Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Chương 179: Sợ hãi gần tình thân
Editor: Đường Thất Công Tử
"Cậu sao rồi?" Monica khom người, thở hồng hộc hỏi.
Phó Thần Thương bị thương sợ rằng không nhẹ, nếu không An Cửu sẽ không vội vã như vậy để cho cô đưa hai đứa bé đến đây, tính hình lúc đó, đơn giản chính là ý cuối cùng muốn để cho bọn nhỏ và Phó Thần Thương gặp mặt. Dọc theo đường đi trong lòng cô bất ổn, Phạn Phạn và Đoàn Đoàn hỏi cô đi nơi nào, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói dẫn bọn trẻ đi gặp ba ba.
"Vừa mới làm phẫu thuật xong, người còn chưa tỉnh." Kiều Tang trả lời, nhìn Phạn Phạn và Đoàn Đoàn thở dài, không nghĩ tới hai đứa bé và người nhà họ Phó gặp nhau trong tình huống này.
"Mẹ... Ba ba đâu? Phạn Phạn buồn ngủ quá..." Phạn Phạn ở trong chỗ cổ mẹ cọ hai cái, giống như đầu con gà mổ gạo, sau đó không tới ba giây đồng hồ thì ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt đứa nhỏ nhỏ nhắn sau khi ngủ đỏ bừng, hai tay vẫn ôm chặt mama chân nhỏ mềm mại mà pi-pô pi-pô... Ở một bên ông già thấy thế cả trái tim cũng mềm, trong mắt bốc lên nước mắt đục ngầu.
Phó Hoa Sênh vừa dàn xếp tốt cho Phùng Uyển, lúc đi tới vừa vặn bắt gặp một màn Phạn Phạn ôm An Cửu gọi mama, như bị sét đánh ngay tại chỗ, không cách nào tin mà nhìn An Cửu, "A -- này... Đây là cái gì... Đây là chị sinh sao?!"
Ông già lập tức tức giận dùng gậy gõ anh một cái, "Nói thế nào đây! Quỷ gào gì! Đừng dọa đến cô bé!"
Bên này Phó Hoa Sênh còn không chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một đứa nhỏ như phấn điêu ngọc mài(1), con ngươi kinh ngạc sắp rơi, nhìn Phạn Phạn, lại nhìn Đoàn Đoàn, nhìn lại An Cửu, đơn giản có nhiều kẽ hở quá xem không hết.
(1) Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Đoàn Đoàn nhìn tất cả mọi người một vòng, ánh mắt vững vàng rơi vào trên người Phó Hoa Sênh gần nhất, ngước đầu nhỏ, mặt chuyên chú và tìm tòi nghiên cứu mà nhìn anh ta, trong khoảng thời gian ngắn, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
An Cửu nhìn ra trong lòng Đoàn Đoàn đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp hủy suy đoán của nó, "Không cần nhìn, anh ta không phải là ba ba của con."
"A, thật may." Mặt Đoàn Đoànbình tĩnh mà nói.
Sau đó Phó Hoa Sênh cũng không bình tĩnh được, đâu chỉ không bình tĩnh, đơn giản phát điên, "Tôi dám dùng nhân cách của tôi và tiết tháo(khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục) đánh cược, đứa nhỏ xấu xa này tuyệt đối giống anh hai! Quá đặc biệt thiếu đánh này!" Die n#$^ Đàn%^LÊ Quý ĐÔn《Dươngfd Thất Công Tử
Vừa dứt lời đã bị gậy của ông già công kích bất ngờ, "Mày mới thiếu đánh!"
"Dạ dạ dạ, con thiếu đánh con thiếu đánh... Ba ruột, này... Cuối cùng xảy ra chuyện gì đây?" Phó Hoa Sênh ngồi chồm hổm xuống, mới lạ không dứt mà nhìn chằm chằm bản sao nhỏ Phó Thần Thương trước mắt, "Hi bé bi, anh là chú ba của con~~~"
An Cửu không nhìn thẳng Phó Hoa Sênh, một tay ôm Phạn Phạn, một tay sờ sờ đầu nhỏ Đoàn Đoàn giới thiệu, "Đoàn Đoàn, đây là ông nội."
"Ông nội?"
"Ừ, đã mua quà tặng cho cháu, sách cháu ngày ngày đặt ở phía dưới gối đầu chính là ông nội mua cho cháu."
Đoàn Đoàn vừa nghe lập tức giòn giả gọi một tiếng, "Ông nội!"
"A! Tốt tốt... Đoàn Đoàn thật ngoan!" Ông cụ nghe được An Cửu nói Đoàn Đoàn đặt sách ông đưa cho nó ở phía dưới gối đầu thì xúc động không thôi, lại nghe được cháu gọi "Ông nội", cảm thấy đời này cũng đáng giá, tay vươn ra run rẩy, muốn sờ cái đầu nhỏ của cháu, vẫn vì sợ quá đường đột mà thu trở lại, đè nén xúc động và phấn khởi, "Đã trễ thế này, hãy để cho hai đứa bé nghỉ ngơi trước đi! Tất cả chờ sáng sớm ngày mai hãy nói, cậu hai cháu tạm thời không có việc gì."
Sáng sớm ngày mai Monica có trường thi, An Cửu khuyên cô đi về, Kiều Tang cũng vậy, sáng mai còn phải diễn, An Cửu nhờ cậy Phó Hoa Sênh đưa cô, bởi vì vừa đúng có chuyện muốn hỏi Phó Hoa Sênh, lần này Kiều Tang phối hợp trả thù.
--- ------ -------
Sáng ngày hôm sau, quan sát xuống các hạng mục kiểm tra triệu chứng bệnh của Phó Thần Thương xu hướng(2) cũng bình thường, bệnh tình cũng đã ổn định, vì vậy bị chuyển đến phòng bệnh VIP.
(2) Xu hướng: sự thiên về một hướng nào đó trong quá trình hoạt động.
Lúc này Phạn Phạn và Đoàn Đoàn cũng đã tỉnh ngủ, hai đầu nhỏ cùng nhau chen ở trước giường, các loại tò mò quan sát Phó Thần Thương nằm ở trên giường bệnh, tư thế vây quanh xem kia giống như xem động vật trong vườn thú.
"Mẹ, đây chính là ba ba?" Phạn Phạn đưa ra một ngón tay đâm đâm mặt Phó Thần Thương, nghiêng đầu hỏi An Cửu, trong đôi mắt to tràn đầy thất vọng không cách nào che giấu.
Cô cảm nhận giữa ba ba phải là người quyền thế, cao lớn, anh tuấn, tiêu sái(3), tốt nhất là trên đầu đeo mũ trắng thật cao, là một người đầu bếp rất lớn. Nhưng mà ba ba trước mắt này hiển nhiên với trong tưởng tượng của cô bé chênh lệch quá xa.
(3) Anh tuấn: (Từ cũ, Văn chương) (người đàn ông trẻ) có tướng mạo đẹp và tài giỏi hơn người. Tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao.
"Ừ." An Cửu gật đầu, bởi vì một đêm không ngủ, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ mệt mỏi.
"Thật sự ba ba vì cứu mẹ và dì nhỏ mới bị thương sao?" Nghĩ tới đây, Phạn Phạn miễn cưỡng tăng cho người ba ba này mấy phần.
“Đúng, ba ba vì bị thương rất nặng ngủ thiếp đi, cho nên chúng ta cùng nhau ở đây chăm sóc ba ba, đánh thức ba ba có được hay không?" Giờ phút này trạng thái cơ thể An Cửu vô cùng không tốt, ngay cả nói thêm một câu cũng rất nhọc nhằn, trong đầu một đoàn tương hồ, trong lổ tai vo ve tiếng kêu trong tai, suýt nữa một giây kế tiếp sẽ ngất đi, nhưng khi nhìn nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt suy yếu đàn ông, còn có hai khéo léo đáng yêu đứa nhỏ, vẫn cứ chống đỡ xuống.
"Được!" Phạn Phạn dùng sức gật đầu. Die n#$^ Đàn%^LÊ Quý ĐÔn《Dươngfd Thất Công Tử
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, ba ba không có việc gì!" Đoàn Đoàn rất hiểu chuyện mà an ủi cô.
Cụ ông cười mà gõ cửa đi vào, người khiêm nhường đi ở phía sau, đẩy một xe nhỏ nhiều loại điểm tâm sáng(4).
"Đến đây, các bé bi tới đây ăn điểm tâm đi! Ông nội không biết các cháu thích ăn cái gì, cho nên mỗi loại mua một ít!" Cụ ông tinh thần phơi phới, giống như trong một đêm trẻ ra 10 tuổi, hài lòng mà nhìn hai cháu nhỏ ngoan, thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
"Oa ô ~ ăn điểm tâm ~" Phạn Phạn là người đầu tiên nhào như bay qua.
"An Cửu, mau tới đây ăn cái gì đi!" Cụ ông lập tức chào hỏi, "Cô bé này, một đêm cũng không ngủ sao? Sắc mặt kém như vậy, vành mắt cũng xuất hiện quầng thâm! Bác sĩ đã nói không có sao, nó chỉ suy yếu như vậy thôi! Cậu hai bảo vệ các con là việc nó phải làm, cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không đổ lên trên người các con được, không cần áp lực lớn như vậy!"
Phạn Phạn một hơi cắn rơi nửa cái bánh bao thịt trắng, "Mẹ, mau tới ăn! Nói không chừng ba ba nhìn chúng ta ăn ăn ngon ở đây, cũng thèm mà tỉnh dậy ăn!"
Đoàn Đoàn thong thả ung dung mà cắn một miếng bánh, mặt không thay đổi liếc nhìn em gái, một vẻ mặt như bị nghẹn.
Đoàn Đoàn để xuống bánh bao, cẩn thận bưng bát cháo đưa qua cho An Cửu, "Mẹ uống cháo!"
"Ngoan ~" Con trai bé bi tự mình đưa tới cháo, An Cửu coi như không có khẩu vị đi nữa cũng uống hơn nửa bát.
Thấy An Cửu giáo dục con phải lẽ hiểu chuyện thân thiết như vậy, cụ ông ở một bên thấy thế gật đầu liên tục. Vừa bắt đầu ông còn có chút bận tâm tính tình An Cửu gì gì đó, đứa con đi theo cô có thể sẽ tương đối ngang tàng(tỏ ra bất chấp, không sợ gì, không chịu khuất phục ai, hiện tại chứng minh anh lo lắng hoàn toàn là dư thừa, hai tiểu bé bi đơn giản rất nhận người thương yêu.
--- ------ ----- Phòng bệnh bên cạnh
Phó Hoa Sênh trông chừng ở trước giường bệnh, mắt tìm kiếm Phùng Uyển vẫn còn ở ngủ mê man trên giường bệnh, chờ bà mở mắt lập tức thích thú mở miệng nói: "Cuối cùng mẹ cũng tỉnh, nói cho mẹ biết một tin tức tốt!"
Phùng Uyển vội vàng chống thân thể ngồi dậy, "Thần Thần tỉnh sao?"
"Không phải."
Phùng Uyển vừa nghe lập tức hào hứng rã rời, nén giận mà nhìn Phó Hoa Sênh một cái, "Vậy còn có thể có tin tức gì tốt, tin tức gì tốt cũng không liên quen đến tôi, hiện tại tôi chỉ muốn Thần Thần bình an(Không xảy ra hoạn nạn, không có gì nguy hiểm), những cái gì khác tôi không muốn..."
"Anh hai đã chuyển tới VIP phòng bệnh, sẽ không có vấn đề quá lớn, chẳng qua tỉnh lại là chuyện sớm muộn!"
"Thật sao?" Lúc này Phùng Uyển mới thoáng yên lòng, "Cuối cùng là tin tức tốt gì?"
"Mẹ, mẹ có muốn ôm cháu hay không?" Phó Hoa Sênh cười hai tiếng hì hì, sau đó thần bí hề hề hỏi.
Phùng Uyển nhếch mi nhìn anh, không nói hai lời lập tức quất về phía cánh tay anh một cái, "Con còn chê bà lão này chưa đủ bận hay sao? Lại ở bên ngooài làm chuyện gì cho mẹ?"
"Xì! Đau! Mẹ, mẹ đánh đứa con tốt nhất làm gì! Cũng không phải là con sinh cho mẹ! Là anh hai..."(editor: e hèm đàn ông sinh con cả nhà ợ-.-)
"Con nói gì?"
"Con nói anh hai ở bên ngoài sinh cho mẹ một đôi trẻ mập mạp, một trai một gái người gặp người thích! Năm nay hai anh em đã năm tuổi! Bắt đầu vi không? Có phải trong nháy mắt tâm tình thoải mái hay không?"
Thần Thần sinh, một trai một gái, năm tuổi... Trong khoảng thời gian ngắn Phó Hoa Sênh cho bà quá nhiều tin tức, mỗi cái đều là thuốc nổ mạnh, Phùng Uyển kinh ngạc không biết nên phản ứng thế nào.
"Sanh Sanh, con nói rõ cho mẹ! Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Một trai một gái cái gì? Cậu hai sinh ở bên ngoài? Nó sinh với ai? Chẳng lẽ là Tô... Không, không thể nào! Năm tuổi... Là con bé An Cửu kia sao? Năm đó rõ ràng mẹ tận mắt thấy nó hủy đứa bé trong bụng đi mà! Vậy càng không thể nào..."
"Trên thực tế chính là chuyện không thể nào biến thành sự thật." Phó Hoa Sênh nhún nhún vai, "Về phần tại sao, mẹ sẽ phải hỏi chồng mẹ! Tối hôm qua con cũng vừa mới biết!"
"Tối hôm qua? Tối hôm qua con đã biết, sao đến bây giờ mới nói cho mẹ biết! Con – đứa nhỏ chết tiệt này! Người đâu? Người ở đâu? Mau dẫn mẹ qua!" Phùng Uyển vừa oán trách, vừa luống cuống tay chân mà rời giường, "Mẹ như vậy coa được hay không? Có muốn đổi quần áo hay không?"
"Đi đi đi, người đẹp! Mẹ là bà nội đẹp nhất trên đời!"
Vẻ mặt Phó Hoa Sênh như nịnh bợ dâng của quý, kéo Phùng Uyển cùng nhau đi đến cửa ngoài phòng bệnh của Phó Thần Thương.
Có lẽ là sợ hãi gần tình thân, lúc Phùng Uyển đứng ở cửa đột nhiên gặp trở ngại(5)
(4) Bữa ăn sáng hay còn gọi là bữa sáng, bữa lót dạ hay bữa điểm tâm là bữa ăn đầu tiên trong ngày, thường là vào buổi sángsau khi thức dậy với thực đơn thường gồm những món thức ăn nhanh, nhẹ kèm theo các món tráng miệng và giải khát như trà, sữa, cà phê, nước giải khát.... Mỗi một quốc gia, dân tộc, vùng miền, mỗi nền văn hóa trên thế giới đều có những bữa điểm tâm đa dạng theo cách khác nhau.
Một bữa điểm tâm hiện đại nhanh gọn với hai lát bánh mì và một quả trứng ốp la
Các chuyên gia dinh dưỡng cho rằng bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày và là nền tảng để cung cấp dinh dưỡng có lợi nhất cho sức khoẻ. Nhiều nhà dinh dưỡng đã xác định được giá trị của bữa ăn nhanh vào buổi sáng, bữa ăn sáng chiếm từ 1/4 - 1/3 (25 - 30%) tổng năng lượng cả ngày, nên cần phải là bữa ăn đầy đủ dưỡng chất nhất. Thiếu ăn sáng có thể sẽ gây hậu quả bất lợi đến các hoạt động cơ thể và tinh thần trong suốt một buổi sáng.
(5) Trở ngại: cái gây khó khăn, làm cản trở, cản trở, làm cho không tiến hành được dễ dàng, suôn sẻ.
"Cậu sao rồi?" Monica khom người, thở hồng hộc hỏi.
Phó Thần Thương bị thương sợ rằng không nhẹ, nếu không An Cửu sẽ không vội vã như vậy để cho cô đưa hai đứa bé đến đây, tính hình lúc đó, đơn giản chính là ý cuối cùng muốn để cho bọn nhỏ và Phó Thần Thương gặp mặt. Dọc theo đường đi trong lòng cô bất ổn, Phạn Phạn và Đoàn Đoàn hỏi cô đi nơi nào, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói dẫn bọn trẻ đi gặp ba ba.
"Vừa mới làm phẫu thuật xong, người còn chưa tỉnh." Kiều Tang trả lời, nhìn Phạn Phạn và Đoàn Đoàn thở dài, không nghĩ tới hai đứa bé và người nhà họ Phó gặp nhau trong tình huống này.
"Mẹ... Ba ba đâu? Phạn Phạn buồn ngủ quá..." Phạn Phạn ở trong chỗ cổ mẹ cọ hai cái, giống như đầu con gà mổ gạo, sau đó không tới ba giây đồng hồ thì ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt đứa nhỏ nhỏ nhắn sau khi ngủ đỏ bừng, hai tay vẫn ôm chặt mama chân nhỏ mềm mại mà pi-pô pi-pô... Ở một bên ông già thấy thế cả trái tim cũng mềm, trong mắt bốc lên nước mắt đục ngầu.
Phó Hoa Sênh vừa dàn xếp tốt cho Phùng Uyển, lúc đi tới vừa vặn bắt gặp một màn Phạn Phạn ôm An Cửu gọi mama, như bị sét đánh ngay tại chỗ, không cách nào tin mà nhìn An Cửu, "A -- này... Đây là cái gì... Đây là chị sinh sao?!"
Ông già lập tức tức giận dùng gậy gõ anh một cái, "Nói thế nào đây! Quỷ gào gì! Đừng dọa đến cô bé!"
Bên này Phó Hoa Sênh còn không chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một đứa nhỏ như phấn điêu ngọc mài(1), con ngươi kinh ngạc sắp rơi, nhìn Phạn Phạn, lại nhìn Đoàn Đoàn, nhìn lại An Cửu, đơn giản có nhiều kẽ hở quá xem không hết.
(1) Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Đoàn Đoàn nhìn tất cả mọi người một vòng, ánh mắt vững vàng rơi vào trên người Phó Hoa Sênh gần nhất, ngước đầu nhỏ, mặt chuyên chú và tìm tòi nghiên cứu mà nhìn anh ta, trong khoảng thời gian ngắn, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
An Cửu nhìn ra trong lòng Đoàn Đoàn đang suy nghĩ cái gì, trực tiếp hủy suy đoán của nó, "Không cần nhìn, anh ta không phải là ba ba của con."
"A, thật may." Mặt Đoàn Đoànbình tĩnh mà nói.
Sau đó Phó Hoa Sênh cũng không bình tĩnh được, đâu chỉ không bình tĩnh, đơn giản phát điên, "Tôi dám dùng nhân cách của tôi và tiết tháo(khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục) đánh cược, đứa nhỏ xấu xa này tuyệt đối giống anh hai! Quá đặc biệt thiếu đánh này!" Die n#$^ Đàn%^LÊ Quý ĐÔn《Dươngfd Thất Công Tử
Vừa dứt lời đã bị gậy của ông già công kích bất ngờ, "Mày mới thiếu đánh!"
"Dạ dạ dạ, con thiếu đánh con thiếu đánh... Ba ruột, này... Cuối cùng xảy ra chuyện gì đây?" Phó Hoa Sênh ngồi chồm hổm xuống, mới lạ không dứt mà nhìn chằm chằm bản sao nhỏ Phó Thần Thương trước mắt, "Hi bé bi, anh là chú ba của con~~~"
An Cửu không nhìn thẳng Phó Hoa Sênh, một tay ôm Phạn Phạn, một tay sờ sờ đầu nhỏ Đoàn Đoàn giới thiệu, "Đoàn Đoàn, đây là ông nội."
"Ông nội?"
"Ừ, đã mua quà tặng cho cháu, sách cháu ngày ngày đặt ở phía dưới gối đầu chính là ông nội mua cho cháu."
Đoàn Đoàn vừa nghe lập tức giòn giả gọi một tiếng, "Ông nội!"
"A! Tốt tốt... Đoàn Đoàn thật ngoan!" Ông cụ nghe được An Cửu nói Đoàn Đoàn đặt sách ông đưa cho nó ở phía dưới gối đầu thì xúc động không thôi, lại nghe được cháu gọi "Ông nội", cảm thấy đời này cũng đáng giá, tay vươn ra run rẩy, muốn sờ cái đầu nhỏ của cháu, vẫn vì sợ quá đường đột mà thu trở lại, đè nén xúc động và phấn khởi, "Đã trễ thế này, hãy để cho hai đứa bé nghỉ ngơi trước đi! Tất cả chờ sáng sớm ngày mai hãy nói, cậu hai cháu tạm thời không có việc gì."
Sáng sớm ngày mai Monica có trường thi, An Cửu khuyên cô đi về, Kiều Tang cũng vậy, sáng mai còn phải diễn, An Cửu nhờ cậy Phó Hoa Sênh đưa cô, bởi vì vừa đúng có chuyện muốn hỏi Phó Hoa Sênh, lần này Kiều Tang phối hợp trả thù.
--- ------ -------
Sáng ngày hôm sau, quan sát xuống các hạng mục kiểm tra triệu chứng bệnh của Phó Thần Thương xu hướng(2) cũng bình thường, bệnh tình cũng đã ổn định, vì vậy bị chuyển đến phòng bệnh VIP.
(2) Xu hướng: sự thiên về một hướng nào đó trong quá trình hoạt động.
Lúc này Phạn Phạn và Đoàn Đoàn cũng đã tỉnh ngủ, hai đầu nhỏ cùng nhau chen ở trước giường, các loại tò mò quan sát Phó Thần Thương nằm ở trên giường bệnh, tư thế vây quanh xem kia giống như xem động vật trong vườn thú.
"Mẹ, đây chính là ba ba?" Phạn Phạn đưa ra một ngón tay đâm đâm mặt Phó Thần Thương, nghiêng đầu hỏi An Cửu, trong đôi mắt to tràn đầy thất vọng không cách nào che giấu.
Cô cảm nhận giữa ba ba phải là người quyền thế, cao lớn, anh tuấn, tiêu sái(3), tốt nhất là trên đầu đeo mũ trắng thật cao, là một người đầu bếp rất lớn. Nhưng mà ba ba trước mắt này hiển nhiên với trong tưởng tượng của cô bé chênh lệch quá xa.
(3) Anh tuấn: (Từ cũ, Văn chương) (người đàn ông trẻ) có tướng mạo đẹp và tài giỏi hơn người. Tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao.
"Ừ." An Cửu gật đầu, bởi vì một đêm không ngủ, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ mệt mỏi.
"Thật sự ba ba vì cứu mẹ và dì nhỏ mới bị thương sao?" Nghĩ tới đây, Phạn Phạn miễn cưỡng tăng cho người ba ba này mấy phần.
“Đúng, ba ba vì bị thương rất nặng ngủ thiếp đi, cho nên chúng ta cùng nhau ở đây chăm sóc ba ba, đánh thức ba ba có được hay không?" Giờ phút này trạng thái cơ thể An Cửu vô cùng không tốt, ngay cả nói thêm một câu cũng rất nhọc nhằn, trong đầu một đoàn tương hồ, trong lổ tai vo ve tiếng kêu trong tai, suýt nữa một giây kế tiếp sẽ ngất đi, nhưng khi nhìn nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt suy yếu đàn ông, còn có hai khéo léo đáng yêu đứa nhỏ, vẫn cứ chống đỡ xuống.
"Được!" Phạn Phạn dùng sức gật đầu. Die n#$^ Đàn%^LÊ Quý ĐÔn《Dươngfd Thất Công Tử
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, ba ba không có việc gì!" Đoàn Đoàn rất hiểu chuyện mà an ủi cô.
Cụ ông cười mà gõ cửa đi vào, người khiêm nhường đi ở phía sau, đẩy một xe nhỏ nhiều loại điểm tâm sáng(4).
"Đến đây, các bé bi tới đây ăn điểm tâm đi! Ông nội không biết các cháu thích ăn cái gì, cho nên mỗi loại mua một ít!" Cụ ông tinh thần phơi phới, giống như trong một đêm trẻ ra 10 tuổi, hài lòng mà nhìn hai cháu nhỏ ngoan, thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
"Oa ô ~ ăn điểm tâm ~" Phạn Phạn là người đầu tiên nhào như bay qua.
"An Cửu, mau tới đây ăn cái gì đi!" Cụ ông lập tức chào hỏi, "Cô bé này, một đêm cũng không ngủ sao? Sắc mặt kém như vậy, vành mắt cũng xuất hiện quầng thâm! Bác sĩ đã nói không có sao, nó chỉ suy yếu như vậy thôi! Cậu hai bảo vệ các con là việc nó phải làm, cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không đổ lên trên người các con được, không cần áp lực lớn như vậy!"
Phạn Phạn một hơi cắn rơi nửa cái bánh bao thịt trắng, "Mẹ, mau tới ăn! Nói không chừng ba ba nhìn chúng ta ăn ăn ngon ở đây, cũng thèm mà tỉnh dậy ăn!"
Đoàn Đoàn thong thả ung dung mà cắn một miếng bánh, mặt không thay đổi liếc nhìn em gái, một vẻ mặt như bị nghẹn.
Đoàn Đoàn để xuống bánh bao, cẩn thận bưng bát cháo đưa qua cho An Cửu, "Mẹ uống cháo!"
"Ngoan ~" Con trai bé bi tự mình đưa tới cháo, An Cửu coi như không có khẩu vị đi nữa cũng uống hơn nửa bát.
Thấy An Cửu giáo dục con phải lẽ hiểu chuyện thân thiết như vậy, cụ ông ở một bên thấy thế gật đầu liên tục. Vừa bắt đầu ông còn có chút bận tâm tính tình An Cửu gì gì đó, đứa con đi theo cô có thể sẽ tương đối ngang tàng(tỏ ra bất chấp, không sợ gì, không chịu khuất phục ai, hiện tại chứng minh anh lo lắng hoàn toàn là dư thừa, hai tiểu bé bi đơn giản rất nhận người thương yêu.
--- ------ ----- Phòng bệnh bên cạnh
Phó Hoa Sênh trông chừng ở trước giường bệnh, mắt tìm kiếm Phùng Uyển vẫn còn ở ngủ mê man trên giường bệnh, chờ bà mở mắt lập tức thích thú mở miệng nói: "Cuối cùng mẹ cũng tỉnh, nói cho mẹ biết một tin tức tốt!"
Phùng Uyển vội vàng chống thân thể ngồi dậy, "Thần Thần tỉnh sao?"
"Không phải."
Phùng Uyển vừa nghe lập tức hào hứng rã rời, nén giận mà nhìn Phó Hoa Sênh một cái, "Vậy còn có thể có tin tức gì tốt, tin tức gì tốt cũng không liên quen đến tôi, hiện tại tôi chỉ muốn Thần Thần bình an(Không xảy ra hoạn nạn, không có gì nguy hiểm), những cái gì khác tôi không muốn..."
"Anh hai đã chuyển tới VIP phòng bệnh, sẽ không có vấn đề quá lớn, chẳng qua tỉnh lại là chuyện sớm muộn!"
"Thật sao?" Lúc này Phùng Uyển mới thoáng yên lòng, "Cuối cùng là tin tức tốt gì?"
"Mẹ, mẹ có muốn ôm cháu hay không?" Phó Hoa Sênh cười hai tiếng hì hì, sau đó thần bí hề hề hỏi.
Phùng Uyển nhếch mi nhìn anh, không nói hai lời lập tức quất về phía cánh tay anh một cái, "Con còn chê bà lão này chưa đủ bận hay sao? Lại ở bên ngooài làm chuyện gì cho mẹ?"
"Xì! Đau! Mẹ, mẹ đánh đứa con tốt nhất làm gì! Cũng không phải là con sinh cho mẹ! Là anh hai..."(editor: e hèm đàn ông sinh con cả nhà ợ-.-)
"Con nói gì?"
"Con nói anh hai ở bên ngoài sinh cho mẹ một đôi trẻ mập mạp, một trai một gái người gặp người thích! Năm nay hai anh em đã năm tuổi! Bắt đầu vi không? Có phải trong nháy mắt tâm tình thoải mái hay không?"
Thần Thần sinh, một trai một gái, năm tuổi... Trong khoảng thời gian ngắn Phó Hoa Sênh cho bà quá nhiều tin tức, mỗi cái đều là thuốc nổ mạnh, Phùng Uyển kinh ngạc không biết nên phản ứng thế nào.
"Sanh Sanh, con nói rõ cho mẹ! Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Một trai một gái cái gì? Cậu hai sinh ở bên ngoài? Nó sinh với ai? Chẳng lẽ là Tô... Không, không thể nào! Năm tuổi... Là con bé An Cửu kia sao? Năm đó rõ ràng mẹ tận mắt thấy nó hủy đứa bé trong bụng đi mà! Vậy càng không thể nào..."
"Trên thực tế chính là chuyện không thể nào biến thành sự thật." Phó Hoa Sênh nhún nhún vai, "Về phần tại sao, mẹ sẽ phải hỏi chồng mẹ! Tối hôm qua con cũng vừa mới biết!"
"Tối hôm qua? Tối hôm qua con đã biết, sao đến bây giờ mới nói cho mẹ biết! Con – đứa nhỏ chết tiệt này! Người đâu? Người ở đâu? Mau dẫn mẹ qua!" Phùng Uyển vừa oán trách, vừa luống cuống tay chân mà rời giường, "Mẹ như vậy coa được hay không? Có muốn đổi quần áo hay không?"
"Đi đi đi, người đẹp! Mẹ là bà nội đẹp nhất trên đời!"
Vẻ mặt Phó Hoa Sênh như nịnh bợ dâng của quý, kéo Phùng Uyển cùng nhau đi đến cửa ngoài phòng bệnh của Phó Thần Thương.
Có lẽ là sợ hãi gần tình thân, lúc Phùng Uyển đứng ở cửa đột nhiên gặp trở ngại(5)
(4) Bữa ăn sáng hay còn gọi là bữa sáng, bữa lót dạ hay bữa điểm tâm là bữa ăn đầu tiên trong ngày, thường là vào buổi sángsau khi thức dậy với thực đơn thường gồm những món thức ăn nhanh, nhẹ kèm theo các món tráng miệng và giải khát như trà, sữa, cà phê, nước giải khát.... Mỗi một quốc gia, dân tộc, vùng miền, mỗi nền văn hóa trên thế giới đều có những bữa điểm tâm đa dạng theo cách khác nhau.
Một bữa điểm tâm hiện đại nhanh gọn với hai lát bánh mì và một quả trứng ốp la
Các chuyên gia dinh dưỡng cho rằng bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày và là nền tảng để cung cấp dinh dưỡng có lợi nhất cho sức khoẻ. Nhiều nhà dinh dưỡng đã xác định được giá trị của bữa ăn nhanh vào buổi sáng, bữa ăn sáng chiếm từ 1/4 - 1/3 (25 - 30%) tổng năng lượng cả ngày, nên cần phải là bữa ăn đầy đủ dưỡng chất nhất. Thiếu ăn sáng có thể sẽ gây hậu quả bất lợi đến các hoạt động cơ thể và tinh thần trong suốt một buổi sáng.
(5) Trở ngại: cái gây khó khăn, làm cản trở, cản trở, làm cho không tiến hành được dễ dàng, suôn sẻ.
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu