Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh
Chương 4
Im lặng, thường thường là khúc dạo đầu cho núi lửa bùng nổ.
“Ngài không sao chứ?" Cô hỏi.
“Cô nói đi?" Anh không động đậy, hỏi lại cô gái đang đè trên lưng mình.
“Tôi xin lỗi." Vừa rồi nếu không phải anh không chịu hợp tác, cô cũng sẽ không sử xuất cầm nã thuật(*), đem anh đè ngã xuống đất.
(*) cầm nã thuật: thủ thuật/võ thuật bắt giữ người, công an cảnh sát hay dùng để không chế tội phạm đứng yên để còng tay ấy ^^
“Xin lỗi?" Đầu tiên là thiếu chút đem anh đẩy ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đè anh xuống đất, cô lại chỉ nói xin lỗi? “Cô nói thật đi, thật ra là cô yêu tôi rồi có phải không ?" Đầu óc vừa chuyển, anh đột nhiên nói.
“Tôi không, không có, điều này làm sao có thể!" Anh làm sao có thể đột nhiên nói như vậy? Cô bị anh xuất khẩu kinh người dọa sợ tới mức lắp bắp, vội vàng phủ nhận.
“Vậy vì sao cô lại muốn đẩy tôi ra?"
“Tôi không phải đẩy ngài ra…… Tôi là muốn cứu……" Cô muốn giải thích, nhưng trong lòng lại không hiểu ý của anh, vì thế đành phải hỏi lại: “Xin hỏi tôi yêu phải ngài cùng việc muốn đẩy ngài ra có gì liên quan?"
“Làm sao lại không liên quan? Cô yêu tôi yêu điên cuồng, mà tôi lại toàn tâm toàn ý muốn đuổi cô đi, cho nên cô nảy sinh hận ý, muốn giết tôi." Anh loạn bài, thuần túy là đùa giỡn cô.
Ba sợi dây đen xì đồng loạt hiện lên trán, lại không khỏi cảm thán sức tưởng tượng của anh thật là phong phú. “Ngài…… nghĩ nhiều lắm." Người bình thường sẽ không nghĩ như vậy được không?
“Nha? Vậy tình huống bây giờ giải thích thế nào? Cô đè lên trên người ta, không phải là muốn cưỡng hiếp tôi sao?" Cơn giận vẫn còn, nhưng anh có thể tạm thời xem nhẹ, bởi vì anh còn có việc quan trọng hơn cần phải xử lý.
Cô vừa rồi “chiếu cố" anh như vậy, nếu anh không lập tức hồi báo chẳng phải là quá thất lễ? Cho nên mấy chuyện nhỏ nhặt như tính toán sổ sách vẫn nên chờ một chút.
“Mới, mới không phải!" Cô lại luống cuống, trên mặt độ ấm lập tức lên cao, đôi má đỏ bừng, cô vội vàng đứng dậy khỏi người anh, lùi sang một bên.
“Không phải?" Anh quay đầu nhìn cô, phát hiện vẻ mặt của cô đã mất đi trấn định, hơn nữa còn có chút hồng hồng, không che giấu được kinh hoảng, hiểu được cô bị anh nói dọa sợ không nhẹ.
“Không phải!" Giống như là muốn tỏ ra mình có bao nhiêu chắc chắn, cô phóng đại âm lượng trả lời, đầu còn bay nhanh diêu hai hạ, mái tóc dài bay bên tai bay lên trong không trung, thậm chí đánh lên mặt mình, cô cũng không nhận ra.
Cô là một con sói (lang trung? Bác sĩ? 郎中) chậm chạp, làm chuyện gì cũng chậm, nhưng lúc này cô lại không nhận ra động tác của mình nhanh đến mức nào, để minh oan, ngay cả tốc độ nói chuyện của cô cũng tiến bộ thần tốc, không còn nằm ở cảnh giới rùa tập đi, nhưng Kinh Nhẫn lại nhờ vậy mà phát hiện ra nhược điểm của cô.
A, thì ra cô nàng này là kiểu người ăn mềm không ăn cứng a? Cứng rắn với cô, cô luôn không đau không ngứa, bất vi sở động, bây giờ anh chỉ trêu cô một chút mà đã bị dọa thành như vậy. Thật sự là ngây thơ nha!
“Cô muốn tôi tin tưởng thế nào, tôi còn đang bị cô đè trên đất……" Khóe miệng hiện lên một chút ý cười, anh tiếp tục trêu cô, sau đó chậm rãi khởi động thân thể……
“Đừng nhúc nhích!" Nhanh như chớp, cô lại một lần nữa ra tay đè nửa người anh xuống đất, làm cho anh tiếp tục đầu rạp xuống đẩt, cúng bái thiên địa, mà cô thì quay đầu lại nhìn về phái cửa sổ phía xa.
Ngân quang không còn, tất cả lại khôi phục tự nhiên.
Bên tai vẫn là tạp âm và tiếng gió, ngoài cửa sổ vẫn là ánh nắng và gió mạnh, trừ bỏ hai tiếng súng giấu trong tạp âm và gió ở vài giây ra, cùng với hai vết đạn đột nhiên xuất hiện ở bức tường phía sau, tất cả giống như là cái gì cũng chưa xảy ra.
Hồi lâu sau, anh mới lại lên tiếng. “…… Được rồi, tôi sửa lại, cô không phải muốn cường bạo tôi, tôi nghĩ cô là muốn gian giết tôi." Phi! Anh phun ra một miệng đầy cát.
“Không! Không phải như thế, ngài hiểu lầm rồi!" Cô lại hoảng, nhanh chóng quay đầu lại, hai tay và đầu đồng loạt lay động.
“Hiểu lầm? Không, tôi khẳng định là không có hiểu lầm." Anh đứng dậy, phủi một người đầy bụi, áo sơ mi màu trắng bẩn như vừa chui vào trong bếp lò, vô cùng thê thảm.
“Ngài nghe tôi giải thích……" Tuy rằng sức tưởng tượng của anh rất hoang đường, nhưng cô vẫn phải giải thích, đem hiểu lầm làm sáng tỏ.
“Tôi không muốn nghe, tâm linh tôi đã bị thương tổn, cơ thể của tôi cũng bị thương, cô muốn tôi tin tưởng cô thế nào? Cô muốn tôi thế nào đi ra ngoài gặp người?" Cái gọi là vết thương, chính là bầm tím xuất hiện ở trên chân ngày hôm qua hay hôm trước gì đó. (*co giật*…)
“Không thảm vậy chứ? Tôi xem ngài…… Rất tốt." Như thế nào cũng sẽ không thừa nhận bộ dạng anh lúc này đúng là rất nhếch nhác.
“Tốt?! Tốt chỗ nào? Cô xem, quần thủng một lỗ, tay áo cũng rách một mảng lớn, quần áo không chỉnh, chẳng ra cái gì cả, mặc cho ai nhìn cũng có thể hiểu được cô ở trong này làm ra chuyện tốt gì với tôi!" Nhìn cô vì nghe anh nói mà chiếc miệng nhỏ xinh mở càng lúc càng lớn, anh nhịn cười đến nội thương.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện tốt gì với ngài……" Thấy anh nhíu mày, cô nhận ra mình nói sai, vì thế vội vàng giải thích: “Tôi nói chuyện tốt là chuyện tốt ngài nói, không phải thật sự sẽ làm chuyện tốt gì với ngài, tôi là vệ sĩ của ngài, làm sao có thể lại làm chuyện tốt với ngài…… Ách, tôi nói như vậy, ngài hiểu không?" Loạn thất bát tao, không có trình tự, ngay cả chính cô nghe cũng thấy loạn, anh nghe hiểu được sao?
“Cô không cần phải khẩn trương như vậy." Anh dùng ánh mắt từ bi nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười thiêng liêng giống như bồ tát buông xuống. “Nếu có người hoài nghi, tôi sẽ nói cho bọn họ là tôi không cẩn thận té ngã, tuyệt đối sẽ không khai cô ra."
“Tôi đã nói, tôi vừa rồi không phải làm gì ngài…… Tôi chỉ là muốn bảo vệ ngài a!" Không quen giải thích, cũng không biết nên giải thích như thế nào, cô đành phải kéo tay anh, dẫn anh đi đến trước mặt tường. “Ngài xem, nơi này có hai cái vết đạn, vừa rồi khi ngài đưa người ra bên ngoài nhìn, tào nhà đối diện có người muốn bắn lứn ngài, tôi không kịp cảnh cáo nên đành phải đẩy ngài ra."
“Đây là……" Anh trừng mắt nhìn vết đạn trên tường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Chết tiệt! Dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu của tôi, ông Tạ! Ông Tạ!" Anh giương giọng gọi to tên đốc công.
Té xỉu!
Cô kéo mạnh tay áo anh, muốn thay đổi sức chú ý của anh.
“Ngài nhìn cẩn thận chút, đây không phải ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đây là vết đạn, thật sự có người sẽ đối ngài bất lợi, vừa rồi ngài thiếu chút mất mạng!" Bởi vì Kinh Nhẫn phản ứng trật đường ray, Miêu Thủy Tịnh lần đầu tiên trở nên kích động.
Não người này rốt cuộc làm từ cái gì nha, vì sao đến bây giờ còn không hiểu tính nghiêm trọng của sự tình? Vì sao lại liên tục hiểu lầm cô?
Đầu đạn? Cô đem đầu đạn tìm ra chứng minh trong sạch của cô.
“Cô không cần kích động, tôi thật sự sẽ không trách cô." Anh trái lại trấn an cô. “Đều do tôi không phát hiện tình ý của cô đối với tôi mà còn mọi cách làm khó dễ cô, cô yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý một chút, sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô cũng không cần quá mức luẩn quẩn trong lòng, thật sự đối tôi làm cái kia ‘chuyện tốt’, biết không?"
Điên mất!
Sống hai mươi hai năm, đôi mắt xếch rốt cục tìm được tiềm năng của nó, mắt trừng lớn biến thành đôi mắt phượng.
Trừng mắt nhìn anh, cô tức đến không biết nên nói gì?
Anh hoài nghi năng lực của cô, cô có thể hiểu; Anh dùng ngôn ngữ kích thích cô, cô làm như không có nghe đến; Anh ngại cô phiền toái, cô thở dài lăn lộn đi qua, nhưng là loại tình huống như lúc này muốn cô không giải thích là tuyệt đối không thể!
Nhưng anh vẫn không chịu nghe cô nói, hiểu lầm cô không nói, thế nhưng còn coi thường an nguy bản thân, làm cho cô làm sao có thể không tức giận?
Cô lại lần nữa kéo tay áo anh, nhưng anh không để ý tới cô, dắt cổ họng tiếp tục hướng dưới lầu kêu: “Ông Tạ! Ông Tạ!"
“Kinh tiên sinh, xin ngài hãy nghe tôi nói……" Thấy anh không để ý tới, cô chuyển sang kéo cổ áo anh, cũng không biết có phải của cô động tác quá bất ngờ dọa đến anh hay không, anh nhưng lại nhanh chóng tránh đi, kết quả cô không kịp thả tay ra, kết quả là cúc, đường chỉ cứ thế mà bung ra, áo sơmi dính đầy đất cát cứ thế chia làm hai nửa, lộ ra bộ ngực rắn chắc bên trong.
“Đến đây đến đây, kêu như vậy cấp? Xảy ra chuyện gì……" Giọng nói vội vàng nháy mắt ngừng lại trước một màn làm người ta mặt đỏ tim đập trước mắt, ống mực(*) trên tay rơi xuống, thùng thùng thùng lăn xuống cầu thang.
“Xảy ra chuyện gì vậy?" Phía dưới công nhân đầu tiên là nghe tiếng, sau đó lại nhìn thấy ống mực lăn xuống dưới, một đám người căng thẳng, toàn bộ chạy lên. “Ông chủ, ngài không sao chứ…… A!" Bảy, tám người tầm mắt toàn bộ tập trung vào bàn tay nhỏ đang kéo mở áo sơmi.
Cái này hiểu lầm lớn……
“Không phải!" Sức nóng lập tức thiêu đốt khuôn mặt nhỏ, nhanh chóng thả tay ra, Miêu Thủy Tịnh bối rối lui về sau vài bước. “Chuyện không phải như mọi người nghĩ, mọi người không nên hiểu lầm, thật sự không cần hiểu lầm……"
Chẳng lẽ vừa mới ông chủ gọi ông gấp như vậy, là vì trinh tiết sẽ khó giữ?
Không ngờ vị tiểu thư này nhỏ nhắn này như vậy mà sức tay lại không nhỏ, đem áo của ông chủ xé rách mấy lỗ, lại thêm một thân toàn đất cát, chỉ sợ là ra sức chống cự đi?
“Ông chủ, cần tôi cứu vớt ngài sao?" Ông Tạ nhớ tới trên tay mình còn có một cái cờ lê.
“Không cần, tôi có thể tự mình giải quyết." Kinh Nhẫn đối một đám người cười cảm kích.
“Vậy…… Chúng tôi xuống dưới, có việc ngài có thể kêu to, chúng tôi toàn bộ đều ở bên dưới." Một đám người tất cả đều trừng mắt nhìn Miêu Thủy Tịnh, con gái bây giờ thật là khủng bố !
“Cám ơn, mọi người đi làm việc đi, bên này…… Tôi sẽ xử lý."
“Vâng." Một đám người thế này mới tốp năm tốp ba bước xuống cầu thang.
“Trời ạ……" Cô che mặt kêu lên đau khổ, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
“Thảm như vậy?" Anh lên tiếng, chữ thảm này không biết là nói quần áo cua rminhf hay là nói cô.
Thật là thảm mà, trong nháy mắt đã biến thành nữ sắc ma trong mắt tám người, một đời anh minh cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, có thể không thảm sao?
“Đó là ngoài ý muốn." Sợ anh hiểu lầm, cô chỉ vào bộ quần áo rách của anh minh oan.
“Tôi tin cô." Nghẹn cười.
Cảm kích nhìn anh một cái, cô lại ưỡn ngực. “Trừ bỏ quần áo, tôi còn muốn mời ngài tin tưởng tôi sở dĩ đem ngài đặt ở dưới thân, không phải là muốn làm gì ngài, mà là muốn bảo hộ ngài, hai rãnh ở trên tường thật là vết đạn, vừa mới thực sự có người muốn bắn ngài!"
“A?" Không tin.
“Là thật !" Cô nhấn mạnh. “Bởi vì viên đạn không ở lại trên tường, cho nên nhất định là bắn ra ngoài, chỉ cần tìm kiếm xung quanh một chút, nhất định có thể tìm được đầu đạn."
Dựa theo góc độ viên đạn bắn ra thì đầu đạn nếu không có khảm ở trên tường, như vậy nhất định là bắn ngược đi ra ngoài, mà dựa vào góc độ vết đạn lưu lại trên tường, đầu đạn hẳn là…… Da mặt run lên, nhìn cửa sổ lớn trên tường, Miêu Thủy Tịnh sắc mặt thiếu chút biến thành màu xanh.
Đầu đạn nên sẽ không rơi xuống đi?
Nhìn cửa sổ, Kinh Nhẫn gương mặt lập tức vặn vẹo. Trời ạ! Anh nhịn cười đến mức ruột gan sắp teo lại rồi.
“Xin hỏi, đầu đạn ở nơi nào?" Ho nhẹ một tiếng, áp chế tiếng cười đang muốn đi ra dưới cổ, giả bộ nghiêm túc hỏi.
Ông trời thật sự muốn vong cô, chẳng lẽ thật muốn cô chạy xuống dưới lầu tìm đầu đạn? Muối bỏ biển a! Thử hỏi muốn tìm hai hạt kệ trong biển lớn bao nhiêu thời gian? Trong sạch của cô!
Không nói gì, thật sự là…… Không nói gì.
“Vừa rồi tôi giúp cô nhìn xuống bốn phía, cũng không có phát hiện ra đầu đạn gì a." Anh cố ý nói thêm.
“Trước mắt…… Tôi tạm thời không thể cung cấp chứng cứ gì cho ngài." Cô tuyệt vọng nhìn anh, cảm thấy như mình sắp chết.
“Phải không? Không sao, tôi nghĩ…… Chuyện vừa rồi, tôi có thể làm như chưa từng xảy ra." Không được, anh thật sự rất muốn cười, sắp không nín được rồi. Không ngờ anh động tác vô tâm lại có thể đem hình tượng của cô hủy triệt để như vậy, anh lời rồi.
“……" Anh ta vẫn là không tin? Nhìn anh ta đi, sắc mặt đều thay đổi.
“Tôi nghĩ đêm nay, chúng ta sẽ không ngủ chung một giường ?" Anh đột nhiên nhắc tới chuyện giường.
“Không thành vấn đề, tôi có thể nghỉ dưới đất." Mặc dù không phù hợp nội dung hiệp ước, nhưng cô có thể mở một mắt nhắm một mắt.
“Thật ra trong phòng khách có sofa làm từ da trâu, rất lớn." Anh nói mang theo ám chỉ.
“Nếu vậy, tôi sẽ ngủ ở đó……" Người ta đều nói như vậy, cô đành phải tị hiềm, miễn cho lại làm cho anh hiểu lầm cô muốn làm “Chuyện tốt" với anh.
“Quyết định như vậy đi."
Phốc…… Ha ha ha ha ──
Thật sự là ông trời cũng giúp anh, quá dễ dàng, không cần tốn nhiều sức, liền đoạt lại quyền độc chiếm giường, anh quả nhiên kiếm lời!
“Chuyện làm thế nào rồi?" Trong một căn phòng nào đó, một người đàn ông trung niên hỏi.
“Tên kia mời vệ sĩ." Một người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.
“Tên kia cuối cùng cũng biết sợ." Một người đàn bà cười hừ ra tiếng.
“Chúng ta phải làm cho hắn sợ hãi, hắn càng sợ hãi, chúng ta càng có lợi." Người đàn ông trung niên nói.
“Cần gì phải phiền phức như vậy? Bắn chết anh ta là xong, chúng ta cũng thoải mái." Người thanh niên nói.
“Ngu ngốc! Nếu anh ta đã chết, vật kia sẽ tự động quyên ra ngoài, chúng ta muốn sờ cũng không được, anhcó hiểu không?"
“Nhưng là anh ta căn bản không sợ đe dọa, anh ta không buông tay, chúng ta lấy không được!"
Người đàn ông trung niên giọng điệu khẳng định nói: “Được, chỉ cần chúng ta tiếp tục đe dọa anh ta, sớm hay muộn anh ta cũng sẽ từ bỏ."
“Phải tới khi nào thì? Thời gian sắp hết rồi!"
“Tôi biết!" Bị người ta nói đến chỗ đau, người đàn ông trung niên cũng tức giận. “Nhưng tôi có thể làm sao bây giờ?"
“Mấy người đừng ồn, bây giờ là lúc để nội đấu sao? Thời gian cũng sắp hết, chúng ta nhất định phải nghĩ ra một biện pháp buộc anh ta buông tha ‘thứ đó’……" Người đàn bà nói.
“Điều này chúng ta đều biết, vấn đề là làm thế nào mới có thể khiến anh ta buông tha?"
“Có lẽ chúng ta nên xuống tay với mấy người bên cạnh anh ta." Người thanh niên đề nghị.
“Ngươi là nói cấp dưới của anh ta?"
“Không sai."
“Cậu đừng ngu như vậy, bên cạnh anh ta có cảnh quan cao cấp bảo vệ, nếu không cẩn thận, chúng ta đều ăn không tiêu." Người đàn ông trung niên đi lên một bước tiếp tục phân tích. “Huống chi nếu chọc giận anh ta, anh ta khó chịu, đem ‘thứ đó’ chiếm mất, vậy chúng ta càng đừng nghĩ lấy được!"
“Đáng giận! Không thể làm giết anh ta, cũng không thể tìm người bên cạnh anh ta xuống tay, vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Đều do ông già ngu ngốc kia, thế nhưng đem một nửa gì đó đều lưu cho anh ta, chúng ta ba người lại chỉ được một nửa, thật không công bằng, nếu không có biện pháp đem một nửa kia của anh cầm lại, nói cái gì tôi cũng không cam tâm!"
“Hư! Anh nói nhỏ thôi!" Người đàn ông trung niên mắng nhỏ: “Một phòng đều là người, lớn tiếng như vậy, anh là sợ mọi người không biết chúng ta đang làm gì có phải không!"
“Có gì phải sợ? Đều là một đám người dưới, bọn họ nếu dám lắm miệng, liền cho bọn họ thử việc một chút, xem bọn họ……"
“Anh câm miệng lại cho tôi!" Người đàn ông trung niên to giọng tức giận mắng.
“Mấy người đừng ồn nữa!" Phanh! Người đàn bà dùng sức vỗ sofa. “Vì sao hai cha con mấy người đều thích ồn ào? Tình huống còn chưa đủ tệ sao? Không lo nghĩ cách chỉ biết cãi nhau thì có ích gì!"
Người thanh niên bị mắng thẹn quá hóa giận. “Tốt! Bà giỏi nhất! Vậy bà nói ra biện pháp đi a, đừng chỉ biết há miệng mắng chửi người!"
“Hừ!" Người đàn bà khinh thường trừng mắt nhìn thanh niên. “Tôi cũng không giống anh, biện pháp tôi sớm đã nghĩ ra rồi."
“Bà có biện pháp gì, nói mau!" Người đàn ông trung niên thúc giục.
“Kế hoạch của tôi là thế này……"
Vệ sĩ hóa thân làm ác sói, bất ngờ đánh ngã ông chủ siêu đẹp trai ──
Công trường phát sinh đại sự như vậy, chỉ trong một buổi sáng đã truyền đến trong công ty, Miêu Thủy Tịnh vừa bước vào công ty liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt rất khỏ hiểu nhìn cô.
“Hoàn toàn không nhìn ra ……"
“Người không thể chỉ nhìn bề ngoài!"
Tiếng nói chuyện nhỏ ong ong vang lên trong phạm vi nhĩ lực của cô.
“Đương!" Một chồng tài liệu đột nhiên đáp xuống trên bàn cô, thì ra là Kinh Nhẫn đưa tới.
Trải qua một đêm, thái độ của anh đối với cô vẫn như trước, làm cho cô vô cùng cảm động.
“Ưm." Cô chăm chỉ mở ra tài liệu, nhanh chóng đem chữ số trên văn tự nhập vào máy tính, tầm mắt, sức chú ý toàn tập trung ở trên màn hình máy tính, không phân tâm nghe người ta nói gì bên ngoài.
Nhưng mà, có đôi khi đầu óc không nhất định khống chế được bản thân.
“Sếp, ngày hôm qua…… Là thật ?" Không biết khi nào Kinh Nhẫn bị một người kéo sang một bên.
“Cái gì là thật ?" Làm bộ không hiểu.
“Chính là cái kia chuyện cường bạo kia a……"
Giọng nói tuy đã được đè thấp, nhưng Miêu Thủy Tịnh lại vẫn nghe thấy. Tuy sắc mặt cô trấn định nhìn chăm chú vào màn hình, hai tay vẫn lách cách đánh chữ, nhưng trong lòng đã sớm phong vân biến sắc.
Anh ta sẽ trả lời thế nào? Nói hay là không nói?
Nếu dựa theo tính cách của anh, cô chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này.
Anh luôn luôn nghĩ hết cách ép cô đi, nếu anh đem chuyện ngày hôm qua nói ra bôi đen hình tượng của cô, là có thể bị hủy nơi sống yên ổn của cô; Liền coi là cái hiểu lầm, nhưng là chỉ cần anh khẳng định là cô có ý đồ phi lễ anh, vì danh dự công ty, cô không thể không tự động cầu đi.
Ai, không nghĩ tới anh vẫn là thắng……
“Cái gì cường bạo?"
A?
Miêu Thủy Tịnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
“Chính là ngươi bị Miêu tiểu thư cường bạo…… Ai yô!" Đầu dưa hấu bị người gõ một cái.
“Nói lung tung, loại chuyện hoang đường này cậu nghe ai nói ?"
“Chính là nghe công nhân ở công trường nói a, bọn họ nói……"
“Bọn họ nói cậu cũng tin, cậu đúng là không có đầu óc!" Kinh Nhẫn mắng người. “Cậu cho là ông chủ của cậu là ai? Bị con gái khi dễ, buồn cười!"
“Nhưng là……"
“Cậu còn dám nói, rảnh lắm có phải hay không? Vậy đêm nay cậu cùng ông chủ của cậu tăng ca đi."
“Không! Tôi rất bận, rất bận……" Nhanh như chớp chạy đi.
Kinh Nhẫn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu vừa vặn đón nhận ánh mắt kinh ngạc đầy khó hiểu của Miêu Thủy Tịnh, anh nhếch môi một đường cong thần bí, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
Anh biết cô kinh ngạc, nhưng là anh sẽ không làm cho cô biết nguyên nhân.
Mặc dù không muốn phía sau đi theo một cái phiền toái, nhưng là anh cũng không bài xích thêm niềm vui.
Hôm qua, cô luống cuống như vậy, hoàn toàn bị anh lừa cho xoay vòng quanh, hại anh nín cười đến nội thương.
Cô nhìn như rất bình tĩnh, nhưng thật ra rất ngây thơ lại dễ lừa, anh rất muốn nhìn xem dưới mặt nạ bình tĩnh của cô, rốt cuộc còn có bao nhiêu khuôn mặt chân thật mà anh không biết, anh rất muốn biết, thật sự rất muốn biết.
“Giám đốc có ở trong văn phòng không?" Một tiểu thư tổng đài ở tầng 1 đi lên tầng 4.
“Có, làm sao vậy?" Na Na ngồi gần cầu thang nhất hỏi.
“Có một bưu phẩm gửi cho giám đốc."
“Hàng mẫu do nhà máy gửi đến?"
“Không biết, người gửi và địa chỉ đều để trống."
“Quái, không sao, đưa cho tôi, tôi đưa vào giúp cô."
“Cảm ơn." Đưa bưu phẩm tới, tổng đài tiểu thư liền đi xuống cầu thang.
“Bưu phẩm này nhẹ thật." Đo trọng lượng vật trên tay làm cho Na Na không khỏi lắc lắc mấy cái, cân nhắc bên trong rốt cuộc là có thứ gì.
“Xin cho tôi xem một chút." Miêu Thủy Tịnh đột nhiên đi tới trước mặt Na Na.
“Nhưng là đây là đồ gửi cho sếp." Biết Miêu Thủy Tịnh là vệ sĩ của ông chủ, nhưng đây là đồ của giám đốc, NanNa không biết có nên đồng ý yêu cầu của cô hay không.
“Tôi nghi ngờ bưu phẩm này có vấn đề." Ngày hôm qua Kinh Nhẫn mới bị bắn lén, hôm nay lại thu được một bưu phẩm không có tên không địa chỉ, thật sự rất khả nghi.
“Có vấn đề gì?" Na Na da đầu bắt đầu run lên, bị xã hội tin tức quá độ tẩy não trong não lập tức hiện lên rất nhiều sự kiện nổ mạnh, chẳng lẽ này trong bưu phẩm này có……
“Tôi không biết, nhưng đáp án nắm ngay bên trong."
Cái gì! Bom ở bên trong?! Dây thần kinh não của Na Na nhanh chóng đưa ra đáp án sai lầm.
“Cho cô!" Nhanh chóng quăng bưu phẩm ra khỏi tay, cô lập tức ôm đầu chạy như điên, một đường còn không quên kêu gọi mọi người chạy trối chết. “Mọi người chạy mau, trong bưu phẩm có bom a……"
“Oh My God!"
“Cái gì, cứu mạng!"
Trong văn phòng lập tức thiên hạ đại loạn.
Kinh Nhẫn nghe được bên ngoài đột nhiên tranh cãi ầm ĩ, trong đầu nghi hoặc, nghĩ đã xảy ra chuyện gì, kết quả lúc anh đẩy cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt lại làm cho anh lập tức biến sắc.
Gần hai mươi người hô to gọi nhỏ chen chúc ở cầu thang, mà vốn nên là văn phòng làm việc yên tĩnh lại bàn ghế ngã đổ, vô cùng hỗn loạn.
“Mọi người tạo phản a!" Rống to.
“Sếp chạy mau! Trong đó có bom!" Ai đó đang cố gắng vừa chen vào cầu thàng vừa hô to.
“Bom?" Kinh Nhẫn không hiểu.
“Vâng! Bọn họ nói là thứ này." Miêu Thủy Tịnh đem vật gì đó màu đen ném cho Kinh Nhẫn.
“Cái gì vậy?" Kinh Nhẫn đón lấy, cau mày nhìn, thì ra là một cái súng lục đồ chơi. “Thứ này từ đâu ra?" Nhíu mày.
“Một người không rõ danh tính gửi cho ngài, cộng thêm một bức thư đe đọa." Thì ra bưu phẩm đã sớm bị cô mở ra, bên trong căn bản không phải bom, mà là một chiếc súng đồ chơi và một bức thư.
Súng lục còn mới, sạch sẽ ngay cả một cái vân tay cũng không có, như vậy trên giấy viết thư chắc chắn cũng không có vân tay.
Mở ra thư đe đọa đã được mở ra, cô nhìn những dòng chữ ── đây là cảnh cáo! Nếu không muốn lại bị tấn công giống như ngày hôm qua, nhanh buông tha đi!
“Nội dung không khác gì ba bức thư trước đây, nhưng lại vừa vặn giúp tôi làm bằng chứng cho ngày hôm qua." Cô đem thư đe đọa giao cho anh, hy vọng anh có thể đọc nội dung. Giấy trắng mực đen, vừa vặn trả lại trong sạch cho cô.
“Nhàm chán!" Kinh Nhẫn cũng không thèm xem, đem thư và súng đồ chơi quăng vào thùng rác, sau đó hướng về phái đám nhân viên ngốc nghếch vẫn còn cố gắng chen vào cầu thang hô to: “Tạo phản rồi hay không? Toàn bộ trở về cho tôi!"
“Có bom! Sếp chạy mau a." Vẫn không rõ tình huống.
Nghe vậy, Miêu Thủy Tịnh không nhịn được cười khẽ ra tiếng. “Một đám dở hơi." Ha ha, quả nhiên là vật họp theo loài, sức tưởng tượng của ông chủ phong phú, một đám nhân viên phía dưới cũng thế, thật là thú vị.
“Là ai nói có bom?" Là ai đem công ty của anh trở nên chướng khí mù mịt? Anh nghi ngờ trừng mắt nhìn cô.
Cô lập tức giơ hai tay ra, tỏ vẻ không liên quan đến cô.
“Nhất định có liên quan đến cô." Chỉ mình cô không trốn, không phải cô thì là ai. Anh cắn răng nói, không tin chuyện ma quỷ của cô, sau đó lại lần nữa hướng cửa cầu thang hô to: “Tôi hạn mọi người trong vòng mười giây trở lại cương vị công tác, ai không làm được buổi tối toàn bộ theo tôi tăng ca!"
“Không cần không muốn, chúng tôi không muốn chết a, phía trước mau một chút, mau một chút kia!" Mỗi người đều muốn chạy về phía trước, ai cũng không nhường cho, kết quả một đám người chen chúc một chỗ như một khối thịt người khổng lồ tắc nghẽn ở cửa ra cầu thang, hoàn toàn không thể động đậy.
Phía sau có bom, đằng trước lại không ra được, một đám người kêu cha gọi mẹ, thét lên thét xuống, làm cho phòng quản lý kinh doanh tầng 3 và phòng quan hệ xã hội, tài vụ và kế toán tầng 2 toàn bộ kinh hoảng, các nhân viên tầng trệt đòng loạt chạy ra cửa, kết quả giống hệt tầng 4, một đám người tạp chết ở cửa thang lầu, cả văn phòng đầy tiếng sợ hãi khóc kêu, y như chợ cháy, vô cùng thê thảm.
“Chết tiệt!" Thật sự là một đám ngu ngốc! Kinh Nhẫn tức giận đến tự mình đi kéo người.
Không muốn lãng phí khí lực như Kinh Nhẫn, Miêu Thủy Tịnh kinh nghiệm lão luyện, nhàn nhã dựa vào tường mở miệng nói: “Mọi người hãy nghe tôi nói, bom đã bị giải trừ, an toàn."
“Thật vậy sao?" Tiếng thét chói tai ở tầng 4 giảm xuống.
“Thật sự, chuyện gì cũng không có."
“Thật sự?" Xác nhận lại lần cuối.
“Thật sự." Nói dối cũng phải nói hết.
“Vạn tuế!" Một đám người rốt cục an tâm, một vài người chạy xuống tầng dưới báo tin vui, một vài người lại vui vui vẻ vẻ lướt qua Kinh Nhẫn, trở lại vị trí.
“Làm cái gì!" Kinh Nhẫn thấy một chuyến tay không, chỉ có thể đứng ở tại chỗ chửi thầm.
“Ngài không sao chứ?" Cô hỏi.
“Cô nói đi?" Anh không động đậy, hỏi lại cô gái đang đè trên lưng mình.
“Tôi xin lỗi." Vừa rồi nếu không phải anh không chịu hợp tác, cô cũng sẽ không sử xuất cầm nã thuật(*), đem anh đè ngã xuống đất.
(*) cầm nã thuật: thủ thuật/võ thuật bắt giữ người, công an cảnh sát hay dùng để không chế tội phạm đứng yên để còng tay ấy ^^
“Xin lỗi?" Đầu tiên là thiếu chút đem anh đẩy ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đè anh xuống đất, cô lại chỉ nói xin lỗi? “Cô nói thật đi, thật ra là cô yêu tôi rồi có phải không ?" Đầu óc vừa chuyển, anh đột nhiên nói.
“Tôi không, không có, điều này làm sao có thể!" Anh làm sao có thể đột nhiên nói như vậy? Cô bị anh xuất khẩu kinh người dọa sợ tới mức lắp bắp, vội vàng phủ nhận.
“Vậy vì sao cô lại muốn đẩy tôi ra?"
“Tôi không phải đẩy ngài ra…… Tôi là muốn cứu……" Cô muốn giải thích, nhưng trong lòng lại không hiểu ý của anh, vì thế đành phải hỏi lại: “Xin hỏi tôi yêu phải ngài cùng việc muốn đẩy ngài ra có gì liên quan?"
“Làm sao lại không liên quan? Cô yêu tôi yêu điên cuồng, mà tôi lại toàn tâm toàn ý muốn đuổi cô đi, cho nên cô nảy sinh hận ý, muốn giết tôi." Anh loạn bài, thuần túy là đùa giỡn cô.
Ba sợi dây đen xì đồng loạt hiện lên trán, lại không khỏi cảm thán sức tưởng tượng của anh thật là phong phú. “Ngài…… nghĩ nhiều lắm." Người bình thường sẽ không nghĩ như vậy được không?
“Nha? Vậy tình huống bây giờ giải thích thế nào? Cô đè lên trên người ta, không phải là muốn cưỡng hiếp tôi sao?" Cơn giận vẫn còn, nhưng anh có thể tạm thời xem nhẹ, bởi vì anh còn có việc quan trọng hơn cần phải xử lý.
Cô vừa rồi “chiếu cố" anh như vậy, nếu anh không lập tức hồi báo chẳng phải là quá thất lễ? Cho nên mấy chuyện nhỏ nhặt như tính toán sổ sách vẫn nên chờ một chút.
“Mới, mới không phải!" Cô lại luống cuống, trên mặt độ ấm lập tức lên cao, đôi má đỏ bừng, cô vội vàng đứng dậy khỏi người anh, lùi sang một bên.
“Không phải?" Anh quay đầu nhìn cô, phát hiện vẻ mặt của cô đã mất đi trấn định, hơn nữa còn có chút hồng hồng, không che giấu được kinh hoảng, hiểu được cô bị anh nói dọa sợ không nhẹ.
“Không phải!" Giống như là muốn tỏ ra mình có bao nhiêu chắc chắn, cô phóng đại âm lượng trả lời, đầu còn bay nhanh diêu hai hạ, mái tóc dài bay bên tai bay lên trong không trung, thậm chí đánh lên mặt mình, cô cũng không nhận ra.
Cô là một con sói (lang trung? Bác sĩ? 郎中) chậm chạp, làm chuyện gì cũng chậm, nhưng lúc này cô lại không nhận ra động tác của mình nhanh đến mức nào, để minh oan, ngay cả tốc độ nói chuyện của cô cũng tiến bộ thần tốc, không còn nằm ở cảnh giới rùa tập đi, nhưng Kinh Nhẫn lại nhờ vậy mà phát hiện ra nhược điểm của cô.
A, thì ra cô nàng này là kiểu người ăn mềm không ăn cứng a? Cứng rắn với cô, cô luôn không đau không ngứa, bất vi sở động, bây giờ anh chỉ trêu cô một chút mà đã bị dọa thành như vậy. Thật sự là ngây thơ nha!
“Cô muốn tôi tin tưởng thế nào, tôi còn đang bị cô đè trên đất……" Khóe miệng hiện lên một chút ý cười, anh tiếp tục trêu cô, sau đó chậm rãi khởi động thân thể……
“Đừng nhúc nhích!" Nhanh như chớp, cô lại một lần nữa ra tay đè nửa người anh xuống đất, làm cho anh tiếp tục đầu rạp xuống đẩt, cúng bái thiên địa, mà cô thì quay đầu lại nhìn về phái cửa sổ phía xa.
Ngân quang không còn, tất cả lại khôi phục tự nhiên.
Bên tai vẫn là tạp âm và tiếng gió, ngoài cửa sổ vẫn là ánh nắng và gió mạnh, trừ bỏ hai tiếng súng giấu trong tạp âm và gió ở vài giây ra, cùng với hai vết đạn đột nhiên xuất hiện ở bức tường phía sau, tất cả giống như là cái gì cũng chưa xảy ra.
Hồi lâu sau, anh mới lại lên tiếng. “…… Được rồi, tôi sửa lại, cô không phải muốn cường bạo tôi, tôi nghĩ cô là muốn gian giết tôi." Phi! Anh phun ra một miệng đầy cát.
“Không! Không phải như thế, ngài hiểu lầm rồi!" Cô lại hoảng, nhanh chóng quay đầu lại, hai tay và đầu đồng loạt lay động.
“Hiểu lầm? Không, tôi khẳng định là không có hiểu lầm." Anh đứng dậy, phủi một người đầy bụi, áo sơ mi màu trắng bẩn như vừa chui vào trong bếp lò, vô cùng thê thảm.
“Ngài nghe tôi giải thích……" Tuy rằng sức tưởng tượng của anh rất hoang đường, nhưng cô vẫn phải giải thích, đem hiểu lầm làm sáng tỏ.
“Tôi không muốn nghe, tâm linh tôi đã bị thương tổn, cơ thể của tôi cũng bị thương, cô muốn tôi tin tưởng cô thế nào? Cô muốn tôi thế nào đi ra ngoài gặp người?" Cái gọi là vết thương, chính là bầm tím xuất hiện ở trên chân ngày hôm qua hay hôm trước gì đó. (*co giật*…)
“Không thảm vậy chứ? Tôi xem ngài…… Rất tốt." Như thế nào cũng sẽ không thừa nhận bộ dạng anh lúc này đúng là rất nhếch nhác.
“Tốt?! Tốt chỗ nào? Cô xem, quần thủng một lỗ, tay áo cũng rách một mảng lớn, quần áo không chỉnh, chẳng ra cái gì cả, mặc cho ai nhìn cũng có thể hiểu được cô ở trong này làm ra chuyện tốt gì với tôi!" Nhìn cô vì nghe anh nói mà chiếc miệng nhỏ xinh mở càng lúc càng lớn, anh nhịn cười đến nội thương.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện tốt gì với ngài……" Thấy anh nhíu mày, cô nhận ra mình nói sai, vì thế vội vàng giải thích: “Tôi nói chuyện tốt là chuyện tốt ngài nói, không phải thật sự sẽ làm chuyện tốt gì với ngài, tôi là vệ sĩ của ngài, làm sao có thể lại làm chuyện tốt với ngài…… Ách, tôi nói như vậy, ngài hiểu không?" Loạn thất bát tao, không có trình tự, ngay cả chính cô nghe cũng thấy loạn, anh nghe hiểu được sao?
“Cô không cần phải khẩn trương như vậy." Anh dùng ánh mắt từ bi nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười thiêng liêng giống như bồ tát buông xuống. “Nếu có người hoài nghi, tôi sẽ nói cho bọn họ là tôi không cẩn thận té ngã, tuyệt đối sẽ không khai cô ra."
“Tôi đã nói, tôi vừa rồi không phải làm gì ngài…… Tôi chỉ là muốn bảo vệ ngài a!" Không quen giải thích, cũng không biết nên giải thích như thế nào, cô đành phải kéo tay anh, dẫn anh đi đến trước mặt tường. “Ngài xem, nơi này có hai cái vết đạn, vừa rồi khi ngài đưa người ra bên ngoài nhìn, tào nhà đối diện có người muốn bắn lứn ngài, tôi không kịp cảnh cáo nên đành phải đẩy ngài ra."
“Đây là……" Anh trừng mắt nhìn vết đạn trên tường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Chết tiệt! Dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu của tôi, ông Tạ! Ông Tạ!" Anh giương giọng gọi to tên đốc công.
Té xỉu!
Cô kéo mạnh tay áo anh, muốn thay đổi sức chú ý của anh.
“Ngài nhìn cẩn thận chút, đây không phải ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đây là vết đạn, thật sự có người sẽ đối ngài bất lợi, vừa rồi ngài thiếu chút mất mạng!" Bởi vì Kinh Nhẫn phản ứng trật đường ray, Miêu Thủy Tịnh lần đầu tiên trở nên kích động.
Não người này rốt cuộc làm từ cái gì nha, vì sao đến bây giờ còn không hiểu tính nghiêm trọng của sự tình? Vì sao lại liên tục hiểu lầm cô?
Đầu đạn? Cô đem đầu đạn tìm ra chứng minh trong sạch của cô.
“Cô không cần kích động, tôi thật sự sẽ không trách cô." Anh trái lại trấn an cô. “Đều do tôi không phát hiện tình ý của cô đối với tôi mà còn mọi cách làm khó dễ cô, cô yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý một chút, sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô cũng không cần quá mức luẩn quẩn trong lòng, thật sự đối tôi làm cái kia ‘chuyện tốt’, biết không?"
Điên mất!
Sống hai mươi hai năm, đôi mắt xếch rốt cục tìm được tiềm năng của nó, mắt trừng lớn biến thành đôi mắt phượng.
Trừng mắt nhìn anh, cô tức đến không biết nên nói gì?
Anh hoài nghi năng lực của cô, cô có thể hiểu; Anh dùng ngôn ngữ kích thích cô, cô làm như không có nghe đến; Anh ngại cô phiền toái, cô thở dài lăn lộn đi qua, nhưng là loại tình huống như lúc này muốn cô không giải thích là tuyệt đối không thể!
Nhưng anh vẫn không chịu nghe cô nói, hiểu lầm cô không nói, thế nhưng còn coi thường an nguy bản thân, làm cho cô làm sao có thể không tức giận?
Cô lại lần nữa kéo tay áo anh, nhưng anh không để ý tới cô, dắt cổ họng tiếp tục hướng dưới lầu kêu: “Ông Tạ! Ông Tạ!"
“Kinh tiên sinh, xin ngài hãy nghe tôi nói……" Thấy anh không để ý tới, cô chuyển sang kéo cổ áo anh, cũng không biết có phải của cô động tác quá bất ngờ dọa đến anh hay không, anh nhưng lại nhanh chóng tránh đi, kết quả cô không kịp thả tay ra, kết quả là cúc, đường chỉ cứ thế mà bung ra, áo sơmi dính đầy đất cát cứ thế chia làm hai nửa, lộ ra bộ ngực rắn chắc bên trong.
“Đến đây đến đây, kêu như vậy cấp? Xảy ra chuyện gì……" Giọng nói vội vàng nháy mắt ngừng lại trước một màn làm người ta mặt đỏ tim đập trước mắt, ống mực(*) trên tay rơi xuống, thùng thùng thùng lăn xuống cầu thang.
“Xảy ra chuyện gì vậy?" Phía dưới công nhân đầu tiên là nghe tiếng, sau đó lại nhìn thấy ống mực lăn xuống dưới, một đám người căng thẳng, toàn bộ chạy lên. “Ông chủ, ngài không sao chứ…… A!" Bảy, tám người tầm mắt toàn bộ tập trung vào bàn tay nhỏ đang kéo mở áo sơmi.
Cái này hiểu lầm lớn……
“Không phải!" Sức nóng lập tức thiêu đốt khuôn mặt nhỏ, nhanh chóng thả tay ra, Miêu Thủy Tịnh bối rối lui về sau vài bước. “Chuyện không phải như mọi người nghĩ, mọi người không nên hiểu lầm, thật sự không cần hiểu lầm……"
Chẳng lẽ vừa mới ông chủ gọi ông gấp như vậy, là vì trinh tiết sẽ khó giữ?
Không ngờ vị tiểu thư này nhỏ nhắn này như vậy mà sức tay lại không nhỏ, đem áo của ông chủ xé rách mấy lỗ, lại thêm một thân toàn đất cát, chỉ sợ là ra sức chống cự đi?
“Ông chủ, cần tôi cứu vớt ngài sao?" Ông Tạ nhớ tới trên tay mình còn có một cái cờ lê.
“Không cần, tôi có thể tự mình giải quyết." Kinh Nhẫn đối một đám người cười cảm kích.
“Vậy…… Chúng tôi xuống dưới, có việc ngài có thể kêu to, chúng tôi toàn bộ đều ở bên dưới." Một đám người tất cả đều trừng mắt nhìn Miêu Thủy Tịnh, con gái bây giờ thật là khủng bố !
“Cám ơn, mọi người đi làm việc đi, bên này…… Tôi sẽ xử lý."
“Vâng." Một đám người thế này mới tốp năm tốp ba bước xuống cầu thang.
“Trời ạ……" Cô che mặt kêu lên đau khổ, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
“Thảm như vậy?" Anh lên tiếng, chữ thảm này không biết là nói quần áo cua rminhf hay là nói cô.
Thật là thảm mà, trong nháy mắt đã biến thành nữ sắc ma trong mắt tám người, một đời anh minh cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, có thể không thảm sao?
“Đó là ngoài ý muốn." Sợ anh hiểu lầm, cô chỉ vào bộ quần áo rách của anh minh oan.
“Tôi tin cô." Nghẹn cười.
Cảm kích nhìn anh một cái, cô lại ưỡn ngực. “Trừ bỏ quần áo, tôi còn muốn mời ngài tin tưởng tôi sở dĩ đem ngài đặt ở dưới thân, không phải là muốn làm gì ngài, mà là muốn bảo hộ ngài, hai rãnh ở trên tường thật là vết đạn, vừa mới thực sự có người muốn bắn ngài!"
“A?" Không tin.
“Là thật !" Cô nhấn mạnh. “Bởi vì viên đạn không ở lại trên tường, cho nên nhất định là bắn ra ngoài, chỉ cần tìm kiếm xung quanh một chút, nhất định có thể tìm được đầu đạn."
Dựa theo góc độ viên đạn bắn ra thì đầu đạn nếu không có khảm ở trên tường, như vậy nhất định là bắn ngược đi ra ngoài, mà dựa vào góc độ vết đạn lưu lại trên tường, đầu đạn hẳn là…… Da mặt run lên, nhìn cửa sổ lớn trên tường, Miêu Thủy Tịnh sắc mặt thiếu chút biến thành màu xanh.
Đầu đạn nên sẽ không rơi xuống đi?
Nhìn cửa sổ, Kinh Nhẫn gương mặt lập tức vặn vẹo. Trời ạ! Anh nhịn cười đến mức ruột gan sắp teo lại rồi.
“Xin hỏi, đầu đạn ở nơi nào?" Ho nhẹ một tiếng, áp chế tiếng cười đang muốn đi ra dưới cổ, giả bộ nghiêm túc hỏi.
Ông trời thật sự muốn vong cô, chẳng lẽ thật muốn cô chạy xuống dưới lầu tìm đầu đạn? Muối bỏ biển a! Thử hỏi muốn tìm hai hạt kệ trong biển lớn bao nhiêu thời gian? Trong sạch của cô!
Không nói gì, thật sự là…… Không nói gì.
“Vừa rồi tôi giúp cô nhìn xuống bốn phía, cũng không có phát hiện ra đầu đạn gì a." Anh cố ý nói thêm.
“Trước mắt…… Tôi tạm thời không thể cung cấp chứng cứ gì cho ngài." Cô tuyệt vọng nhìn anh, cảm thấy như mình sắp chết.
“Phải không? Không sao, tôi nghĩ…… Chuyện vừa rồi, tôi có thể làm như chưa từng xảy ra." Không được, anh thật sự rất muốn cười, sắp không nín được rồi. Không ngờ anh động tác vô tâm lại có thể đem hình tượng của cô hủy triệt để như vậy, anh lời rồi.
“……" Anh ta vẫn là không tin? Nhìn anh ta đi, sắc mặt đều thay đổi.
“Tôi nghĩ đêm nay, chúng ta sẽ không ngủ chung một giường ?" Anh đột nhiên nhắc tới chuyện giường.
“Không thành vấn đề, tôi có thể nghỉ dưới đất." Mặc dù không phù hợp nội dung hiệp ước, nhưng cô có thể mở một mắt nhắm một mắt.
“Thật ra trong phòng khách có sofa làm từ da trâu, rất lớn." Anh nói mang theo ám chỉ.
“Nếu vậy, tôi sẽ ngủ ở đó……" Người ta đều nói như vậy, cô đành phải tị hiềm, miễn cho lại làm cho anh hiểu lầm cô muốn làm “Chuyện tốt" với anh.
“Quyết định như vậy đi."
Phốc…… Ha ha ha ha ──
Thật sự là ông trời cũng giúp anh, quá dễ dàng, không cần tốn nhiều sức, liền đoạt lại quyền độc chiếm giường, anh quả nhiên kiếm lời!
“Chuyện làm thế nào rồi?" Trong một căn phòng nào đó, một người đàn ông trung niên hỏi.
“Tên kia mời vệ sĩ." Một người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.
“Tên kia cuối cùng cũng biết sợ." Một người đàn bà cười hừ ra tiếng.
“Chúng ta phải làm cho hắn sợ hãi, hắn càng sợ hãi, chúng ta càng có lợi." Người đàn ông trung niên nói.
“Cần gì phải phiền phức như vậy? Bắn chết anh ta là xong, chúng ta cũng thoải mái." Người thanh niên nói.
“Ngu ngốc! Nếu anh ta đã chết, vật kia sẽ tự động quyên ra ngoài, chúng ta muốn sờ cũng không được, anhcó hiểu không?"
“Nhưng là anh ta căn bản không sợ đe dọa, anh ta không buông tay, chúng ta lấy không được!"
Người đàn ông trung niên giọng điệu khẳng định nói: “Được, chỉ cần chúng ta tiếp tục đe dọa anh ta, sớm hay muộn anh ta cũng sẽ từ bỏ."
“Phải tới khi nào thì? Thời gian sắp hết rồi!"
“Tôi biết!" Bị người ta nói đến chỗ đau, người đàn ông trung niên cũng tức giận. “Nhưng tôi có thể làm sao bây giờ?"
“Mấy người đừng ồn, bây giờ là lúc để nội đấu sao? Thời gian cũng sắp hết, chúng ta nhất định phải nghĩ ra một biện pháp buộc anh ta buông tha ‘thứ đó’……" Người đàn bà nói.
“Điều này chúng ta đều biết, vấn đề là làm thế nào mới có thể khiến anh ta buông tha?"
“Có lẽ chúng ta nên xuống tay với mấy người bên cạnh anh ta." Người thanh niên đề nghị.
“Ngươi là nói cấp dưới của anh ta?"
“Không sai."
“Cậu đừng ngu như vậy, bên cạnh anh ta có cảnh quan cao cấp bảo vệ, nếu không cẩn thận, chúng ta đều ăn không tiêu." Người đàn ông trung niên đi lên một bước tiếp tục phân tích. “Huống chi nếu chọc giận anh ta, anh ta khó chịu, đem ‘thứ đó’ chiếm mất, vậy chúng ta càng đừng nghĩ lấy được!"
“Đáng giận! Không thể làm giết anh ta, cũng không thể tìm người bên cạnh anh ta xuống tay, vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Đều do ông già ngu ngốc kia, thế nhưng đem một nửa gì đó đều lưu cho anh ta, chúng ta ba người lại chỉ được một nửa, thật không công bằng, nếu không có biện pháp đem một nửa kia của anh cầm lại, nói cái gì tôi cũng không cam tâm!"
“Hư! Anh nói nhỏ thôi!" Người đàn ông trung niên mắng nhỏ: “Một phòng đều là người, lớn tiếng như vậy, anh là sợ mọi người không biết chúng ta đang làm gì có phải không!"
“Có gì phải sợ? Đều là một đám người dưới, bọn họ nếu dám lắm miệng, liền cho bọn họ thử việc một chút, xem bọn họ……"
“Anh câm miệng lại cho tôi!" Người đàn ông trung niên to giọng tức giận mắng.
“Mấy người đừng ồn nữa!" Phanh! Người đàn bà dùng sức vỗ sofa. “Vì sao hai cha con mấy người đều thích ồn ào? Tình huống còn chưa đủ tệ sao? Không lo nghĩ cách chỉ biết cãi nhau thì có ích gì!"
Người thanh niên bị mắng thẹn quá hóa giận. “Tốt! Bà giỏi nhất! Vậy bà nói ra biện pháp đi a, đừng chỉ biết há miệng mắng chửi người!"
“Hừ!" Người đàn bà khinh thường trừng mắt nhìn thanh niên. “Tôi cũng không giống anh, biện pháp tôi sớm đã nghĩ ra rồi."
“Bà có biện pháp gì, nói mau!" Người đàn ông trung niên thúc giục.
“Kế hoạch của tôi là thế này……"
Vệ sĩ hóa thân làm ác sói, bất ngờ đánh ngã ông chủ siêu đẹp trai ──
Công trường phát sinh đại sự như vậy, chỉ trong một buổi sáng đã truyền đến trong công ty, Miêu Thủy Tịnh vừa bước vào công ty liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt rất khỏ hiểu nhìn cô.
“Hoàn toàn không nhìn ra ……"
“Người không thể chỉ nhìn bề ngoài!"
Tiếng nói chuyện nhỏ ong ong vang lên trong phạm vi nhĩ lực của cô.
“Đương!" Một chồng tài liệu đột nhiên đáp xuống trên bàn cô, thì ra là Kinh Nhẫn đưa tới.
Trải qua một đêm, thái độ của anh đối với cô vẫn như trước, làm cho cô vô cùng cảm động.
“Ưm." Cô chăm chỉ mở ra tài liệu, nhanh chóng đem chữ số trên văn tự nhập vào máy tính, tầm mắt, sức chú ý toàn tập trung ở trên màn hình máy tính, không phân tâm nghe người ta nói gì bên ngoài.
Nhưng mà, có đôi khi đầu óc không nhất định khống chế được bản thân.
“Sếp, ngày hôm qua…… Là thật ?" Không biết khi nào Kinh Nhẫn bị một người kéo sang một bên.
“Cái gì là thật ?" Làm bộ không hiểu.
“Chính là cái kia chuyện cường bạo kia a……"
Giọng nói tuy đã được đè thấp, nhưng Miêu Thủy Tịnh lại vẫn nghe thấy. Tuy sắc mặt cô trấn định nhìn chăm chú vào màn hình, hai tay vẫn lách cách đánh chữ, nhưng trong lòng đã sớm phong vân biến sắc.
Anh ta sẽ trả lời thế nào? Nói hay là không nói?
Nếu dựa theo tính cách của anh, cô chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này.
Anh luôn luôn nghĩ hết cách ép cô đi, nếu anh đem chuyện ngày hôm qua nói ra bôi đen hình tượng của cô, là có thể bị hủy nơi sống yên ổn của cô; Liền coi là cái hiểu lầm, nhưng là chỉ cần anh khẳng định là cô có ý đồ phi lễ anh, vì danh dự công ty, cô không thể không tự động cầu đi.
Ai, không nghĩ tới anh vẫn là thắng……
“Cái gì cường bạo?"
A?
Miêu Thủy Tịnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
“Chính là ngươi bị Miêu tiểu thư cường bạo…… Ai yô!" Đầu dưa hấu bị người gõ một cái.
“Nói lung tung, loại chuyện hoang đường này cậu nghe ai nói ?"
“Chính là nghe công nhân ở công trường nói a, bọn họ nói……"
“Bọn họ nói cậu cũng tin, cậu đúng là không có đầu óc!" Kinh Nhẫn mắng người. “Cậu cho là ông chủ của cậu là ai? Bị con gái khi dễ, buồn cười!"
“Nhưng là……"
“Cậu còn dám nói, rảnh lắm có phải hay không? Vậy đêm nay cậu cùng ông chủ của cậu tăng ca đi."
“Không! Tôi rất bận, rất bận……" Nhanh như chớp chạy đi.
Kinh Nhẫn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu vừa vặn đón nhận ánh mắt kinh ngạc đầy khó hiểu của Miêu Thủy Tịnh, anh nhếch môi một đường cong thần bí, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
Anh biết cô kinh ngạc, nhưng là anh sẽ không làm cho cô biết nguyên nhân.
Mặc dù không muốn phía sau đi theo một cái phiền toái, nhưng là anh cũng không bài xích thêm niềm vui.
Hôm qua, cô luống cuống như vậy, hoàn toàn bị anh lừa cho xoay vòng quanh, hại anh nín cười đến nội thương.
Cô nhìn như rất bình tĩnh, nhưng thật ra rất ngây thơ lại dễ lừa, anh rất muốn nhìn xem dưới mặt nạ bình tĩnh của cô, rốt cuộc còn có bao nhiêu khuôn mặt chân thật mà anh không biết, anh rất muốn biết, thật sự rất muốn biết.
“Giám đốc có ở trong văn phòng không?" Một tiểu thư tổng đài ở tầng 1 đi lên tầng 4.
“Có, làm sao vậy?" Na Na ngồi gần cầu thang nhất hỏi.
“Có một bưu phẩm gửi cho giám đốc."
“Hàng mẫu do nhà máy gửi đến?"
“Không biết, người gửi và địa chỉ đều để trống."
“Quái, không sao, đưa cho tôi, tôi đưa vào giúp cô."
“Cảm ơn." Đưa bưu phẩm tới, tổng đài tiểu thư liền đi xuống cầu thang.
“Bưu phẩm này nhẹ thật." Đo trọng lượng vật trên tay làm cho Na Na không khỏi lắc lắc mấy cái, cân nhắc bên trong rốt cuộc là có thứ gì.
“Xin cho tôi xem một chút." Miêu Thủy Tịnh đột nhiên đi tới trước mặt Na Na.
“Nhưng là đây là đồ gửi cho sếp." Biết Miêu Thủy Tịnh là vệ sĩ của ông chủ, nhưng đây là đồ của giám đốc, NanNa không biết có nên đồng ý yêu cầu của cô hay không.
“Tôi nghi ngờ bưu phẩm này có vấn đề." Ngày hôm qua Kinh Nhẫn mới bị bắn lén, hôm nay lại thu được một bưu phẩm không có tên không địa chỉ, thật sự rất khả nghi.
“Có vấn đề gì?" Na Na da đầu bắt đầu run lên, bị xã hội tin tức quá độ tẩy não trong não lập tức hiện lên rất nhiều sự kiện nổ mạnh, chẳng lẽ này trong bưu phẩm này có……
“Tôi không biết, nhưng đáp án nắm ngay bên trong."
Cái gì! Bom ở bên trong?! Dây thần kinh não của Na Na nhanh chóng đưa ra đáp án sai lầm.
“Cho cô!" Nhanh chóng quăng bưu phẩm ra khỏi tay, cô lập tức ôm đầu chạy như điên, một đường còn không quên kêu gọi mọi người chạy trối chết. “Mọi người chạy mau, trong bưu phẩm có bom a……"
“Oh My God!"
“Cái gì, cứu mạng!"
Trong văn phòng lập tức thiên hạ đại loạn.
Kinh Nhẫn nghe được bên ngoài đột nhiên tranh cãi ầm ĩ, trong đầu nghi hoặc, nghĩ đã xảy ra chuyện gì, kết quả lúc anh đẩy cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt lại làm cho anh lập tức biến sắc.
Gần hai mươi người hô to gọi nhỏ chen chúc ở cầu thang, mà vốn nên là văn phòng làm việc yên tĩnh lại bàn ghế ngã đổ, vô cùng hỗn loạn.
“Mọi người tạo phản a!" Rống to.
“Sếp chạy mau! Trong đó có bom!" Ai đó đang cố gắng vừa chen vào cầu thàng vừa hô to.
“Bom?" Kinh Nhẫn không hiểu.
“Vâng! Bọn họ nói là thứ này." Miêu Thủy Tịnh đem vật gì đó màu đen ném cho Kinh Nhẫn.
“Cái gì vậy?" Kinh Nhẫn đón lấy, cau mày nhìn, thì ra là một cái súng lục đồ chơi. “Thứ này từ đâu ra?" Nhíu mày.
“Một người không rõ danh tính gửi cho ngài, cộng thêm một bức thư đe đọa." Thì ra bưu phẩm đã sớm bị cô mở ra, bên trong căn bản không phải bom, mà là một chiếc súng đồ chơi và một bức thư.
Súng lục còn mới, sạch sẽ ngay cả một cái vân tay cũng không có, như vậy trên giấy viết thư chắc chắn cũng không có vân tay.
Mở ra thư đe đọa đã được mở ra, cô nhìn những dòng chữ ── đây là cảnh cáo! Nếu không muốn lại bị tấn công giống như ngày hôm qua, nhanh buông tha đi!
“Nội dung không khác gì ba bức thư trước đây, nhưng lại vừa vặn giúp tôi làm bằng chứng cho ngày hôm qua." Cô đem thư đe đọa giao cho anh, hy vọng anh có thể đọc nội dung. Giấy trắng mực đen, vừa vặn trả lại trong sạch cho cô.
“Nhàm chán!" Kinh Nhẫn cũng không thèm xem, đem thư và súng đồ chơi quăng vào thùng rác, sau đó hướng về phái đám nhân viên ngốc nghếch vẫn còn cố gắng chen vào cầu thang hô to: “Tạo phản rồi hay không? Toàn bộ trở về cho tôi!"
“Có bom! Sếp chạy mau a." Vẫn không rõ tình huống.
Nghe vậy, Miêu Thủy Tịnh không nhịn được cười khẽ ra tiếng. “Một đám dở hơi." Ha ha, quả nhiên là vật họp theo loài, sức tưởng tượng của ông chủ phong phú, một đám nhân viên phía dưới cũng thế, thật là thú vị.
“Là ai nói có bom?" Là ai đem công ty của anh trở nên chướng khí mù mịt? Anh nghi ngờ trừng mắt nhìn cô.
Cô lập tức giơ hai tay ra, tỏ vẻ không liên quan đến cô.
“Nhất định có liên quan đến cô." Chỉ mình cô không trốn, không phải cô thì là ai. Anh cắn răng nói, không tin chuyện ma quỷ của cô, sau đó lại lần nữa hướng cửa cầu thang hô to: “Tôi hạn mọi người trong vòng mười giây trở lại cương vị công tác, ai không làm được buổi tối toàn bộ theo tôi tăng ca!"
“Không cần không muốn, chúng tôi không muốn chết a, phía trước mau một chút, mau một chút kia!" Mỗi người đều muốn chạy về phía trước, ai cũng không nhường cho, kết quả một đám người chen chúc một chỗ như một khối thịt người khổng lồ tắc nghẽn ở cửa ra cầu thang, hoàn toàn không thể động đậy.
Phía sau có bom, đằng trước lại không ra được, một đám người kêu cha gọi mẹ, thét lên thét xuống, làm cho phòng quản lý kinh doanh tầng 3 và phòng quan hệ xã hội, tài vụ và kế toán tầng 2 toàn bộ kinh hoảng, các nhân viên tầng trệt đòng loạt chạy ra cửa, kết quả giống hệt tầng 4, một đám người tạp chết ở cửa thang lầu, cả văn phòng đầy tiếng sợ hãi khóc kêu, y như chợ cháy, vô cùng thê thảm.
“Chết tiệt!" Thật sự là một đám ngu ngốc! Kinh Nhẫn tức giận đến tự mình đi kéo người.
Không muốn lãng phí khí lực như Kinh Nhẫn, Miêu Thủy Tịnh kinh nghiệm lão luyện, nhàn nhã dựa vào tường mở miệng nói: “Mọi người hãy nghe tôi nói, bom đã bị giải trừ, an toàn."
“Thật vậy sao?" Tiếng thét chói tai ở tầng 4 giảm xuống.
“Thật sự, chuyện gì cũng không có."
“Thật sự?" Xác nhận lại lần cuối.
“Thật sự." Nói dối cũng phải nói hết.
“Vạn tuế!" Một đám người rốt cục an tâm, một vài người chạy xuống tầng dưới báo tin vui, một vài người lại vui vui vẻ vẻ lướt qua Kinh Nhẫn, trở lại vị trí.
“Làm cái gì!" Kinh Nhẫn thấy một chuyến tay không, chỉ có thể đứng ở tại chỗ chửi thầm.
Tác giả :
Hạ Kiều Ân