Ông Chủ Kiêu Ngạo
Chương 57
Chương 7.2 Sưu tầm Một khi đã bắt đầu thì sẽ không có cách nào dừng lại. Vân Nhu Y thở sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói rõ lý do từ chối. "Năm đó ba em là vì sau khi uống rượu mới thất thố khiến ẹ mang thai em, ba bị bắt phải chịu trách nhiệm. Em nhớ rõ khi còn bé, bà ngoại đã từng nói "quả xanh chắc chắn không ngọt, hôn nhân miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc". Ba mẹ em kết hôn, cự tuyệt sự ban phúc của đức chúa trời, cuộc sống sau hôn nhân vô cùng đau khổ. Ba mẹ không vui vẻ thì làm sao đứa trẻ có thể hạnh phúc? Em từ nhỏ đã nếm đủ sự hờ hững và lạnh nhạt của ba mẹ, cũng chính là ví dụ tốt nhất" Một người mẹ suốt ngày chỉ biết than thở và khóc lóc, một người cha suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào nghiên cứu, sự hiu quạnh đáng sợ của thời thơ ấu lại lần nữa hiện lên trong đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng bỗng trở nên tái nhợt. "Không, em không muốn gả cho anh, em không muốn trải qua những ngày đáng sợ như thế, em cũng không muốn con em nếm trải mùi vị đáng sợ đó". Mới trước đây, nàng còn nghĩ rằng có phải mình đã không ngoan hoặc làm sai chuyện gì hay không, nếu không vì sao ba và mẹ không ai yêu nàng, thậm chí không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái. Quản gia và các bảo mẫu đều nói không phải lỗi của nàng, nhưng nàng vẫn cứ bất an, cảm xúc đó căn bản không thể tiêu tan. Đợi đến khi nàng trưởng thành, đã hiểu hết mọi việc nhưng vết thương sâu tận trong đáy lòng vẫn không hề biến mất. "Y Y..." Hắn đau lòng ôm nàng vào lòng, hận không thể đem hai vị phụ huynh đáng chết kia của nàng bắt đi dần ột trận. Vân Nhu Y lưu luyến cái ôm ấm áp che chở này, nhưng cũng biết, cái ôm ấm áp đó không có cách nào chỉ dành cho riêng mình. Nàng rầu rĩ nói: "Anh sợ đứa nhỏ thành con riêng sẽ bị ức hiếp đúng không? Yên tâm, nếu anh có thể cam đoan thật tình yêu thương, chăm sóc con của chúng ta, em sẽ cố gắng sinh đứa nhỏ bình an. Anh không cần vì đứa nhỏ mà cưới em. Miễn cưỡng đi đến hôn nhân, điều này bất luận là đối với anh, em, hoặc con của chúng ta, cũng sẽ không có lợi ích gì. Em biết Thành Tiệp rất có tình cảm với anh, nàng ấy chẳng những xinh đẹp hơn nữa còn khôn khéo giỏi giang, là người vợ hiền lý tưởng trong mắt đàn ông các anh. Huống chi, nàng ấy lại là do cha anh một lòng kiên quyết chọn làm con dâu, cưới nàng ấy, anh chẳng những có được một hiền thê, quan hệ cha con hai người cũng sẽ được cải thiện không ít". Kỳ quái, rõ ràng là ý kiến của mình, nhưng nàng vì sao đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót? "Em lại đang nói hươu nói vượn cái gì thế!" Tề Ngạo Vũ đối với lòng vị tha của nàng chẳng những không cảm kích, còn tức giận đến muốn bóp chết nàng. Nếu muốn kết hôn với Thành Tiệp thì hắn đã sớm cưới rồi, không cần chờ nàng nói. "Bằng tiền tài quyền thế cùng địa vị của Tề Ngạo Vũ anh, cho dù con anh không phải sinh trong giá thú, thì cũng có kẻ nào có gan dám coi thường nó? Rốt cuộc là người nào ngu ngốc đã nói với em rằng anh cưới em là bởi vì đứa con trong bụng?" "Ách... Không có ai nói hết, đây tất cả đều là tự em nghĩ ra" Nàng bị mắng thiếu chút nữa không dám ngẩng đầu lên, nhưng lại nhịn không được muốn biện hộ: "Nếu không phải, vậy anh vì sao đột nhiên muốn kết hôn?" "Tình hình hiện tại của chúng ta và kết hôn có cái gì khác biệt? Chúng ta ghét nhau sao? Chúng ta oán hận nhau sao? Tình hình của chúng ta và ba mẹ em tương giống nhau sao? Em sao lại cứ dựa vào thất bại của ba mẹ mà cho rằng chúng ta cũng sẽ như vậy?" "Hả?" Nàng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu trầm ngâm, không thể không thừa nhận là so với ba mẹ, chuyện của nàng có phần không giống, "Nhưng nếu vạn nhất tương lai anh có người mình yêu..." "Không có khả năng có!" Hắn sống đã ba mươi năm qua mới gặp được một người phụ nữ hắn thật tâm muốn chung sống hết đời, điều này có thể thấy được cơ hội có người khác là hoàn toàn ít. (BB: ít chứ không phải là không có, YY: *gật gật*, Ngạo Vũ: *lườm lườm* ngươi muốn chết, BB: *trừng mắt nhìn lại, ai ngán ai* sự thật là sự thật, BB ta chỉ tin điều 100% thôi, không chơi 99,9%) "Sao lại không có khả năng? Thế giới bao la như vậy, tràn ngập các cô gái xinh đẹp..." "Tương lai là tương lai, chúng ta sống là hiện tại. Em sao lại có nhiều giả thiết về tương lai như vậy, nếu như đến lúc đó cũng không hề có chuyện gì phát sinh, vậy em không phải là lo lắng vô ích sao?" Đúng. Nàng không thể không gật đầu thừa nhận, nhưng... "Hơn nữa sau khi kết hôn, em đương nhiên chính là nữ chủ nhân của Hoài Viên, có danh phận chính thức, em không cần lo lắng đứa nhỏ thành con riêng, hơn nữa cũng không ai dám thương tổn em và tiểu bảo bối trong bụng em. Đây không phải tốt lắm sao? Anh không rõ em rốt cuộc là đang do dự cái gì!" "Em chỉ biết..." Một chút ngọt ngào chợt dâng trào ở sâu nơi đáy lòng, trong nháy mắt biến thành chút chua xót. Nàng bĩu môi lầm bầm, vòng vo nửa ngày, cũng không phải là vì đứa nhỏ sao. "Biết cái gì? Đừng có ý định lảng sang chuyện khác. Chờ tình trạng thân thể em ổn định, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ!" Nếu bác sĩ đã nói không sao, vậy thì hắn phải nhanh chóng chuẩn bị, đầu tháng sau cử hành hôn lễ, tuy rằng từ giờ đến đầu tháng sau chỉ còn lại có không đến mười ngày. "Lập tức?" Nàng kinh hoàng nắm tay hắn, "Cân nhắc một chút có được không? Em, ưm..." Tề Ngạo Vũ cúi đầu che cái miệng nhỏ nhắn không biết nhận thức rõ ràng của nàng lại. Hắn là người có tính độc đoán rất cao, một khi chuyện đã quyết định, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào cãi lời.
Tác giả :
Ngạo Quân Tác Tình