mua nhà máy người ta, tại sao không giải thích với người ta cho rõ, em làm như vậy chỉ vì muốn nhà máy người ta tốt lên." Ôn Thiếu Nhiên quay đầu nhìn về phía cô, biết rõ đây là chuyện của cô, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn hỏi cô.
“Làm sao anh biết?" Biểu hiện trên mặt Lục Phi cơ bản không kịp che giấu, kinh ngạc không thôi.
“Ngày đó anh quay trở lại phòng bệnh, nghe được cuộc trò chuyện của em và cô gái kia." Ôn Thiếu Nhiên cứ nói: “Thật ra thì em đang giúp người quản đốc đó, em làm như vậy không chỉ để cho nhà máy ông ta thoát khỏi cảnh phá sản, cũng có thể giúp nhà máy ông ta thoát khỏi món nợ, anh nói đúng không?"
Lục Phi cố gắng để cho mình thoạt nhìn như không có luống cuống gì, nhưng lúc này cô không có biện pháp duy trì tỉnh táo nữa, giọng nói có chút kích động, “Không, em… không có tốt như anh nói vậy, em là một nhà kinh doanh, bất luận làm cái gì đều lấy tối đa hóa lợi nhuận làm mục đích, thu mua nhà máy kia cũng không ngoại lệ."
Chỉ khi làm việc, Lục Phi mới có dáng vẻ tự tin như vậy, cũng chỉ có như thế, cô mới dám trực tiếp đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên mà không cảm thấy sợ sệt, cho nên mỗi lần ở chung với Ôn Thiếu Nhiên, cô luôn tỏ vẻ tập trung tinh thần vào công việc.
Trừ giúp đỡ nhà họ Ôn vượt qua cửa ải khó khăn ra, cô còn hi vọng mình có thể trở thành người vợ có tài có đức của anh, như vậy anh có thể an tâm làm bác sĩ, nhưng mà bây giờ xem ra, mình cách việc trở thành người vợ tài đức một khoảng cách dài, tối thiếu bây giờ cô là vợ người ta, mà ngay cả việc nấu cơm cũng làm không xong, thật là mất thể diện.
Ôn Thiếu Nhiên nhìn ánh mắt của cô không tự chủ toát ra một chút bao dung, giống như trước mặt anh là một cô gái nhỏ quật cường mạnh miệng.
“Thật sao?" Anh cười nhạt, giọng nói mang theo khen ngợi cô: “Mặc kệ như thế nào, em đều làm một việc đúng đắn."
Gò má của Lục Phi không nhịn được đỏ ửng lên một chút, nghe anh khen ngợi, còn vui mừng hơn cả việc đàm phán thành công một hợp đồng lớn.
“Đến." Ôn Thiếu Nhiên cười một tiếng, dừng bước lại, xoay người nói với cô.
Lục Phi đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư của mình, cô nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy rõ nụ cười trong mắt anh, không khỏi trở nên càng thận trọng, càng thêm ngượng ngùng.
Ôn Thiếu Nhiên không vạch trần sự lúng túng của cô, trước tiên đẩy cửa nhà hàng ra đi vào, Lục Phi theo sát phía sau, cùng đi vào phòng ăn.
Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, trong nhà hàng có không ít người, Ôn Thiếu Nhiên đi về vị trí quen thuộc nằm gần cửa sổ.
“Bác sĩ Ôn, anh đã tới." Người phục vụ nơi này hiển nhiên rất quen với anh, “Như cũ sao?"
“Trên có một tấm bảng ghi tên món ăn." Anh nhìn về phía Lục Phi hỏi: “Em nhìn một chút coi muốn ăn món gì."
“Bác sĩ Ôn, chưa bao giờ thấy anh dẫn người đi cùng, vị này là…" Những nữ phục vụ trong nhà hàng đều thầm xem trọng anh, lần đầu tiên anh đưa một cô gái đến đây, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên và chút ghen tỵ.
“Vợ tôi." Ôn Thiếu Nhiên cười nhạt.
Lục Phi không thích người phục vụ mang theo ánh mắt say mê đó, không cần suy nghĩ lập tức mở miệng gọi thức ăn, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Tên một loạt các món ăn bật ra từ trong miệng Lục Phi, nhất thời khiến người nữ phục vụ trợn tròn mắt, không dám xác định hỏi lại lần nữa: “Ôn phu nhân, cô khẳng định phải gọi nhiều như vậy sao?"
“Dĩ nhiên, có vấn đề sao?" Lục Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn vào bảng tên của nữ phục vụ, lên tiếng khiêu khích.
Dường như nữ phục vụ cảm thấy thái độ thù địch của cô, lập tức im lặng không hỏi thêm nữa, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để viết thực đơn xong rồi vội vã rời đi.
“Ha ha, em hù dọa cô ấy." Ôn Thiếu Nhiên cười cười, đem chút biểu hiện bụng dạ hẹp hòi vừa rồi của Lục Phi để vào trong mắt, chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc anh càng ngày càng thấy hứng thú với cô.
diễn đàn Lê Quý Đôn
“Em…." Lục Phi chợt lấy lại tinh thần, mới phát giác mình thế nhưng vì ghen tỵ mà thất lễ, “Thật xin lỗi." Cô như cô gái nhỏ làm sai cúi thấp đầu nói xin lỗi.
“Em làm sai cái gì sao?" Ôn Thiếu Nhiên hỏi ngược lại, một bộ dáng xem kịch vui, vẻ mặt ấy là dáng vẻ nhẹ nhõm tự tại, đã rất lâu anh không có lộ ra vẻ mặt này ở trước mặt phụ nữ rồi, nhất là khi anh vốn nên chán ghét cô vợ trước mặt.
“Em…." Lúc Lục Phi đang ấp a ấp úng, không biết nên trả lời với anh như thế nào, phục vụ đưa bữa ăn đến, cô vội vàng di chuyển tầm mắt qua bàn ăn, nhắm mắt nói: “Em rất đói bụng." Tiếp theo lập tức vùi đầu bỏ thức ăn vào trong miệng, hoàn toàn quên mất việc phải giữ hình tượng ở trước mặt anh.
Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên thì ngược lại, bởi vì cô không để ý đến hình tượng khi ăn uống làm cho vẻ mặt trở nên phong phú, chưa từng gặp qua cô gái nào ăn nhiều giống như cô vậy, thật là mở rộng tầm mắt mà.
“Ha ha ha!" Nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, Ôn Thiếu Nhiên vốn là kinh ngạc há to mồm nhưng bỗng chốc cất tiếng cười to, đột nhiên tất cả khách trong phòng ăn đều nhìn về phía bàn bọn họ.
“Xem ra em rất đói bụng, người không biết còn tưởng anh ngược đãi vợ đấy." Anh không nhìn ánh mắt người ngoài, lạnh lùng trêu chọc.
Tay Lục Phi chợt dừng lại, toàn bộ lý trí trong đầu óc quay trở về, ý thức được mình thế nhưng không để ý đến hình tượng ăn như hổ đói trước mặt anh, mặt xoạt một cái trở nên đỏ bừng.
“Em…" Tay chân cô luống cuống, không biết nên giải thích tình huống trước mắt như thế nào.
“Ok, anh hiểu rõ, em rất đói." Anh cười nói với cô, còn mang một chút đắc ý trêu chọc, đẩy một bàn thức ăn đến trước mặt cô.
“Em… anh…" Lục Phi khá chắc chắn lúc này mặt mình đã trở nên đỏ bừng, “Anh cũng ăn."
Lục Phi đỏ mặt thả chậm động tác, bắt đầu thong thả ung dung dùng cơm, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn biến trở về dáng vẻ thiên kim tiểu thư nho giáo.
Ôn Thiếu Nhiên nhìn cô, đường cong ở khóe miệng càng giương càng cao, để cho anh càng thêm mong đợi cuộc sống sau này.
Hành động trêu đùa hơi thu lại, Ôn Thiếu Nhiên bắt đầu động đũa dùng cơm, sự dụng dao nĩa một cách tao nhã, khóe mắt lại trộm dò xét cô.
Mà Lục Phi cũng đang làm điều giống như vậy, chỉ là khi tầm mắt cô chạm vào ánh mắt của anh thì cô lập tức cúi đầu, bộ dạng giống như là làm chuyện xấu bị bắt, không dám liếc trộm nữa.
Ôn Thiếu Nhiên thấy thế môi mỏng khẽ cong, nụ cười trong mắt càng thêm say mê (hứng thú).
Một bữa ăn giữa hai người nhìn như đơn giản, nhưng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cả hai.
….
Sau lần hai người cùng ăn cơm trưa trước, trong lòng Lục Phi âm thầm thề, nhất định phải học nấu nướng cho thật giỏi, hơn nữa cũng không thể như quỷ chết đói, ăn như hổ đói ở trước mặt Ôn Thiếu Nhiên, mỗi lần nghĩ đến bữa trưa đó, cô lại hận không thể lập tức đào một cái hố chui xuống, ôi, thật sự là mất hết thể diện!
Cho nên trong khoảng giờ gian bị bắt ép nghỉ ngơi này, Lục Phi còn cố gắng học nấu cơm hơn cả năm tháng học tập tại trường, hơn nữa cô tốn nhiều tiền mời đầu bếp nổi tiếng dạy riêng cho mình, cô thật sự dùng hết sức lực để học tập, nói gì cũng muốn nấu ra một bàn thức ăn tươm tất.
Cô lợi dụng thời gian Ôn Thiếu Nhiên đến bệnh viện làm, nhờ đầu bếp nổi tiếng đến nhà chỉ dạy mình, cuối cùng trời không phụ người có lòng, mới một tuần, cô đã làm ra các món ăn tương đối vừa miệng.
Lúc người thầy giáo dạy nấu ăn của cô rời đi cũng nói, chỉ cần cô chăm chỉ luyện tập, không bao lâu nữa là có thể nấu được một bàn ăn ngon miệng, khích lệ như vậy, khiến Lục Phi phấn khởi đến quên mình chỉ là người mới học nấu được một tuần lễ, muốn thử.
Sáng sớm, không lâu sau khi Ôn Thiếu Nhiên đến bệnh viện làm, cô đi ra cửa chuẩn bị mua nguyên liệu nấu các món cần dùng hôm nay.
Khi Ôn Thiếu Nhiên trở về lập tức nhìn thấy một bàn đầy ắp món ăn, trong không khí còn tản ra mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ vị giác con người.
“Đừng nói cho anh…" Ôn Thiếu Nhiên đưa tay chỉ thức ăn trên bàn, mặt không thể tưởng tượng nổi, “Đều là em nấu?"
“Em mới vừa học, muốn anh cho chút ý kiến." Lục Phi xấu hổ nói, không được tự nhiên vuốt vuốt mái tóc đen nhánh.
“Vậy anh thật sự muốn thưởng thức một chút." Ôn Thiếu Nhiên đi tới bồn rửa tay cạnh phòng bếp, rửa sạch tay rồi tự động ngồi xuống bàn ăn, “Ngồi xuống đi."
Lục Phi cởi tạp dề ra ngồi xuống, bộ dạng rất hồi hộp, giống như chờ đợi một thử thách to lớn, dõi mắt theo anh không thả.
Ôn Thiếu Nhiên nở một nụ cười với cô, trêu đùa: “Em nhìn ăn chằm chằm như vậy, anh rất khó nuốt trôi."
“Thật xin lỗi." Lục Phi vội vàng cúi đầu.
“Em cúi đầu, chẳng lẽ không muốn biết đánh giá của anh về mấy món ăn này sao?" Giọng nói của anh rõ ràng hàm chứa nụ cười, “Biểu hiện của em như thế là rất không có tự tin, đường đường là tiểu thư nhà họ Lục không thể như vậy."
Nghe được lời lấy lòng như thế, dù Lục Phi xấu hổ thế nào, cũng không thể không ngẩng đầu lên, trời ạ, ở trên thương trường cô luôn luôn là một cô gái dũng cảm, có thể dễ dàng nói chuyện làm ăn với người ta mà không thay đổi sắc mặt, nhưng đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên, cô lại giống như cô gái nhỏ chưa từng thấy qua việc đời, luôn luôn cẩn thận, tại sao không thể ung dung đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên vậy?
“Còn có thể sao?" Anh nhìn từng món từng món ăn mà cô làm, đôi tay Lục Phi nắm thật chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối, có thể thấy được lúc này cô cẳng thẳng đến cỡ nào.
Ôn Thiếu Nhiên nhai chầm chậm, cứ im lặng không mở miệng, nhìn vẻ mặt hồi hộp lại mong đợi của Lục Phi, con người ác độc trong cơ thể anh lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, anh giống như là trêu chọc Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu, nét mặt của cô càng phong phú, tâm tình của anh lại càng tốt.
Anh cố ý im lặng không nói, chính là muốn nhìn bộ dáng nóng nảy của cô, như thế cô có vẻ chân thật hơn, không lạnh lẽo giống như người ngoài đồn đãi, cao đến không thể leo tới.
“Như thế nào?" Lục Phi Thiếu kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa.
“Ừ, cũng không tệ lắm." Trầm mặt hồi lâu, cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên cũng ‘khai ân’ cho cô một chút vui vẻ.
Lời anh nói là sự thật, coi như đây là thành quả lần đầu tiên cô xuống bếp, đúng là rất khá rồi.
“Có thật không?" Ánh mắt Lục Phi sáng lên, thái độ cũng biến thành chim sẻ tung tăng.
diễn đàn Lê Quý Đôn
“Dĩ nhiên, anh sẽ không bởi vì thức ăn do em nấu, cứ thế ngược đãi dạ dày của mình, vì anh không chuẩn bị thuốc bao tử." Anh nói xong nhỏ giọng bật cười.
Lục Phi không biết mình nên vui mừng hay nên tức giận, rõ ràng cảm thấy anh là cố ý giễu cợt mình, nên tức giận, nhưng cô không thể tức giận được, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp, trời ơi, chẳng lẽ cô có khuynh hướng bị ngược?
“Bà xã, không thể tưởng tượng được em không chỉ là người tài có thiên phú về kinh doanh, còn là đầu bếp có tiềm năng, em cần phải tiếp tục cố gắng, từ nay về sau anh xem như có may mắn gặp em rồi." Ôn Thiếu Nhiên bỗng dưng cúi người tiến đến trước mặt cô cười nói.
Hai tay của Lục Phi kìm lòng không được nắm chặt chiếc áo ngực của mình, sợ trái tim sẽ nhảy ra, anh vừa gọi cô là cái gì, bà xã…. đó, gọi thân mật như vậy, anh rất ít gọi cô như thế, cô dường như không thể ức chế nổi cuồng loạn đang nổi dậy.
Nhưng cô chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, “Em nhất định sẽ cố gắng."
Trời ạ, câu trả lời đáng yêu đến cỡ nào, Ôn Thiếu Nhiên gần như không nhịn được muốn hôn lên đôi môi anh đào mê người kia, nhưng lý trí tự nói với mình, không thể như vậy, cô gái trước mắt này vẫn chỉ là vợ của anh, chưa thật sự làm người yêu của anh.
Anh có chút kỳ vọng ngày cô trở thành người yêu của mình.
----------oOo----------
Chuông điện thoại di động chói tay làm đôi nam nữ ôm nhau ngủ trên giường tỉnh lại, đầu Lục Phi tỉnh táo lại trước tiên, đây là đồng hồ báo thức mình cài đặt, cô không cần suy nghĩ lập tức nhấn tắt chuông điện thoại di động, ngay sau đó cô phát hiện mình thế nhưng lại tựa vào trong ngực Ôn Thiếu Nhiên thức dậy, mặt nóng lên, nhanh chóng lui ra khỏi ngực anh.
Cô đưa tay vớt áo choàng tắm của mình, nhanh chóng mặc vào, sáng sớm như vậy làm cho hai người đều cảm thấy rất lúng túng, Lục Phi cố gắng hết sức làm cho mình có biểu hiện bình tĩnh một chút, tìm một bộ quần áo chuẩn bị mặc, đi vào phòng tắm giống như thường ngày.
Khi cô ăn mặc chỉnh tề đi ra thì Ôn Thiếu Nhiên cũng xử lý mình tốt rồi.
Đây là vợ chồng mới cưới hoàn toàn không biết làm sao chung sống, cứ nhìn thoáng qua nhau như vậy, lúc Ôn Thiếu Nhiên đang chuẩn bị mở miệng mời cùng đi ăn điểm tâm sáng, Lục Phi giành mở miệng trước, “Công ty còn có việc, em đi trước."
Cô không biết nên đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên như thế nào, hồi hộp nói xong, cầm túi xách của mình lên vội vã đi ra cửa phòng.
Bị Lục Phi đánh bất ngờ Ôn Thiếu Nhiên có chút trở tay không kịp, không nghĩ tới cô thế mà lại chạy đi làm ngay sau ngày cưới, dầu gì anh mới là cái người bất đắc dĩ bị buộc kết hôn, nói thế nào cũng phải xin nghỉ ba ngày để kết hôn, mà cô thân là người nổi tiếng của Lục thị lại không nghỉ ngơi một ngày, khó trách mọi người điều nói cô là siêu cuồng công việc.
Không biết tại sao, trong lòng Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ buồn bực, nhất là loại cảm giác không được coi trọng, thật sự là tệ hết chỗ nói rồi!
Hai người mới cưới cứ sống cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau như khách, trong mắt người ngoài, tình trạng hôn nhân bọn họ như vậy thật sự rất bi thảm, mà Lục Phi một thân một mình trở về thì càng bị những chị em cùng họ chế nhạo giễu cợt hơn nửa ngày, nhưng mà Lục Phi đối với lời nói của những người không quan trọng, cho tới bây giờ đều không để trong lòng, cũng chỉ xem các cô là chó sủa loạn.
“Bắt đầu từ ngày mai cháu nghỉ ngơi một tuần lễ". Ngược lại thì ông nội nhìn không nổi, trực tiếp ra lệnh cho cô
“Ông nội…."
Lục Phi còn chưa kịp mở miệng phản đối, lại bị ông nội Lục cắt đứt: “Đây là mệnh lệnh."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nội, Lục Phi không thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý: “Cháu biết rồi".
….
Lục Phi vốn là bằng mặt mà không bằng lòng, không ngờ phát sinh một tình huống bất ngờ, làm cho cô không thể không bắt đầu nghỉ phép, một buổi sáng, cô vừa mới xuống xe đi về phía cửa cao ốc công ty, đột nhiên bị một người bắt lấy cổ tay.
“Giám đốc Lục, van xin cô bỏ qua cho nhà máy của tôi" Người bắt lấy cổ tay cô là một người đàn ông trung niên, liều mạng cầm lấy tay cô, “Bạch" một tiếng quỳ xuống cầu xin cô.
Lục Phi bị buộc xoay người lại, khi cô thấy rõ người bắt lấy tay mình là ai thì sắc mặt trầm xuống, không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt, “Không có khả năng đó!"
“Giám đốc Lục, tập đoàn Lục thị các người lớn như vậy, muốn mở một nhà máy không khó, tại sao nhất định phải thu mua nhà máy nhỏ của tôi?" Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt buồn bã nói: “Cái công xưởng kia là tâm huyết cả đời của tôi, van cô, van xin cô bỏ qua cho nhà máy của tôi."
“Quản đốc Phương, coi như Lục thị không thu mua, nhà máy của ông cũng không thể chống đỡ được." Lục Phi không chút lưu tình chỉ ra chỗ đau của người đàn ông trung niên, “Thay vì như vậy, hãy đem nó đặt dưới cờ Lục thị, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất cho ông."
“Không phải, chỉ cần cô không tiến hành thu mua, nhà máy của tôi sẽ chuyển biến tốt." Người đàn ông trung niên vẫn còn giãy giụa lần cuối.
“Quản đốc Phương, không ngờ ông lại khờ khạo như thế này, bất luận như thế nào thì chắc chắn là Lục thị sẽ không buông tay, tạm thời đã bắt đầu tiến hành thu mua, coi như còn chưa bắt đầu, chuyện tôi đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, nói gì cũng không có ích." Lục Phi nói rất dứt khoát, không thương lượng chừa một con đường sống nào cả.
Người đàn ông trung niên thấy không thể thương lượng được, vẻ mặt vốn buồn bả nay trở nên hung ác nham hiểm, chợt đứng lên bóp cổ của Lục Phi, hung tợn nói: “Cô đã không cho tôi đường sống, như vậy chúng ta sẽ cùng đi chết thôi!"
Lục Phi vốn muốn bắt đôi tay ông lại tránh ra, lúc này bảo vệ Lục thị từ trong cao ốc vội vàng chạy đến, người đàn ông trung niên thấy nhiều người như vậy, bị sợ hãi nên buông tay ra, hung hăng đẩy cô qua bên cạnh.
“Á!" Lục Phi bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất, cái trán đụng vào bậc thang trước tòa cao ốc, trong nháy mắt tia máu từ trên trán túa ra.
Mấy người bảo vệ Lục thị nhanh chóng chế ngự người đàn ông trung niên, đồng thời mấy vị quản lý cấp cao cũng rối rít chạy tới.
“Trời ơi, giám đốc Lục cô ấy chảy máu, trước phải đưa đến bệnh viện rồi nói sau." Mấy người quản lý cấp cao thấy thế, nghiêng đầu ra lệnh cho đám nhân viên đang xem náo nhiệt gọi xe cấp cứu.
Lục Phị bị đụng có chút hôn mê, căn bản cũng không có cơ hội nói chuyện, cứ như vậy bị người ta đưa tới bệnh viện.
Làm thế nào Ôn Thiếu Nhiên cũng không nghĩ đến, người bệnh nhân đầu tiên trong ngày đi làm lại sau thời gian nghỉ kết hôn, sẽ là người vợ mới cưới của mình, cứ như bọn họ vậy, một ngày gặp không nói đến năm câu, sợ rằng không có mấy đôi vợ chồng mới cưới như thế.
Nhưng mà hôm nay nhất định sẽ phá vỡ kỷ lục mấy ngày trước, bởi vì một tiếng trước bọn họ mới ra cửa đi làm, không ngờ gặp lại trong khoảng thời gian ngắn thế.
Sắc mặt Ôn Thiếu Nhiên tối sầm lại, thấy Lục Phi chảy máu, trái tim không khỏi níu chặt một chút, lập tức xoay người nói với y tá sau lưng: “Lập tức chuẩn bị dụng cụ khâu vá."
Đầu Lục Phi còn chút choáng váng, nghe được giọng nói quen thuộc không khỏi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Nhiên, nhất thời sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào, “Anh…. Tại sao lại ở đây". Cô ngây ngốc hỏi.
“Tôi là bác sĩ, không ở bệnh viện này, thì nên ở đâu?"
Trong giọng nói Ôn Thiếu Nhiên hàm chứa một tia tức giận không dễ dàng phát hiện, nhưng Lục Phi lại cảm giác được, mặc dù nói không biết tại sao, nhưng cô biết là anh tức giận.
“Thật xin lỗi" Cô không nhịn được mở miệng nói với anh.
“Đừng nói chuyện." Anh dịu dàng thay cô xử lý vết thương, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút tức giận.
Sau khi cầm máu cho vết thương trên trán Lục Phi, Ôn Thiếu Nhiên dùng kỹ thuật tỉ mỉ vá miệng vết thương của cô lại, bởi vì đầu chịu va chạm, anh kiên trì muốn cô ở lại bệnh viên quan sát một đêm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bệnh viện.
“Tốt nhất em nằm nghỉ một chút, tôi còn bệnh nhân phải kiểm tra, buổi trưa tôi sẽ tới". Ôn Thiếu Nhiên dặn dò cô một chút, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Ôn Thiếu Nhiên vừa mới đi, lập tức vang lên tiếng gõ cửa, Lục Phi cho là anh quay lại, “Còn chuyện gì sao?"
Ai ngờ lời cô mới vừa nói ra khỏi miệng, đẩy cửa đi vào là một cô gái trẻ tuổi.
“Cô là…." Lục Phi nhìn cô gái kia không hiểu nên hỏi.
“Lục tiểu thư, chào cô." Cô gái trẻ tuổi đi tới, hướng về phía cô cúi đầu một cái, “Tôi là con gái của Phương Đại, thật xin lỗi, xin cô tha thứ cho ba tôi, đừng kiện ba tôi có được không?"
“Cô là con gái quản đốc Phương?"
“Là tôi, Lục tiểu thư, tôi hiểu rõ hành động của ba mình hôm nay là phạm pháp, nhưng van xin cô, đừng kiện ông ấy, van cô." Con gái quản đốc Phương càng không ngừng khom lưng cúi người với cô.
“Được rồi, không nên làm như vậy, tôi sẽ không kiện ông ta." Lục Phi cũng không có tâm địa sắt đá như thế, thấy cô gái trước mặt xin tha giúp ba mình, cô mềm lòng.
“Cảm ơn, cảm ơn cô." Khuôn mặt con gái quản đốc Phương quét qua nét u sầu, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Lục tiểu thư, thật ra thì tôi biết rõ cô thu mua nhà máy của chúng tôi, đối với ba tôi mà nói là kết quả tốt nhất, nhưng nhà máy này là tâm huyết cả đời ông ấy, ông ấy không có biện pháp tiếp nhận sự thực này, mới có thể kích động mà làm ra hành động như thế, cảm ơn cô đại nhân đại lượng không tính toán, thật sự rất cảm ơn."
“Phương tiểu thư, tôi không muốn nói thêm gì nữa, hi vọng cô trở về khuyên ba cô một chút, thay vì để cho nhà máy kéo dài thời gian thoi thóp trong tay ông ta, cuối cùng rơi vào kết quả phá sản, không bằng đưa vào dưới cờ Lục thị, như vậy nhà máy mới có cơ hội sống tiếp, không chỉ như thế còn có cơ hội phát triển tốt hơn nữa, nếu như quản đốc Phương bằng lòng, tôi có thể mời ông ta đảm nhận chức quản đốc nhà máy, tiếp túc quản lý hoạt động của nhà máy."
“Có thật không?" Con gái quản đốc Phương kinh ngạc nhìn Lục Phi, không thể tin điều mình nghe được.
“Lời tôi nói tuyệt đối sẽ không thu lại." Lục Phi trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Cảm ơn, tôi nhất định khuyên ông ấy thật tốt, cảm ơn cô cho ba tôi cơ hội này." Con gái quản đốc Phương cúi đầu với cô một cái nữa, “Tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi, hẹn gặp lại."
Sau khi con gái quản đốc Phương nói xong, nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Thiếu Nhiên từ trong góc khuất cua quẹo đi ra, không nghĩ tới mình vòng trở lại, muốn nói cho Lục Phi biết tối nay anh sẽ trực đêm ở đây thì ngẫu nhiên nghe đoạn trò chuyện giữa các cô.
Nếu như cô gái này không đến, anh cũng hiểu lầm Lục Phi như những người khác, thì ra cô gái này thật sự không có lòng dạ độc ác giống như lời đồn đãi bên ngoài, nghĩ tới đây, Ôn Thiếu Nhiên không nhịn được mà lắc đầu một cái, thật là cô gái mặt lạnh tâm thiện ngu ngốc.
Đối với phương diện làm ăn, có lẽ anh không biết, nhưng lời nói đều sẽ nghe, trong lòng cái cô gái họ Phương kia rất cảm kích Lục Phi đang trong phòng bệnh, không có chút nào giống như là giả vờ, xem ra Lục Phi làm rất đúng, người ta mới có thể cảm kích cô từ tận đáy lòng như thế.
Ôn Thiếu Nhiên không tiếp tục đi vào, xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Có lẽ người vợ mới cưới này của anh thật sự có chút không giống người thường, Ôn Thiếu Nhiên vừa đi vừa suy tư, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, loại cảm giác đặc biệt mong đợi và vui mừng….
…
Nhờ vào chuyện xảy ra lần này, việc Lục Phi bằng mặt mà không bằng lòng bị ông nội Lục phát hiện, ngay lập tức cô bị lệnh cưỡng chế nghỉ phép, hơn nữa ban đầu là một tuần lễ biến thành hai tuần lễ.
Rất dễ nhận thấy ông nội Lục biết nhược điểm cháu gái ở nơi nào, khiến cho một người cuồng công việc đột nhiên trở nên rãnh rỗi, cái này là trừng phạt nghiêm khắc hơn cả, mà Lục Phi chính là người như vậy, cuộc sống của cô trừ công việc vẫn là công việc, để cho cô nghỉ ngơi còn khó khăn hơn so với việc muốn mạng cô, huống chi cô chưa bao giờ biết nghỉ là cái gì, căn bản cũng không rõ rãnh rỗi ở nhà nên làm những gì, sức lực toàn thân nên tiêu ở đâu?
“Vết thương còn đau không?" Hôm nay Ôn Thiếu Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, anh ngồi ở trên ghế salon đọc tạp chí Y học, bất quá vợ anh rõ ràng rất suốt ruột, không tự chủ mà cứ đi tới đi lui, quấy nhiễu làm cho anh không nhìn nổi, không thể làm gì khác hơn là buông tạp chí xuống ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Không có, không có." Lục Phi vội vàng dừng bước lại, chợt lắc đầu một cái.
“Em có biết từ nửa giờ trước, em vẫn cứ đi tới đi lui không?" Ôn Thiếu Nhiên dùng ngón tay chỉ về phía trước, trong giọng nói mang theo một ít trêu chọc.
Gò má của Lục Phi không cách nào tự chủ được mà ửng hồng, tầm mắt không dám nhìn về phía anh, “Thật xin lỗi, quấy rầy đến anh rồi, hiện tại em đi." Cô nói xong xoay người muốn đi.
“Khoan, đã trưa rồi, nên ăn cơm trưa." Từ trên ghế salon Ôn Thiếu Nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía cô, “Chúng ta đã kết hôn được một tuần rồi, còn chưa cùng nhau ăn chung một bữa cơm nào, như thế nào, cùng nhau ăn bữa trưa được chứ?"
Giọng nói Ôn thiếu Nhiên nhẹ nhàng mà tùy ý, làm cho người ta nghe không hiểu rốt cuộc là anh nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng Lục Phi vẫn lựa chọn tin tưởng anh nghiêm túc, dù sao ở đáy lòng cô cũng có chút hy vọng xa vời.
“Nhưng trong tủ lạnh không có thức ăn, mà em không biết….." Thật sự Lục Phi không biết nên nói gì, mình thân là một người phụ nữ thế nhưng lại không biết nấu ăn.
Ôn Thiếu Nhiên thấy dáng vẻ nhăn nhó không biết làm sao của cô, không khỏi nâng lên một nụ cười, không ngờ cô cũng có một mặt giống phụ nữ khác.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh thấy trên mặt Lục Phi thủy chung là vẻ lạnh nhạt và tỉnh táo, nếu như không phải lúc ở bệnh viện tình cờ nghe cô và người khác nói chuyện, còn cho rằng cô là cô gái không có tình cảm.
Nhưng bây giờ nhìn cô, Ôn Thiếu Nhiên chỉ có một loại rung động khó có được, đây là điều trước giờ chưa từng có, chưa từng có một cô gái nào cho anh cảm xúc như thế, anh vốn nên hết sức chán ghét người vợ này, hôm nay lại để anh có loại cảm giác này, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Đi thôi, gần đây có một nhà hàng rất tốt." Ôn Thiếu Nhiên săn sóc giả vờ không phát hiện cô đang lúng túng vì không biết nấu ăn, dẫn đầu xoay người đi về phía cửa.
Lục Phi thấy thế vội vàng đi theo phía sau anh, đổi giày đi ra khỏi cửa.
Đây là lần đầu tiên hai người giống như một đôi vợ chồng, thong dong tự tại đi trên phố, coi như không nói chuyện với nhau, nhưng cảm giác này cũng làm cho Lục Phi kích động thật lâu, dù sao đây chính là cuộc sống cô mong chờ đã lâu, cô hi vọng cứ đi cùng anh như vậy, cả đời.
“Tại sao không giải thích?" Ôn Thiếu Nhiên thình lình thốt ra một câu như vậy.
“Cái gì?" Lục Phi không biết anh đang nói cái gì.
“Em thu mua nhà máy người ta, tại sao không giải thích với người ta cho rõ, em làm như vậy chỉ vì muốn nhà máy người ta tốt lên." Ôn Thiếu Nhiên quay đầu nhìn về phía cô, biết rõ đây là chuyện của cô, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn hỏi cô.
“Làm sao anh biết?" Biểu hiện trên mặt Lục Phi cơ bản không kịp che giấu, kinh ngạc không thôi.
“Ngày đó anh quay trở lại phòng bệnh, nghe được cuộc trò chuyện của em và cô gái kia." Ôn Thiếu Nhiên cứ nói: “Thật ra thì em đang giúp người quản đốc đó, em làm như vậy không chỉ để cho nhà máy ông ta thoát khỏi cảnh phá sản, cũng có thể giúp nhà máy ông ta thoát khỏi món nợ, anh nói đúng không?"
Lục Phi cố gắng để cho mình thoạt nhìn như không có luống cuống gì, nhưng lúc này cô không có biện pháp duy trì tỉnh táo nữa, giọng nói có chút kích động, “Không, em… không có tốt như anh nói vậy, em là một nhà kinh doanh, bất luận làm cái gì đều lấy tối đa hóa lợi nhuận làm mục đích, thu mua nhà máy kia cũng không ngoại lệ."
Chỉ khi làm việc, Lục Phi mới có dáng vẻ tự tin như vậy, cũng chỉ có như thế, cô mới dám trực tiếp đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên mà không cảm thấy sợ sệt, cho nên mỗi lần ở chung với Ôn Thiếu Nhiên, cô luôn tỏ vẻ tập trung tinh thần vào công việc.
Trừ giúp đỡ nhà họ Ôn vượt qua cửa ải khó khăn ra, cô còn hi vọng mình có thể trở thành người vợ có tài có đức của anh, như vậy anh có thể an tâm làm bác sĩ, nhưng mà bây giờ xem ra, mình cách việc trở thành người vợ tài đức một khoảng cách dài, tối thiếu bây giờ cô là vợ người ta, mà ngay cả việc nấu cơm cũng làm không xong, thật là mất thể diện.
Ôn Thiếu Nhiên nhìn ánh mắt của cô không tự chủ toát ra một chút bao dung, giống như trước mặt anh là một cô gái nhỏ quật cường mạnh miệng.
“Thật sao?" Anh cười nhạt, giọng nói mang theo khen ngợi cô: “Mặc kệ như thế nào, em đều làm một việc đúng đắn."
Gò má của Lục Phi không nhịn được đỏ ửng lên một chút, nghe anh khen ngợi, còn vui mừng hơn cả việc đàm phán thành công một hợp đồng lớn.
“Đến." Ôn Thiếu Nhiên cười một tiếng, dừng bước lại, xoay người nói với cô.
Lục Phi đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư của mình, cô nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy rõ nụ cười trong mắt anh, không khỏi trở nên càng thận trọng, càng thêm ngượng ngùng.
Ôn Thiếu Nhiên không vạch trần sự lúng túng của cô, trước tiên đẩy cửa nhà hàng ra đi vào, Lục Phi theo sát phía sau, cùng đi vào phòng ăn.
Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, trong nhà hàng có không ít người, Ôn Thiếu Nhiên đi về vị trí quen thuộc nằm gần cửa sổ.
“Bác sĩ Ôn, anh đã tới." Người phục vụ nơi này hiển nhiên rất quen với anh, “Như cũ sao?"
“Trên có một tấm bảng ghi tên món ăn." Anh nhìn về phía Lục Phi hỏi: “Em nhìn một chút coi muốn ăn món gì."
“Bác sĩ Ôn, chưa bao giờ thấy anh dẫn người đi cùng, vị này là…" Những nữ phục vụ trong nhà hàng đều thầm xem trọng anh, lần đầu tiên anh đưa một cô gái đến đây, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên và chút ghen tỵ.
“Vợ tôi." Ôn Thiếu Nhiên cười nhạt.
Lục Phi không thích người phục vụ mang theo ánh mắt say mê đó, không cần suy nghĩ lập tức mở miệng gọi thức ăn, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Tên một loạt các món ăn bật ra từ trong miệng Lục Phi, nhất thời khiến người nữ phục vụ trợn tròn mắt, không dám xác định hỏi lại lần nữa: “Ôn phu nhân, cô khẳng định phải gọi nhiều như vậy sao?"
“Dĩ nhiên, có vấn đề sao?" Lục Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn vào bảng tên của nữ phục vụ, lên tiếng khiêu khích.
Dường như nữ phục vụ cảm thấy thái độ thù địch của cô, lập tức im lặng không hỏi thêm nữa, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để viết thực đơn xong rồi vội vã rời đi.
“Ha ha, em hù dọa cô ấy." Ôn Thiếu Nhiên cười cười, đem chút biểu hiện bụng dạ hẹp hòi vừa rồi của Lục Phi để vào trong mắt, chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc anh càng ngày càng thấy hứng thú với cô.
diễn đàn Lê Quý Đôn
“Em…." Lục Phi chợt lấy lại tinh thần, mới phát giác mình thế nhưng vì ghen tỵ mà thất lễ, “Thật xin lỗi." Cô như cô gái nhỏ làm sai cúi thấp đầu nói xin lỗi.
“Em làm sai cái gì sao?" Ôn Thiếu Nhiên hỏi ngược lại, một bộ dáng xem kịch vui, vẻ mặt ấy là dáng vẻ nhẹ nhõm tự tại, đã rất lâu anh không có lộ ra vẻ mặt này ở trước mặt phụ nữ rồi, nhất là khi anh vốn nên chán ghét cô vợ trước mặt.
“Em…." Lúc Lục Phi đang ấp a ấp úng, không biết nên trả lời với anh như thế nào, phục vụ đưa bữa ăn đến, cô vội vàng di chuyển tầm mắt qua bàn ăn, nhắm mắt nói: “Em rất đói bụng." Tiếp theo lập tức vùi đầu bỏ thức ăn vào trong miệng, hoàn toàn quên mất việc phải giữ hình tượng ở trước mặt anh.
Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên thì ngược lại, bởi vì cô không để ý đến hình tượng khi ăn uống làm cho vẻ mặt trở nên phong phú, chưa từng gặp qua cô gái nào ăn nhiều giống như cô vậy, thật là mở rộng tầm mắt mà.
“Ha ha ha!" Nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, Ôn Thiếu Nhiên vốn là kinh ngạc há to mồm nhưng bỗng chốc cất tiếng cười to, đột nhiên tất cả khách trong phòng ăn đều nhìn về phía bàn bọn họ.
“Xem ra em rất đói bụng, người không biết còn tưởng anh ngược đãi vợ đấy." Anh không nhìn ánh mắt người ngoài, lạnh lùng trêu chọc.
Tay Lục Phi chợt dừng lại, toàn bộ lý trí trong đầu óc quay trở về, ý thức được mình thế nhưng không để ý đến hình tượng ăn như hổ đói trước mặt anh, mặt xoạt một cái trở nên đỏ bừng.
“Em…" Tay chân cô luống cuống, không biết nên giải thích tình huống trước mắt như thế nào.
“Ok, anh hiểu rõ, em rất đói." Anh cười nói với cô, còn mang một chút đắc ý trêu chọc, đẩy một bàn thức ăn đến trước mặt cô.
“Em… anh…" Lục Phi khá chắc chắn lúc này mặt mình đã trở nên đỏ bừng, “Anh cũng ăn."
Lục Phi đỏ mặt thả chậm động tác, bắt đầu thong thả ung dung dùng cơm, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn biến trở về dáng vẻ thiên kim tiểu thư nho giáo.
Ôn Thiếu Nhiên nhìn cô, đường cong ở khóe miệng càng giương càng cao, để cho anh càng thêm mong đợi cuộc sống sau này.
Hành động trêu đùa hơi thu lại, Ôn Thiếu Nhiên bắt đầu động đũa dùng cơm, sự dụng dao nĩa một cách tao nhã, khóe mắt lại trộm dò xét cô.
Mà Lục Phi cũng đang làm điều giống như vậy, chỉ là khi tầm mắt cô chạm vào ánh mắt của anh thì cô lập tức cúi đầu, bộ dạng giống như là làm chuyện xấu bị bắt, không dám liếc trộm nữa.
Ôn Thiếu Nhiên thấy thế môi mỏng khẽ cong, nụ cười trong mắt càng thêm say mê (hứng thú).
Một bữa ăn giữa hai người nhìn như đơn giản, nhưng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cả hai.
….
Sau lần hai người cùng ăn cơm trưa trước, trong lòng Lục Phi âm thầm thề, nhất định phải học nấu nướng cho thật giỏi, hơn nữa cũng không thể như quỷ chết đói, ăn như hổ đói ở trước mặt Ôn Thiếu Nhiên, mỗi lần nghĩ đến bữa trưa đó, cô lại hận không thể lập tức đào một cái hố chui xuống, ôi, thật sự là mất hết thể diện!
Cho nên trong khoảng giờ gian bị bắt ép nghỉ ngơi này, Lục Phi còn cố gắng học nấu cơm hơn cả năm tháng học tập tại trường, hơn nữa cô tốn nhiều tiền mời đầu bếp nổi tiếng dạy riêng cho mình, cô thật sự dùng hết sức lực để học tập, nói gì cũng muốn nấu ra một bàn thức ăn tươm tất.
Cô lợi dụng thời gian Ôn Thiếu Nhiên đến bệnh viện làm, nhờ đầu bếp nổi tiếng đến nhà chỉ dạy mình, cuối cùng trời không phụ người có lòng, mới một tuần, cô đã làm ra các món ăn tương đối vừa miệng.
Lúc người thầy giáo dạy nấu ăn của cô rời đi cũng nói, chỉ cần cô chăm chỉ luyện tập, không bao lâu nữa là có thể nấu được một bàn ăn ngon miệng, khích lệ như vậy, khiến Lục Phi phấn khởi đến quên mình chỉ là người mới học nấu được một tuần lễ, muốn thử.
Sáng sớm, không lâu sau khi Ôn Thiếu Nhiên đến bệnh viện làm, cô đi ra cửa chuẩn bị mua nguyên liệu nấu các món cần dùng hôm nay.
Khi Ôn Thiếu Nhiên trở về lập tức nhìn thấy một bàn đầy ắp món ăn, trong không khí còn tản ra mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ vị giác con người.
“Đừng nói cho anh…" Ôn Thiếu Nhiên đưa tay chỉ thức ăn trên bàn, mặt không thể tưởng tượng nổi, “Đều là em nấu?"
“Em mới vừa học, muốn anh cho chút ý kiến." Lục Phi xấu hổ nói, không được tự nhiên vuốt vuốt mái tóc đen nhánh.
“Vậy anh thật sự muốn thưởng thức một chút." Ôn Thiếu Nhiên đi tới bồn rửa tay cạnh phòng bếp, rửa sạch tay rồi tự động ngồi xuống bàn ăn, “Ngồi xuống đi."
Lục Phi cởi tạp dề ra ngồi xuống, bộ dạng rất hồi hộp, giống như chờ đợi một thử thách to lớn, dõi mắt theo anh không thả.
Ôn Thiếu Nhiên nở một nụ cười với cô, trêu đùa: “Em nhìn ăn chằm chằm như vậy, anh rất khó nuốt trôi."
“Thật xin lỗi." Lục Phi vội vàng cúi đầu.
“Em cúi đầu, chẳng lẽ không muốn biết đánh giá của anh về mấy món ăn này sao?" Giọng nói của anh rõ ràng hàm chứa nụ cười, “Biểu hiện của em như thế là rất không có tự tin, đường đường là tiểu thư nhà họ Lục không thể như vậy."
Nghe được lời lấy lòng như thế, dù Lục Phi xấu hổ thế nào, cũng không thể không ngẩng đầu lên, trời ạ, ở trên thương trường cô luôn luôn là một cô gái dũng cảm, có thể dễ dàng nói chuyện làm ăn với người ta mà không thay đổi sắc mặt, nhưng đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên, cô lại giống như cô gái nhỏ chưa từng thấy qua việc đời, luôn luôn cẩn thận, tại sao không thể ung dung đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên vậy?
“Còn có thể sao?" Anh nhìn từng món từng món ăn mà cô làm, đôi tay Lục Phi nắm thật chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối, có thể thấy được lúc này cô cẳng thẳng đến cỡ nào.
Ôn Thiếu Nhiên nhai chầm chậm, cứ im lặng không mở miệng, nhìn vẻ mặt hồi hộp lại mong đợi của Lục Phi, con người ác độc trong cơ thể anh lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, anh giống như là trêu chọc Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu, nét mặt của cô càng phong phú, tâm tình của anh lại càng tốt.
Anh cố ý im lặng không nói, chính là muốn nhìn bộ dáng nóng nảy của cô, như thế cô có vẻ chân thật hơn, không lạnh lẽo giống như người ngoài đồn đãi, cao đến không thể leo tới.
“Như thế nào?" Lục Phi Thiếu kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa.
“Ừ, cũng không tệ lắm." Trầm mặt hồi lâu, cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên cũng ‘khai ân’ cho cô một chút vui vẻ.
Lời anh nói là sự thật, coi như đây là thành quả lần đầu tiên cô xuống bếp, đúng là rất khá rồi.
“Có thật không?" Ánh mắt Lục Phi sáng lên, thái độ cũng biến thành chim sẻ tung tăng.
diễn đàn Lê Quý Đôn
“Dĩ nhiên, anh sẽ không bởi vì thức ăn do em nấu, cứ thế ngược đãi dạ dày của mình, vì anh không chuẩn bị thuốc bao tử." Anh nói xong nhỏ giọng bật cười.
Lục Phi không biết mình nên vui mừng hay nên tức giận, rõ ràng cảm thấy anh là cố ý giễu cợt mình, nên tức giận, nhưng cô không thể tức giận được, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp, trời ơi, chẳng lẽ cô có khuynh hướng bị ngược?
“Bà xã, không thể tưởng tượng được em không chỉ là người tài có thiên phú về kinh doanh, còn là đầu bếp có tiềm năng, em cần phải tiếp tục cố gắng, từ nay về sau anh xem như có may mắn gặp em rồi." Ôn Thiếu Nhiên bỗng dưng cúi người tiến đến trước mặt cô cười nói.
Hai tay của Lục Phi kìm lòng không được nắm chặt chiếc áo ngực của mình, sợ trái tim sẽ nhảy ra, anh vừa gọi cô là cái gì, bà xã…. đó, gọi thân mật như vậy, anh rất ít gọi cô như thế, cô dường như không thể ức chế nổi cuồng loạn đang nổi dậy.
Nhưng cô chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, “Em nhất định sẽ cố gắng."
Trời ạ, câu trả lời đáng yêu đến cỡ nào, Ôn Thiếu Nhiên gần như không nhịn được muốn hôn lên đôi môi anh đào mê người kia, nhưng lý trí tự nói với mình, không thể như vậy, cô gái trước mắt này vẫn chỉ là vợ của anh, chưa thật sự làm người yêu của anh.
Anh có chút kỳ vọng ngày cô trở thành người yêu của mình.
----------oOo----------
Tác giả :
Lương Hải Yến