Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi
Chương 19: Anh là ông chủ hay là cha của cô ấy
Đường Diệp Trạch nghe thấy Liêu Bắc Bắc đưa ra vấn đề này, hít một hơi, trầm mặc vài giây, vừa muốn nghiêm túc mở miệng, Liêu Bắc Bắc thấu tình đạt lý giải thích: “Không làm khó dễ anh nữa, tình hữu nghị của chúng ta sao có thể vượt qua được tình bạn suốt bốn năm giữa anh cùng cô ấy chứ." Vừa nói, cô hào phóng vỗ vỗ bả vai Đường Diệp Trạch, “Anh không nói ra chân tướng ngay, chứng minh là tôi ở trong anh vẫn có trọng lượng, anh nói có phải không?" Cô nghiêng đầu cười khúc khích nói.
Đường Diệp Trạch ngây ngốc, muốn nói lại thôi, gật đầu mỉm cười.
“Ừ, tôi thõa mãn rồi. Sau này có tâm sự anh cũng phải nói với tôi nha, mặc dù tôi không có sáng kiến giống anh, nhưng tuyệt đối sẽ kiên nhẫn nghe anh càu nhàu , làm một cái thùng rác đúng nghĩa, hắc hắc ——"
“Tôi làm sao có thể để cô làm thùng rác chứ?"
“A, thì ra là còn muốn trải qua khảo nghiệm a. Trước đây tôi làm thùng rác rất được nha."
“. . . . . ."
Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, cô dám không một chút kiêng kỵ khi dễ Đường Diệp Trạch, đơn giản là anh cho cô một cảm giác bản thân mình được—— coi trọng. Anh sẳn lòng phối hợp với cảm xúc thay đổi bất thường của cô, bởi vì cô khổ sở mà phiền muộn, cho nên nói, một khi tình bạn hữu nghị cùng người khác trở thành một việc quan trọng, lòng tự tin dĩ nhiên là sẽ cao hơn .
“Ông chủ, tôi vẫn ngại nói chuyện này, thật ra thì, tôi đối với anh có cảm giác rất quen thuộc."
Đường Diệp Trạch cười cười, nói: “Tại sao không gọi tôi là Đường Diệp Trạch?"
“Ừ? Gọi quen rồi, ngược lại cảm thấy ‘ông chủ’ là nhũ danh của anh." Liêu Bắc Bắc mím môi cười một tiếng.
Đường Diệp Trạch nháy mắt, mang theo nụ cười dời đi tầm mắt.
Phan Hiểu Bác từ xa nhìn hai người bọn họ, bọn họ dường như cười cười nói nói thật vui vẻ . Tâm tình của anh càng cảm thấy buồn bực.
Phạm Phỉ gặm một cái quả táo đi tới bên cạnh Phan Hiểu Bác: “Khi nào đi ăn cơm đây, tôi rất đói."
“Lập tức đi ngay." Phan Hiểu Bác vừa trả lời vừa nhìn Phạm Phỉ bên cạnh đang cầm quả táo, trong mắt cả kinh, “Cô cầm táo này từ đâu?"
" Đó, Cái quả hồng đào trên bàn kia." Phạm Phỉ phát ra một tiếng “Răng rắc", cắn xuống một miệng lớn trên quả táo.
Phan Hiểu Bác chặn lại quả táo trên tay cô, trừng to mắt chất vấn: “Tiểu thư, đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho Quan Nhị Gia. Cô có phải người Trung Quốc hay không?"
“. . . . . ." Phạm Phỉ liếm liếm đôi môi, Quan công là đại thần, làm sao so đo với cô kia chứ, đúng không, tại cô đói bụng chứ sao.
Phan Hiểu Bác thở ra một hơi thật dài, dù sao quả táo đã bị Phạm Phỉ cắn chỉ còn lại có một nửa, dứt khoát nhét lại cho cô.
“Phạm tiểu thư, Cô cùng Đường Diệp Trạch là loại quan hệ đó sao?" Phan Hiểu Bác hỏi.
“Anh nói người yêu sao? Không phải, ít nhất tạm thời không phải." Phạm Phỉ tiếp tục cắn quả táo, quanh co co , “Bất quá tôi rất có lòng tin, một ngày nào đó tôi sẽ đem anh thu vào tay."
Phan Hiểu Bác vừa nghe thấy lời này cảm giác an tâm, giơ ngón tay lên nói với Phạm Phỉ: “Cố gắng lên, tôi xem trọng cô."
Phạm Phỉ nhướn lông mày lên, không khách khí nói: “Ai cần anh coi trọng? Anh vẫn nên trông chừng bạn gái mình đi."
“. . . . . ." Phan Hiểu Bác nheo mắt lại, gấp làm gì chứ, vũ khí bí mật còn chưa có phát huy công dụng đâu.
Cho nên, hai người trừng lẫn nhau, song song đi về phía Liêu Bắc Bắc.
“Bắc Bắc, buổi tối muốn ăn cái gì?" Phan Hiểu Bác chen chúc qua bên cạnh Đường Diệp Trạch, thuận thế tách bọn họ ra. Phạm Phỉ thì đứng ở bên Đường Diệp Trạch, tạo thành hai đội ngũ một cách tự nhiên.
“Nghe mọi người." Liêu Bắc Bắc hôm nay không có ý định mời khách, bởi vì nhân số quá nhiều.
Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ đều nói không sao cả, cho nên cuối cùng Phan Hiểu Bác đề nghị ăn hải sản, kỳ thật đồ ăn của thành phố duyên hải này cũng có hạn chế, cho nên cũng không cần do dự gì cho nhiều .
Bốn người bọn họ đi vào một quán hải sản nhỏ, hải sản chung quanh đây rất thuận tiện, đốt sạch cả một bàn lớn cũng không vượt qua một trăm đồng tiền, nhưng có thể đoán được, đợi sau khi vào khu biệt thự trong nội thành, hải sản giá tiền ít nhất gấp hai mươi lần ở đây.
Chỉ chốc lát sau, một đĩa cua màu mỡ được bưng lên bàn, Phan Hiểu Bác đầu tiên chọn lấy hai con cua biển lớn nhất, chia ra đặt ở giữa bàn của hai cô gái. Hai cô gái ngửi được mùi thơm mê người kia, vốn cũng không phải là người bận tâm đến hình tượng, vén tay áo lên liền bắt đầu ăn.
Đường Diệp Trạch không tham gia nói chuyện, chậm rãi ăn cháo hải sản, xem báo chí, dường như chỉ đang ghép bàn lại với bọn họ .
“A." Phạm Phỉ lắc lắc ngón tay, không cẩn thận bị càng cua cắt đứt tay tay.
Đường Diệp Trạch nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy tay cô đang chảy máu, rút ra mấy tờ khăn giấy đưa tới: “Lấy đi, anh giúp em lột xác."
Phạm Phỉ mút lấy đầu ngón tay, bốc cua biển lên đặt trong mâm của Đường Diệp Trạch, nũng nịu nói: “Chỉ có anh đối với em là tốt nhất, em muốn ăn hào sống trước, giúp em gắp hai con tới đây đi."
Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, bưng lên dĩa hào sống đặt trước mặt Phạm Phỉ.
Liêu Bắc Bắc liếc nhìn Phạm Phỉ một chút, còn chưa kịp nghĩ gì, Phan Hiểu Bác đã đem tôm được lột vỏ bỏ vào trong đĩa của Liểu Bắc Bắc, sau đó hỏi: “Bắc Bắc, có thể giúp anh một chuyện nhỏ hay không?"
“Anh nói đi." Liêu Bắc Bắc kẹp lên khối thịt tôm thật lớn bỏ vào miệng, vô hạn thỏa mãn.
“Mới vừa rồi nhận được một cú điện thoại, bây giờ anh phải đến phim trường một chút, nhưng Niếp Niếp vẫn còn đang ở nhà chờ anh, cho nên. . . . . ."
“A? Đứa nhỏ ăn cơm chưa?" Liêu Bắc Bắc vội vàng hỏi.
“Ăn rồi, anh đã gọi trợ lý đem hộp cơm trở về rồi."
Liêu Bắc Bắc nhìn thời gian một chút, vội vàng để bát đũa xuống, lo lắng nói: “Anh làm sao có thể để cho một đứa trẻ ăn cơm hộp chứ? Hơn nữa anh để đứa nhỏ ở nhà một mình rất nguy hiểm có biết không? Anh. . . . . . được rồi được rồi, bây giờ em sẽ đến trông Niếp Niếp, đưa địa chỉ nhà cho em đi. Mau mau mau. . . . . ."
Phan Hiểu Bác ra vẻ đau lòng vuốt vuốt mái tóc: “Sáng sớm anh đã muốn nói cho em biết, nhưng nhìn thấy em bận rộn, còn không biết xấu hổ mà mở miệng sao." Vừa nói, anh kéo thấp khuỷu tay của Liêu Bắc Bắc xuống,"Em ăn cơm trước đi, chỉ mất ba đến năm phút thôi, ngồi xuống ngồi xuống."
Liêu Bắc Bắc vừa nghĩ tới tình trạng của đứa nhỏ cũng không có hứng ăn cơm, trước tiên cô đem tiền quyên góp hôm nay giao hết cho Đường Diệp Trạch, sau đó cầm túi lên, nói: “Trong nhà có sữa bột phiến mạch … không? Nếu như không có trước em muốn đi siêu thị mua."
“Cái gì cũng có, trước em đừng có gấp. Đây là địa chỉ hiện tại cùng chìa khóa cửa của anh." Phan Hiểu Bác cầm trong lòng bàn tay.
Liêu Bắc Bắc không rảnh suy nghĩ nhiều, đem chìa khóa cùng địa chỉ bỏ vào trong túi, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Diệp Trạch, lại phát hiện Đường Diệp Trạch đồng thời đang nhìn chăm chú vào mình, Liêu Bắc Bắc định thần lại một giây, nói: “Ông chủ, nếu như quá muộn không cần chờ tôi, sáng mai tôi ngồi xe ôm trở về đi làm."
Bên này phương tiện giao thông duy nhất chính là xe gắn máy cùng xe ba bánh, qua nửa đêm sẽ không còn ai nguyện ý đi xe.
Đường Diệp Trạch chậm rãi di chuyển tầm mắt, cùng Phan Hiểu Bác bốn mắt nhìn nhau, đáp: “Tôi chờ cô."
Phạm Phỉ ở dưới chân bàn đá Đường Diệp Trạch một cước, việc này hiển nhiên đều do Phan Hiểu Bác thiết kế rất tỉ mỉ, Đường Diệp Trạch thật là không hiểu phong tình.
Đường Diệp Trạch vừa nhìn về phía Phạm Phỉ, móc chìa khóa xe đặt trong lòng bàn tay của cô, cười nói: “Cứ chạy theo hướng tây, khoảng một phút đồng hồ là có thể nhìn thấy một tòa nhà, cửa sổ thủy tinh màu xanh thẫm, đó chính là nhà tập thể của Đường Thị. Trực tiếp lên tầng cao nhất, báo tên họ sau đó sẽ có an ninh dẫn em lên. Em có thể làm được không?"
Phạm Phỉ nhìn chìa khóa xe trong tay mình, chậm rãi nắm chặt, cười cười, âm thanh rất bình tĩnh nói: “Ừ, yên tâm đi, nếu như tìm không được em sẽ điện thoại cho anh ."
Đường Diệp Trạch đồng ý nở nụ cười áy náy, sau đó nói với Liêu Bắc Bắc: “Cô đi mau lên, tôi ở đây chờ cô."
Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lo lắng, trong đầu của cô bây giờ đều tràn đầy hình đứa nhỏ mò công tắc điện hoặc là trèo lên lang cang, cho nên vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.
Đợi Liêu Bắc Bắc chạy xa, Phạm Phỉ cũng đã ăn no, quyết định về nhà tập thể trước đi ngủ, nhất thời tranh giành không có chút ý nghĩa nào, cô không ngu ngốc mà dẫn đến tình trạng này. Hơn nữa thông qua chuyện nhỏ này, cô rốt cuộc nhìn thấy sự tồn tại của Liêu Bắc Bắc. Như vậy tốt hơn, chỉ cần có mục tiêu thì sẽ có phương án, tiến lên thôi.
Sau khi hai cô gái rời khỏi, Phan Hiểu Bác rốt cục bộc phát.
“Đường Diệp Trạch. Anh có ý gì? Liêu Bắc Bắc là bạn gái của tôi hay là bạn gái của anh hả?"
“Ừ? Không phải anh phải nhanh đến phim trường sao?" Đường Diệp Trạch nhấp một miếng trà, cúi đầu thưởng thức điện thoại di động.
“Rầm" —— Phan Hiểu Bác vỗ bàn, chặn ngang kéo lấy cổ áo của Đường Diệp Trạch, trong cơn giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng anh là cổ đông của Đường thị thì tôi không dám đắc tội với anh. Cô gái Liêu Bắc Bắc tôi nhất định muốn."
Đường Diệp Trạch ung dung mà nâng lên con ngươi, đẩy ngón tay của anh ra, nháy mắt mấy cái, cúi đầu xuống lần nữa, lật xem tin tức trên điện thoại di động.
Phan Hiểu Bác kìm nén một hơi, nhưng anh chưa hoàn toàn mất hết lý trí, tức giận quay lại chỗ ngồi, càu nhàu uống hết một ly bia lớn, nặng nề đem ly bia đặt trên bàn: “Uy. Mọi việc nên có thứ tự đến trước sau, tôi vừa theo đuổi được anh lại đoạt đi mất, thõa mãn chứ? hay muốn kích thích đây?"
Đường Diệp Trạch giơ tay lên đè lỗ tai xuống, đứng lên, đi tới trước quầy tính tiền, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.
Phan Hiểu Bác đuổi theo, nhìn chung quanh, rất nhanh tìm được bóng dáng của Đường Diệp Trạch, anh ngồi ở trên thềm đá, nhìn về phía xa chân trời.
“Anh không dám nói gì sao?" Phan Hiểu Bác phát hiện cùng người này nói chuyện thật vất vả.
Đường Diệp Trạch chỉ về phía chân trời: “Nhìn đi——"
Phan Hiểu Bác khó chịu ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì, trừ trăng sáng còn có cái gì có thể nhìn?"
“Ánh trăng rất đẹp."
“Sau đó thì sao." Phan Hiểu Bác vô lực hỏi.
“Liêu Bắc Bắc nguyện ý cùng người nào gặp gỡ đó là tự do của cô ấy, nhưng nếu có người lợi dụng sự thiện lương của cô ấy đạt tới mục đích nào mà nói…, tôi sẽ không ngồi nhìn mà bỏ qua cho." Đường Diệp Trạch chậm rãi nhìn về phía Phan Hiểu Bác, thần sắc nhìn bình tĩnh như nước, nhưng trên mặt nước đó dường như đang kết thành một tảng băng.
Bỗng chốc Phan Hiểu Bác bị ánh mắt của anh lướt qua, sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phan Hiểu Bác cảm giác được việc Đường Diệp Trạch quan tâm Liêu Bắc Bắc không hề giống như tình yêu, làm sao mới có thể so sánh cho phù hợp đây? Ừ, càng giống cha hoặc anh trai của cô thì đúng hơn.
10 phút sau ——
Liêu Bắc Bắc rốt cục đi tới cửa phòng Phan Hiểu Bác thuê, cô từng chút cẩn thận mở cửa phòng. Trong phòng ánh đèn mờ mờ, cô rón rén đi vào, chỉ thấy Niếp Niếp nằm trên ghế sa lon ngủ say, Liêu Bắc Bắc đứng bên cạnh ghế salon, sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đứa nhỏ, thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh phòng khách, đồ ăn vặt thì bày ra trước mặt, đồ chơi thì nằm ngổn ngang trên mặt đất , quần áo mũ giày tùy tiện treo lên. . . . . . Nói cô có thể thuận lợi từ giữa đống “Phế tích" tìm ra được đứa bé coi như đã rất may mắn rồi.
Một người đàn ông trưởng thành mang theo đứa nhỏ thật không dễ dàng, nếu cô đã tới, làm sao cũng phải giúp đỡ thu dọn đồ đạc. Cho nên, Liêu Bắc Bắc trước đem đứa bé ôm trở về phòng ngủ, đóng kín cửa, cuộn lên tay áo, bắt đầu tổng vệ sinh.
. . . . . .
Gần hai giờ quét dọn, Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, đứng thẳng lên kiểm tra thành quả lao động của bản thân, nhìn về phía phòng khách vừa được dọn dẹp sạch sẽ, rất có cảm giác thành tựu.
“Bịch" một tiếng, cô dựa vào ghế salon mềm mại, vốn định ngừng lại, lại không nghĩ rằng cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Mà cô đã ngủ, thì thấm thoát đã trải qua mấy giờ. . . . . .
Lúc Liêu Bắc Bắc nằm ngáy o..o, Đường Diệp Trạch ngồi trên ghế đá ở dưới lầu, bầu trời đã nổi lên một vòng ngân bạch sắc, ánh vàng rạng động chiếu lên trên mặt của anh, cùng bữa ăn sáng đang để ở một bên.
Lúc này, điện thoại trong tay của anh vang lên.
“Anh hai, dậy sớm như thế?"
“Còn chưa ngủ, mới vừa rồi xem websites công ty thấy một người đẩy xe đạp, đang phát truyền đơn tuyển nhân viên nữ, cô gái đó tên là Liêu Bắc Bắc sao?"
“Vâng, làm sao vậy?" Đột nhiên Đường Diệp Trạch hồi tưởng lại, anh hai nhìn thấy Liêu Bắc Bắc, có lẽ sẽ không quên.
Không biết là do Đường Diệp Hoa cảm thấy mệt mỏi, hay là do uống một chút rượu, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ chợt nhớ đến chuyện chúng ta còn nhỏ, em còn nhớ không? Mẹ thường mang theo chúng ta. . . . . ."
“Anh hai, em không muốn nghe." Đường Diệp Trạch rũ đôi con ngươi xuống, anh làm sao không nhớ rõ, khi đó Đường thị còn chưa phát triển như bây giờ, cha của bọn họ đành phải bí quá hóa liều vay ngân hàng hai ngàn vạn, đấu thầu quyền đại lý một tòa nhà, việc đầu tư vốn không nhỏ , nhưng một khi dùng đến việc tuyên truyền quảng bá thì quả là có chút hơi quá sức, cho nên, mẹ của bọn họ không để ý đến việc bố phản đối, tự mình mang theo hai anh em bọn họ đi đến quảng trường phát truyền đơn, mặc dù không có tác dụng lớn, nhưng mà hai anh em bọn họ cảm thấy thời điểm đó kiếm tiền rất khó khăn.
Nhưng mà mẹ của bọn họ là một nữ nhân rất khác biệt, không muốn làm phu nhân ăn mặc sung sướng, thích du lịch, tha thiết yêu tự nhiên, bà lại dùng phương thức thực tế để dạy dỗ những đứa con của bà, bà thường nói, muốn làm một người lãnh đạo tốt, các con phải hiểu rõ nhu cầu của các giai cấp, chỉ có cảm thụ sâu sắc, có thể suy nghĩ cho người khác, mới có thể đặt chân cho xã hội này.
Nhắc tới mẹ của bọn họ, vẻ mặt của Đường Diệp Trạch trở nên ảm đạm, vẫn là một người phụ nữ hoạt bát lanh lợi, nhưng lại chui đầu vào đường cùng.
“Em, em còn đang nghe sao?"
“Đây."
“Anh nhớ mẹ." Tiếng Đường Diệp Hoa khàn khàn, vô luận trước mặt người khác anh ngạo mạn lãnh khốc như thế nào, nhưng nghĩ đến người mẹ yêu thương anh, sự kiên cường lần nữa cũng sẽ trở nên một kích không chịu nổi của anh.
Hơn nữa, bởi vì mẹ qua đời, đem hai anh em thân thiết bọn họ đẩy về hai phía cực đoan của cuộc sống, một trầm mặc ít nói, người còn lại nóng nảy dễ giận, ngôn ngữ vô cùng khắc nghiệt.
“Em cũng nhớ bà, thôi đi ngủ đi." Đường Diệp Trạch khóe miệng nở nụ cười khổ sở, anh hai so với anh còn ỷ lại vào mẹ hơn rất nhiều, nhưng chung quy phải có người đứng ra khống chế cảm xúc đau thương tràn ngập ra.
Anh nhìn về phía sân thượng trên đỉnh đầu, chờ đợi, đối với anh mà nói thật ra cũng có một thứ may mắn, ít nhất có thể đợi, có thể chờ một người.
Bắc Bắc, buổi sáng tốt lành.
Đường Diệp Trạch ngây ngốc, muốn nói lại thôi, gật đầu mỉm cười.
“Ừ, tôi thõa mãn rồi. Sau này có tâm sự anh cũng phải nói với tôi nha, mặc dù tôi không có sáng kiến giống anh, nhưng tuyệt đối sẽ kiên nhẫn nghe anh càu nhàu , làm một cái thùng rác đúng nghĩa, hắc hắc ——"
“Tôi làm sao có thể để cô làm thùng rác chứ?"
“A, thì ra là còn muốn trải qua khảo nghiệm a. Trước đây tôi làm thùng rác rất được nha."
“. . . . . ."
Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, cô dám không một chút kiêng kỵ khi dễ Đường Diệp Trạch, đơn giản là anh cho cô một cảm giác bản thân mình được—— coi trọng. Anh sẳn lòng phối hợp với cảm xúc thay đổi bất thường của cô, bởi vì cô khổ sở mà phiền muộn, cho nên nói, một khi tình bạn hữu nghị cùng người khác trở thành một việc quan trọng, lòng tự tin dĩ nhiên là sẽ cao hơn .
“Ông chủ, tôi vẫn ngại nói chuyện này, thật ra thì, tôi đối với anh có cảm giác rất quen thuộc."
Đường Diệp Trạch cười cười, nói: “Tại sao không gọi tôi là Đường Diệp Trạch?"
“Ừ? Gọi quen rồi, ngược lại cảm thấy ‘ông chủ’ là nhũ danh của anh." Liêu Bắc Bắc mím môi cười một tiếng.
Đường Diệp Trạch nháy mắt, mang theo nụ cười dời đi tầm mắt.
Phan Hiểu Bác từ xa nhìn hai người bọn họ, bọn họ dường như cười cười nói nói thật vui vẻ . Tâm tình của anh càng cảm thấy buồn bực.
Phạm Phỉ gặm một cái quả táo đi tới bên cạnh Phan Hiểu Bác: “Khi nào đi ăn cơm đây, tôi rất đói."
“Lập tức đi ngay." Phan Hiểu Bác vừa trả lời vừa nhìn Phạm Phỉ bên cạnh đang cầm quả táo, trong mắt cả kinh, “Cô cầm táo này từ đâu?"
" Đó, Cái quả hồng đào trên bàn kia." Phạm Phỉ phát ra một tiếng “Răng rắc", cắn xuống một miệng lớn trên quả táo.
Phan Hiểu Bác chặn lại quả táo trên tay cô, trừng to mắt chất vấn: “Tiểu thư, đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho Quan Nhị Gia. Cô có phải người Trung Quốc hay không?"
“. . . . . ." Phạm Phỉ liếm liếm đôi môi, Quan công là đại thần, làm sao so đo với cô kia chứ, đúng không, tại cô đói bụng chứ sao.
Phan Hiểu Bác thở ra một hơi thật dài, dù sao quả táo đã bị Phạm Phỉ cắn chỉ còn lại có một nửa, dứt khoát nhét lại cho cô.
“Phạm tiểu thư, Cô cùng Đường Diệp Trạch là loại quan hệ đó sao?" Phan Hiểu Bác hỏi.
“Anh nói người yêu sao? Không phải, ít nhất tạm thời không phải." Phạm Phỉ tiếp tục cắn quả táo, quanh co co , “Bất quá tôi rất có lòng tin, một ngày nào đó tôi sẽ đem anh thu vào tay."
Phan Hiểu Bác vừa nghe thấy lời này cảm giác an tâm, giơ ngón tay lên nói với Phạm Phỉ: “Cố gắng lên, tôi xem trọng cô."
Phạm Phỉ nhướn lông mày lên, không khách khí nói: “Ai cần anh coi trọng? Anh vẫn nên trông chừng bạn gái mình đi."
“. . . . . ." Phan Hiểu Bác nheo mắt lại, gấp làm gì chứ, vũ khí bí mật còn chưa có phát huy công dụng đâu.
Cho nên, hai người trừng lẫn nhau, song song đi về phía Liêu Bắc Bắc.
“Bắc Bắc, buổi tối muốn ăn cái gì?" Phan Hiểu Bác chen chúc qua bên cạnh Đường Diệp Trạch, thuận thế tách bọn họ ra. Phạm Phỉ thì đứng ở bên Đường Diệp Trạch, tạo thành hai đội ngũ một cách tự nhiên.
“Nghe mọi người." Liêu Bắc Bắc hôm nay không có ý định mời khách, bởi vì nhân số quá nhiều.
Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ đều nói không sao cả, cho nên cuối cùng Phan Hiểu Bác đề nghị ăn hải sản, kỳ thật đồ ăn của thành phố duyên hải này cũng có hạn chế, cho nên cũng không cần do dự gì cho nhiều .
Bốn người bọn họ đi vào một quán hải sản nhỏ, hải sản chung quanh đây rất thuận tiện, đốt sạch cả một bàn lớn cũng không vượt qua một trăm đồng tiền, nhưng có thể đoán được, đợi sau khi vào khu biệt thự trong nội thành, hải sản giá tiền ít nhất gấp hai mươi lần ở đây.
Chỉ chốc lát sau, một đĩa cua màu mỡ được bưng lên bàn, Phan Hiểu Bác đầu tiên chọn lấy hai con cua biển lớn nhất, chia ra đặt ở giữa bàn của hai cô gái. Hai cô gái ngửi được mùi thơm mê người kia, vốn cũng không phải là người bận tâm đến hình tượng, vén tay áo lên liền bắt đầu ăn.
Đường Diệp Trạch không tham gia nói chuyện, chậm rãi ăn cháo hải sản, xem báo chí, dường như chỉ đang ghép bàn lại với bọn họ .
“A." Phạm Phỉ lắc lắc ngón tay, không cẩn thận bị càng cua cắt đứt tay tay.
Đường Diệp Trạch nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy tay cô đang chảy máu, rút ra mấy tờ khăn giấy đưa tới: “Lấy đi, anh giúp em lột xác."
Phạm Phỉ mút lấy đầu ngón tay, bốc cua biển lên đặt trong mâm của Đường Diệp Trạch, nũng nịu nói: “Chỉ có anh đối với em là tốt nhất, em muốn ăn hào sống trước, giúp em gắp hai con tới đây đi."
Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, bưng lên dĩa hào sống đặt trước mặt Phạm Phỉ.
Liêu Bắc Bắc liếc nhìn Phạm Phỉ một chút, còn chưa kịp nghĩ gì, Phan Hiểu Bác đã đem tôm được lột vỏ bỏ vào trong đĩa của Liểu Bắc Bắc, sau đó hỏi: “Bắc Bắc, có thể giúp anh một chuyện nhỏ hay không?"
“Anh nói đi." Liêu Bắc Bắc kẹp lên khối thịt tôm thật lớn bỏ vào miệng, vô hạn thỏa mãn.
“Mới vừa rồi nhận được một cú điện thoại, bây giờ anh phải đến phim trường một chút, nhưng Niếp Niếp vẫn còn đang ở nhà chờ anh, cho nên. . . . . ."
“A? Đứa nhỏ ăn cơm chưa?" Liêu Bắc Bắc vội vàng hỏi.
“Ăn rồi, anh đã gọi trợ lý đem hộp cơm trở về rồi."
Liêu Bắc Bắc nhìn thời gian một chút, vội vàng để bát đũa xuống, lo lắng nói: “Anh làm sao có thể để cho một đứa trẻ ăn cơm hộp chứ? Hơn nữa anh để đứa nhỏ ở nhà một mình rất nguy hiểm có biết không? Anh. . . . . . được rồi được rồi, bây giờ em sẽ đến trông Niếp Niếp, đưa địa chỉ nhà cho em đi. Mau mau mau. . . . . ."
Phan Hiểu Bác ra vẻ đau lòng vuốt vuốt mái tóc: “Sáng sớm anh đã muốn nói cho em biết, nhưng nhìn thấy em bận rộn, còn không biết xấu hổ mà mở miệng sao." Vừa nói, anh kéo thấp khuỷu tay của Liêu Bắc Bắc xuống,"Em ăn cơm trước đi, chỉ mất ba đến năm phút thôi, ngồi xuống ngồi xuống."
Liêu Bắc Bắc vừa nghĩ tới tình trạng của đứa nhỏ cũng không có hứng ăn cơm, trước tiên cô đem tiền quyên góp hôm nay giao hết cho Đường Diệp Trạch, sau đó cầm túi lên, nói: “Trong nhà có sữa bột phiến mạch … không? Nếu như không có trước em muốn đi siêu thị mua."
“Cái gì cũng có, trước em đừng có gấp. Đây là địa chỉ hiện tại cùng chìa khóa cửa của anh." Phan Hiểu Bác cầm trong lòng bàn tay.
Liêu Bắc Bắc không rảnh suy nghĩ nhiều, đem chìa khóa cùng địa chỉ bỏ vào trong túi, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Diệp Trạch, lại phát hiện Đường Diệp Trạch đồng thời đang nhìn chăm chú vào mình, Liêu Bắc Bắc định thần lại một giây, nói: “Ông chủ, nếu như quá muộn không cần chờ tôi, sáng mai tôi ngồi xe ôm trở về đi làm."
Bên này phương tiện giao thông duy nhất chính là xe gắn máy cùng xe ba bánh, qua nửa đêm sẽ không còn ai nguyện ý đi xe.
Đường Diệp Trạch chậm rãi di chuyển tầm mắt, cùng Phan Hiểu Bác bốn mắt nhìn nhau, đáp: “Tôi chờ cô."
Phạm Phỉ ở dưới chân bàn đá Đường Diệp Trạch một cước, việc này hiển nhiên đều do Phan Hiểu Bác thiết kế rất tỉ mỉ, Đường Diệp Trạch thật là không hiểu phong tình.
Đường Diệp Trạch vừa nhìn về phía Phạm Phỉ, móc chìa khóa xe đặt trong lòng bàn tay của cô, cười nói: “Cứ chạy theo hướng tây, khoảng một phút đồng hồ là có thể nhìn thấy một tòa nhà, cửa sổ thủy tinh màu xanh thẫm, đó chính là nhà tập thể của Đường Thị. Trực tiếp lên tầng cao nhất, báo tên họ sau đó sẽ có an ninh dẫn em lên. Em có thể làm được không?"
Phạm Phỉ nhìn chìa khóa xe trong tay mình, chậm rãi nắm chặt, cười cười, âm thanh rất bình tĩnh nói: “Ừ, yên tâm đi, nếu như tìm không được em sẽ điện thoại cho anh ."
Đường Diệp Trạch đồng ý nở nụ cười áy náy, sau đó nói với Liêu Bắc Bắc: “Cô đi mau lên, tôi ở đây chờ cô."
Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lo lắng, trong đầu của cô bây giờ đều tràn đầy hình đứa nhỏ mò công tắc điện hoặc là trèo lên lang cang, cho nên vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.
Đợi Liêu Bắc Bắc chạy xa, Phạm Phỉ cũng đã ăn no, quyết định về nhà tập thể trước đi ngủ, nhất thời tranh giành không có chút ý nghĩa nào, cô không ngu ngốc mà dẫn đến tình trạng này. Hơn nữa thông qua chuyện nhỏ này, cô rốt cuộc nhìn thấy sự tồn tại của Liêu Bắc Bắc. Như vậy tốt hơn, chỉ cần có mục tiêu thì sẽ có phương án, tiến lên thôi.
Sau khi hai cô gái rời khỏi, Phan Hiểu Bác rốt cục bộc phát.
“Đường Diệp Trạch. Anh có ý gì? Liêu Bắc Bắc là bạn gái của tôi hay là bạn gái của anh hả?"
“Ừ? Không phải anh phải nhanh đến phim trường sao?" Đường Diệp Trạch nhấp một miếng trà, cúi đầu thưởng thức điện thoại di động.
“Rầm" —— Phan Hiểu Bác vỗ bàn, chặn ngang kéo lấy cổ áo của Đường Diệp Trạch, trong cơn giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng anh là cổ đông của Đường thị thì tôi không dám đắc tội với anh. Cô gái Liêu Bắc Bắc tôi nhất định muốn."
Đường Diệp Trạch ung dung mà nâng lên con ngươi, đẩy ngón tay của anh ra, nháy mắt mấy cái, cúi đầu xuống lần nữa, lật xem tin tức trên điện thoại di động.
Phan Hiểu Bác kìm nén một hơi, nhưng anh chưa hoàn toàn mất hết lý trí, tức giận quay lại chỗ ngồi, càu nhàu uống hết một ly bia lớn, nặng nề đem ly bia đặt trên bàn: “Uy. Mọi việc nên có thứ tự đến trước sau, tôi vừa theo đuổi được anh lại đoạt đi mất, thõa mãn chứ? hay muốn kích thích đây?"
Đường Diệp Trạch giơ tay lên đè lỗ tai xuống, đứng lên, đi tới trước quầy tính tiền, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.
Phan Hiểu Bác đuổi theo, nhìn chung quanh, rất nhanh tìm được bóng dáng của Đường Diệp Trạch, anh ngồi ở trên thềm đá, nhìn về phía xa chân trời.
“Anh không dám nói gì sao?" Phan Hiểu Bác phát hiện cùng người này nói chuyện thật vất vả.
Đường Diệp Trạch chỉ về phía chân trời: “Nhìn đi——"
Phan Hiểu Bác khó chịu ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì, trừ trăng sáng còn có cái gì có thể nhìn?"
“Ánh trăng rất đẹp."
“Sau đó thì sao." Phan Hiểu Bác vô lực hỏi.
“Liêu Bắc Bắc nguyện ý cùng người nào gặp gỡ đó là tự do của cô ấy, nhưng nếu có người lợi dụng sự thiện lương của cô ấy đạt tới mục đích nào mà nói…, tôi sẽ không ngồi nhìn mà bỏ qua cho." Đường Diệp Trạch chậm rãi nhìn về phía Phan Hiểu Bác, thần sắc nhìn bình tĩnh như nước, nhưng trên mặt nước đó dường như đang kết thành một tảng băng.
Bỗng chốc Phan Hiểu Bác bị ánh mắt của anh lướt qua, sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phan Hiểu Bác cảm giác được việc Đường Diệp Trạch quan tâm Liêu Bắc Bắc không hề giống như tình yêu, làm sao mới có thể so sánh cho phù hợp đây? Ừ, càng giống cha hoặc anh trai của cô thì đúng hơn.
10 phút sau ——
Liêu Bắc Bắc rốt cục đi tới cửa phòng Phan Hiểu Bác thuê, cô từng chút cẩn thận mở cửa phòng. Trong phòng ánh đèn mờ mờ, cô rón rén đi vào, chỉ thấy Niếp Niếp nằm trên ghế sa lon ngủ say, Liêu Bắc Bắc đứng bên cạnh ghế salon, sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đứa nhỏ, thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh phòng khách, đồ ăn vặt thì bày ra trước mặt, đồ chơi thì nằm ngổn ngang trên mặt đất , quần áo mũ giày tùy tiện treo lên. . . . . . Nói cô có thể thuận lợi từ giữa đống “Phế tích" tìm ra được đứa bé coi như đã rất may mắn rồi.
Một người đàn ông trưởng thành mang theo đứa nhỏ thật không dễ dàng, nếu cô đã tới, làm sao cũng phải giúp đỡ thu dọn đồ đạc. Cho nên, Liêu Bắc Bắc trước đem đứa bé ôm trở về phòng ngủ, đóng kín cửa, cuộn lên tay áo, bắt đầu tổng vệ sinh.
. . . . . .
Gần hai giờ quét dọn, Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, đứng thẳng lên kiểm tra thành quả lao động của bản thân, nhìn về phía phòng khách vừa được dọn dẹp sạch sẽ, rất có cảm giác thành tựu.
“Bịch" một tiếng, cô dựa vào ghế salon mềm mại, vốn định ngừng lại, lại không nghĩ rằng cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Mà cô đã ngủ, thì thấm thoát đã trải qua mấy giờ. . . . . .
Lúc Liêu Bắc Bắc nằm ngáy o..o, Đường Diệp Trạch ngồi trên ghế đá ở dưới lầu, bầu trời đã nổi lên một vòng ngân bạch sắc, ánh vàng rạng động chiếu lên trên mặt của anh, cùng bữa ăn sáng đang để ở một bên.
Lúc này, điện thoại trong tay của anh vang lên.
“Anh hai, dậy sớm như thế?"
“Còn chưa ngủ, mới vừa rồi xem websites công ty thấy một người đẩy xe đạp, đang phát truyền đơn tuyển nhân viên nữ, cô gái đó tên là Liêu Bắc Bắc sao?"
“Vâng, làm sao vậy?" Đột nhiên Đường Diệp Trạch hồi tưởng lại, anh hai nhìn thấy Liêu Bắc Bắc, có lẽ sẽ không quên.
Không biết là do Đường Diệp Hoa cảm thấy mệt mỏi, hay là do uống một chút rượu, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ chợt nhớ đến chuyện chúng ta còn nhỏ, em còn nhớ không? Mẹ thường mang theo chúng ta. . . . . ."
“Anh hai, em không muốn nghe." Đường Diệp Trạch rũ đôi con ngươi xuống, anh làm sao không nhớ rõ, khi đó Đường thị còn chưa phát triển như bây giờ, cha của bọn họ đành phải bí quá hóa liều vay ngân hàng hai ngàn vạn, đấu thầu quyền đại lý một tòa nhà, việc đầu tư vốn không nhỏ , nhưng một khi dùng đến việc tuyên truyền quảng bá thì quả là có chút hơi quá sức, cho nên, mẹ của bọn họ không để ý đến việc bố phản đối, tự mình mang theo hai anh em bọn họ đi đến quảng trường phát truyền đơn, mặc dù không có tác dụng lớn, nhưng mà hai anh em bọn họ cảm thấy thời điểm đó kiếm tiền rất khó khăn.
Nhưng mà mẹ của bọn họ là một nữ nhân rất khác biệt, không muốn làm phu nhân ăn mặc sung sướng, thích du lịch, tha thiết yêu tự nhiên, bà lại dùng phương thức thực tế để dạy dỗ những đứa con của bà, bà thường nói, muốn làm một người lãnh đạo tốt, các con phải hiểu rõ nhu cầu của các giai cấp, chỉ có cảm thụ sâu sắc, có thể suy nghĩ cho người khác, mới có thể đặt chân cho xã hội này.
Nhắc tới mẹ của bọn họ, vẻ mặt của Đường Diệp Trạch trở nên ảm đạm, vẫn là một người phụ nữ hoạt bát lanh lợi, nhưng lại chui đầu vào đường cùng.
“Em, em còn đang nghe sao?"
“Đây."
“Anh nhớ mẹ." Tiếng Đường Diệp Hoa khàn khàn, vô luận trước mặt người khác anh ngạo mạn lãnh khốc như thế nào, nhưng nghĩ đến người mẹ yêu thương anh, sự kiên cường lần nữa cũng sẽ trở nên một kích không chịu nổi của anh.
Hơn nữa, bởi vì mẹ qua đời, đem hai anh em thân thiết bọn họ đẩy về hai phía cực đoan của cuộc sống, một trầm mặc ít nói, người còn lại nóng nảy dễ giận, ngôn ngữ vô cùng khắc nghiệt.
“Em cũng nhớ bà, thôi đi ngủ đi." Đường Diệp Trạch khóe miệng nở nụ cười khổ sở, anh hai so với anh còn ỷ lại vào mẹ hơn rất nhiều, nhưng chung quy phải có người đứng ra khống chế cảm xúc đau thương tràn ngập ra.
Anh nhìn về phía sân thượng trên đỉnh đầu, chờ đợi, đối với anh mà nói thật ra cũng có một thứ may mắn, ít nhất có thể đợi, có thể chờ một người.
Bắc Bắc, buổi sáng tốt lành.
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây