Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào
Chương 144: Em yên tâm, thể lực của tôi rất tốt
Editor: Quỷ Quỷ
Sau đó anh cúi đầu cười, “Em nói không sai, hai chúng ta hóa ra lại hòa hợp đến vậy."
Dứt lời, anh thoáng chuyển động, An Mộc giật mình kêu lên một tiếng, sau đó chợt nghe anh nói, “Lần thứ 2."
………………………..
Hai tiếng sau.
Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh vang lên.
Toàn thân An Mộc như muốn nhũn ra, kiệt sức nằm trên giường, nhìn những dấu vết trên người mình, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên đó muốn cô tận ba lần!
Kẹt kẹt một tiếng.
Người đàn ông quấn chiếc khăn tắm màu hồng nhạt của cô quanh hông đi ra.
Những giọt nước li ty đổ xuống tụ lại trong vòm ngực của anh.
An Mộc nhìn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Phong Kiêu khi mặc quần áo trông khá gầy, không ngờ lại rắn chắc như vậy!
Cơ bụng màu đồng qua từng chuyển động của anh là mơ hồ ẩn hiện, làn da màu mật ong sáng bóng mê người.
Ngay cả động tác lau tóc cũng toát ra sức quyến rũ đặc biệt.
Rõ ràng lúc này hai người ở bên nhau, anh luôn là người chủ động, nhưng lúc này nhìn anh thể lực dồi dào chẳng khác gì bình thường.
An Mộc nghiến răng kèn kẹt, không nhịn được lên tiếng, “Chú, đàn ông hẳn là có khả năng bảo tồn thể lực, một ngày làm nhiều lần như vậy, cẩn thận bị liệt dương đó!"
Phong Kiêu nhíu mày, ném cho cô một cái nhìn đầy ẩn ý:"Cảm ơn cháu dâu quan tâm, em yên tâm, thể lực của tôi rất tốt."
An Mộc đỏ bừng mặt, “Yên tâm cái gì chứ?"
Phong Kiêu cười, “Em thử nói nữa đi?"
An Mộc lập tức ngậm chặt miệng, nếu lại nó thêm e sẽ không có kết cục tốt!
Phong Kiêu lau khô người liền bỏ khăn tắm ra, tự nhiên thay quần áo trước mặt cô.
Không ngờ người đàn ông này làm gì cũng đẹp mắt như vậy.
Ngay cả động tác mặc quần áo cũng đầy tao nhã.
Áo xống mũ mão chỉnh tề vào anh lại là Phong thiếu, ai có thể tưởng tượng được anh ở trên giường sẽ trở nên vô sỉ thế nào?
Người đàn ông này diễn tốt như vậy, chưa biết chừng còn đạt được giải Oscar!
Điện thoại của Phong Kiêu trên bàn rung lên.
Anh nhíu mày nghe máy, giọng nói lãnh đạm, “Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, anh rút ví lấy ra một tờ chi phiếu, đặt trên bàn, “Mấy ngày nay tôi có chút việc gấp, chuyện của em…"
“Tôi có thể tự giải quyết được." An Mộc bình tĩnh mở miệng.
Phong Kiêu nhíu mày, dừng động tác một chút, lại nở nụ cười, đi đến bên giường tà mị nói:"Cháu dâu, nếu em đã biết hai người chúng ta là hòa hợp nhất, thì bảo vệ chính mình cho tốt."
Nói xong, anh đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, rồi đi ra ngoài.
Anh đi rất dứt khoát, không hề quay đầu, làm An Mộc nhìn theo có chút buồn bã.
Nhưng cô lại tự vỗ vào đầu mình.
Hai người chỉ là người tình, hơn nữa….người đàn ông này, làm sao có thể đối xử thật lòng với phụ nữ chứ?
Cô còn ôm ấp hy vọng xa với gì đây?
Lắc lắc đầu, cô đứng dậy, cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn, chữ ký của Phong Kiêu rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có thừa, giống như con người anh.
Phong Kiêu xuống lầu, đi ra khỏi khu nhà.
Ở một góc sáng sủa có bốn năm chiếc xe hơi đang đỗ.
Anh vừa đi tới, Vệ Uy liền bước ra khỏi một chiếc xe, mở cửa xe cho anh.
Đoàn xe chậm rãi chuyển động.
Trong xe Vệ Uy, một người đàn ông mở miệng:"Vệ Uy, thiếu gia đột nhiên bỏ lại cả đám cổ đông, thân là chủ tịch lại chạy tới C thị này xa xôi làm gì? Chẳng lẽ là…..Kim Ốc Tàng Kiều?"
Vệ Uy sắc mặt lanh lùng,"Thượng Quan, trông nom tốt cái miệng của anh."
Vệ Uy quay đầu, nhìn thoáng qua dãy nhà cũ nát kia.
Sau đó anh cúi đầu cười, “Em nói không sai, hai chúng ta hóa ra lại hòa hợp đến vậy."
Dứt lời, anh thoáng chuyển động, An Mộc giật mình kêu lên một tiếng, sau đó chợt nghe anh nói, “Lần thứ 2."
………………………..
Hai tiếng sau.
Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh vang lên.
Toàn thân An Mộc như muốn nhũn ra, kiệt sức nằm trên giường, nhìn những dấu vết trên người mình, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên đó muốn cô tận ba lần!
Kẹt kẹt một tiếng.
Người đàn ông quấn chiếc khăn tắm màu hồng nhạt của cô quanh hông đi ra.
Những giọt nước li ty đổ xuống tụ lại trong vòm ngực của anh.
An Mộc nhìn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Phong Kiêu khi mặc quần áo trông khá gầy, không ngờ lại rắn chắc như vậy!
Cơ bụng màu đồng qua từng chuyển động của anh là mơ hồ ẩn hiện, làn da màu mật ong sáng bóng mê người.
Ngay cả động tác lau tóc cũng toát ra sức quyến rũ đặc biệt.
Rõ ràng lúc này hai người ở bên nhau, anh luôn là người chủ động, nhưng lúc này nhìn anh thể lực dồi dào chẳng khác gì bình thường.
An Mộc nghiến răng kèn kẹt, không nhịn được lên tiếng, “Chú, đàn ông hẳn là có khả năng bảo tồn thể lực, một ngày làm nhiều lần như vậy, cẩn thận bị liệt dương đó!"
Phong Kiêu nhíu mày, ném cho cô một cái nhìn đầy ẩn ý:"Cảm ơn cháu dâu quan tâm, em yên tâm, thể lực của tôi rất tốt."
An Mộc đỏ bừng mặt, “Yên tâm cái gì chứ?"
Phong Kiêu cười, “Em thử nói nữa đi?"
An Mộc lập tức ngậm chặt miệng, nếu lại nó thêm e sẽ không có kết cục tốt!
Phong Kiêu lau khô người liền bỏ khăn tắm ra, tự nhiên thay quần áo trước mặt cô.
Không ngờ người đàn ông này làm gì cũng đẹp mắt như vậy.
Ngay cả động tác mặc quần áo cũng đầy tao nhã.
Áo xống mũ mão chỉnh tề vào anh lại là Phong thiếu, ai có thể tưởng tượng được anh ở trên giường sẽ trở nên vô sỉ thế nào?
Người đàn ông này diễn tốt như vậy, chưa biết chừng còn đạt được giải Oscar!
Điện thoại của Phong Kiêu trên bàn rung lên.
Anh nhíu mày nghe máy, giọng nói lãnh đạm, “Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, anh rút ví lấy ra một tờ chi phiếu, đặt trên bàn, “Mấy ngày nay tôi có chút việc gấp, chuyện của em…"
“Tôi có thể tự giải quyết được." An Mộc bình tĩnh mở miệng.
Phong Kiêu nhíu mày, dừng động tác một chút, lại nở nụ cười, đi đến bên giường tà mị nói:"Cháu dâu, nếu em đã biết hai người chúng ta là hòa hợp nhất, thì bảo vệ chính mình cho tốt."
Nói xong, anh đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, rồi đi ra ngoài.
Anh đi rất dứt khoát, không hề quay đầu, làm An Mộc nhìn theo có chút buồn bã.
Nhưng cô lại tự vỗ vào đầu mình.
Hai người chỉ là người tình, hơn nữa….người đàn ông này, làm sao có thể đối xử thật lòng với phụ nữ chứ?
Cô còn ôm ấp hy vọng xa với gì đây?
Lắc lắc đầu, cô đứng dậy, cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn, chữ ký của Phong Kiêu rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có thừa, giống như con người anh.
Phong Kiêu xuống lầu, đi ra khỏi khu nhà.
Ở một góc sáng sủa có bốn năm chiếc xe hơi đang đỗ.
Anh vừa đi tới, Vệ Uy liền bước ra khỏi một chiếc xe, mở cửa xe cho anh.
Đoàn xe chậm rãi chuyển động.
Trong xe Vệ Uy, một người đàn ông mở miệng:"Vệ Uy, thiếu gia đột nhiên bỏ lại cả đám cổ đông, thân là chủ tịch lại chạy tới C thị này xa xôi làm gì? Chẳng lẽ là…..Kim Ốc Tàng Kiều?"
Vệ Uy sắc mặt lanh lùng,"Thượng Quan, trông nom tốt cái miệng của anh."
Vệ Uy quay đầu, nhìn thoáng qua dãy nhà cũ nát kia.
Tác giả :
Công Tử Diễn