Ôn Nhu Mà Đối Với Em
Chương 2
Tình yêu là một thứ gì đó ngọt nào, ấm áp khiến con người ta phải say đắm.
-------------
Sáng hôm sau trời lại trong lành như hôm qua không phải là cơn mưa tấm tã.
Mạc Lâm dậy sớm làm công việc làm thêm ở một tiệm coffee.
Mẹ cậu là một y tá nên công việc ở bệnh viện rất nhiều nên việc quen tự lập từ nhỏ đã làm cho Mạc Lâm giống những người phụ nữ đảm đang.
Mỗi ngày khi đi làm thêm về cậu sẽ vào trường và học luôn. Thiên tài ngành Luật, đẹp trai, học giỏi, bao nhiêu cô gái tỏ tình theo đuổi đều làm lơ, lạnh lùng.
- "Mạc Lâm, có hoa khôi của trường đến tìm cậu kìa". Lời của người bạn cùng bàn - Khải Uy.
Mạc Lâm nhìn ra ngoài cửa, một cô gái xinh xắn, dễ thương với vẻ mặt ngại ngùng đang nhìn về phiá cậu.
Đứng trước mặt Mạc Lâm, cô gái thẹn thùng tỏ tình:
-" Mình thích cậu, Mạc Lâm. Làm người yêu mình nha".
Với câu tỏ tình như vậy, cậu đã nghe ngàn lần như luôn vẫn vô tâm trả lời:
-" Tôi không xứng để làm người yêu cậu đâu". Vẻ mặt lạnh lùng.
-" Nhưng tại sao?".
-" Tôi nói cho cậu biết, nhà tôi rất nghèo, bố mất sớm, mẹ luôn bận với công việc, tiền học tôi còn chưa trả đủ, nhà cũng chỉ là thuê..... "
Nghe tới đây, cô gái đã hiểu và khóc chạy đi mất.
Còn Mạc Lâm vẫn bình thản bước vào lớp như chưa có gì xảy ra.
Chiều lại ra xe búyt đón về như thường lệ.
Vu Hán đã theo Mạc Lâm cả một tuần rồi.
Hắn thật không hiểu nổi chính mình sao lại như vậy, là vì con người ngồi ngay trước mặt này ư?
Cảm giác này gọi là gì?
Chỉ cần nhìn Mạc Lâm chăm chú đọc sách là hắn sẵn sàng đi xe búyt, mặc dù từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đi, hắn sẵn sàng vì cậu mà dậy sớm, hoàn thành công việc sớm để ra đón xe búyt cùng cậu.
Nhưng cậu không biết điều này.
Chỉ là một sự âm thầm lặng lẽ ngày qua ngày.
-----------------
Thoáng chống đã qua một tháng, trời cũng dần chuyển lạnh.
Mạc Lâm ra đón xe búyt mà lạnh run người, áo khoác mặc mùa đông cũ kĩ không thể giữ ấm cho cậu.
Cách cậu một khoảng không xa. Một ánh mắt tràn đầy sự ấm áp cũng như yêu thương cho cậu.
Hắn đã theo cậu cả một tháng nhưng lại chưa một lần nào tiếp xúc. Nhìn thấy cậu co rúm vì lạnh hắn lại thấy thương.
Hoàn cảnh gia đình cậu hắn đã biết rất rõ từng chi tiết, mỗi ngày đều có người báo cáo mọi hành động của cậu cho hắn biết.
Còn hắn thì áo chùm đầy đủ, ấm áp vô cùng nhưng lại không cảm thấy thoải mái tí nào.
Xe búyt đến
Cậu và hắn lên xe
-" Tôi ngồi đây được không?" một giọng nói ấm áp vang lên, Vu Hán mở nụ cười thân thiện với Mạc Lâm.
Cậu chỉ đáp lại bằng cái gật đầu.
Trên suốt quãng đường chỉ có sự im lặng, im lặng và im lặng. Tuy nhiên lại có tiếng ai đó ho.
Trước khi xuống xe, hắn quay qua cậu, gỡ bỏ chiếc khăn quàng trên cổ:
-" Sinh viên không được để bị cảm lạnh, tôi cho em mượn chiếc khăn này ".
Nói rồi hắn quàng khăn vào cổ cho cậu.
Mạc Lâm- cậu vô cùng bất ngờ, đơ người nhìn hắn. Mình quen hắn ta chăng, nguyên một đống suy nghĩ ào ạt chạy ra.
-" Tôi không cần đâu, anh đeo lại cho mình đi".
-" Tôi cho phép em mượn thì em cứ mượn, tôi không cho phép em từ chối". Lời nó tỏ ra sự bá đạo của Vu Hán.
-" Nhưng tôi có quen biết anh chăng? Sao phải đối xử tốt với tôi. Vả lại nhà tôi rất nghèo....". Sự nghi hoặc của cậu dành cho hắn.
-" Tôi biết em định nói gì, em không cần biết tôi là ai chỉ cần tôi biết em là đủ rồi".
Và hắn vội vàng bước xuống xe búyt để lại cậu một mình với một đống suy nghĩ lộn xộn.
-------------
Sáng hôm sau trời lại trong lành như hôm qua không phải là cơn mưa tấm tã.
Mạc Lâm dậy sớm làm công việc làm thêm ở một tiệm coffee.
Mẹ cậu là một y tá nên công việc ở bệnh viện rất nhiều nên việc quen tự lập từ nhỏ đã làm cho Mạc Lâm giống những người phụ nữ đảm đang.
Mỗi ngày khi đi làm thêm về cậu sẽ vào trường và học luôn. Thiên tài ngành Luật, đẹp trai, học giỏi, bao nhiêu cô gái tỏ tình theo đuổi đều làm lơ, lạnh lùng.
- "Mạc Lâm, có hoa khôi của trường đến tìm cậu kìa". Lời của người bạn cùng bàn - Khải Uy.
Mạc Lâm nhìn ra ngoài cửa, một cô gái xinh xắn, dễ thương với vẻ mặt ngại ngùng đang nhìn về phiá cậu.
Đứng trước mặt Mạc Lâm, cô gái thẹn thùng tỏ tình:
-" Mình thích cậu, Mạc Lâm. Làm người yêu mình nha".
Với câu tỏ tình như vậy, cậu đã nghe ngàn lần như luôn vẫn vô tâm trả lời:
-" Tôi không xứng để làm người yêu cậu đâu". Vẻ mặt lạnh lùng.
-" Nhưng tại sao?".
-" Tôi nói cho cậu biết, nhà tôi rất nghèo, bố mất sớm, mẹ luôn bận với công việc, tiền học tôi còn chưa trả đủ, nhà cũng chỉ là thuê..... "
Nghe tới đây, cô gái đã hiểu và khóc chạy đi mất.
Còn Mạc Lâm vẫn bình thản bước vào lớp như chưa có gì xảy ra.
Chiều lại ra xe búyt đón về như thường lệ.
Vu Hán đã theo Mạc Lâm cả một tuần rồi.
Hắn thật không hiểu nổi chính mình sao lại như vậy, là vì con người ngồi ngay trước mặt này ư?
Cảm giác này gọi là gì?
Chỉ cần nhìn Mạc Lâm chăm chú đọc sách là hắn sẵn sàng đi xe búyt, mặc dù từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đi, hắn sẵn sàng vì cậu mà dậy sớm, hoàn thành công việc sớm để ra đón xe búyt cùng cậu.
Nhưng cậu không biết điều này.
Chỉ là một sự âm thầm lặng lẽ ngày qua ngày.
-----------------
Thoáng chống đã qua một tháng, trời cũng dần chuyển lạnh.
Mạc Lâm ra đón xe búyt mà lạnh run người, áo khoác mặc mùa đông cũ kĩ không thể giữ ấm cho cậu.
Cách cậu một khoảng không xa. Một ánh mắt tràn đầy sự ấm áp cũng như yêu thương cho cậu.
Hắn đã theo cậu cả một tháng nhưng lại chưa một lần nào tiếp xúc. Nhìn thấy cậu co rúm vì lạnh hắn lại thấy thương.
Hoàn cảnh gia đình cậu hắn đã biết rất rõ từng chi tiết, mỗi ngày đều có người báo cáo mọi hành động của cậu cho hắn biết.
Còn hắn thì áo chùm đầy đủ, ấm áp vô cùng nhưng lại không cảm thấy thoải mái tí nào.
Xe búyt đến
Cậu và hắn lên xe
-" Tôi ngồi đây được không?" một giọng nói ấm áp vang lên, Vu Hán mở nụ cười thân thiện với Mạc Lâm.
Cậu chỉ đáp lại bằng cái gật đầu.
Trên suốt quãng đường chỉ có sự im lặng, im lặng và im lặng. Tuy nhiên lại có tiếng ai đó ho.
Trước khi xuống xe, hắn quay qua cậu, gỡ bỏ chiếc khăn quàng trên cổ:
-" Sinh viên không được để bị cảm lạnh, tôi cho em mượn chiếc khăn này ".
Nói rồi hắn quàng khăn vào cổ cho cậu.
Mạc Lâm- cậu vô cùng bất ngờ, đơ người nhìn hắn. Mình quen hắn ta chăng, nguyên một đống suy nghĩ ào ạt chạy ra.
-" Tôi không cần đâu, anh đeo lại cho mình đi".
-" Tôi cho phép em mượn thì em cứ mượn, tôi không cho phép em từ chối". Lời nó tỏ ra sự bá đạo của Vu Hán.
-" Nhưng tôi có quen biết anh chăng? Sao phải đối xử tốt với tôi. Vả lại nhà tôi rất nghèo....". Sự nghi hoặc của cậu dành cho hắn.
-" Tôi biết em định nói gì, em không cần biết tôi là ai chỉ cần tôi biết em là đủ rồi".
Và hắn vội vàng bước xuống xe búyt để lại cậu một mình với một đống suy nghĩ lộn xộn.
Tác giả :
Hienmo110