Ôm Đầu, Ngồi Xuống!
Chương 77: Phiên ngoại 1
Đừng xem Hàn tổng hiện tại khí chất thoát tục, mê đảo số người hai bàn tay đếm không hết, lại có một công ty lớn trong tay, là điển hình của phú mỹ trung mỹ, khiến bao nhiêu người chen nhau theo đuổi, nhưng lúc nhỏ nàng hoàn toàn không phải như vậy.
Khi đó Lưu Bạch Ngọc, Mẫn Văn, Hoan Hi, Hàn Nại xem như là cùng lớn lên ở một đại viện, ba của Hàn Nại mới vừa khởi bước kinh doanh, không có tâm tư quan tâm con nhỏ khiến hắn vui mừng là trong lúc hắn theo đuổi hình thức quản lý " giản lược", Hàn Nại vẫn như cũ mỗi lần đều cầm bài thi điểm tối đa đến cho hắn ký tên.
Ghi chép tinh tế như vậy, Hàn Thiên Đức rất vui mừng, nhưng quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, ho khan một tiếng, hắn suy nghĩ hỏi: “Tiểu Nại, học tập có mệt hay không? Không cần quá cực khổ, tương đối là được rồi."
Tiểu Hàn Nại ngẩng đầu, nhìn Hàn Thiên Đức như nhìn quái vật: “Ba, ba không bận sao?"
“A? Bận rộn a…."
“Ba không cần cùng con nói chuyện phiếm, nói nhiều không có ý nghĩa, con cũng không cách nào tiếp nhận."
“Nga, nga…. Vậy ba cho con ít tiền, con cùng Bạch Ngọc mấy người các cô ấy ăn bữa cơm chúc mừng đi, sau khi thi giữa kỳ phải thư giãn một chút."
“Không cần, Bạch Ngọc thi không được tốt. Lúc này gặp cô ấy, cô ấy sẽ tức giận."
Hàn Thiên Đức có chút hiếu kỳ: “Cô ấy thi bao nhiêu điểm."
“Một trăm điểm."
“Đây không phải là tốt vô cùng sao?"
“Tất cả các môn cộng lại."
……
Mặc dù tuổi tác không lớn, hơn nữa luôn luôn theo thói quen phụng phịu, Tiểu Hàn Nại suốt ngày không có nụ cười cũng là học phách danh xứng với thực.
Nàng là không muốn cùng Lưu Bạch Ngọc, Mẫn Văn chơi với nhau, luôn cảm thấy các nàng có chút ấu trĩ, Hoan Hi thì còn tốt, ít nhất sẽ không khiến người ta phiền. Nhưng Hoan Hi thân thể không được tốt, nhất là lúc nhỏ, luôn luôn bị bệnh, rất ít ra ngoài vì sợ gió, cho nên, Tiểu Hàn Nại vẫn một thân một mình, ít nhiều có chút cô độc.
Hàn Thiên Đức cho rằng trẻ con không thể từ nhỏ liền thoát ly quần thể, nhất là loại gia đình độc thân như Tiểu Hàn Nại, nhất định phải tiếp xúc với đám đông, hắn cũng rất thích Tiểu Bạch Ngọc, trước không đề cập tới học tập, phía sau nàng không lúc nào cũng đi theo vài đứa bé sao, từ trước đến nay đều là đầu lĩnh, hài tử như vậy sau này sẽ không kém, ít nhất bạn bè nhất định sẽ rất nhiều. Cho nên có nhiều lần dưới sự thúc giục của ba mình, Hàn Nại không tình nguyện sáp nhập vào nhóm người.
Lúc nhỏ Lưu Bạch Ngọc cùng gợi cảm căn bản không hề liên quan đến nhau, mặt tròn, tiểu hổ nha, lông mi dài, mắt to, váy hồng, trái lại rất giống một tiểu công chúa.
Tiểu Bạch Ngọc vốn dĩ cùng Mẫn Văn đang quyệt ʍôиɠ chơi thủy tinh cầu, nhưng Tiểu Hàn Nại lại giống như một đám mây âm thầm nhẹ nhàng mà đến.
Trong nháy mắt lúc nàng đến, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cảm giác cái ʍôиɠ của mình đều cứng lên.
Hai người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đến cuối cùng vẫn là Lưu Bạch Ngọc đứng lên, nhìn Hàn Nại: “Cô muốn làm gì?"
Tiểu Hàn Nại nghiêm mặt, không biểu tình gì: “Ba tôi bảo tôi hòa nhập tập thể."
Mẫn Văn lần này cũng đứng lên, ấn tượng của nàng đối với Hàn Nại cũng không kém như Lưu Bạch Ngọc, dù sao tuy rằng nàng chưa tính là học rất giỏi, nhưng cũng sẽ không giống Lưu Bạch Ngọc tệ đến khó coi như vậy: “Vậy cô muốn cùng bọn tôi chơi thủy tinh cầu sao? Chơi rất vui."
Nói xong, Tiểu Mẫn Văn hướng Tiểu Hàn Nại lắc lắc các loại thủy tinh cầu nhiều màu trong tay, Tiểu Hàn Nại lắc đầu: “Không chơi."
“Nga…." Tiểu Mẫn Văn Bị cự tuyệt có chút ảo não, Tiểu Lưu Bạch Ngọc trái lại rất vui vẻ: “Vậy cô đi chỗ khác, đừng cản trở tôi thắng."
Tiểu Hàn Nại lui về phía sau, nhưng cũng không đi, mà là đứng ở một bên tỉ mỉ quan sát.
Lưu Bạch Ngọc từ nhỏ đã xấu xa, chơi trò chơi cũng dùng các loại thủ đoạn, Tiểu Mẫn Văn trái lại trung hậu rất nhiều, căn bản không nhìn ra, hoàn toàn bằng thực lực, một lúc sau, nửa túi thủy tinh cầu của Tiểu Mẫn Văn đều thua sạch, nàng vẻ mặt cầu xin nhìn Tiểu Lưu Bạch Ngọc: “Không muốn chơi nữa."
Tiểu Bạch Ngọc liếc mắt: “Không chơi nổi sao."
Mẫn Văn hít mũi, liếc nhìn Tiểu Hàn Nại. Tiểu Hàn Nại nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Tôi chơi với cô."
“Cô có sao?" Tiểu Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn Tiểu Hàn Nại, Tiểu Hàn Nại gật đầu, đi đến bên cạnh Mẫn Văn: “Cô cho tôi mượn hai viên."
“A?" Tiểu Mẫn Văn che túi: “Tôi không có nhiều."
Tiểu Hàn Nại gật đầu: “Tôi biết, cô quá ngốc."
….
Tiểu Mẫn Văn ủy khuất hít mũi một cái, tay che càng chặt hơn. Hàn Nại liếc mắt nhìn nàng: “Keo kiệt."
…….
Đến cuối cùng, Tiểu Mẫn Văn bị khi dễ vẫn cắt thịt cho Tiểu Hàn Nại hai viên thủy tinh cầu, Lưu Bạch Ngọc là cao thủ chơi thủy tinh cầu, nàng căn bản sẽ không đem Hàn Nại để ở trong lòng, thậm chí còn phách lối lắc cổ tay: “Chỉ có hai viên cũng muốn chơi cùng tôi! Ai, lát nữa không còn thì đừng khóc nhè."
Mẫn Văn bĩu môi, nhìn về phía Hàn Nại: “Cô ấy rất lợi hại."
Hàn Nại nhìn nàng: “Thủy tinh cầu bao nhiêu tiền một viên."
Mẫn Văn ngẩn người: “Một tệ ba viên."
Tiểu Hàn Nại gật đầu, từ trong túi móc ra một tờ Mao gia gai: “Cho cô đi mua."
…..
“Cô cái này gọi là vũ nhục người khác."
Tiểu Bạch Ngọc ở một bên phẫn nộ rồi: “Lão sư nói, tiểu hài tử không thể tiêu tiền lung tung! Hơn nữa, cô cứ như vậy cho Mẫn Văn, không phải đang vũ nhục cô ấy sao? Cô biết cái gì gọi là vũ nhục sao?"
Tiểu Hàn Nại căn bản sẽ không phản ứng Lưu Bạch Ngọc, nhìn Mẫn Văn hỏi: “Tôi vũ nhục cô?"
Mẫn Văn hút nước mũi đang chảy xuống, cố sức lắc đầu, hai mắt tỏa ánh sáng: “Vũ nhục đi, cô vũ nhục thêm vài lần."
Lưu Bạch Ngọc: “….."
Tiểu Hàn Nại nở nụ cười, vuốt tóc Mẫn Văn: “Bắt đầu đi."
Hừ!
Cử chỉ này triệt để khơi dậy ý chí chiến đấu của Tiểu Bạch Ngọc, nàng xuất ra một trăm phân tinh thần, nghiêm túc muốn đánh ngã Hàn Nại.
Nửa giờ trôi qua….
Thủy tinh trong túi của Tiểu Bạch Ngọc đã sớm không còn, nàng đứng ở một bên, nhìn Tiểu Bạch Ngọc kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp khóc rồi: “Bạch Ngọc…. Cô đừng khổ sở a, tôi đây có tiền."
“Bỏ đi, tiền kia của cô chẳng phải là của Hàn Nại sao?"
Tiểu Bạch Ngọc sắp chảy nước mắt, nàng tức giận nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lắc lắc thủy tinh cầu trong túi: “Thật nặng nga, không biết là bao nhiêu viên?"
“Tôi và Bạch Ngọc mỗi người hai trăm, tổng cộng bốn trăm viên."
Tiểu Mẫn Văn là đại biểu môn số học, lúc nhắc đến tính toán liền nghiêm túc, Hàn Nại gật đầu, nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Nga, ba viên một tệ, tôi cho cô một trăm tệ, vậy tôi còn thiếu một ít, một trăm tệ đó tôi cho cô, cô đi mua đi, cô còn lời một ít. Tạm biệt, tôi phải về nhà rồi!"
“Cô không thể đi?" Lưu Bạch Ngọc kéo lấy Hàn Nại, Mẫn Văn cùng Hàn Nại đều thắng, vậy nàng tính là gì? Hàn Nại xoay người kỳ quái nhìn nàng: “Làm gì nha? Cô muốn đánh nhau sao?"
“….."
Vì để cho hài tử đức trí thể mỹ toàn diện phát triển, Hàn Thiên Đức từ nhỏ đã cho Hàn Nại học quyền đạo và chút võ thuật phòng thân, vừa nghe Hàn Nại nói như vậy, Tiểu Bạch Ngọc bật người buông tay, cắn môi đem phẫn nộ thông qua hai mắt trừng Tiểu Hàn Nại.
Tiểu Hàn Nại không để ý tới nàng, trực tiếp về nhà. Buổi tối Hàn Thiên Đức về nhà có chút không thuận lợi, từ trong sân đã nhìn thấy Tiểu Bạch Ngọc mặc váy hồng dùng tay không lau nước mắt hướng hắn cáo trạng: “Hàn thúc thúc."
Tiểu Bạch Ngọc giọng nói mềm nhũn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tèm lem, Hàn Thiên Đức vội vàng tiến lên, đem cô ôm vào trong ngực: “Đây là thế nào? Ai khi dễ tiểu công chúa của chúng ta rồi?"
Tiểu Bạch Ngọc khóc ủy khuất vô cùng, mặt bánh bao thịt vo thành một nắm: “Hàn Nại, cô ấy khi dễ con, cô ấy đoạt hết thủy tinh cầu của con rồi."
“A?" Động tác lau nước mắt cho Tiểu Bạch Ngọc của Hàn Thiên Đức dừng lại, con gái của ông ta? Làm sao có thể, sáng sớm không phải còn bảo con gái cùng các bạn cùng nhau chơi sao? Tiểu Bạch Ngọc khóc đến run rẩy: “Ân, chính là chiều hôm nay."
Nhìn Tiểu Bạch Ngọc khóc thành như vậy, Hàn Thiên Đức cũng không tiện nói cái gì, ông ta đem Tiểu Bạch Ngọc ôm vào trong ngực an ủi một phen, lại mua cho cô một xấp dầy kẹo sữa, Tiểu Bạch Ngọc lúc này mới vui vẻ nhảy nhót chạy về nhà, lúc sắp đến nhà, Tiểu Bạch Ngọc đụng phải Tiểu Mẫn Văn, vui vẻ đem chuyện cáo trạng nói cho nàng biết.
Tiểu Mẫn Văn nghe xong không nói chuyện, mím môi cúi đầu nhìn bàn chân. Tiểu Bạch Ngọc không vui: “Uy uy uy, cô không phải là bởi vì một trăm tệ liền làm phản chứ?"
Tiểu Mẫn Văn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng có chút lo lắng: “Bạch Ngọc, cô không sợ cô ấy trả thù sao?"
“Trả thù? Ai sợ cô ấy…." Kẹo trong miệng còn chưa tan, Tiểu Bạch Ngọc rõ ràng đã bắt đầu lo lắng cho ngày mai, Tiểu Mẫn Văn nhìn nàng có chút bi thương rồi: “Mẹ nói ông trời rất công bằng, chỉ có cố gắng mới có thể học giỏi. Nhưng tôi nỗ lực cách mấy cũng thi không hơn Hàn Nại. Hiện tại, cô nỗ lực chơi một năm thủy tinh cầu cũng đều để cô ấy thắng hết, xem ra mẹ gạt tôi rồi."
Tiểu Bạch Ngọc: “……"
* * * * * *
Buổi tối, Hàn Thiên Đức về đến nhà, liếc mắt một liền thấy phòng khách đặt một túi lớn thủy tinh cầu, nhìn chằm chằm túi thủy tinh cầu suy nghĩ một hồi, đi vào trong phòng của Hàn Nại.
“Tiểu Nại, con hôm nay đi ra ngoài chơi?"
Tiểu Hàn Nại để sách trong tay xuống, gật đầu: “Ân, hoàn thành nhiệm vụ."
“Nhiệm vụ gì?"
Hàn Thiên Đức nghi hoặc nhìn Hàn Nại, Tiểu Hàn Nại nhìn hắn: “Hòa nhập tập thể."
“…. Túi thủy tinh cầu đó là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hàn Nại phất tay: “Thắng."
Hàn Thiên Đức nuốt một ngụm nước bọt, nhìn gò má non nớt trắng nõn của con gái: “Thắng? Tất cả đều là thắng được sao?"
Tiểu Hàn Nại gật đầu, nhìn đồng hồ treo trêи tường hỏi: “Ba, ba không bận sao?"
“…. Nga, nga, bận rộn. Nhưng bận rộn ba cũng muốn cùng con gái bảo bối nói chuyện phiếm nga."
Hàn Thiên Đức nhất phó mười phần dáng vẻ người ba tốt, Tiểu Hàn Nại nhìn hắn chằm chằm một hồi, đôi mắt to như quả bồ đào chớp chớp. Muốn nói Hàn Thiên Đức cũng là duyệt vô số người, ánh mắt gì mà hắn chưa thấy qua, nhưng hết lần này tới lần khác dưới cái nhìn soi mói đơn thuần của con gái, hắn đầu hàng.
“Là như vậy." Hàn Thiên Đức cân nhắc từ ngữ, con gái tuy rằng mới vừa tiểu học, nhưng thông minh cũng không phải có thể tùy tiện hồ lộng.
“Buổi tối khi về nhà ba gặp Bạch Ngọc."
Tiểu Hàn Nại gật đầu, thở dài: “Cô ấy cáo trạng?"
Hàn Thiên Đức giật mình: “Làm sao con biết?"
Tiểu Hàn Nại nhún vai: “Một khóc hai nháo ba thắt cổ, con am hiểu nhất, đều là học trêи phim truyền hình."
“…. Vậy con rốt cuộc có khi dễ cô ấy hay không?"
Hàn Thiên Đức nhìn con gái nhỏ giọng hỏi, Tiểu Hàn Nại chống lại ánh mắt của ông ta, có chút thất vọng nói: “Ba, là ba bảo con dung nhập tập thể."
“… Đúng vậy, là ba nói."
Hàn Thiên Đức không hiểu sao có chút chột dạ, thế nào nói xong lời cuối cùng mao bệnh trái lại đều tập trung ở chỗ hắn?
Tiểu Hàn Nại liếc mắt nhìn ba, lắc đầu: “Ba, con rất thất vọng."
…..
Đến cuối cùng, Hàn Thiên Đức bị ghét bỏ sắp chảy nước mắt, có một đứa con gái như vậy, ông ta dễ dàng sao?
Ngày thứ hai khi đi học, cái ʍôиɠ của Tiểu Mẫn Văn giống như ngồi bàn đinh, thường xuyên quay đầu nhìn Tiểu Hàn Nại.
Tiểu Hàn Nại mới vừa đến bên cạnh nàng, nàng chính là run lên, Tiểu Hàn Nại vẫn là xụ mặt nhìn nàng: “Giao bài tập."
“…. Nga."
Tiểu Mẫn Văn thở dài nhẹ nhõm, Tiểu Hàn Nại nhìn nàng: “Gần đây tôi xem một bộ phim hoạt hình."
“Phải không?" Đối với Hàn Nại đột nhiên nhiệt tình, Tiểu Mẫn Văn có chút thụ sủng nhược kinh. Tiểu Bạch Ngọc ở bên cạnh lén nhìn hai người chột dạ cũng bu lại: “Đẹp mắt không?"
Tiểu Hàn Nại nghiêm túc gật đầu: “Đẹp."
Tiểu Hoan Hi nằm ngủ bên cạnh cũng tò mò bu lại: “Nói về cái gì?"
Tiểu Hàn Nại khó có được kiên nhẫn nói: “Ba con chuột nhỏ cùng chơi một trò chơi, con nào thua liền cho đối phương một hạt gạo. Sau đó, hai con chuột nhỏ trong đó thua hết gạo cho con chuột nhỏ kia, con chuột thắng đem gạo về nhà, chuẩn bị để sau này mọi người cùng nhau chơi tiếp. Nhưng không ngờ, một con chuột nhỏ trong hai con kia cáo trạng với con người, muốn con người về nhà thu thập con chuột thắng gạo."
Tiểu Bạch Ngọc: “….."
Tiểu Mẫn Văn: “…."
Tiểu Hoan Hi vừa nghe liền phẫn nộ rồi: “Thế nào ghê tởm như vậy, sau đó thì sao? Con chuột đi cáo trạng kia thế nào?"
Tiểu Hàn Nại nhìn thoáng qua Tiểu Bạch Ngọc, lạnh lùng nói: “Đã chết, bị con chuột nhỏ thắng gạo kia gài một cái gập chuột, đang sống sờ sờ bị kẹp chết."
“A? Thảm như vậy, vậy một con khác đâu?"
Tiểu Hoan Hi hỏi tiếp, Tiểu Hàn Nại liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn Văn đang cắn môi cắn môi: “Cũng đã chết."
“A? Chết như thế nào?"
“Bị doạ chết."
Khi đó Lưu Bạch Ngọc, Mẫn Văn, Hoan Hi, Hàn Nại xem như là cùng lớn lên ở một đại viện, ba của Hàn Nại mới vừa khởi bước kinh doanh, không có tâm tư quan tâm con nhỏ khiến hắn vui mừng là trong lúc hắn theo đuổi hình thức quản lý " giản lược", Hàn Nại vẫn như cũ mỗi lần đều cầm bài thi điểm tối đa đến cho hắn ký tên.
Ghi chép tinh tế như vậy, Hàn Thiên Đức rất vui mừng, nhưng quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, ho khan một tiếng, hắn suy nghĩ hỏi: “Tiểu Nại, học tập có mệt hay không? Không cần quá cực khổ, tương đối là được rồi."
Tiểu Hàn Nại ngẩng đầu, nhìn Hàn Thiên Đức như nhìn quái vật: “Ba, ba không bận sao?"
“A? Bận rộn a…."
“Ba không cần cùng con nói chuyện phiếm, nói nhiều không có ý nghĩa, con cũng không cách nào tiếp nhận."
“Nga, nga…. Vậy ba cho con ít tiền, con cùng Bạch Ngọc mấy người các cô ấy ăn bữa cơm chúc mừng đi, sau khi thi giữa kỳ phải thư giãn một chút."
“Không cần, Bạch Ngọc thi không được tốt. Lúc này gặp cô ấy, cô ấy sẽ tức giận."
Hàn Thiên Đức có chút hiếu kỳ: “Cô ấy thi bao nhiêu điểm."
“Một trăm điểm."
“Đây không phải là tốt vô cùng sao?"
“Tất cả các môn cộng lại."
……
Mặc dù tuổi tác không lớn, hơn nữa luôn luôn theo thói quen phụng phịu, Tiểu Hàn Nại suốt ngày không có nụ cười cũng là học phách danh xứng với thực.
Nàng là không muốn cùng Lưu Bạch Ngọc, Mẫn Văn chơi với nhau, luôn cảm thấy các nàng có chút ấu trĩ, Hoan Hi thì còn tốt, ít nhất sẽ không khiến người ta phiền. Nhưng Hoan Hi thân thể không được tốt, nhất là lúc nhỏ, luôn luôn bị bệnh, rất ít ra ngoài vì sợ gió, cho nên, Tiểu Hàn Nại vẫn một thân một mình, ít nhiều có chút cô độc.
Hàn Thiên Đức cho rằng trẻ con không thể từ nhỏ liền thoát ly quần thể, nhất là loại gia đình độc thân như Tiểu Hàn Nại, nhất định phải tiếp xúc với đám đông, hắn cũng rất thích Tiểu Bạch Ngọc, trước không đề cập tới học tập, phía sau nàng không lúc nào cũng đi theo vài đứa bé sao, từ trước đến nay đều là đầu lĩnh, hài tử như vậy sau này sẽ không kém, ít nhất bạn bè nhất định sẽ rất nhiều. Cho nên có nhiều lần dưới sự thúc giục của ba mình, Hàn Nại không tình nguyện sáp nhập vào nhóm người.
Lúc nhỏ Lưu Bạch Ngọc cùng gợi cảm căn bản không hề liên quan đến nhau, mặt tròn, tiểu hổ nha, lông mi dài, mắt to, váy hồng, trái lại rất giống một tiểu công chúa.
Tiểu Bạch Ngọc vốn dĩ cùng Mẫn Văn đang quyệt ʍôиɠ chơi thủy tinh cầu, nhưng Tiểu Hàn Nại lại giống như một đám mây âm thầm nhẹ nhàng mà đến.
Trong nháy mắt lúc nàng đến, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cảm giác cái ʍôиɠ của mình đều cứng lên.
Hai người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đến cuối cùng vẫn là Lưu Bạch Ngọc đứng lên, nhìn Hàn Nại: “Cô muốn làm gì?"
Tiểu Hàn Nại nghiêm mặt, không biểu tình gì: “Ba tôi bảo tôi hòa nhập tập thể."
Mẫn Văn lần này cũng đứng lên, ấn tượng của nàng đối với Hàn Nại cũng không kém như Lưu Bạch Ngọc, dù sao tuy rằng nàng chưa tính là học rất giỏi, nhưng cũng sẽ không giống Lưu Bạch Ngọc tệ đến khó coi như vậy: “Vậy cô muốn cùng bọn tôi chơi thủy tinh cầu sao? Chơi rất vui."
Nói xong, Tiểu Mẫn Văn hướng Tiểu Hàn Nại lắc lắc các loại thủy tinh cầu nhiều màu trong tay, Tiểu Hàn Nại lắc đầu: “Không chơi."
“Nga…." Tiểu Mẫn Văn Bị cự tuyệt có chút ảo não, Tiểu Lưu Bạch Ngọc trái lại rất vui vẻ: “Vậy cô đi chỗ khác, đừng cản trở tôi thắng."
Tiểu Hàn Nại lui về phía sau, nhưng cũng không đi, mà là đứng ở một bên tỉ mỉ quan sát.
Lưu Bạch Ngọc từ nhỏ đã xấu xa, chơi trò chơi cũng dùng các loại thủ đoạn, Tiểu Mẫn Văn trái lại trung hậu rất nhiều, căn bản không nhìn ra, hoàn toàn bằng thực lực, một lúc sau, nửa túi thủy tinh cầu của Tiểu Mẫn Văn đều thua sạch, nàng vẻ mặt cầu xin nhìn Tiểu Lưu Bạch Ngọc: “Không muốn chơi nữa."
Tiểu Bạch Ngọc liếc mắt: “Không chơi nổi sao."
Mẫn Văn hít mũi, liếc nhìn Tiểu Hàn Nại. Tiểu Hàn Nại nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Tôi chơi với cô."
“Cô có sao?" Tiểu Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn Tiểu Hàn Nại, Tiểu Hàn Nại gật đầu, đi đến bên cạnh Mẫn Văn: “Cô cho tôi mượn hai viên."
“A?" Tiểu Mẫn Văn che túi: “Tôi không có nhiều."
Tiểu Hàn Nại gật đầu: “Tôi biết, cô quá ngốc."
….
Tiểu Mẫn Văn ủy khuất hít mũi một cái, tay che càng chặt hơn. Hàn Nại liếc mắt nhìn nàng: “Keo kiệt."
…….
Đến cuối cùng, Tiểu Mẫn Văn bị khi dễ vẫn cắt thịt cho Tiểu Hàn Nại hai viên thủy tinh cầu, Lưu Bạch Ngọc là cao thủ chơi thủy tinh cầu, nàng căn bản sẽ không đem Hàn Nại để ở trong lòng, thậm chí còn phách lối lắc cổ tay: “Chỉ có hai viên cũng muốn chơi cùng tôi! Ai, lát nữa không còn thì đừng khóc nhè."
Mẫn Văn bĩu môi, nhìn về phía Hàn Nại: “Cô ấy rất lợi hại."
Hàn Nại nhìn nàng: “Thủy tinh cầu bao nhiêu tiền một viên."
Mẫn Văn ngẩn người: “Một tệ ba viên."
Tiểu Hàn Nại gật đầu, từ trong túi móc ra một tờ Mao gia gai: “Cho cô đi mua."
…..
“Cô cái này gọi là vũ nhục người khác."
Tiểu Bạch Ngọc ở một bên phẫn nộ rồi: “Lão sư nói, tiểu hài tử không thể tiêu tiền lung tung! Hơn nữa, cô cứ như vậy cho Mẫn Văn, không phải đang vũ nhục cô ấy sao? Cô biết cái gì gọi là vũ nhục sao?"
Tiểu Hàn Nại căn bản sẽ không phản ứng Lưu Bạch Ngọc, nhìn Mẫn Văn hỏi: “Tôi vũ nhục cô?"
Mẫn Văn hút nước mũi đang chảy xuống, cố sức lắc đầu, hai mắt tỏa ánh sáng: “Vũ nhục đi, cô vũ nhục thêm vài lần."
Lưu Bạch Ngọc: “….."
Tiểu Hàn Nại nở nụ cười, vuốt tóc Mẫn Văn: “Bắt đầu đi."
Hừ!
Cử chỉ này triệt để khơi dậy ý chí chiến đấu của Tiểu Bạch Ngọc, nàng xuất ra một trăm phân tinh thần, nghiêm túc muốn đánh ngã Hàn Nại.
Nửa giờ trôi qua….
Thủy tinh trong túi của Tiểu Bạch Ngọc đã sớm không còn, nàng đứng ở một bên, nhìn Tiểu Bạch Ngọc kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp khóc rồi: “Bạch Ngọc…. Cô đừng khổ sở a, tôi đây có tiền."
“Bỏ đi, tiền kia của cô chẳng phải là của Hàn Nại sao?"
Tiểu Bạch Ngọc sắp chảy nước mắt, nàng tức giận nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lắc lắc thủy tinh cầu trong túi: “Thật nặng nga, không biết là bao nhiêu viên?"
“Tôi và Bạch Ngọc mỗi người hai trăm, tổng cộng bốn trăm viên."
Tiểu Mẫn Văn là đại biểu môn số học, lúc nhắc đến tính toán liền nghiêm túc, Hàn Nại gật đầu, nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Nga, ba viên một tệ, tôi cho cô một trăm tệ, vậy tôi còn thiếu một ít, một trăm tệ đó tôi cho cô, cô đi mua đi, cô còn lời một ít. Tạm biệt, tôi phải về nhà rồi!"
“Cô không thể đi?" Lưu Bạch Ngọc kéo lấy Hàn Nại, Mẫn Văn cùng Hàn Nại đều thắng, vậy nàng tính là gì? Hàn Nại xoay người kỳ quái nhìn nàng: “Làm gì nha? Cô muốn đánh nhau sao?"
“….."
Vì để cho hài tử đức trí thể mỹ toàn diện phát triển, Hàn Thiên Đức từ nhỏ đã cho Hàn Nại học quyền đạo và chút võ thuật phòng thân, vừa nghe Hàn Nại nói như vậy, Tiểu Bạch Ngọc bật người buông tay, cắn môi đem phẫn nộ thông qua hai mắt trừng Tiểu Hàn Nại.
Tiểu Hàn Nại không để ý tới nàng, trực tiếp về nhà. Buổi tối Hàn Thiên Đức về nhà có chút không thuận lợi, từ trong sân đã nhìn thấy Tiểu Bạch Ngọc mặc váy hồng dùng tay không lau nước mắt hướng hắn cáo trạng: “Hàn thúc thúc."
Tiểu Bạch Ngọc giọng nói mềm nhũn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tèm lem, Hàn Thiên Đức vội vàng tiến lên, đem cô ôm vào trong ngực: “Đây là thế nào? Ai khi dễ tiểu công chúa của chúng ta rồi?"
Tiểu Bạch Ngọc khóc ủy khuất vô cùng, mặt bánh bao thịt vo thành một nắm: “Hàn Nại, cô ấy khi dễ con, cô ấy đoạt hết thủy tinh cầu của con rồi."
“A?" Động tác lau nước mắt cho Tiểu Bạch Ngọc của Hàn Thiên Đức dừng lại, con gái của ông ta? Làm sao có thể, sáng sớm không phải còn bảo con gái cùng các bạn cùng nhau chơi sao? Tiểu Bạch Ngọc khóc đến run rẩy: “Ân, chính là chiều hôm nay."
Nhìn Tiểu Bạch Ngọc khóc thành như vậy, Hàn Thiên Đức cũng không tiện nói cái gì, ông ta đem Tiểu Bạch Ngọc ôm vào trong ngực an ủi một phen, lại mua cho cô một xấp dầy kẹo sữa, Tiểu Bạch Ngọc lúc này mới vui vẻ nhảy nhót chạy về nhà, lúc sắp đến nhà, Tiểu Bạch Ngọc đụng phải Tiểu Mẫn Văn, vui vẻ đem chuyện cáo trạng nói cho nàng biết.
Tiểu Mẫn Văn nghe xong không nói chuyện, mím môi cúi đầu nhìn bàn chân. Tiểu Bạch Ngọc không vui: “Uy uy uy, cô không phải là bởi vì một trăm tệ liền làm phản chứ?"
Tiểu Mẫn Văn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng có chút lo lắng: “Bạch Ngọc, cô không sợ cô ấy trả thù sao?"
“Trả thù? Ai sợ cô ấy…." Kẹo trong miệng còn chưa tan, Tiểu Bạch Ngọc rõ ràng đã bắt đầu lo lắng cho ngày mai, Tiểu Mẫn Văn nhìn nàng có chút bi thương rồi: “Mẹ nói ông trời rất công bằng, chỉ có cố gắng mới có thể học giỏi. Nhưng tôi nỗ lực cách mấy cũng thi không hơn Hàn Nại. Hiện tại, cô nỗ lực chơi một năm thủy tinh cầu cũng đều để cô ấy thắng hết, xem ra mẹ gạt tôi rồi."
Tiểu Bạch Ngọc: “……"
* * * * * *
Buổi tối, Hàn Thiên Đức về đến nhà, liếc mắt một liền thấy phòng khách đặt một túi lớn thủy tinh cầu, nhìn chằm chằm túi thủy tinh cầu suy nghĩ một hồi, đi vào trong phòng của Hàn Nại.
“Tiểu Nại, con hôm nay đi ra ngoài chơi?"
Tiểu Hàn Nại để sách trong tay xuống, gật đầu: “Ân, hoàn thành nhiệm vụ."
“Nhiệm vụ gì?"
Hàn Thiên Đức nghi hoặc nhìn Hàn Nại, Tiểu Hàn Nại nhìn hắn: “Hòa nhập tập thể."
“…. Túi thủy tinh cầu đó là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hàn Nại phất tay: “Thắng."
Hàn Thiên Đức nuốt một ngụm nước bọt, nhìn gò má non nớt trắng nõn của con gái: “Thắng? Tất cả đều là thắng được sao?"
Tiểu Hàn Nại gật đầu, nhìn đồng hồ treo trêи tường hỏi: “Ba, ba không bận sao?"
“…. Nga, nga, bận rộn. Nhưng bận rộn ba cũng muốn cùng con gái bảo bối nói chuyện phiếm nga."
Hàn Thiên Đức nhất phó mười phần dáng vẻ người ba tốt, Tiểu Hàn Nại nhìn hắn chằm chằm một hồi, đôi mắt to như quả bồ đào chớp chớp. Muốn nói Hàn Thiên Đức cũng là duyệt vô số người, ánh mắt gì mà hắn chưa thấy qua, nhưng hết lần này tới lần khác dưới cái nhìn soi mói đơn thuần của con gái, hắn đầu hàng.
“Là như vậy." Hàn Thiên Đức cân nhắc từ ngữ, con gái tuy rằng mới vừa tiểu học, nhưng thông minh cũng không phải có thể tùy tiện hồ lộng.
“Buổi tối khi về nhà ba gặp Bạch Ngọc."
Tiểu Hàn Nại gật đầu, thở dài: “Cô ấy cáo trạng?"
Hàn Thiên Đức giật mình: “Làm sao con biết?"
Tiểu Hàn Nại nhún vai: “Một khóc hai nháo ba thắt cổ, con am hiểu nhất, đều là học trêи phim truyền hình."
“…. Vậy con rốt cuộc có khi dễ cô ấy hay không?"
Hàn Thiên Đức nhìn con gái nhỏ giọng hỏi, Tiểu Hàn Nại chống lại ánh mắt của ông ta, có chút thất vọng nói: “Ba, là ba bảo con dung nhập tập thể."
“… Đúng vậy, là ba nói."
Hàn Thiên Đức không hiểu sao có chút chột dạ, thế nào nói xong lời cuối cùng mao bệnh trái lại đều tập trung ở chỗ hắn?
Tiểu Hàn Nại liếc mắt nhìn ba, lắc đầu: “Ba, con rất thất vọng."
…..
Đến cuối cùng, Hàn Thiên Đức bị ghét bỏ sắp chảy nước mắt, có một đứa con gái như vậy, ông ta dễ dàng sao?
Ngày thứ hai khi đi học, cái ʍôиɠ của Tiểu Mẫn Văn giống như ngồi bàn đinh, thường xuyên quay đầu nhìn Tiểu Hàn Nại.
Tiểu Hàn Nại mới vừa đến bên cạnh nàng, nàng chính là run lên, Tiểu Hàn Nại vẫn là xụ mặt nhìn nàng: “Giao bài tập."
“…. Nga."
Tiểu Mẫn Văn thở dài nhẹ nhõm, Tiểu Hàn Nại nhìn nàng: “Gần đây tôi xem một bộ phim hoạt hình."
“Phải không?" Đối với Hàn Nại đột nhiên nhiệt tình, Tiểu Mẫn Văn có chút thụ sủng nhược kinh. Tiểu Bạch Ngọc ở bên cạnh lén nhìn hai người chột dạ cũng bu lại: “Đẹp mắt không?"
Tiểu Hàn Nại nghiêm túc gật đầu: “Đẹp."
Tiểu Hoan Hi nằm ngủ bên cạnh cũng tò mò bu lại: “Nói về cái gì?"
Tiểu Hàn Nại khó có được kiên nhẫn nói: “Ba con chuột nhỏ cùng chơi một trò chơi, con nào thua liền cho đối phương một hạt gạo. Sau đó, hai con chuột nhỏ trong đó thua hết gạo cho con chuột nhỏ kia, con chuột thắng đem gạo về nhà, chuẩn bị để sau này mọi người cùng nhau chơi tiếp. Nhưng không ngờ, một con chuột nhỏ trong hai con kia cáo trạng với con người, muốn con người về nhà thu thập con chuột thắng gạo."
Tiểu Bạch Ngọc: “….."
Tiểu Mẫn Văn: “…."
Tiểu Hoan Hi vừa nghe liền phẫn nộ rồi: “Thế nào ghê tởm như vậy, sau đó thì sao? Con chuột đi cáo trạng kia thế nào?"
Tiểu Hàn Nại nhìn thoáng qua Tiểu Bạch Ngọc, lạnh lùng nói: “Đã chết, bị con chuột nhỏ thắng gạo kia gài một cái gập chuột, đang sống sờ sờ bị kẹp chết."
“A? Thảm như vậy, vậy một con khác đâu?"
Tiểu Hoan Hi hỏi tiếp, Tiểu Hàn Nại liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn Văn đang cắn môi cắn môi: “Cũng đã chết."
“A? Chết như thế nào?"
“Bị doạ chết."
Tác giả :
Diệp Sáp