Ông Xã Ăn Dấm Chua
Chương 3
Sau một ngày mệt nhọc lại thấy được một bàn thức ăn ngon lành như thế có người nào không cảm động a?
Lại là tôm hùm, lại là cá muối, rất nhiều mỹ vị khiến người ta ham muốn, còn có mùi vị nồng đậm thơm ngon rõ ràng đang khiêu khích mà, nếu ăn sạch một bàn đồ ăn đầy chất dinh dưỡng như vậy, khó tránh khỏi ngày hôm sau bụng không biến thành ba ngấn a.
Nhưng là, làm sao có thể từ chối? Cô cam tâm tình nguyện a!
“Thiên…… Làm sao có thể phong phú như vậy a?" Cô cảm giác lục phủ ngũ tạng của chính mình đều xôn xao.
Đột nhiên, một tiếng nói đột ngột như sấm giữa trời vang lên…
“Cô đến muộn!" Hàn Quang Lỗi trừng mắt nhìn cô gái đến muộn đang khoan thai đứng trước mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng.
Thương Hải Tình lúc này mới phát hiện, đại sảnh của phòng khách quý ngoài bàn thức ăn phong phú ra còn có một nam nhân to lớn hiện diện ở đây.
Cô giật mình bừng tỉnh. Nhìn lại thực tế, cô là tới thân cận !
Chịu đựng sự dày vò của lương tâm, cô đành bắt ánh mắt của chính mình đang nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn phong phú kia muốn nhỏ dãi mà thống khổ thu hồi, quay ngược về phía nam nhân vừa phát ra tiếng rống như sư tử lúc nãy.
“Nhĩ hảo, tôi là Thương Hải Tình, nói vậy anh chính là Hàn Quang Lỗi tiên sinh?" Cô vụng trộm xuất ra trí nhớ của bản thân, vẻ mặt tự nhiên xác nhận danh tính của đối tượng xem mắt thứ mười chín của cô.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chút lại đây!"Hàn Quang Lỗi đã chờ lâu hiển nhiên thiếu kiên nhẫn một cách nghiêm trọng.
Ân, có lửa giận, Hàn Quang Lỗi trong mắt ẩn chứa tia lửa giận, nhưng lại mãnh liệt làm cho người ta nhất thời sợ hãi, cảm tưởng như chỉ cần một chút sơ suất sẽ làm hại đên tính mạng a.
Muốn cô đi qua? Thương Hải Tình lắc đầu, lựa chọn không theo.
Cô cũng không phải ngu ngốc, thời điểm này lại tiếp cận với con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, dù có mười cái mạng cũng không đủ mà chết a.
Cô không nhúc nhích, ánh mắt điềm tĩnh, ánh mắt tập trung nhìn vào chỗ ngồi của nam nhân lần đầu gặp mặt, trong đầu chồng chất nhiều ý nghĩ làm cho cô chật vật.
Lấy tiêu chí thẩm mỹ xưa nay cô thường tiếp xúc mà phán đoán, bộ dáng của đối tượng coi mắt lần này thuộc loại hoàn mỹ cấp bậc thật cao a , hơn nữa tuyệt đối là tiêu chuẩn phía trên.
Ôn nhu mà mạnh mẽ, nhã nhặn mà nam tính, dáng vẻ hào sảng mà lại tuấn tú.
Dáng người cao ngất nam tính, làm cho anh vô luận mặc quần áo gì, đều là trời sinh giá áo tử.
Có lẽ là thừa hưởng huyết thống sáng chói của gia đình, làm cho anh tột cùng lại có ngũ quan hoàn mỹ đến như vậy a.
Có một thần thái tự tin toả sáng bức người, làm cho người ta nhịn không được từ trong lòng đối anh thần phục, đó là loại sức quyến rũ không thể lấy ngôn ngữ hình dung, nhất là ánh mắt lơ đãng biểu lộ anh khí, cao ngạo, phảng phất đối thế nhân biểu thị công khai — trong thiên địa căn bản không có chuyện gì có thể làm khó hắn.
Giống loại này hồn nhiên thiên thành tinh túy, Thương Hải Tình tiếp thu được rằng không thể ở một khuôn mặt khác, trên người một người khác tìm được, Hàn Quang Lỗi là duy nhất.
Dáng hình không bị bó buộc bởi phạm trù nào, làm cho anh có tính dẻo, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà xem khó gặp được nam nhân chất lượng tốt như vậy, không hơn duỗi thân thai đi xinh đẹp mị hoặc một chút, đáng tiếc a!
Tổng quát mà nói, người đàn ông trước mắt đúng là một mẫu người lý tưởng a, nhưng mà tư thế ngồi của hắn đúng thật là một khiếm khuyết a.
Cô thập phần khó hiểu, vì sao hai tay của hắn lại đặt một cách không phù hợp với tư thế ngồi như thế, đều đặt ra phía sau hai bên? Thật là làm mất mỹ quang a.
Nhưng khi nhìn lại mới phát hiện tư thế này hình như cũng không làm cho hắn thoải mái a, nếu không, hai bên tóc mai của hắn cũng sẽ không đổ nhiều mồ hôi như vậy.
Chẳng lẽ, hắn thường có thói quen tra tấn chính mình sao?
Lại một chuỗi mồ hôi lạnh chảy trên má Hàn Quang Lỗi, hắn thống khổ nuốt nuốt nước miếng một cách chua sót.
Hắn vì sao duy trì tư thế thống khổ như vậy, nhận thấy nữ nhân trước mắt suy nghĩ chậm chạp.
“Cô còn muốn dùng ánh mắt ngu ngốc đó xem tôi bao lâu?" Hắn nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.
Ngu ngốc? Người này nói chuyện không dùng kính ngữ, không lễ phép, trừ năm mươi điểm.
“Cũng không phải cái gì hoa cúc khuê nữ, như thế nào, không thể nhìn sao? Hiện tại là coi mắt, không phân như thế nào thân đâu?" Thương Hải Tình không cam lòng yếu thế hất hàm, trề môi đáp trả.
“Tôi không muốn nói nhiều với cô, chìa khóa đâu? Nhanh chút lấy đến!" Ngực kịch liệt phập phồng.
“Tôi không biết chìa khóa gì cả." Cô giả bộ hoàn toàn không biết gì cả.(tỷ ác thiệt a)
“Hàn Quang Hàn không giao chìa khoá còng tay cho cô sao?" Hàn Quang Lỗi dự cảm không tốt,“Cô tốt nhất nhanh chút lấy ra, bằng không, chờ tôi thật sự mất đi lý trí, hậu quả sẽ không thể gánh vác."
Đôi mắt thông minh đẹp đẽ đột nhiên phát sáng,“Anh là đang uy hiếp sinh mệnh của tôi?"
“Hiện tại là cô uy hiếp sinh mệnh của tôi!" Hắn thống khổ không chịu nổi gầm nhẹ.
“Tôi không có." Cô lời lẽ nghiêm khắc phủ nhận.
“Tôi mặc kệ cô có hay không, tóm lại, nhanh chút mở còng tay cho tôi! Bàng quang của tôi đã không chịu nổi nữa rồi, tùy thời sẽ nổ mạnh !" Nhẫn nại thống khổ làm cho Hàn Quang Lỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, gân xanh hiện lên, không ngừng phát tiếng thở dốc thật mạnh, hoàn toàn không dám làm ra động tác quá mạnh, để tránh kích thích bàng quang mẫn cảm.(codai: mẫn cảm gì cơ ạ *ngây thơ*)
Thương Hải Tình bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai, hắn bị người dùng còng tay trói a, khó trách nhân viên phục vụ khách sạn lại chuyển giao cho cô một cái chìa khóa, cũng khó trách tư thế của hắn lại cứng ngắc quỷ dị như vậy a.
“Không cần lại ngẩn người, tôi cầu cô nhanh chút được không?" Hắn khàn khàn thúc giục.
“Nam nhân đáng thương." Cô liền nhanh chóng lấy ra cái chìa khóa trong túi trước, tiến lên mở giúp hắn.
Cô không khẩn trương cũng không sợ hãi, thần trí thanh tỉnh không có vẻ say rượu, nhưng cái chìa khóa trong tay giống như là cùng cô đối nghịch, luôn không thể thuận lợi sát nhập chìa khoá vào lỗ khoá.
“Đủ, cô không cần lại run lên!"
“Tôi không có run, là góc độ này rất kỳ quái, làm cho tôi rất khó thuận lợi đem cái chìa khóa sáp nhập."
Hàn Quang Lỗi hít một hơi thật sâu, có trong nháy mắt, anh như vậy thiên chi kiêu tử thậm chí muốn buông tha cho tự tôn, hảo bỏ qua cho chính mình bàng quang, nhưng là, trong lòng ngạo mạn không muốn nhận thua cố tình muốn thử sức kiên nhẫn của chính mình.
Không được, anh Hàn Quang Lỗi tuyệt đối không thể để loại chuyện ngu xuẩn này phát sinh trên người mình.
“Sẽ nhanh thôi, anh nhẫn nại một chút nữa." Thương Hải Tình cũng không phải không máu không thịt, biết hắn nhẫn nại đến mức mặt nhăn lại ướt đẫm cả mồ hôi lại không phát tiết được rất là cực khổ.(đúng là không gì đau khổ hơn *gật gật*)
Rốt cục, cái chìa khóa dường như sát nhập được với lỗ khoá một cách kỳ tích, một tiếng răng rắc chợt vang, Hàn Quang Lỗi không kịp nói tiếng cám ơn, liền điên cuồng lao thẳng đến toilet.
Ngẩng khuôn mặt tuấn lãng, biểu tình thống khổ của Hàn Quang Lỗi tạm thời dịu đi sau khi cho được những thứ nên cho ra ngoài, khi anh đi ra toilet, cảm giác chính mình phảng phất lấy lại được cuộc sống mới.
Sau khi giải quyết nguy cơ, việc nên giải quyết tiếp theo là thận cận yến chết tiệt này.
Anh có thể bỏ đi, nhưng là, trốn tránh việc trước mắt không phải là lựa chọn của anh, anh thích đối diện thẳng thắn, cho dù là vô tình cự tuyệt, cũng tốt hơn úp úp mở mở.
Tóm lại, anh phải cùng cô gái kia nói chuyện rõ ràng, anh là không muốn kết hôn.
Đẩy cửa phòng khách quý ra, tình huống trước mắt lại làm cho anh cả kinh không nói được gì cũng dừng lại động tác.
Phát sinh chuyện gì ? Anh mới rời đi một chút không phải sao? Như thế nào anh chân trước vừa đi, cô gái này lập tức liền bổ nhào vào bàn ăn trước mặt, tinh thần chấn hưng đối thức ăn trên bàn hào giết đỏ cả mắt rồi?
Xem cô rất giống như bộ dáng của quỷ đói đầu thai, làm đảo điên đến hình ảnh nữ nhân trong trí nhớ của anh.
“Xin hỏi, cô là từ Châu Phi trở về sao?" Anh không thể tin nhìn cô lấy gió thu cuốn hết lá vàng chi tư, tận tình quét ngang đầy bàn mỹ vị món ngon.
“Không, tôi mới từ Pháp quốc trở về, người tiến cử chưa nói quá sao?" Thương Hải Tình không thèm để tâm trả lời.
Hàn Quang Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười được câu trả lời làm bừng tỉnh, giữa trán gân xanh ẩn ẩn co rúm.
Anh mới không nghĩ bất kể cô là từ đâu trở về, anh buồn bực là trình độ đói khát của cô, quả thực có thể so sánh dân chạy nạn Châu Phi.
“Nhìn thấy bộ dáng ăn uống này của cô, quỷ đói nhìn cũng muốn nhượng bộ lui binh."
Gắp con tôm hùm thơm ngon nhét vào miệng, Thương Hải Tình tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng cặp mắt vô tội liếc về phía nam nhân vừa được giải phóng kia,“Thứ nhất, tôi rất đói bụng; Thứ hai, đồ ăn anh kêu cũng không để tôi ăn, chẳng lẽ anh muốn gói đem về làm đồ ăn khuya?"
Cô chính là xem chuẩn hắn sẽ không. Tây trang thẳng tinh anh phần tử, là không có khả năng đem chính mình khiến cho giống obasan chung quanh đóng gói, bọn họ tuyệt đối không tha hứa hình tượng chính mình trầm luân.
Hàn Quang Lỗi nghĩ đến cô sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng rõ ràng, con ngươi của cô trong suốt hồn nhiên không thấy chút vẻ xấu hổ, điều này làm anh nhịn không được tò mò đánh giá cô.
Cô có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan khéo léo tinh tế, mái tóc được cuốn lên tạo cho cô phong thái mềm mại điềm tĩnh, chính là, bộ dáng cô đang ăn cùng với vẻ ngoài của cô không phù hợp với nhau.
Không tính là dã man, chính là ấn tượng nữ nhân ăn cơm trước mắt làm anh khiếp đảm. Thẳng thắn nói, cô há miệng to để ăn một cách tự nhiên nhưng lại làm cho anh có cái nhìn khác xưa.
Xã hội này tràn ngập nhiều lắm bệnh trạng trang giấy người (ý anh Lỗi là người mình dây ấy, hay là dáng người mỏng như trang giấy), rất nhiều nữ sinh tỏ vẻ kén ăn, khó trách anh không khỏi tưởng tượng. Người không phải là ăn ngũ cốc hoa màu? Nhưng là bệnh trạng mỹ cảm làm cho các cô gái không dám ăn cơm, rõ ràng đói muốn xẹp bụng, lại còn muốn đau khổ thôi miên chính mình nói không đói bụng, tẩu hỏa nhập ma, phảng phất ăn nhiều một ngụm chính là làm ra tội ác tày đình không thể tha thứ a.(tình trạng ăn kiêng ấy ấy)
Nhưng cô lại hoàn toàn khác, trong mắt của cô chỉ có đồ ăn, không có anh Hàn Quang Lỗi.
Lại là tôm hùm, lại là cá muối, rất nhiều mỹ vị khiến người ta ham muốn, còn có mùi vị nồng đậm thơm ngon rõ ràng đang khiêu khích mà, nếu ăn sạch một bàn đồ ăn đầy chất dinh dưỡng như vậy, khó tránh khỏi ngày hôm sau bụng không biến thành ba ngấn a.
Nhưng là, làm sao có thể từ chối? Cô cam tâm tình nguyện a!
“Thiên…… Làm sao có thể phong phú như vậy a?" Cô cảm giác lục phủ ngũ tạng của chính mình đều xôn xao.
Đột nhiên, một tiếng nói đột ngột như sấm giữa trời vang lên…
“Cô đến muộn!" Hàn Quang Lỗi trừng mắt nhìn cô gái đến muộn đang khoan thai đứng trước mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng.
Thương Hải Tình lúc này mới phát hiện, đại sảnh của phòng khách quý ngoài bàn thức ăn phong phú ra còn có một nam nhân to lớn hiện diện ở đây.
Cô giật mình bừng tỉnh. Nhìn lại thực tế, cô là tới thân cận !
Chịu đựng sự dày vò của lương tâm, cô đành bắt ánh mắt của chính mình đang nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn phong phú kia muốn nhỏ dãi mà thống khổ thu hồi, quay ngược về phía nam nhân vừa phát ra tiếng rống như sư tử lúc nãy.
“Nhĩ hảo, tôi là Thương Hải Tình, nói vậy anh chính là Hàn Quang Lỗi tiên sinh?" Cô vụng trộm xuất ra trí nhớ của bản thân, vẻ mặt tự nhiên xác nhận danh tính của đối tượng xem mắt thứ mười chín của cô.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chút lại đây!"Hàn Quang Lỗi đã chờ lâu hiển nhiên thiếu kiên nhẫn một cách nghiêm trọng.
Ân, có lửa giận, Hàn Quang Lỗi trong mắt ẩn chứa tia lửa giận, nhưng lại mãnh liệt làm cho người ta nhất thời sợ hãi, cảm tưởng như chỉ cần một chút sơ suất sẽ làm hại đên tính mạng a.
Muốn cô đi qua? Thương Hải Tình lắc đầu, lựa chọn không theo.
Cô cũng không phải ngu ngốc, thời điểm này lại tiếp cận với con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, dù có mười cái mạng cũng không đủ mà chết a.
Cô không nhúc nhích, ánh mắt điềm tĩnh, ánh mắt tập trung nhìn vào chỗ ngồi của nam nhân lần đầu gặp mặt, trong đầu chồng chất nhiều ý nghĩ làm cho cô chật vật.
Lấy tiêu chí thẩm mỹ xưa nay cô thường tiếp xúc mà phán đoán, bộ dáng của đối tượng coi mắt lần này thuộc loại hoàn mỹ cấp bậc thật cao a , hơn nữa tuyệt đối là tiêu chuẩn phía trên.
Ôn nhu mà mạnh mẽ, nhã nhặn mà nam tính, dáng vẻ hào sảng mà lại tuấn tú.
Dáng người cao ngất nam tính, làm cho anh vô luận mặc quần áo gì, đều là trời sinh giá áo tử.
Có lẽ là thừa hưởng huyết thống sáng chói của gia đình, làm cho anh tột cùng lại có ngũ quan hoàn mỹ đến như vậy a.
Có một thần thái tự tin toả sáng bức người, làm cho người ta nhịn không được từ trong lòng đối anh thần phục, đó là loại sức quyến rũ không thể lấy ngôn ngữ hình dung, nhất là ánh mắt lơ đãng biểu lộ anh khí, cao ngạo, phảng phất đối thế nhân biểu thị công khai — trong thiên địa căn bản không có chuyện gì có thể làm khó hắn.
Giống loại này hồn nhiên thiên thành tinh túy, Thương Hải Tình tiếp thu được rằng không thể ở một khuôn mặt khác, trên người một người khác tìm được, Hàn Quang Lỗi là duy nhất.
Dáng hình không bị bó buộc bởi phạm trù nào, làm cho anh có tính dẻo, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà xem khó gặp được nam nhân chất lượng tốt như vậy, không hơn duỗi thân thai đi xinh đẹp mị hoặc một chút, đáng tiếc a!
Tổng quát mà nói, người đàn ông trước mắt đúng là một mẫu người lý tưởng a, nhưng mà tư thế ngồi của hắn đúng thật là một khiếm khuyết a.
Cô thập phần khó hiểu, vì sao hai tay của hắn lại đặt một cách không phù hợp với tư thế ngồi như thế, đều đặt ra phía sau hai bên? Thật là làm mất mỹ quang a.
Nhưng khi nhìn lại mới phát hiện tư thế này hình như cũng không làm cho hắn thoải mái a, nếu không, hai bên tóc mai của hắn cũng sẽ không đổ nhiều mồ hôi như vậy.
Chẳng lẽ, hắn thường có thói quen tra tấn chính mình sao?
Lại một chuỗi mồ hôi lạnh chảy trên má Hàn Quang Lỗi, hắn thống khổ nuốt nuốt nước miếng một cách chua sót.
Hắn vì sao duy trì tư thế thống khổ như vậy, nhận thấy nữ nhân trước mắt suy nghĩ chậm chạp.
“Cô còn muốn dùng ánh mắt ngu ngốc đó xem tôi bao lâu?" Hắn nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.
Ngu ngốc? Người này nói chuyện không dùng kính ngữ, không lễ phép, trừ năm mươi điểm.
“Cũng không phải cái gì hoa cúc khuê nữ, như thế nào, không thể nhìn sao? Hiện tại là coi mắt, không phân như thế nào thân đâu?" Thương Hải Tình không cam lòng yếu thế hất hàm, trề môi đáp trả.
“Tôi không muốn nói nhiều với cô, chìa khóa đâu? Nhanh chút lấy đến!" Ngực kịch liệt phập phồng.
“Tôi không biết chìa khóa gì cả." Cô giả bộ hoàn toàn không biết gì cả.(tỷ ác thiệt a)
“Hàn Quang Hàn không giao chìa khoá còng tay cho cô sao?" Hàn Quang Lỗi dự cảm không tốt,“Cô tốt nhất nhanh chút lấy ra, bằng không, chờ tôi thật sự mất đi lý trí, hậu quả sẽ không thể gánh vác."
Đôi mắt thông minh đẹp đẽ đột nhiên phát sáng,“Anh là đang uy hiếp sinh mệnh của tôi?"
“Hiện tại là cô uy hiếp sinh mệnh của tôi!" Hắn thống khổ không chịu nổi gầm nhẹ.
“Tôi không có." Cô lời lẽ nghiêm khắc phủ nhận.
“Tôi mặc kệ cô có hay không, tóm lại, nhanh chút mở còng tay cho tôi! Bàng quang của tôi đã không chịu nổi nữa rồi, tùy thời sẽ nổ mạnh !" Nhẫn nại thống khổ làm cho Hàn Quang Lỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, gân xanh hiện lên, không ngừng phát tiếng thở dốc thật mạnh, hoàn toàn không dám làm ra động tác quá mạnh, để tránh kích thích bàng quang mẫn cảm.(codai: mẫn cảm gì cơ ạ *ngây thơ*)
Thương Hải Tình bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai, hắn bị người dùng còng tay trói a, khó trách nhân viên phục vụ khách sạn lại chuyển giao cho cô một cái chìa khóa, cũng khó trách tư thế của hắn lại cứng ngắc quỷ dị như vậy a.
“Không cần lại ngẩn người, tôi cầu cô nhanh chút được không?" Hắn khàn khàn thúc giục.
“Nam nhân đáng thương." Cô liền nhanh chóng lấy ra cái chìa khóa trong túi trước, tiến lên mở giúp hắn.
Cô không khẩn trương cũng không sợ hãi, thần trí thanh tỉnh không có vẻ say rượu, nhưng cái chìa khóa trong tay giống như là cùng cô đối nghịch, luôn không thể thuận lợi sát nhập chìa khoá vào lỗ khoá.
“Đủ, cô không cần lại run lên!"
“Tôi không có run, là góc độ này rất kỳ quái, làm cho tôi rất khó thuận lợi đem cái chìa khóa sáp nhập."
Hàn Quang Lỗi hít một hơi thật sâu, có trong nháy mắt, anh như vậy thiên chi kiêu tử thậm chí muốn buông tha cho tự tôn, hảo bỏ qua cho chính mình bàng quang, nhưng là, trong lòng ngạo mạn không muốn nhận thua cố tình muốn thử sức kiên nhẫn của chính mình.
Không được, anh Hàn Quang Lỗi tuyệt đối không thể để loại chuyện ngu xuẩn này phát sinh trên người mình.
“Sẽ nhanh thôi, anh nhẫn nại một chút nữa." Thương Hải Tình cũng không phải không máu không thịt, biết hắn nhẫn nại đến mức mặt nhăn lại ướt đẫm cả mồ hôi lại không phát tiết được rất là cực khổ.(đúng là không gì đau khổ hơn *gật gật*)
Rốt cục, cái chìa khóa dường như sát nhập được với lỗ khoá một cách kỳ tích, một tiếng răng rắc chợt vang, Hàn Quang Lỗi không kịp nói tiếng cám ơn, liền điên cuồng lao thẳng đến toilet.
Ngẩng khuôn mặt tuấn lãng, biểu tình thống khổ của Hàn Quang Lỗi tạm thời dịu đi sau khi cho được những thứ nên cho ra ngoài, khi anh đi ra toilet, cảm giác chính mình phảng phất lấy lại được cuộc sống mới.
Sau khi giải quyết nguy cơ, việc nên giải quyết tiếp theo là thận cận yến chết tiệt này.
Anh có thể bỏ đi, nhưng là, trốn tránh việc trước mắt không phải là lựa chọn của anh, anh thích đối diện thẳng thắn, cho dù là vô tình cự tuyệt, cũng tốt hơn úp úp mở mở.
Tóm lại, anh phải cùng cô gái kia nói chuyện rõ ràng, anh là không muốn kết hôn.
Đẩy cửa phòng khách quý ra, tình huống trước mắt lại làm cho anh cả kinh không nói được gì cũng dừng lại động tác.
Phát sinh chuyện gì ? Anh mới rời đi một chút không phải sao? Như thế nào anh chân trước vừa đi, cô gái này lập tức liền bổ nhào vào bàn ăn trước mặt, tinh thần chấn hưng đối thức ăn trên bàn hào giết đỏ cả mắt rồi?
Xem cô rất giống như bộ dáng của quỷ đói đầu thai, làm đảo điên đến hình ảnh nữ nhân trong trí nhớ của anh.
“Xin hỏi, cô là từ Châu Phi trở về sao?" Anh không thể tin nhìn cô lấy gió thu cuốn hết lá vàng chi tư, tận tình quét ngang đầy bàn mỹ vị món ngon.
“Không, tôi mới từ Pháp quốc trở về, người tiến cử chưa nói quá sao?" Thương Hải Tình không thèm để tâm trả lời.
Hàn Quang Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười được câu trả lời làm bừng tỉnh, giữa trán gân xanh ẩn ẩn co rúm.
Anh mới không nghĩ bất kể cô là từ đâu trở về, anh buồn bực là trình độ đói khát của cô, quả thực có thể so sánh dân chạy nạn Châu Phi.
“Nhìn thấy bộ dáng ăn uống này của cô, quỷ đói nhìn cũng muốn nhượng bộ lui binh."
Gắp con tôm hùm thơm ngon nhét vào miệng, Thương Hải Tình tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng cặp mắt vô tội liếc về phía nam nhân vừa được giải phóng kia,“Thứ nhất, tôi rất đói bụng; Thứ hai, đồ ăn anh kêu cũng không để tôi ăn, chẳng lẽ anh muốn gói đem về làm đồ ăn khuya?"
Cô chính là xem chuẩn hắn sẽ không. Tây trang thẳng tinh anh phần tử, là không có khả năng đem chính mình khiến cho giống obasan chung quanh đóng gói, bọn họ tuyệt đối không tha hứa hình tượng chính mình trầm luân.
Hàn Quang Lỗi nghĩ đến cô sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng rõ ràng, con ngươi của cô trong suốt hồn nhiên không thấy chút vẻ xấu hổ, điều này làm anh nhịn không được tò mò đánh giá cô.
Cô có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan khéo léo tinh tế, mái tóc được cuốn lên tạo cho cô phong thái mềm mại điềm tĩnh, chính là, bộ dáng cô đang ăn cùng với vẻ ngoài của cô không phù hợp với nhau.
Không tính là dã man, chính là ấn tượng nữ nhân ăn cơm trước mắt làm anh khiếp đảm. Thẳng thắn nói, cô há miệng to để ăn một cách tự nhiên nhưng lại làm cho anh có cái nhìn khác xưa.
Xã hội này tràn ngập nhiều lắm bệnh trạng trang giấy người (ý anh Lỗi là người mình dây ấy, hay là dáng người mỏng như trang giấy), rất nhiều nữ sinh tỏ vẻ kén ăn, khó trách anh không khỏi tưởng tượng. Người không phải là ăn ngũ cốc hoa màu? Nhưng là bệnh trạng mỹ cảm làm cho các cô gái không dám ăn cơm, rõ ràng đói muốn xẹp bụng, lại còn muốn đau khổ thôi miên chính mình nói không đói bụng, tẩu hỏa nhập ma, phảng phất ăn nhiều một ngụm chính là làm ra tội ác tày đình không thể tha thứ a.(tình trạng ăn kiêng ấy ấy)
Nhưng cô lại hoàn toàn khác, trong mắt của cô chỉ có đồ ăn, không có anh Hàn Quang Lỗi.
Tác giả :
Lục Phong Tranh