One Piece! Ta Sở Hữu Độ Thuần Thục Hệ Thống
Chương 82: Tadashi Ringo bị cưỡng ép
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!
Thanh âm kim loại va chạm, một thương một kiếm liên tục va chạm nhau.
Im chiến đấu càng ngày càng nghiêm túc, Altria dần dần lâm vào yếu thế.
Im kinh nghiệm chiến đấu lẫn kỹ xảo vô cùng phong phú, Altria không cách nào cùng một người sống 800 năm so sánh được.
Altria mồ hôi dần chảy ra, trong miệng liên tục phát ra thanh âm thở dốc, sắc mặt nàng không được tốt lắm.
Altria biết mình không thắng được Im.
Lúc này lựa chọn duy nhất của nàng đó chính là tìm cách để chạy trốn.
Nhưng Im người này kinh nghiệm rất già dặn, Altria vừa làm ra hành động lập tức bị đối phương phát hiện, ngay lập tức chặn ngang một cước.
Altria bây giờ còn duy nhất một ác chủ bài là mở ra phong ấn của Thánh Thương.
Nhưng nàng tinh tường, cho dù mở ra phong ấn, nhiều lắm cũng chỉ làm bị thương Im mà thôi, không cách nào tiêu diệt đối phương.
Vì vậy đến bây giờ Altria vẫn không hề dùng, nàng muốn dành dụm một ít ma lực để xuất ra một đòn cuối cùng.
....
“Xem ra đã đến lúc bản thân ra tay a."
Ở một nơi khác trên bầu trời, một chim ưng khổng lồ bay lượn trên không trung, ngồi bên trên đó là nữ nhân tóc bạc.
Người này là Olvia.
Olvia từ đầu đền cuối đều ở trên không trung quan sát chiến trường, bởi vì nàng đứng ở vị trí rất cao, Haki quan sát không cách nào cảm giác được nàng.
Chính bản thân nàng thì thông qua ống dòm trên Đế Cụ quan sát bên dưới tình huống.
Nhìn xem Altria lâm vào trạng thái bị động, Olvia biết được đã đến lúc nàng ra tay.
Từ lúc nhận được Đế Cụ sau đó, nàng ra tay không được bao nhiêu lần, trong lòng sớm đã rất ngứa.
“Robin, nhanh chóng kích thích ta ký ức!" Olvia nghiêm túc nói, ở một nơi khác Robin lập tức phản hồi lại, “Rõ..."
Olvia cảm giác đại não bị kích thích, trong đầu tục hiện lên những đoạn ký ức, cảm xúc Olvia dần trở nên phẫn nộ.
Lúc này Olvia đã bị phẫn nộ lâm vào mất lý trí, may mắn có Robin con chíp hỗ trợ, nàng vẫn giữ lại một tia ý thức.
Oliva đặt Im vào tầm ngắm, ngón tay nhúc nhích, không do dự bóp còi.
Bành!
Màu đỏ cuồng bạo luồng sáng bắn ra, hướng thẳng về Im vị trí.
....
“Hả?"
Im phát giác được nguy hiểm.
Cơ hội tới!
Altria mắt sáng lên, nàng biết được có người đang giúp mình tranh thủ, Altria đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Giải phóng ánh sáng từ nơi miền viễn cực… Xuyên thủng bầu trời, nối liền mặt đất! Chiếc neo của giông tố!"
Altria hét lớn, trong tay Thánh Thương hóa thành màu vàng chói mắt tinh quang.
“Đó là...."
Im đang quan sát không trung công kích, lúc này lại cảm nhận nguy hiểm lớn hơn.
Ánh mắt vừa nhìn lại, đã thấy Altria ngưng tụ nguồn năng lượng khổng lồ vào Thánh Thương.
Không tốt!
Im đã ý thức được nguy hiểm.
Altria làm sao cho Im cơ hội phản ứng, mũi thương hướng về Im, hét lớn.
“Rhongomyniad...!!!"
Sáng chói tinh quang màu vàng từ Thánh Thương phóng ra, cực nhanh hướng về Im công kích.
Im muốn tránh đã không kịp, lập tức cùng tinh quang chói lóa vang chạm.
Ầm!!!
Thanh âm chấn động cực lớn vang lên, tất cả mọi người trên Thánh Địa đều vô ý thức nhìn lên bầu trời.
Nhìn xem màu vàng tinh quang, tất cả mọi người lâm vào rung động.
...
“Không tốt, đây không phải là Im-sama công kích!"
Ngũ Lão Tinh nhìn xem lóe sáng tinh quang, trên mặt khiếp sợ nói.
Bọn hắn đối với Im-sama rất tự tin, nhưng một màn rung động này khiến cho trong lòng bọn hắn dao động.
Không tinh tường Im-sama có chống đỡ được hay không.
“Đáng chết...Đang cùng Im-sama chiến đấu rốt cuộc là người nào?" Tất cả Ngũ Lão Tinh sắc mặt khó coi.
“Đây là nữ nhân đó lực lượng sao?" Orochimaru trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù sớm biết Alria rất cường đại, nhưng không ngờ lại cường đại đến mức này.
...
“May mắn là ta không đi qua đó hỗ trợ..."Sengoku nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn vô cùng rõ ràng, loại công kích này bản thân không cách nào chống cự được.
Cho dù đứng xa như vậy hắn vẫn khiếp sợ, nếu như đứng ở trung tâm, chết là cái chắc.
Kỳ thực Sengoku không có nhát gan như vậy, hắn không phải là loại người sợ chết.
Hắn lựa chọn không giúp người ở trung tâm Thánh Địa kia nguyên nhân đó là vì hắn đối với Thế Giới Chính Phủ và Thiên Long Nhân không ưa.
Kể từ lúc lên chức nguyên soái sau đó, liên tục bị Thế Giới Chính Phủ làm khó khiến hắn nhịn đủ.
Nếu như có thể, hắn rất mong muốn nhìn thấy Thế Giới Chính Phủ cao tầng bị giết.
....
“Orochimaru...Ngươi đã trở thành nỏ mạnh hết đà, còn không mau đầu hàng..."
Lúc này Sengoku và Kong đã sớm phá được kết giới đi vào, Orochimaru trên người vết thương chồng chất, liên tục thở dốc.
“Tốt...!" Orochimaru mỉm cười nói, hai tay giơ lên cao, làm ra hành động đầu hàng.
Xung quanh tất cả mọi người mộng bức.
Lời vừa rồi chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, bọn hắn hải quân thường thường đều sẽ nói như vậy.
Nhưng từ trước đến nay, tội phạm đều sẽ không đầu hàng, đặc biệt đối tượng càng nguy hiểm, họ càng sẽ không đầu hàng.
Sengoku nhíu mày lại, hắn cảm thấy Orochimaru đây là có âm mưu.
Orochimaru cho hắn cảm giác rất lãnh lẽo, ngay cái nhìn đầu tiên Sengoku đã đối với nàng có ấn tượng vô cùng không tốt.
Orochimaru lúc này nếu như biết suy nghĩ của Sengoku thì nhất định sẽ hô oan uổng.
Nàng đầu hàng chính là thật tâm, bởi vì Orochimaru đã kiệt sức, biết mình không cách nào chống đỡ được nữa.
Nàng từ ban đầu đến giờ cố gắng chẳng qua là kéo dài thời gian cho Tadashi Ringo trốn mà thôi.
Nguyền Ấn Thuật giúp nàng định vị, Tadashi Ringo đã không còn ở trong phạm vi Thánh Địa, Orochimaru cũng nhẹ nhàng xuống.
Còn về bản thân bị bắt, Orochimaru cũng không sợ, nhiều lắm thì tử vong một lần thôi.
Trên Nguyền Ấn Thuật có linh hồn của nàng, nàng muốn chuyển sinh bao nhiêu lần cũng được.
....
Ở dưới sự cảnh giác, Sengoku nhóm người đã thành công còng lại Orochimaru.
Cảm nhận cơ thể bất lực, Orochimaru nhíu mày lại, nhưng nhanh chóng giãn ra.
Nhìn xem Orochimaru biểu hiện, Sengoku luôn cảm thấy có âm mưu, trong lòng luôn có cảm giác không tốt.
....
“Khụ Khụ..."
Im từ trong đống đổ nát đi ra, nhịn không được phun ra ngụm máu, cảm nhậm nghiêm trọng chấn thương, sắc mặt trở nên không tốt.
Đã rất lâu, bản thân đã không bị thương nặng như vậy.
...
Altria cưỡi ngựa trên bầu trời, nàng đáp thẳng xuống đảo hoang.
Cảnh giác nhìn xung quanh, biết được mình đã an toàn thì yên lòng xuống.
Chiến đấu quá mức kịch liệt khiến nàng tiêu hao quá nhiều, cơ thể dần trở nên mờ ảo, sau đó thu nhỏ lại.
Bên cạnh nàng màu trắng ngựa cũng biến mất.
Tadashi Ringo đã biến trở lại, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, vẫn như cũ lâm vào ngủ say.
....
Tinh thần tâm tinh.
Altria uể oải trở về cung điện của mình, nàng lập tức nhìn thấy Tadashi Ringo nằm trên mặt đất.
Tadashi Ringo tình huống là bị nàng cưỡng chế ngủ say, nếu như còn thức tỉnh, nàng không cách nào ra ngoài và khống chế cơ thể được.
Altria thấp người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tadashi Ringo vào lòng ngực.
Tadashi Ringo cảm giác được cái gì, lập tức bị giật mình tỉnh dậy.
“Đã tỉnh rồi?"
Nghe được thanh âm, Tadashi Ringo vô ý thức nhìn lên.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tương tự bản thân, nhưng trái ngược với vẻ đẹp đáng yêu của mình, người trước mặt là thành thục, giống như một nữ cường nhân thành đạt.
“Altria?"
Tadashi Ringo lẩm bẩm, sau đó trong đầu một số ký ức hiện lên.
Nàng nhớ được bản thân đang ở Thánh Địa, sau đó thấy Orochimaru rớt xuống, sau đó nàng và Altria trao đổi cơ thể, tiếp đó là cái gì nàng cũng không biết.
“Altria...Tình huống bên ngoài thế nào?" Tadashi Ringo trên mặt xuất hiện lo lắng.
“Yên tâm, mọi chuyện đã rất ổn, ta đã thành công chạy trốn, Orochimaru có lẽ đã bị bắt, nhưng ta đoán nàng sẽ bình yên vô sự..."
Altria mỉm cười vuốt ve đầu nhỏ Tadashi Ringo, bình tĩnh giải thích.
Tadashi Ringo đang lâm vào suy tư, vì vậy không để ý lắm hành vi của Altria.
Trong lòng nàng yên tâm, mặc dù Orochimaru bị bắt nhất định chịu không ít cực khổ, nhưng Orochimaru đã từng là Ninja, những khổ cực kia nàng có lẽ sớm đã trải qua không ít, chắc chắn không có vấn đề.
“Ringo tương, lo lắng cho con rắn kia, còn không bằng lo lắng cho bản thân..."
Lúc này Altria cười tủm tỉm, nàng ôm Tadashi Ringo ngồi trên ngai vàng, tại bên vành tai Tadashi Ringo thì thầm.
Tadashi Ringo trong lòng nghi ngờ, không hiểu ý thức Altria lắm.
Nhưng rất nhanh nàng cũng minh bạch Altria là ý gì.
Tadashi Ringo chỉ cảm giác vành tai ướt át, bị Altria ngậm lấy.
Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên.
“Altria...Ngươi...Ngươi làm gì?"Tadashi Ringo giãy dụa.
Nhưng Altria khí lực so với Tadashi Ringo lớn hơn nhiều, bị ôm chặt trong lòng ngực.
Cảm nhận được đến từ kẹo bông gòn mềm mại, Tadashi Ringo lâm vào ngắn ngửi say mê, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Altria mặc kệ Tadashi Ringo làm ra phản kháng, nàng đưa bàn tay ra nâng cằm Tadashi Ringo lên.
Cả hai người lục bảo con ngươi nhìn nhau.
Tadashi Ringo đỏ mặt, ánh mắt né tránh ngượng ngùng không dám nhìn Altria, nhưng lại bị Altria cưỡng chế tầm nhìn quay trở lại.
“Ringo tương, ngươi không nên quên đáp ứng ta điều kiện, chẳng lẽ ngươi muốm quịt nợ sao?"
Tadashi Ringo sắc mặt đỏ như cà chua, trong lòng xoắn xuýt không biết nên thế nào.
“Altria, chuyện này quá đột nhiên, ta chưa sẵn sàng..." Nàng yếu ớt nói.
Tadashi Ringo sống cũng gần 30 năm, nhưng nàng vẫn là chim non mà thôi, bất kể kiếp trước vẫn là kiếp này.
“Hừ, Ringo tương...ngươi quá mức ngây thơ, nếu như ngươi chuẩn bị sẵn sàng, làm sao có thể nhìn thấy vẻ mặt này..."Altria trêu chọc nói.
Nhìn xem Tadashi Ringo ngượng ngùng có bao nhiêu đáng yêu, nếu như nàng sẵn sàng, khuôn mặt này sẽ không có.
Altria không để cho Tadashi Ringo cơ hội tiếp tục nói, nàng cùi đầu xuống hôn lên miệng nhỏ nhắn.
“Ô ô ô...."
.....
“Đây là..."
Ở bên ngoài, Olvia nhìn trong ngực Tadashi Ringo khuôn mặt đỏ rực, cổ họng phát ra mê người rên rỉ.
Nhìn xem Tadashi Ringo trạng thái Olvia rất giật mình.
Đúng lúc này, Olvia cảm nhận được nơi nào đó không đúng.
Nàng cùi đầu xuống, không biết từ lúc nào, bàn tay nàng đã dính hơi ướt át.
Làm người từng trải, Olvia làm sao không biết đây là gì.
Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên.
“Là mộng xuân sao..." Oliva thầm nghĩ.
Trong Olvia nổi lên ghen ghét, cũng không biết Tadashi Ringo đối tượng mộng xuân là ai.
Không biết có phải hay không bởi vì ghen ghét làm nàng mất đi lý trí, Oliva mang theo quyết tâm ôm Altria đi khách sạn.
Ta không lấy được ngươi tâm, nhưng ta lấy được ngươi cơ thể...
Tadashi Ringo cũng không biết, bản thân không những bị cưỡng hiếp trong tâm linh, mà bên ngoài cũng như vậy.
Thanh âm kim loại va chạm, một thương một kiếm liên tục va chạm nhau.
Im chiến đấu càng ngày càng nghiêm túc, Altria dần dần lâm vào yếu thế.
Im kinh nghiệm chiến đấu lẫn kỹ xảo vô cùng phong phú, Altria không cách nào cùng một người sống 800 năm so sánh được.
Altria mồ hôi dần chảy ra, trong miệng liên tục phát ra thanh âm thở dốc, sắc mặt nàng không được tốt lắm.
Altria biết mình không thắng được Im.
Lúc này lựa chọn duy nhất của nàng đó chính là tìm cách để chạy trốn.
Nhưng Im người này kinh nghiệm rất già dặn, Altria vừa làm ra hành động lập tức bị đối phương phát hiện, ngay lập tức chặn ngang một cước.
Altria bây giờ còn duy nhất một ác chủ bài là mở ra phong ấn của Thánh Thương.
Nhưng nàng tinh tường, cho dù mở ra phong ấn, nhiều lắm cũng chỉ làm bị thương Im mà thôi, không cách nào tiêu diệt đối phương.
Vì vậy đến bây giờ Altria vẫn không hề dùng, nàng muốn dành dụm một ít ma lực để xuất ra một đòn cuối cùng.
....
“Xem ra đã đến lúc bản thân ra tay a."
Ở một nơi khác trên bầu trời, một chim ưng khổng lồ bay lượn trên không trung, ngồi bên trên đó là nữ nhân tóc bạc.
Người này là Olvia.
Olvia từ đầu đền cuối đều ở trên không trung quan sát chiến trường, bởi vì nàng đứng ở vị trí rất cao, Haki quan sát không cách nào cảm giác được nàng.
Chính bản thân nàng thì thông qua ống dòm trên Đế Cụ quan sát bên dưới tình huống.
Nhìn xem Altria lâm vào trạng thái bị động, Olvia biết được đã đến lúc nàng ra tay.
Từ lúc nhận được Đế Cụ sau đó, nàng ra tay không được bao nhiêu lần, trong lòng sớm đã rất ngứa.
“Robin, nhanh chóng kích thích ta ký ức!" Olvia nghiêm túc nói, ở một nơi khác Robin lập tức phản hồi lại, “Rõ..."
Olvia cảm giác đại não bị kích thích, trong đầu tục hiện lên những đoạn ký ức, cảm xúc Olvia dần trở nên phẫn nộ.
Lúc này Olvia đã bị phẫn nộ lâm vào mất lý trí, may mắn có Robin con chíp hỗ trợ, nàng vẫn giữ lại một tia ý thức.
Oliva đặt Im vào tầm ngắm, ngón tay nhúc nhích, không do dự bóp còi.
Bành!
Màu đỏ cuồng bạo luồng sáng bắn ra, hướng thẳng về Im vị trí.
....
“Hả?"
Im phát giác được nguy hiểm.
Cơ hội tới!
Altria mắt sáng lên, nàng biết được có người đang giúp mình tranh thủ, Altria đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Giải phóng ánh sáng từ nơi miền viễn cực… Xuyên thủng bầu trời, nối liền mặt đất! Chiếc neo của giông tố!"
Altria hét lớn, trong tay Thánh Thương hóa thành màu vàng chói mắt tinh quang.
“Đó là...."
Im đang quan sát không trung công kích, lúc này lại cảm nhận nguy hiểm lớn hơn.
Ánh mắt vừa nhìn lại, đã thấy Altria ngưng tụ nguồn năng lượng khổng lồ vào Thánh Thương.
Không tốt!
Im đã ý thức được nguy hiểm.
Altria làm sao cho Im cơ hội phản ứng, mũi thương hướng về Im, hét lớn.
“Rhongomyniad...!!!"
Sáng chói tinh quang màu vàng từ Thánh Thương phóng ra, cực nhanh hướng về Im công kích.
Im muốn tránh đã không kịp, lập tức cùng tinh quang chói lóa vang chạm.
Ầm!!!
Thanh âm chấn động cực lớn vang lên, tất cả mọi người trên Thánh Địa đều vô ý thức nhìn lên bầu trời.
Nhìn xem màu vàng tinh quang, tất cả mọi người lâm vào rung động.
...
“Không tốt, đây không phải là Im-sama công kích!"
Ngũ Lão Tinh nhìn xem lóe sáng tinh quang, trên mặt khiếp sợ nói.
Bọn hắn đối với Im-sama rất tự tin, nhưng một màn rung động này khiến cho trong lòng bọn hắn dao động.
Không tinh tường Im-sama có chống đỡ được hay không.
“Đáng chết...Đang cùng Im-sama chiến đấu rốt cuộc là người nào?" Tất cả Ngũ Lão Tinh sắc mặt khó coi.
“Đây là nữ nhân đó lực lượng sao?" Orochimaru trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù sớm biết Alria rất cường đại, nhưng không ngờ lại cường đại đến mức này.
...
“May mắn là ta không đi qua đó hỗ trợ..."Sengoku nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn vô cùng rõ ràng, loại công kích này bản thân không cách nào chống cự được.
Cho dù đứng xa như vậy hắn vẫn khiếp sợ, nếu như đứng ở trung tâm, chết là cái chắc.
Kỳ thực Sengoku không có nhát gan như vậy, hắn không phải là loại người sợ chết.
Hắn lựa chọn không giúp người ở trung tâm Thánh Địa kia nguyên nhân đó là vì hắn đối với Thế Giới Chính Phủ và Thiên Long Nhân không ưa.
Kể từ lúc lên chức nguyên soái sau đó, liên tục bị Thế Giới Chính Phủ làm khó khiến hắn nhịn đủ.
Nếu như có thể, hắn rất mong muốn nhìn thấy Thế Giới Chính Phủ cao tầng bị giết.
....
“Orochimaru...Ngươi đã trở thành nỏ mạnh hết đà, còn không mau đầu hàng..."
Lúc này Sengoku và Kong đã sớm phá được kết giới đi vào, Orochimaru trên người vết thương chồng chất, liên tục thở dốc.
“Tốt...!" Orochimaru mỉm cười nói, hai tay giơ lên cao, làm ra hành động đầu hàng.
Xung quanh tất cả mọi người mộng bức.
Lời vừa rồi chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, bọn hắn hải quân thường thường đều sẽ nói như vậy.
Nhưng từ trước đến nay, tội phạm đều sẽ không đầu hàng, đặc biệt đối tượng càng nguy hiểm, họ càng sẽ không đầu hàng.
Sengoku nhíu mày lại, hắn cảm thấy Orochimaru đây là có âm mưu.
Orochimaru cho hắn cảm giác rất lãnh lẽo, ngay cái nhìn đầu tiên Sengoku đã đối với nàng có ấn tượng vô cùng không tốt.
Orochimaru lúc này nếu như biết suy nghĩ của Sengoku thì nhất định sẽ hô oan uổng.
Nàng đầu hàng chính là thật tâm, bởi vì Orochimaru đã kiệt sức, biết mình không cách nào chống đỡ được nữa.
Nàng từ ban đầu đến giờ cố gắng chẳng qua là kéo dài thời gian cho Tadashi Ringo trốn mà thôi.
Nguyền Ấn Thuật giúp nàng định vị, Tadashi Ringo đã không còn ở trong phạm vi Thánh Địa, Orochimaru cũng nhẹ nhàng xuống.
Còn về bản thân bị bắt, Orochimaru cũng không sợ, nhiều lắm thì tử vong một lần thôi.
Trên Nguyền Ấn Thuật có linh hồn của nàng, nàng muốn chuyển sinh bao nhiêu lần cũng được.
....
Ở dưới sự cảnh giác, Sengoku nhóm người đã thành công còng lại Orochimaru.
Cảm nhận cơ thể bất lực, Orochimaru nhíu mày lại, nhưng nhanh chóng giãn ra.
Nhìn xem Orochimaru biểu hiện, Sengoku luôn cảm thấy có âm mưu, trong lòng luôn có cảm giác không tốt.
....
“Khụ Khụ..."
Im từ trong đống đổ nát đi ra, nhịn không được phun ra ngụm máu, cảm nhậm nghiêm trọng chấn thương, sắc mặt trở nên không tốt.
Đã rất lâu, bản thân đã không bị thương nặng như vậy.
...
Altria cưỡi ngựa trên bầu trời, nàng đáp thẳng xuống đảo hoang.
Cảnh giác nhìn xung quanh, biết được mình đã an toàn thì yên lòng xuống.
Chiến đấu quá mức kịch liệt khiến nàng tiêu hao quá nhiều, cơ thể dần trở nên mờ ảo, sau đó thu nhỏ lại.
Bên cạnh nàng màu trắng ngựa cũng biến mất.
Tadashi Ringo đã biến trở lại, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, vẫn như cũ lâm vào ngủ say.
....
Tinh thần tâm tinh.
Altria uể oải trở về cung điện của mình, nàng lập tức nhìn thấy Tadashi Ringo nằm trên mặt đất.
Tadashi Ringo tình huống là bị nàng cưỡng chế ngủ say, nếu như còn thức tỉnh, nàng không cách nào ra ngoài và khống chế cơ thể được.
Altria thấp người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tadashi Ringo vào lòng ngực.
Tadashi Ringo cảm giác được cái gì, lập tức bị giật mình tỉnh dậy.
“Đã tỉnh rồi?"
Nghe được thanh âm, Tadashi Ringo vô ý thức nhìn lên.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tương tự bản thân, nhưng trái ngược với vẻ đẹp đáng yêu của mình, người trước mặt là thành thục, giống như một nữ cường nhân thành đạt.
“Altria?"
Tadashi Ringo lẩm bẩm, sau đó trong đầu một số ký ức hiện lên.
Nàng nhớ được bản thân đang ở Thánh Địa, sau đó thấy Orochimaru rớt xuống, sau đó nàng và Altria trao đổi cơ thể, tiếp đó là cái gì nàng cũng không biết.
“Altria...Tình huống bên ngoài thế nào?" Tadashi Ringo trên mặt xuất hiện lo lắng.
“Yên tâm, mọi chuyện đã rất ổn, ta đã thành công chạy trốn, Orochimaru có lẽ đã bị bắt, nhưng ta đoán nàng sẽ bình yên vô sự..."
Altria mỉm cười vuốt ve đầu nhỏ Tadashi Ringo, bình tĩnh giải thích.
Tadashi Ringo đang lâm vào suy tư, vì vậy không để ý lắm hành vi của Altria.
Trong lòng nàng yên tâm, mặc dù Orochimaru bị bắt nhất định chịu không ít cực khổ, nhưng Orochimaru đã từng là Ninja, những khổ cực kia nàng có lẽ sớm đã trải qua không ít, chắc chắn không có vấn đề.
“Ringo tương, lo lắng cho con rắn kia, còn không bằng lo lắng cho bản thân..."
Lúc này Altria cười tủm tỉm, nàng ôm Tadashi Ringo ngồi trên ngai vàng, tại bên vành tai Tadashi Ringo thì thầm.
Tadashi Ringo trong lòng nghi ngờ, không hiểu ý thức Altria lắm.
Nhưng rất nhanh nàng cũng minh bạch Altria là ý gì.
Tadashi Ringo chỉ cảm giác vành tai ướt át, bị Altria ngậm lấy.
Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên.
“Altria...Ngươi...Ngươi làm gì?"Tadashi Ringo giãy dụa.
Nhưng Altria khí lực so với Tadashi Ringo lớn hơn nhiều, bị ôm chặt trong lòng ngực.
Cảm nhận được đến từ kẹo bông gòn mềm mại, Tadashi Ringo lâm vào ngắn ngửi say mê, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Altria mặc kệ Tadashi Ringo làm ra phản kháng, nàng đưa bàn tay ra nâng cằm Tadashi Ringo lên.
Cả hai người lục bảo con ngươi nhìn nhau.
Tadashi Ringo đỏ mặt, ánh mắt né tránh ngượng ngùng không dám nhìn Altria, nhưng lại bị Altria cưỡng chế tầm nhìn quay trở lại.
“Ringo tương, ngươi không nên quên đáp ứng ta điều kiện, chẳng lẽ ngươi muốm quịt nợ sao?"
Tadashi Ringo sắc mặt đỏ như cà chua, trong lòng xoắn xuýt không biết nên thế nào.
“Altria, chuyện này quá đột nhiên, ta chưa sẵn sàng..." Nàng yếu ớt nói.
Tadashi Ringo sống cũng gần 30 năm, nhưng nàng vẫn là chim non mà thôi, bất kể kiếp trước vẫn là kiếp này.
“Hừ, Ringo tương...ngươi quá mức ngây thơ, nếu như ngươi chuẩn bị sẵn sàng, làm sao có thể nhìn thấy vẻ mặt này..."Altria trêu chọc nói.
Nhìn xem Tadashi Ringo ngượng ngùng có bao nhiêu đáng yêu, nếu như nàng sẵn sàng, khuôn mặt này sẽ không có.
Altria không để cho Tadashi Ringo cơ hội tiếp tục nói, nàng cùi đầu xuống hôn lên miệng nhỏ nhắn.
“Ô ô ô...."
.....
“Đây là..."
Ở bên ngoài, Olvia nhìn trong ngực Tadashi Ringo khuôn mặt đỏ rực, cổ họng phát ra mê người rên rỉ.
Nhìn xem Tadashi Ringo trạng thái Olvia rất giật mình.
Đúng lúc này, Olvia cảm nhận được nơi nào đó không đúng.
Nàng cùi đầu xuống, không biết từ lúc nào, bàn tay nàng đã dính hơi ướt át.
Làm người từng trải, Olvia làm sao không biết đây là gì.
Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên.
“Là mộng xuân sao..." Oliva thầm nghĩ.
Trong Olvia nổi lên ghen ghét, cũng không biết Tadashi Ringo đối tượng mộng xuân là ai.
Không biết có phải hay không bởi vì ghen ghét làm nàng mất đi lý trí, Oliva mang theo quyết tâm ôm Altria đi khách sạn.
Ta không lấy được ngươi tâm, nhưng ta lấy được ngươi cơ thể...
Tadashi Ringo cũng không biết, bản thân không những bị cưỡng hiếp trong tâm linh, mà bên ngoài cũng như vậy.
Tác giả :
Tadashi Ringo