Ông Bố Thiếu Soái
Chương 193: Chém Tay! Trừng Phạt!
Cảnh tượng đột ngột ấy khiến đầu óc của tất cả mọi người đứng máy.
Nhìn Hoa Hùng quỳ trên mặt đất, Hoa Trạm lắp bắp trong sự khiếp sợ: “Bố… Bố đang làm gì vậy?"
“Sao bố lại quỳ xuống trước mặt một thằng phế vật!"
Bốp!
Hoa Hùng giáng cho hắn ta một cái bạt tai, sức lực lớn đến mức Hoa Trạm bay đi, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Thằng khốn nạn!"
“Ai cho mày cái gan ăn nói xấc láo với thiếu soái?"
“Quỳ xuống cho tao!"
Hoa Trạm trố mắt ra, ngơ ngác đứng ở đó, đôi mắt vô thần, vẻ mặt thẫn thờ.
“Gia… Gia chủ Hoa, ông… ông làm gì vậy…"
Thẩm Tuyết Liên đứng dậy, vẻ mặt hết sức hoang mang.
Chuyện gì thế này?
Hoa Hùng đang quỳ trước kẻ đã giết con trai ông ta!
Chẳng lẽ lúc tới đây ông ta bị cửa kẹp vào đầu à?
Hạng Tư Thành hừ lạnh một tiếng, Thẩm Tuyết Liên không thể biết được rằng nhà họ Hoa ở Đông Bắc là thế lực do một tay anh cất nhắc lên.
Nếu không có anh thì gia chủ đương nhiệm của nhà họ Hoa, cũng chính là bố của Hoa Hùng, đã chết đói ở biên giới từ lâu rồi, càng không có nhà họ Hoa với thế lực ngợp trời như ngày hôm nay.
“Hoa Hùng, ông điên rồi!"
Hạng Vấn Hà trợn mắt lên nhìn Hoa Hùng: “Hạng Tư Thành đã giết con trai ông đấy!"
Hoa Hùng lạnh lùng đáp lại: “Thằng ngỗ ngược ấy làm ra cái chuyện đồi bại như vậy, chết chưa hết tội!"
“Ông… ông…"
Bàn tay run run của Hạng Vấn Hà chỉ vào ông ta, không nói được gì nữa.
Ngay cả bố người ta còn nói là con trai mình chết chưa hết tội, ông ta còn nói được gì nữa đây?
Ánh mắt của Hạng Tư Thành thâm sâu cuồn cuộn, anh thản nhiên mở miệng: “Hoa Hùng, lời giải thích mà bản thiếu soái cần đâu?"
Hoa Hùng vội vàng cúi đầu xuống: “Thưa thiếu soái, tôi đã điều tra tất cả camera trong nhà, chiều nay Hoa Bân chỉ tiếp xúc với một người".
Sau đó, ông ta chỉ vào Hạng Bân, lạnh lùng nói: “Chính là hắn!"
Hạng Bân không khỏi hoảng hốt: “Ông… Ông đừng nói linh tinh! Chuyện này thì liên quan gì tới tôi!"
“Hừ!"
Trong mắt Hoa Hùng lóe lên sát ý, mặc dù Hạng Tư Thành đã giết con trai mình, nhưng so ra thì ông ta càng hận Hạng Bân hơn.
Nếu hắn ta không kéo con trai mình vào thì làm sao Hoa Bân lại chọc tới Hạng Tư Thành và bị giết chết?
“Thiếu soái, trong camera hiển thị vào lúc bốn giờ chiều, Hạng Bân đã tới tìm Hoa Bân, nói là tìm được một cô em ngon nghẻ, mời Hoa Bân đi nếm thử mùi vị.
Sau đó bọn họ đã đi ra ngoài, cuộc đối thoại trong video hết sức rõ ràng, xin thiếu soái hãy phán xét thật kỹ!"
Ánh mắt lạnh như băng của Hạng Tư Thành xẹt qua Hạng Bân, anh nở nụ cười khát máu: “Thì ra là mày…"
Nhìn vào cặp mắt lạnh lùng ấy của anh, Hạng Bân như rơi vào hầm băng.
Theo bản năng, hắn ta xoay người định bỏ chạy, nhưng động tác ấy càng chứng tỏ hắn ta có tật giật mình, đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: “Liệt Long! Tù Ngưu!"
Hai bóng người xuất hiện, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, mỗi người ghì chặt một cánh tay của Hạng Bân, đè hắn ta xuống mặt đất.
“Bố, bà nội, cứu con với!"
Gân xanh trên trán Hạng Vấn Hà phồng lên: “Hạng Tư Thành! Mày định làm gì? Thả con trai tao ra!"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành âm trầm tột độ, anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyết Liên, mở miệng nói: “Cấu kết với người ngoài, hãm hại con cháu chi chính, dựa theo quy định của nhà họ Hạng thì phải nhận hình phạt gì?!"
Sắc mặt của Thẩm Tuyết Liên trở nên khó coi.
Hạng Tư Thành đã vượt qua thử thách, dựa theo quy định, anh đã khôi phục thân phận con cháu chi chính của nhà họ Hạng.
Vân Tịnh Nhã là vợ của anh, hãm hại cô cũng như hãm hại anh.
“Sao thế? Không biết trả lời thế nào hả? Vậy thì để bản thiếu soái trả lời thay cho bà!"
Hạng Tư Thành cất cao giọng nói: “Hãm hại người trong gia tộc, bị đánh một trăm gậy, đuổi ra khỏi gia tộc, nếu hãm hại huyết mạch chi chính thì phải gia tăng hình phạt, đánh gãy một tay một chân, đuổi đi ngàn dặm, vĩnh viễn không được quay về!"
Hạng Bân đổ mồ hôi lạnh đầy đầu: “Không! Con không muốn! Bố ơi, bố cứu con mau lên!"
“Hạng Tư Thành! Mày dám đụng tới con trai tao?"
Khuôn mặt của Hạng Vấn Hà ngập tràn sát ý!
Ánh mắt của Hạng Tư Thành càng thêm lạnh lùng: “Liệt Long"!
Xoẹt!
“A!"
Một cánh tay đầm đìa máu tươi bay lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Hạng Bân.
Hạng Vấn Hà thẫn thờ nhìn cánh tay rơi xuống trước mắt, ngây ra mấy giây rồi mới gào thét lên: “A a a! Hạng Tư Thành, tao phải giết mày!"
“Vấn Hà!"
Hạng Vấn Hà đang định xông lên liều mạng với Hạng Tư Thành thì giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tuyết Liên bỗng vang lên bên tai ông ta.
Đôi mắt của Hạng Vấn Hà đỏ ngầu: “Mẹ! Tiểu Bân mất một cánh tay rồi!"
Bàn tay của Thẩm Tuyết Liên hơi giật giật, giọng nói càng thêm sắc bén: “Hạng Bân làm trái quy định của tổ tông, tự làm tự chịu, chỉ lấy một cánh tay của nó đã là khoan hồng rồi!"
“Thế nhưng…"
“Không có nhưng nhị gì hết! Im miệng lại cho tôi!"
Hạng Tư Thành nhìn bà ta bằng ánh mắt thâm sâu.
Người nhà họ Hạng đổ xô tới xem ngày một nhiều, hành động lần này của Thẩm Tuyết Liên sẽ chứng tỏ bà ta là người công chính, tuân thủ nghiêm ngặt quy định của nhà họ Hạng, đã mắc sai lầm thì ngay cả cháu trai mình cũng trừng trị nghiêm khắc, giành được hảo cảm của một số người cao tuổi trong gia tộc.
Vốn phải phế bỏ một tay một chân, nhưng Thẩm Tuyết Liên đã nói như vậy rồi, nếu anh vẫn tiếp tục ra tay thì sẽ trở thành người bảo thù cứng ngắc, để lại ấn tưởng xấu trong mắt người nhà họ Hạng.
Không hổ là người đàn bà đã quản lý nhà họ Hạng hơn mười năm, quả thực là thủ đoạn cao siêu.
Nhưng Hạng Tư Thành cũng không có ý định truy cứu đến cùng, lấy một cánh tay của Hạng Bân là đủ để hắn ta nhớ đời rồi.
Anh nhìn Thẩm Tuyết Liên, mở miệng nói: “Bà Thẩm, chuyện này cho qua đi, nhưng có phải bà đã quên một chuyện rồi không…"
“Bao giờ mới tổ chức nghi thức lập anh cả tôi làm người thừa kế?"
Đôi mắt của Thẩm Tuyết Liên hơi co lại.
Vốn bà ta định kéo dài chuyện này, được đến đâu hay đến đó, nhưng Hạng Tư Thành lại nói ra vào thời điểm người nhà họ Hạng tụ tập ở đây đông như thế, khiến bà ta phải đối diện thẳng với chuyện này.
Nhìn vẻ mặt lăn tăn của bà ta, Hạng Tư Thành cười khẽ: “Sao thế? Hay là bà định đổi ý?"
“Đương nhiên là không!"
Ánh mắt của Thẩm Tuyết Liên ngưng tụ lại, mở miệng nói: “Thiếu Quân đã giành được mỏ vàng cho nhà họ Hạng, lại còn có thân phận con trai trưởng của chi chính, tất nhiên là có tư cách đảm nhiệm thân phận người thừa kế nhà họ Hạng!"
“Nhưng cậu đừng quên, mặc dù tôi đang quản lý nhà họ Hạng, nhưng thực tế gia chủ của nhà họ Hạng không phải là tôi!"
Hạng Tư Thành hơi híp mắt lại, anh thừa biết gia chủ nhà họ Hạng không phải là Thẩm Tuyết Liên, mà là ông nội của anh Hạng Tư Huấn, người mà anh rất ít khi gặp mặt.
Nhưng hơn mười năm trước, Hạng Tư Huấn bị bệnh nên đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không để ý tới chuyện trong gia tộc nữa.
Ông ta chỉ còn mang cái danh gia chủ, những chuyện khác đều do Thẩm Tuyết Liên quản lý, lúc này Thẩm Tuyết Liên lại nhắc tới ông ta, mang đến tác dụng bất ngờ.
Việc lựa chọn người thừa kế nhất định phải do gia chủ nhiệm kỳ trước quyết định, nếu không thì sẽ chẳng có hiệu quả gì cả.
Vẻ mặt của Hạng Tư Thành vẫn không thay đổi: “Có nghĩa là chỉ cần ông nội không khôi phục sức khỏe thì nhà họ Hạng vẫn sẽ không có người thừa kế sao?"
“Cũng không hẳn là như thế!"
Thẩm Tuyết Liên thản nhiên lên tiếng: “Bệnh của ông nội cậu không phải là bệnh không chữa được, nếu tìm được loại dược liệu trong truyền thuyết thì bệnh tình của ông nội cậu sẽ có tiến triển, thậm chí còn có khả năng khỏi hẳn.
Đến lúc đó, ông ấy lựa chọn Hạng Thiếu Quân làm người thừa kế thì mới là danh chính ngôn thuận, được cả nhà họ Hạng tán thành!"
Những thành viên khác của gia tộc nghe vậy thì đều gật đầu, bởi vì lời nói của Thẩm Tuyết Liên hoàn toàn phù hợp với quy định của nhà họ Hạng.
Tâm trạng của Hạng Tư Thành hơi chùng xuống, với thế lực của nhà họ Hạng, nếu là dược liệu bình thường thì bọn họ đã nghĩ cách để kiếm được rồi, tuyệt đối không có chuyện chờ những mười năm.
Xuất hiện tình huống này thì chỉ có một khả năng, đó là dược liệu ấy cực kỳ hiếm gặp, ngay cả thế lực của danh gia vọng tộc như nhà họ Hạng cũng không làm gì được.
“Dược liệu trong truyền thuyết ấy là gì?"
Thẩm Tuyết Liên mấy máy bờ môi: “Thái Tuế!"