Ông Chủ, Tôi Muốn
Chương 6
Rèm cửa sổ che sáng rất tốt, chờ Trình Thanh một lần nữa mở mắt ra đã là mười giờ ngày hôm sau. Bởi vì đêm qua say rượu, đầu có chút đau nhức. Không thấy người nằm bên cạnh đâu, ổ chăn cũng chỉ có một mình nhiệt độ của y, chỉ có những vết tích trên thân thể cùng với đau đớn nói cho y biết đêm qua không chỉ là một giấc mộng xuân.
Hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, Trình Thanh có chút mặt đỏ. Muốn ngồi dậy, giãy giụa một hồi, cái eo bủn rủn vẫn khuất phục độ mềm mại của chiếc giường. Nằm lại lên giường, từng hình ảnh đêm qua lần lượt hiện lên ở trong đầu. Hắn sẽ không tức giận thật chứ, mình và Vương Tranh bất quá là bạn tốt mà thôi, huống hồ Vương Tranh cũng đã kết hôn rồi.
Đang trong sự bất an, Lâm Hoành đẩy cửa đi vào: “Trong nhà của em sao lại không có thứ gì để ăn được hả? Bình thường làm sao mà trải qua ngày." Lâm Hoành bưng mâm thức ăn tiến vào phòng, chồng chất lên bàn nhỏ rồi đặt lên giường, cháo củ từ cùng sữa đậu nành hiện ra trước mặt, Trình Thanh bị hơi nóng hun đến kích động muốn khóc: “Em nghĩ anh đi rồi."
Trình Thanh không thể uống sữa bò, dậy sớm thích ăn đồ nóng, bởi vì đi làm sớm, bình thường y chỉ ăn hai cái bánh mì với một ly trà nóng mua trên đường, không ngờ toàn bộ Lâm Hoành đều nhớ kỹ trong lòng. Nhưng nghĩ lại loại ôn nhu này của hắn chưa chắc đã chỉ đối với một mình mình.
“Nghĩ tôi đi?"
“Em nghĩ anh đi làm."
“Ông chủ còn ở nhà." Lâm Hoành dọn chén đũa cho y rồi ngồi xuống bên cạnh, không hề có ý định đút cho y ăn.
“Ngày hôm nay xin nghỉ, ông chủ sẽ không trừ lương của tôi chứ?"
Lâm Hoành gọi y là ông chủ, loại ngữ điệu quái dị này làm Trình Thanh có chút không biết làm sao, chỉ cúi đầu há miệng bắt đầu húp cháo. Bầu không khí nhất thời trở nên đông cứng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Hoành mở miệng trước: “Nói đi, đêm qua tại sao lại đi uống rượu? Tôi đã nói qua là không cho phép em lại đi quán bar hay chưa?" Vừa nghĩ tới lần đầu tiên hai người sơ ngộ, nếu như ngày đó không phải mình mà là người khác, y cũng sẽ làm loại chuyện như thế này với người đó, ngày hôm qua nếu không phải là Vương Tranh, có phải là… Lâm Hoành càng nghĩ càng tức giận, yêu tinh này đến tột cùng là xem mình ra cái gì cơ chứ? Mặc dù mình không có tiền, cũng không có trình độ học vấn cao, nhưng nếu hai người đã đồng ý thành lập quan hệ yêu đương thì cũng nên vì đối phương mà suy nghĩ, bản thân mình cũng đã rất nghiêm túc với phần tình cảm này rồi.
“Bạn học tụ hội đó mà, từ chối không được, anh cũng biết những người bạn kia của em…" Trình Thanh có một tật xấu, khi nói dối đôi mắt sẽ liếc về bên phải, Lâm Hoành sao có khả năng không thấy được chứ: “Em không định nói thật với tôi đúng không? Xem ra tối hôm qua trừng phạt quá nhẹ rồi." Lâm Hoành ấn lên eo của, từng trận tê dại truyền đến.
Trình Thanh cảm thấy hơi oan ức, lời chân thật y thật sự không nói ra được, y mới không cần giống như một người đàn bà, cũng không muốn biến thành một người đàn bà ghen tị. Lâm Hoành lấy bàn nhỏ đi, nghiêng người đặt lên người Trình Thanh, cắn một cái lên phần thịt mềm trên cần cổ của y, tay cũng bắt đầu tìm kiếm bên trong, mang theo một chút hàn ý, làm cho thân thể của người dưới thân không khỏi run run một chút.
Đôi bàn tay thô ráp du tẩu trên eo nhỏ của y, đôi môi cũng hướng xuống phía dưới tìm được đầu nhũ, lại chỉ nhẹ nhàng vuốt ve: “Không nói, vậy lại tới một lần nữa? Hả?"
Mới sẽ không nói cho hắn biết y cũng mong đợi lại tới một lần nữa đâu! Tuy rằng toàn thân bủn rủn, không lấy nổi sức, đầu nhũ và hoa cúc phỏng chừng cũng sưng lên, nhưng mà trong nháy mắt thân thể chạm vào nhau, ký ức đêm qua lập tức kéo tới, cảm xúc khi được tính khí to dài của hắn đâm xuyên bản thân, lần lượt kích thích lên tuyến tiền liệt, phía trước bị đè nén lại không chiếm được cảm giác thư thái, đầu nhũ bị mút vào sưng to lên, bị lời nói làm cho nhục nhã ngược lại lại càng thêm khoái cảm, tất cả, Lâm Hoành hết thảy đều làm cho y gần như muốn phát điên.
Lâm Hoành đã cởi bỏ quần áo, vén chăn lên chui vào cùng Trình Thanh chặt chẽ dán vào nhau, tuy rằng ngày hôm qua Lâm Hoành giúp y tắm rửa thanh lý sạch sẽ nhưng lại có ý xấu mà không cho y mặc quần áo vào, cơ mà y còn chưa kịp cảm nhận được cái lạnh, đã được một thân thể cực nóng bao lấy.
Lâm Hoành đưa bàn tay trượt xuống phía dưới Trình Thanh, xoa nắn lên cặp mông trắng mịn: “Ngày hôm qua cũng nở thành hoa huệ tây, vậy mà ngày hôm nay vẫn còn muốn sao?"
Trình Thanh có chút khó chịu, cái mông được người yêu đùa bỡn, miệng huyệt tự nhiên theo đồi mông vừa mở vừa khép, trong huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy.
Mặt sau đã được thanh lý qua, hiện tại vốn phải khô khốc, nhưng mà Trình Thanh có thể cảm giác được nơi kia dần dần ướt át. Y không phải là người tùy tiện nhìn thấy đàn ông sẽ động dục xoay eo bày mông chờ được đút côn thịt, chỉ là, chỉ là, dường như là có cảm ứng, một ngón tay của người đàn ông này, thậm chí chỉ là một câu nói, một ánh mắt cũng có thể làm cho y đạt được cao trào! Trình Thanh quay mặt đi, không muốn nhìn mặt hắn, lại không nhịn được lén lút từ khóe mắt liếc hắn một cái. Y thích nhìn nhất là cái tên bị bại liệt cơ mặt này vì y mà buông lỏng biểu tình, chỉ duy nhất vì y.
Lâm Hoành cũng không chịu được loại thần thái này của Trình Thanh, lực đạo trên tay lại tăng lên mấy phần.
Mập mờ trong yên tĩnh, đột nhiên “Bẹp" một tiếng, phá vỡ trầm mặc, trong nháy mắt khuôn mặt Trình Thanh như bị thiêu cháy, tại sao lại như vậy! Cứ coi như *** thủy chảy ra bởi vì miệng huyệt bị đùa bỡn mở ra đóng lại, nhưng mà, cư nhiên lại, phát ra tiếng lớn như vậy!
“Ông chủ, tôi lại muốn em, làm sao bây giờ?" Khí ấm phun bên tai Trình Thanh, làm y run rẩy một hồi. Trình Thanh căn bản nói không ra lời, lực chú ý toàn bộ đều tập trung ở hạ thân, tiếng vang đầy xấu hổ lúc nãy kia, y không muốn nghe thấy bất cứ lần nào nữa.
“Xoay người, tôi muốn xem thử tiểu huyệt có bị sưng không!" Lâm Hoành từ trên người Trình Thanh đứng lên, cũng thuận thế lăn Trình Thanh tới. Nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người y đều là chiến công hai ngày nay của mình, cổ họng Lâm Hoành nuốt khan, cảm giác huyết dịch đều chạy xuống tập trung ở phía dưới.
“Khẳng định đã sưng lên." Trình Thanh dúi đầu vào bên trong gối, âm thanh buồn buồn.
“Vậy lão công liếm liếm sẽ không sưng lên." Lâm Hoành bảo Trình Thanh mân mê cái mông, nằm úp sấp quỳ ở trên giường, rồi dúi đầu vào giữa hai đùi y. Trình Thanh chỉ cảm thấy đầu lưỡi mềm ướt đang du tẩu tại miệng huyệt, lại càng dùng sức mà kẹp chặt cái mông.
“Không được, không được liếm, bẩn, nước đều, chảy ra…"
“Không bẩn. Tôi sẽ giúp em liếm khô sạch sẽ."
Trình Thanh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, có thể vừa nghĩ tới Lâm Hoành ở phía sau y, sẽ được ăn dịch ruột non của y, cái mùi kia, quả thực không dám nghĩ thêm nữa, chỉ nguyện ý chết ngay bây giờ thôi. Nhưng mà, sao lại thoải mái như vậy! Tuy rằng chỉ có thể liếm ở nơi rất cạn, mà mỗi lần được liếm huyệt đều sẽ có một loại khoái cảm không giống nhau, hưng phấn đến mỗi một cái lỗ chân lông cũng sẽ nở ra để cảm thụ.
“Không muốn liếm nữa, không sưng, mau vào đi!" Eo Trình Thanh không chịu nổi mà run run, loại cảm giác khao khát kia, tựa hồ từ xương tủy truyền ra, hiện tại y chỉ muốn dựa vào ***g ngực cực nóng của Lâm Hoành, tốt nhất là có thể làm y tê dại!
“Hai ngày nay tâm tình tôi không tốt, em cực khổ rồi, xin lỗi." Lâm Hoành vẫn như cũ chui vào giữa đùi y, hô hấp phun vào miệng huyệt, nói xong còn hôn nơi đó một cái, phảng phất như không phải đang nói chuyện với Trình Thanh, mà là đang nói với tiểu huyệt kia.
Lâm Hoành bò lên, dùng ***g ngực dán sát vào phía sau lưng Trình Thanh, hai chân đặt qua hai bên người, bàn tay mạnh mẽ nâng eo Trình Thanh, trên đùi dùng sức. Trình Thanh không hiểu lắm, nhưng vẫn phối khép chân lại.
“Có thoải mái hay không? Hả? Lần trước tôi có cầm một cái đĩa của em về nhà, học được không ít thứ đây." Câu nói này làm cho Trình Thanh rùng mình một cái, đĩa… Đã bị hắn phát hiện từ khi nào! Vậy thì nhất định cũng đã tìm thấy những cây gậy mát xa đó! Trời ạ! Kỳ thật đó là vật mua rất lâu về trước rồi! Hơn nữa y cũng chỉ dùng quá một lần, còn lại đều cho những người bạn tình trước kia dùng…
“Sẽ không sao đâu, chỉ nóng một chút thôi." Lâm Hoành hôn lên tai Trình Thanh môt cái, tăng nhanh động tác dưới thân.
Tiểu huyệt không chiếm được an ủi, cảm giác càng ngứa hơn, côn thịt cách đó không xa, nhưng lại không đi vào. Trình Thanh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tưởng tượng mỗi lần ma sát kia đều là đang đâm vào hậu huyệt của mình. Chỗ tốt của tư thế này chính là côn thịt của Lâm Hoành từ phía sau tiến vào, sẽ đụng trúng điểm G của Trình Thanh, lửa nóng thô to ma sát qua lại đùi lớn thịt mềm giữa hai chân, sức nóng lan truyền đến nơi khép mở, còn có thể đụng vào hai viên trứng phía trước, vừa chạm vào đã lập tức rời đi.
Tiếng rên rỉ của Trình Thanh càng lúc càng lớn.
Lâm Hoành dựa cằm vào bả vai Trình Thanh, nói một câu: “Lấy tay chống đỡ." Tiếp theo đem trọng lượng nửa thân trên giáo phó lên lưng Trình Thanh, vươn một tay ra phía trước xoa nắn đầu nhũ của y.
“A, ưm! Quá sung sướng! Lại dùng lực nắm chặt một chút!"
“Côn thịt, đụng phải, sát phân thân em thật thoải mái!"
“Còn thoải mái hơn khi xoa núm vú của em?"
“Đều… Đều thoải mái, a!"
“Đừng, đừng *** đản đản của em, muốn bắn ra!"
“Cùng nhau!"
Lần đầu tiên mập hợp bằng chân cũng có thể hưởng thụ được sung sướng làm cho tiểu thụ Trình Thanh xụi lơ trong ***g ngực Lâm Hoành, tối hôm qua cũng đã bắn ra nước tiểu, lần này bắn ra tuy chỉ bắn chất lỏng mỏng manh, nhưng mà thật sự làm cho Trình Thanh mệt bở hơi tai, cách tinh tẫn nhân vong có lẽ cũng chỉ kém có một bước.
Hai người ôm nhau nghỉ ngơi một lát. Nhìn Trình Thanh bị mình *** đến thất thần, Lâm Hoành cọ người qua hôn y một cái, nói: “Tôi muốn làm vệ sĩ của em, có được hay không? Chỉ bảo vệ một mình em mà thôi."
Đề tài này lúc trước bọn họ cũng từng nói qua, khi đó bọn họ mới vừa ở cùng một chỗ, Trình Thanh có đề xuất qua muốn Lâm Hoành làm vệ sĩ của mình, đầu tiên, hai người có thể luôn luôn ở cùng nhau, thứ hai, cũng có thể mượn cơ hội nâng cao mức lương của Lâm Hoành, nhưng khi đó Lâm Hoành nói, hắn không cần dựa vào quan hệ để thăng chức, tuy rằng thu nhập của hai người bọn họ chênh lệch rất lớn, nhưng đều là dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, cho nên hắn cảm thấy rất bình đẳng. Tất nhiên là Trình Thanh đồng ý, còn về nguyên nhân hiện tại Lâm Hoành thay đổi chủ ý, say này bọn họ đều ở cùng nhau, còn không phát hiện được sao? Còn về phần quyết định này sẽ tạo thành hậu quả gì, cứ để về sau rồi hãy tính.
Hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, Trình Thanh có chút mặt đỏ. Muốn ngồi dậy, giãy giụa một hồi, cái eo bủn rủn vẫn khuất phục độ mềm mại của chiếc giường. Nằm lại lên giường, từng hình ảnh đêm qua lần lượt hiện lên ở trong đầu. Hắn sẽ không tức giận thật chứ, mình và Vương Tranh bất quá là bạn tốt mà thôi, huống hồ Vương Tranh cũng đã kết hôn rồi.
Đang trong sự bất an, Lâm Hoành đẩy cửa đi vào: “Trong nhà của em sao lại không có thứ gì để ăn được hả? Bình thường làm sao mà trải qua ngày." Lâm Hoành bưng mâm thức ăn tiến vào phòng, chồng chất lên bàn nhỏ rồi đặt lên giường, cháo củ từ cùng sữa đậu nành hiện ra trước mặt, Trình Thanh bị hơi nóng hun đến kích động muốn khóc: “Em nghĩ anh đi rồi."
Trình Thanh không thể uống sữa bò, dậy sớm thích ăn đồ nóng, bởi vì đi làm sớm, bình thường y chỉ ăn hai cái bánh mì với một ly trà nóng mua trên đường, không ngờ toàn bộ Lâm Hoành đều nhớ kỹ trong lòng. Nhưng nghĩ lại loại ôn nhu này của hắn chưa chắc đã chỉ đối với một mình mình.
“Nghĩ tôi đi?"
“Em nghĩ anh đi làm."
“Ông chủ còn ở nhà." Lâm Hoành dọn chén đũa cho y rồi ngồi xuống bên cạnh, không hề có ý định đút cho y ăn.
“Ngày hôm nay xin nghỉ, ông chủ sẽ không trừ lương của tôi chứ?"
Lâm Hoành gọi y là ông chủ, loại ngữ điệu quái dị này làm Trình Thanh có chút không biết làm sao, chỉ cúi đầu há miệng bắt đầu húp cháo. Bầu không khí nhất thời trở nên đông cứng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Hoành mở miệng trước: “Nói đi, đêm qua tại sao lại đi uống rượu? Tôi đã nói qua là không cho phép em lại đi quán bar hay chưa?" Vừa nghĩ tới lần đầu tiên hai người sơ ngộ, nếu như ngày đó không phải mình mà là người khác, y cũng sẽ làm loại chuyện như thế này với người đó, ngày hôm qua nếu không phải là Vương Tranh, có phải là… Lâm Hoành càng nghĩ càng tức giận, yêu tinh này đến tột cùng là xem mình ra cái gì cơ chứ? Mặc dù mình không có tiền, cũng không có trình độ học vấn cao, nhưng nếu hai người đã đồng ý thành lập quan hệ yêu đương thì cũng nên vì đối phương mà suy nghĩ, bản thân mình cũng đã rất nghiêm túc với phần tình cảm này rồi.
“Bạn học tụ hội đó mà, từ chối không được, anh cũng biết những người bạn kia của em…" Trình Thanh có một tật xấu, khi nói dối đôi mắt sẽ liếc về bên phải, Lâm Hoành sao có khả năng không thấy được chứ: “Em không định nói thật với tôi đúng không? Xem ra tối hôm qua trừng phạt quá nhẹ rồi." Lâm Hoành ấn lên eo của, từng trận tê dại truyền đến.
Trình Thanh cảm thấy hơi oan ức, lời chân thật y thật sự không nói ra được, y mới không cần giống như một người đàn bà, cũng không muốn biến thành một người đàn bà ghen tị. Lâm Hoành lấy bàn nhỏ đi, nghiêng người đặt lên người Trình Thanh, cắn một cái lên phần thịt mềm trên cần cổ của y, tay cũng bắt đầu tìm kiếm bên trong, mang theo một chút hàn ý, làm cho thân thể của người dưới thân không khỏi run run một chút.
Đôi bàn tay thô ráp du tẩu trên eo nhỏ của y, đôi môi cũng hướng xuống phía dưới tìm được đầu nhũ, lại chỉ nhẹ nhàng vuốt ve: “Không nói, vậy lại tới một lần nữa? Hả?"
Mới sẽ không nói cho hắn biết y cũng mong đợi lại tới một lần nữa đâu! Tuy rằng toàn thân bủn rủn, không lấy nổi sức, đầu nhũ và hoa cúc phỏng chừng cũng sưng lên, nhưng mà trong nháy mắt thân thể chạm vào nhau, ký ức đêm qua lập tức kéo tới, cảm xúc khi được tính khí to dài của hắn đâm xuyên bản thân, lần lượt kích thích lên tuyến tiền liệt, phía trước bị đè nén lại không chiếm được cảm giác thư thái, đầu nhũ bị mút vào sưng to lên, bị lời nói làm cho nhục nhã ngược lại lại càng thêm khoái cảm, tất cả, Lâm Hoành hết thảy đều làm cho y gần như muốn phát điên.
Lâm Hoành đã cởi bỏ quần áo, vén chăn lên chui vào cùng Trình Thanh chặt chẽ dán vào nhau, tuy rằng ngày hôm qua Lâm Hoành giúp y tắm rửa thanh lý sạch sẽ nhưng lại có ý xấu mà không cho y mặc quần áo vào, cơ mà y còn chưa kịp cảm nhận được cái lạnh, đã được một thân thể cực nóng bao lấy.
Lâm Hoành đưa bàn tay trượt xuống phía dưới Trình Thanh, xoa nắn lên cặp mông trắng mịn: “Ngày hôm qua cũng nở thành hoa huệ tây, vậy mà ngày hôm nay vẫn còn muốn sao?"
Trình Thanh có chút khó chịu, cái mông được người yêu đùa bỡn, miệng huyệt tự nhiên theo đồi mông vừa mở vừa khép, trong huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy.
Mặt sau đã được thanh lý qua, hiện tại vốn phải khô khốc, nhưng mà Trình Thanh có thể cảm giác được nơi kia dần dần ướt át. Y không phải là người tùy tiện nhìn thấy đàn ông sẽ động dục xoay eo bày mông chờ được đút côn thịt, chỉ là, chỉ là, dường như là có cảm ứng, một ngón tay của người đàn ông này, thậm chí chỉ là một câu nói, một ánh mắt cũng có thể làm cho y đạt được cao trào! Trình Thanh quay mặt đi, không muốn nhìn mặt hắn, lại không nhịn được lén lút từ khóe mắt liếc hắn một cái. Y thích nhìn nhất là cái tên bị bại liệt cơ mặt này vì y mà buông lỏng biểu tình, chỉ duy nhất vì y.
Lâm Hoành cũng không chịu được loại thần thái này của Trình Thanh, lực đạo trên tay lại tăng lên mấy phần.
Mập mờ trong yên tĩnh, đột nhiên “Bẹp" một tiếng, phá vỡ trầm mặc, trong nháy mắt khuôn mặt Trình Thanh như bị thiêu cháy, tại sao lại như vậy! Cứ coi như *** thủy chảy ra bởi vì miệng huyệt bị đùa bỡn mở ra đóng lại, nhưng mà, cư nhiên lại, phát ra tiếng lớn như vậy!
“Ông chủ, tôi lại muốn em, làm sao bây giờ?" Khí ấm phun bên tai Trình Thanh, làm y run rẩy một hồi. Trình Thanh căn bản nói không ra lời, lực chú ý toàn bộ đều tập trung ở hạ thân, tiếng vang đầy xấu hổ lúc nãy kia, y không muốn nghe thấy bất cứ lần nào nữa.
“Xoay người, tôi muốn xem thử tiểu huyệt có bị sưng không!" Lâm Hoành từ trên người Trình Thanh đứng lên, cũng thuận thế lăn Trình Thanh tới. Nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người y đều là chiến công hai ngày nay của mình, cổ họng Lâm Hoành nuốt khan, cảm giác huyết dịch đều chạy xuống tập trung ở phía dưới.
“Khẳng định đã sưng lên." Trình Thanh dúi đầu vào bên trong gối, âm thanh buồn buồn.
“Vậy lão công liếm liếm sẽ không sưng lên." Lâm Hoành bảo Trình Thanh mân mê cái mông, nằm úp sấp quỳ ở trên giường, rồi dúi đầu vào giữa hai đùi y. Trình Thanh chỉ cảm thấy đầu lưỡi mềm ướt đang du tẩu tại miệng huyệt, lại càng dùng sức mà kẹp chặt cái mông.
“Không được, không được liếm, bẩn, nước đều, chảy ra…"
“Không bẩn. Tôi sẽ giúp em liếm khô sạch sẽ."
Trình Thanh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, có thể vừa nghĩ tới Lâm Hoành ở phía sau y, sẽ được ăn dịch ruột non của y, cái mùi kia, quả thực không dám nghĩ thêm nữa, chỉ nguyện ý chết ngay bây giờ thôi. Nhưng mà, sao lại thoải mái như vậy! Tuy rằng chỉ có thể liếm ở nơi rất cạn, mà mỗi lần được liếm huyệt đều sẽ có một loại khoái cảm không giống nhau, hưng phấn đến mỗi một cái lỗ chân lông cũng sẽ nở ra để cảm thụ.
“Không muốn liếm nữa, không sưng, mau vào đi!" Eo Trình Thanh không chịu nổi mà run run, loại cảm giác khao khát kia, tựa hồ từ xương tủy truyền ra, hiện tại y chỉ muốn dựa vào ***g ngực cực nóng của Lâm Hoành, tốt nhất là có thể làm y tê dại!
“Hai ngày nay tâm tình tôi không tốt, em cực khổ rồi, xin lỗi." Lâm Hoành vẫn như cũ chui vào giữa đùi y, hô hấp phun vào miệng huyệt, nói xong còn hôn nơi đó một cái, phảng phất như không phải đang nói chuyện với Trình Thanh, mà là đang nói với tiểu huyệt kia.
Lâm Hoành bò lên, dùng ***g ngực dán sát vào phía sau lưng Trình Thanh, hai chân đặt qua hai bên người, bàn tay mạnh mẽ nâng eo Trình Thanh, trên đùi dùng sức. Trình Thanh không hiểu lắm, nhưng vẫn phối khép chân lại.
“Có thoải mái hay không? Hả? Lần trước tôi có cầm một cái đĩa của em về nhà, học được không ít thứ đây." Câu nói này làm cho Trình Thanh rùng mình một cái, đĩa… Đã bị hắn phát hiện từ khi nào! Vậy thì nhất định cũng đã tìm thấy những cây gậy mát xa đó! Trời ạ! Kỳ thật đó là vật mua rất lâu về trước rồi! Hơn nữa y cũng chỉ dùng quá một lần, còn lại đều cho những người bạn tình trước kia dùng…
“Sẽ không sao đâu, chỉ nóng một chút thôi." Lâm Hoành hôn lên tai Trình Thanh môt cái, tăng nhanh động tác dưới thân.
Tiểu huyệt không chiếm được an ủi, cảm giác càng ngứa hơn, côn thịt cách đó không xa, nhưng lại không đi vào. Trình Thanh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tưởng tượng mỗi lần ma sát kia đều là đang đâm vào hậu huyệt của mình. Chỗ tốt của tư thế này chính là côn thịt của Lâm Hoành từ phía sau tiến vào, sẽ đụng trúng điểm G của Trình Thanh, lửa nóng thô to ma sát qua lại đùi lớn thịt mềm giữa hai chân, sức nóng lan truyền đến nơi khép mở, còn có thể đụng vào hai viên trứng phía trước, vừa chạm vào đã lập tức rời đi.
Tiếng rên rỉ của Trình Thanh càng lúc càng lớn.
Lâm Hoành dựa cằm vào bả vai Trình Thanh, nói một câu: “Lấy tay chống đỡ." Tiếp theo đem trọng lượng nửa thân trên giáo phó lên lưng Trình Thanh, vươn một tay ra phía trước xoa nắn đầu nhũ của y.
“A, ưm! Quá sung sướng! Lại dùng lực nắm chặt một chút!"
“Côn thịt, đụng phải, sát phân thân em thật thoải mái!"
“Còn thoải mái hơn khi xoa núm vú của em?"
“Đều… Đều thoải mái, a!"
“Đừng, đừng *** đản đản của em, muốn bắn ra!"
“Cùng nhau!"
Lần đầu tiên mập hợp bằng chân cũng có thể hưởng thụ được sung sướng làm cho tiểu thụ Trình Thanh xụi lơ trong ***g ngực Lâm Hoành, tối hôm qua cũng đã bắn ra nước tiểu, lần này bắn ra tuy chỉ bắn chất lỏng mỏng manh, nhưng mà thật sự làm cho Trình Thanh mệt bở hơi tai, cách tinh tẫn nhân vong có lẽ cũng chỉ kém có một bước.
Hai người ôm nhau nghỉ ngơi một lát. Nhìn Trình Thanh bị mình *** đến thất thần, Lâm Hoành cọ người qua hôn y một cái, nói: “Tôi muốn làm vệ sĩ của em, có được hay không? Chỉ bảo vệ một mình em mà thôi."
Đề tài này lúc trước bọn họ cũng từng nói qua, khi đó bọn họ mới vừa ở cùng một chỗ, Trình Thanh có đề xuất qua muốn Lâm Hoành làm vệ sĩ của mình, đầu tiên, hai người có thể luôn luôn ở cùng nhau, thứ hai, cũng có thể mượn cơ hội nâng cao mức lương của Lâm Hoành, nhưng khi đó Lâm Hoành nói, hắn không cần dựa vào quan hệ để thăng chức, tuy rằng thu nhập của hai người bọn họ chênh lệch rất lớn, nhưng đều là dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, cho nên hắn cảm thấy rất bình đẳng. Tất nhiên là Trình Thanh đồng ý, còn về nguyên nhân hiện tại Lâm Hoành thay đổi chủ ý, say này bọn họ đều ở cùng nhau, còn không phát hiện được sao? Còn về phần quyết định này sẽ tạo thành hậu quả gì, cứ để về sau rồi hãy tính.
Tác giả :
Lý Vân Sanh