Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 171 + 172

Chapter 171:

Editor: Vũ

Trầm Phi Yên toát mồ hôi lạnh, cô thấy hình như Sơn Khẩu Tá TRợ đang gạt cô, ánh mắt là nơi không thể dối lừa. Trong mắt hắn không có sát khí, ngay cả nỗi sợ trước khi chết cũng không có, điều này khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Tôi không tin, đây là cái gì?"

Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn ánh mắt kiên định của cô, mỉm cười: "Ha ha, tôi sẽ không để cô chết, giống như cô nói vậy, Anh Tử đang chờ tôi. Cái này là máy phát tìn hiệu, sẽ có người tìm tới nơi này. Chuyện chúng ta cần làm lúc này là đợi, không nên nói chuyện."

"Tốt." Trầm Phi Yên gật đầu khiến Sơn Khẩu Tá Trợ càm thấy ấm áp. Cô cứ vậy mà khinh địch, mà tin tưởng hắn, không lẽ cô không sợ sẽ chết cùng hắn sao? Nếu hắn phát tín hiệu sớm hơn một chút thì bọn họ cũng không gặp phải tình huống như thế này, vậy mà cô vẫn chọn lựa tin tưởng hắn, không có chút do dự.

Hai người ngồi ở cạnh tường, không nói gì cả, chì lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian trong mật thất cứ trôi qua từng phút một, chầm chậm qua đi. Mỗi một giây đối với bọn họ vô cùng quý giá. Có lẽ một giây sau, họ đã có thể nói lời tạm biệt với ánh mặt trời rồi cũng nên.

Phía trên mật thất, một đám người áo đen đang đứng ở giữa căn phòng.

Một cái đầu trơn nhẵn nhàn nhã đong đưa qua lại, trên mặt hắn có một vết thương nhìn rất buồn cười.

Tên đầu trọc đắc ý hút thuốc, đi qua đi lại trong phòng, vui vẻ cất tiếng: "Cuối cùng chúng ta cũng có ngày nổi danh, muốn hợp tác với Hiên Viên Hoàng sao, đúng là muốn chết rồi mà. Không nghĩ xem nếu chúng ta hợp tác thành công thì sẽ còn là xã hội đen nữa sao? Hừm, chỉ biết mỗi ngày lớn lối thế thôi, vị trí lão đại này sẽ nhanh là của tao...Ha ha..."

"Đại ca, khi trở về, chúng ta phải ăn nói làm sao?" Một bóng người nhỏ con lo lắng hỏi tên đầu trọc.

Nghe hỏi, hắn tức giận ném điếu thuốc trong tay xuống đất, lấy giày di di lên, hùng hổ nói: "Mày ngu sao? Mày có thấy nó không? Sơn Khẩu Tá Trợ ở trong nhà của Hiên Viên Hoàng, hắn biến mất thì nếu muốn tính sổ, phải tính với Hiên Viên gia chứ không phải chúng ta. Ngu ngốc, thật sự là quá ngu, nuôi mày lâu như vậy, có chút chuyện cũng không biết!" Nói xong thì cho hằn một cú đá vào người đàn ông nhỏ con, những người còn lại cúi đầu không dám hó hé gì.



Tên đàn em nhỏ người cuống quít đứng lên, nói liên tục: " Đại ca anh minh, hắn là biến mất ở Hiên Viên gia, không liên can gì tới chúng ta."

"Còn không đúng nữa chắc? Chờ gì nữa, tranh thủ đi."

Tùng Hạ lạnh lùng nhìn mặt đất dưới chân, trong lòng cực kỳ phấn khích, chỉ mấy phút nữa thôi, hắn sẽ được làm lão đại. Hắn đã sớm không ưa Sơn Khẩu Tá Trợ, chỉ bởi vì hắn là con trai của Sơn Khẩu lão đầu nên mới có thể thuận lý thành chương trở thành người thừa kế tổ chức khiến hắn rất là khó chịu.

Bọn họ là nhân vật của hắc đạo, vậy mà lại đi làm ba cái từ thiện gì đó, càng không phải loại đi làm việc cực khổ để kiếm tiền như đứa ngốc. Nếu như phải sống thì nhất định phải chém giết mới có tư vị.

Tùng Hạ chửi thề một tiếng, vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng.

"A...Đau chết tôi..." Sơn Khẩu Tá Trợ sờ đầu kêu đau. Không biết là tên nào đã đánh hắn, nhưng hắn nhất định sẽ tìm ra người đó, hừm, dám đụng vào người của Sơn Khẩu, hắn sống mà không nhịn được nỗi nhục này. Nghĩ đến chuyện của mấy ngày nay, hắn vẫn còn đang tức giận.

Người khác nhìn thấy lão đại hiện tại đang tức giận không rõ nguyên nhân thì cung kính không dám nói bất cứ cái gì, ai cũng ngoan ngoãn làm việc của mình. Họ không muốn tự mắt mình phải nhìn thấy cái gì, rất là kinh khủng, chính bọn họ cũng không muốn chết ở chỗ này.

Máy ủi đất bắt đầu hoạt động ầm ầm trên mặt đất, đám người kia thật sự muốn chôn sống hai người ở dưới.

Trầm Phi Yên càm thấy càng ngày càng khó thở, thậm chí hít vào một hơi cũng thấy khó, đầu óc bắt đầu choáng váng, nặng nề.

Sơn KHẩu Tá Trợ thấy cô khó thở cũng sốt ruột. Tại sao phát tín hiệu đã lâu như vậy mà vẫn chưa có người đến, cái thiết bị phát này khi đã mở thì Hiên Viên Hoàng có thể nhận ngay trực tiếp. Đồ này hắn thấy trên người của Trầm Phi Yên, lúc đầu hắn tắt đi, thật không ngờ vào thời điểm này lại không hoạt động.

"Càng ngày càng khó thở.." Trầm Phi Yên nhìn Sơn Khẩu Tá Trợ không có phản ứng, còn cô có cảm giác như mình bị trúng phản ứng cao nguyên, mức độ ngày càng trầm trọng.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Sơn Khẩu Tá Trợ phiếm hồng, tay hắn run run, thân thể cũng khó chịu. Hắn đã dựa theo thơi gian mà tập hít thở, nhưng vẫn khó chịu như trước. Hắn vốn có tu dưỡng từ nhỏ còn



Trầm Phi Yên chỉ là một người bình thường.

"Cô phải ráng lên, nếu không cố gắng, cô không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu. Nghĩ xem , chồng cô còn đợi cô bên ngoài, cô thật sự nhẫn tâm để anh ta một mình giống tôi sao? Tôi có thể thấy anh ta rất yêu cô, cô là cả thế giới của anh ta đấy, cũng giống như tôi với Anh Tử, nếu không có cô, anh ta nhất định sẽ phát điên." Sơn Khẩu Tá Trợ chưa bao giờ nói nhiều đến thế, trong lòng hắn cũng tự cười thầm, mình vậy mà lại đi tiếp tinh thần giúp người phụ nữ này.

Trầm Phi Yên muốn nhắm mắt lại lắm, nhưng khi nghe những lời này, trái tim cô lại run lên thổn thức. Đúng vậy, hắn còn ở bên ngoài, còn con cô nữa, sao cô có thể cứ thế mà bỏ đi.

Cố gắng mở mắt ra, chậm rãi làm theo cách dạy của Sơn Khẩu Tá Trợ điều chỉnh hơi thở.

"Mình phải kiên trì, bên ngoài còn có người đợi mình." Cô lặng lẽ nói với bản thân, nỗ lực lên tinh thần, cô không muốn chết bây giờ, thật sự không muốn chết.

Sơn Khẩu Tá Trợ đỡ lấy thân thể chao đảo của cô, nhìn cái máy nhỏ bé kia, hắn rất hy vọng Hiên Viên Hoàng thấy được tìn hiệu mà cứu họ. Nếu như càng kéo dài nữa, có lẽ cô cụng chỉ chịu được thêm năm phút. Bây giờ, mỗi giây mỗi phút đều đang giành giật cùng với tử thần, nếu không chiến đấu tốt, bọn họ sẽ trở thành vị khách kế tiếp của ông ta.

"Hình như tôi cảm nhận được có người đến cứu chúng ta..." Cố gắng hô hấp, nhưng lại cảm thấy mình không có cách nào để mở miệng, dùng sức cũng không làm được. Trầm Phi Yên tựa vào người Sơn Khẩu Tá Trợ, ánh mắt cô bắt đầu mờ đi.

Chính Sơn Khẩu Tá Trợ cũng cảm thấy khó thở, nhưng hắn tự nói với bản thân là không được hoảng hốt: "Đừng ngủ, tỉnh lại đi."

Trầm Phi Yên không chịu nổi, không còn sức đâu mà thở, cả người cũng dần mềm đi: "Tôi..."

"Cái cô này, không phải lúc nói chuyện với tôi thì rất có tinh thần sao?"

"Không phải như vậy..." Không còn sức nữa, dường như cô thấy Hiên Viên Hoàng tới đón mình.

Sơn Khẩu Tá Trợ cũng cả kinh nhìn Trầm Phi Yên, càng lúc càng không được nữa rồi. Hắn đưa tay bấm vào tay cô, Trầm Phi Yên bị đau, đầu óc tỉnh táo hơn được một chút. Điều này cũng khiến Sơn Khẩu Tá Trợ cảm thấy mình thật ấu trĩ, còn biết cách gọi cô thức dậy.

-----

Chapter 172:

Editor: Vũ

Sơn Khẩu Tá Trợ đang nói liên hồi bỗng thấy Trầm Phi yên ngẹo đầu sang một bên thì hoảng sợ.

"Trầm Phi Yên, Phi Yên..."

Cô cứ tựa vào đùi hắn mà không có cút phản ứng nào, cứ nặng nề mà đi vào giấc ngủ như vậy, rồi có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chăng? Sơn Khẩu Tá Trợ tuy có thể thở được trong môi trường thếu dưỡng khí này, nhưng hắn biết thể lực của hắn cũng không còn lại bao nhiêu. Hắn ôm chặt lấy người trong ngực, không cách nào khiến cô thức dậy. Trong cơn luống cuống, hắn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, dùng sức truyền không khí cho cô.

Phòng trên bỗng nghe ầm một tiếng, ánh trăng bên ngoài tràn vào căn phòng của hai người.

Hiên Viên Hoàng đầu tóc bù xù, nhìn hai người bên trong, vẻ mặt tái mét.

Không khí tràn vào, lấp đầy căn phòng. Sơn Khẩu Tá Trợ hít lấy hít để từng ngụm không khí quý giá, hai người chống mắt nhìn nhau, không khí lạnh đi mấy độ.

"Nhnah lên, cứu cô ấy..."Câu tiếp theo chưa kịp nói xong, Hiên Viên Hoàng nhảy từ trên xuống. Một tay ôm lấy Trầm Phi Yên, một tay sờ mạch đập của cô mà trong lòng hoảng loạn, tâm can như bị móc hết ra ngoài.

Đập đi, mạch đập đi, một cái thôi cũng được. Bây giờ hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm, hắn không biết mạch đập của nàng ở chỗ nào.

Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn khuôn mặt lặng căm của Hiên Viên Hoàng, tự nghi ngờ là nó bị đơ mất rồi. Hắn biết là không đúng nhưng dù vậy cũng cố kéo Trầm Phi Yên đang nằm trong lòng Hiên Viên Hoàng, quát lên: " Để cô ấy nằm ngang ra, hô hấp nhân tạo, anh cứ ôm cô ấy thế này thì sẽ khiến cô ấy chết nhanh hơn thôi."



Hiên Viên Hoàng lúc này mới như hồi phục đầu óc, nhanh chóng đặt Trầm Phi Yên nằm xuống đất, cố gắng đem từng luồng không khí từ bên ngoài thổi vào trong miệng cô. Dường như hắn chỉ vin vào cơ hội lần này để hy vọng cứu cô, cẩn thận tiến hành, giống như trong tay hắn bây giờ đang nắm là con đường sinh mệnh của cô, chỉ sơ ý một chút thôi là sẽ đứt lìa.

Một hơi, rồi lại một hơi, Hiên Viên HOàng tưởng chừng mình đã đẩy hết toàn bộ không khí vào người Trầm Phi Yên, đôi tay không ngừng run rẩy. Sơn Khẩu Tá Trợ cũng hồi phục nhanh chóng, sau đó cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Trầm Phi Yên đang nhắm mắt.

"Phi Yên, nếu em dám đi, tôi sẽ ném em vào nước lạnh cho đông thành tảng đá. Còn tiểu quỷ kia, tôi sẽ giết nó, ...." Bây giờ Hiên Viên Hoàng cũng không biết mình đang nói cái gì, trong tim chỉ toàn là những cơn đau thống thiết.

Ở phía trên, gương mặt của Trầm Phi Dạ cũng thất thần, cậu muốn nhảy xuống với mẹ nhưng lại bị Hiên Viên Phong ôm chặt lại, không nhúc nhích được.

"Buông ra, tôi muốn đi xem mẹ tôi..." Trầm Phi Dạ giãy giụa, cũng muốn xuống dưới xem một chút, cảm giác có cái gì đó sắp rời xa khiến cậu lạnh người.

Gương mặt của Hiên Viên Phong cũng cứng ngắc, không còn vẻ bất cần thường ngày nữa, hắn nhìn anh trai ờ dưới mà không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh mình bất lực như vậy, hốt hoảng như vậy. Bọn họ không thể xuống dưới được, anh trai cũng cần phải có không gian của mình để trải bày tình cảm. Hắn không muốn có ai phá vỡ điều đó vì tình duyên của anh hai vốn đã không thuận lợi.

"Đàn ông con trai mà còn ngây ngô như vậy, con đi xuống làm cái gì? Đừng làm chuyện mẹ con thêm loạn nữa, nếu như cha con không cách nào khiến mẹ con tỉnh thì con xuống dưới đó còn có thể làm gì?"

"Con..." Trầm Phi Dạ nhât thời không trả lời được, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Hiên Viên Phong nói không sai, cậu xuống thì có thể làm được gì, chỉ khiến mọi chuyện loạn thêm. Bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào Hiên Viên Hoàng, hắn là cha của cậu, nếu như không cứu được mẹ, cậu nhất định sẽ không để yên.

Năm chặt tay lại, Trầm Phi Dạ chuyên chăm nhìn xuống bên dưới. Ánh trăng chiếu tỏa, thắp sáng căn phòng, mọi thứ đều được trông rõ như ban ngày.

"Em phải tỉnh lại, có nghe không?" Giọng nói lạnh lùng cũng không che giấu được sự run rẩy trong đó, dường như có cái gì cứ từ từ vỡ vụn trong cơn tuyệt vọng và vô lực.



Bàn tay hắn lần lượt vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô, hô hấp cũng run lên như Trầm Phi Dạ, hành động của hắn chỉ là hàng loạt những động tác vô lực. Nỗ lực nhiều như vậy nhưng chẳng có gì đáp lại như ngọn gió thổi vào bình rỗng, khống cách náo lấp đầy được. Hiên Viên Hoàng đau khổ đứng dậy.

"Cô đã nói, nếu như có cơ hội để sống thì nhất định sẽ không bỏ qua mà, Cô không muốn con cô và chồng cô nữa sao?" Sơn Khẩu Tá Trợ ở bên cạnh đã giúp thổi hơi cho Trầm Phi Yên, rõ ràng mới chí khoảng một phút, vì sao cô ấy lại có thể ngủ như chết như vậy?

Trầm Phi Yên lạc trong cơn mê, trước mắt cô là một mảng mông lung nào đó, cô cứ theo cảm giác của mình mà đi về phía trước. Từng bước, từng bước một, giống như là muốn được nhìn xem phong cảnh sáng sủa hơn, bỗng nhiên lại nghe được tiếng người gọi cô phía sau lưng.

Đây là giọng của Hiên Viên Hoàng, trong lòng cô vui mừng không thôi, người đàn ông này, sao có thể dùng cách này mà uy hiếp cô chứ? Giả sử như cô thực sự đi rồi, hắn sẽ cam tâm ném cô xuống sông băng sao?Còn muốn giết ocn trai cô nữa, nàng luôn cảm thấy rằng hắn rất thương Trầm Phi Dạ, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

Thân thể nhẹ nhàng đi rất nhiều, Trầm Phi Yên cứ vậy mà phiêu diêu nghe Hiên Viên Hoàng gọi tên cô. Uy hiếp củng cố, truy sát cũng có... tất cả làm cô không biết nên nói cái gì. Cô không phải muốn đi tìm hắn sao? Nhưng người gọi cô đang ở đâu? Trầm Phi Yên không hiểu, cô không có cách nào quay đầu lại nhìn, cuối cùng sau cơn chật vật cố gắng quyết tâm, cô quay lại được.

"Khụ khụ..." Trầm Phi Yên ho khan vài tiếng, trái tim đang rớt xuống địa ngục của Hiên Viên Hoàng như được sống lại.

"Phi Yên..." Giọng nói này run rẩy như mới trải qua thập tử nhất sinh. Trầm Phi Yên cố gắng mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hiên Viên Hoàng, vẻ lạnh lùng ngày thường đã đi đâu mất hết.

"Sao anh lại ở đây?" Cô không hiểu hỏi, cả người lại mất đi thăng bằng, thoáng chốc đã được Hiên Viên Hoàng ôm chặt lấy.

Thân thể hắn run lên khiến Trầm Phi Yên cảm thấy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ thấy người này sợ hãi điều gì, nhưng bây giờ cô có thể cảm thấy được hắn đang sợ, rất sợ.

"Nếu em không trở về, anh sẽ giết con trai em." Hiên Viên Hoàng không biết nói gì hơn, chỉ biết mở miệng uy hiếp.

4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại