Ôm Tài Nữ Về
Chương 7
Minh Nguyệt tiểu lâu đột nhiên biến thành địa phương đáng sợ nhất Phú Quý sơn trang, Tam thiếu tao nhã của bọn họ dường như hóa thành ác ma, không cho bất luận kẻ nào tới gần, ai cũng không ngoại lệ.
Hàng đêm đều nghe thấy tiếng khóc tê rống của hắn , oán hận trời đất, không những thế còn tự trách bản thân đã không bảo vệ được người mình yêu……
Nếu Ôn cô nương thật sự vĩnh viễn không tỉnh lại, bọn họ vạn phần khẳng định Tam thiếu cũng sẽ bỏ mạng theo nàng ,bởi tình yêu mà hắn dành cho nàng đã sâu đậm đến mức không thể sống thiếu nàng.
Gương mặt nàng tái nhợt ,lúc thì nóng như lửa, lúc lại như băng, mạch ngừng rồi đập, đập lại ngừng…… Sinh sinh tử tử, gắt gao đấu tranh, tính mạng của Ôn Nhu trở nên yếu ớt tùy thời đều có thể biến mất, Diệp Thế Đào vì thế mà ngay cả chợp mắt một chút cũng không dám, hắn biết nàng đang quyết đấu cùng tử thần, đấu thắng, sẽ sống ; nếu không , nàng sẽ chết.
Tiểu Nam không ngừng mang nước lạnh, nước ấm tiến vào, hết chậu này tới chậu khác. Tất cả đều là do nàng mà ra, cho dù Tam thiếu muốn giết nàng, nàng cũng nhất quyết ở lại hầu hạ tiểu thư qua giai đoạn khó khăn này.
“Không…… Nhất định…… Kháng…… Kháng thiên mệnh…… Không……"
“Không nghe……"
Ôn Nhu thống khổ rên rỉ, phát ra lời nói vô nghĩa kịch liệt.
Gắt gao bắt lấy gì đó trong tay, gắt gao nắm lại, đau đớn của nàng cần phải có cái để phát tiết.
Diệp Thế Đào đầy mồ hôi lạnh trên trán, tùy ý nàng nắm bàn tay mạnh đến mức tụ máu, nàng đang quanh co tại quỷ môn quan, nếu có thể, hắn tình nguyện đến thay nàng chịu đựng đau đớn.
Trong lồng ngực bỗng xuất hiện một trận đau nhức, Ôn Nhu “Phanh" một cái ngồi bắn dậy, phun ra toàn máu đen, sau đó lại ngã xuống giường.
Mồ hôi, nước mắt, máu loãng đan vào cùng một chỗ, không khí có vị huân thiên, Diệp Thế Đào mày cau lại dần dần buông ra.
Mặc kệ là cái gì giải độc cho nàng, hắn đều cảm tạ, chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Bạch Mộng Ly là đồ ôn dịch,ta không tha cho ngươi –"
Diệp Thế Đào ngạc nhiên, chậu gỗ trong tay Tiểu Nam rơi xuống đất.
Bốn con mắt kinh ngạc nhất tề nhìn thẳng người trên giường đột nhiên điên cuồng hét lên.
Bạch Mộng ly? Ôn dịch?
Quả thật với hắn , Bạch Mộng Ly chính là ôn dịch.
Sau khi rống lên một tiếng, Ôn Nhu đột nhiên an tĩnh lại, cảm giác mỏi mệt tựa như oa nhi không có sinh mệnh.
Hắn run run đưa tay bắt mạch cho nàng, rôì phun khí như trút được gánh nặng, bởi vì mạch tượng của nàng vô cùng vững vàng .
“Tam thiếu, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ xoa bóp cho tiểu thư." Tiểu Nam một lần nữa đổi chậu nước khác đem vào.
Diệp Thế Đào nhìn người Ôn Nhu đầy vết bẩn, gật gật đầu, không tình nguyện đi ra ngoài.
Nàng sống, dù có chuyện gì cũng mặc kệ, sống là tốt rồi. Có câu nam nhi hữu lệ bất khinh đạn ( Nam nhi không dễ rơi lệ ) , hiện tại hắn đã có loại xúc động muốn khóc, đành ngửa đầu kìm nén nước mắt vậy.
“Tiểu thư……" Tiểu Nam kinh hô.
“Ta tự mình làm ." Thanh âm nàng suy yếu.
Diệp Thế Đào vừa nghe thấy tiếng nàng đã bay vọt vào.
Mái tóc dài bị mồ hôi tẩm ướt dính sát hai bên sườn, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm ướt sũng bám vào thân thể , khiến toàn bộ đường cong của nàng nhìn rõ không sót,nàng cố chấp nhìn cái khăn trong tay Tiểu Nam, gắt gao tóm vạt áo, bộ dáng thề sống chết bảo vệ trong sạch.
Diệp Thế Đào nhịn không được bật cười.
“Nhu nhi, nàng nghĩ mình có khí lực làm việc này sao?"
Ôn Nhu mím môi,“Vậy chờ ta có khí lực thì nói sau."
Tiểu Nam gật đầu,“Được rồi, tiểu thư, ta đây đi xuống trước, người có muốn ăn cái gì không ?"
Phi thường phối hợp, bụng Ôn Nhu phát ra tiếng “Cô lỗ", làm nàng đương trường xấu hổ đỏ mặt, thêm tý huyết sắc cho dung nhan tái nhợt.
“Cháo thịt." Diệp Thế Đào dặn dò, sau đó ngồi vào bên giường.
“Vâng, Tam thiếu."
“Diệp lưu manh, giường đang bẩn." Ôn Nhu có chút không được tự nhiên. Nàng không dám nghĩ bộ dáng hiện tại của mình có thể đi gặp người khác, quần áo dính dính, hương vị xung quanh là lạ, nói thẳng là buồn nôn. Hơn nữa nghĩ đến một màn cuối cùng kia, trong dạ dày lại như cuộn sóng, một ngụm tanh tưởi trào lên tới cổ họng.
“Oa –"
Vẻ mặt có lỗi nhìn quần áo hắn “ Dơ bẩn.Thực xin lỗi!"
Thoải mái cười, gọn gàng cởi ngoại bào, lấy khăn lau đi uế vật khóe miệng nàng, cẩn thận săn sóc.
“Cám ơn ngươi không trách Tiểu Nam."
Diệp Thế Đào nhíu nhíu mày,“Nàng thích giọng Giang Nam của tiểu Nam."
“Ngươi biết?" Ôn Nhu kinh ngạc.
“Ta đương nhiên biết." Khi ánh mắt nàng truy đuổi người khác, ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng.
“Hắc hắc." Cười gượng hai tiếng, tựa vào gối lót đầu nghỉ tạm, cảm giác so với chạy Marathon 100 m còn mệt hơn, toàn thân xương cốt cứ như bị đại xe tải cán.
“Mệt mỏi?" Hắn đau lòng xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng.
“Diệp lưu manh, đừng có sàm sỡ ta." Ôn Nhu trừng hắn. Tuy rằng nàng hiện tại ốm yếu, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không khỏe lên.
Hắn nhún vai, mâu trung hiện lên đùa cợt ,“Sao nàng vẫn cố cách xa ta ? Sợ yêu ta sao?"
Nàng nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng,“Ta sợ bị ngươi lây bệnh cho, một thân toàn vị lưu manh." Da mặt hắn dày thật, hắn không sợ thiểm điện đánh ngất chắc.
“Vừa tỉnh lại, nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều, ngoan." Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, giọng nói tràn đầy thương tiếc.
Nàng bĩu môi, muốn nói lại thôi. Quên đi, hắn là quan tâm chính mình, tuy rằng hành động thật sự rất giống đang trấn an sủng vật, nhưng nàng quyết định đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. An tâm nhắm mắt dưỡng thần chờ Tiểu Nam đưa đồ ăn lên. Nàng thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Mắt vừa nhắm, liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu , khi Tiểu Nam đưa cháo thịt tới còn chưa kịp ăn miếng nào.
Thời tiết càng ngày càng nóng, làm cho ý niệm rời đi trong đầu Ôn Nhu lại dao động. Thời tiết xấu mà xuất môn, không biết nửa đường có bị cảm nắng, sau đó hương tiêu ngọc tổn hay không đây?
Diệp Thế Đào tươi cười đầy mặt ngồi đối diện nàng, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng chằm chằm.
Trời sinh Ôn Nhu sợ nóng nên ăn mặc rất mát mẻ,áo mỏng không tay cùng một cái quần đùi, mặc vậy ở hiện đại là vô cùng bình thường, nhưng ở cổ đại, nàng không e dè mặc như vậy trước một nam nhân, không những chứng tỏ hắn được chọn làm trượng phu của nàng, mà còn nói lên rằng nàng đang dụ hoặc hắn. Chính là, Diệp Thế Đào sẽ không tự kỷ cho rằng nàng thật sự dụ hoặc hắn đi, nàng căn bản quá nóng nên không thèm để ý , dẫn tới chuyện hắn may mắn được nhìn no con mắt thôi.
Một tay vung vẩy chiêu bài phiến của người nào đó, một tay luôn luôn chấm chấm mồ hôi, lại một lần nữa oán giận niên đại này không có điều hòa hay quạt điện.
“Diệp lưu manh, phiền toái ngươi quân tử nhắm mắt lại, đừng có chảy nước miếng với ta, ánh mắt của ngươi sẽ làm ta cảm giác bản thân như xương cốt mê người đang bị một con cẩu nhìn thèm thuồng a."
Diệp Thế Đào cười nói:“Ta không có chảy nước miếng."
Nàng liếc hắn,“Tròng mắt sắp rơi xuống rồi, nước miếng vô hình đã muốn lưu đầy đất, còn cãi."
Hắn đưa tay sờ sờ mảnh áo của nàng , lộ ra biểu tình bất khả tư nghị,“Quần áo này được coi là vô cùng mỏng, nàng cư nhiên còn nóng tới mức cả người đầy mồ hôi."
“Đương nhiên, ta ở phòng điều hòa còn toát mồ hôi, huống chi cái nơi quỷ quái này. Còn có, quần áo ở bên kia của chúng ta còn mỏng hơn thế này nhiều lắm, đột nhiên phát hiện bên kia quả thực chính là thiên đường của bọn sắc lang a!" Bất quá vật hiếm thì quý, ở hiện đại , quần áo con gái thường lộ liễu, đàn ông nhìn quen lại thấy bình thường , đôi khi còn lơ đễnh, không giống đàn ông cổ đại, vừa thấy nữ nhân lộ ra chút da chút thịt liền mãn nhãn kinh hỉ. Thối! Quả nhiên chưa nhìn quen.
“Phòng điều hòa? Cái gì vậy? Quên đi, không quan trọng, trọng điểm là, nàng thường mặc như vậy?" Diệp Thế Đào khó chịu, mày kiếm sắp nhăn thành cái nơ con bướm khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Ôn Nhu nhún nhún vai,“Ở thế giới của ta là vô cùng bình thường, còn có một số người mặc đồ trong suốt, bộ vị quan trọng mơ hồ có thể thấy được, căn bản chính là khiến cho người ta phạm tội."
Hắn trợn mắt há hốc mồm.
“Không mặc quần áo?" Hắn tưởng ý tứ nàng nói đại khái chính là như thế này.
Nàng lắc đầu,“Không phải, chính là bên trong chỉ mặc quần lót và áo lót, không những thế còn là loại siêu nhỏ nữa." Nhìn vẻ mặt hắn hồ đồ, nàng chuyển động nhãn châu, lấy giấy vẽ hình minh họa cho hắn xem.
Hắn càng thêm ngạc nhiên, sau đó ánh mắt chậm rãi dời lên ngực nàng rồi lại ngạo nghễ đi xuống phía dưới.
“Sắc lang." Ôn Nhu đỏ mặt, nắm quần áo bên người ném vào hắn.
Diệp Thế Đào ôm quần áo của nàng cười ha ha “Nếu về sau nàng ở trong phòng mặc cho ta xem cũng không tồi a!"
“Ngươi mơ đi!" Nàng cầm tách trà ném hắn.
“Sao lại mơ, ta tin tưởng ngày đó sắp tới rồi." Hắn có vô hạn chờ mong.
“Diệp lưu manh, ngươi là đại sắc phôi, trong đầu chỉ có tình sắc, bảo ngươi đừng có lên lầu, ngươi nhằm lúc ta đang tắm mà tới, sau đó vẻ mặt ý nghĩ kỳ quái ngồi vào trước mắt ta, quả thực muốn ăn đòn ……" Nàng đập vỡ thứ trong tay, sau đó cả người lao qua, vừa đấm vừa đánh hắn.
Nhìn ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mãnh liệt, nàng có chút mất tự nhiên lui về phía sau.
“Nhu nhi –" Hắn khuynh thân về phía trước, tràn ngập sắc dục nhìn nàng.
Da đầu Ôn Nhu bắt đầu run lên. Nàng thật sự không có đùa với lửa a! Nàng chỉ chạy qua đấm hắn vài cái, coi như phát tiết bất mãn của bản thân thôi, nào biết đâu lại đạp phải mìn , thật là oan ức!
“Diệp lưu manh…… Diệp lưu manh…… Ngươi đừng xằng bậy……" Xong rồi, chân nàng mềm nhũn căn bản không chạy được, bị cặp mắt sắc dục kia gắt gao đóng đinh tại chỗ.
“Nhu nhi –" Hắn gọi tên nàng .
Toàn thân nàng nổi da gà, hơn nữa còn rất không tự nhiên bắt đầu nóng bừng.
“Ta cảnh cáo ngươi, không được chạm vào ta……" Ôn Nhu hai tay mềm mại để ở phía trên lồng ngực hắn, cảm giác được nhịp đập cấp tốc từ trái tim hắn. Nàng nhất định là nóng đến mức bị cảm nắng, cho nên mới mất hết khí lực như vậy.
“Nhu nhi, ta muốn nàng……"
“Không…… Ô……" Kháng nghị chưa xong đã bị người ta cắn nuốt, hai phiến môi đỏ mọng thường xuyên phát ra nổi giận bị hắn tham lam ngấu nghiến, triền miên dây dưa.
Giãy dụa từ nặng đến nhẹ, từ nhẹ đến không có gì, nữ bạo long phun hỏa nay hóa thành mềm mại như nước xụi lơ trong lòng lãng tử đa tình.
“Tam thiếu, đại công tử tìm ngài."
Thanh âm ngọt ngào của tiểu Nam vang lên dưới lầu, gần đây nàng rất thông minh , không còn lỗ mãng xông lên trên nữa.
Thanh âm rơi vào trong tai hai người đang ý loạn tình mê, thành công khiến nhiệt tình của bọn họ biến mất.
Diệp Thế Đào ảo não, hắn cư nhiên mất đi sự cảnh giác.
Hơi quá đáng rồi đấy, ban ngày ban mặt mà hắn dám làm càn như vậy. Ôn Nhu tức giận trừng mắt khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, phấn quyền rơi xuống như mưa ( tức là chị giơ nắm tay đánh anh túi bụi), nhưng mà người này da thô thịt dày , nàng làm vậy coi như gãi ngứa cho hắn thôi.
Cười cười đón nhận lửa giận của nàng, một bên thưởng thức kiều thái nữ nhi khó gặp , hắn giương giọng nói:“Đã biết, nói lại ta sẽ đến ngay."
“Cách xa ta một chút." Cấu hắn, cấu thật mạnh, không cho cấu thì nàng sẽ không bỏ qua.
Mày kiếm nhíu lại, cúi đầu nhìn nàng nhéo thịt của mình xoay vặn , thực ác độc a!
“Nhu nhi, đau."
“Ta mới đau." Ôn Nhu quả muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Trời ạ, nàng vừa rồi thiếu chút nữa cùng tên lưu manh này trình diễn một hồi đông cung sống. Nàng không ngu ngốc cho rằng vừa rồi là nhất thời bị sắc dục làm mê hoặc, bản thân có bao nhiêu lạnh lùng , nàng là người rõ nhất , căn bản…… căn bản…… Căn bản chính là lòng của nàng phản bội lý trí mà…… Muốn khóc quá đi, nàng không cần cái thiên mệnh kia đâu!
Ôn Nhu tự kiểm điểm bản thân .
“Nhu nhi, suy nghĩ gì vậy ?" Diệp Thế Đào thân thủ vuốt ve hai má non mịn, không muốn rời khỏi thân thể mềm mại của nàng.
“Thử nghĩ xem, bộ dạng ta không phải quốc sắc thiên hương, vì sao ngươi vẫn là dục hỏa khó nhịn." Nàng thuận miệng trả lời.
“Cũng đúng, cho nên ta tuyệt đối không phải muốn dung mạo của nàng." Hắn luận sự đáp.
Ôn Nhu hung hăng cho hắn một cái đá , tức giận nói:“Ta không xinh đẹp, ngươi vừa rồi làm chi còn lao vào ?" Gì chứ , sao không nói câu dễ nghe một chút, thế này mà còn muốn chạm vào nàng? Mơ tưởng!
Diệp Thế Đào buồn cười, thổi khí bên tai nàng,“Là tại ta kìm lòng không nổi, huống hồ ở trong lòng ta nàng là đẹp nhất ."
“Buồn nôn chết mất." Ngoài miệng tuy rằng tổn hại hắn, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy ngọt ngào, rất hưởng thụ. Nữ nhân quả nhiên là loài động vật khẩu thị tâm phi.
“Chúng ta tiếp tục được không?" Hắn thâm tình nhìn nàng, bàn tay không an phận lại men xuống dưới tìm kiếm.
“Không được." Nàng trả lời chắc chắn như trảm đinh tiệt thiết( chém đinh chặt sắt).
“Vừa rồi nếu không phải Tiểu Nam quấy rầy làm mất vui, nàng đã muốn là người của ta ." Nói xong hắn không khỏi oán hận tên đại ca tìm hắn đúng vào thời điểm nóng bỏng ấy , hắn nhất định nhớ rõ khoản nợ này.
Oa a, cái này thật rõ ràng đi ! Cho dù nàng thích hắn, cũng không có khả năng để hắn ăn sạch sẽ được . Ôn Nhu giận dữ, bất chấp tất cả, tay chân cùng sử dụng đẩy hắn xuống dưới giường.
“Đồ lưu manh chết tiệt, ta mà để cho người tới gần , ta chính là con heo." Nhảy xuống giường, cầm lấy quần áo rườm rà khoác lên thân. Nàng thà rằng nóng chết, cũng tuyệt đối không để cho hắn dễ dàng sàm sỡ được.
“Nhu nhi, nàng thể chất sợ nóng, đừng miễn cưỡng bản thân như vậy." Hắn nói với giọng điệu săn sóc, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn đống quần áo, xuân sắc xinh đẹp tất cả đều bị chúng che khuất rồi .
Thật bực mình!
“Diệp đại tìm ngươi đấy, còn không mau cút đi, muốn để ta tiễn ngươi một đoạn đường sao!" Hung tợn nhìn hắn, nàng một chút cũng không để ý đá hắn xuống lầu.
Diệp Thế Đào u oán thở dài,“Nhu nhi, ta còn thích bộ dáng ý loạn tình mê vừa rồi của nàng, rất mềm mại , rất xứng đôi với cái tên của nàng……"
“Diệp lưu manh –"
Ôn Nhu nhặt nghiên mực ném tới, Diệp Thế Đào liền nghiêng người chạy trốn, tiếng cười lanh lảnh một đường truyền ra từ Minh Nguyệt tiểu lâu.
Hàng đêm đều nghe thấy tiếng khóc tê rống của hắn , oán hận trời đất, không những thế còn tự trách bản thân đã không bảo vệ được người mình yêu……
Nếu Ôn cô nương thật sự vĩnh viễn không tỉnh lại, bọn họ vạn phần khẳng định Tam thiếu cũng sẽ bỏ mạng theo nàng ,bởi tình yêu mà hắn dành cho nàng đã sâu đậm đến mức không thể sống thiếu nàng.
Gương mặt nàng tái nhợt ,lúc thì nóng như lửa, lúc lại như băng, mạch ngừng rồi đập, đập lại ngừng…… Sinh sinh tử tử, gắt gao đấu tranh, tính mạng của Ôn Nhu trở nên yếu ớt tùy thời đều có thể biến mất, Diệp Thế Đào vì thế mà ngay cả chợp mắt một chút cũng không dám, hắn biết nàng đang quyết đấu cùng tử thần, đấu thắng, sẽ sống ; nếu không , nàng sẽ chết.
Tiểu Nam không ngừng mang nước lạnh, nước ấm tiến vào, hết chậu này tới chậu khác. Tất cả đều là do nàng mà ra, cho dù Tam thiếu muốn giết nàng, nàng cũng nhất quyết ở lại hầu hạ tiểu thư qua giai đoạn khó khăn này.
“Không…… Nhất định…… Kháng…… Kháng thiên mệnh…… Không……"
“Không nghe……"
Ôn Nhu thống khổ rên rỉ, phát ra lời nói vô nghĩa kịch liệt.
Gắt gao bắt lấy gì đó trong tay, gắt gao nắm lại, đau đớn của nàng cần phải có cái để phát tiết.
Diệp Thế Đào đầy mồ hôi lạnh trên trán, tùy ý nàng nắm bàn tay mạnh đến mức tụ máu, nàng đang quanh co tại quỷ môn quan, nếu có thể, hắn tình nguyện đến thay nàng chịu đựng đau đớn.
Trong lồng ngực bỗng xuất hiện một trận đau nhức, Ôn Nhu “Phanh" một cái ngồi bắn dậy, phun ra toàn máu đen, sau đó lại ngã xuống giường.
Mồ hôi, nước mắt, máu loãng đan vào cùng một chỗ, không khí có vị huân thiên, Diệp Thế Đào mày cau lại dần dần buông ra.
Mặc kệ là cái gì giải độc cho nàng, hắn đều cảm tạ, chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Bạch Mộng Ly là đồ ôn dịch,ta không tha cho ngươi –"
Diệp Thế Đào ngạc nhiên, chậu gỗ trong tay Tiểu Nam rơi xuống đất.
Bốn con mắt kinh ngạc nhất tề nhìn thẳng người trên giường đột nhiên điên cuồng hét lên.
Bạch Mộng ly? Ôn dịch?
Quả thật với hắn , Bạch Mộng Ly chính là ôn dịch.
Sau khi rống lên một tiếng, Ôn Nhu đột nhiên an tĩnh lại, cảm giác mỏi mệt tựa như oa nhi không có sinh mệnh.
Hắn run run đưa tay bắt mạch cho nàng, rôì phun khí như trút được gánh nặng, bởi vì mạch tượng của nàng vô cùng vững vàng .
“Tam thiếu, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ xoa bóp cho tiểu thư." Tiểu Nam một lần nữa đổi chậu nước khác đem vào.
Diệp Thế Đào nhìn người Ôn Nhu đầy vết bẩn, gật gật đầu, không tình nguyện đi ra ngoài.
Nàng sống, dù có chuyện gì cũng mặc kệ, sống là tốt rồi. Có câu nam nhi hữu lệ bất khinh đạn ( Nam nhi không dễ rơi lệ ) , hiện tại hắn đã có loại xúc động muốn khóc, đành ngửa đầu kìm nén nước mắt vậy.
“Tiểu thư……" Tiểu Nam kinh hô.
“Ta tự mình làm ." Thanh âm nàng suy yếu.
Diệp Thế Đào vừa nghe thấy tiếng nàng đã bay vọt vào.
Mái tóc dài bị mồ hôi tẩm ướt dính sát hai bên sườn, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm ướt sũng bám vào thân thể , khiến toàn bộ đường cong của nàng nhìn rõ không sót,nàng cố chấp nhìn cái khăn trong tay Tiểu Nam, gắt gao tóm vạt áo, bộ dáng thề sống chết bảo vệ trong sạch.
Diệp Thế Đào nhịn không được bật cười.
“Nhu nhi, nàng nghĩ mình có khí lực làm việc này sao?"
Ôn Nhu mím môi,“Vậy chờ ta có khí lực thì nói sau."
Tiểu Nam gật đầu,“Được rồi, tiểu thư, ta đây đi xuống trước, người có muốn ăn cái gì không ?"
Phi thường phối hợp, bụng Ôn Nhu phát ra tiếng “Cô lỗ", làm nàng đương trường xấu hổ đỏ mặt, thêm tý huyết sắc cho dung nhan tái nhợt.
“Cháo thịt." Diệp Thế Đào dặn dò, sau đó ngồi vào bên giường.
“Vâng, Tam thiếu."
“Diệp lưu manh, giường đang bẩn." Ôn Nhu có chút không được tự nhiên. Nàng không dám nghĩ bộ dáng hiện tại của mình có thể đi gặp người khác, quần áo dính dính, hương vị xung quanh là lạ, nói thẳng là buồn nôn. Hơn nữa nghĩ đến một màn cuối cùng kia, trong dạ dày lại như cuộn sóng, một ngụm tanh tưởi trào lên tới cổ họng.
“Oa –"
Vẻ mặt có lỗi nhìn quần áo hắn “ Dơ bẩn.Thực xin lỗi!"
Thoải mái cười, gọn gàng cởi ngoại bào, lấy khăn lau đi uế vật khóe miệng nàng, cẩn thận săn sóc.
“Cám ơn ngươi không trách Tiểu Nam."
Diệp Thế Đào nhíu nhíu mày,“Nàng thích giọng Giang Nam của tiểu Nam."
“Ngươi biết?" Ôn Nhu kinh ngạc.
“Ta đương nhiên biết." Khi ánh mắt nàng truy đuổi người khác, ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng.
“Hắc hắc." Cười gượng hai tiếng, tựa vào gối lót đầu nghỉ tạm, cảm giác so với chạy Marathon 100 m còn mệt hơn, toàn thân xương cốt cứ như bị đại xe tải cán.
“Mệt mỏi?" Hắn đau lòng xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng.
“Diệp lưu manh, đừng có sàm sỡ ta." Ôn Nhu trừng hắn. Tuy rằng nàng hiện tại ốm yếu, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không khỏe lên.
Hắn nhún vai, mâu trung hiện lên đùa cợt ,“Sao nàng vẫn cố cách xa ta ? Sợ yêu ta sao?"
Nàng nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng,“Ta sợ bị ngươi lây bệnh cho, một thân toàn vị lưu manh." Da mặt hắn dày thật, hắn không sợ thiểm điện đánh ngất chắc.
“Vừa tỉnh lại, nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều, ngoan." Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, giọng nói tràn đầy thương tiếc.
Nàng bĩu môi, muốn nói lại thôi. Quên đi, hắn là quan tâm chính mình, tuy rằng hành động thật sự rất giống đang trấn an sủng vật, nhưng nàng quyết định đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. An tâm nhắm mắt dưỡng thần chờ Tiểu Nam đưa đồ ăn lên. Nàng thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Mắt vừa nhắm, liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu , khi Tiểu Nam đưa cháo thịt tới còn chưa kịp ăn miếng nào.
Thời tiết càng ngày càng nóng, làm cho ý niệm rời đi trong đầu Ôn Nhu lại dao động. Thời tiết xấu mà xuất môn, không biết nửa đường có bị cảm nắng, sau đó hương tiêu ngọc tổn hay không đây?
Diệp Thế Đào tươi cười đầy mặt ngồi đối diện nàng, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng chằm chằm.
Trời sinh Ôn Nhu sợ nóng nên ăn mặc rất mát mẻ,áo mỏng không tay cùng một cái quần đùi, mặc vậy ở hiện đại là vô cùng bình thường, nhưng ở cổ đại, nàng không e dè mặc như vậy trước một nam nhân, không những chứng tỏ hắn được chọn làm trượng phu của nàng, mà còn nói lên rằng nàng đang dụ hoặc hắn. Chính là, Diệp Thế Đào sẽ không tự kỷ cho rằng nàng thật sự dụ hoặc hắn đi, nàng căn bản quá nóng nên không thèm để ý , dẫn tới chuyện hắn may mắn được nhìn no con mắt thôi.
Một tay vung vẩy chiêu bài phiến của người nào đó, một tay luôn luôn chấm chấm mồ hôi, lại một lần nữa oán giận niên đại này không có điều hòa hay quạt điện.
“Diệp lưu manh, phiền toái ngươi quân tử nhắm mắt lại, đừng có chảy nước miếng với ta, ánh mắt của ngươi sẽ làm ta cảm giác bản thân như xương cốt mê người đang bị một con cẩu nhìn thèm thuồng a."
Diệp Thế Đào cười nói:“Ta không có chảy nước miếng."
Nàng liếc hắn,“Tròng mắt sắp rơi xuống rồi, nước miếng vô hình đã muốn lưu đầy đất, còn cãi."
Hắn đưa tay sờ sờ mảnh áo của nàng , lộ ra biểu tình bất khả tư nghị,“Quần áo này được coi là vô cùng mỏng, nàng cư nhiên còn nóng tới mức cả người đầy mồ hôi."
“Đương nhiên, ta ở phòng điều hòa còn toát mồ hôi, huống chi cái nơi quỷ quái này. Còn có, quần áo ở bên kia của chúng ta còn mỏng hơn thế này nhiều lắm, đột nhiên phát hiện bên kia quả thực chính là thiên đường của bọn sắc lang a!" Bất quá vật hiếm thì quý, ở hiện đại , quần áo con gái thường lộ liễu, đàn ông nhìn quen lại thấy bình thường , đôi khi còn lơ đễnh, không giống đàn ông cổ đại, vừa thấy nữ nhân lộ ra chút da chút thịt liền mãn nhãn kinh hỉ. Thối! Quả nhiên chưa nhìn quen.
“Phòng điều hòa? Cái gì vậy? Quên đi, không quan trọng, trọng điểm là, nàng thường mặc như vậy?" Diệp Thế Đào khó chịu, mày kiếm sắp nhăn thành cái nơ con bướm khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Ôn Nhu nhún nhún vai,“Ở thế giới của ta là vô cùng bình thường, còn có một số người mặc đồ trong suốt, bộ vị quan trọng mơ hồ có thể thấy được, căn bản chính là khiến cho người ta phạm tội."
Hắn trợn mắt há hốc mồm.
“Không mặc quần áo?" Hắn tưởng ý tứ nàng nói đại khái chính là như thế này.
Nàng lắc đầu,“Không phải, chính là bên trong chỉ mặc quần lót và áo lót, không những thế còn là loại siêu nhỏ nữa." Nhìn vẻ mặt hắn hồ đồ, nàng chuyển động nhãn châu, lấy giấy vẽ hình minh họa cho hắn xem.
Hắn càng thêm ngạc nhiên, sau đó ánh mắt chậm rãi dời lên ngực nàng rồi lại ngạo nghễ đi xuống phía dưới.
“Sắc lang." Ôn Nhu đỏ mặt, nắm quần áo bên người ném vào hắn.
Diệp Thế Đào ôm quần áo của nàng cười ha ha “Nếu về sau nàng ở trong phòng mặc cho ta xem cũng không tồi a!"
“Ngươi mơ đi!" Nàng cầm tách trà ném hắn.
“Sao lại mơ, ta tin tưởng ngày đó sắp tới rồi." Hắn có vô hạn chờ mong.
“Diệp lưu manh, ngươi là đại sắc phôi, trong đầu chỉ có tình sắc, bảo ngươi đừng có lên lầu, ngươi nhằm lúc ta đang tắm mà tới, sau đó vẻ mặt ý nghĩ kỳ quái ngồi vào trước mắt ta, quả thực muốn ăn đòn ……" Nàng đập vỡ thứ trong tay, sau đó cả người lao qua, vừa đấm vừa đánh hắn.
Nhìn ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mãnh liệt, nàng có chút mất tự nhiên lui về phía sau.
“Nhu nhi –" Hắn khuynh thân về phía trước, tràn ngập sắc dục nhìn nàng.
Da đầu Ôn Nhu bắt đầu run lên. Nàng thật sự không có đùa với lửa a! Nàng chỉ chạy qua đấm hắn vài cái, coi như phát tiết bất mãn của bản thân thôi, nào biết đâu lại đạp phải mìn , thật là oan ức!
“Diệp lưu manh…… Diệp lưu manh…… Ngươi đừng xằng bậy……" Xong rồi, chân nàng mềm nhũn căn bản không chạy được, bị cặp mắt sắc dục kia gắt gao đóng đinh tại chỗ.
“Nhu nhi –" Hắn gọi tên nàng .
Toàn thân nàng nổi da gà, hơn nữa còn rất không tự nhiên bắt đầu nóng bừng.
“Ta cảnh cáo ngươi, không được chạm vào ta……" Ôn Nhu hai tay mềm mại để ở phía trên lồng ngực hắn, cảm giác được nhịp đập cấp tốc từ trái tim hắn. Nàng nhất định là nóng đến mức bị cảm nắng, cho nên mới mất hết khí lực như vậy.
“Nhu nhi, ta muốn nàng……"
“Không…… Ô……" Kháng nghị chưa xong đã bị người ta cắn nuốt, hai phiến môi đỏ mọng thường xuyên phát ra nổi giận bị hắn tham lam ngấu nghiến, triền miên dây dưa.
Giãy dụa từ nặng đến nhẹ, từ nhẹ đến không có gì, nữ bạo long phun hỏa nay hóa thành mềm mại như nước xụi lơ trong lòng lãng tử đa tình.
“Tam thiếu, đại công tử tìm ngài."
Thanh âm ngọt ngào của tiểu Nam vang lên dưới lầu, gần đây nàng rất thông minh , không còn lỗ mãng xông lên trên nữa.
Thanh âm rơi vào trong tai hai người đang ý loạn tình mê, thành công khiến nhiệt tình của bọn họ biến mất.
Diệp Thế Đào ảo não, hắn cư nhiên mất đi sự cảnh giác.
Hơi quá đáng rồi đấy, ban ngày ban mặt mà hắn dám làm càn như vậy. Ôn Nhu tức giận trừng mắt khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, phấn quyền rơi xuống như mưa ( tức là chị giơ nắm tay đánh anh túi bụi), nhưng mà người này da thô thịt dày , nàng làm vậy coi như gãi ngứa cho hắn thôi.
Cười cười đón nhận lửa giận của nàng, một bên thưởng thức kiều thái nữ nhi khó gặp , hắn giương giọng nói:“Đã biết, nói lại ta sẽ đến ngay."
“Cách xa ta một chút." Cấu hắn, cấu thật mạnh, không cho cấu thì nàng sẽ không bỏ qua.
Mày kiếm nhíu lại, cúi đầu nhìn nàng nhéo thịt của mình xoay vặn , thực ác độc a!
“Nhu nhi, đau."
“Ta mới đau." Ôn Nhu quả muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Trời ạ, nàng vừa rồi thiếu chút nữa cùng tên lưu manh này trình diễn một hồi đông cung sống. Nàng không ngu ngốc cho rằng vừa rồi là nhất thời bị sắc dục làm mê hoặc, bản thân có bao nhiêu lạnh lùng , nàng là người rõ nhất , căn bản…… căn bản…… Căn bản chính là lòng của nàng phản bội lý trí mà…… Muốn khóc quá đi, nàng không cần cái thiên mệnh kia đâu!
Ôn Nhu tự kiểm điểm bản thân .
“Nhu nhi, suy nghĩ gì vậy ?" Diệp Thế Đào thân thủ vuốt ve hai má non mịn, không muốn rời khỏi thân thể mềm mại của nàng.
“Thử nghĩ xem, bộ dạng ta không phải quốc sắc thiên hương, vì sao ngươi vẫn là dục hỏa khó nhịn." Nàng thuận miệng trả lời.
“Cũng đúng, cho nên ta tuyệt đối không phải muốn dung mạo của nàng." Hắn luận sự đáp.
Ôn Nhu hung hăng cho hắn một cái đá , tức giận nói:“Ta không xinh đẹp, ngươi vừa rồi làm chi còn lao vào ?" Gì chứ , sao không nói câu dễ nghe một chút, thế này mà còn muốn chạm vào nàng? Mơ tưởng!
Diệp Thế Đào buồn cười, thổi khí bên tai nàng,“Là tại ta kìm lòng không nổi, huống hồ ở trong lòng ta nàng là đẹp nhất ."
“Buồn nôn chết mất." Ngoài miệng tuy rằng tổn hại hắn, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy ngọt ngào, rất hưởng thụ. Nữ nhân quả nhiên là loài động vật khẩu thị tâm phi.
“Chúng ta tiếp tục được không?" Hắn thâm tình nhìn nàng, bàn tay không an phận lại men xuống dưới tìm kiếm.
“Không được." Nàng trả lời chắc chắn như trảm đinh tiệt thiết( chém đinh chặt sắt).
“Vừa rồi nếu không phải Tiểu Nam quấy rầy làm mất vui, nàng đã muốn là người của ta ." Nói xong hắn không khỏi oán hận tên đại ca tìm hắn đúng vào thời điểm nóng bỏng ấy , hắn nhất định nhớ rõ khoản nợ này.
Oa a, cái này thật rõ ràng đi ! Cho dù nàng thích hắn, cũng không có khả năng để hắn ăn sạch sẽ được . Ôn Nhu giận dữ, bất chấp tất cả, tay chân cùng sử dụng đẩy hắn xuống dưới giường.
“Đồ lưu manh chết tiệt, ta mà để cho người tới gần , ta chính là con heo." Nhảy xuống giường, cầm lấy quần áo rườm rà khoác lên thân. Nàng thà rằng nóng chết, cũng tuyệt đối không để cho hắn dễ dàng sàm sỡ được.
“Nhu nhi, nàng thể chất sợ nóng, đừng miễn cưỡng bản thân như vậy." Hắn nói với giọng điệu săn sóc, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn đống quần áo, xuân sắc xinh đẹp tất cả đều bị chúng che khuất rồi .
Thật bực mình!
“Diệp đại tìm ngươi đấy, còn không mau cút đi, muốn để ta tiễn ngươi một đoạn đường sao!" Hung tợn nhìn hắn, nàng một chút cũng không để ý đá hắn xuống lầu.
Diệp Thế Đào u oán thở dài,“Nhu nhi, ta còn thích bộ dáng ý loạn tình mê vừa rồi của nàng, rất mềm mại , rất xứng đôi với cái tên của nàng……"
“Diệp lưu manh –"
Ôn Nhu nhặt nghiên mực ném tới, Diệp Thế Đào liền nghiêng người chạy trốn, tiếng cười lanh lảnh một đường truyền ra từ Minh Nguyệt tiểu lâu.
Tác giả :
Cầu Mộng