Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 18-2: Năm mươi triệu... 2
Giang Thiếu Huân mỉm cười, như đã thắng chắc cô, “Tôi sẽ nâng đỡ cô, mọi nguồn lực của Thịnh Nguyên đều sẽ tập trung cho cô, cô nên hiểu rằng, Thịnh Nguyên hiện tại không phải là Thịnh Nguyên của trước đây, không phải một Thịnh Nguyên mà ngay cả một vai diễn cũng không giữ được cho cô."
“Cho cô một phút, cô nghĩ đi."
Điều kiện mà Giang Thiếu Huân đưa ra cho cô thật sự rất lớn, bất kể là ai cũng sẽ ngay lập tức có câu trả lời, nhưng Trường Hoan chỉ cúi đầu đứng ở đó, bóng tối che khuất nửa gương mặt của cô, năm phút trôi qua mà cô vẫn không hề lên tiếng.
Sự nhẫn nại của người đàn ông thường có giới hạn.
Đặc biệt là khi anh ta dự định chinh phục một người phụ nữ.
Sự nhẫn nại của Giang Thiếu Huân lúc này đã đạt đến cực hạn.
“Thế nào, cảm thấy điều kiện tôi đưa ra vẫn chưa đủ?" Giang Thiếu Huân cười lạnh, mở tập chi phiếu viết vài nét lên trên, sau đó đẩy đến trước mặt Trường Hoan, “Mười triệu, một năm, đủ rồi chứ?"
Trường Hoan ngây người, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Huân, không nói gì.
Giang Thiếu Huân thấy cô im lặng, lại cười lạnh một tiếng, viết một tờ khác, “Hai mươi triệu, thế nào?"
Trường Hoan giật mình, cơ thể bắt đầu mất kiểm soát mà run lên.
Giang Thiếu Huân cảm nhận được sự thay đổi của Trường Hoan, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Trường Hoan, dáng người cao lớn đã hoàn toàn che lấp cơ thể bé nhỏ của cô.
Anh đột nhiên giơ tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác mịn màng ở ngón tay, ánh mắt động lòng người, đây chính là nguyên nhân khiến anh muốn dốc tiền cho cô.
Ngón tay của Giang Thiếu Huân lướt qua cánh môi không nhuộm đã đỏ của Trường Hoan, miết qua miết lại, hàm răng trắng ẩn hiện dưới bờ môi đầy đặn, cảm giác ướt át thật khiến người khác muốn nuốt trọn.
“Năm mươi triệu, đã đủ rồi chứ?"
Trường Hoan không dám tin mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng, con số này đã khiến cô kinh ngạc đến ngây người.
Năm mươi triệu, con số lớn như vậy, một con số mà cả đời cô cũng không kiếm được, nhưng người đàn ông này lại có thể, nói cho là cho, quá mức dễ dàng.
Có lẽ là ánh mắt của Trường Hoan làm anh hài lòng hoặc có lẽ là anh đã đọc được đáp án từ biểu cảm của Trường Hoan.
Giang Thiếu Huân buông tay, ném chi phiếu trước đó vào thùng rác, đặt bút viết con số năm mươi triệu lên tờ chi phiếu mới, đặt trước mặt cô.
Như đang gián tiếp hỏi cô: Năm mươi triệu, đã đủ để mua cô chưa?
Tờ chi phiếu đó như mang theo một loại ma lực, Trường Hoan nhìn chằm chằm vào nó, không tài nào rời mắt.
Năm mươi triệu có nghĩa là gì?
Có nghĩa là cô không cần phải bôn ba đã có thể mang đến cho Đâu Đâu một cuộc sống tốt nhất, có nghĩa là Thẩm Bội Nghi không cần lo lắng phải nhìn sắc mặt của người khác, có nghĩa là cô sẽ có khả năng đưa họ đi thật xa không cần phải quan tâm những chuyện thị phi ở nơi này nữa.
Đây luôn là mơ ước của Trường Hoan.
Điều này đối với cô mà nói mê hoặc biết bao?
Chỉ cần cô vươn tay, tất cả mọi thứ sẽ trở thành hiện thực, Trường Hoan từ từ giơ tay, ngón tay của cô sắp chạm vào một góc của tờ chi phiếu...
Khóe môi Giang Thiếu Huân vẽ một nụ cười châm biếm, nụ cười ấy dường như đang nói rằng, anh biết kết quả sẽ như thế này.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Trường Hoan đã thay đổi, cô cắn môi, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp dường như có một ngọn lửa, cô giật lấy tấm chi phiếu, xé thành từng mảnh vụn, ném vào người Giang Thiếu Huân!
Sắc mặt của Trường Hoan bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở đang dồn dập, từ từ nở một nụ cười lạnh, giọng nói vô cùng kiên quyết, “Anh Giang, anh nhìn nhầm người rồi, Nhiếp Trường Hoan này cho dù thế nào cũng sẽ không làm tình nhân của người khác."
Lời nói của Trường Hoan là đang khiêu khích, hành động của Trường Hoan là đang mạo phạm, nhưng cậu Giang của Thành Đô, nào dễ dàng bị người khác mạo phạm như vậy?
Thật ra sau khi Trường Hoan làm xong hành động này thì cô cũng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, mà bình tĩnh rồi thì cô khó tránh lo sợ hành động vừa rồi chọc giận Giang Thiếu Huân, ngay lúc này, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt lao về phía trước.
“Cho cô một phút, cô nghĩ đi."
Điều kiện mà Giang Thiếu Huân đưa ra cho cô thật sự rất lớn, bất kể là ai cũng sẽ ngay lập tức có câu trả lời, nhưng Trường Hoan chỉ cúi đầu đứng ở đó, bóng tối che khuất nửa gương mặt của cô, năm phút trôi qua mà cô vẫn không hề lên tiếng.
Sự nhẫn nại của người đàn ông thường có giới hạn.
Đặc biệt là khi anh ta dự định chinh phục một người phụ nữ.
Sự nhẫn nại của Giang Thiếu Huân lúc này đã đạt đến cực hạn.
“Thế nào, cảm thấy điều kiện tôi đưa ra vẫn chưa đủ?" Giang Thiếu Huân cười lạnh, mở tập chi phiếu viết vài nét lên trên, sau đó đẩy đến trước mặt Trường Hoan, “Mười triệu, một năm, đủ rồi chứ?"
Trường Hoan ngây người, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Huân, không nói gì.
Giang Thiếu Huân thấy cô im lặng, lại cười lạnh một tiếng, viết một tờ khác, “Hai mươi triệu, thế nào?"
Trường Hoan giật mình, cơ thể bắt đầu mất kiểm soát mà run lên.
Giang Thiếu Huân cảm nhận được sự thay đổi của Trường Hoan, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Trường Hoan, dáng người cao lớn đã hoàn toàn che lấp cơ thể bé nhỏ của cô.
Anh đột nhiên giơ tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác mịn màng ở ngón tay, ánh mắt động lòng người, đây chính là nguyên nhân khiến anh muốn dốc tiền cho cô.
Ngón tay của Giang Thiếu Huân lướt qua cánh môi không nhuộm đã đỏ của Trường Hoan, miết qua miết lại, hàm răng trắng ẩn hiện dưới bờ môi đầy đặn, cảm giác ướt át thật khiến người khác muốn nuốt trọn.
“Năm mươi triệu, đã đủ rồi chứ?"
Trường Hoan không dám tin mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng, con số này đã khiến cô kinh ngạc đến ngây người.
Năm mươi triệu, con số lớn như vậy, một con số mà cả đời cô cũng không kiếm được, nhưng người đàn ông này lại có thể, nói cho là cho, quá mức dễ dàng.
Có lẽ là ánh mắt của Trường Hoan làm anh hài lòng hoặc có lẽ là anh đã đọc được đáp án từ biểu cảm của Trường Hoan.
Giang Thiếu Huân buông tay, ném chi phiếu trước đó vào thùng rác, đặt bút viết con số năm mươi triệu lên tờ chi phiếu mới, đặt trước mặt cô.
Như đang gián tiếp hỏi cô: Năm mươi triệu, đã đủ để mua cô chưa?
Tờ chi phiếu đó như mang theo một loại ma lực, Trường Hoan nhìn chằm chằm vào nó, không tài nào rời mắt.
Năm mươi triệu có nghĩa là gì?
Có nghĩa là cô không cần phải bôn ba đã có thể mang đến cho Đâu Đâu một cuộc sống tốt nhất, có nghĩa là Thẩm Bội Nghi không cần lo lắng phải nhìn sắc mặt của người khác, có nghĩa là cô sẽ có khả năng đưa họ đi thật xa không cần phải quan tâm những chuyện thị phi ở nơi này nữa.
Đây luôn là mơ ước của Trường Hoan.
Điều này đối với cô mà nói mê hoặc biết bao?
Chỉ cần cô vươn tay, tất cả mọi thứ sẽ trở thành hiện thực, Trường Hoan từ từ giơ tay, ngón tay của cô sắp chạm vào một góc của tờ chi phiếu...
Khóe môi Giang Thiếu Huân vẽ một nụ cười châm biếm, nụ cười ấy dường như đang nói rằng, anh biết kết quả sẽ như thế này.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Trường Hoan đã thay đổi, cô cắn môi, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp dường như có một ngọn lửa, cô giật lấy tấm chi phiếu, xé thành từng mảnh vụn, ném vào người Giang Thiếu Huân!
Sắc mặt của Trường Hoan bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở đang dồn dập, từ từ nở một nụ cười lạnh, giọng nói vô cùng kiên quyết, “Anh Giang, anh nhìn nhầm người rồi, Nhiếp Trường Hoan này cho dù thế nào cũng sẽ không làm tình nhân của người khác."
Lời nói của Trường Hoan là đang khiêu khích, hành động của Trường Hoan là đang mạo phạm, nhưng cậu Giang của Thành Đô, nào dễ dàng bị người khác mạo phạm như vậy?
Thật ra sau khi Trường Hoan làm xong hành động này thì cô cũng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, mà bình tĩnh rồi thì cô khó tránh lo sợ hành động vừa rồi chọc giận Giang Thiếu Huân, ngay lúc này, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt lao về phía trước.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn