Ông Chồng Cặn Bã
Chương 5
Xõa tóc, buộc tóc, lại xõa, lại buộc…Ngồi trước bàn trang điểm Tống Oánh Tâm không ngừng thay đổi tâm ý. Không hiểu hắn làm sao nữa, tóc của cô rốt cuộc chọc gì tới hắn? Ma nữ? Bà điên? Mặc kệ là từ góc độ nào, nhưng chẳng nhẽ hắn không có chút thẩm mỹ nào sao?
Có lẽ không phải hắn không có mắt thẩm mỹ mà cố ý gây phiền toái cho cô, điều này không khó lý giải, nửa đêm bị ngã từ trên lầu xuống, chắc là bị mất hết các giác quan, hắn đương nhiên khó chịu, thế nên mới cằn nhằn vụ tóc của cô.
Thật buồn cười, cô tại sao lại vì hắn mà ngồi trước gương biến mình thành kẻ ngốc thế này? Cứ theo thói quen buộc tóc lên là xong. Đúng vậy, cô vui vẻ, mà tên kia cũng sẽ vừa lòng, … Thật khó chịu, tại sao hắn lại dính tới cảm giác hỉ nộ ái ố của cô như thế?
Cô quẳng dây buộc tóc lên bàn trang điểm, ngã ra giường, nếu có một ngày cô thực sự biến thành bà điên, không phải vì hắn, mà chính vì cô mất.
- Tống Oánh Tâm… Tống Oánh Tâm…
Lại tới nữa, mỗi ngày vô số lần tiếng kêu như quỷ gọi này truyền tới, Tống Oánh Tâm liếc mắt đưa tay bịt tai, cau mày đứng dậy đi ra khỏi phòng xuống lầu, hiện tại Lôi Tân Dương để tiện cho việc sinh hoạt tạm thời đến phòng ngủ lầu 1, đây cũng chính là phòng của Lôi gia gia khi còn sống.
- Tống Oánh Tâm… Tống Oánh Tâm…
- Lôi thiếu gia, anh không cần gọi liên tục thế đâu, anh kêu lớn như thế, ngay cả người chết nằm dưới mộ cũng bị anh đánh thức mất.
Vì cái gì mà bản thân để cho gã đàn ông này sai việc? Bởi vì hắn nói, cô là vợ hắn, vợ hầu hạ chồng là đạo lý hiển nhiên. Cô làm sao có thể chịu phục đây? Làm sao lại làm vợ hắn? Nhưng là cô chẳng những không phản bác, lại còn có một thứ nhẹ nhàng, ngọt ngào lan trong ngực… Đây là cảm xúc gì? Cô tựa hồ hiểu được, nhưng không muốn nghĩ sâu xa.
- Xin hỏi Lôi thiếu gia muốn làm gì?
Khẩu khí nhanh chóng biến hóa thành người giúp việc, cô không muốn lâm vào biểu hiện giả dối là vợ chồng, miễn cho bản thân không phải nghĩ nhiều.
- Tôi muốn tắm rửa, cô đi bật nước nóng trước đi, sau đó giúp tôi cởi quần áo.
Khẩu khí Lôi Tân Dương đúng như chủ nhân đang hếch mặt sai khiến, thoạt nhìn bộ dạng như muốn ăn đòn.
Nếu cô bất tỉnh sùi bọt mép, sẽ không ai biết cô vì điều gì mà kinh ngạc thế, hắn nói cái gì? Cô giúp hắn cởi quần áo? Đầu óc hắn có phải là bã đậu không, nghĩ cô là vợ thực sự của hắn sao?
- Cô còn làm gì mà ngẩn người ra thế? Toàn thân tôi nhớp nháp khó chịu, cô nhanh tay chút đi.
- Kỳ quái vừa thôi, sáng ra muốn tắm cái gì?
Trời ạ, phản ứng của cô mới thật kỳ quái, hẳn là kháng nghị, hắn tại sao không tìm bác Hạ? Chẳng lẽ không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao… Nàng thật là ngốc, gã đàn ông quan hệ nam nữ lăng nhăng này làm sao hiểu được đạo lý này?
- Tôi thích sáng ra tắm táp, thân mình ngào ngạt hương thơm, tôi nói lại lần cuối, nhanh tay lên, vợ!
Tối hôm qua bị hai tên bạn tốt làm cho tức chết, hắn muốn đi tắm, nhưng nếu mới tờ mờ sáng đã gọi cô dậy, cô có làm thịt hắn hay không? Thế nên, hắn đành cắn răng chịu tới bây giờ.
Trừng mắt giận, nam nhân này thật sự là không chịu hiểu sao, động một chút là lấy từ “vợ" ra áp chế cô…. Bất quá, cô vẫn là chịu phận bất hạnh đi tới phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho hắn, sau đó giúp hắn cởi quần áo.
Tuy rằng cô tự nói với mình, biến thành người máy, nhưng khi lồng ngực rắn chắc hấp dẫn của hắn ở trước mắt cô, tim cô đập rộn lên, toàn thân suy yếu, sau đó chuyện tình đáng sợ xảy ra, cô thất thần, không cẩn thận cả người ngã nhào xuống hắn, lăn ra giường.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, hai người đồng thời giật mình, tình huống này thật sự không ai biết phải làm sao.
Qua nửa ngày, Lôi Tân Dương nhíu mày cười, bộ dạng đấy lại càng khiến tim người ta đập thình thịch.
- Tôi biết mình sắc khí thanh tú, nhưng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn hành động như thế không tốt đâu.
Hai má cô nóng bỏng, đỏ rực, Tống Oánh Tâm vừa thẹn vừa giận hung hăng cho hắn một quyền.
- Anh đi chết đi.
Hắn kêu rống lên, cô đánh đúng chỗ chân hắn bị thương,
- Cô không thể ôn nhu một chút đối với tôi sao? Tôi là chồng cô, tôi mà có làm sao chết đi, cô sẽ thành quả phụ đấy.
- Nếu anh tiếp tục loạn ngôn nữa, tôi sẽ khiến anh không thấy được mặt trời ngày mai đấy!
Cô lại đưa một quyền nữa, tốt nhất hắn nên đau chết đi.
- Tôi cũng chẳng muốn loạn ngôn đâu, nhưng mà cô đè tôi nặng như thế này, đầu óc tôi sao hoạt động bình thường được.
Nếu không phải hắn đang hoạt động khó khăn, cô có muốn làm xằng bậy cũng không được, hắn nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này mà giày vò cô… Trời ạ! Thân thể mềm mại của cô dính sát vào cơ thể hắn, trên người cô lại có mùi thơm ngát không ngừng trêu chọc giác quan hắn, huyết mạch như sắp phun trào cả rồi!
Bị kích động vô cùng, mặt cô lúc này không phải đỏ nữa, mà là biến thành quan công rồi, cô thật sự mắc cỡ!
- Nước nóng chắc nguội rồi.
Tống Oánh Tâm hoảng hốt vội tỏ vẻ muốn đi vào phòng tắm thêm nước ấm, hắn lại nói không cần, ngày như thế này nên tắm nước nóng, thực tế là lúc này chỉ có tắm nước lạnh mới giải cứu được hắn.
Chân thấp chân cao vào phòng tắm, Lôi Tân Dương xấu bụng quay lại nhắc nhở cô:
- Cô không phải ra ngoài đâu, tý nữa còn phải giúp tôi mặc quần áo.
Cái gì? Khi dễ người ta vừa thôi chứ!
- Anh quá đáng vừa thôi, tay anh có bị đứt đâu, nếu không biết mặc quần áo thì đừng có mặc.
Chính là vừa nghĩ đến hình ảnh kia, tâm ý cô liền hoảng loạn, nếu lại một lần nữa, khó bảo toàn cô sẽ khống chế mình, sợ rằng sẽ gây ra chuyện tình đáng sợ.
- Tôi không ý kiến, tôi cho rằng thân hình mình hoàn mỹ, không mặc cũng được, chỉ sợ không mặc đồ mà thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, sợ cô không kiềm chế được biến thành nữ sắc lang, tôi không muốn bị cô hại a.
Cửa phòng tắm đã đóng, bất quá tiếng hắn vẫn còn truyền ra,
- Còn nữa, cô không buộc tóc à, cô không biết cô làm ma nữ làm cho người ta sợ sao?
- Vậy thì anh đừng có nhìn.
Hắn sao đối với tóc của cô nhớ mãi không quên?
- Tôi có phải người mù đâu, thôi xin tha cho tôi, cuộc đời tôi đang tiến vào giai đoạn đẹp nhất, tôi không muốn xuống địa ngục làm quỷ đâu.
Nói xong, Lôi Tân Dương hừ một tiếng.
Gã này thực biết cách làm cô tức giận, thật sự là kỳ quái, hắn có cần vì tóc của cô mà khiến cho không khí thành ra thế này không? Hắn muốn cô buộc tóc, cô sẽ không buộc, cứ thế buông xõa tóc, để bù xù, thỉnh thoảng đi qua đi lại trước mặt hắn, tối sẽ hù hắn sợ chết!
Trong óc hiện lên một ý tưởng, không nhịn được khe khẽ cười, Tống Oánh Tâm đưa tay lên đầu cào cào tóc, thuận ý hắn, cô sẽ biến thành “ma nữ", như thế này hắn nhìn thấy cô, sẽ khẩn cấp lấy nạng đuổi cô ra, không cần giúp hắn mặc quần áo nữa.
Hắn biết hành vi của mình thật tồi tệ, dưới danh nghĩa kia cố ý đem cô thành người giúp việc, còn dùng ngôn ngữ ác ý với cô, bởi vì, hai người bọn họ một là nước, một là lửa, tim hắn tuyệt đối không thể mê loạn, chỉ có thể ngăn cản khát vọng dục vọng của mình đối với cô.
Thật là kỳ quái, không khí giữa bọn họ ở đây càng lúc càng kỳ quái, nhưng ánh mắt của hắn tại sao không muốn rời cô? Vô luận đi tới nơi nào, hắn đều không kìm chế được việc tìm hiếm hình ảnh của cô, muốn biết cô đang làm gì, muốn biết thời khắc này cô có nghĩ về hắn… Loại hình vi này hệt như trẻ con, ngây thơ cực điểm, hắn như thế nào lại không biết đây? Vấn đề là, không quản nổi bản thân mình không được nghĩ tới.
Tình hình trước mắt hắn hẳn là tránh ở cùng một chỗ với cô, tuy rằng mọi hoạt động đang bất tiện nhưng hắn muốn đi làm. Bác Hạ có thể lái xe đưa hắn tới công ty, cả ngày ở công ty chạy đông chạy tây, hắn rất nhanh sẽ tìm được chính mình… Phải không? Vì sao mà hắn một điểm nắm chắc cũng không có?
Gần đây, hắn đối với công việc lười biếng, nếu theo cá tính của hắn, có ngồi xe lăn hắn cũng không ngồi im một chỗ, hắn ưa thích chạy loạn lên. Thực không hiểu nổi, rốt cuộc là hắn bị sao?
Tai hắn truyền đến tiếng động, nghe như tiếng Tống Oánh Tâm cười, cô làm sao mà vui vẻ thế?
Sống lưng chợt lạnh, đáp án rất nhanh hiện trong đầu hắn, chẳng nhẽ hai tên kia lại đến nữa sao?
Chống nạng đi ra, hắn quả nhiên đoán đúng, bất quá, lần này chỉ có mình Lục Hạo Doãn.
- Làm sao lại đã tới rồi? Tôi nhớ bình thường cậu có hứng thú tới biệt thự đâu.
Hắn biết khẩu khí của mình thực không ổn, nhưng vừa thấy bọn họ nói cười, bản thân lại vô cùng khó chịu!
- Đương nhiên là tới thăm cậu, dạo này hay bị mẹ gọi quá, a, chân cậu đã đỡ nhiều rồi hả.
Lục Hạo Doãn mỉm cười như không có chuyện gì.
Quỷ tha ma bắt, hắn tới tán gẫu cùng vợ của người khác, vậy mà bảo tới thăm bệnh sao?
- Tập đoàn Lục thị khi nào lại nhàn nhã thế? Ba ngày hai lần chạy tới nơi này la cà, tôi xem tập đoàn Lục thị chuẩn bị rời khỏi giới tài chính a.
- Người ta hảo ý tới thăm, không phải tìm anh đánh nhau, anh có thể tỏ thái độ tốt chút không?
Tống Oánh Tâm thật muốn dán miệng hắn lại, hắn thật kỳ quái, tạm thời cử động bất tiện, nhưng không phải là đến mức cứ như trẻ con chứ.
- Chỗ này không có chuyện của cô, cô về phòng đi."
Tâm tình hắn không tốt, cô còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, không nhận ra thân phận của mình sao? Cô là vợ của hắn – Lôi Tân Dương!
- Tôi không muốn, tôi sẽ đợi ở phòng đọc sách.
Kỳ thật, cô cũng không muốn ở lại đây, cũng không muốn làm trái hắn, nhưng cô cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình, mỗi ngày đều nhẫn nhịn hầu hạ hắn, hắn rốt cuộc bất mãn gì với cô?
- Hai người bọn tôi nói chuyện ở đây cô mới đọc sách được sao? Theo tôi thấy, cô cố ý quấy rối hả.
Lời của hắn làm cô trừng mắt, hắn cười lạnh nói tiếp,
- Cô có thể đừng làm loạn chỗ này lên nữa.
- Còn nữa, cô rốt cục bắt tôi nói bao nhiêu lần? Tóc không được xõa ra, nếu cô không nghe, tôi sẽ cạo trọc đấy.
Cô tức chết mất thôi, không hiểu sao có người ngang ngạnh đến thế?
- Chẳng lẽ cô muốn tôi đem cô về tận phòng nữa sao?
Thật buồn cười, hiện tại ngay cả tắm rửa hắn cũng phải dựa vào cô giúp, bản lĩnh nào đưa cô về phòng? Bất quá, cô thực sự không muốn cãi nhau với hắn trước mặt người ngoài, đương nhiên, cô cùng không có muốn làm bình hoa nghe lời hắn an bài, làm sao bây giờ? Cô lựa chọn rời phòng khách, chính là không về phòng, mà ra hoa viên phơi nắng, đủ để biểu đạt kháng nghị mãnh liệt của cô với hắn.
- Không thích thì thôi, làm sao mà khó chịu vậy?
Lục Hạo Doãn căn bản là không để mắt tới Lôi Tân Dương, nhưng hắn không nhịn được, người kia không thể chân thật đối diện với tình cảm của mình sao?
Sắc mặt hơi đổi, nhưng Lôi Tân Dương kiên trì nghe, mặc dù không hiểu gì.
- Chúng ta không phải mới quen nhau, tớ còn không hiểu tâm tư cậu sao? Người cũng đã dao động trong lòng, làm gì kháng cự đây? Cậu đối với phụ nữ chưa bao giờ nương tay, gặp mặt vừa ý liền tìm tới, vì cái gì mà đối với cô ấy khó chịu như vậy?
- Tôi không muốn cùng cô ta dây dưa, nếu có chuyện gì cô ta không ly hôn, không phải cả đời tôi coi như bỏ sao.
Hắn thống hận cha mình, tuyệt đối sẽ không giống ông ấy, không tiền đồ, sống như chết!
Từ sau khi mẹ hắn mất, cha tựa như lục bình phiêu bạc, một năm không về nhà quá ba lần, không quan tâm tới cha già, cũng không quan tâm tới khát vọng được hỏi han chăm sóc của một đứa trẻ như hắn, si ngốc quyến luyến người vợ đoản mệnh, thật sự đáng thương, đáng buồn!
Kỳ thật, càng đáng thương, càng đáng buồn là người hắn gọi là cha, hắn cũng không rõ mặt mũi, mỗi lần nhìn thấy cha, hắn chỉ có ấn tượng ông như một kẻ lang thang lôi thôi lếch thếch, mặt mũi hốc hác, thực không hiểu đây, đây là tội gì đâu? Chẳng lẽ ông ấy nghĩ rằng cứ như thế thì vợ mình sẽ sống lại sao?
- Cậu có thể làm bất cứ điều gì để phân định giới tuyến của mình, nhưng chính cậu cũng nghĩ ra được, cô ấy sớm đã trở thành một phần trong sinh mệnh cậu, không dứt bở được. Chẳng lẽ cậu không biết sao? Càng cố kháng cự, càng lún sâu, đến giờ, có lẽ không thể nào dứt bỏ được chính là cậu.
- Chuyện này sẽ không xảy ra đối với tôi!
Tim hắn lại dao động! Hắn nỗ lực kháng cự cũng là vì mong được giải thoát, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì lại càng lún sâu vào cảm giác đó bấy nhiêu.
- Cậu khẳng định?
Cố tình kích thích hắn, nói thực ra đây không phải tác phong của Lục Hạo Doãn, nhưng thoạt nhìn người ta thật sự là đang lấy kim đâm vào lòng hắn, thân là bạn tốt sao có thể bỏ mặc đây?
- Tôi phát hiện cậu gần đây hay nói dông dài.
Gật đầu, Lục Hạo Doãn thừa nhận mình có điểm dông dài,
- Tớ không thể trơ mắt nhìn cậu làm trái tâm ý, bức cô ấy ra đi.
Không, hắn tuyệt đối không yêu Tống Oánh Tâm, không thể phủ nhận, cô đối với hắn thực sự là “đặc biệt", đó là bởi vì hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như cơ, cảm giác mới mẻ khiến người ta không nhịn được nhiều lần nhìn trộm, bây giờ phản ứng của hắn đối cô thực bình thường, không còn ngạc nhiên, qua vài ngày, loại cảm giác này chậm rãi giảm đi, cô sẽ trở nên giống những người phụ nữ khác, không bao giờ…. Chiếm được tâm tư hắn nữa… không bao giờ, quẩn quanh ánh mắt hắn nữa.
Đúng vậy, hắn sẽ không yêu cô, Lôi Tân Dương sẽ không ngu dốt giữ một phụ nữ bên cạnh, Lôi Tân Dương sẽ không cả đời canh giữ một người phụ nữ bên mình, cô đối với hắn mà nói cái gì cũng không phải, hắn muốn cùng nữ nhân khác trước mặt cô làm chuyện tình chàng ý thiếp…. Đúng vậy, hắn sẽ chứng minh cô đối với hắn không hề có ý nghĩa, cho dù cô hận hắn, cũng không sao cả.
Đây không phải là thật!
Thở sâu, trái tim Tống Oánh Tâm run rẩy, tay nắm chặt cốc nước, từng bước một đi xuống lầu, lấy tiếng là đi xuống bếp lấy nước sôi, kỳ thật là nhìn phòng ngủ của Lôi Tân Dương.
Tuy rằng lúc bữa tối, hắn nhất mực không muốn nhìn mặt cô, thậm chí, đáng giận hơn, hắn còn gọi điện thoại cho một người phụ nữ khác tên là Sunny thì phải, hai người nói chuyện tình tứ, hắn còn nói người phụ nữ kia đêm nay tới thăm hắn, nhưng cô tin hắn sẽ không làm chuyện như thế.
Lôi Tân Dương tuyệt đối sẽ không cùng người phụ nữ khác ở trong phòng này làm bậy, những âm thanh cô vừa mới nghe thấy là ảo giác, bởi vì dùng xong bữa tối, thần kinh cô dựng đứng, tai ngỏng lên nghe ngóng, một tiếng gió thổi cỏ lay cô cũng cho là của người phụ nữ tên Sunny kia… Nhưng, trừ người phụ nữ kia, còn ai vào đây? Bác Hạ cùng dì Hồng đã nghỉ phép, không có ở biệt thự.
Đi trên cầu thang xuống lầu, cô nghe thấy một giọng phụ nữ kiều mỵ truyền tới.
- A…. Anh thật đáng ghét… Nhanh một chút đi… A… a
- Tôi không nghe thấy, kêu lớn hơn chút nào….
- A… Anh thật là xấu quá đi… Mau nhanh lên chút đi, nhanh, nếu không em phát điên mất… a…a
- Tôi muốn chậm như thế này, em không muốn sao?
- Anh thật đáng chết…. A…
Loảng xoảng một cái, chiếc cốc trong tay chớp mắt vỡ tan, hai tay gắt gao bịt chặt tai, Tống Oánh Tâm nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Chạy như bay, giống như có chó dữ truy đuổi phía sau, cô nhất định phải thoát thật xa, thẳng đến chỗ không còn nghe thấy thanh âm buồn nôn ấy nữa, nhưng là, thanh âm buồn nôn kia như có quỷ ám quấn quýt không để cô yên, một lần, một lần nữa truyền tới bên tai cô, khiến cô té nhào trên đất, đầu gối chảy máu.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn máu chảy ra, cô không thấy cảm giác đau đớn ở vết thương, mà là trong lòng mình, có cái gì đó đau đớn, khiến cô như sắp vỡ tung, những cơn đau liên tục tràn đến không cho cô kịp chống chọi.
Một lúc lâu sau, cô thấy những giọt nước thi nhau rơi trên vết thương, trời mưa sao? Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, màn đêm vắng vẻ tựa hồ như cười nhạo cô, không khí khô ráo không hề có chút hơi nước, mà mặt cô lại ướt đẫm, nguyên lai, đó là nước mắt của cô.
Đáng cười thay, tại sao lại khóc đây? Từ sau khi ông nội mất cô không có khóc, bởi vì cô đã hứa với ông sẽ làm một người dũng cảm, mặc kệ gặp chuyện gì, tuyệt đối sẽ không rớt một giọt nước mắt, cô không phải loại người gặp chuyện gì cũng khóc lóc, như thế nào lại biến thành người ủy mị thế này?
Đây là vì cái gì? Vì cái gì mà thương tâm đến vậy? Cô sớm biết hắn là loại đàn ông không bao giờ có tình cảm chân thật, xung quanh hắn có hàng dài phụ nữ bao quanh, không có gì ngạc nhiên cả, nhưng là, tại sao không có biện pháp nào chống lại được ánh mắt của hắn? Vì cái gì không thể rời bỏ ánh mắt thờ ơ kia của hắn?
Muốn khóc… khóc thành tiếng thật lớn, sau khi khóc, trong lòng có thể sẽ bớt đau đớn chăng?
Đúng vậy, cô cần khóc, điên cuồng khóc một hồi, không cần biết có ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này không, không cần biết mọi người có đem chuyện này của cô ra làm trò cười không, khóc đến khi cạn khô nước mắt, cô tưởng như không thể đứng lên được nữa. Nhưng, tại sao khóc đến cạn nước mắt, đến tưởng chừng ngất đi, vậy mà lòng vẫn đau như ngạt thở, như ngàn vạn mũi dao đâm? Vì cái gì mà nỗi đau này không chịu buông tha cho cô?
Đêm càng lúc càng khuya, lơ đãng, cô khẽ nhìn xuống chân mình đang đi dép lê, khóe môi khẽ tự giễu mình, cô giống như một con chó con bị đuổi chạy trối chết, thật đáng thương.
Lau khô nước mắt, nước mũi, bộ quần áo của cô giống hệ như mớ khăn lau, trên mặt cũng đồng cảnh bi thảm, nhưng cô nhất định đứng lên, cô không thích làm người nhu nhược.
Đến khi nhìn cửa lớn của biệt thự, cô mới nghĩ mình đã quên mang chìa khóa khi chạy đi, làm sao vào được đây? Cô không muốn làm phiền Lôi Tân Dương, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng đáng thương, nhưng vừa lúc đó cửa lớn tự động mở.
Hơi ngơ ngác một chút, cô biết có camera theo dõi ở bên trong nhà nhưng ai là người đang chờ cô quay về? Lôi Tân Dương…? Trừ hắn và cô Sunny kia ra, biệt thự không có ai, nhưng hai người bọn họ còn bận nhiều thứ, làm sao có thời gian quan tâm tới cô.
Đẩy cửa ra đi vào, cô mệt mỏi, bất kể là ai cũng không quan trọng, cô chỉ muốn tắm rửa rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
- Làm sao bây giờ cô mới về? Cô có biết mấy giờ rồi không? Chạy đi đâu?
Lôi Tân Dương tức giận, nhưng hắn thực sự muốn chạy tới ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, cảm giác ôn nhu của cô, tuy rằng lúc này trông cô và bà điên không có khác nhau là mấy.
Nhìn thấy cô bình an vô sự, thật là tốt quá rồi, hắn sợ muốn chết, nhưng lại không thể gọi điện thoại báo mất tích, lại muốn đi ra ngoài tìm người, nhưng sợ cô về không có ai, chỉ có thể ngồi chờ đợi trong phòng theo dõi, thật thống khổ cùng bất lực, hắn chưa bao giờ biết mùi vị “sợ hãi" lại khủng bố tới mức này, từng giây từng phút đều là tra tấn.
Hơi nghiêng nghiêng đầu, Tống Oánh Tâm kiêu ngạo để hắn không xem cô là kẻ yếu ớt:
- Anh không phải đang có chuyện bận với người phụ nữ kia sao, đang trong phòng vui vẻ, can thiệp vào chuyện của tôi làm gì?
Lôi Tân Dương lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên:
- Cô đang ghen phải không?
- Loại người như anh không xứng đáng được tôi ghen.
- Vậy tại sao cô túc giận như vậy?
- Nếu như anh dùng phương thức nhục nhã này, có đáng tức giận không? Bất kể như thế nào, bây giờ chúng ta cũng đang trên danh nghĩa vợ chồng, nếu như anh không nhịn được nhục dục kia, muốn cùng người đàn bà khác vui vẻ thì mời anh đi ra bên ngoài, đừng có mang đàn bà về nhà, hành vi này của anh thật khốn kiếp!
Ưỡn ngực, cô coi thường tất cả đau đớn, cao đầu sải bước đi qua hắn. Đột nhiên, hắn từ phía sau giữ tay cô lại.
- Cô bị thương.
Hắn đau lòng, khẽ nhíu mày.
- Không liên quan gì tới anh.
Cô muốn bỏ tay hắn ra, nhưng làm sao có thể giằng lại với sức của hắn, căn bản là không làm gì được hắn, cô không muốn gào thét trước mặt hắn, không muốn mình giống như một người vợ đang ghen tức, nhưng thực ra cô rất tức giận, trong lòng thực thất bại,
- Anh buông ra, tôi chán ghét anh lắm rồi! Tôi ghét nhất là người như anh!
Lôi Tân Dương chỉ nói một câu là cô phải bôi thuốc, sau đó kéo cô đi vào phòng, tuy rằng một tay chống nạng nhưng hắn vẫn bước phăm phăm.
Nếu cô thô lỗ đẩy hắn ra, với tình trạng hiện tại của hắn, chắc sẽ phải buông tay, nhưng cô không hề làm vậy, chỉ lẳng lặng tuân theo chỉ thị của hắn, ngồi im trên ghế salon, sau đó duỗi chân trên mặt bàn trà.
Tuy động tác bôi thuốc của hắn thực ôn nhu, Tống Oánh Tâm cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, cô cắn chặt môi, cô không muốn hắn nhìn thấy mình đang khiếp sợ như một đứa trẻ, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của hắn sợ làm cô đau.
- Nơi này không thể so được với dưới chân núi, buổi tối không nên chạy loạn lên, không may gặp phải chuyện nguy hiểm thì làm sao?
Khi hắn nghe thấy tiếng cốc vỡ tan bên ngoài, hắn biết là bản thân đã chấm hết rồi, nguyên lai hắn một mực chờ đợi giờ phút này – cô sẽ có phản ứng gì, hắn rốt cuộc không có cách nào để lừa gạt mình nữa, cô đối với hắn không hề có một chút ý nghĩa gì.
Hắn sai lầm rồi, mười phần sai, trong lòng hắn không phải là không sao cả, khi hắn làm tổn thương cô, đồng thời cũng tự làm tổn thương bản thân, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố của cô đều trong mắt hắn, hắn chú ý nhất cử nhất động của cô, từ cái nhăn mày hay một nụ cười, cô tự tiện xâm nhập tâm hồn hắn không cảnh báo, nếu cô hận hắn, hắn sẽ rất thống khổ.
Lúc này, Tống Oánh Tâm im lặng không nói một lời, hành vi của hắn thực không có cách nào giải thích được, tự tay đâm cô một nhát dao vào tim, nhưng như thế nào lại ngồi đây chăm sóc vết thương cho cô? Đợi hắn xử lý xong vết thương, cô lập tức đứng lên đi về phòng, cô thực sự mệt mỏi, đêm nay, cô rất rất mệt mỏi.
Trong lòng hắn có tiếng nói vang lên, giữ cô lại, có thể là tay hắn đã vươn ra, nhưng không hiểu tại sao lại dừng giữa không trung, phải nói gì bây giờ? Hiện tại hắn không suy nghĩ gì được, trong đầu thực hỗn loạn, tâm hỗn loạn, bởi vì cho tới giờ hắn chưa bao giờ suy nghĩ về phụ nữ, lần đầu tiên trong lòng hắn mở ra với một người phụ nữ!
Có lẽ không phải hắn không có mắt thẩm mỹ mà cố ý gây phiền toái cho cô, điều này không khó lý giải, nửa đêm bị ngã từ trên lầu xuống, chắc là bị mất hết các giác quan, hắn đương nhiên khó chịu, thế nên mới cằn nhằn vụ tóc của cô.
Thật buồn cười, cô tại sao lại vì hắn mà ngồi trước gương biến mình thành kẻ ngốc thế này? Cứ theo thói quen buộc tóc lên là xong. Đúng vậy, cô vui vẻ, mà tên kia cũng sẽ vừa lòng, … Thật khó chịu, tại sao hắn lại dính tới cảm giác hỉ nộ ái ố của cô như thế?
Cô quẳng dây buộc tóc lên bàn trang điểm, ngã ra giường, nếu có một ngày cô thực sự biến thành bà điên, không phải vì hắn, mà chính vì cô mất.
- Tống Oánh Tâm… Tống Oánh Tâm…
Lại tới nữa, mỗi ngày vô số lần tiếng kêu như quỷ gọi này truyền tới, Tống Oánh Tâm liếc mắt đưa tay bịt tai, cau mày đứng dậy đi ra khỏi phòng xuống lầu, hiện tại Lôi Tân Dương để tiện cho việc sinh hoạt tạm thời đến phòng ngủ lầu 1, đây cũng chính là phòng của Lôi gia gia khi còn sống.
- Tống Oánh Tâm… Tống Oánh Tâm…
- Lôi thiếu gia, anh không cần gọi liên tục thế đâu, anh kêu lớn như thế, ngay cả người chết nằm dưới mộ cũng bị anh đánh thức mất.
Vì cái gì mà bản thân để cho gã đàn ông này sai việc? Bởi vì hắn nói, cô là vợ hắn, vợ hầu hạ chồng là đạo lý hiển nhiên. Cô làm sao có thể chịu phục đây? Làm sao lại làm vợ hắn? Nhưng là cô chẳng những không phản bác, lại còn có một thứ nhẹ nhàng, ngọt ngào lan trong ngực… Đây là cảm xúc gì? Cô tựa hồ hiểu được, nhưng không muốn nghĩ sâu xa.
- Xin hỏi Lôi thiếu gia muốn làm gì?
Khẩu khí nhanh chóng biến hóa thành người giúp việc, cô không muốn lâm vào biểu hiện giả dối là vợ chồng, miễn cho bản thân không phải nghĩ nhiều.
- Tôi muốn tắm rửa, cô đi bật nước nóng trước đi, sau đó giúp tôi cởi quần áo.
Khẩu khí Lôi Tân Dương đúng như chủ nhân đang hếch mặt sai khiến, thoạt nhìn bộ dạng như muốn ăn đòn.
Nếu cô bất tỉnh sùi bọt mép, sẽ không ai biết cô vì điều gì mà kinh ngạc thế, hắn nói cái gì? Cô giúp hắn cởi quần áo? Đầu óc hắn có phải là bã đậu không, nghĩ cô là vợ thực sự của hắn sao?
- Cô còn làm gì mà ngẩn người ra thế? Toàn thân tôi nhớp nháp khó chịu, cô nhanh tay chút đi.
- Kỳ quái vừa thôi, sáng ra muốn tắm cái gì?
Trời ạ, phản ứng của cô mới thật kỳ quái, hẳn là kháng nghị, hắn tại sao không tìm bác Hạ? Chẳng lẽ không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao… Nàng thật là ngốc, gã đàn ông quan hệ nam nữ lăng nhăng này làm sao hiểu được đạo lý này?
- Tôi thích sáng ra tắm táp, thân mình ngào ngạt hương thơm, tôi nói lại lần cuối, nhanh tay lên, vợ!
Tối hôm qua bị hai tên bạn tốt làm cho tức chết, hắn muốn đi tắm, nhưng nếu mới tờ mờ sáng đã gọi cô dậy, cô có làm thịt hắn hay không? Thế nên, hắn đành cắn răng chịu tới bây giờ.
Trừng mắt giận, nam nhân này thật sự là không chịu hiểu sao, động một chút là lấy từ “vợ" ra áp chế cô…. Bất quá, cô vẫn là chịu phận bất hạnh đi tới phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho hắn, sau đó giúp hắn cởi quần áo.
Tuy rằng cô tự nói với mình, biến thành người máy, nhưng khi lồng ngực rắn chắc hấp dẫn của hắn ở trước mắt cô, tim cô đập rộn lên, toàn thân suy yếu, sau đó chuyện tình đáng sợ xảy ra, cô thất thần, không cẩn thận cả người ngã nhào xuống hắn, lăn ra giường.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, hai người đồng thời giật mình, tình huống này thật sự không ai biết phải làm sao.
Qua nửa ngày, Lôi Tân Dương nhíu mày cười, bộ dạng đấy lại càng khiến tim người ta đập thình thịch.
- Tôi biết mình sắc khí thanh tú, nhưng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn hành động như thế không tốt đâu.
Hai má cô nóng bỏng, đỏ rực, Tống Oánh Tâm vừa thẹn vừa giận hung hăng cho hắn một quyền.
- Anh đi chết đi.
Hắn kêu rống lên, cô đánh đúng chỗ chân hắn bị thương,
- Cô không thể ôn nhu một chút đối với tôi sao? Tôi là chồng cô, tôi mà có làm sao chết đi, cô sẽ thành quả phụ đấy.
- Nếu anh tiếp tục loạn ngôn nữa, tôi sẽ khiến anh không thấy được mặt trời ngày mai đấy!
Cô lại đưa một quyền nữa, tốt nhất hắn nên đau chết đi.
- Tôi cũng chẳng muốn loạn ngôn đâu, nhưng mà cô đè tôi nặng như thế này, đầu óc tôi sao hoạt động bình thường được.
Nếu không phải hắn đang hoạt động khó khăn, cô có muốn làm xằng bậy cũng không được, hắn nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này mà giày vò cô… Trời ạ! Thân thể mềm mại của cô dính sát vào cơ thể hắn, trên người cô lại có mùi thơm ngát không ngừng trêu chọc giác quan hắn, huyết mạch như sắp phun trào cả rồi!
Bị kích động vô cùng, mặt cô lúc này không phải đỏ nữa, mà là biến thành quan công rồi, cô thật sự mắc cỡ!
- Nước nóng chắc nguội rồi.
Tống Oánh Tâm hoảng hốt vội tỏ vẻ muốn đi vào phòng tắm thêm nước ấm, hắn lại nói không cần, ngày như thế này nên tắm nước nóng, thực tế là lúc này chỉ có tắm nước lạnh mới giải cứu được hắn.
Chân thấp chân cao vào phòng tắm, Lôi Tân Dương xấu bụng quay lại nhắc nhở cô:
- Cô không phải ra ngoài đâu, tý nữa còn phải giúp tôi mặc quần áo.
Cái gì? Khi dễ người ta vừa thôi chứ!
- Anh quá đáng vừa thôi, tay anh có bị đứt đâu, nếu không biết mặc quần áo thì đừng có mặc.
Chính là vừa nghĩ đến hình ảnh kia, tâm ý cô liền hoảng loạn, nếu lại một lần nữa, khó bảo toàn cô sẽ khống chế mình, sợ rằng sẽ gây ra chuyện tình đáng sợ.
- Tôi không ý kiến, tôi cho rằng thân hình mình hoàn mỹ, không mặc cũng được, chỉ sợ không mặc đồ mà thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, sợ cô không kiềm chế được biến thành nữ sắc lang, tôi không muốn bị cô hại a.
Cửa phòng tắm đã đóng, bất quá tiếng hắn vẫn còn truyền ra,
- Còn nữa, cô không buộc tóc à, cô không biết cô làm ma nữ làm cho người ta sợ sao?
- Vậy thì anh đừng có nhìn.
Hắn sao đối với tóc của cô nhớ mãi không quên?
- Tôi có phải người mù đâu, thôi xin tha cho tôi, cuộc đời tôi đang tiến vào giai đoạn đẹp nhất, tôi không muốn xuống địa ngục làm quỷ đâu.
Nói xong, Lôi Tân Dương hừ một tiếng.
Gã này thực biết cách làm cô tức giận, thật sự là kỳ quái, hắn có cần vì tóc của cô mà khiến cho không khí thành ra thế này không? Hắn muốn cô buộc tóc, cô sẽ không buộc, cứ thế buông xõa tóc, để bù xù, thỉnh thoảng đi qua đi lại trước mặt hắn, tối sẽ hù hắn sợ chết!
Trong óc hiện lên một ý tưởng, không nhịn được khe khẽ cười, Tống Oánh Tâm đưa tay lên đầu cào cào tóc, thuận ý hắn, cô sẽ biến thành “ma nữ", như thế này hắn nhìn thấy cô, sẽ khẩn cấp lấy nạng đuổi cô ra, không cần giúp hắn mặc quần áo nữa.
Hắn biết hành vi của mình thật tồi tệ, dưới danh nghĩa kia cố ý đem cô thành người giúp việc, còn dùng ngôn ngữ ác ý với cô, bởi vì, hai người bọn họ một là nước, một là lửa, tim hắn tuyệt đối không thể mê loạn, chỉ có thể ngăn cản khát vọng dục vọng của mình đối với cô.
Thật là kỳ quái, không khí giữa bọn họ ở đây càng lúc càng kỳ quái, nhưng ánh mắt của hắn tại sao không muốn rời cô? Vô luận đi tới nơi nào, hắn đều không kìm chế được việc tìm hiếm hình ảnh của cô, muốn biết cô đang làm gì, muốn biết thời khắc này cô có nghĩ về hắn… Loại hình vi này hệt như trẻ con, ngây thơ cực điểm, hắn như thế nào lại không biết đây? Vấn đề là, không quản nổi bản thân mình không được nghĩ tới.
Tình hình trước mắt hắn hẳn là tránh ở cùng một chỗ với cô, tuy rằng mọi hoạt động đang bất tiện nhưng hắn muốn đi làm. Bác Hạ có thể lái xe đưa hắn tới công ty, cả ngày ở công ty chạy đông chạy tây, hắn rất nhanh sẽ tìm được chính mình… Phải không? Vì sao mà hắn một điểm nắm chắc cũng không có?
Gần đây, hắn đối với công việc lười biếng, nếu theo cá tính của hắn, có ngồi xe lăn hắn cũng không ngồi im một chỗ, hắn ưa thích chạy loạn lên. Thực không hiểu nổi, rốt cuộc là hắn bị sao?
Tai hắn truyền đến tiếng động, nghe như tiếng Tống Oánh Tâm cười, cô làm sao mà vui vẻ thế?
Sống lưng chợt lạnh, đáp án rất nhanh hiện trong đầu hắn, chẳng nhẽ hai tên kia lại đến nữa sao?
Chống nạng đi ra, hắn quả nhiên đoán đúng, bất quá, lần này chỉ có mình Lục Hạo Doãn.
- Làm sao lại đã tới rồi? Tôi nhớ bình thường cậu có hứng thú tới biệt thự đâu.
Hắn biết khẩu khí của mình thực không ổn, nhưng vừa thấy bọn họ nói cười, bản thân lại vô cùng khó chịu!
- Đương nhiên là tới thăm cậu, dạo này hay bị mẹ gọi quá, a, chân cậu đã đỡ nhiều rồi hả.
Lục Hạo Doãn mỉm cười như không có chuyện gì.
Quỷ tha ma bắt, hắn tới tán gẫu cùng vợ của người khác, vậy mà bảo tới thăm bệnh sao?
- Tập đoàn Lục thị khi nào lại nhàn nhã thế? Ba ngày hai lần chạy tới nơi này la cà, tôi xem tập đoàn Lục thị chuẩn bị rời khỏi giới tài chính a.
- Người ta hảo ý tới thăm, không phải tìm anh đánh nhau, anh có thể tỏ thái độ tốt chút không?
Tống Oánh Tâm thật muốn dán miệng hắn lại, hắn thật kỳ quái, tạm thời cử động bất tiện, nhưng không phải là đến mức cứ như trẻ con chứ.
- Chỗ này không có chuyện của cô, cô về phòng đi."
Tâm tình hắn không tốt, cô còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, không nhận ra thân phận của mình sao? Cô là vợ của hắn – Lôi Tân Dương!
- Tôi không muốn, tôi sẽ đợi ở phòng đọc sách.
Kỳ thật, cô cũng không muốn ở lại đây, cũng không muốn làm trái hắn, nhưng cô cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình, mỗi ngày đều nhẫn nhịn hầu hạ hắn, hắn rốt cuộc bất mãn gì với cô?
- Hai người bọn tôi nói chuyện ở đây cô mới đọc sách được sao? Theo tôi thấy, cô cố ý quấy rối hả.
Lời của hắn làm cô trừng mắt, hắn cười lạnh nói tiếp,
- Cô có thể đừng làm loạn chỗ này lên nữa.
- Còn nữa, cô rốt cục bắt tôi nói bao nhiêu lần? Tóc không được xõa ra, nếu cô không nghe, tôi sẽ cạo trọc đấy.
Cô tức chết mất thôi, không hiểu sao có người ngang ngạnh đến thế?
- Chẳng lẽ cô muốn tôi đem cô về tận phòng nữa sao?
Thật buồn cười, hiện tại ngay cả tắm rửa hắn cũng phải dựa vào cô giúp, bản lĩnh nào đưa cô về phòng? Bất quá, cô thực sự không muốn cãi nhau với hắn trước mặt người ngoài, đương nhiên, cô cùng không có muốn làm bình hoa nghe lời hắn an bài, làm sao bây giờ? Cô lựa chọn rời phòng khách, chính là không về phòng, mà ra hoa viên phơi nắng, đủ để biểu đạt kháng nghị mãnh liệt của cô với hắn.
- Không thích thì thôi, làm sao mà khó chịu vậy?
Lục Hạo Doãn căn bản là không để mắt tới Lôi Tân Dương, nhưng hắn không nhịn được, người kia không thể chân thật đối diện với tình cảm của mình sao?
Sắc mặt hơi đổi, nhưng Lôi Tân Dương kiên trì nghe, mặc dù không hiểu gì.
- Chúng ta không phải mới quen nhau, tớ còn không hiểu tâm tư cậu sao? Người cũng đã dao động trong lòng, làm gì kháng cự đây? Cậu đối với phụ nữ chưa bao giờ nương tay, gặp mặt vừa ý liền tìm tới, vì cái gì mà đối với cô ấy khó chịu như vậy?
- Tôi không muốn cùng cô ta dây dưa, nếu có chuyện gì cô ta không ly hôn, không phải cả đời tôi coi như bỏ sao.
Hắn thống hận cha mình, tuyệt đối sẽ không giống ông ấy, không tiền đồ, sống như chết!
Từ sau khi mẹ hắn mất, cha tựa như lục bình phiêu bạc, một năm không về nhà quá ba lần, không quan tâm tới cha già, cũng không quan tâm tới khát vọng được hỏi han chăm sóc của một đứa trẻ như hắn, si ngốc quyến luyến người vợ đoản mệnh, thật sự đáng thương, đáng buồn!
Kỳ thật, càng đáng thương, càng đáng buồn là người hắn gọi là cha, hắn cũng không rõ mặt mũi, mỗi lần nhìn thấy cha, hắn chỉ có ấn tượng ông như một kẻ lang thang lôi thôi lếch thếch, mặt mũi hốc hác, thực không hiểu đây, đây là tội gì đâu? Chẳng lẽ ông ấy nghĩ rằng cứ như thế thì vợ mình sẽ sống lại sao?
- Cậu có thể làm bất cứ điều gì để phân định giới tuyến của mình, nhưng chính cậu cũng nghĩ ra được, cô ấy sớm đã trở thành một phần trong sinh mệnh cậu, không dứt bở được. Chẳng lẽ cậu không biết sao? Càng cố kháng cự, càng lún sâu, đến giờ, có lẽ không thể nào dứt bỏ được chính là cậu.
- Chuyện này sẽ không xảy ra đối với tôi!
Tim hắn lại dao động! Hắn nỗ lực kháng cự cũng là vì mong được giải thoát, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì lại càng lún sâu vào cảm giác đó bấy nhiêu.
- Cậu khẳng định?
Cố tình kích thích hắn, nói thực ra đây không phải tác phong của Lục Hạo Doãn, nhưng thoạt nhìn người ta thật sự là đang lấy kim đâm vào lòng hắn, thân là bạn tốt sao có thể bỏ mặc đây?
- Tôi phát hiện cậu gần đây hay nói dông dài.
Gật đầu, Lục Hạo Doãn thừa nhận mình có điểm dông dài,
- Tớ không thể trơ mắt nhìn cậu làm trái tâm ý, bức cô ấy ra đi.
Không, hắn tuyệt đối không yêu Tống Oánh Tâm, không thể phủ nhận, cô đối với hắn thực sự là “đặc biệt", đó là bởi vì hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như cơ, cảm giác mới mẻ khiến người ta không nhịn được nhiều lần nhìn trộm, bây giờ phản ứng của hắn đối cô thực bình thường, không còn ngạc nhiên, qua vài ngày, loại cảm giác này chậm rãi giảm đi, cô sẽ trở nên giống những người phụ nữ khác, không bao giờ…. Chiếm được tâm tư hắn nữa… không bao giờ, quẩn quanh ánh mắt hắn nữa.
Đúng vậy, hắn sẽ không yêu cô, Lôi Tân Dương sẽ không ngu dốt giữ một phụ nữ bên cạnh, Lôi Tân Dương sẽ không cả đời canh giữ một người phụ nữ bên mình, cô đối với hắn mà nói cái gì cũng không phải, hắn muốn cùng nữ nhân khác trước mặt cô làm chuyện tình chàng ý thiếp…. Đúng vậy, hắn sẽ chứng minh cô đối với hắn không hề có ý nghĩa, cho dù cô hận hắn, cũng không sao cả.
Đây không phải là thật!
Thở sâu, trái tim Tống Oánh Tâm run rẩy, tay nắm chặt cốc nước, từng bước một đi xuống lầu, lấy tiếng là đi xuống bếp lấy nước sôi, kỳ thật là nhìn phòng ngủ của Lôi Tân Dương.
Tuy rằng lúc bữa tối, hắn nhất mực không muốn nhìn mặt cô, thậm chí, đáng giận hơn, hắn còn gọi điện thoại cho một người phụ nữ khác tên là Sunny thì phải, hai người nói chuyện tình tứ, hắn còn nói người phụ nữ kia đêm nay tới thăm hắn, nhưng cô tin hắn sẽ không làm chuyện như thế.
Lôi Tân Dương tuyệt đối sẽ không cùng người phụ nữ khác ở trong phòng này làm bậy, những âm thanh cô vừa mới nghe thấy là ảo giác, bởi vì dùng xong bữa tối, thần kinh cô dựng đứng, tai ngỏng lên nghe ngóng, một tiếng gió thổi cỏ lay cô cũng cho là của người phụ nữ tên Sunny kia… Nhưng, trừ người phụ nữ kia, còn ai vào đây? Bác Hạ cùng dì Hồng đã nghỉ phép, không có ở biệt thự.
Đi trên cầu thang xuống lầu, cô nghe thấy một giọng phụ nữ kiều mỵ truyền tới.
- A…. Anh thật đáng ghét… Nhanh một chút đi… A… a
- Tôi không nghe thấy, kêu lớn hơn chút nào….
- A… Anh thật là xấu quá đi… Mau nhanh lên chút đi, nhanh, nếu không em phát điên mất… a…a
- Tôi muốn chậm như thế này, em không muốn sao?
- Anh thật đáng chết…. A…
Loảng xoảng một cái, chiếc cốc trong tay chớp mắt vỡ tan, hai tay gắt gao bịt chặt tai, Tống Oánh Tâm nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Chạy như bay, giống như có chó dữ truy đuổi phía sau, cô nhất định phải thoát thật xa, thẳng đến chỗ không còn nghe thấy thanh âm buồn nôn ấy nữa, nhưng là, thanh âm buồn nôn kia như có quỷ ám quấn quýt không để cô yên, một lần, một lần nữa truyền tới bên tai cô, khiến cô té nhào trên đất, đầu gối chảy máu.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn máu chảy ra, cô không thấy cảm giác đau đớn ở vết thương, mà là trong lòng mình, có cái gì đó đau đớn, khiến cô như sắp vỡ tung, những cơn đau liên tục tràn đến không cho cô kịp chống chọi.
Một lúc lâu sau, cô thấy những giọt nước thi nhau rơi trên vết thương, trời mưa sao? Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, màn đêm vắng vẻ tựa hồ như cười nhạo cô, không khí khô ráo không hề có chút hơi nước, mà mặt cô lại ướt đẫm, nguyên lai, đó là nước mắt của cô.
Đáng cười thay, tại sao lại khóc đây? Từ sau khi ông nội mất cô không có khóc, bởi vì cô đã hứa với ông sẽ làm một người dũng cảm, mặc kệ gặp chuyện gì, tuyệt đối sẽ không rớt một giọt nước mắt, cô không phải loại người gặp chuyện gì cũng khóc lóc, như thế nào lại biến thành người ủy mị thế này?
Đây là vì cái gì? Vì cái gì mà thương tâm đến vậy? Cô sớm biết hắn là loại đàn ông không bao giờ có tình cảm chân thật, xung quanh hắn có hàng dài phụ nữ bao quanh, không có gì ngạc nhiên cả, nhưng là, tại sao không có biện pháp nào chống lại được ánh mắt của hắn? Vì cái gì không thể rời bỏ ánh mắt thờ ơ kia của hắn?
Muốn khóc… khóc thành tiếng thật lớn, sau khi khóc, trong lòng có thể sẽ bớt đau đớn chăng?
Đúng vậy, cô cần khóc, điên cuồng khóc một hồi, không cần biết có ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này không, không cần biết mọi người có đem chuyện này của cô ra làm trò cười không, khóc đến khi cạn khô nước mắt, cô tưởng như không thể đứng lên được nữa. Nhưng, tại sao khóc đến cạn nước mắt, đến tưởng chừng ngất đi, vậy mà lòng vẫn đau như ngạt thở, như ngàn vạn mũi dao đâm? Vì cái gì mà nỗi đau này không chịu buông tha cho cô?
Đêm càng lúc càng khuya, lơ đãng, cô khẽ nhìn xuống chân mình đang đi dép lê, khóe môi khẽ tự giễu mình, cô giống như một con chó con bị đuổi chạy trối chết, thật đáng thương.
Lau khô nước mắt, nước mũi, bộ quần áo của cô giống hệ như mớ khăn lau, trên mặt cũng đồng cảnh bi thảm, nhưng cô nhất định đứng lên, cô không thích làm người nhu nhược.
Đến khi nhìn cửa lớn của biệt thự, cô mới nghĩ mình đã quên mang chìa khóa khi chạy đi, làm sao vào được đây? Cô không muốn làm phiền Lôi Tân Dương, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng đáng thương, nhưng vừa lúc đó cửa lớn tự động mở.
Hơi ngơ ngác một chút, cô biết có camera theo dõi ở bên trong nhà nhưng ai là người đang chờ cô quay về? Lôi Tân Dương…? Trừ hắn và cô Sunny kia ra, biệt thự không có ai, nhưng hai người bọn họ còn bận nhiều thứ, làm sao có thời gian quan tâm tới cô.
Đẩy cửa ra đi vào, cô mệt mỏi, bất kể là ai cũng không quan trọng, cô chỉ muốn tắm rửa rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
- Làm sao bây giờ cô mới về? Cô có biết mấy giờ rồi không? Chạy đi đâu?
Lôi Tân Dương tức giận, nhưng hắn thực sự muốn chạy tới ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, cảm giác ôn nhu của cô, tuy rằng lúc này trông cô và bà điên không có khác nhau là mấy.
Nhìn thấy cô bình an vô sự, thật là tốt quá rồi, hắn sợ muốn chết, nhưng lại không thể gọi điện thoại báo mất tích, lại muốn đi ra ngoài tìm người, nhưng sợ cô về không có ai, chỉ có thể ngồi chờ đợi trong phòng theo dõi, thật thống khổ cùng bất lực, hắn chưa bao giờ biết mùi vị “sợ hãi" lại khủng bố tới mức này, từng giây từng phút đều là tra tấn.
Hơi nghiêng nghiêng đầu, Tống Oánh Tâm kiêu ngạo để hắn không xem cô là kẻ yếu ớt:
- Anh không phải đang có chuyện bận với người phụ nữ kia sao, đang trong phòng vui vẻ, can thiệp vào chuyện của tôi làm gì?
Lôi Tân Dương lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên:
- Cô đang ghen phải không?
- Loại người như anh không xứng đáng được tôi ghen.
- Vậy tại sao cô túc giận như vậy?
- Nếu như anh dùng phương thức nhục nhã này, có đáng tức giận không? Bất kể như thế nào, bây giờ chúng ta cũng đang trên danh nghĩa vợ chồng, nếu như anh không nhịn được nhục dục kia, muốn cùng người đàn bà khác vui vẻ thì mời anh đi ra bên ngoài, đừng có mang đàn bà về nhà, hành vi này của anh thật khốn kiếp!
Ưỡn ngực, cô coi thường tất cả đau đớn, cao đầu sải bước đi qua hắn. Đột nhiên, hắn từ phía sau giữ tay cô lại.
- Cô bị thương.
Hắn đau lòng, khẽ nhíu mày.
- Không liên quan gì tới anh.
Cô muốn bỏ tay hắn ra, nhưng làm sao có thể giằng lại với sức của hắn, căn bản là không làm gì được hắn, cô không muốn gào thét trước mặt hắn, không muốn mình giống như một người vợ đang ghen tức, nhưng thực ra cô rất tức giận, trong lòng thực thất bại,
- Anh buông ra, tôi chán ghét anh lắm rồi! Tôi ghét nhất là người như anh!
Lôi Tân Dương chỉ nói một câu là cô phải bôi thuốc, sau đó kéo cô đi vào phòng, tuy rằng một tay chống nạng nhưng hắn vẫn bước phăm phăm.
Nếu cô thô lỗ đẩy hắn ra, với tình trạng hiện tại của hắn, chắc sẽ phải buông tay, nhưng cô không hề làm vậy, chỉ lẳng lặng tuân theo chỉ thị của hắn, ngồi im trên ghế salon, sau đó duỗi chân trên mặt bàn trà.
Tuy động tác bôi thuốc của hắn thực ôn nhu, Tống Oánh Tâm cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, cô cắn chặt môi, cô không muốn hắn nhìn thấy mình đang khiếp sợ như một đứa trẻ, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của hắn sợ làm cô đau.
- Nơi này không thể so được với dưới chân núi, buổi tối không nên chạy loạn lên, không may gặp phải chuyện nguy hiểm thì làm sao?
Khi hắn nghe thấy tiếng cốc vỡ tan bên ngoài, hắn biết là bản thân đã chấm hết rồi, nguyên lai hắn một mực chờ đợi giờ phút này – cô sẽ có phản ứng gì, hắn rốt cuộc không có cách nào để lừa gạt mình nữa, cô đối với hắn không hề có một chút ý nghĩa gì.
Hắn sai lầm rồi, mười phần sai, trong lòng hắn không phải là không sao cả, khi hắn làm tổn thương cô, đồng thời cũng tự làm tổn thương bản thân, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố của cô đều trong mắt hắn, hắn chú ý nhất cử nhất động của cô, từ cái nhăn mày hay một nụ cười, cô tự tiện xâm nhập tâm hồn hắn không cảnh báo, nếu cô hận hắn, hắn sẽ rất thống khổ.
Lúc này, Tống Oánh Tâm im lặng không nói một lời, hành vi của hắn thực không có cách nào giải thích được, tự tay đâm cô một nhát dao vào tim, nhưng như thế nào lại ngồi đây chăm sóc vết thương cho cô? Đợi hắn xử lý xong vết thương, cô lập tức đứng lên đi về phòng, cô thực sự mệt mỏi, đêm nay, cô rất rất mệt mỏi.
Trong lòng hắn có tiếng nói vang lên, giữ cô lại, có thể là tay hắn đã vươn ra, nhưng không hiểu tại sao lại dừng giữa không trung, phải nói gì bây giờ? Hiện tại hắn không suy nghĩ gì được, trong đầu thực hỗn loạn, tâm hỗn loạn, bởi vì cho tới giờ hắn chưa bao giờ suy nghĩ về phụ nữ, lần đầu tiên trong lòng hắn mở ra với một người phụ nữ!
Tác giả :
Ngải Đông