Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 48

Nặc Nhất Nhất vẫn không dám gửi tin nhắn quá lâu sợ lộ ra mánh khóe, dù sao thủ đoạn của ba Hàn Nại cô đã nghe qua, vạn nhất thật sự lộ tẩy, đó là tiền mất tật mang, cô cũng không làm chuyện loại này.

“Thiên tiên sinh, theo ý kiến của cá nhân tôi ngài vẫn nên trao đổi với con gái mình trước, dù sao vô luận là người thân người yêu hay là bạn bè, kiêng kị nhất chính là hai bên im lặng không trao đổi."

“Trao đổi?" Thiên tiên sinh cũng thu hồi điện thoại, nhìn Nặc Nhất Nhất cười nhạt: “Cô cảm thấy tôi là một người giỏi trao đổi sao?"

Giống! Quá giống! Nặc cảnh quan nhìn Thiên tiên sinh có chút thẳng mắt, thì ra trêи đời này thật sự có cha con thần thái giống nhau như vậy, vừa rồi thần tình kia đơn giản là không hề khác Hàn Nại.

“Cô đang nhìn cái gì?"

Thiên tiên sinh buồn bực nhíu mày, lẽ ra hắn đối với một tiểu bạch kiểm cướp con gái mình không có cảm tình gì, hiện tại cô cư nhiên quang minh chính đại lộ vẻ mê trai? Đây quả thực là thói đời a.

“A, cái này có thể là do nam nữ khác biệt." Nặc cảnh quan hồi phục tinh thần, giải thích: “Nam nhân, luôn quen dùng trầm mặc thay thế tất cả, trực tiếp xử lý tất cả. Không biết nữ nhân mẫn cảm cùng thiện cảm đều là nam nhân ép ra."

“Nghĩ không ra Nặc cảnh quan còn học tâm lý."

Thiên tiên sinh nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan vừa nhấc cánh tay, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thực ngài không ngờ còn có rất nhiều, quan sát tinh tế, tôi sẽ cũng rất am hiểu."

…..

Không biết xấu hổ, quả thực quá không biết xấu hổ!

Con gái rốt cuộc là làm thế nào lại coi trọng một tiểu bạch kiểm, một tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ như vậy.

“Được rồi, nói nửa ngày ngài cũng không đói bụng sao, sáng nay tôi cố ý từ trong sở lấy theo chút điểm tâm tôi tự làm, ngài có muốn nếm thử không?"

Nặc cảnh quan nhiệt tâm giới thiệu, Thiên tiên sinh mặt lạnh: “Không cần."

“Thật đáng tiếc." Nặc cảnh quan cũng không thèm để ý, cô đứng dậy lấy túi xách móc ra một hộp trứng, dùng lò vi sóng hâm nóng một chút, cô lại đi tới trước mặt Thiên tiên sinh.

“Ngài không ngại chứ?"

Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ bánh trứng, cười khẽ: “Sáng sớm đến giờ tôi còn chưa kịp ăn sáng."

Thiên tiên sinh nhướng mày, không nói gì. Nặc Nhất Nhất dùng khăn ướt lau khô tay, từ trong hộp xuất ra một cái bánh, chậm rãi bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt.

“Ngài biết không, vị kia nhà tôi thích ăn đồ ngọt, tôi vẫn cho rằng là di truyền, cho nên phi thường nỗ lực cần mẫn học nấu ăn, không chỉ là vì chị ấy, còn hy vọng sau này gặp người nhà của chị ấy có thể làm cho người nhà của chị ấy ăn."

Thiên tiên sinh không nói gì, liếc mắt một cái nhìn bánh trứng thơm ngát trong tay Nặc Nhất Nhất. Buồn cười, Hàn gia bọn họ thiếu một đầu bếp?

“Sau đó tôi nghĩ hay là chỉ mình chị ấy thích ăn đồ ngọt, tôi đã từng xem qua các loại sách có liên quan, những người không biết biểu đạt, nội tâm sẽ nghẹn rất nhiều nước đắng so với người thường, mà đồ ngọt giống như một cách phát tiết, có thể làm cho bọn họ thoả thích phát tiết bất mãn trong lòng."

Nặc cảnh quan vừa nói vừa cười, cô dường như đã thấy dáng vẻ đáng yêu của Hàn Nại lúc ăn đồ ngọt.

Thiên tiên sinh vẫn không nói chuyện, nhìn Nặc cảnh quan tự nói tự diễn tận hứng biểu diễn: “Tuy rằng tôi không biết ngài là bởi vì nguyên nhân gì phản đối con gái mình, nhưng tôi nghĩ ba mẹ trêи đời này đều giống nhau, chỉ hy vọng con cái hạnh phúc là được. Ngài nói có đúng không?"

Thiên tiên sinh vẻ mặt bất thiện nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan không ngừng cố gắng gia tăng khí thế: “Hơn nữa, nữ nhân trưởng thành, chung quy không thể cả đời trốn ở phía sau cha mẹ, có một số việc, cũng là nên để bọn họ làm chủ. Nhất là tình cảm, tôi rất hiểu tâm tình của con gái ngài, thứ này là không thể cưỡng cầu. Ngài ngẫm lại, nếu như ngài không cắt đứt được phần này tình cảm, chẳng lẽ thật sự cũng không cần đứa con gái này?"

Nặc Nhất Nhất chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt Thiên tiên sinh, Thiên tiên sinh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: “Đương nhiên sẽ không."

Vừa nghe lời này, tảng đá treo trong ngực Nặc Nhất Nhất hạ xuống, Thiên tiên sinh nhìn vào mắt cô, bổ sung: “Tôi sẽ cắt đứt chân tên Tiểu Bạch Kiểm kia."

Nặc cảnh quan run lên: “…. Đừng a, đây là xã hội hài hòa, chúng ta chuyện gì cũng phải lấy phương thức văn minh cao nhã để giải quyết."

Thiên tiên sinh không nói, Nặc cảnh quan đã có chút run sợ nhìn hắn: “Như vậy đi, vẫn luôn là tôi nói chuyện, ngài cũng nói một chút, rốt cuộc vì sao không đồng ý phần tình cảm này của con gái ngài."

Thiên tiên sinh nhãn thần lợi hại nhìn về phía Nặc Nhất Nhất: “Tôi không thích Tiểu Bạch Kiểm."

…….

Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô thật muốn hỏi hỏi Hàn Nại rốt cuộc là thế nào cùng lão gia tử giới thiệu về cô, cô là một cảnh sát tỷ tỷ “Thân thể cường tráng" như vậy thế nào xoay người một cái liền biến thành tiểu bạch kiểm khiến người ghét bỏ?

“Ngài đối với Tiểu Bạch Kiểm định nghĩa là gì?"

Nặc cảnh quan tâm bình khí hòa ngữ trọng tâm trường hỏi, Thiên tiên sinh nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Thoạt nhìn văn nhược yếu đuối, chỉ dựa vào túi da hấp dẫn người khác, thích nấu cơm, thêu hoa."

Nặc cảnh quan nhìn một chút cánh tay của mình, cũng may, gần đây cô tập luyện không sai, cũng không tính là Tiểu Bạch Kiểm.

“Vậy con rể lý tưởng của ngài là dạng gì?"

Con dâu sớm muộn gì cũng phải ra mắt ba mẹ chồng, nếu cơ hội khó được khiến Nặc cảnh quan nhìn thấy ba vợ tương lai, rốt cuộc cũng muốn hỏi một câu tiêu chuẩn cơ bản tâm lý mới kiên định.

Lời này của Nặc Nhất Nhất trái lại làm khó Thiên tiên sinh, hắn nhíu mày. Con rể trong lý tưởng của hắn? Hắn tựa hồ chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này.

Nhìn ông ta bộ dáng này Nặc cảnh quan nở nụ cười: “Ngài xem, vấn đề này ngài cho tới bây giờ còn chưa từng nghĩ đi."

Thiên tiên sinh nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan nói tiếp: “Như vậy chứng tỏ vô luận con gái của ngài tìm hạng người gì ngài cũng sẽ phản đối, không hề liên quan gì đến Tiểu Bạch Kiểm nhà người ta. Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là ở phía ngài, là ngài đối với con gái có tính chiếm hữu, còn có đố kị quấy phá."

“Con gái mình nuôi lớn bị heo gặm, cô có thể thoải mái được không?"

Ngữ khí cùng phong cách của Thiên tiên sinh ở mức độ nào đó mà nói thì rất giống Hàn Nại, trước đây Nặc cảnh quan cùng Hàn tổng ở chung, không ít lần tức giận nôn ra máu, hiện tại cô cuối cùng cũng tìm được căn nguyên. Nhưng cũng chính bởi vì Hàn Nại, Nặc cảnh quan đối với loại chuyện nghẹn chết người này cũng có năng lực chống đỡ, cô mỉm cười, đứng dậy chăm trà cho Thiên tiên sinh.,

Thiên tiên sinh đối với Nặc cảnh quan cũng có một loại cảm giác vô lực, cô sẽ cho người có một loại cảm giác một quyền đánh vào bông gòn. Không thể không nói, nếu như không phải vì con gái, hắn sẽ rất thưởng thức một cô gái như Nặc Nhất Nhất, độc lập tự chủ, nhiệt tình yêu thích công việc, nhưng sẽ tách công việc và cuộc sống ra. Bình thường hắn cũng tiếp xúc không ít người trong giới cảnh vụ, bởi vì thời gian dài làm công việc yêu cầu thể lực cùng trí nhớ, rất nhiều người sinh hoạt đều bị rối loạn, người rãnh rồi còn làm điểm tâm như Nặc Nhất Nhất quả thật là không nhiều. Nhưng…. Thiên tiên sinh hít sâu một hơi, con gái của hắn rất quý báu, không có bất kỳ người nào có thể xứng đôi.

“Nặc cảnh quan, Lưu cảnh quan đến, cô ấy tìm cô, còn rất gấp."

Phụ cảnh gõ cửa đi đến, Nặc Nhất Nhất giật mình: “Cô ấy đến?"

“Đúng vậy, ở bên ngoài, tựa hồ rất gấp gáp."

“Được, tôi đã biết." Nặc Nhất Nhất liếc mắt nhìn Thiên tiên sinh, cười giải thích: “Ngài chờ một chút, tôi lập tức quay lại."

Thiên tiên sinh gật đầu biểu thị lý giải. Lưu cảnh quan? Chẳng lẽ là Bạch Ngọc?

Nặc Nhất Nhất đóng cửa ra ngoài, mới vừa đến đại sảnh, Lưu Bạch Ngọc liền tiến lên đón, nàng mặc cảnh phục màu đen, đầy đầu mồ hôi.

“Sao chị lại tới đây? Gấp gáp như vậy? Cả người đầy mồ hôi, mau uống nước."

Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, thường ngày Lưu Bạch Ngọc cũng rất để ý hình tượng, chỉ cần ra khỏi sở cảnh sát cũng sẽ không mặc cảnh phục, hôm nay là thế nào? Lưu Bạch Ngọc lau mồ hôi trán, tiến lên một bước, xoa khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: “Em tên ngu ngốc này, mặt mũi đều vứt đến đời bà ngoại rồi."

Phụ cảnh còn ở một bên, Lưu Bạch Ngọc tính tình nóng nảy nàng sớm đã có nghe thấy, nhưng vẫn không tin tưởng, dù sao bình thường nhìn Lưu Bạch Ngọc mọi người đối với nàng đánh giá đều là một mỹ nữ khêu gợi nóng bỏng, hơn nữa cách ăn mặc của nàng thoạt nhìn rất thời trang, phải biết rằng nghề cảnh sát, mọi người thường ngày cũng đã quen mặc cảnh phục, mắt thẩm mỹ…. Cũng là thảm không nỡ nhìn, thậm chí có rất nhiều nam cảnh sát lén đem Lưu Bạch Ngọc gọi là nữ thần. Bây giờ nhìn như thế…. Phụ cảnh coi như là cho Nặc Nhất Nhất mặt mũi, vội vàng chạy mất.

Mặt Nặc cảnh quan đều tái rồi: “Chị làm gì vậy, không phát hiện vừa rồi có người sao? Mặt mũi, tôi là một người sĩ diện!"

“Mặt mũi? Em còn có mặt mũi?" Lưu Bạch Ngọc tức giận đến không biết nói như thế nào, Nặc cảnh quan hất tay nàng xuống, nhíu mày: “Có chuyện gì từ từ nói, làm sao vậy, ai lại khi dễ chị, không có việc gì phát giận trêи người tôi?"

“Khi dễ tôi?"

Lưu Bạch Ngọc hít sâu một hơi, nàng cảm thấy nàng cùng Nặc cảnh quan không biết tự tin từ đâu đến này đã nói không thông, nàng thẳng thắn lấy điện thoại di động ra, đem tin nhắn của Hàn Nại gửi cho nàng mở ra.

“Chính em xem đi, bảo bối nhà em đang họp, hiện tại không thể thoát thân."

“Đây là cái gì?" Nặc cảnh quan hồ nghi liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, cúi đầu lướt điện thoại, lúc cô nhìn thấy tin nhắn của mình cùng tin nhắn của Thiên tiên sinh hiển thị cùng một lúc, “ông" một tiếng, đại não sung huyết trong nháy mắt máu chảy đến khắp mặt.

Mà lời Hàn Nại căn dặn Lưu Bạch Ngọc càng thêm kinh điển trực tiếp.

— Bạch Ngọc, làm phiền cô đến giúp con heo kia ngay đi, tôi sẽ đến sau.

“Thấy không?"

Lưu Bạch Ngọc có chút hả hê nhìn Nặc Nhất Nhất,: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người dám chơi trò đấu trí cùng Hàn thúc, Nặc cảnh quan, em lá gan không nhỏ a."

Nặc Nhất Nhất hoàn toàn hóa đá, cô nghĩ đến đối thoại vừa rồi của hai người, đột nhiên có một loại xung động giống như tự mình tát vào mồm.

“Được rồi, thuốc diệt chuột cũng ăn rồi, em hối hận cũng không có cách nữa, mau vào sửa chửa sai lầm."

“A? Thế nào sửa chửa?"

Nặc cảnh quan hoàn hồn có chút rối loạn, Lưu Bạch Ngọc liếc cô một cái: “Ông ta thích nói ngọt, em nói ngọt một chút, ít nói đến chuyện của Hàn Nại, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của ông ta đối với con gái, chặc chặc, không thể so ít hơn các bà mẹ, được rồi em vừa rồi sẽ không khoe khoang tài nấu nướng của em đi? Từ nhỏ chỉ cần là bên cạnh Hàn Nại, Hàn thúc đều sẽ đích thân nấu cơm cho cô ấy, đây cũng là nguyên nhân tôi đối với Hàn thúc phi thường sùng bái, làm một người ba, tuy rằng bận rộn công việc, nhưng ông ta vẫn rất tẫn chức tẫn trách, sẽ không khoe mẽ ân ái đi?"

Nặc cảnh quan ɭϊếʍ môi một cái, nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc, ánh mắt có chút mơ hồ: “Khoe khoang trù nghệ? Khoe mẽ ân ái? Không…. Không có."

Tác giả : Diệp Sáp
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại