Ông bố bỉm sữa siêu cấp
Chương 235: Mất trí
Khi Vu Lệ trở lại còn đặc biệt kêu một nhân viên bảo vệ đi đến, nhìn Vu Lệ
hùng hổ trở lại, trong lòng Lý Hồng Mai có chút lo lắng.
“Cô còn muốn làm gì?" Lý Hồng Mai nhìn thấy bảo vệ thì lập tức hoảng
hốt, vội vàng bảo vệ lấy con trai.
“Làm gì?" Vu Lệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Con trai của chị rõ ràng ăn trộm
không dám nhận, tôi thấy mẹ con nhà chị đúng là hạng sâu mọt của xã hội,
hôm nay tôi phải dạy dỗ nó một trận, tránh lớn lên trở thành kẻ cặn bã của xã
hội."
Cô ta vừa nói xong, nhân viên bảo vệ lập tức kéo Lý Hồng mai ra, thân
thể Lý Hồng Mai vốn không hoàn thiện, bị bảo vệ dùng sức kéo một cái lập
tức liền mất trọng tâm và ngã xuống đất.
“Mẹ ơi!" Tiểu Bảo bị dọa khóc, muốn chạy về hướng Lý Hồng Mai.
Lúc này Vu Lệ tiến lên, trực tiếp túm lấy Tiểu Bảo và cho cậu bé một cái
tát.
Chát một tiếng, Tiểu Bảo đột nhiên bị đánh đến choáng váng, sửng sốt vài
giây thì òa một tiếng khóc lớn.
“Cho mày chừa cái tính ăn trộm, tuổi nhỏ, cái tốt không học lại thích đi học
ăn trộm đồ của người khác, mày là cái thứ cặn bã, sâu mọt của xã hội, hôm
nay tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ lại mày." Vu Lệ mặc kệ Tiểu Bảo có
phải là một đứa bé sáu tuổi hay không, tức giận cho Tiểu Bảo một cái tát.
Tuy rằng sức lực của cô ta không lớn nhưng Tiểu Bảo chỉ là một đứa bé,
làm sao có thể chịu đựng được cái tát này, ngoài trừ nỉ non khóc, trong mắt
cậu bé còn sợ hãi vô cùng, không biết sau này có để lại chấn thương tâm lý
cho cậu bé không nữa.
Những người khác nhìn Vu Lệ bắt nạt một đứa bé nhưng không một ai
sinh ra lòng thương cảm, ngược lại, theo quan điểm của họ, họ cảm thấy đứa
bé này đáng đánh.
Nói thật, bình thường Lý Hồng Mai rất không chú trọng cách ăn mặc, hơn
nữa cô ta còn dắt theo con trai đi làm cùng, bọn họ chịu đựng Lý Hồng Mai rất
lâu rồi, một thứ bỏ đi như cô ta có tư cách gì mà làm cùng một công ty với
bọn họ, nói ra chính là hạ thấp thân phận của bọn họ.
“Cái đồ rác rưởi như mày, tao xem mày có dám đi ăn trộm đồ nữa không."
Vu Lệ nói một cách giận dữ, giơ tay tát thêm một cái, lần này cô ta dùng quá
nhiều sức, khóe miệng của Tiểu Bảo bị tát chảy cả máu.
Vu Lệ thấy Tiểu Bảo bị cô ta tát đến khóe miệng chảy ra máu, trong lòng
hơi hoảng hốt, rốt cuộc đây chỉ là một đứa trẻ, cô ta là một người lớn lại đi
đánh một đứa bé, cho dù thật sự là đứa bé này ăn trộm, cô ta cũng hơi sợ sẽ
gặp chuyện không may.
“Cô mau dừng tay, tôi thừa nhận là được." Thấy con trai mình bị đánh
không dám khóc, khóe miệng còn chảy ra máu, Lý Hồng Mai phẫn uất hét lên,
bò đến trước mặt Vu Lệ, không ngừng dập đầu với cô ta.
“Vu Lệ, tôi cầu xin cô, nó mới chỉ là một đứa bé, cô muốn đánh thì đánh
tôi đây này!" Lý Hồng Mai bất lực khóc, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm.
Cô biết nguyên nhân Vu Lệ muốn cô thừa nhận con trai mình ăn trộm đồ,
chỉ cần cô thừa nhận thì công ty sẽ có lý do sa thải cô.
Lúc trước cô không thừa nhận, thứ nhất con trai cô không có ăn trộm đồ,
thứ hai là hiện tại cô không có chỗ ở, kỹ thuật Di Kỳ cung cấp ký túc xá cho
nhân viên, cô cũng không nỡ rời đi.
Nhưng giờ phút này, nhìn vẻ mặt hung ác của Vu Lệ và sự vô tình của mọi
người xung quanh, trong lòng cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Nếu cô đã thừa nhận thì nói đi, tôi đang mở ghi âm đây này." Vu Lệ lạnh
lùng nói.
Lòng Lý Hồng Mai đau như cắt, nhưng cô vẫn yếu ớt nói: “Vu Lệ, xin lỗi
cô, là con trai ăn trộm đồ, thằng bé đã ăn trộm son môi của cô, tôi sẽ nghĩ
cách mua lại thỏi son khác bồi thường cho cô, mong cô tha cho thằng bé, nó
mới chỉ là một đứa bé!"
Cô không ngừng dập đầu với Vu Lệ, nhưng trong lòng cô tất cả đều là
tuyệt vọng.
“Trưởng phòng Vu, nếu như cô ta đã thừa nhận thì tôi cảm thấy nên đưa
cô ta cho cảnh sát xử lý, cái loại sâu mọt của xã hội này nên chịu sự trừng
phạt của pháp luật." Một đồng nghiệp nam thích Vu Lệ lên tiếng.
Anh ta vừa nói xong, Lý Hồng Mai đã bị dọa ngã phệt xuống đất, nếu thật
sự bị cảnh sát mang đi thì tội danh ăn trộm của con trai cô sẽ không bao giờ
rửa sạch được.
Chẳng qua Vu Lệ cùng với mấy người đồng nghiệp khác lại nhìn đồng
nghiệp nam kia như một kẻ ngu ngốc.
Đồng nghiệp nam kia phản ứng rất nhanh, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Tiểu Bảo chỉ là một đứa bé, cho dù Tiểu Bảo thật sự ăn trộm thì cảnh sát
có thể làm gì nó, tối đa cũng chỉ là để cho Lý Hồng Mai dạy dỗ lại nó.
Hơn nữa việc này là do Vu Lệ bày ra, lỡ như cảnh sát tra ra được gì,
ngược lại có khả năng Vu Lệ sẽ bị kiện.
“Hai mẹ con chị mau cút nhanh cho tôi, công ty sẽ sa thải chị sớm thôi, về
sau tốt nhất đừng xuất hiện ở công ty nữa, nếu không tôi gặp một lần đánh
một lần." Vu Lệ hài lòng cầm đoạn ghi âm, chuẩn bị đem đoạn ghi âm cho
Hứa Trí Hằng.
Lý Hồng Mai vô lực dắt con của mình, vẻ mặt tuyệt vọng đi về hướng cửa
công ty.
“Chị Lý, chị muốn đi đâu?" Ngay lúc này một bóng dáng xuất hiện trước
mặt Lý Hồng Mai, nhíu mày hỏi.
Bóng dáng đó chính là Lục Trần vừa mới chạy đến.
Thấy Lục Trần, nước mắt Lý Hồng Mai không nhịn được chảy xuống, cô
áy náy nói: “Ân nhân Lục, xin lỗi cậu, tôi làm mất thể diện của cậu rồi."
Cô được Lục Trần giới thiệu vào công ty, cuối cùng cô lại bị công ty sa
thải, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi với Lục Trần, mặc dù cô không được
học hành nhưng cô vẫn cảm giác được mình làm mất thể diện của Lục Trần.
“Chị Lý, có chuyện gì vậy? Với lại trên mặt Tiểu Bảo có dấu tay, là ai
đánh?" Lục Trần nhíu mày, đến cả một đứa bé cũng không tha, ngay lúc này
trong lòng anh đang rất tức giận.
Cho dù có phải là người trong công ty đánh hay không, anh tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho cái người đến cả đứa bé cũng không tha.
“Ân nhân Lục, quên đi, không có việc gì đâu, tôi bị công ty sa thải rồi, giờ
tôi sẽ dẫn Tiểu Bảo rời đi." Lý Hồng Mai cảm thấy mình không thề làm phiền
Lục Trần nữa, Lục Trần đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi, hơn nữa Lục Trần cũng
không là gì của cô, cô không thể có chuyện gì cũng nhờ Lục Trần giúp.
Lần trước nếu không phải Vu Lệ uy hiếp cô, làm cho cô có chút sợ hãi thì
cô cũng sẽ không gọi điện cho Lục Trần.
“Cậu là ai, chạy đến công ty của chúng tôi làm gì?" Bảo vệ tiến lên tra hỏi
Lục Trần.
Lục Trần nhìn bảo vệ, không nói gì, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía đám
người Vu Lệ.
“Lục Trần, đây là chuyện riêng của công ty chúng tôi, không liên quan đến
anh, tôi khuyên anh tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác." Vu
Lệ thấy Lục Trần đến, đầu tiên là có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến lời nói của
Hứa Trí Hằng trước đây, cô rất nhanh bình tĩnh lại.
Lục Trần lạnh nhạt nhìn Vu Lệ một cái, không để ý đến cô ta mà quay ra
nói với Lý Hồng Mai: “Chị Lý, dù có chuyện gì xảy ra, miễn là chị tin tưởng tôi,
hãy nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ làm chủ cho chị, chỉ cần chị đúng thì mặc kệ
họ là ai, làm chức vụ gì ở công ty, tôi đều làm chủ cho chị."
Lý Hồng Mai muốn nói cái gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt đe dọa của Vu
Lệ, cô lắc đầu nói: Quên chuyện đó đi, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi."
“Chị phải tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể làm chủ cho chị." Lục Trần thấy
sự sợ hãi trong mắt Lý Hồng Mai, chắc chắn nói.
“Cậu làm chủ thay chị ta?"
Mấy người đồng nghiệp nam bên cạnh Vu Lệ nghe xong thì lập tức cười
nhạo nói: “Cái tên bệnh nhân tâm thần này từ đâu chạy ra vậy, cậu cho rằng
cậu là ai? Chuyện công ty của chúng tôi cậu có thể làm chủ sao?"
hùng hổ trở lại, trong lòng Lý Hồng Mai có chút lo lắng.
“Cô còn muốn làm gì?" Lý Hồng Mai nhìn thấy bảo vệ thì lập tức hoảng
hốt, vội vàng bảo vệ lấy con trai.
“Làm gì?" Vu Lệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Con trai của chị rõ ràng ăn trộm
không dám nhận, tôi thấy mẹ con nhà chị đúng là hạng sâu mọt của xã hội,
hôm nay tôi phải dạy dỗ nó một trận, tránh lớn lên trở thành kẻ cặn bã của xã
hội."
Cô ta vừa nói xong, nhân viên bảo vệ lập tức kéo Lý Hồng mai ra, thân
thể Lý Hồng Mai vốn không hoàn thiện, bị bảo vệ dùng sức kéo một cái lập
tức liền mất trọng tâm và ngã xuống đất.
“Mẹ ơi!" Tiểu Bảo bị dọa khóc, muốn chạy về hướng Lý Hồng Mai.
Lúc này Vu Lệ tiến lên, trực tiếp túm lấy Tiểu Bảo và cho cậu bé một cái
tát.
Chát một tiếng, Tiểu Bảo đột nhiên bị đánh đến choáng váng, sửng sốt vài
giây thì òa một tiếng khóc lớn.
“Cho mày chừa cái tính ăn trộm, tuổi nhỏ, cái tốt không học lại thích đi học
ăn trộm đồ của người khác, mày là cái thứ cặn bã, sâu mọt của xã hội, hôm
nay tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ lại mày." Vu Lệ mặc kệ Tiểu Bảo có
phải là một đứa bé sáu tuổi hay không, tức giận cho Tiểu Bảo một cái tát.
Tuy rằng sức lực của cô ta không lớn nhưng Tiểu Bảo chỉ là một đứa bé,
làm sao có thể chịu đựng được cái tát này, ngoài trừ nỉ non khóc, trong mắt
cậu bé còn sợ hãi vô cùng, không biết sau này có để lại chấn thương tâm lý
cho cậu bé không nữa.
Những người khác nhìn Vu Lệ bắt nạt một đứa bé nhưng không một ai
sinh ra lòng thương cảm, ngược lại, theo quan điểm của họ, họ cảm thấy đứa
bé này đáng đánh.
Nói thật, bình thường Lý Hồng Mai rất không chú trọng cách ăn mặc, hơn
nữa cô ta còn dắt theo con trai đi làm cùng, bọn họ chịu đựng Lý Hồng Mai rất
lâu rồi, một thứ bỏ đi như cô ta có tư cách gì mà làm cùng một công ty với
bọn họ, nói ra chính là hạ thấp thân phận của bọn họ.
“Cái đồ rác rưởi như mày, tao xem mày có dám đi ăn trộm đồ nữa không."
Vu Lệ nói một cách giận dữ, giơ tay tát thêm một cái, lần này cô ta dùng quá
nhiều sức, khóe miệng của Tiểu Bảo bị tát chảy cả máu.
Vu Lệ thấy Tiểu Bảo bị cô ta tát đến khóe miệng chảy ra máu, trong lòng
hơi hoảng hốt, rốt cuộc đây chỉ là một đứa trẻ, cô ta là một người lớn lại đi
đánh một đứa bé, cho dù thật sự là đứa bé này ăn trộm, cô ta cũng hơi sợ sẽ
gặp chuyện không may.
“Cô mau dừng tay, tôi thừa nhận là được." Thấy con trai mình bị đánh
không dám khóc, khóe miệng còn chảy ra máu, Lý Hồng Mai phẫn uất hét lên,
bò đến trước mặt Vu Lệ, không ngừng dập đầu với cô ta.
“Vu Lệ, tôi cầu xin cô, nó mới chỉ là một đứa bé, cô muốn đánh thì đánh
tôi đây này!" Lý Hồng Mai bất lực khóc, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm.
Cô biết nguyên nhân Vu Lệ muốn cô thừa nhận con trai mình ăn trộm đồ,
chỉ cần cô thừa nhận thì công ty sẽ có lý do sa thải cô.
Lúc trước cô không thừa nhận, thứ nhất con trai cô không có ăn trộm đồ,
thứ hai là hiện tại cô không có chỗ ở, kỹ thuật Di Kỳ cung cấp ký túc xá cho
nhân viên, cô cũng không nỡ rời đi.
Nhưng giờ phút này, nhìn vẻ mặt hung ác của Vu Lệ và sự vô tình của mọi
người xung quanh, trong lòng cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Nếu cô đã thừa nhận thì nói đi, tôi đang mở ghi âm đây này." Vu Lệ lạnh
lùng nói.
Lòng Lý Hồng Mai đau như cắt, nhưng cô vẫn yếu ớt nói: “Vu Lệ, xin lỗi
cô, là con trai ăn trộm đồ, thằng bé đã ăn trộm son môi của cô, tôi sẽ nghĩ
cách mua lại thỏi son khác bồi thường cho cô, mong cô tha cho thằng bé, nó
mới chỉ là một đứa bé!"
Cô không ngừng dập đầu với Vu Lệ, nhưng trong lòng cô tất cả đều là
tuyệt vọng.
“Trưởng phòng Vu, nếu như cô ta đã thừa nhận thì tôi cảm thấy nên đưa
cô ta cho cảnh sát xử lý, cái loại sâu mọt của xã hội này nên chịu sự trừng
phạt của pháp luật." Một đồng nghiệp nam thích Vu Lệ lên tiếng.
Anh ta vừa nói xong, Lý Hồng Mai đã bị dọa ngã phệt xuống đất, nếu thật
sự bị cảnh sát mang đi thì tội danh ăn trộm của con trai cô sẽ không bao giờ
rửa sạch được.
Chẳng qua Vu Lệ cùng với mấy người đồng nghiệp khác lại nhìn đồng
nghiệp nam kia như một kẻ ngu ngốc.
Đồng nghiệp nam kia phản ứng rất nhanh, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Tiểu Bảo chỉ là một đứa bé, cho dù Tiểu Bảo thật sự ăn trộm thì cảnh sát
có thể làm gì nó, tối đa cũng chỉ là để cho Lý Hồng Mai dạy dỗ lại nó.
Hơn nữa việc này là do Vu Lệ bày ra, lỡ như cảnh sát tra ra được gì,
ngược lại có khả năng Vu Lệ sẽ bị kiện.
“Hai mẹ con chị mau cút nhanh cho tôi, công ty sẽ sa thải chị sớm thôi, về
sau tốt nhất đừng xuất hiện ở công ty nữa, nếu không tôi gặp một lần đánh
một lần." Vu Lệ hài lòng cầm đoạn ghi âm, chuẩn bị đem đoạn ghi âm cho
Hứa Trí Hằng.
Lý Hồng Mai vô lực dắt con của mình, vẻ mặt tuyệt vọng đi về hướng cửa
công ty.
“Chị Lý, chị muốn đi đâu?" Ngay lúc này một bóng dáng xuất hiện trước
mặt Lý Hồng Mai, nhíu mày hỏi.
Bóng dáng đó chính là Lục Trần vừa mới chạy đến.
Thấy Lục Trần, nước mắt Lý Hồng Mai không nhịn được chảy xuống, cô
áy náy nói: “Ân nhân Lục, xin lỗi cậu, tôi làm mất thể diện của cậu rồi."
Cô được Lục Trần giới thiệu vào công ty, cuối cùng cô lại bị công ty sa
thải, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi với Lục Trần, mặc dù cô không được
học hành nhưng cô vẫn cảm giác được mình làm mất thể diện của Lục Trần.
“Chị Lý, có chuyện gì vậy? Với lại trên mặt Tiểu Bảo có dấu tay, là ai
đánh?" Lục Trần nhíu mày, đến cả một đứa bé cũng không tha, ngay lúc này
trong lòng anh đang rất tức giận.
Cho dù có phải là người trong công ty đánh hay không, anh tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho cái người đến cả đứa bé cũng không tha.
“Ân nhân Lục, quên đi, không có việc gì đâu, tôi bị công ty sa thải rồi, giờ
tôi sẽ dẫn Tiểu Bảo rời đi." Lý Hồng Mai cảm thấy mình không thề làm phiền
Lục Trần nữa, Lục Trần đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi, hơn nữa Lục Trần cũng
không là gì của cô, cô không thể có chuyện gì cũng nhờ Lục Trần giúp.
Lần trước nếu không phải Vu Lệ uy hiếp cô, làm cho cô có chút sợ hãi thì
cô cũng sẽ không gọi điện cho Lục Trần.
“Cậu là ai, chạy đến công ty của chúng tôi làm gì?" Bảo vệ tiến lên tra hỏi
Lục Trần.
Lục Trần nhìn bảo vệ, không nói gì, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía đám
người Vu Lệ.
“Lục Trần, đây là chuyện riêng của công ty chúng tôi, không liên quan đến
anh, tôi khuyên anh tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác." Vu
Lệ thấy Lục Trần đến, đầu tiên là có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến lời nói của
Hứa Trí Hằng trước đây, cô rất nhanh bình tĩnh lại.
Lục Trần lạnh nhạt nhìn Vu Lệ một cái, không để ý đến cô ta mà quay ra
nói với Lý Hồng Mai: “Chị Lý, dù có chuyện gì xảy ra, miễn là chị tin tưởng tôi,
hãy nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ làm chủ cho chị, chỉ cần chị đúng thì mặc kệ
họ là ai, làm chức vụ gì ở công ty, tôi đều làm chủ cho chị."
Lý Hồng Mai muốn nói cái gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt đe dọa của Vu
Lệ, cô lắc đầu nói: Quên chuyện đó đi, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi."
“Chị phải tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể làm chủ cho chị." Lục Trần thấy
sự sợ hãi trong mắt Lý Hồng Mai, chắc chắn nói.
“Cậu làm chủ thay chị ta?"
Mấy người đồng nghiệp nam bên cạnh Vu Lệ nghe xong thì lập tức cười
nhạo nói: “Cái tên bệnh nhân tâm thần này từ đâu chạy ra vậy, cậu cho rằng
cậu là ai? Chuyện công ty của chúng tôi cậu có thể làm chủ sao?"
Tác giả :
Lâu Nghị