Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Chương 90: Chủ Tịch Của Thương Thị
*Ý ông là, chuyện của Tuyết Tuyết… có thể là do nhà họ Mâu hoặc nhà họ Mạc Nhã Liên trầm ngâm: “Ông nói vậy tôi lại nhớ đến hôm trước tôi đến Đạt Phan, đúng là có một cô gái đứng ra nói rằng mình là vợ chưa cưới của Mâu Nghiên.."
“Quả nhiên bà đã gặp cô chủ nhà họ Mạc" Thương Liên Thành cũng trở nên căng thẳng.
“Tôi… tôi đâu biết là cô chủ nhà họ Mạc.." Triệu Nhã Liên chột dạ.
“Bà… bà.." Thương Liên Thành chỉ vào Triệu Nhã Liên, suýt chút nữa bị bà ta chọc tức ngất đi.
“Nhà họ Mạc là ai? Bà nghĩ bà có thể động tới hả? Biết bao nhiêu nhà gái chịu thiệt hại trong tay Mạc Hậu rồi, sao mấy người vẫn không chịu nhớ? Nếu một mình nhà họ Du thì Thương Mẫn và Lê Chuẩn còn có thể có tự tin đến đó tranh chấp.
Nếu nhà họ Mạc xen vào chuyện làm ăn của nhà họ Thương thì bà… bà bảo tôi đi tìm ai?"
Sắc mặt Triệu Nhã Liên tái nhợt, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lòng cũng hoảng loạn.
Thương Tuyết nghe thấy lời này của Thương Liên Thành, thần sắc trong mắt cuối cùng cũng thay đổi.
Cô ta quen mất còn có một người tên Mạc Hậu… Nhưng chẳng phải Mâu Nghiên đã nói sẽ bảo vệ cô ta chu đáo sao? Sao lại để Mạc Hậu ra tay với cô ta?
Chỉ là từ khi cô ta gặp chuyện đến giờ đã năm ngày, mà năm ngày nay Mâu Nghiên chưa từng tới thăm cô ta…
Là vì anh biết những chuyện đó nên ghét cô ta phải không? Nhưng ngay từ đầu anh biết cô ta mang thai con của người khác cũng không ghét cô ta, sao lại vì chuyện này mà ghét bỏ cô ta?
Không thể không liên quan đến Thương Mẫn được, mày đừng mong chuyện này không liên quan đến mình!
“Vậy bây giờ phải làm sao?" Triệu Nhã Liên ngơ ngác: “Nhà họ Thương không thể cứ vậy sụp đổ, sức khoẻ Tuyết Tuyết không tốt, con bé còn cần tiền chữa bệnh…"
Là con gái mà không có khả năng sinh sản thì sau này làm sao lấy được chồng?
“Tôi đến cầu xin Thương Mẫn, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cô ta, xin cô ta cho ít tiền, dù cô ta không cứu được nhà họ Thương nhưng cô ta có thể cho chúng ta một số tiền chứ"
Nói xong Triệu Nhã Liên đứng lên định đi.
“Bà đứng lại cho tôi!" Thương Liên Thành quát lên.
Thương Mẫn vừa nói muốn hai mẹ con bà ta dừng lại, bây giờ bà ta lại đến làm loạn chẳng phải là ép Thương Mẫn thấy nhà họ Thương chết cũng không cứu sao?
“Ngoan ngoãn ở lại đây đi, không cần bà phải quan tâm đến chuyện của Thương Mẫn!" Thương Liên Thành hung hăng nói rồi đứng dậy: “Vẫn chê chuyện chưa đủ lớn à mà còn làm loạn, nhà họ Thương sẽ bị huỷ hoại bởi sự ngu xuẩn biết của hai mẹ con bài"
Thương Liên Thành bước nhanh ra ngoài, không muốn ở lại với người phụ nữ tự tìm chết này thêm nữa.
Thấy Thương Liên Thành đi, Triệu Nhã Liên tủi thân bật khóc, bà ta vừa lau nước mắt vừa nức nở.
“Khóc cái gì?" Thương Tuyết ngồi dậy, thời gian dài không nói nên giọng cô ta rất khàn.
“Tuyết Tuyết, con dậy rồi à?" Triệu Nhã Liên lau nước mắt, bước đến bên cạnh Thương Tuyết.
“Sự việc vẫn chưa đến bước cuối cùng" Hai mắt Thương Tuyết u ám: “Chờ con khoẻ hơn, con sẽ đến gặp Mâu Nghiên.
Con biết anh ấy sẽ không muốn thân thể này của con, nhưng dù thế nào, dù con thành ra thế nào thì anh ấy cũng có trách nhiệm.
Con sẽ đòi anh ấy một khoản tiền, đến lúc đó mẹ con ta cầm tiền rồi rời khỏi thành phố Nam"
“Rời khỏi thành phố Nam?" Triệu Nhã Liên ngạc nhiên: “Nhưng.."
“Thành phố Nam bây giờ có còn chỗ cho con không?" Thương Tuyết không cần nghĩ cũng biết người ngoài nghĩ về mình thế nào, mỗi ngày y tá đến thay thuốc cho cô ta đều thì thầm bàn tán sau lưng cô ta, chứ đừng nói những người thích hóng drama.
Đặc biệt là Thương Mẫn…
Bây giờ chắc chắn ả ta đang rất đắc ý.
“Được" Triệu Nhã Liên đồng ý: “Chúng ta rời khỏi đây, người ba vô lương tâm kia thấy con khổ sở chẳng những không quan tâm mà còn bỏ đá xuống giếng.
Chúng ta ở lại căn nhà này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa"
“Nhà họ Mâu là gia đình giàu nhất thành phố Nam, Mâu Nghiên nhổ một cọng tóc gáy cũng dày hơn chúng ta.
Con lấy tiền của cậu ta đi, mẹ cũng về nhân lúc ba con không chú ý bán nhà mới của ba con đi.
Có số tiền đó, chúng ta đi đâu cũng không cần lo cơm ăn áo mặc"
Thương Tuyết không nói gì, chỉ nằm chặt góc chăn, trong mắt hiện lên sự hận thù vô hạn.
Thương Mẫn ngồi trên xe lăn, di chuyển bánh xe, đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh Mâu Nghiên.
Lê Chuẩn và nhóm người mặc đồ đen đứng thẳng tắp, không biết Thương Mẫn muốn làm gì.
Thương Mẫn đang lo lắng.
Nhà họ Thương thực sự đang rất bấp bênh, nhưng dù Thương Liên Thành chuyển hết cổ phần cho cô thì cô cũng không có cách nào.
Dù cô có thể lừa được tiền của Mâu Nghiên nhưng cũng không yên tâm giao tiền vào tay Thương Liên Thành.
Với bản lĩnh của ông ta, dù có tiền cũng chưa chắc đã vực được nhà họ Thương dậy.
Mà cơ thể cô không thích hợp để làm kinh doanh, cô không để gia đình mình mất hết đã là tốt rồi chứ cô đâu biết cách kiếm tiền.
“Em còn định ở ngoài bao lâu nữa?" Giọng Mâu Nghiên đột nhiên vang lên trong phòng bệnh, Thương Mẫn sửng sốt, sao anh biết cô đang ở ngoài?
Thương Mẫn vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, nhưng Mâu Nghiên đã nói thế thì cô chỉ đành cắn răng đẩy xe lăn đi vào..