Ôn Thôn Nương Tử

Chương 2

(*Một số chú thích nhỏ trước khi đọc:

bảo tiêu: nghề bảo vệ hộ tống trên đường vận chuyển hàng hóa,

tiêu vật: hàng hóa được tiêu cục nhận hộ tống,

tiêu sư: các bậc thầy trong giới bảo tiêu,

tiếp tiêu/ xuất tiêu: nhận đi hộ tống tiêu vật.)

* * *

Phố xá trong kinh thành, lưu truyền một đoạn ca dao như thế này:

Tưởng thác tiêu, yếu trảo thùy?

Đông đại nhai, hữu Dương Uy.

Luận giá cách, chân công đạo.

Đàm tín dự, nâm mãn ý.

Đồng hành tán, cố khách khoa.

Kinh Dương Uy, đỉnh oa oa..

[Muốn bảo tiêu, muốn tìm người?

Đường lớn phía đông, có Dương Uy.

Nói về giá cả, thật công bằng.

Nói về danh dự, người hài lòng.

Người đồng hành khen, khách cũ cũng ca ngợi.

Dương Uy ở kinh thành, là đệ nhất.]

“Đông đại nhai, hữu Dương Uy" trong đoạn ca dao, chính là ám chỉ ở con đường lớn phía đông, có tiêu cục đạo nghĩa và danh dự vang vọng trong giới bảo tiêu: Kinh thành Đệ nhất đại tiêu cục – Dương Uy tiêu cục.

Dương Uy tiêu cục từ khi sáng lập đến nay đã hơn bốn mươi năm, quy mô lúc ban đầu chỉ là một tiểu viện rách rưới phát triển cho tới bây giờ đã trở thành lâu vũ* hùng vĩ, số lượng tiêu sư cũng từ ban đầu chỉ có hai, ba người cho tới bây giờ đã hơn trăm người, địa vị của tiêu cục càng lúc càng nổi danh, đến bây giờ đã trở thành long đầu lão đại** trong giới bảo tiêu, dấu chân của tiêu cục in khắp đại giang nam bắc, tiếp tiêu vô số. Từ nhẹ như giấy viết thư, cho đến nặng như kỳ trân dị bảo, Dương Uy chẳng bao giờ để xảy ra bất kỳ rủi ro nào, nhưng từ trước đến nay tiêu vật đều là hàng hóa vật chất, hôm nay lại đột nhiên có người tới cửa, yêu cầu Dương Uy hộ tống một nữ nhân như tiêu vật đến nơi đất khách. Càng làm người ta khó hiểu hơn chính là, người nọ lại muốn mời Thiếu chủ Dương Uy tiêu cục Đan Ty Tuấn đích thân xuất tiêu.

(*lâu vũ: tòa nhà)

(**long đầu lão đại: thống trị cả một giới)

Ở kinh thành không người nào không biết Đan Ty Tuấn trời sanh tính tình phong lưu, thường xuyên ra vào những nơi bướm hoa. Đem một nữ nhi trong sạch giao cho hắn, không khác gì đem cừu con đưa vào miệng sói. Cho dù Đan Ty Tuấn có phải tuân thủ quy tắc, không được đụng một ngón tay tới tiêu vật. Nhưng vốn dĩ với thanh danh của hắn như vậy, chỉ sợ cho dù chỉ đi theo hắn, thì danh tiếng của cô nương kia cũng sẽ bị liên lụy.

Dù sao thì liệu sẽ có ai tin tưởng, rằng sói sẽ chịu ăn chay?!

Ngay cả chủ quán tiêu cục Đan Bá Uyên cũng không hiểu khách quen tại sao lại yêu cầu rõ phải là cái tên nhi tử suốt ngày lưu luyến chốn bướm hoa, bất quá đối phương cũng không nói, hơn nữa trả tiền thù lao bảo tiêu cũng rất hậu hĩnh, lão đương nhiên sẽ không từ chối, cho dù nhi tử luôn luôn bất cần đời của lão không đồng ý, lão cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn đổi ý chấp nhận xuất tiêu.

(*nhi tử: con trai)

“Hắc hắc…" Đan Bá Uyên ngồi ở thư phòng, phát ra một trận cười khiến người ta da đầu tê dại.

“Cha, tìm ta trở lại là có chuyện gì?!" Đan Ty Tuấn tiếc nuối từ Yên Chi Lâu quay trở về. Đi theo phía sau lưng hắn là thiếu niên họ Lâm vẻ mặt hờ hững.

“Lại đi thanh lâu!" Đan Bá Uyên nghe thấy mùi vị son phấn theo về cùng với nhi tử, liền cau mày. Lão hạ sổ sách trong tay xuống, nhìn lên nhi tử trước mắt, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng như tuyết, rõ ràng là một bản sao từ thê tử của lão, thật quá đẹp mà! Lại còn đi dạo thanh lâu, chẳng lẽ hắn có thể chịu được những nữ nhân còn xấu hơn hắn sao!

“Đúng vậy." Đan Ty Tuấn chẳng hề để ý gật đầu. “Nam nhân mà, ai không ham sắc đẹp, đi dạo thanh lâu một chút là chuyện rất hợp lẽ thường."

Rõ là, đi dạo thanh lâu còn lý sự! Trong ánh mắt của thiếu niên lạnh lùng hiện lên vẻ khinh miệt con nhà giàu đối với Đan Ty Tuấn.

“Ham sắc đẹp?" Đan Bá Uyên nhìn hắn. “Những nữ nhân đó đẹp hơn ngươi sao?!"

Phanh, những lời nói này đã làm bùng lên một ngọn núi lửa…

“Lão đầu chết tiệt, người…" Đan Ty Tuấn nhất thời nhảy dựng lên, gương mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng. Hắn bình sinh hận nhất người khác nói hắn xinh đẹp, nam nhân có thể nói là xinh đẹp sao? Hắn không phải là nữ nhân, nhưng lão đầu này lại đem nữ tử thanh lâu so sánh với hắn, thực là quá vũ nhục hắn!

“Cha, cha nếu không phải cha ta, ta nhất định sẽ đánh người!!" Đáng hận, rõ ràng đã phải chịu nhục, nhưng lại còn tức giận mà không thể trút ra ngoài.

“Phanh!" Hắn tức giận đến một quyền đập lên mặt bàn, dùng cái bàn để nguôi giận.

Thiếu niên lạnh lùng nghe Đan Ty Tuấn cư nhiên gọi lão gia là lão đầu chết tiệt, trong lòng lại càng khinh thị hắn. Hừ, một đứa con bất hiếu! Nhìn thấy hắn nóng nảy như vậy, lại càng xem thường, thân là chủ quán tương lai, lại không biết khắc chế tính tình của mình, thật không đáng cho các vị tôn sư bên ngoài phải tôn trọng hắn. (Tác giả: vị Tiểu Lâm Tử này vào Dương Uy tiêu cục không tới mấy ngày, chỉ nhìn qua vẻ ngoài của mọi chuyện)

Đan Bá Uyên cười cười nhìn nhi tử phát giận, a… lão vốn biết hắn sẽ không dám động thủ với mình, cho nên mới ăn nói không kiêng dè như vậy a.

“Tiểu Lâm Tử, cực khổ rồi! Ngươi đi xuống trước đi!" Nhìn thấy trong mắt thiếu niên lạnh lùng hiện lên vẻ bất mãn với nhi tử của mình, Đan Bá Uyên biết hắn là một người chỉ dựa vào mặt ngoài đã lập tức kết luận người ta. Bất quá, lão cũng không thay nhi tử phản bác, dù sao đi nữa thì ‘nhật cửu kiến nhân tâm’! Hơn nữa có một tiểu tử như vậy, cuộc sống sau này sẽ càng thú vị! Ha ha…

(*nhật cửu kiến nhân tâm: thời gian sẽ chứng minh được lòng người)

“Vâng, Tiểu Lâm Tử cáo lui." Thiếu niên lạnh lùng cung kính cúi người hành lễ, rồi rời đi.

“Nói đi, tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?" Đan Ty Tuấn tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi rồi ngồi xuống, tức giận hỏi.

“Có người chỉ danh con xuất tiêu!"

“Ta?" Đan Ty Tuấn kinh ngạc chỉ vào mình. “Người nào lợi hại như vậy, biết bổn thiếu gia là đệ nhất tiêu cục?" Hừ, không phải là hắn tự thổi phồng, nhưng thật sự hắn văn võ song toàn, đệ nhất Dương Uy tiêu cục không phải là các lão tiêu sư dày dặn kinh nghiệm, mà chính là hắn – Thiếu chủ phong lưu của tiêu cục, a… Mặc dù phong lưu là thật, nhưng bản lĩnh của hắn cũng là thật. Chẳng qua là thật tò mò, là người nào có thể nhìn ra bản lĩnh thật sự bên dưới vẻ phong lưu của hắn vậy?!

Đan Bá Uyên liếc mắt nhìn nhi tử, tiểu tử ngu ngốc này, chẳng những phong lưu, cá tính nóng nảy, hơn nữa lại còn quá tự yêu bản thân. (Dĩ nhiên là hắn phải để ý tới dung mạo bản thân rồi, ai bảo hắn xinh đẹp như thế. A… cũng may, chỉ là đang nghĩ thôi, vạn nhất hắn mà biết được, hắn thế nào cũng lại tức giận cho xem.)

“Bảo tiêu cái gì?" Đã có người thông minh sáng suốt đến chọn ra hắn, hắn đương nhiên là tiếp!

“Một người."

“Cha nói cái gì?" Đan Ty Tuấn hoài nghi ngoáy ngoáy lỗ tai, không chắc chắn về chuyện mình mới nghe thấy. “Một người?"

“Ngươi không có nghe sai, là một người." Đan Bá Uyên gật đầu, a, phản ứng này của nhi tử thật đúng là hiếm thấy a. “Hơn nữa còn là một cô nương."

“Cô nương?!" Đan Ty Tuấn lại càng kinh ngạc, cũng càng hiếu kỳ cái người muốn thuê bảo tiêu kia rốt cuộc là người phương nào?! Hắn tự biết bản thân phong lưu nên danh tiếng từ trước đến giờ không tốt cho lắm, lại vẫn có người đem một cô nương giao cho hắn?! Người nọ rốt cuộc là thông minh sáng suốt, nhìn trúng bản lĩnh của hắn?! Hay là còn có mục đích gì khác? Sẽ không phải là nữ nhân ngu ngốc kia muốn tiếp cận hắn đó chứ?! Ha ha… Hắn đối với chuyện lần này càng ngày càng thấy thú vị!

“Con có tiếp không?" Đan Bá Uyên hỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ, dù ngươi không tiếp, ta cũng sẽ khiến ngươi không tiếp không được!!

“Tiếp, tại sao lại không tiếp chứ?" Đan Ty Tuấn khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà ác. “Bản thân ta cũng muốn nhìn xem là người phương nào lại chỉ đích danh ta hộ tống nàng!" Ha ha… Cô nương? Vậy thì trên đường bảo tiêu sẽ không nhàm chán rồi!

“Ty Tuấn, ngươi cũng không thể có tâm tư gì với tiêu vật!" Nụ cười của nhi tử, Đan Bá Uyên cũng quá quen thuộc rồi. Bất quá lão vẫn phải dặn dò hắn, ngàn vạn lần đừng làm hỏng danh tiếng của Dương Uy tiêu cục.

“Yên tâm, không đâu." Đan Ty Tuấn ngoài miệng trả lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ, ta chỉ biết là đã tìm được chuyện vui!

Đan Bá Uyên nhìn rõ bộ dạng khẩu thị tâm phi của nhi tử, nghĩ thầm lần này tiếp tiêu sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện khó lường.

* * *

[Tô phủ]

Đại sảnh yên tĩnh, trang nhã, trên tường treo những bức thư pháp nổi tiếng.

Tô lão gia ngồi ở vị trí chủ nhân, nhàn nhã thưởng thức phẩm trà.

Nữ nhi bảo bối của hắn Tô Tích Nhân bĩu môi, khó chịu ngồi ở một bên hờn dỗi.

“Nữ nhi, con còn muốn tức giận đến bao lâu đây?" Tô lão gia hạ ly trà xuống, mỉm cười nhìn nữ nhi đang giận dỗi. Nữ nhi bảo bối của lão, tính tình chính là cái dạng ôn thôn* này, tức giận đến mấy cũng chỉ để buồn bực ở trong lòng. Bất quá, tính tình của nữ nhi này cũng một dạng giống như phu nhân đã qua đời của lão!

(*ôn thôn: lạnh nhạt, thờ ơ)

“Cha, cha tại sao lại phải đem nữ nhi thành vật phẩm giao cho tiêu cục?" Tô Tích Nhân rốt cục không nhịn được lên tiếng chất vấn, đáng tiếc, giọng nói của nàng trời sanh nhẹ nhàng nhu nhược, ngữ tốc cũng chậm rãi, hoàn toàn làm cho người ta không cảm thấy ý tứ chất vấn.

“Nữ nhi là đang tức giận cha?" Tô lão gia giả bộ khổ sở hỏi ngược lại, Ha ha… Nữ nhi ôn thôn của lão cũng biết chất vấn người ta.

“Không có, nữ nhi chẳng qua là không muốn trở thành vật phẩm." Tô Tích Nhân rầu rĩ nói.

“À, hóa ra là bởi vì … chuyện này a!" Tô lão gia đứng dậy, bước đến trước mặt nữ nhi. “Tiểu Tích a, phụ thân làm sao có thể đem con trở thành vật phẩm a, con chính là nữ nhi bảo bối của cha."

“Vậy cha tại sao phải đem nữ nhi giao cho Dương Uy tiêu cục?!" Thế này còn không phải là trở thành tiêu vật sao?

“Bởi vì Tiểu Tích chẳng bao giờ đi xa nhà, lần này đến Tô Châu xa như vậy. Phụ thân không yên lòng, cho nên mới tìm tới Dương Uy tiêu cục." Tô lão gia sờ sờ nữ nhi đầu, aiz, thật là không yên lòng để nữ nhi một mình ra khỏi cửa. Đáng tiếc, bản thân lại có công việc bận bịu, không thể đi theo cùng.

“Vậy cha phái hộ vệ ở bên cạnh con, không được sao?" Trong phủ không thiếu hộ vệ, tại sao phải mời tới tiêu cục?!

“Công phu của đám hộ vệ trong phủ, con còn không rõ ràng sao? Trông chừng nhà cửa thì còn có thể được, nhưng là đến kinh thành Tô Châu, đường xá xa xôi, vạn nhất trên đường đi gặp phải chuyện gì, công phu của bọn họ sẽ không đủ dùng. Mà Dương Uy tiêu cục từ trước đến giờ lấy danh dự ra bảo đảm, võ công của tiêu sư đều rất tinh túy. Có bọn họ bảo vệ con, cha mới an tâm." Chủ yếu nhất chính là, tháng trước lão đã đi xin thầy tướng số xem cho nữ nhi một quẻ, bói ra sao Hồng Loan* của nàng có biến động. Mà đối tượng chính là Thiếu chủ Dương Uy tiêu cục Đan Ty Tuấn, cho nên, lần này lão mới cố ý tìm tới Dương Uy tiêu cục, cũng chỉ đích danh Đan Ty Tuấn tự mình xuất tiêu. Nhưng mà, chuyện này không thể nói cho nữ nhi biết được.

(*sao Hồng Loan: trong tử vi tướng số, sao này mang ý nghĩa đẹp đẽ, khoái lạc, may mắn, tốt lành, có cưới hỏi)

Nghe xong ý tứ của cha, nhưng là, nhưng là, nàng tại sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm?!

“Được rồi, được rồi, Tiểu Tích cũng không nên tức giận. Cha làm như vậy cũng vì muốn tốt cho con a!" Tô lão gia trấn an nữ nhi. “Đừng làm cho cha lo lắng, được không?"

Tô Tích Nhân nhìn vẻ mặt lo lắng của phụ thân, nàng mềm lòng. Được rồi, được rồi, chỉ cần cha an tâm, làm tiêu vật một lần thì có làm sao!

“Dạ." Tô Tích Nhân gật đầu.

“Thật là nữ nhi ngoan của cha." Tô lão gia thương yêu vỗ nhẹ lên lưng nữ nhi, aiz, nữ nhi đáng thương từ nhỏ đã chịu tang mẹ, hy vọng lần này mệnh định nhân duyên, có thể làm cho nàng có được hạnh phúc!!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại