Ông Chủ, Tôi Muốn
Chương 2
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là thịt
Hai người tựa sát vào nhau nằm một lát, Lâm Hoành rút phân thân đã nhuyễn xuống ra ngoài, bất quá người trong ngực đối với hành động này của hắn lại hết sức bất mãn: “Anh! Tinh dịch chảy ra hết rồi! Thật bẩn!"
“Ngại bẩn? Tinh dịch của lão công mà em cũng dám ghét bỏ? Lên, liếm khô sạch sẽ cho tôi!" Trên giường không thể tiếp tục nằm được nữa, khắp nơi đều đã ướt nhẹp, không phải là dịch thể thì cũng là *** thủy lãng nước của tiểu *** đãng này. Lâm Hoành đứng lên, cũng ôm lấy Trình Thanh, đi về phía một cái ghế, hắn thả Trình Thanh ngồi lên trên thảm trải sàn, còn mình ngồi vào ghế tựa, mở ra chân ra hiệu Trình Thanh liếm sạch.
Côn thịt đã nhuyễn xuống ôn nhuận mà nằm yên trong đám âm mao đen dày đặc, âm mao cũng bị dính ẩm ướt.
Trình Thanh bĩu môi: “Mềm nhũn cả rồi, còn liếm cái gì nữa."
Lâm Hoành kéo lấy bộ tóc hơi dài của Trình Thanh, ấn đầu y vào giữa hai chân của mình, tất nhiên ra tay rất nhẹ nhàng. Loại khí tức nồng nặc kia, hỗn hợp mùi vị dịch thể của riêng Lâm Hoành hòa trộn cùng mùi vị mồ hôi của cả hai người họ, cũng hơi khó ngửi, không có cách nào hình dung được, nhưng Trình Thanh lại rất yêu thích.
Y lè lưỡi thử thăm dò liếm một cái, sau đó giương mắt nhìn lên người đàn ông ở trên. Lâm Hoành thấp giọng nói: “Tiếp tục!" Trình Thanh duỗi tay nắm chặt lấy phân thân đang có xư thế ngẩng đầu, há mồm ngậm vào đầu đỉnh miệng. Đầu lưỡi cũng linh hoạt liếm lộng qua lại, vật mềm nhũn cũng dần dần cương cứng.
Sau đó, Trình Thanh đã không thể dùng một bàn tay để cầm lấy tên to xác này nữa. Y liếm cự vật trong miệng, một tay nắm chặt gốc rễ, một tay xoa xoa hai viên bi ở phía dưới, nỗ lực ngậm càng sâu thêm.
Trên côn thịt màu đỏ tía bất ngờ nỗi lên gân xanh, Lâm Hoành bắt đầu không tự chủ được mà lay động, đâm sâu vào cuống họng của Trình Thanh. Rất khó chịu. Mất đi năng lực nuốt xuống, nước bọt thuận theo cằm mà chảy xuống. Cơ hồ ngay cả hô hấp đều bị đoạt đi.
Thế nhưng, với người đàn ông này, xưa nay hô hấp của y đều không phải do y tự mình khống chế.
Trình Thanh ra sức liếm láp, muốn dùng hết tất cả khả năng để cho người đàn ông trước mặt này nhận được khoái cảm lớn nhất. Côn thịt vẫn còn lớn lên, Trình Thanh không thể không dừng lại lấy hơi, hai tay của y cũng sử dụng để vuốt ve cự vật trước mặt. Lỗ nhỏ trên đỉnh côn thịt bắt đầu chảy ra chất lỏng óng ánh, nghĩ tới đây là vật từng ở trong cơ thể mình đấu đá lung tung mà không có chút trở ngại nào, làm cho mình bao nhiêu lần bay lên tận thiên đường, cảm giác này bất cứ người nào cũng không thể mang lại cho y, không chỉ là sinh lý, mà tâm lý cũng rất tán đồng, rất được thỏa mãn. Hậu huyệt cũng bắt đầu cảm thấy ngứa, như có những còn sâu nhỏ bò bò bên trong, từng chút từng chút câu ra *** mà y vẫn còn chưa nguội hẳn. Y không nhịn được mà liếm lên cái lỗ nhỏ kia, đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp theo vòng quanh đó, hút hết chất lỏng đang rỉ ra này, đầu lưỡi cũng nỗ lực chui liếm vào trong lỗ nhỏ đó.
Y cảm nhận được rõ ràng nhục huyệt tham lam đói khát dưới thân đang đứng ngồi không yên, tràng bích bắt đầu nhúc nhích, chất lỏng không được thanh lý bên trong cũng bắt đầu chảy ra ngoài. Trình Thanh kẹp chặt mông lại không muốn để cho những thứ đó chảy ra, không phải là y để ý ở trước mặt người đàn ông này lộ ra bộ dạng *** đãng, chỉ là y không nỡ để cho dịch thể cứ chảy ra ngoài như vậy. Nhưng y cứ càng dùng sức như vậy, lại càng cảm nhận được sự ngứa ngáy trong nhục bích, hơn nữa miệng huyệt cũng đã ẩm ướt, vô cùng muốn có thứ gì đó chen vào.
Trình Thanh cẩn thận dùng hàm răng nhẹ nhàng chạm vào cán gậy, không biết là bởi vì được liếm quá sảng khoái, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, mà côn thịt nằm trong miệng y đột nhiên nhảy một cái, không phòng bị đụng phải hàm răng.
“Hít!" Lâm Hoành không kịp đề phòng bị cắn trúng, thở nhẹ một tiếng. Trình Thanh cũng sợ hết hồn, giương mắt lên nhìn hắn, lại thấy Lâm Hoành hơi híp mắt lại, hai mắt đỏ ngầu.
“Em ngồi lên cho tôi, tiện nhân." Bộ dạng Lâm Hoành lúc này thoạt nhìn có chút hù người, thế nhưng Trình Thanh đã đợi câu nói này lâu như vậy, không rãnh nghĩ ngợi nhiều, nhấc mông ngồi lên vật giữa hai chân Lâm Hoàng.
Trong nháy mắt đó, tiểu huyệt đã kêu gào thật lâu được mạnh mẽ lấp kín, thoải mái đến nỗi Trình Thanh phải kêu lên. Cảm giác được yêu, được che chở quả thật rất tốt đẹp. Cho dù phải chết vào đúng lúc này, Trình Thanh nghĩ, chắc cũng sẽ không có gì tiếc nuối đi. Vĩnh hằng chỉ là nháy mắt, y nguyện thời gian dừng lại để y được ở mãi trong ***g ngực của người đàn ông này, lưu lại tình yêu của y trong ánh mắt đó.
Đã bắn quá một lần, lần này Lâm Hoành càng muốn để người trong ngực cảm thấy thỏa mãn, côn thịt chậm rãi chuyển động, chốc chốc nghiền lên nhục bích nhạy cảm. Hai tay Lâm Hoành chặt chẽ vòng lấy người trong ngực, một tay đặt ở sau đầu y, một tay ôm lấy eo y. Trình Thanh ngồi trên đùi Lâm Hoành, cúi đầu cùng hắn hôn môi.
Nụ hôn này chứa ít *** thêm nhiều tình ý. Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Lâm Hoành dừng động tác dưới thân, nâng đầu Trình Thanh lên, nhìn thẳng vào mắt y. Đôi mắt Lâm Hoành vẫn nóng bỏng như cũ, ánh mắt vừa kiên định lại vừa nghiêm túc. Hắn nói: “Trình Thanh em nghe cho kỹ, những lời nói dễ nghe tôi sẽ không nói, nhưng mà Lâm Hoành tôi nói với em, đều là những lời thật lòng. Tôi yêu em, chỉ yêu duy nhất một mình em." Không biết Trình Thanh nghĩ như thế nào, thoạt nhìn y có chút mê man, y nghiêng đầu, nở nụ cười, cười đến rất câu người, sau đó chủ động vặn vẹo eo mông.
Lâm Hoành tựa hồ có chút thất vọng, những cũng phối hợp động tác của y.
“Lão công, mạnh thêm một chút! Mạnh mẽ *** em đi!" Trình Thanh vòng tay qua ôm lấy cổ Lâm Hoành, ghé vào lỗ tai hắn nói, vừa nói vừa nổ lực co rút nhục huyệt lại: “Em thích anh dùng sức XXX em… Cầu anh!"
“Đây là em cầu tôi!" Lâm Hoành dứt khoát tăng nhanh tần xuất luật động dưới hạ thân: “Lão tử hôm nay muốn làm em đến bắn nước tiểu!"
Trận khẩu giao lúc trước đã làm cho phía dưới Trình Thanh chảy ra *** thủy từ lâu, thêm vào vừa nãy Lâm Hoành đã ôn nhu khai thác một phen, tiểu huyệt đã được chuẩn bị xong tất cả, giữa lúc ngứa ngáy chịu không nỗi, được làm tới bay lên thiên đường một lần làm sao chịu được đâm xuyên nhợt nhạt đánh đưa như vậy, trong huyệt ngứa ngáy làm cho Trình Thanh muốn phát điên, y không ngừng lay động lên xuống, muốn làm cho côn thịt dưới thân kia càng đi vào sâu hơn.
“Lão công… anh… Không được mà, anh không làm tới địa phương thoải mái nhất của em."
Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được như vậy, lập tức Trình Thanh cảm thấy côn thịt tiến nhập vào một chiều sâu trước nay chưa từng có đồng thời trời đất như đang quay cuồng, hai người bọn họ trên dưới như điên đảo. Trình Thanh bị đặt lên trên ghế, hai chân mở ra, cúc huyệt đỏ tươi trực tiếp bại lộ ra bên ngoài, mà giờ phút này bên trong chính giữa cửa động lại là một cây côn thịt thô to.
“Thật giống như lại lớn thêm, a, thật sâu! Làm đến hoa tâm rồi! Đừng có ngừng mà… Lại dùng sức đâm, làm hỏng em đi!" Trình Thanh đã bị đâm đến nói năng lộn xộn. Tư thế cưỡi rất tốt, có thể nằm quyền chủ động trong tay mình, thế nhưng bị Trình Thanh làm một kích, Lâm Hoành liền bỏ qua tư thế cưỡi yêu thích, một lòng chỉ muốn đâm *** phụ này đến mức không thể phát tao được nữa, đâm đến khi y không khống chế được bản thân! Nghĩ thế, tay hắn không khỏi tăng thêm chút lực.
“Đâm chết em, đem hậu huyệt của em *** lỏng xem thử em làm sao *** đãng được nữa!" Lâm Hoành thật vui mừng khi mình đã từng trải huấn luyện trong quân đội, không chỉ có luyện thành vóc người rất tốt, mà khí lực cũng đầy đủ, bằng không làm sao có thể thỏa mãn cái động không đây của tiểu thụ nhà hắn cho được!
“Em chỉ *** đãng với một mình lão công thôi, lão công đừng *** hỏng em!" Lúc này Trình Thanh nói chuyện cũng mang theo khóc nức nở, không biết là sảng khoái hay là đau đớn: “A… A! Muốn bắn rồi! Ha!" Trình Thanh bắn tinh lần thứ ba, sảng khoái đến nỗi ngón chân cũng cuộn lên, một câu cũng không thể nói ra được. Nhưng mà Lâm Hoành vẫn còn chưa bắn, hắn liều mạng điên cuồng đâm xuyên Trình Thanh vẫn còn ở trong dư vị cao trào, chờ đến khi tràng bích bị làm trở nên mềm nhũn, thì hắn cũng buông lỏng tinh quan, bắn vào trong huyệt của Trình Thanh.
Hai người dừng ở tư thế này nghỉ ngơi một chút: “Lão công đứng lên, chân em tê rần hết rồi." Lâm Hoành lập tức đứng dậy, đỡ lấy chân Trình Thanh chậm rãi thả xuống.
“Hức! Không đặt xuống được, lão công giúp em xoa bóp trước đi." Hai chân Trình Thanh tạo thành hình chữ M, chỉ hơi nhúc nhích lại như có ngàn vạn cây kim đâm vào. Tất nhiên là Lâm Hoành rất nguyện ý giúp y xoa bóp, chỉ là cặp đùi trắng nõn mê người của Trình Thanh vẫn còn bày cái tư thế này, hậu môn bị mình *** đến hồng hồng, không khép lại được, còn có dịch thể lại đang chảy ra ngoài, bắp đùi cũng bị mình lưu lại một ít dấu vết mờ mờ, không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.
Rốt cục Trình Thanh cũng có thể bước xuống, Lâm Hoành dẫn y đi tắm. Cơ thể bị thay đổi đủ các loại tư thế để thử thách độ dẻo dai của thân thể lâu như vậy, Trình Thanh hoàn toàn không còn thể lực để tắm rửa, cả người y đều treo lên trên người Lâm Hoành, một mặt mệt mỏi, cả người bị hơi nước hun như con tôm bị luộc chín, mặc người xâu xé. Y cảm nhận được tay của Lâm Hoành không chỉ thanh lý hậu huyệt của mình, mà còn cố ý đâm tới đâm lui lên điểm nhạy cảm của y: “Không muốn, em không thể bắn ra được nữa." Giọng nói giống như mèo kêu. Mà điều Lâm Hoành muốn chính là làm y đến khi không thể bắn ra được gì!
Lâm Hoành thuận theo tư thế vặn vẹo của y nhét hai ngón tay vào. Trình Thanh thật sự mệt đến mức không chịu được nữa, cảm giác thân thể lại có chút kỳ quái: “Lão công, làm nữa sẽ hỏng, không được mà!" Y đã bắn ba lần, mỗi lần bắn tinh đều rất kích thích, như vậy không tốt, rất không tốt!
“Làm hỏng em, nhìn xem thử em đồ *** đãng này làm sao phát tao được nữa!"
“Em sẽ không, đừng tiếp tục… lấy … Em muốn được lão công *** cả đời… Thật sự sẽ bị hỏng… A! Không được…"Một chữ cuối cùng biến mất ở trong miệng Lâm Hoành, mà Trình Thanh thật sự bị làm đến bắn ra nước tiểu. Trình Thanh cũng không tin những lời tâm tình lúc ân ái, nhưng chính y cũng rất dễ dàng đồng ý dùng cả đời. Nhưng trong đó mấy phần thật tâm mấy phần giả ý tựa hồ y cũng không có cách nào đánh giá được.
Bất quá bọn hắn vừa lúc đứng trong bồn tắm, cho nên cũng không phải rất phiền phức. Lâm Hoành ôm chặt lấy người yêu, tại cổ của y gieo lên rất nhiều trái dâu tây. Lúc hôn lên hai má của y mới phát hiện Trình Thanh đã phát ra tiếng hít thở vững vàng, không biết là đã hôn mê, hay là đang ngủ. Sau khi giúp y tắm rửa xong, Lâm Hoành xông tới đứng dưới vòi nước lạnh tắm rửa. Cười khổ một cái, đối với người này, vĩnh viễn hắn cũng sợ không đủ. Đối với tình yêu của hắn, chỉ sợ là người kia vĩnh viễn cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Hai người tựa sát vào nhau nằm một lát, Lâm Hoành rút phân thân đã nhuyễn xuống ra ngoài, bất quá người trong ngực đối với hành động này của hắn lại hết sức bất mãn: “Anh! Tinh dịch chảy ra hết rồi! Thật bẩn!"
“Ngại bẩn? Tinh dịch của lão công mà em cũng dám ghét bỏ? Lên, liếm khô sạch sẽ cho tôi!" Trên giường không thể tiếp tục nằm được nữa, khắp nơi đều đã ướt nhẹp, không phải là dịch thể thì cũng là *** thủy lãng nước của tiểu *** đãng này. Lâm Hoành đứng lên, cũng ôm lấy Trình Thanh, đi về phía một cái ghế, hắn thả Trình Thanh ngồi lên trên thảm trải sàn, còn mình ngồi vào ghế tựa, mở ra chân ra hiệu Trình Thanh liếm sạch.
Côn thịt đã nhuyễn xuống ôn nhuận mà nằm yên trong đám âm mao đen dày đặc, âm mao cũng bị dính ẩm ướt.
Trình Thanh bĩu môi: “Mềm nhũn cả rồi, còn liếm cái gì nữa."
Lâm Hoành kéo lấy bộ tóc hơi dài của Trình Thanh, ấn đầu y vào giữa hai chân của mình, tất nhiên ra tay rất nhẹ nhàng. Loại khí tức nồng nặc kia, hỗn hợp mùi vị dịch thể của riêng Lâm Hoành hòa trộn cùng mùi vị mồ hôi của cả hai người họ, cũng hơi khó ngửi, không có cách nào hình dung được, nhưng Trình Thanh lại rất yêu thích.
Y lè lưỡi thử thăm dò liếm một cái, sau đó giương mắt nhìn lên người đàn ông ở trên. Lâm Hoành thấp giọng nói: “Tiếp tục!" Trình Thanh duỗi tay nắm chặt lấy phân thân đang có xư thế ngẩng đầu, há mồm ngậm vào đầu đỉnh miệng. Đầu lưỡi cũng linh hoạt liếm lộng qua lại, vật mềm nhũn cũng dần dần cương cứng.
Sau đó, Trình Thanh đã không thể dùng một bàn tay để cầm lấy tên to xác này nữa. Y liếm cự vật trong miệng, một tay nắm chặt gốc rễ, một tay xoa xoa hai viên bi ở phía dưới, nỗ lực ngậm càng sâu thêm.
Trên côn thịt màu đỏ tía bất ngờ nỗi lên gân xanh, Lâm Hoành bắt đầu không tự chủ được mà lay động, đâm sâu vào cuống họng của Trình Thanh. Rất khó chịu. Mất đi năng lực nuốt xuống, nước bọt thuận theo cằm mà chảy xuống. Cơ hồ ngay cả hô hấp đều bị đoạt đi.
Thế nhưng, với người đàn ông này, xưa nay hô hấp của y đều không phải do y tự mình khống chế.
Trình Thanh ra sức liếm láp, muốn dùng hết tất cả khả năng để cho người đàn ông trước mặt này nhận được khoái cảm lớn nhất. Côn thịt vẫn còn lớn lên, Trình Thanh không thể không dừng lại lấy hơi, hai tay của y cũng sử dụng để vuốt ve cự vật trước mặt. Lỗ nhỏ trên đỉnh côn thịt bắt đầu chảy ra chất lỏng óng ánh, nghĩ tới đây là vật từng ở trong cơ thể mình đấu đá lung tung mà không có chút trở ngại nào, làm cho mình bao nhiêu lần bay lên tận thiên đường, cảm giác này bất cứ người nào cũng không thể mang lại cho y, không chỉ là sinh lý, mà tâm lý cũng rất tán đồng, rất được thỏa mãn. Hậu huyệt cũng bắt đầu cảm thấy ngứa, như có những còn sâu nhỏ bò bò bên trong, từng chút từng chút câu ra *** mà y vẫn còn chưa nguội hẳn. Y không nhịn được mà liếm lên cái lỗ nhỏ kia, đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp theo vòng quanh đó, hút hết chất lỏng đang rỉ ra này, đầu lưỡi cũng nỗ lực chui liếm vào trong lỗ nhỏ đó.
Y cảm nhận được rõ ràng nhục huyệt tham lam đói khát dưới thân đang đứng ngồi không yên, tràng bích bắt đầu nhúc nhích, chất lỏng không được thanh lý bên trong cũng bắt đầu chảy ra ngoài. Trình Thanh kẹp chặt mông lại không muốn để cho những thứ đó chảy ra, không phải là y để ý ở trước mặt người đàn ông này lộ ra bộ dạng *** đãng, chỉ là y không nỡ để cho dịch thể cứ chảy ra ngoài như vậy. Nhưng y cứ càng dùng sức như vậy, lại càng cảm nhận được sự ngứa ngáy trong nhục bích, hơn nữa miệng huyệt cũng đã ẩm ướt, vô cùng muốn có thứ gì đó chen vào.
Trình Thanh cẩn thận dùng hàm răng nhẹ nhàng chạm vào cán gậy, không biết là bởi vì được liếm quá sảng khoái, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, mà côn thịt nằm trong miệng y đột nhiên nhảy một cái, không phòng bị đụng phải hàm răng.
“Hít!" Lâm Hoành không kịp đề phòng bị cắn trúng, thở nhẹ một tiếng. Trình Thanh cũng sợ hết hồn, giương mắt lên nhìn hắn, lại thấy Lâm Hoành hơi híp mắt lại, hai mắt đỏ ngầu.
“Em ngồi lên cho tôi, tiện nhân." Bộ dạng Lâm Hoành lúc này thoạt nhìn có chút hù người, thế nhưng Trình Thanh đã đợi câu nói này lâu như vậy, không rãnh nghĩ ngợi nhiều, nhấc mông ngồi lên vật giữa hai chân Lâm Hoàng.
Trong nháy mắt đó, tiểu huyệt đã kêu gào thật lâu được mạnh mẽ lấp kín, thoải mái đến nỗi Trình Thanh phải kêu lên. Cảm giác được yêu, được che chở quả thật rất tốt đẹp. Cho dù phải chết vào đúng lúc này, Trình Thanh nghĩ, chắc cũng sẽ không có gì tiếc nuối đi. Vĩnh hằng chỉ là nháy mắt, y nguyện thời gian dừng lại để y được ở mãi trong ***g ngực của người đàn ông này, lưu lại tình yêu của y trong ánh mắt đó.
Đã bắn quá một lần, lần này Lâm Hoành càng muốn để người trong ngực cảm thấy thỏa mãn, côn thịt chậm rãi chuyển động, chốc chốc nghiền lên nhục bích nhạy cảm. Hai tay Lâm Hoành chặt chẽ vòng lấy người trong ngực, một tay đặt ở sau đầu y, một tay ôm lấy eo y. Trình Thanh ngồi trên đùi Lâm Hoành, cúi đầu cùng hắn hôn môi.
Nụ hôn này chứa ít *** thêm nhiều tình ý. Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Lâm Hoành dừng động tác dưới thân, nâng đầu Trình Thanh lên, nhìn thẳng vào mắt y. Đôi mắt Lâm Hoành vẫn nóng bỏng như cũ, ánh mắt vừa kiên định lại vừa nghiêm túc. Hắn nói: “Trình Thanh em nghe cho kỹ, những lời nói dễ nghe tôi sẽ không nói, nhưng mà Lâm Hoành tôi nói với em, đều là những lời thật lòng. Tôi yêu em, chỉ yêu duy nhất một mình em." Không biết Trình Thanh nghĩ như thế nào, thoạt nhìn y có chút mê man, y nghiêng đầu, nở nụ cười, cười đến rất câu người, sau đó chủ động vặn vẹo eo mông.
Lâm Hoành tựa hồ có chút thất vọng, những cũng phối hợp động tác của y.
“Lão công, mạnh thêm một chút! Mạnh mẽ *** em đi!" Trình Thanh vòng tay qua ôm lấy cổ Lâm Hoành, ghé vào lỗ tai hắn nói, vừa nói vừa nổ lực co rút nhục huyệt lại: “Em thích anh dùng sức XXX em… Cầu anh!"
“Đây là em cầu tôi!" Lâm Hoành dứt khoát tăng nhanh tần xuất luật động dưới hạ thân: “Lão tử hôm nay muốn làm em đến bắn nước tiểu!"
Trận khẩu giao lúc trước đã làm cho phía dưới Trình Thanh chảy ra *** thủy từ lâu, thêm vào vừa nãy Lâm Hoành đã ôn nhu khai thác một phen, tiểu huyệt đã được chuẩn bị xong tất cả, giữa lúc ngứa ngáy chịu không nỗi, được làm tới bay lên thiên đường một lần làm sao chịu được đâm xuyên nhợt nhạt đánh đưa như vậy, trong huyệt ngứa ngáy làm cho Trình Thanh muốn phát điên, y không ngừng lay động lên xuống, muốn làm cho côn thịt dưới thân kia càng đi vào sâu hơn.
“Lão công… anh… Không được mà, anh không làm tới địa phương thoải mái nhất của em."
Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được như vậy, lập tức Trình Thanh cảm thấy côn thịt tiến nhập vào một chiều sâu trước nay chưa từng có đồng thời trời đất như đang quay cuồng, hai người bọn họ trên dưới như điên đảo. Trình Thanh bị đặt lên trên ghế, hai chân mở ra, cúc huyệt đỏ tươi trực tiếp bại lộ ra bên ngoài, mà giờ phút này bên trong chính giữa cửa động lại là một cây côn thịt thô to.
“Thật giống như lại lớn thêm, a, thật sâu! Làm đến hoa tâm rồi! Đừng có ngừng mà… Lại dùng sức đâm, làm hỏng em đi!" Trình Thanh đã bị đâm đến nói năng lộn xộn. Tư thế cưỡi rất tốt, có thể nằm quyền chủ động trong tay mình, thế nhưng bị Trình Thanh làm một kích, Lâm Hoành liền bỏ qua tư thế cưỡi yêu thích, một lòng chỉ muốn đâm *** phụ này đến mức không thể phát tao được nữa, đâm đến khi y không khống chế được bản thân! Nghĩ thế, tay hắn không khỏi tăng thêm chút lực.
“Đâm chết em, đem hậu huyệt của em *** lỏng xem thử em làm sao *** đãng được nữa!" Lâm Hoành thật vui mừng khi mình đã từng trải huấn luyện trong quân đội, không chỉ có luyện thành vóc người rất tốt, mà khí lực cũng đầy đủ, bằng không làm sao có thể thỏa mãn cái động không đây của tiểu thụ nhà hắn cho được!
“Em chỉ *** đãng với một mình lão công thôi, lão công đừng *** hỏng em!" Lúc này Trình Thanh nói chuyện cũng mang theo khóc nức nở, không biết là sảng khoái hay là đau đớn: “A… A! Muốn bắn rồi! Ha!" Trình Thanh bắn tinh lần thứ ba, sảng khoái đến nỗi ngón chân cũng cuộn lên, một câu cũng không thể nói ra được. Nhưng mà Lâm Hoành vẫn còn chưa bắn, hắn liều mạng điên cuồng đâm xuyên Trình Thanh vẫn còn ở trong dư vị cao trào, chờ đến khi tràng bích bị làm trở nên mềm nhũn, thì hắn cũng buông lỏng tinh quan, bắn vào trong huyệt của Trình Thanh.
Hai người dừng ở tư thế này nghỉ ngơi một chút: “Lão công đứng lên, chân em tê rần hết rồi." Lâm Hoành lập tức đứng dậy, đỡ lấy chân Trình Thanh chậm rãi thả xuống.
“Hức! Không đặt xuống được, lão công giúp em xoa bóp trước đi." Hai chân Trình Thanh tạo thành hình chữ M, chỉ hơi nhúc nhích lại như có ngàn vạn cây kim đâm vào. Tất nhiên là Lâm Hoành rất nguyện ý giúp y xoa bóp, chỉ là cặp đùi trắng nõn mê người của Trình Thanh vẫn còn bày cái tư thế này, hậu môn bị mình *** đến hồng hồng, không khép lại được, còn có dịch thể lại đang chảy ra ngoài, bắp đùi cũng bị mình lưu lại một ít dấu vết mờ mờ, không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.
Rốt cục Trình Thanh cũng có thể bước xuống, Lâm Hoành dẫn y đi tắm. Cơ thể bị thay đổi đủ các loại tư thế để thử thách độ dẻo dai của thân thể lâu như vậy, Trình Thanh hoàn toàn không còn thể lực để tắm rửa, cả người y đều treo lên trên người Lâm Hoành, một mặt mệt mỏi, cả người bị hơi nước hun như con tôm bị luộc chín, mặc người xâu xé. Y cảm nhận được tay của Lâm Hoành không chỉ thanh lý hậu huyệt của mình, mà còn cố ý đâm tới đâm lui lên điểm nhạy cảm của y: “Không muốn, em không thể bắn ra được nữa." Giọng nói giống như mèo kêu. Mà điều Lâm Hoành muốn chính là làm y đến khi không thể bắn ra được gì!
Lâm Hoành thuận theo tư thế vặn vẹo của y nhét hai ngón tay vào. Trình Thanh thật sự mệt đến mức không chịu được nữa, cảm giác thân thể lại có chút kỳ quái: “Lão công, làm nữa sẽ hỏng, không được mà!" Y đã bắn ba lần, mỗi lần bắn tinh đều rất kích thích, như vậy không tốt, rất không tốt!
“Làm hỏng em, nhìn xem thử em đồ *** đãng này làm sao phát tao được nữa!"
“Em sẽ không, đừng tiếp tục… lấy … Em muốn được lão công *** cả đời… Thật sự sẽ bị hỏng… A! Không được…"Một chữ cuối cùng biến mất ở trong miệng Lâm Hoành, mà Trình Thanh thật sự bị làm đến bắn ra nước tiểu. Trình Thanh cũng không tin những lời tâm tình lúc ân ái, nhưng chính y cũng rất dễ dàng đồng ý dùng cả đời. Nhưng trong đó mấy phần thật tâm mấy phần giả ý tựa hồ y cũng không có cách nào đánh giá được.
Bất quá bọn hắn vừa lúc đứng trong bồn tắm, cho nên cũng không phải rất phiền phức. Lâm Hoành ôm chặt lấy người yêu, tại cổ của y gieo lên rất nhiều trái dâu tây. Lúc hôn lên hai má của y mới phát hiện Trình Thanh đã phát ra tiếng hít thở vững vàng, không biết là đã hôn mê, hay là đang ngủ. Sau khi giúp y tắm rửa xong, Lâm Hoành xông tới đứng dưới vòi nước lạnh tắm rửa. Cười khổ một cái, đối với người này, vĩnh viễn hắn cũng sợ không đủ. Đối với tình yêu của hắn, chỉ sợ là người kia vĩnh viễn cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Tác giả :
Lý Vân Sanh