Ôm Đầu, Ngồi Xuống!
Chương 42
Lý Nguyên thấy Nặc Nhất Nhất hiển nhiên rất hưng phấn, lại có chút xấu hổ, tâm tình hắn có chút phức tạp dùng tay gãi đầu nhìn cô: “Em cũng là đến xem phim sao? Thật là đúng dịp a, vừa rồi lúc vào trong đã nhìn thấy em, nhưng sợ nhận sai người, không dám gọi em, nghĩ không ra thật là em."
Ngữ khí rõ ràng kinh hỉ cùng may mắn, Nặc cảnh quan cảm giác được người bên cạnh băng tràng càng lúc càng lớn, vội vàng cười pha trò: “Ai nha, đúng vậy, thật là đúng dịp, anh là cùng bạn gái đến xem phim sao?"
Lý Nguyên nghe Nặc Nhất Nhất nói như vậy, có chút khổ sở, hắn để tay xuống thấp giọng nói: “Anh làm gì có bạn gái. Nhất Nhất, tuy rằng em cự tuyệt anh, nhưng chính anh đã nói trong tin nhắn, sẽ chờ em, em quên rồi sao?"
Hàn Nại vẫn im lặng không lên tiếng xoay người, nàng khoanh tay ý vị thâm trường nhìn Nặc cảnh quan.
Nặc Nhất Nhất run lên, tin nhắn? Tin nhắn gì? Bởi vì thời gian trước cánh tay bị thương hơn nữa bị tình cảm cùng Hàn Nại quấy nhiễu, cô căn bản không có thời gian dây dưa cùng Lý Nguyên, sau khi thẳng thắn từ chối tin nhắn của hắn sau đó cô cũng lười xem, gửi đến liền xóa bỏ, đây thật sự không phải cô gạt Hàn Nại, nhưng hiển nhiên, người bên cạnh đang tức giận.
Nặc cảnh quan vội vàng rũ bỏ mọi quan hệ: “Đừng a, anh đừng chờ em, em có người yêu rồi."
Lý Nguyên ánh mắt có chút bị thương: “Em luôn luôn nói với anh như vậy, nhưng anh có đi hỏi dì, dì nói em không có bạn trai."
Gia trưởng cũng đã gặp? Ánh mắt của Hàn Nại như dao găm đâm về phía Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đổ mồ hôi lạnh, đây là chuyện gì a, cô là đang hẹn hò, thế nào nửa đường nhảy ra một Diêm La Vương.
“Được rồi, Nhất Nhất, anh nghe dì nói tay em bị thương? Anh đã mua rất nhiều đồ bổ đến nhà em, nhưng dì không nhận, anh liền đặt trước cửa."
Thái độ của Lý Nguyên khẩn thiết, Nặc Nhất Nhất ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn: “Thật sự không cần, người yêu của em biết sẽ rất không vui."
“Ha ha, anh ta là đang làm gì?"
Một lòng của Lý Nguyên đều đặt trêи người Nặc Nhất Nhất, thậm chí ngay cả đại mỹ nữ Hàn Nại bên cạnh nàng cũng bỏ qua, mắt không nháy một cái mà nhìn cô. Nặc Nhất Nhất lúng túng, trong lúc nóng lòng nói mà không kịp suy nghĩ gì, thốt ra: “Nga nga, chị ấy là một tổng tài."
“Tổng tài?" Lý Nguyên lắc đầu, nói nghiêm túc: “Tuy rằng nghe êm tai, nhưng anh cảm thấy em hẳn là nên tìm một người biết hưởng thụ cuộc sống."
…….
Lời này…… Tựa hồ có chút quen thuộc?
“Nói cho cùng em có thể nói cũng đã nói rồi, anh đừng phí tâm sức trêи người em nữa, thật sự chỉ thích chị ấy."
Nói xong, Nặc Nhất Nhất lôi kéo Hàn Nại đi, chỉ để lại một mình Lý Nguyên tại chỗ sầu não. Cô có nói gì đi nữa thì phỏng chừng người bên cạnh thật sự cũng sẽ phủi tay rời đi, đến lúc đó đã không phải chuyện có thể giải thích là xong nữa.
Nặc Nhất Nhất đem Hàn Nại kéo đến một góc vắng người, cô nhìn xung quanh một lần, xem như kín đáo, Hàn Nại lạnh lùng vùn khỏi tay Nặc Nhất Nhất.
Nặc cảnh quan vội vàng kéo tay nàng: “Chị nghe em giải thích."
Hàn Nại nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực: “Em nói."
…….
Nặc cảnh quan cân nhắc từ ngữ một chút, nói: “Chuyện lúc trước giữa em và hắn chị đều biết."
“Hắn? Hắn nào?" Hàn Nại phẫn nộ cũng không trực tiếp biểu hiện ra, nhưng nàng mặt không biểu tình cùng cô nói chuyện, đó là dấu hiệu núi lửa trong lòng nàng sắp phun trào, Nặc cảnh quan có chút kinh hoảng: “Nói chung không giống như chị nghĩ, hắn cũng là bởi vì ở cùng một tiểu khu với em, cho nên mới gặp mẹ em, em cũng đã nói với mẹ, em không thích hắn."
“Dì thích hắn?"
Lời nói của Hàn Nại chính xác trực tiếp đâm vào trọng tâm, Nặc Nhất Nhất mím môi, gật đầu: “Ân, xem như là có một chút đi."
Hàn Nại không nói, thở dài, Nặc Nhất Nhất nắm tay nàng, làm bộ đáng thương lắc vài cái, nhìn nàng: “Chị đừng nóng giận, chúng ta không phải đã nói tín nhiệm lẫn nhau sao!?"
“Tôi nhớ kỹ cũng đã có nói là không dấu giếm lẫn nhau."
Giọng nói của Hàn Nại như cũ có chút lạnh, vô cùng trầm thấp, Nặc Nhất Nhất biết là bởi vì Lý Nguyên chiếm được tình cảm của mẹ cô nên nàng mới khó chịu.
“Được rồi, em không bàn tới chuyện này, cửa ải ba mẹ, mặc kệ khó khăn đến đâu chúng ta cũng cùng nhau vượt qua."
Nói xong, Nặc Nhất Nhất muốn tiến lên ôm lấy Hàn Nại, Hàn Nại một tay chỉ vào ngực Nặc Nhất Nhất, cùng cô bảo trì một khoảng cách.
Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn một chút tay của Hàn Nại, nhịn không được trừng mắt nhìn, mặc dù là giữ một khoảng cách, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy động tác này có chút dụ hoặc.
Hàn Nại híp mắt lại nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo một tia ẩn nhẫn: “Tôi – giải quyết xong chuyện của tôi, còn em, em – giải quyết xong chuyện của em hãy đến tìm tôi."
Đôi mắt màu hổ phách lộ ra chăm chú nghiêm túc, đôi môi khẽ nhếch, nhàn nhạt lãnh hương, cả người Hàn Nại cũng làm cho Nặc Nhất Nhất mê muội, Nặc cảnh quan nhìn vào đôi mắt nàng nhịn không được muốn gần kề, Hàn Nại khẽ cong khóe môi, cắn môi một cái: “Nhớ kỹ lời nói của tôi."
Vừa dứt lời, Hàn Nại liền đẩy Nặc Nhất Nhất ra, chỉ để lại cho Nặc cảnh quan một cái bóng lưng.
Nặc Nhất Nhất đứng tại chỗ nửa ngày, vuốt bả vai vừa bị đẩy ra của mình, nhìn phương hướng Hàn Nại rời đi thật lâu mà cười ngây ngô.
Cảm giác bị người khác quản thúc….. Tựa hồ không tệ a.
* * * * * *
Ngày vẫn còn tiếp tục, Nặc cảnh quan tuy rằng cùng Hàn tổng vẫn thỉnh thoảng có chút cọ sát nhưng chỉnh thể tình cảm vẫn rất tốt, đang trong quá trình ấm lên. Chủ yếu nhất là Lý Nguyên tuy rằng si tình nhưng cũng không phải loại dây dưa không dứt, đến cuối cùng liền để lại một câu si tình cho Nặc Nhất Nhất: “Nếu như em hối hận, nhất định phải đến tìm anh.", liền từ đó biến mất, ngay cả tiểu khu cũng không thường trở về. Nặc cảnh quan mặc dù có chút không đành lòng nhưng so với việc để Hàn tổng trở mặt, cô vẫn không hề cốt khí lựa chọn tiếp tục không đành lòng.
Về sau công tác của Nặc Nhất Nhất bắt đầu bận rộn, tay cô khôi phục cũng đã được bảy tám phần, nhưng theo cuộc sống trôi qua, sự lo lắng của cô cũng từng chút hiện lên khuôn mặt.
Sáng sớm, Nặc Nhất Nhất không yên lòng phết bơ lên bánh mì, Hàn Nại đang xem báo liếc mắt nhìn cô: “Hôm nay sẽ trở về sao?"
“Cũng chưa biết….." Giọng của Nặc Nhất Nhất nhẹ bỗng, ánh mắt cũng có chút trống rỗng, phết bơ phết đến trêи tay.
Hàn Nại thở dài, buông báo, đưa cho cô một tờ giấy ăn: “Đừng suy nghĩ, thuận theo tự nhiên."
Hai người ở chung lâu, những ăn ý này vẫn phải có.
Nặc cảnh quan mím môi, nhìn nàng: “Chị sẽ đi sao?"
Hàn Nại thở dài: “Sẽ không."
“Vì sao? Mẫn Văn không phải là bạn thanh mai trúc mã của chị sao?"
Nặc cảnh quan nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lắc đầu: “Bạch Ngọc cũng như vậy."
Một câu nói khiến Nặc Nhất Nhất cúi đầu, tâm tình càng không dễ chịu. Hàn Nại nhìn cô: “Em vẫn nắm chặt thời gian trông chừng Bạch Ngọc đi."
“Ân."
Nói đến đây, Nặc Nhất Nhất cũng không có tâm tư gì tiếp tục ăn nữa, cô đến toilet rửa tay, hôn lên má Hàn Nại một cái liền tạm biệt vội vã đến sở. Dọc đường, trong lòng cô không yên, vốn dĩ cô còn ôm một tia hy vọng đối với Mẫn Văn nhưng khi ngày kết hôn cận kề, hy vọng của cô theo đó chìm xuống đáy biển, loại đau lòng này, đau lòng trước sự đau khổ của Lưu Bạch Ngọc khiến cô lăn lộn khó ngủ cả qua đêm, cô còn như vậy huống chi là đương sự?
Đến trong sở, Nặc Nhất Nhất vào ký túc xá, cửa chưa đẩy ra, chợt nghe thấy khúc nhạc “Marry You" kinh điển của hôn lễ. Trong nháy mắt, trong lòng đau nhức, Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
“Đến rồi?"
Trong phòng, Lưu Bạch Ngọc tất cả vẫn bình thường, nàng đang vẽ mày, tinh tế trang điểm, ngay cả ngón tay cũng đã cắt, sơn móng tay màu đỏ thu hút ánh nhìn, một thân lễ phục dạ hội màu trắng chói mắt đã mặc xong, tóc đã bới lên, hai chân thon dài khép lại, cả người có vẻ trang nhã đoan chính.
Nặc Nhất Nhất dựa vào giường ngồi xuống, ngơ ngác nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong ấn tượng của cô, Lưu Bạch Ngọc ăn mặc luôn luôn xinh đẹp quyến rũ, chưa bao giờ như vậy… Giống như là… Giống như là một cô dâu.
“Nhìn tôi làm gì? Có phải rất xinh đẹp không?"
Lưu Bạch Ngọc mím môi, hướng Nặc Nhất Nhất nhẹ nhàng mỉm cười, tuy rằng nàng đang cười nhưng Nặc Nhất Nhất lại có thể nhìn thấy đôi mắt cô đang khóc, nhất thời lòng như đao cắt.
“Bạch Bạch, chị đây là….."
Những lời còn lại Nặc Nhất Nhất nói không nên lời, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô, hít sâu một hơi, cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ: “Mười năm trước, bọn tôi đã ước hẹn."
Mười năm trước, các nàng đã từng hẹn nhau sẽ có một hôn lễ thuộc về cả hai.
Tôi cho cô dũng khí, cô cho tôi hứa hẹn, dắt tay đến già, vĩnh viễn không buông tha….
Tuy rằng ước hẹn nay đã thành trăng dưới nước, nguyện ước không thể thành sự thật, nhưng Lưu Bạch Ngọc vẫn muốn đến đó, muốn tham gia hôn lễ của Mẫn Văn, muốn chính miệng mang đến lời chúc phúc của nàng.
Bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn…..
Nặc Nhất Nhất có chút không khống chế được tâm tình của mình, cô đứng dậy đem thân thể đã bị tàn phá như lá thu của Lưu Bạch Ngọc ôm vào trong lòng, thân thể Lưu Bạch Ngọc có chút run rẩy, nàng nỗ lực hít hơi đem nước mắt toàn bộ nuốt xuống.
“Làm gì? Đừng ôm tôi a, làm hỏng hết trang điểm của tôi."
Lưu Bạch Ngọc còn đang cười, nhưng vành mắt của Nặc Nhất Nhất lại đỏ, hai người đối diện chốc lát, Nặc Nhất Nhất nhìn thấu kiên trì trong mắt Lưu Bạch Ngọc, cô cắn môi, hiện tại cô có thể làm được cũng chỉ có làm bạn bên cạnh Lưu Bạch Ngọc.
Hoàng Phượng nơi nào….. Nghe Hàn Nại nói là tuyệt đối sẽ không đến tham gia hôn lễ của Mẫn Văn….
Lưu Bạch Ngọc tắt điện thoại, rất thẳng thắn, cũng không muốn bất luận kẻ nào làm phiền kế hoạch của nàng. Chỉ duy nhất không trốn tránh Nặc Nhất Nhất, là bởi vì nàng biết bất cứ lúc nào Nặc Nhất Nhất cũng sẽ ủng hộ quyết định của nàng, bất kể tốt xấu.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Lưu Bạch Ngọc sẽ ăn mặc lộng lẫy đến dự hôn lễ.
Hôn lễ quy mô rất lớn, tiếng pháo mừng bên tai không dứt, tất cả những người lui tới trêи mặt đều mang vẻ vui mừng, nâng chén, ăn uống linh đình, dành cho đôi tân nhân lời chúc phúc tốt đẹp nhất. Cha mẹ hai bên cười nghênh đón khách đến, cánh hoa màu đỏ đại biểu lãng mạn cùng tình yêu rơi đầy đất, giữa tiếng nhạc mừng hôn lễ, Lưu Bạch Ngọc đạp giày cao gót, ngạo nghễ xuất hiện.
Sự xuất hiện của Lưu Bạch Ngọc hấp dẫn hàng nghĩn ánh mắt, trang phục của nàng, khí chất của nàng cùng với vẻ ngoài của nàng đều thu hút ánh nhìn. Mà ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, giờ này khắc này chỉ có Mẫn Văn.
— Tôi, Mẫn Văn, nguyện ý chăm sóc Lưu Bạch Ngọc cả đời.
— Tôi, Lưu Bạch Ngọc, suốt đời suốt kiếp yêu thương Mẫn Văn, đến chết không thay đổi.
Ha ha…
Lưu Bạch Ngọc hướng Mẫn Văn mỉm cười, lời thề năm đó vẫn còn bên tai, mà hôm nay người yêu của nàng thật sự như lời thề một thân áo cưới màu trắng thuần khiết, nàng cũng y theo hứa hẹn mỹ lệ loá mắt, chỉ tiếc, tân lang không phải nàng, người nắm tay Mẫn Văn là hắn.
Không phải nàng…..
Ngữ khí rõ ràng kinh hỉ cùng may mắn, Nặc cảnh quan cảm giác được người bên cạnh băng tràng càng lúc càng lớn, vội vàng cười pha trò: “Ai nha, đúng vậy, thật là đúng dịp, anh là cùng bạn gái đến xem phim sao?"
Lý Nguyên nghe Nặc Nhất Nhất nói như vậy, có chút khổ sở, hắn để tay xuống thấp giọng nói: “Anh làm gì có bạn gái. Nhất Nhất, tuy rằng em cự tuyệt anh, nhưng chính anh đã nói trong tin nhắn, sẽ chờ em, em quên rồi sao?"
Hàn Nại vẫn im lặng không lên tiếng xoay người, nàng khoanh tay ý vị thâm trường nhìn Nặc cảnh quan.
Nặc Nhất Nhất run lên, tin nhắn? Tin nhắn gì? Bởi vì thời gian trước cánh tay bị thương hơn nữa bị tình cảm cùng Hàn Nại quấy nhiễu, cô căn bản không có thời gian dây dưa cùng Lý Nguyên, sau khi thẳng thắn từ chối tin nhắn của hắn sau đó cô cũng lười xem, gửi đến liền xóa bỏ, đây thật sự không phải cô gạt Hàn Nại, nhưng hiển nhiên, người bên cạnh đang tức giận.
Nặc cảnh quan vội vàng rũ bỏ mọi quan hệ: “Đừng a, anh đừng chờ em, em có người yêu rồi."
Lý Nguyên ánh mắt có chút bị thương: “Em luôn luôn nói với anh như vậy, nhưng anh có đi hỏi dì, dì nói em không có bạn trai."
Gia trưởng cũng đã gặp? Ánh mắt của Hàn Nại như dao găm đâm về phía Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đổ mồ hôi lạnh, đây là chuyện gì a, cô là đang hẹn hò, thế nào nửa đường nhảy ra một Diêm La Vương.
“Được rồi, Nhất Nhất, anh nghe dì nói tay em bị thương? Anh đã mua rất nhiều đồ bổ đến nhà em, nhưng dì không nhận, anh liền đặt trước cửa."
Thái độ của Lý Nguyên khẩn thiết, Nặc Nhất Nhất ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn: “Thật sự không cần, người yêu của em biết sẽ rất không vui."
“Ha ha, anh ta là đang làm gì?"
Một lòng của Lý Nguyên đều đặt trêи người Nặc Nhất Nhất, thậm chí ngay cả đại mỹ nữ Hàn Nại bên cạnh nàng cũng bỏ qua, mắt không nháy một cái mà nhìn cô. Nặc Nhất Nhất lúng túng, trong lúc nóng lòng nói mà không kịp suy nghĩ gì, thốt ra: “Nga nga, chị ấy là một tổng tài."
“Tổng tài?" Lý Nguyên lắc đầu, nói nghiêm túc: “Tuy rằng nghe êm tai, nhưng anh cảm thấy em hẳn là nên tìm một người biết hưởng thụ cuộc sống."
…….
Lời này…… Tựa hồ có chút quen thuộc?
“Nói cho cùng em có thể nói cũng đã nói rồi, anh đừng phí tâm sức trêи người em nữa, thật sự chỉ thích chị ấy."
Nói xong, Nặc Nhất Nhất lôi kéo Hàn Nại đi, chỉ để lại một mình Lý Nguyên tại chỗ sầu não. Cô có nói gì đi nữa thì phỏng chừng người bên cạnh thật sự cũng sẽ phủi tay rời đi, đến lúc đó đã không phải chuyện có thể giải thích là xong nữa.
Nặc Nhất Nhất đem Hàn Nại kéo đến một góc vắng người, cô nhìn xung quanh một lần, xem như kín đáo, Hàn Nại lạnh lùng vùn khỏi tay Nặc Nhất Nhất.
Nặc cảnh quan vội vàng kéo tay nàng: “Chị nghe em giải thích."
Hàn Nại nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực: “Em nói."
…….
Nặc cảnh quan cân nhắc từ ngữ một chút, nói: “Chuyện lúc trước giữa em và hắn chị đều biết."
“Hắn? Hắn nào?" Hàn Nại phẫn nộ cũng không trực tiếp biểu hiện ra, nhưng nàng mặt không biểu tình cùng cô nói chuyện, đó là dấu hiệu núi lửa trong lòng nàng sắp phun trào, Nặc cảnh quan có chút kinh hoảng: “Nói chung không giống như chị nghĩ, hắn cũng là bởi vì ở cùng một tiểu khu với em, cho nên mới gặp mẹ em, em cũng đã nói với mẹ, em không thích hắn."
“Dì thích hắn?"
Lời nói của Hàn Nại chính xác trực tiếp đâm vào trọng tâm, Nặc Nhất Nhất mím môi, gật đầu: “Ân, xem như là có một chút đi."
Hàn Nại không nói, thở dài, Nặc Nhất Nhất nắm tay nàng, làm bộ đáng thương lắc vài cái, nhìn nàng: “Chị đừng nóng giận, chúng ta không phải đã nói tín nhiệm lẫn nhau sao!?"
“Tôi nhớ kỹ cũng đã có nói là không dấu giếm lẫn nhau."
Giọng nói của Hàn Nại như cũ có chút lạnh, vô cùng trầm thấp, Nặc Nhất Nhất biết là bởi vì Lý Nguyên chiếm được tình cảm của mẹ cô nên nàng mới khó chịu.
“Được rồi, em không bàn tới chuyện này, cửa ải ba mẹ, mặc kệ khó khăn đến đâu chúng ta cũng cùng nhau vượt qua."
Nói xong, Nặc Nhất Nhất muốn tiến lên ôm lấy Hàn Nại, Hàn Nại một tay chỉ vào ngực Nặc Nhất Nhất, cùng cô bảo trì một khoảng cách.
Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn một chút tay của Hàn Nại, nhịn không được trừng mắt nhìn, mặc dù là giữ một khoảng cách, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy động tác này có chút dụ hoặc.
Hàn Nại híp mắt lại nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo một tia ẩn nhẫn: “Tôi – giải quyết xong chuyện của tôi, còn em, em – giải quyết xong chuyện của em hãy đến tìm tôi."
Đôi mắt màu hổ phách lộ ra chăm chú nghiêm túc, đôi môi khẽ nhếch, nhàn nhạt lãnh hương, cả người Hàn Nại cũng làm cho Nặc Nhất Nhất mê muội, Nặc cảnh quan nhìn vào đôi mắt nàng nhịn không được muốn gần kề, Hàn Nại khẽ cong khóe môi, cắn môi một cái: “Nhớ kỹ lời nói của tôi."
Vừa dứt lời, Hàn Nại liền đẩy Nặc Nhất Nhất ra, chỉ để lại cho Nặc cảnh quan một cái bóng lưng.
Nặc Nhất Nhất đứng tại chỗ nửa ngày, vuốt bả vai vừa bị đẩy ra của mình, nhìn phương hướng Hàn Nại rời đi thật lâu mà cười ngây ngô.
Cảm giác bị người khác quản thúc….. Tựa hồ không tệ a.
* * * * * *
Ngày vẫn còn tiếp tục, Nặc cảnh quan tuy rằng cùng Hàn tổng vẫn thỉnh thoảng có chút cọ sát nhưng chỉnh thể tình cảm vẫn rất tốt, đang trong quá trình ấm lên. Chủ yếu nhất là Lý Nguyên tuy rằng si tình nhưng cũng không phải loại dây dưa không dứt, đến cuối cùng liền để lại một câu si tình cho Nặc Nhất Nhất: “Nếu như em hối hận, nhất định phải đến tìm anh.", liền từ đó biến mất, ngay cả tiểu khu cũng không thường trở về. Nặc cảnh quan mặc dù có chút không đành lòng nhưng so với việc để Hàn tổng trở mặt, cô vẫn không hề cốt khí lựa chọn tiếp tục không đành lòng.
Về sau công tác của Nặc Nhất Nhất bắt đầu bận rộn, tay cô khôi phục cũng đã được bảy tám phần, nhưng theo cuộc sống trôi qua, sự lo lắng của cô cũng từng chút hiện lên khuôn mặt.
Sáng sớm, Nặc Nhất Nhất không yên lòng phết bơ lên bánh mì, Hàn Nại đang xem báo liếc mắt nhìn cô: “Hôm nay sẽ trở về sao?"
“Cũng chưa biết….." Giọng của Nặc Nhất Nhất nhẹ bỗng, ánh mắt cũng có chút trống rỗng, phết bơ phết đến trêи tay.
Hàn Nại thở dài, buông báo, đưa cho cô một tờ giấy ăn: “Đừng suy nghĩ, thuận theo tự nhiên."
Hai người ở chung lâu, những ăn ý này vẫn phải có.
Nặc cảnh quan mím môi, nhìn nàng: “Chị sẽ đi sao?"
Hàn Nại thở dài: “Sẽ không."
“Vì sao? Mẫn Văn không phải là bạn thanh mai trúc mã của chị sao?"
Nặc cảnh quan nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lắc đầu: “Bạch Ngọc cũng như vậy."
Một câu nói khiến Nặc Nhất Nhất cúi đầu, tâm tình càng không dễ chịu. Hàn Nại nhìn cô: “Em vẫn nắm chặt thời gian trông chừng Bạch Ngọc đi."
“Ân."
Nói đến đây, Nặc Nhất Nhất cũng không có tâm tư gì tiếp tục ăn nữa, cô đến toilet rửa tay, hôn lên má Hàn Nại một cái liền tạm biệt vội vã đến sở. Dọc đường, trong lòng cô không yên, vốn dĩ cô còn ôm một tia hy vọng đối với Mẫn Văn nhưng khi ngày kết hôn cận kề, hy vọng của cô theo đó chìm xuống đáy biển, loại đau lòng này, đau lòng trước sự đau khổ của Lưu Bạch Ngọc khiến cô lăn lộn khó ngủ cả qua đêm, cô còn như vậy huống chi là đương sự?
Đến trong sở, Nặc Nhất Nhất vào ký túc xá, cửa chưa đẩy ra, chợt nghe thấy khúc nhạc “Marry You" kinh điển của hôn lễ. Trong nháy mắt, trong lòng đau nhức, Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
“Đến rồi?"
Trong phòng, Lưu Bạch Ngọc tất cả vẫn bình thường, nàng đang vẽ mày, tinh tế trang điểm, ngay cả ngón tay cũng đã cắt, sơn móng tay màu đỏ thu hút ánh nhìn, một thân lễ phục dạ hội màu trắng chói mắt đã mặc xong, tóc đã bới lên, hai chân thon dài khép lại, cả người có vẻ trang nhã đoan chính.
Nặc Nhất Nhất dựa vào giường ngồi xuống, ngơ ngác nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong ấn tượng của cô, Lưu Bạch Ngọc ăn mặc luôn luôn xinh đẹp quyến rũ, chưa bao giờ như vậy… Giống như là… Giống như là một cô dâu.
“Nhìn tôi làm gì? Có phải rất xinh đẹp không?"
Lưu Bạch Ngọc mím môi, hướng Nặc Nhất Nhất nhẹ nhàng mỉm cười, tuy rằng nàng đang cười nhưng Nặc Nhất Nhất lại có thể nhìn thấy đôi mắt cô đang khóc, nhất thời lòng như đao cắt.
“Bạch Bạch, chị đây là….."
Những lời còn lại Nặc Nhất Nhất nói không nên lời, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô, hít sâu một hơi, cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ: “Mười năm trước, bọn tôi đã ước hẹn."
Mười năm trước, các nàng đã từng hẹn nhau sẽ có một hôn lễ thuộc về cả hai.
Tôi cho cô dũng khí, cô cho tôi hứa hẹn, dắt tay đến già, vĩnh viễn không buông tha….
Tuy rằng ước hẹn nay đã thành trăng dưới nước, nguyện ước không thể thành sự thật, nhưng Lưu Bạch Ngọc vẫn muốn đến đó, muốn tham gia hôn lễ của Mẫn Văn, muốn chính miệng mang đến lời chúc phúc của nàng.
Bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn…..
Nặc Nhất Nhất có chút không khống chế được tâm tình của mình, cô đứng dậy đem thân thể đã bị tàn phá như lá thu của Lưu Bạch Ngọc ôm vào trong lòng, thân thể Lưu Bạch Ngọc có chút run rẩy, nàng nỗ lực hít hơi đem nước mắt toàn bộ nuốt xuống.
“Làm gì? Đừng ôm tôi a, làm hỏng hết trang điểm của tôi."
Lưu Bạch Ngọc còn đang cười, nhưng vành mắt của Nặc Nhất Nhất lại đỏ, hai người đối diện chốc lát, Nặc Nhất Nhất nhìn thấu kiên trì trong mắt Lưu Bạch Ngọc, cô cắn môi, hiện tại cô có thể làm được cũng chỉ có làm bạn bên cạnh Lưu Bạch Ngọc.
Hoàng Phượng nơi nào….. Nghe Hàn Nại nói là tuyệt đối sẽ không đến tham gia hôn lễ của Mẫn Văn….
Lưu Bạch Ngọc tắt điện thoại, rất thẳng thắn, cũng không muốn bất luận kẻ nào làm phiền kế hoạch của nàng. Chỉ duy nhất không trốn tránh Nặc Nhất Nhất, là bởi vì nàng biết bất cứ lúc nào Nặc Nhất Nhất cũng sẽ ủng hộ quyết định của nàng, bất kể tốt xấu.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Lưu Bạch Ngọc sẽ ăn mặc lộng lẫy đến dự hôn lễ.
Hôn lễ quy mô rất lớn, tiếng pháo mừng bên tai không dứt, tất cả những người lui tới trêи mặt đều mang vẻ vui mừng, nâng chén, ăn uống linh đình, dành cho đôi tân nhân lời chúc phúc tốt đẹp nhất. Cha mẹ hai bên cười nghênh đón khách đến, cánh hoa màu đỏ đại biểu lãng mạn cùng tình yêu rơi đầy đất, giữa tiếng nhạc mừng hôn lễ, Lưu Bạch Ngọc đạp giày cao gót, ngạo nghễ xuất hiện.
Sự xuất hiện của Lưu Bạch Ngọc hấp dẫn hàng nghĩn ánh mắt, trang phục của nàng, khí chất của nàng cùng với vẻ ngoài của nàng đều thu hút ánh nhìn. Mà ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, giờ này khắc này chỉ có Mẫn Văn.
— Tôi, Mẫn Văn, nguyện ý chăm sóc Lưu Bạch Ngọc cả đời.
— Tôi, Lưu Bạch Ngọc, suốt đời suốt kiếp yêu thương Mẫn Văn, đến chết không thay đổi.
Ha ha…
Lưu Bạch Ngọc hướng Mẫn Văn mỉm cười, lời thề năm đó vẫn còn bên tai, mà hôm nay người yêu của nàng thật sự như lời thề một thân áo cưới màu trắng thuần khiết, nàng cũng y theo hứa hẹn mỹ lệ loá mắt, chỉ tiếc, tân lang không phải nàng, người nắm tay Mẫn Văn là hắn.
Không phải nàng…..
Tác giả :
Diệp Sáp