Ông Xã Chày Bửa
Chương 67: Điên rồ...
Bắc Tân Khởi nhìn bóng dáng bước xa dần của Mạc Yến, rồi lại nhìn Mộ Kỳ Ân đang đổ vào người mình, do dự chút rồi khẽ gật đầu.
Khóe môi Mộ Kỳ Ân khẽ nhếch lên, nở nụ cười đầy gian xảo, tay vòng qua ôm lấy eo Bắc Tân Khởi, rồi từ từ bước vào phía trong đại sảnh.
Bước ra khỏi biệt thự nhà họ Phàm, Mạc Yến và Mộ Thám bước về nơi để xe.
Mộ Thám định lên xe ngồi vào ghế lái chính, vừa mới bước được một chân lên xe, bỗng nghe Mạc Yến lên tiếng:
- Để tôi lái cho!
Mộ Thám có chút bất ngờ, từ từ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy tò mò...
Cô ấy muốn lái?
- Lên xe!
Mạc Yến đẩy Mộ Thám lên xe,bản thân thì ngồi lên ghế lái chính, nhanh tay nắm lấy vô lăng, bàn chân đi đôi giày gót nhọn 10 phân, dậm chân ga đến hết cỡ, chiếc siêu xe màu đen phóng vút như bay ra khỏi khu biệt thự....
Một loạt động tác,nhẹ nhàng, thuần thục, thậm chí Mộ Thám còn chưa kịp có phản ứng gì....
- Mạc Yến, chậm lại chút!
Mộ Thám vội vàng ngồi ngay ngắn, thắt dây an toàn, và cố gắng nhìn rõ con đường phía trước.... Mạc yến tăng tốc, chiếc xe lao đi vun vút...
Đồng hồ báo tốc độ, không ngừng ngoáy tít....
Trong giây lát, đầu óc Mộ Thám như tạm thời ngừng hoạt động...
Đến khi kịp hồi thần, đưa mắt từ từ nhìn sang phía lái chính, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Nha đầu này từng đua xe rồi ư?
Tốc độ nhanh điên rồ, nhưng lại rất hợp ý Mộ Thám.
Kịch tính như này, hắn thích!
Chỉ là, cô nhóc làm trò gì mà tăng tốc kinh vậy chứ?
Nghĩ đến đây,đôi mắt hắn khẽ nheo lại,hàng lông mày khẽ nhướn lên....
Đang định nói gì.... thì bỗng...một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao ra từ một con đường khác,hai chiếc xe đang lao về phía nhau....
- Mạc Yến cẩn thận!
Mộ Thám hoảng hốt, hét lớn, định giơ tay ra giữ lấy vô lăng, thì Mạc Yến khẽ lách xe sang ven đường thêm một chút, chiếc siêu xe vụt qua đầu chiếc xe tải rồi lao vút đi tiếp.
Sự cố bất ngờ được nhẹ nhàng hóa giải.
Mộ Thám thở phào một cái,tay giữ lấy vô lăng.
- Thôi, tốt nhất là để tôi lái cho!
- Tin tôi đi!
Mạc Yến hất tay Mộ Thám ra,quay ngoắt đầu xe, rẽ sang một con đường khác, chiếc xe tiếp tục lao đi vun vút trong màn đêm....
... Biệt thự Phàm gia....
Bắc Tân Khởi dìu Mộ Kỳ Ân về phòng nghỉ,ngồi cạnh bên cô ta.
Chỉ là, cứ nghĩ không biết giờ Mạc Yến đang đi đâu, làm gì... hắn lại thấy lo lắng.
Gọi vài cuộc điện thoại, đối phương đều không bắt máy.
Không nghe thấy giọng cô, Bắc Tân Khởi thấy không yên,cách vài phút, lại ấn số gọi, vẫn không ai bắt máy.
Hắn đành gọi vào số Mộ Thám.
Vài giây, tiếng Mộ Thám truyền vào ở đầu dây bên kia.
- Ha ha... thật kích thích, Mạc Yến, chậm chút đi!
- A... cẩn thận, phía trước có xe kìa.
- Ha ha.... cô nhóc, được đấy!
Rồi tiếng cười của hai người vang lên không ngớt.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Bắc Tân Khởi lạnh xuống vài phần, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Hai người họ đang làm trò gì vậy?
Đua xe ư?
Nha đầu này điên rồi sao?
- Sao vậy?
Thấy sắc mặt Bắc Tân Khởi không bình thường, Mộ Kỳ Ân lên tiếng thăm dò.
Bắc Tân Khởi không trả lời... cầm điện thoại, hét lớn:
- Mộ Thám, cậu lập tức đưa Mạc Yếm về đây cho tôi!
Đáp lại hắn, chỉ là tiếng gió gào thét quyện vào tiếng cười sảng khoái của Mộ Thám.
Rõ ràng,đối phương không nghe thấy những gì hắn nói.....
Khóe môi Mộ Kỳ Ân khẽ nhếch lên, nở nụ cười đầy gian xảo, tay vòng qua ôm lấy eo Bắc Tân Khởi, rồi từ từ bước vào phía trong đại sảnh.
Bước ra khỏi biệt thự nhà họ Phàm, Mạc Yến và Mộ Thám bước về nơi để xe.
Mộ Thám định lên xe ngồi vào ghế lái chính, vừa mới bước được một chân lên xe, bỗng nghe Mạc Yến lên tiếng:
- Để tôi lái cho!
Mộ Thám có chút bất ngờ, từ từ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy tò mò...
Cô ấy muốn lái?
- Lên xe!
Mạc Yến đẩy Mộ Thám lên xe,bản thân thì ngồi lên ghế lái chính, nhanh tay nắm lấy vô lăng, bàn chân đi đôi giày gót nhọn 10 phân, dậm chân ga đến hết cỡ, chiếc siêu xe màu đen phóng vút như bay ra khỏi khu biệt thự....
Một loạt động tác,nhẹ nhàng, thuần thục, thậm chí Mộ Thám còn chưa kịp có phản ứng gì....
- Mạc Yến, chậm lại chút!
Mộ Thám vội vàng ngồi ngay ngắn, thắt dây an toàn, và cố gắng nhìn rõ con đường phía trước.... Mạc yến tăng tốc, chiếc xe lao đi vun vút...
Đồng hồ báo tốc độ, không ngừng ngoáy tít....
Trong giây lát, đầu óc Mộ Thám như tạm thời ngừng hoạt động...
Đến khi kịp hồi thần, đưa mắt từ từ nhìn sang phía lái chính, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Nha đầu này từng đua xe rồi ư?
Tốc độ nhanh điên rồ, nhưng lại rất hợp ý Mộ Thám.
Kịch tính như này, hắn thích!
Chỉ là, cô nhóc làm trò gì mà tăng tốc kinh vậy chứ?
Nghĩ đến đây,đôi mắt hắn khẽ nheo lại,hàng lông mày khẽ nhướn lên....
Đang định nói gì.... thì bỗng...một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao ra từ một con đường khác,hai chiếc xe đang lao về phía nhau....
- Mạc Yến cẩn thận!
Mộ Thám hoảng hốt, hét lớn, định giơ tay ra giữ lấy vô lăng, thì Mạc Yến khẽ lách xe sang ven đường thêm một chút, chiếc siêu xe vụt qua đầu chiếc xe tải rồi lao vút đi tiếp.
Sự cố bất ngờ được nhẹ nhàng hóa giải.
Mộ Thám thở phào một cái,tay giữ lấy vô lăng.
- Thôi, tốt nhất là để tôi lái cho!
- Tin tôi đi!
Mạc Yến hất tay Mộ Thám ra,quay ngoắt đầu xe, rẽ sang một con đường khác, chiếc xe tiếp tục lao đi vun vút trong màn đêm....
... Biệt thự Phàm gia....
Bắc Tân Khởi dìu Mộ Kỳ Ân về phòng nghỉ,ngồi cạnh bên cô ta.
Chỉ là, cứ nghĩ không biết giờ Mạc Yến đang đi đâu, làm gì... hắn lại thấy lo lắng.
Gọi vài cuộc điện thoại, đối phương đều không bắt máy.
Không nghe thấy giọng cô, Bắc Tân Khởi thấy không yên,cách vài phút, lại ấn số gọi, vẫn không ai bắt máy.
Hắn đành gọi vào số Mộ Thám.
Vài giây, tiếng Mộ Thám truyền vào ở đầu dây bên kia.
- Ha ha... thật kích thích, Mạc Yến, chậm chút đi!
- A... cẩn thận, phía trước có xe kìa.
- Ha ha.... cô nhóc, được đấy!
Rồi tiếng cười của hai người vang lên không ngớt.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Bắc Tân Khởi lạnh xuống vài phần, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Hai người họ đang làm trò gì vậy?
Đua xe ư?
Nha đầu này điên rồi sao?
- Sao vậy?
Thấy sắc mặt Bắc Tân Khởi không bình thường, Mộ Kỳ Ân lên tiếng thăm dò.
Bắc Tân Khởi không trả lời... cầm điện thoại, hét lớn:
- Mộ Thám, cậu lập tức đưa Mạc Yếm về đây cho tôi!
Đáp lại hắn, chỉ là tiếng gió gào thét quyện vào tiếng cười sảng khoái của Mộ Thám.
Rõ ràng,đối phương không nghe thấy những gì hắn nói.....
Tác giả :
TueNghiAn