Ôm Đầu, Ngồi Xuống!
Chương 76: (Hoàn)
Bởi vì uống rượu, trong đôi mắt Hàn Nại rung động thủy quang, gò má của nàng ửng đỏ, cứ như vậy nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, cảm giác mình có chút khống chế không được rồi, cô chợt đứng dậy: “Em đi nhà vệ sinh một chút." Bước chân hỗn loạn lộ ra rung động trong lòng, tay của Nặc cảnh quan đặc trêи ngực, gương mặt ảo não. Từ sau khi cùng với Hàn Nại, Nặc cảnh quan tựa hồ phát hiện bản thân có rất nhiều biến hóa, hơn hai mươi năm trước kia cô vẫn cho rằng mình là một người thanh tâm quả ɖu͙ƈ, trong mắt một “tiểu thuần khiết" như cô, người động một chút là là động tính có xu hướng động vật, quả thực không có cách nào nhìn thẳng. Hiện tại Nặc cảnh quan đã hiểu, trước khi chưa nếm thử vĩnh viễn không có quyền lên tiếng, cô hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành loại tiểu động vật không đành lòng nhìn thẳng rồi.
Bên kia Lưu Bạch Ngọc đã uống đến bụng đều trứng lên, Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất rời khỏi, nàng ổn định tâm tình, tay vừa động làm rơi chén đũa bên cạnh, nàng vừa khom lưng muốn tìm đôi đũa, đồng thời thở nhẹ một tiếng.
“Làm sao vậy?" Nặc mụ mụ khẩn trương nhìn nàng, con gái nuôi mới vừa nuốt một đồng tiền, con dâu sẽ không lại xảy ra chuyện gì đi?
Hàn Nại ngồi xuống, thẳng lưng: “Tôi tìm được đồng tiền rồi, cư nhiên nằm trêи mặt đất." Nói xong, nàng tiếc hận nhìn Lưu Bạch Ngọc, nhất phó đau lòng nàng uổng công uống nhiều nước như vậy.
“…."
Người trong nhà đều dừng lại một hồi, Nặc mụ mụ cùng ba Nặc rõ ràng có chút xấu hổ, hai người bị tràng cảnh sương mù dày đặc này khiến cho hồ đồ, không khí này tựa hồ có chút không thích hợp a… Đến cuối cùng, vẫn là Nặc mụ mụ đi ra chủ trì đại cục, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc đỡ bụng vẻ mặt thống khổ, ho khan một tiếng: “Nếu đã tìm được rồi, thì ăn thêm chút nữa, hài tử. Ân… Con có muốn uống thuốc trợ tiêu hóa không?"
Lưu Bạch Ngọc nỗ lực khống chế được tâm tình, cắn môi chật vật nhấn mạnh từng chữ: “Mẹ, không cần…. Con đến nhà vệ sinh một lúc là được rồi."
Mới vừa nói xong câu đó, lửa giận hoàn toàn bạo phát, Lưu Bạch Ngọc trong nháy mắt đem ánh mắt phẫn nộ bắn đến chỗ Hàn Nại, Mẫn Văn cũng là gương mặt tức giận cộng thêm thất bại. Bằng vào lý giải của hai người đối với Hàn Nại, nhìn vẻ mặt chân thành “đắc ý" Của nàng, không cần nghĩ cũng biết đồng tiền này nhất định không phải nhặt được trêи mặt đất, nàng người này…. Thực sự là… Vĩnh viễn đáng ghét như vậy!
Hàn Nại mặt không đổi sắc, nàng nâng ly, hướng về phía Lưu Bạch Ngọc khẽ nâng: “Vẫn là một ngày vui, tôi cũng muốn buông bỏ quá khứ, kính tình địch của tôi, vất vả rồi."
…..
Bởi vì lời nói của Hàn Nại, khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc tái rồi, tới tới lui lui thay đổi liên tục.
Ba Nặc, Nặc mụ mụ triệt để nói không nên lời, hai người đến bây giờ mới nhìn ra, đây đều là Hàn tổng đang phát tiết đố kị trong lòng, chặc chặc, thật sự ứng với câu quân tử báo thù mười năm không muộn. Mẫn Văn vốn dĩ còn đang đỡ Lưu Bạch Ngọc nghe xong lời nói của Hàn Nại liền mím môi, hừ lạnh một tiếng, phủi tay quay về bàn tiếp tục ăn cơm. Nàng cũng là triệt triệt để để biết ngọn nguồn của việc này này, sau khi nghe không tức chết, bây giờ nghe Hàn Nại nói như vậy, trong lòng càng khó chịu, trong nháy mắt giương cờ làm phản, đứng về phía Hàn Nại.
Lưu Bạch Ngọc đúng là kẻ câm ăn hoàng liên, tình địch? Tình địch cái quỷ gì? Hàn Nại, cô có cần ác như vậy không!
“Ai, tìm được đồng tiền rồi?" Nặc cảnh quan mới rửa mặt xong từ WC đi ra, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, cô giả vờ kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc hung tợn ném một cái bạch nhãn: “Đúng vậy, tôi mới vừa đi ra ngoài!"
Hàn Nại: “….."
Mẫn Văn: “…."
Có mấy tiểu bối ở đây, bầu không khí thật là “nóng", nhất là lúc chơi vung quyền. Vừa mới bắt đầu Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn truy đuổi ép Nặc Nhất Nhất uống rượu, đến cuối cùng Hàn Nại không nhịn được, không quen nhìn các cô ấy khi dễ Nặc Nhất Nhất, trái lại biến thành Nặc cảnh quan trợn mắt hốc mồm nhìn Hàn Nại áo mũ chỉnh tề thuần thục vung quyền, đem Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn chuốc đến quỷ khóc thần hào. Nặc mụ mụ bây giờ là hoàn toàn phủ phục dưới váy Hàn Nại rồi, bà xem như là phát hiện, con dâu của bà trêи thông thiên văn dưới tường địa lý, cho đến lông gà vỏ tỏi, không có cái nào cô ấy không am hiểu, quả nhiên là nhân vật kiệt xuất cấp bậc học phách!
Cả đêm, ba Nặc và Nặc mụ mụ bị bốn tiểu bối đấu võ mồm chọc cho cười cả người run rẩy. Lúc sắp đến 12h bắn pháo hoa, ba Nặc từ trong nhà kho ôm ra một đống pháo hoa: “Đi thôi, các cô nương, ba dẫn các con đi phóng pháo hoa, có dám hay không?"
Mẫn Văn cùng Hàn Nại không nói gì, Nặc Nhất Nhất khϊế͙p͙ sợ nhìn ba: “Có loại pháo sáng dạng que không? Con cầm cái đó là được."
Lưu Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn Nặc Nhất Nhất, xông lên trước tiên: “Dám, đương nhiên dám! Con muốn xung thiên pháo, trùng thiên pháo, có không?"
Ba Nặc bị Lưu Bạch Ngọc hỏi có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, Nặc mụ mụ ở bên cạnh nhìn rất vui vẻ: “Này, ba con ông ta sợ, nói lực bắn quá lớn, làm không tốt có thể gây nổ, không dám mua."
……
Bốn tiểu bối nhìn nhau chốc lát, đều nhịn cười xuống lầu, ba Nặc ngang qua Nặc mụ mụ liếc mắt nhìn, Nặc mụ mụ nhún nhún vai theo đi xuống lầu dưới. Trước đây lễ mừng năm mới nàng không thích tham dự trò náo nhiệt này, luôn cảm thấy lớn tuổi rồi còn đi phóng pháo hoa có chút không thích hợp, nhưng năm nay bất đồng. Bởi vì bị những người tuổi trẻ này ảnh hưởng, Nặc mụ mụ cảm giác mình trẻ lại không ít, nhất là nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Nhất Nhất, tuy rằng kết cục không phải nàng mong muốn, nhưng cuối cùng vẫn đối mặt hiện thực, tảng đá lớn trong lòng cũng lập tức buông xuống. Nàng còn cố ý thay quần áo mới Hàn Nại mua cho nàng, không thể không nói ánh mắt của Hàn Nại rất đặc biệt, quần áo vừa mặc lên người khí chất liền bật người tăng vọt. Hàn Nại vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, tuy rằng không nói gì nhưng có thể từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra nàng rất hài lòng.
Bởi vì là năm thứ hai sau khi Bắc Kinh cho phép bắn pháo hoa, trêи quảng trường tiểu khu rõ ràng không nhiều người như năm trước, vài người mừng rỡ tự tại. Ba Nặc trước mang theo Lưu Bạch Ngọc đi phóng pháo, Nặc Nhất Nhất trốn ở thật xa ở trong lòng Hàn Nại nhìn lén.
Hàn Nại buồn cười nhìn em ấy: “Có cần sợ như vậy không?"
Nặc Nhất Nhất gật gật đầu, khổ sở nói: “Lúc nhỏ em từng bị pháo hoa nổ trúng chân, có bóng ma."
“Nghiêm trọng không?" Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Đương nhiên, cũng khá nghiêm trọng, còn lưu lại sẹo."
“A." Hàn Nại cười nhéo mũi Nặc Nhất Nhất: “Lại bắt đầu nói đùa, tại sao có thể có sẹo."
Lời nói dối bị vạch trần Nặc cảnh quan có chút bối rối, cô cũng không muốn ở trước mặt vợ mình đánh mất mặt mũi: “Thật sự, không tin buổi tối em cho chị xem một chút."
Trong mắt Hàn Nại mang theo mỉm cười nhìn em ấy: “Còn cần xem sao? Chỗ nào của em tôi chưa sờ qua."
“…. Chị quá đáng ghét." Nặc cảnh quan xấu hổ quẫn bách trốn trong lòng Hàn Nại, người này…. Thế nào luôn luôn khiêu khích cô, cư nhiên ban ngày ban mặt dùng đến chữ “sờ". Hàn Nại ôm chặt cô, mỉm cười nhìn phía trước.
Cách đó không xa, ba Nặc cầm cái bật lửa, thở dài: “Ai, thật đúng là già rồi, đầu óc cũng không tốt nữa, cư nhiên quên mang mồi thuốc."
Lưu Bạch Ngọc vừa nghe, cô từ trong túi móc ra bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, châm thuốc, hít một hơi rồi đưa cho ba Nặc: “Cho ba."
Ba Nặc: “….."
Nhìn Lưu Bạch Ngọc động tác thuần thục, ba Nặc nhận lấy điếu thuốc sửng sốt nửa ngày, Lưu Bạch Ngọc thoáng cái kịp phản ứng, bật người xấu hổ che miệng: “Hắc hắc ~ ~ ~ ba, xấu hổ a, ba nói xem, con thế nào tay lại không yên như vậy, tiện tay cầm bao thuốc của cảnh trưởng đến đây. Ai nha, thật là tổn hại hình tượng thục nữ của con."
Nói xong, Lưu Bạch Ngọc lui về phía sau một bước, quái đản che lỗ tai, nũng nịu nói: “Thật sợ quá."
Cũng không biết thiếu nữ nói muốn bắn xung thiên pháo là ai….
Ba Nặc nuốt một ngụm nước bọt sâu đậm liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Xoay người bắt đầu đốt pháo.
Đây pháo thật dài bắt đầu cháy, kèm theo tiếng vang, trêи mặt của mọi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn bắn pháo hoa một hồi, đến cuối cùng Lưu Bạch Ngọc vẫn là không nhịn xuống được, cầm lấy một cây pháo đi đến trước mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan vừa nhìn nàng đến đây, vội vã nhảy ra, Lưu Bạch Ngọc cười xấu xa đuổi theo cô, Mẫn Văn bất đắc dĩ lại có chút ngốc nghếch dùng hai tay vẫy pháo sáng, ba Nặc, Nặc mụ mụ cười híp mắt vây xem.
Hàn Nại đứng tại chỗ nhìn nửa ngày, nàng từ trong túi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.
Hàn Thiên Đức rất nhanh thì bắt máy: “Tiểu Nại, tân niên vui vẻ."
“Ba, tân niên vui vẻ."
Hàn Nại giơ điện thoại, ánh mắt rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất bị Lưu Bạch Ngọc đuổi theo sợ đến trong lòng sợ hãi nhảy lên, đôi môi phấn hồng hé mở, trêи mặt của nàng mang theo nụ cười hạnh phúc, nhẹ giọng nói: “Ba."
“Ân?"
Phụ tử liền tâm, cho dù không ở bên cạnh con gái, Hàn Thiên Đức vẫn như cũ có thể cảm thấy tâm tình của nàng. Khuôn mặt Hàn Nại dán điện thoại. Phát ra từ nội tâm nói: “Con rất hạnh phúc."
Kèm theo hai từ hạnh phúc, Nặc Nhất Nhất đạp ʍôиɠ Lưu Bạch Ngọc, hạnh phúc vọt vào trong lòng Hàn Nại, Hàn Nại ôm chặt lấy cô. Trêи quảng trường, trong màn hình lớn nhân dân cả nước cùng một chỗ đếm ngược những giây cuối cùng của năm, Nặc Nhất Nhất ôm thắt lưng Hàn Nại, nhìn chằm chằm đôi môi câu người của nàng, khom lưng hôn xuống.
Lúc này đây nụ hôn không giống với bất kỳ lần nào trước đây.
Bây giờ Nặc cảnh quan rốt cuộc có thể quang minh chánh đại ôm người mình yêu.
Trước sự chứng kiến của ba mẹ, cô ôm lấy nữ nhân cô yêu nhất.
Pháo hoa dàn dựng xung quanh được châm ngòi phóng lên, muôn vàn màu sắc như nở rộ trong lòng người, kèm theo tiếng thở dốc của Hàn Nại cùng hạnh phúc than nhẹ, Nặc Nhất Nhất đẩy ra khớp hàm, đầu lưỡi nho nhỏ chui vào, cùng lúc đó, trong đầu đều là hình ảnh từ lúc hai người gặp nhau, nhìn nhau, hiểu nhau, yêu nhau.
Từ lúc ban đầu mặt lạnh đối diện…
Đến trằn trọc dằn vặt trêи đường.
Rồi đến chuyện cũ quấn quýt…
Cho tới hôm nay mở rộng cửa lòng cùng vượt qua cửa ải khó khăn, hạnh phúc ôm nhau.
Hạnh phúc như vậy….
Cô lúc này rất hy vọng thời gian trôi chậm một chút, hoặc giả dừng lại ngay lúc này, cô có thể vĩnh viễn không kiêng nể gì cả lại hạnh phúc tràn đầy mà ôm lấy Hàn Nại.
Mà đối diện Mẫn Văn nhìn hai người ôm nhau cũng khẽ cong khóe môi, nàng đi đến bên cạnh Lưu Bạch Ngọc, một tay ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ đem nàng kéo gần lại mình.
“Đang nhìn cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc cười híp mắt dùng hai tay quấn lấy cổ nàng: “Chúng ta có thể hôn càng hạnh phúc hơn so với các nàng."
Vì vậy, hôn môi, ôm nhau, tuy rằng ngày mai vẫn nhấp nhô cùng không biết, nhưng có người yêu bên cạnh chính là chuyện hạnh phúc nhất trêи đời, không phải sao?
Ba Nặc cùng Nặc mụ mụ bị mấy thanh niên nhân lớn mật tuyên thệ hạnh phúc khiến cho mặt đỏ tai hồng, ba Nặc len lén liếc mắt nhìn Nặc mụ mụ, nhìn nàng hai má phiếm hồng, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không hai ta…. Cũng lãng mạn một chút?"
“Nghĩ gì thế, ông một tử lão đầu!"
“Ai u uy!"
Nặc Nhất Nhất vừa hôn môi xong liền thấy một màn kϊƈɦ thích như vậy, ôm Hàn Nại cười thành một đoàn, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng đến, người một nhà đứng chung một chỗ, xoay người ngửa đầu nhìn bầu trời, pháo hoa sáng lạn xinh đẹp, hạnh phúc vây quanh thật lâu, càng thêm nồng đậm.
— Chính Văn Hoàn —
p/s : chính văn đã hoàn, cảm ơn các nàng đã theo dõi bộ này trong suốt thời gian qua. Còn 5 chương phiên ngoại nữa là chính thức kết thúc ~ mong các nàng tiếp tục ủng hộ các dự án sau này của ta. Thân ái!
Bên kia Lưu Bạch Ngọc đã uống đến bụng đều trứng lên, Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất rời khỏi, nàng ổn định tâm tình, tay vừa động làm rơi chén đũa bên cạnh, nàng vừa khom lưng muốn tìm đôi đũa, đồng thời thở nhẹ một tiếng.
“Làm sao vậy?" Nặc mụ mụ khẩn trương nhìn nàng, con gái nuôi mới vừa nuốt một đồng tiền, con dâu sẽ không lại xảy ra chuyện gì đi?
Hàn Nại ngồi xuống, thẳng lưng: “Tôi tìm được đồng tiền rồi, cư nhiên nằm trêи mặt đất." Nói xong, nàng tiếc hận nhìn Lưu Bạch Ngọc, nhất phó đau lòng nàng uổng công uống nhiều nước như vậy.
“…."
Người trong nhà đều dừng lại một hồi, Nặc mụ mụ cùng ba Nặc rõ ràng có chút xấu hổ, hai người bị tràng cảnh sương mù dày đặc này khiến cho hồ đồ, không khí này tựa hồ có chút không thích hợp a… Đến cuối cùng, vẫn là Nặc mụ mụ đi ra chủ trì đại cục, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc đỡ bụng vẻ mặt thống khổ, ho khan một tiếng: “Nếu đã tìm được rồi, thì ăn thêm chút nữa, hài tử. Ân… Con có muốn uống thuốc trợ tiêu hóa không?"
Lưu Bạch Ngọc nỗ lực khống chế được tâm tình, cắn môi chật vật nhấn mạnh từng chữ: “Mẹ, không cần…. Con đến nhà vệ sinh một lúc là được rồi."
Mới vừa nói xong câu đó, lửa giận hoàn toàn bạo phát, Lưu Bạch Ngọc trong nháy mắt đem ánh mắt phẫn nộ bắn đến chỗ Hàn Nại, Mẫn Văn cũng là gương mặt tức giận cộng thêm thất bại. Bằng vào lý giải của hai người đối với Hàn Nại, nhìn vẻ mặt chân thành “đắc ý" Của nàng, không cần nghĩ cũng biết đồng tiền này nhất định không phải nhặt được trêи mặt đất, nàng người này…. Thực sự là… Vĩnh viễn đáng ghét như vậy!
Hàn Nại mặt không đổi sắc, nàng nâng ly, hướng về phía Lưu Bạch Ngọc khẽ nâng: “Vẫn là một ngày vui, tôi cũng muốn buông bỏ quá khứ, kính tình địch của tôi, vất vả rồi."
…..
Bởi vì lời nói của Hàn Nại, khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc tái rồi, tới tới lui lui thay đổi liên tục.
Ba Nặc, Nặc mụ mụ triệt để nói không nên lời, hai người đến bây giờ mới nhìn ra, đây đều là Hàn tổng đang phát tiết đố kị trong lòng, chặc chặc, thật sự ứng với câu quân tử báo thù mười năm không muộn. Mẫn Văn vốn dĩ còn đang đỡ Lưu Bạch Ngọc nghe xong lời nói của Hàn Nại liền mím môi, hừ lạnh một tiếng, phủi tay quay về bàn tiếp tục ăn cơm. Nàng cũng là triệt triệt để để biết ngọn nguồn của việc này này, sau khi nghe không tức chết, bây giờ nghe Hàn Nại nói như vậy, trong lòng càng khó chịu, trong nháy mắt giương cờ làm phản, đứng về phía Hàn Nại.
Lưu Bạch Ngọc đúng là kẻ câm ăn hoàng liên, tình địch? Tình địch cái quỷ gì? Hàn Nại, cô có cần ác như vậy không!
“Ai, tìm được đồng tiền rồi?" Nặc cảnh quan mới rửa mặt xong từ WC đi ra, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, cô giả vờ kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc hung tợn ném một cái bạch nhãn: “Đúng vậy, tôi mới vừa đi ra ngoài!"
Hàn Nại: “….."
Mẫn Văn: “…."
Có mấy tiểu bối ở đây, bầu không khí thật là “nóng", nhất là lúc chơi vung quyền. Vừa mới bắt đầu Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn truy đuổi ép Nặc Nhất Nhất uống rượu, đến cuối cùng Hàn Nại không nhịn được, không quen nhìn các cô ấy khi dễ Nặc Nhất Nhất, trái lại biến thành Nặc cảnh quan trợn mắt hốc mồm nhìn Hàn Nại áo mũ chỉnh tề thuần thục vung quyền, đem Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn chuốc đến quỷ khóc thần hào. Nặc mụ mụ bây giờ là hoàn toàn phủ phục dưới váy Hàn Nại rồi, bà xem như là phát hiện, con dâu của bà trêи thông thiên văn dưới tường địa lý, cho đến lông gà vỏ tỏi, không có cái nào cô ấy không am hiểu, quả nhiên là nhân vật kiệt xuất cấp bậc học phách!
Cả đêm, ba Nặc và Nặc mụ mụ bị bốn tiểu bối đấu võ mồm chọc cho cười cả người run rẩy. Lúc sắp đến 12h bắn pháo hoa, ba Nặc từ trong nhà kho ôm ra một đống pháo hoa: “Đi thôi, các cô nương, ba dẫn các con đi phóng pháo hoa, có dám hay không?"
Mẫn Văn cùng Hàn Nại không nói gì, Nặc Nhất Nhất khϊế͙p͙ sợ nhìn ba: “Có loại pháo sáng dạng que không? Con cầm cái đó là được."
Lưu Bạch Ngọc khinh bỉ nhìn Nặc Nhất Nhất, xông lên trước tiên: “Dám, đương nhiên dám! Con muốn xung thiên pháo, trùng thiên pháo, có không?"
Ba Nặc bị Lưu Bạch Ngọc hỏi có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, Nặc mụ mụ ở bên cạnh nhìn rất vui vẻ: “Này, ba con ông ta sợ, nói lực bắn quá lớn, làm không tốt có thể gây nổ, không dám mua."
……
Bốn tiểu bối nhìn nhau chốc lát, đều nhịn cười xuống lầu, ba Nặc ngang qua Nặc mụ mụ liếc mắt nhìn, Nặc mụ mụ nhún nhún vai theo đi xuống lầu dưới. Trước đây lễ mừng năm mới nàng không thích tham dự trò náo nhiệt này, luôn cảm thấy lớn tuổi rồi còn đi phóng pháo hoa có chút không thích hợp, nhưng năm nay bất đồng. Bởi vì bị những người tuổi trẻ này ảnh hưởng, Nặc mụ mụ cảm giác mình trẻ lại không ít, nhất là nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Nhất Nhất, tuy rằng kết cục không phải nàng mong muốn, nhưng cuối cùng vẫn đối mặt hiện thực, tảng đá lớn trong lòng cũng lập tức buông xuống. Nàng còn cố ý thay quần áo mới Hàn Nại mua cho nàng, không thể không nói ánh mắt của Hàn Nại rất đặc biệt, quần áo vừa mặc lên người khí chất liền bật người tăng vọt. Hàn Nại vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, tuy rằng không nói gì nhưng có thể từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra nàng rất hài lòng.
Bởi vì là năm thứ hai sau khi Bắc Kinh cho phép bắn pháo hoa, trêи quảng trường tiểu khu rõ ràng không nhiều người như năm trước, vài người mừng rỡ tự tại. Ba Nặc trước mang theo Lưu Bạch Ngọc đi phóng pháo, Nặc Nhất Nhất trốn ở thật xa ở trong lòng Hàn Nại nhìn lén.
Hàn Nại buồn cười nhìn em ấy: “Có cần sợ như vậy không?"
Nặc Nhất Nhất gật gật đầu, khổ sở nói: “Lúc nhỏ em từng bị pháo hoa nổ trúng chân, có bóng ma."
“Nghiêm trọng không?" Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Đương nhiên, cũng khá nghiêm trọng, còn lưu lại sẹo."
“A." Hàn Nại cười nhéo mũi Nặc Nhất Nhất: “Lại bắt đầu nói đùa, tại sao có thể có sẹo."
Lời nói dối bị vạch trần Nặc cảnh quan có chút bối rối, cô cũng không muốn ở trước mặt vợ mình đánh mất mặt mũi: “Thật sự, không tin buổi tối em cho chị xem một chút."
Trong mắt Hàn Nại mang theo mỉm cười nhìn em ấy: “Còn cần xem sao? Chỗ nào của em tôi chưa sờ qua."
“…. Chị quá đáng ghét." Nặc cảnh quan xấu hổ quẫn bách trốn trong lòng Hàn Nại, người này…. Thế nào luôn luôn khiêu khích cô, cư nhiên ban ngày ban mặt dùng đến chữ “sờ". Hàn Nại ôm chặt cô, mỉm cười nhìn phía trước.
Cách đó không xa, ba Nặc cầm cái bật lửa, thở dài: “Ai, thật đúng là già rồi, đầu óc cũng không tốt nữa, cư nhiên quên mang mồi thuốc."
Lưu Bạch Ngọc vừa nghe, cô từ trong túi móc ra bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, châm thuốc, hít một hơi rồi đưa cho ba Nặc: “Cho ba."
Ba Nặc: “….."
Nhìn Lưu Bạch Ngọc động tác thuần thục, ba Nặc nhận lấy điếu thuốc sửng sốt nửa ngày, Lưu Bạch Ngọc thoáng cái kịp phản ứng, bật người xấu hổ che miệng: “Hắc hắc ~ ~ ~ ba, xấu hổ a, ba nói xem, con thế nào tay lại không yên như vậy, tiện tay cầm bao thuốc của cảnh trưởng đến đây. Ai nha, thật là tổn hại hình tượng thục nữ của con."
Nói xong, Lưu Bạch Ngọc lui về phía sau một bước, quái đản che lỗ tai, nũng nịu nói: “Thật sợ quá."
Cũng không biết thiếu nữ nói muốn bắn xung thiên pháo là ai….
Ba Nặc nuốt một ngụm nước bọt sâu đậm liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Xoay người bắt đầu đốt pháo.
Đây pháo thật dài bắt đầu cháy, kèm theo tiếng vang, trêи mặt của mọi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn bắn pháo hoa một hồi, đến cuối cùng Lưu Bạch Ngọc vẫn là không nhịn xuống được, cầm lấy một cây pháo đi đến trước mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan vừa nhìn nàng đến đây, vội vã nhảy ra, Lưu Bạch Ngọc cười xấu xa đuổi theo cô, Mẫn Văn bất đắc dĩ lại có chút ngốc nghếch dùng hai tay vẫy pháo sáng, ba Nặc, Nặc mụ mụ cười híp mắt vây xem.
Hàn Nại đứng tại chỗ nhìn nửa ngày, nàng từ trong túi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.
Hàn Thiên Đức rất nhanh thì bắt máy: “Tiểu Nại, tân niên vui vẻ."
“Ba, tân niên vui vẻ."
Hàn Nại giơ điện thoại, ánh mắt rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất bị Lưu Bạch Ngọc đuổi theo sợ đến trong lòng sợ hãi nhảy lên, đôi môi phấn hồng hé mở, trêи mặt của nàng mang theo nụ cười hạnh phúc, nhẹ giọng nói: “Ba."
“Ân?"
Phụ tử liền tâm, cho dù không ở bên cạnh con gái, Hàn Thiên Đức vẫn như cũ có thể cảm thấy tâm tình của nàng. Khuôn mặt Hàn Nại dán điện thoại. Phát ra từ nội tâm nói: “Con rất hạnh phúc."
Kèm theo hai từ hạnh phúc, Nặc Nhất Nhất đạp ʍôиɠ Lưu Bạch Ngọc, hạnh phúc vọt vào trong lòng Hàn Nại, Hàn Nại ôm chặt lấy cô. Trêи quảng trường, trong màn hình lớn nhân dân cả nước cùng một chỗ đếm ngược những giây cuối cùng của năm, Nặc Nhất Nhất ôm thắt lưng Hàn Nại, nhìn chằm chằm đôi môi câu người của nàng, khom lưng hôn xuống.
Lúc này đây nụ hôn không giống với bất kỳ lần nào trước đây.
Bây giờ Nặc cảnh quan rốt cuộc có thể quang minh chánh đại ôm người mình yêu.
Trước sự chứng kiến của ba mẹ, cô ôm lấy nữ nhân cô yêu nhất.
Pháo hoa dàn dựng xung quanh được châm ngòi phóng lên, muôn vàn màu sắc như nở rộ trong lòng người, kèm theo tiếng thở dốc của Hàn Nại cùng hạnh phúc than nhẹ, Nặc Nhất Nhất đẩy ra khớp hàm, đầu lưỡi nho nhỏ chui vào, cùng lúc đó, trong đầu đều là hình ảnh từ lúc hai người gặp nhau, nhìn nhau, hiểu nhau, yêu nhau.
Từ lúc ban đầu mặt lạnh đối diện…
Đến trằn trọc dằn vặt trêи đường.
Rồi đến chuyện cũ quấn quýt…
Cho tới hôm nay mở rộng cửa lòng cùng vượt qua cửa ải khó khăn, hạnh phúc ôm nhau.
Hạnh phúc như vậy….
Cô lúc này rất hy vọng thời gian trôi chậm một chút, hoặc giả dừng lại ngay lúc này, cô có thể vĩnh viễn không kiêng nể gì cả lại hạnh phúc tràn đầy mà ôm lấy Hàn Nại.
Mà đối diện Mẫn Văn nhìn hai người ôm nhau cũng khẽ cong khóe môi, nàng đi đến bên cạnh Lưu Bạch Ngọc, một tay ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ đem nàng kéo gần lại mình.
“Đang nhìn cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc cười híp mắt dùng hai tay quấn lấy cổ nàng: “Chúng ta có thể hôn càng hạnh phúc hơn so với các nàng."
Vì vậy, hôn môi, ôm nhau, tuy rằng ngày mai vẫn nhấp nhô cùng không biết, nhưng có người yêu bên cạnh chính là chuyện hạnh phúc nhất trêи đời, không phải sao?
Ba Nặc cùng Nặc mụ mụ bị mấy thanh niên nhân lớn mật tuyên thệ hạnh phúc khiến cho mặt đỏ tai hồng, ba Nặc len lén liếc mắt nhìn Nặc mụ mụ, nhìn nàng hai má phiếm hồng, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không hai ta…. Cũng lãng mạn một chút?"
“Nghĩ gì thế, ông một tử lão đầu!"
“Ai u uy!"
Nặc Nhất Nhất vừa hôn môi xong liền thấy một màn kϊƈɦ thích như vậy, ôm Hàn Nại cười thành một đoàn, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng đến, người một nhà đứng chung một chỗ, xoay người ngửa đầu nhìn bầu trời, pháo hoa sáng lạn xinh đẹp, hạnh phúc vây quanh thật lâu, càng thêm nồng đậm.
— Chính Văn Hoàn —
p/s : chính văn đã hoàn, cảm ơn các nàng đã theo dõi bộ này trong suốt thời gian qua. Còn 5 chương phiên ngoại nữa là chính thức kết thúc ~ mong các nàng tiếp tục ủng hộ các dự án sau này của ta. Thân ái!
Tác giả :
Diệp Sáp