Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép
Chương 9
Ngày hôm sau sau khi tan tầm, cô liền đi mua một bộ đồ bơi có chút bảo thủ, nếu chỉ có hai người bọn họ, cô còn có thể ăn mặc hấp dẫn một chút, nhưng có người ngoài ở đây, cô cũng không dám "hào phóng" như vậy.
Sau đó Lục Hiên Vũ đến đón cô, hai người cùng nhau đến bể bơi.
Đợi cô đổi xong đồ bơi, sau khi từ trong phòng thay đồ đi ra, Lục Hiên Vũ nhìn cô vài lần, có chút thất vọng nói: "So với quần ngủ trong nhà của cô còn muốn bảo thủ hơn."
"Sắc lang, hừ. . . . . ." Cô xoay người mới phát hiện ra mấy người ngoài này chính là mấy đứa nhỏ choai choai, cô ngập ngừng một chút, ha ha cười một tiếng, "Nhưng tôi cảm thấy nó rất đẹp mắt, rất tôn da không phải sao?"
"Ừ." Trong mắt Lục Hiên Vũ lóe lên mấy phần thần sắc nguy hiểm.
Mấy đứa nhỏ đều chơi ở chỗ nước nông, còn Lục Hiên Vũ lôi kéo Vu Linh San đến chỗ nước sâu, hắn nói: "Nơi này nước quá nông, chơi không vui."
"Nhưng. . . . . . Thủy tính của tôi không tốt lắm." Vu Linh San có chút sợ hãi, cô thật sự chưa từng đến chỗ nước sâu khi đi bơi, chính là ở chỗ nước nông vui đùa ầm ĩ.
Buổi tối mùa hạ, chung quanh cơ hồ không có đèn.
Chỗ nước sâu bọn họ muốn tới có chút xa, chung quanh rất an tĩnh, chính là xa xa nghe được thanh âm vui đùa ầm ĩ của mấy đứa nhỏ.
Chung quanh nơi này rất tối, Vu Linh San không quen thuộc con đường này, chẳng qua là đi theo phía sau hắn, bị hắn dắt đi từ từ, bàn tay của hắn dày rộng, nắm lấy tay cô, không hiểu vì sao cảm thấy rất an tâm. Nhưng không thể không nói cô vẫn còn có chút sợ hãi, rụt cổ một cái, "Lục Hiên Vũ, anh, hiện tại anh muốn làm gì. . . . . ."
"Có tôi ở đây cô khẩn trương cái gì?"
"Cũng là bởi vì có anh ở đây tôi mới khẩn trương chứ sao." Vu Linh San trả lời một câu.
Xuống dưới phải đi qua một cái cầu thang thật dài, ở giữa còn có khu buôn bán chính thức ngăn cách.
Khi cô đi tới chỗ nước sâu mới phát hiện, nơi này là một nơi kín đáo, chỉ cần không có người đặc biệt tìm đến, hai người bọn họ ở chỗ này làm chuyện gì đều sẽ không bị người khác phát hiện.
Cô lắc đầu một cái, trong lòng trách cứ chính mình đang loạn tưởng lung tung cái gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Nơi này nước sâu 180 cm, Lục Hiên Vũ có thể đứng vững, nhưng Vu Linh San lại có chút sợ, sâu như vậy, cô có thể chết đuối nha! Bất quá cô vẫn thực tin tưởng lời của Lục Hiên Vũ, sau khi hắn để cho cô xuống nước, cô nắm thật chặt tay hắn từ từ bơi lên, tư thế bơi của cô rất khó coi, vây quanh hắn xoay một vòng nhỏ.
Lục Hiên Vũ nhìn thấy phải cười lạc giọng, hắn nói: "Này, ai dạy cô bơi kiểu chó như vậy? Thật không lịch sự."
"Anh mới bơi kiểu chó, tự tôi học đấy!" Cô tức giận trừng hắn, "Thời điểm thi bơi ở đại học, thầy giáo thể dục còn nói tốc độ của tôi rất nhanh."
Hai người vừa bơi vừa tán gẫu, cô lại nói: "Lần đầu tiên tôi bơi ở chỗ nước sâu như vậy, quá sâu, tôi có chút sợ. . . . . ."
Lại một lát sau, cô đã có chút kinh hoảng, "Tôi mệt mỏi, chúng ta lên bờ có được không?"
"Mệt mỏi sao? Tới đây dựa vào trên người tôi." Lục Hiên Vũ đưa đôi tay về phía cô, Vu Linh San từ từ bơi về phía hắn, đem trọng lượng của mình đè lên trên người hắn, cảm giác trong nước thật sự quá nhẹ nhàng, rất không có cảm giác an toàn, cô từ từ đem tứ chi của mình đều vòng lên trên người hắn, rất sợ bị hắn bỏ rơi.
Lục Hiên Vũ tựa hồ chỉ chờ đợi thời khắc này, từ từ bức cô đến trong góc, Vu Linh San a một tiếng, lại phát hiện mình bị hắn áp đến bên thành bể bơi, môi của hắn che ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "San San, cô cũng đã biết, những ngày này, tôi nhẫn nhịn thật lâu."
"Cái người sắc lang này, không nên ở chỗ này."
"Nói những lời này có phải quá muộn rồi hay không? Không phải nên cảm giác được dục vọng . . . . . . của tôi sao?" Giọng nói của Lục Hiên Vũ mang theo mấy phần khàn khàn, có kích động không kiềm chế được.
Vu Linh San còn chưa kịp phản ứng, chỉ có cảm giác thân thể mình ngửa ra sau, bị hắn một phen túm vào trong ngực, lồng ngực tráng kiện bền chắc của hắn dán chặt vào phần lưng của cô, môi nhẹ nhàng hôn bên cạnh tai của cô, nỉ non nói một chút lời tâm tình.
Vừa mới bắt đầu, Vu Linh San vẫn còn có chút bất an giãy giụa, dù sao nơi này là nơi công cộng, làm sao có thể? Nhưng nụ hôn của hắn thật sự quá mất hồn, bàn tay đưa tới dùng sức xoay mặt cô lại, nặng nề xâm chiếm môi của cô, từ vừa mới bắt đầu nhẹ nhàng liếm láp, càng về sau càng hôn sâu nóng bỏng, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Tay của hắn xâm nhập từ vạt áo bơi của cô, trực tiếp dao động giữa ngực và bụng của cô, nhẹ nhàng trêu chọc, từ từ xoa bóp, thân thể của hắn nóng như sắt, hạ thể ái muội dán chặt vào mông của cô, nơi đó cứng rắn như sắt, cô có thể cảm giác được nóng bỏng của hắn.
Đột nhiên cô chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, nửa người trên đã trần truồng, cô khẽ a một tiếng, rất muốn dùng hai tay che trước ngực mình, lại sợ không chống đỡ nổi mình, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy tay chống bên bờ.
. . . . . .
Cô muốn khóc, vẻ mặt ngượng ngùng, vẻ mặt dục vọng, vô cùng khó chịu.
Hắn đột nhiên xoay người cô lại, hôn cô thật sâu, cô tự nhiên dùng hai tay của mình ôm lấy sống lưng rộng lớn của hắn, hai chân cũng quấn ở trên người hắn, không ngừng mè nheo, muốn cho mình thoải mái một chút.
Hậu quả của việc Vu Linh San làm như vậy chính là bị hắn hôn đến cơ hồ hôn mê, cả người cũng xụi lơ trong lòng hắn.
Vừa lúc đó, hắn đột nhiên thật nhanh tháo bỏ quần áo của hai người, kích động thân thể nặng nề hướng lên trên húc một cái, đem dục hỏa của mình vùi thật sâu vào thân thể của cô.
Bởi vì khoảng cách rất gần, mặc dù không có ánh sáng, cô vẫn rõ ràng thấy được sự đói khát cùng điên cuồng trong mắt hắn.
Hắn một lần lại một lần nặng nề đi vào, cô bởi vì hắn mà trầm luân trong dục vọng, cô thật sự cảm giác như vậy không đủ.
Run rẩy điên cuồng như vậy, gặm nuốt điên cuồng như vậy, tay của hắn càng không ngừng in lại một đám dấu đỏ trên bộ ngực mềm mại của cô, lại cúi đầu dùng đầu lưỡi và hàm răng hành hạ nụ hoa non mềm của cô.
Cô thật sự không chịu nổi. . . . . . . Thanh âm rên rỉ bởi vì sự vuốt ve tinh tế của hắn mà càng phát ra phóng đãng, thần kinh toàn thân cô mỗi một giây đều căng thẳng, thân thể cũng càng ẩm ướt hơn, "Hiên Vũ, không cần, không cần. . . . . . Mau hơn một chút nữa, mau hơn một chút nữa. . . . . ."
Bàn tay ma lực của Lục Hiên Vũ không ngừng vỗ về chơi đùa nơi tư mật của cô, càng không ngừng nhào nặn, càng không ngừng chà xát, dục vọng của hắn tiến vào trong cơ thể của cô lần này lại kiên định hơn so với lần trước, đột nhiên một hồi va chạm mạnh mẽ, thân thể của cô không ngừng co rút, khoái cảm kịch liệt trào dâng, thét chói tai phóng ra chính mình.
Sau khi cao trào, cả khuôn mặt Vu Linh San đỏ bừng, đầu óc có chút choáng váng, cô ghé vào trên người của hắn, mặt dính vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn, cảm nhận hương vị dễ chịu trên người hắn, thanh âm thở dốc của hắn ở bên tai cô nghe qua hết sức hấp dẫn.
Hai tay của hắn vẫn còn lưu luyến ở mông cô, hạ thân còn chôn ở bên trong thân thể của cô không muốn ra ngoài, động tác như thế khiến cho cô nghĩ tới hắn tựa hồ đang ôm một đứa con nít, cô không khỏi cúi đầu cười thành tiếng.
"Vui vẻ sao??" Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, thanh âm mang theo mười phần dụ hoặc, không nghe thấy cô nói chuyện, thân thể lại không khỏi tự chủ giật giật.
"A. . . . . ." Vu Linh San cúi đầu kêu một tiếng, bởi vì cô cảm giác được một đoạn mềm nhũn chôn giấu trong thân thể mình lại bắt đầu cứng rắn lên.
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, "Không cần hoài nghi thực lực của đàn ông."
Hắn cứ như vậy thẳng tắp ôm cô đi đến một bên, "Chúng ta đến một nơi nơi tốt hơn tiếp tục." Tiếp đó, hắn lợi dụng tư thế này ôm cô lên bờ.
Trong nước đi lại có chút chậm, tra tấn như vậy duy trì hồi lâu.
Vu Linh San đột nhiên nhớ tới cái gì lớn tiếng nói: "Đồ bơi của tôi!"
Lúc này toàn thân cô trần truồng, bộ dáng như vậy bị hắn ôm vào trong ngực, hạ thân còn chặt chẽ tương liên không khỏi làm cho cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng Lục Hiên Vũ lại mặt không quan tâm, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Cô muốn đi nhặt về sao?"
"Dĩ nhiên." Vu Linh San dùng sức gật đầu một cái. Hắn ồ một tiếng, cẩn thận làm cho mình từ trong cơ thể cô rút ra.
Thời điểm Vu Linh San chạm chân xuống mặt đất, đi đứng đều mềm nhũn, lại bắt đầu cảm thấy trống không, cô mềm chân bước từng bước từng bước đi về phía hồ bơi, nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên liền bị Lục Hiên Vũ kéo lại, trên môi hắn dẫn theo một chút ý cười, "Tôi vẫn cảm thấy cô không mặc gì cả tốt hơn."
"Cái người biến thái này. . . . . ." Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị hắn một phen kéo vào trong ngực, trong con ngươi sâu tối của hắn tràn đầy ranh mãnh cùng tình dục.
Hắn hết sức quen thuộc nơi này, hắn ôm cô trần truồng lại đi một đoạn đường, đột nhiên lên trên mấy bậc thang, đem một cánh cửa đẩy ra, bên trong ánh đèn sáng rõ, giống như đã sớm chuẩn bị tốt, Vu Linh San chỉ cảm thấy ánh đèn có chút chói mắt, nhắm lại mắt, đợi thời điểm cô mở mắt, không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, "Nhanh một chút tắt đèn đi. . . . . ."
"Ánh đèn ở nơi đó quá mờ, cũng không quá tận hứng, nơi này vừa đủ!"
Hắn đột nhiên kéo một bên rèm cửa sổ ra, lúc này Vu Linh San mới phát hiện đây là một màn che thủy tinh, cô có thể nhìn thấy bên ngoài rất rõ ràng, cô khẽ a một tiếng, có chút kinh ngạc, rồi lại đồng thời bị bầu trời đầy sao bên ngoài làm chấn động.
Hắn cười cười, đặt cô lên chiếc bàn cổ lớn, hắn đặt ngang cô trên bàn, lè lưỡi dỗ dành mỗi một tấc da thịt trên người cô, tay của hắn nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô, cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp nụ hoa màu hồng tươi, nụ hoa dần dần trở nên cứng lại. . . . . . dưới ánh đèn tản mát ra ánh sáng mê người.
Mới vừa cao trào đã khiến thân thể cô trở nên dị thường nhạy cảm, lúc này cũng nhịn không được trêu đùa nữa, không ngừng lắc lắc thân thể, lấy tay nắm dọc theo cạnh bàn.
Vu Linh San nhìn ánh mắt của hắn trở nên dị thường xinh đẹp, cô gắt gao nhìn hắn, không chịu nổi loại tra tấn này, "Hiên Vũ. . . . . . Hiên Vũ. . . . . ." Tiếng rên rỉ của cô nghe rất thống khổ, hai chân còn không ngừng lắc lắc.
Lục Hiên Vũ rất hài lòng cô phản ứng như vậy, hắn thích cô trở nên phóng đãng khi hắn trêu chọc cô, trong mắt của hắn có mấy phần tà khí, hắn đột nhiên tách hai chân cô ra, cánh hoa vừa hồng vừa sưng kia hơi đóng khép, suối nước róc rách cỏ dại lan tràn.
Tròng mắt của hắn tối sầm lại, đột nhiên bắt lấy một cây nến to và dài từ bên cạnh, nhẹ nhàng xâm nhập vào hạ thân của cô.
"A. . . . . ." Đột nhiên bị một vật to lớn lấp đầy cảm giác thực tuyệt, nhưng khi cô nhìn thấy vật kia mặt cũng bị hù đến tái đi, vội vươn tay muốn đẩy cây nến kia ra.
Lục Hiên Vũ dĩ nhiên là không chịu, nhẹ nhàng hôn mặt của cô, "Bảo bối, đây không phải là cây nến bình thường."
Phía trên cây nến có khắc vân gồ ghề, hắn xoay tròn cây nến trên tay, an ủi vỗ về điểm mẫn cảm của cô, cô thoải mái rên rỉ, vừa tựa như thống khổ rên rỉ.
Chỉ có ở dưới ánh đèn, hắn mới có thể thấy được sự xinh đẹp chân thật của cô, thân thể kia ửng lên một màu hồng phấn, mang theo sự dụ hoặc sâu sắc, hắn một tay nắm bộ ngực của cô, một tay di chuyển cây nến ra vào bên trong cô, màu đỏ của cây nến kia thật sự rất tôn lên màu da của cô.
Đột nhiên toàn thân cô kịch liệt run rẩy, hắn biết cô lại muốn cao trào rồi, dùng sức cắm thật sâu vào bên trong cơ thể cô, sau đó rút cây nến ra, chất mật trong suốt theo hạ thân của cô bắn ra ngoài, cô xụi lơ trên bàn, hắn cầm cây nến đặt ở bờ môi cô, "Bảo bối, thoải mái sao?"
Cô không trả lời, đôi mắt ngượng ngùng không dám mở ra. Hắn đem chứng cứ cô động tình phơi bày ra cho cô xem, nụ cười trên mặt càng phát ra tà khí, thừa dịp cô còn đang đắm chìm trong cao trào, hắn đem cô quỳ nằm nhoài người về phía trước, lần nữa đem cây nến đưa vào trong cơ thể cô, hắn nói: "Bảo bối, nhớ hảo hảo báo đáp tôi."
Hắn thừa dịp cô còn chưa phản ứng kịp liền đem đầu của cô hướng về phía bụng mình, đem dục vụng cứng rắn như sắt của mình nhét vào trong miệng của cô.
Cô không quen với chuyện này, vừa mới bắt đầu còn khó chịu đến muốn ói đi, nhưng một cánh tay của hắn đè gáy cô, cái tay còn lại không ngừng trêu chọc cô.
Bộ dáng kia của hắn không ngừng hấp dẫn cô, cô không khỏi thuận theo, đem hương vị nồng đậm nam tính của hắn ngậm vào trong miệng, lớn như vậy, khiến cho cô thiếu chút nữa không cách nào hô hấp.
Lục Hiên Vũ giống như rất thoải mái nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rên lên, nhẹ nhàng đưa thân thể mình về phía trước, một tay không ngừng vuốt ve tiểu hạch của cô, một tay còn lại tiếp tục không ngừng chuyển động cây nến, thỉnh thoảng lại rút ra làm cô sung sướng.
Cổ họng Vu Linh San bị ấn vào thật sâu, tiểu hạch hạ thân thỉnh thoảng bị hắn bấm, thỉnh thoảng nhào nặn, lối đi nhỏ lại bị kích thích như vậy, cô chỉ cảm giác mình thần trí hoảng hốt, sắc dục càng phát ra mãnh liệt.
Tinh thần của cô mờ mịt, bị nhục dục khống chế, mút lấy dục vọng của hắn, không lưu loát mà nghĩ muốn làm hắn vui vẻ, rất nhanh khoái hoạt bắt đầu bao phủ, thanh âm rên rỉ từ trong mũi cô phát ra càng thêm mất hồn.
Cô phát hiện ra cô làm hắn vui vẻ, hắn liền sẽ làm cho cô càng thêm vui vẻ, cô liều mạng ngậm mút, một tay cũng ôm lấy chỗ đó không ngừng trên dưới xoa nắn, một tay còn lại xoa bóp hai hạt tiểu cầu.
Đột nhiên thân thể của hắn một hồi co rút mãnh liệt, vật thể to lớn phía dưới kia cũng ra vào mãnh liệt hơn.
Đầu của cô hoàn toàn bối rối, ầm ầm, đầu óc của cô muốn nổ tung, khoái cảm kịch liệt kia đến không cách nào tưởng tượng được, khiến cho toàn thân cô tan rã, ngay cả đầu ngón chân cũng co rút lại.
Hắn đột nhiên từ trong miệng cô rút ra, cũng rút cây nến ra khỏi tiểu huyệt của cô, dưới thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đem dục vọng của mình vùi thật sâu vào bên trong cơ thể cô, sau đó hung hăng xông phá.
Cô chỉ cảm thấy thân thể của hắn có tiềm lực vô hạn, đem tất cả nhanh chóng cùng thỏa mãn đều nhét vào chỗ sâu bên trong thân thể của cô, cô phát ra một tiếng thở dài, cùng dục vọng của hắn đạt tới vui sướng tột cùng.
Một đêm này, hắn điên cuồng muốn cô, giống như muốn đem toàn bộ mất mát mấy ngày qua đền bù trở lại.
Hắn cùng cô thử rất nhiều tư thế, hắn làm cho cô la lên rất nhiều lời nói cảm thấy xấu hổ lúc cao trào, Vu Linh San chỉ có cảm giác cổ họng mình đều kêu đến khàn giọng rồi, ban đêm sắp lúc ngủ, thanh âm của cô khàn khàn nói: "Tôi muốn uống nước."
Lúc này Vu Linh San đã xụi lơ giống như một vũng nước, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, hắn không khỏi có chút thỏa mãn, lôi kéo tay của cô, đặt vào nơi vẫn cứng rắn như cũ của mình, "Muốn uống nước, có thể, sờ nó?"
"Được." Cô vươn tay ra trên dưới vỗ về chơi đùa dục vọng của hắn, mãi cho đến khi hắn thỏa mãn, hắn mới đi lấy nước tới đút cho cô uống.
Đút xong rồi cô, hắn ôm cô vào phòng ngủ, trong phòng ngủ không có gì cả, chỉ có một chiếc giường nước, man mát lành lạnh vô cùng thoải mái, trước lúc ngủ hắn tựa hồ vẫn không chịu buông tha cô, "Tôi muốn cô hàm chứa tôi ngủ." Hắn ôm cô ngủ ở trên người của mình, để cho dục vọng của mình vùi sâu vào bên trong thân thể của cô.
Vu Linh San mệt mỏi vô cùng, cũng không quản hắn làm gì với cô, nhắm mắt lại đi ngủ.
Cô nghĩ bọn họ thật sự quá điên cuồng.
Sau đó Lục Hiên Vũ đến đón cô, hai người cùng nhau đến bể bơi.
Đợi cô đổi xong đồ bơi, sau khi từ trong phòng thay đồ đi ra, Lục Hiên Vũ nhìn cô vài lần, có chút thất vọng nói: "So với quần ngủ trong nhà của cô còn muốn bảo thủ hơn."
"Sắc lang, hừ. . . . . ." Cô xoay người mới phát hiện ra mấy người ngoài này chính là mấy đứa nhỏ choai choai, cô ngập ngừng một chút, ha ha cười một tiếng, "Nhưng tôi cảm thấy nó rất đẹp mắt, rất tôn da không phải sao?"
"Ừ." Trong mắt Lục Hiên Vũ lóe lên mấy phần thần sắc nguy hiểm.
Mấy đứa nhỏ đều chơi ở chỗ nước nông, còn Lục Hiên Vũ lôi kéo Vu Linh San đến chỗ nước sâu, hắn nói: "Nơi này nước quá nông, chơi không vui."
"Nhưng. . . . . . Thủy tính của tôi không tốt lắm." Vu Linh San có chút sợ hãi, cô thật sự chưa từng đến chỗ nước sâu khi đi bơi, chính là ở chỗ nước nông vui đùa ầm ĩ.
Buổi tối mùa hạ, chung quanh cơ hồ không có đèn.
Chỗ nước sâu bọn họ muốn tới có chút xa, chung quanh rất an tĩnh, chính là xa xa nghe được thanh âm vui đùa ầm ĩ của mấy đứa nhỏ.
Chung quanh nơi này rất tối, Vu Linh San không quen thuộc con đường này, chẳng qua là đi theo phía sau hắn, bị hắn dắt đi từ từ, bàn tay của hắn dày rộng, nắm lấy tay cô, không hiểu vì sao cảm thấy rất an tâm. Nhưng không thể không nói cô vẫn còn có chút sợ hãi, rụt cổ một cái, "Lục Hiên Vũ, anh, hiện tại anh muốn làm gì. . . . . ."
"Có tôi ở đây cô khẩn trương cái gì?"
"Cũng là bởi vì có anh ở đây tôi mới khẩn trương chứ sao." Vu Linh San trả lời một câu.
Xuống dưới phải đi qua một cái cầu thang thật dài, ở giữa còn có khu buôn bán chính thức ngăn cách.
Khi cô đi tới chỗ nước sâu mới phát hiện, nơi này là một nơi kín đáo, chỉ cần không có người đặc biệt tìm đến, hai người bọn họ ở chỗ này làm chuyện gì đều sẽ không bị người khác phát hiện.
Cô lắc đầu một cái, trong lòng trách cứ chính mình đang loạn tưởng lung tung cái gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Nơi này nước sâu 180 cm, Lục Hiên Vũ có thể đứng vững, nhưng Vu Linh San lại có chút sợ, sâu như vậy, cô có thể chết đuối nha! Bất quá cô vẫn thực tin tưởng lời của Lục Hiên Vũ, sau khi hắn để cho cô xuống nước, cô nắm thật chặt tay hắn từ từ bơi lên, tư thế bơi của cô rất khó coi, vây quanh hắn xoay một vòng nhỏ.
Lục Hiên Vũ nhìn thấy phải cười lạc giọng, hắn nói: "Này, ai dạy cô bơi kiểu chó như vậy? Thật không lịch sự."
"Anh mới bơi kiểu chó, tự tôi học đấy!" Cô tức giận trừng hắn, "Thời điểm thi bơi ở đại học, thầy giáo thể dục còn nói tốc độ của tôi rất nhanh."
Hai người vừa bơi vừa tán gẫu, cô lại nói: "Lần đầu tiên tôi bơi ở chỗ nước sâu như vậy, quá sâu, tôi có chút sợ. . . . . ."
Lại một lát sau, cô đã có chút kinh hoảng, "Tôi mệt mỏi, chúng ta lên bờ có được không?"
"Mệt mỏi sao? Tới đây dựa vào trên người tôi." Lục Hiên Vũ đưa đôi tay về phía cô, Vu Linh San từ từ bơi về phía hắn, đem trọng lượng của mình đè lên trên người hắn, cảm giác trong nước thật sự quá nhẹ nhàng, rất không có cảm giác an toàn, cô từ từ đem tứ chi của mình đều vòng lên trên người hắn, rất sợ bị hắn bỏ rơi.
Lục Hiên Vũ tựa hồ chỉ chờ đợi thời khắc này, từ từ bức cô đến trong góc, Vu Linh San a một tiếng, lại phát hiện mình bị hắn áp đến bên thành bể bơi, môi của hắn che ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "San San, cô cũng đã biết, những ngày này, tôi nhẫn nhịn thật lâu."
"Cái người sắc lang này, không nên ở chỗ này."
"Nói những lời này có phải quá muộn rồi hay không? Không phải nên cảm giác được dục vọng . . . . . . của tôi sao?" Giọng nói của Lục Hiên Vũ mang theo mấy phần khàn khàn, có kích động không kiềm chế được.
Vu Linh San còn chưa kịp phản ứng, chỉ có cảm giác thân thể mình ngửa ra sau, bị hắn một phen túm vào trong ngực, lồng ngực tráng kiện bền chắc của hắn dán chặt vào phần lưng của cô, môi nhẹ nhàng hôn bên cạnh tai của cô, nỉ non nói một chút lời tâm tình.
Vừa mới bắt đầu, Vu Linh San vẫn còn có chút bất an giãy giụa, dù sao nơi này là nơi công cộng, làm sao có thể? Nhưng nụ hôn của hắn thật sự quá mất hồn, bàn tay đưa tới dùng sức xoay mặt cô lại, nặng nề xâm chiếm môi của cô, từ vừa mới bắt đầu nhẹ nhàng liếm láp, càng về sau càng hôn sâu nóng bỏng, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Tay của hắn xâm nhập từ vạt áo bơi của cô, trực tiếp dao động giữa ngực và bụng của cô, nhẹ nhàng trêu chọc, từ từ xoa bóp, thân thể của hắn nóng như sắt, hạ thể ái muội dán chặt vào mông của cô, nơi đó cứng rắn như sắt, cô có thể cảm giác được nóng bỏng của hắn.
Đột nhiên cô chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, nửa người trên đã trần truồng, cô khẽ a một tiếng, rất muốn dùng hai tay che trước ngực mình, lại sợ không chống đỡ nổi mình, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy tay chống bên bờ.
. . . . . .
Cô muốn khóc, vẻ mặt ngượng ngùng, vẻ mặt dục vọng, vô cùng khó chịu.
Hắn đột nhiên xoay người cô lại, hôn cô thật sâu, cô tự nhiên dùng hai tay của mình ôm lấy sống lưng rộng lớn của hắn, hai chân cũng quấn ở trên người hắn, không ngừng mè nheo, muốn cho mình thoải mái một chút.
Hậu quả của việc Vu Linh San làm như vậy chính là bị hắn hôn đến cơ hồ hôn mê, cả người cũng xụi lơ trong lòng hắn.
Vừa lúc đó, hắn đột nhiên thật nhanh tháo bỏ quần áo của hai người, kích động thân thể nặng nề hướng lên trên húc một cái, đem dục hỏa của mình vùi thật sâu vào thân thể của cô.
Bởi vì khoảng cách rất gần, mặc dù không có ánh sáng, cô vẫn rõ ràng thấy được sự đói khát cùng điên cuồng trong mắt hắn.
Hắn một lần lại một lần nặng nề đi vào, cô bởi vì hắn mà trầm luân trong dục vọng, cô thật sự cảm giác như vậy không đủ.
Run rẩy điên cuồng như vậy, gặm nuốt điên cuồng như vậy, tay của hắn càng không ngừng in lại một đám dấu đỏ trên bộ ngực mềm mại của cô, lại cúi đầu dùng đầu lưỡi và hàm răng hành hạ nụ hoa non mềm của cô.
Cô thật sự không chịu nổi. . . . . . . Thanh âm rên rỉ bởi vì sự vuốt ve tinh tế của hắn mà càng phát ra phóng đãng, thần kinh toàn thân cô mỗi một giây đều căng thẳng, thân thể cũng càng ẩm ướt hơn, "Hiên Vũ, không cần, không cần. . . . . . Mau hơn một chút nữa, mau hơn một chút nữa. . . . . ."
Bàn tay ma lực của Lục Hiên Vũ không ngừng vỗ về chơi đùa nơi tư mật của cô, càng không ngừng nhào nặn, càng không ngừng chà xát, dục vọng của hắn tiến vào trong cơ thể của cô lần này lại kiên định hơn so với lần trước, đột nhiên một hồi va chạm mạnh mẽ, thân thể của cô không ngừng co rút, khoái cảm kịch liệt trào dâng, thét chói tai phóng ra chính mình.
Sau khi cao trào, cả khuôn mặt Vu Linh San đỏ bừng, đầu óc có chút choáng váng, cô ghé vào trên người của hắn, mặt dính vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn, cảm nhận hương vị dễ chịu trên người hắn, thanh âm thở dốc của hắn ở bên tai cô nghe qua hết sức hấp dẫn.
Hai tay của hắn vẫn còn lưu luyến ở mông cô, hạ thân còn chôn ở bên trong thân thể của cô không muốn ra ngoài, động tác như thế khiến cho cô nghĩ tới hắn tựa hồ đang ôm một đứa con nít, cô không khỏi cúi đầu cười thành tiếng.
"Vui vẻ sao??" Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, thanh âm mang theo mười phần dụ hoặc, không nghe thấy cô nói chuyện, thân thể lại không khỏi tự chủ giật giật.
"A. . . . . ." Vu Linh San cúi đầu kêu một tiếng, bởi vì cô cảm giác được một đoạn mềm nhũn chôn giấu trong thân thể mình lại bắt đầu cứng rắn lên.
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, "Không cần hoài nghi thực lực của đàn ông."
Hắn cứ như vậy thẳng tắp ôm cô đi đến một bên, "Chúng ta đến một nơi nơi tốt hơn tiếp tục." Tiếp đó, hắn lợi dụng tư thế này ôm cô lên bờ.
Trong nước đi lại có chút chậm, tra tấn như vậy duy trì hồi lâu.
Vu Linh San đột nhiên nhớ tới cái gì lớn tiếng nói: "Đồ bơi của tôi!"
Lúc này toàn thân cô trần truồng, bộ dáng như vậy bị hắn ôm vào trong ngực, hạ thân còn chặt chẽ tương liên không khỏi làm cho cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng Lục Hiên Vũ lại mặt không quan tâm, nhàn nhạt ừ một tiếng, "Cô muốn đi nhặt về sao?"
"Dĩ nhiên." Vu Linh San dùng sức gật đầu một cái. Hắn ồ một tiếng, cẩn thận làm cho mình từ trong cơ thể cô rút ra.
Thời điểm Vu Linh San chạm chân xuống mặt đất, đi đứng đều mềm nhũn, lại bắt đầu cảm thấy trống không, cô mềm chân bước từng bước từng bước đi về phía hồ bơi, nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên liền bị Lục Hiên Vũ kéo lại, trên môi hắn dẫn theo một chút ý cười, "Tôi vẫn cảm thấy cô không mặc gì cả tốt hơn."
"Cái người biến thái này. . . . . ." Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị hắn một phen kéo vào trong ngực, trong con ngươi sâu tối của hắn tràn đầy ranh mãnh cùng tình dục.
Hắn hết sức quen thuộc nơi này, hắn ôm cô trần truồng lại đi một đoạn đường, đột nhiên lên trên mấy bậc thang, đem một cánh cửa đẩy ra, bên trong ánh đèn sáng rõ, giống như đã sớm chuẩn bị tốt, Vu Linh San chỉ cảm thấy ánh đèn có chút chói mắt, nhắm lại mắt, đợi thời điểm cô mở mắt, không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, "Nhanh một chút tắt đèn đi. . . . . ."
"Ánh đèn ở nơi đó quá mờ, cũng không quá tận hứng, nơi này vừa đủ!"
Hắn đột nhiên kéo một bên rèm cửa sổ ra, lúc này Vu Linh San mới phát hiện đây là một màn che thủy tinh, cô có thể nhìn thấy bên ngoài rất rõ ràng, cô khẽ a một tiếng, có chút kinh ngạc, rồi lại đồng thời bị bầu trời đầy sao bên ngoài làm chấn động.
Hắn cười cười, đặt cô lên chiếc bàn cổ lớn, hắn đặt ngang cô trên bàn, lè lưỡi dỗ dành mỗi một tấc da thịt trên người cô, tay của hắn nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô, cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp nụ hoa màu hồng tươi, nụ hoa dần dần trở nên cứng lại. . . . . . dưới ánh đèn tản mát ra ánh sáng mê người.
Mới vừa cao trào đã khiến thân thể cô trở nên dị thường nhạy cảm, lúc này cũng nhịn không được trêu đùa nữa, không ngừng lắc lắc thân thể, lấy tay nắm dọc theo cạnh bàn.
Vu Linh San nhìn ánh mắt của hắn trở nên dị thường xinh đẹp, cô gắt gao nhìn hắn, không chịu nổi loại tra tấn này, "Hiên Vũ. . . . . . Hiên Vũ. . . . . ." Tiếng rên rỉ của cô nghe rất thống khổ, hai chân còn không ngừng lắc lắc.
Lục Hiên Vũ rất hài lòng cô phản ứng như vậy, hắn thích cô trở nên phóng đãng khi hắn trêu chọc cô, trong mắt của hắn có mấy phần tà khí, hắn đột nhiên tách hai chân cô ra, cánh hoa vừa hồng vừa sưng kia hơi đóng khép, suối nước róc rách cỏ dại lan tràn.
Tròng mắt của hắn tối sầm lại, đột nhiên bắt lấy một cây nến to và dài từ bên cạnh, nhẹ nhàng xâm nhập vào hạ thân của cô.
"A. . . . . ." Đột nhiên bị một vật to lớn lấp đầy cảm giác thực tuyệt, nhưng khi cô nhìn thấy vật kia mặt cũng bị hù đến tái đi, vội vươn tay muốn đẩy cây nến kia ra.
Lục Hiên Vũ dĩ nhiên là không chịu, nhẹ nhàng hôn mặt của cô, "Bảo bối, đây không phải là cây nến bình thường."
Phía trên cây nến có khắc vân gồ ghề, hắn xoay tròn cây nến trên tay, an ủi vỗ về điểm mẫn cảm của cô, cô thoải mái rên rỉ, vừa tựa như thống khổ rên rỉ.
Chỉ có ở dưới ánh đèn, hắn mới có thể thấy được sự xinh đẹp chân thật của cô, thân thể kia ửng lên một màu hồng phấn, mang theo sự dụ hoặc sâu sắc, hắn một tay nắm bộ ngực của cô, một tay di chuyển cây nến ra vào bên trong cô, màu đỏ của cây nến kia thật sự rất tôn lên màu da của cô.
Đột nhiên toàn thân cô kịch liệt run rẩy, hắn biết cô lại muốn cao trào rồi, dùng sức cắm thật sâu vào bên trong cơ thể cô, sau đó rút cây nến ra, chất mật trong suốt theo hạ thân của cô bắn ra ngoài, cô xụi lơ trên bàn, hắn cầm cây nến đặt ở bờ môi cô, "Bảo bối, thoải mái sao?"
Cô không trả lời, đôi mắt ngượng ngùng không dám mở ra. Hắn đem chứng cứ cô động tình phơi bày ra cho cô xem, nụ cười trên mặt càng phát ra tà khí, thừa dịp cô còn đang đắm chìm trong cao trào, hắn đem cô quỳ nằm nhoài người về phía trước, lần nữa đem cây nến đưa vào trong cơ thể cô, hắn nói: "Bảo bối, nhớ hảo hảo báo đáp tôi."
Hắn thừa dịp cô còn chưa phản ứng kịp liền đem đầu của cô hướng về phía bụng mình, đem dục vụng cứng rắn như sắt của mình nhét vào trong miệng của cô.
Cô không quen với chuyện này, vừa mới bắt đầu còn khó chịu đến muốn ói đi, nhưng một cánh tay của hắn đè gáy cô, cái tay còn lại không ngừng trêu chọc cô.
Bộ dáng kia của hắn không ngừng hấp dẫn cô, cô không khỏi thuận theo, đem hương vị nồng đậm nam tính của hắn ngậm vào trong miệng, lớn như vậy, khiến cho cô thiếu chút nữa không cách nào hô hấp.
Lục Hiên Vũ giống như rất thoải mái nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rên lên, nhẹ nhàng đưa thân thể mình về phía trước, một tay không ngừng vuốt ve tiểu hạch của cô, một tay còn lại tiếp tục không ngừng chuyển động cây nến, thỉnh thoảng lại rút ra làm cô sung sướng.
Cổ họng Vu Linh San bị ấn vào thật sâu, tiểu hạch hạ thân thỉnh thoảng bị hắn bấm, thỉnh thoảng nhào nặn, lối đi nhỏ lại bị kích thích như vậy, cô chỉ cảm giác mình thần trí hoảng hốt, sắc dục càng phát ra mãnh liệt.
Tinh thần của cô mờ mịt, bị nhục dục khống chế, mút lấy dục vọng của hắn, không lưu loát mà nghĩ muốn làm hắn vui vẻ, rất nhanh khoái hoạt bắt đầu bao phủ, thanh âm rên rỉ từ trong mũi cô phát ra càng thêm mất hồn.
Cô phát hiện ra cô làm hắn vui vẻ, hắn liền sẽ làm cho cô càng thêm vui vẻ, cô liều mạng ngậm mút, một tay cũng ôm lấy chỗ đó không ngừng trên dưới xoa nắn, một tay còn lại xoa bóp hai hạt tiểu cầu.
Đột nhiên thân thể của hắn một hồi co rút mãnh liệt, vật thể to lớn phía dưới kia cũng ra vào mãnh liệt hơn.
Đầu của cô hoàn toàn bối rối, ầm ầm, đầu óc của cô muốn nổ tung, khoái cảm kịch liệt kia đến không cách nào tưởng tượng được, khiến cho toàn thân cô tan rã, ngay cả đầu ngón chân cũng co rút lại.
Hắn đột nhiên từ trong miệng cô rút ra, cũng rút cây nến ra khỏi tiểu huyệt của cô, dưới thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đem dục vọng của mình vùi thật sâu vào bên trong cơ thể cô, sau đó hung hăng xông phá.
Cô chỉ cảm thấy thân thể của hắn có tiềm lực vô hạn, đem tất cả nhanh chóng cùng thỏa mãn đều nhét vào chỗ sâu bên trong thân thể của cô, cô phát ra một tiếng thở dài, cùng dục vọng của hắn đạt tới vui sướng tột cùng.
Một đêm này, hắn điên cuồng muốn cô, giống như muốn đem toàn bộ mất mát mấy ngày qua đền bù trở lại.
Hắn cùng cô thử rất nhiều tư thế, hắn làm cho cô la lên rất nhiều lời nói cảm thấy xấu hổ lúc cao trào, Vu Linh San chỉ có cảm giác cổ họng mình đều kêu đến khàn giọng rồi, ban đêm sắp lúc ngủ, thanh âm của cô khàn khàn nói: "Tôi muốn uống nước."
Lúc này Vu Linh San đã xụi lơ giống như một vũng nước, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, hắn không khỏi có chút thỏa mãn, lôi kéo tay của cô, đặt vào nơi vẫn cứng rắn như cũ của mình, "Muốn uống nước, có thể, sờ nó?"
"Được." Cô vươn tay ra trên dưới vỗ về chơi đùa dục vọng của hắn, mãi cho đến khi hắn thỏa mãn, hắn mới đi lấy nước tới đút cho cô uống.
Đút xong rồi cô, hắn ôm cô vào phòng ngủ, trong phòng ngủ không có gì cả, chỉ có một chiếc giường nước, man mát lành lạnh vô cùng thoải mái, trước lúc ngủ hắn tựa hồ vẫn không chịu buông tha cô, "Tôi muốn cô hàm chứa tôi ngủ." Hắn ôm cô ngủ ở trên người của mình, để cho dục vọng của mình vùi sâu vào bên trong thân thể của cô.
Vu Linh San mệt mỏi vô cùng, cũng không quản hắn làm gì với cô, nhắm mắt lại đi ngủ.
Cô nghĩ bọn họ thật sự quá điên cuồng.
Tác giả :
Lăng Hề Hề