Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 60

Hàn Nại khoanh tay nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn chằm chằm hồi lâu, thẳng đến Nặc Nhất Nhất tâm lý sợ hãi, nàng mới gật đầu: “Đồng ý cho em đổi ký túc xá."

Nặc Nhất Nhất: “….."

Lưu Bạch Ngọc nhìn Hàn Nại cười gượng: “Sức mạnh của tình yêu quả thực không thể đánh giá thấp, cô bây giờ năng lực nói đùa càng ngày càng mạnh."

Hàn Nại nhìn nàng: “Ân, cảm giác này cô đã rất lâu không cảm nhận được?" Trong thanh âm có chút ít thương hại cùng thở dài, nói đến Lưu Bạch Ngọc tức giận trừng mắt.

Nặc cảnh quan ở bên cạnh quan chiến cũng không dám khoanh tay đứng nhìn nữa, cô liền vội vàng tiến lên kéo Lưu Bạch Ngọc đang cắn răng nghiến lợi: “Bạch Bạch, chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong thì lái xe quay về sở a, em mua rất nhiều thứ cho bọn hắn, còn có vòng tay bồ đề sư phụ thích, được rồi, chị ngày đó không phải nhìn trúng túi xách gì đó sao, em mua cho chị, chị xem một chút a!"

Lực chú ý của Lưu Bạch Ngọc rất nhanh thì bị Nặc cảnh quan thành công hấp dẫn, Hàn tổng vẫn khoanh tay, đứng tại chỗ cười lắc đầu. Xem ra, nàng thật đúng là cần phải cùng Nặc cảnh quan đàm luận một chút về vấn đề hài hòa của tình bạn và tình yêu.

Có Lưu Bạch Ngọc, đường về quả nhiên trở nên rất khác biệt.

Mới vừa lên xe, Lưu Bạch Ngọc liền đùa giỡn A Khôn: “Ai nha, Khôn ca ca, mấy ngày không gặp, ngươi lại béo ra rồi, dễ chọc người thích, thế nào, gần đây có gặp vận đào hoa không?"

Tính hướng của A Khôn trêи căn bản là công khai, hắn đối với người khác ngược lại cũng có thể thản nhiên đàm luận nhưng đối với Lưu Bạch Ngọc vẫn còn có chút thẹn thùng.

Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô, biết cô hiếu kỳ: “Mối tình đầu thầm mến A Khôn là Bạch Ngọc."

“A?"

Nặc cảnh quan có chút kinh ngạc, A Khôn không phải thích nam nhân sao? Thế nào mối tình đầu biến thành Lưu Bạch Ngọc rồi? Trái lại Lưu Bạch Ngọc cười to, mà A Khôn là có chút co quắp, xấu hổ nhìn Lưu Bạch Ngọc.

Lưu Bạch Ngọc từ ghế phụ quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, cảm thán: “Ai, không có biện pháp, tỷ cái này gọi là thiên sinh lệ chất, nam nữ ăn thông, tôi phong thái khiến vạn người mê đảo, tôi phong vận không người nào có thể ngăn cản."

“Đừng làm em ghê tởm được không?"

Tuy rằng bị ghê tởm thành quen, nhưng Nặc cảnh quan vẫn còn có chút không thể chấp nhận sự tự tin vô địch vũ trụ của Lưu cảnh quan, trái lại Hàn tổng khó có được lạnh nhạt vì Nặc Nhất Nhất giải thích: “Bạch Ngọc lúc còn trẻ là tóc ngắn, rất nam tính."

“Tóc ngắn?" Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, cái Taobao này còn để tóc ngắn? Lưu Bạch Ngọc oán hận nhìn Hàn Nại: “Hàn tổng, cô đố kị thì cứ nói thẳng, dùng chiêu này đâm thọt tôi sao? Tôi tóc ngắn thì thế nào? Tôi đây gọi là có thể âm cũng có thể dương, còn có, cái gì gọi là tôi lúc còn trẻ, tôi hiện tại cũng mạo mỹ như mười tám tuổi, được không?"

Hàn Nại thở dài bất đắc dĩ: “Người luôn luôn sẽ có ảo tưởng không thực tế."

Nặc cảnh quan ở một bên cười trộm, ít nhiều có hiềm nghi chế giễu, kỳ thực ở sâu trong nội tâm cô là phi thường hài lòng hả giận, ngày thường cô cùng Lưu Bạch Ngọc cãi nhau phần nhiều là lấy bị thua chật vật làm kết cục, mà hiện nay có nữ nhân nhà mình đứng ra, bật người đem Lưu Bạch Ngọc giết máu chảy thành sông, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đuối lý của nàng, thật đúng là có một loại cảm giác đại kɧօáϊ nhân tâm.

Lưu Bạch Ngọc nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Em ở bên cạnh lộ một cái răng cười trộm cái gì? Thế nào, trải qua chuyện đêm qua đã hiểu rõ rồi? Cơ Tâm Ngạn phi lễ em không phải chỉ có ngày hôm qua?"

Nặc cảnh quan thân thể cứng đờ quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn tổng tuy rằng không phát biểu bình luận gì, nhưng ánh mắt cùng lúc dừng trêи người Nặc Nhất Nhất, nàng khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Trong nháy mắt, áp lực vô hình như núi lớn đè ép đến đây, Nặc cảnh quan dùng sức kêu oan liếc mắt nhìn vô địch hãm hại bạn bè Lưu Bạch Ngọc, giải thích: “Đó chính là một chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải chị cố ý giở trò thì cũng không đến mức."

“Ngoài ý muốn?" Lưu Bạch Ngọc vừa nghe liền nở nụ cười: “Nặc cảnh quan, nhân sinh của em thật đúng là tràn đầy ngoài ý muốn, mỗi ngày đều sẽ gặp phải ngoài ý muốn trong sở còn không nói, chạy tám trăm mét cũng cản không nổi một lần giao lưu kinh nghiệm lần thứ hai tăng thêm một khoản huy hoàng cho nhân sinh tràn đấy ngoài ý muốn của em, sách sách sách, ngoài ý muốn này thật đa dạng đủ loại, thật là làm cho người ta cảm khái."

Nặc cảnh quan hướng Lưu Bạch Ngọc nhe răng, cô vội vã nhìn Hàn Nại, ngoài dự liệu, Hàn tổng trái lại không có biểu hiện gì mà chỉ hướng cô đạm đạm nhất tiếu, xoa tóc cô: “Đến Bắc Kinh trước hết là về sở báo tin, sau đó về phòng thu dọn hành lý đi, đêm nay cũng đừng ở trong sở nữa, tôi chờ em, hảo hảo theo tôi tâm sự các loại ngoài ý muốn “đặc sắc" của em."

…..

Nặc cảnh quan cắn môi, quả thực muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lão Thiên a vì sao lại đối xử với ta như vậy, bạn bè là yêu trong yêu khí còn không nói, người yêu cũng thần thần thao thao phúc hắc chỉnh người như vậy! Cuộc sống sau này của cô phải như thế nào mà sống đây!

A Khôn lái xe vẫn nhịn cười, nói thật, lúc còn trẻ hắn quả thực thầm mến qua Lưu Bạch Ngọc, nhưng cũng chỉ đơn thuần là thầm mến. Bối cảnh gia đình của Lưu Bạch Ngọc cùng với điều kiện cá nhân hắn không dám đi cầu xin hy vọng xa vời, không liên quan tới bất luận cái gì, cũng ngoại trừ tính hướng, chỉ là đơn thuần thích bầu không khí thư thái khi cùng với Lưu Bạch Ngọc. Nụ cười của Lưu Bạch Ngọc rất có sức cuốn hút, sẽ không che lấp, cũng không nhàn nhạt giống Hàn Nại, làm cho người ta yêu thích. Có thể nói nàng cười rộ lên hoàn toàn không có hình tượng đáng nói, nhưng chỉ có như vậy mới cho người ta không tự chủ muốn cười theo.

Nặc cảnh quan cảm giác rất phiền muộn, cô lén nhìn Hàn Nại, cúi thấp đầu không lên tiếng. Hàn Nại nhìn cô cúi đầu, tóc dài phủ trêи vai, trêи xương quai xanh trắng nõn khêu gợi mơ hồ có một vết tích mập mờ đỏ sậm, hai lần triền miên tối qua hiện lên trong đầu, lòng của có chút nóng bức, nàng lắc đầu, vươn tay nắm lấy tay Nặc Nhất Nhất.

Nặc cảnh quan bị nắm tay kinh ngạc nhìn bàn tay đang nắm tay mình, cô lại ngẩng đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cũng không nhìn cô, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Hàn tổng luôn luôn nghiêm túc, tựa hồ sau khi trải qua lần cọ rửa đêm qua đã có thay đổi, điều này làm cho Nặc cảnh quan vui vẻ không thôi, cô cũng không khách khí, rụt người một cái, trực tiếp tựa vào lòng Hàn Nại.

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất rút vào lòng mình, mỉm cười, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Da thịt thân cận….

Nhiều năm như vậy không phải không muốn, nhưng người chưa từng trải qua vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ hàm nghĩa của bốn chữ này.

Loại cảm giác tâm hồn kết hợp, nhục thể thủy nhũ giao dung, hai cảm giác hoàn toàn bất đồng, loại cảm giác hạnh phúc khiến người ta hít thở không thông này, chỉ có lúc hai cảm giác hoàn toàn bất đồng hòa vào nhau mới phát sinh, Hàn Nại ôm người trong ngực, rất may mắn lúc trước nàng không do dự kéo dài mà đánh mất phần tình cảm này, hiện tại cô có người này, vô cùng quý giá.

“Uy uy uy, có phải hai người nên chú ý một chút không, phía trước còn có hai người đang thở dốc đây."

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Nặc Nhất Nhất ngạo kiều giơ quả đấm: “Vậy chị còn nhìn, không sợ mù mắt a."

“Ai u uy, Nặc cảnh quan, ngài hôm nay thật là làm cho tôi mở rộng ra tầm mắt a, trước đây mặc dù em trọng sắc khinh bạn là chuyện mọi người đều biết, nhưng là không đến mức không có lương tâm như vậy, hiện tại, ở trêи người của em, tôi một cũng không thấy hai chữ nhân tính."

Nặc cảnh quan tựa vào lòng Hàn Nại, cảm thụ phân mềm mại kia, ngửi lãnh hương, vốn là tâm thần nhộn nhạo đã trải qua tối hôm qua, thưởng thức được tư vị vui thích lại càng miên man bất định, hiện tại vừa bị Lưu Bạch Ngọc nói như vậy, cô nghe thấy nhìn thấy cái gì cũng nhạy cảm: “Tình? Cái gì tình? Bạch Bạch, chị thế nào lại sắc như vậy!"

….

Cái này không chỉ Lưu Bạch Ngọc, ngay cả Hàn tổng vẫn lạnh nhạt cũng có chút buồn cười, nàng nhìn ngươi yêu hơi đỏ mặt trong lòng đang cố gắng tranh cãi, nhéo má cô.

Tuy rằng nhất thời không phản ứng kịp mọi người đang cười cái gì, nhưng đối với loại biểu hiện “cưng chiều" này của Hàn Nại, Nặc cảnh quan vẫn rất hưởng thụ, cô nhịn không được nhắm hai mắt lại, hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, xiết chặt vòng tay.

Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, đã biết cô hoàn toàn đắm chìm rồi, hạnh phúc tự nhiên không cần nói cũng biết. Lúc này tâm tình của nàng rất phức tạp, Nặc Nhất Nhất người bạn tốt duy nhất của nàng tìm được người có thể cho cô hạnh phúc rồi, Lưu Bạch Ngọc từ đáy lòng vẫn là rất vui vẻ, nàng đối với Hàn Nại rất yên tâm, đã từng cùng Nặc Nhất Nhất hiểu nhau, Lưu Bạch Ngọc đã từng lo lắng đối với tính tình nhìn như mềm mại kì thực cương liệt cố chấp của nàng, sợ loại bướng bỉnh này sẽ làm cô tổn thương nhận hết thống khổ trong tình cảm giống như nàng. Sau đó nhìn lại, mỗi người có một số mệnh, Nặc cảnh quan rất hạnh phúc vì có thể có được Hàn Nại, Hàn Nại tuyệt đối sẽ bao dung nhường nhịn cô, nhưng dù nói như vậy…. Tâm lý của Lưu Bạch Ngọc vẫn chua xót không buông, cảm giác nói không ra lời.

Hàn Nại ôm Nặc Nhất Nhất, nhìn sườn mặt của Lưu Bạch Ngọc, đạm đạm nhất tiếu: “Cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng của cô."

Lưu Bạch Ngọc từ nhỏ đã có một nguyện vọng vĩ đại, không giống với người khác muốn làm phú hào, muốn nắm cả giang sơn, mộng tưởng của nàng vô cùng nhỏ bé. Nàng hy vọng trong tương lai có một ngày, có thể có được sự chúc phúc của ba mẹ, cùng người yêu, bốn người ngồi chung một chỗ, không cần nhà hàng quá lớn, uống chút ít rượu, trò chuyện một chút, giản đơn bình thản rồi lại làm cho người ta hướng tới.

Lưu Bạch Ngọc đối với lời nói của của Hàn Nại cũng mờ mịt, nàng khẽ cười lắc đầu, quả nhiên a, chuyện gì đều không thể gạt được ánh mắt của Hàn Nại, xem ra Nhất Nhất sau này cùng với nàng là có “tội" phải chịu rồi.

“Bạch Bạch, chị lần này tới em chưa từng nghe chị nói đến Mẫn Văn, chị ta trị liệu thế nào? Chị thế nào lại đến đây mà không ở lại cùng chị ta?"

Theo lời của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất rốt cuộc cũng hỏi ra suy nghĩ trong lòng, cô đã sớm muốn hỏi, nhưng lại sợ không cẩn thận chạm vào vết thương trong lòng Lưu Bạch Ngọc.

Lưu Bạch Ngọc thoạt nhìn rất thản nhiên: “Cửa này, là cô ấy nhất định phải qua. Vượt qua rồi, vân đạm phong khinh, không qua được, mười tám tầng địa ngục tôi theo cô ấy cùng đi!"

….!!!

Nếu không có Hàn Nại, Nặc cảnh quan quả thực muốn trở thành fan nhảy vào lòng Lưu Bạch Ngọc, Bạch Bạch nhà cô vĩnh viễn đều nữ thần như vậy, suất như vậy a!

Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn hai mắt Nặc Nhất Nhất phát ra ánh sáng, đã biết cô đang suy nghĩ gì, vừa định nhướng mày đắc ý một phen, điện thoại di động vang lên, Lưu Bạch Ngọc nhìn số hiển thị, hướng Nặc cảnh quan ở sau lưng giơ điện thoại lên: “Chính ủy, chúng ta còn chưa đến liền gọi điện thoại, phỏng chừng trong sở lại có việc."

“Làm sao có thể, có án lại gọi điện thoại cho chị? Chính hắn gặp khó khăn? Mau nghe máy đi."

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt, đối với Nặc cảnh quan nhắc tới việc công tác dáng vẻ liền vô cùng nghiêm túc rất bất đắc dĩ. Nàng cười nhận điện thoại, không nói được hai câu, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, vẻ mặt vốn dĩ còn tươi cười trở nên vô cùng tái nhợt.

Tác giả : Diệp Sáp
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại