Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 69

Cao Thừa Tử ôm lấy con trai, Tử Tử rất nhiệt tình hôn một hơi lên gò má của hắn, sau đó lại mang vẻ mặt hứng thú sôi sụcnói: “Quả cam ba ba, vừa nãy cha thật ngầu muốn chết! Con lớn lên cũng muốn giống như cha, cầm súng tiểu liên, mặc quân phục rằn ri, con muốn làm một chiến sĩ dũng cảm!"

“Thật không?" Cao Thừa Tử vừa hỏi, một bên vui vẻ vuốt ve mấy lọn tóc ngốc ngốc trên đỉnh đầu Tử Tử. Bị lòng bàn tay thô ráp ma sát khiến Tử Tử có chút hơi đau, bất quá nhóc cảm thấy thực thoải mái.

“Đúng vậy! Quả cam khí lực rất lớn, chỉ cần dùng chút sức là đã có thể ôm cả con và Tiểu Dân vào trong cái ống rồi. Về sau, ba ba không cần phải tự mình cho heo ăn nữa. Quả cam ba ba, cha sẽ giúp ba ba đúng không?"

Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt bừng bừng. Đây khẳng định là những chuyện hoanh đường mà cậu đã làm khi nhập thế đây! Cho heo ăn cái mịa gì chứ! Tiểu gia bây giờ là Cửu Tiêu thần tộc, thiên đế thấy ta đều phải chừa ra ba phần mặt mũi, bắt tiểu gia đi cho heo ăn? Kỳ Tiểu Nguyên một hơi đoạt lấy Tử Tử, xoay người bước đi.

Tử Tử mang vẻ mặt khó hiểu, tự hỏi, trước kia ba ba không phải như thế này mà? Hiện tại nói sinh khí liền sinh khí à? Bất quá Tử Tử vẫn thực hưng phấn. Vừa nãy bị bắt cóc tuy rằng có sợ hãi, nhưng lúc này bé lại cảm thấy rất phấn khởi nha! Bé ôm lấy cổ Kỳ Tiểu Nguyên, liên miên nói: “Ba ba vừa nãy thiệt rất rất là đẹp trai nha! Quần áo trên người ba là lấy từ chỗ nào vậy? Còn có bộ tóc giả nữa, trông rất giống hàng xịn à!"

Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến. Cậu đường đường là Cửu Tiêu Hồ Tiên, ngân phát ngân mi (tóc và mi bạc) là do tinh hoa thiên địa hóa thành. Cái gì gọi là tóc giả? Mà ngay cả ngạch tâm màu bạc dựng thẳng giữa trán cũng là do rèn luyện thành từ ánh trăng, ngoài ra nó còn ẩn chứa vô số pháp lực ở bên trong nữa! Kỳ Tiểu Nguyên ngồi xổm người xuống đất, thành khẩn giải thích với Tử Tử: “Hài tử, chúng ta vốn là chính là như vậy. Chờ con mười tám tuổi, cũng sẽ trải qua một kiếp biến hóa giống ba. Bất quá đó chỉ là một tiểu kiểu, con có thể vượt qua nó một cách rất dễ dàng. Đến lúc đó, con sẽ có được haithân phận, một là thân thể phàm thai, một cái là nguyên thể tiên linh. Bởi vì con là do ba ba cùng người phàm sinh ra, cho nên sẽ có hai thân phận. Nếu con mà giống tiểu hồ ly, là do hai hồ ly sinh ra, vậy thì chỉ có một nguyên thể thôi. Hiểu không?"

Tử Tử vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: “Giống như không hiểu lắm…"

Kỳ Tiểu Nguyên co rút khóe miệng: “Không hiểu cũng không sao, chờ con trưởng thành sẽ biết." Kỳ Tiểu Nguyên nghĩ thầm rằng như vậy cũng được rồi. Trực tiếp miễn một đợt rèn luyện nhập thế, trực tiếp biến hóa, còn khỏi mắc công vượt qua nạn kiếp, xem như cũng là may mắn. Không giống bản thân cậu năm đó, lần lượt bị ép buộc giáng cho năm đạo lôi kiếp, còn khiến cho tiểu hồ ly phải mất mạng. Sau lại bị cái tên đạo sĩ nửa vời ngu ngốc kia vây trong huyệt động nhiều năm như vậy, hiện tại mới trở về được! Không biết hai người kia hiện tại thế nào rồi? Đột nhiên, Kỳ Tiểu Nguyên lại sinh ra dục vọng muốn đi rình coi.

Thế là cậu bèn quay đầu hướng Cao Thừa Tử bảo: “Cậu, có thể đi theo, nhưng không được phép phát ra tiếng! Có nghe hay không?"

Cao Thừa Tử cũng mang vẻ mặt mờ mịt, bất quá hắn vẫn rất phối hợp gật gật đầu. Vừa nãy, lão cha đã cố ý giao phó, phải hết thảy nghe theo tức phụ. Em ấy nói cái gì thì chính là cái đó, nghiêm cấm ngỗ ngược! Vì thế Cao Thừa Tử liền ngoan ngoãn theo ở phía sau. Hắn cũng rất muốn biết trong hồ lô Kỳ Tiểu Nguyên rốt cuộc buôn thứ gì đây?

Chỉ thấy Kỳ Tiểu Nguyên khinh thủ khinh cước nhảy lên nóc nhà, nhẹ tay nhẹ chân trạc trạc đẩy đẩy lộ ra một cái lỗ nhỏ. Sau, cậu quay đầu lại nhìn nhìn Cao Thừa Tử, nhường một chỗ ra cho hắn cùng coi. Kỳ thật Cao Thừa Tử chẳng có hứng thú đối với việc rình coi người khác, điều hắn cảm thấy hứng thú duy nhất chính là lo lắng Kỳ Tiểu Nguyên sẽ từ trên nóc nhà ngã xuống. Vì thế hắn mới từ phía sau che chở cho Kỳ Tiểu Nguyên cùng Tử Tử, ánh mắt ngẫu nhiên lẽ liếc qua một chút tình cảnh phía dưới. Nhưng chính một lần liếc mắt không quan trọng này, ánh mắt của hắn rốt cuộc đã không dời ra được nữa.

Chỉ thấy trên chiếc giường trong phòng có một người đàn ông đang nằm, bên cạnh hắn còn có một người nam nhân đang canh giữ. Bộ dạng của người đàn ông trên giường cùng với hình dáng khi Tiểu Nguyên biến hóa cực kì tương tự nhau, cũng là một màu thuần ngân bạch từ tóc dài, đến mi mắt, chỉ có điểm khác là phần ngạch tâm lại là hình dạng cỏ ba lá. Ở những chi tiết còn lại, người kia cũng có da thịt trắng mịn như tuyết trơn bóng như băng, đôi môi khẽ mở mang màu đỏ tiên diễm. Một điểm khác biệt nữa là phần tóc dài của người kia đã được dùng một cây cài bằng trúc tùy tiện cố định trên đỉnh đầu, phần tóc dài còn lại thì nằm rải rác ở trên giường, giống như cả chiếc giường đều đã bị ánh trăng bao phủ. Cao Thừa Tử nhịn không được liên tưởng, thời điểm Tiểu Nguyên biến hóa nằm ở trên giường, chắc cũng có bộ dáng phong hoa tuyệt đại như vậy đúng chứ? p2haehyuk.wordpress.com

Khó trách khó trách, sau khi thay đổi, Tiểu Nguyên liền đối với mình xoi mói đủ kiểu. Nhưng mà em ấy có đủ tư cách để xoi mói mình mà. Tuy Cao Thừa Tử không biết cái gì là tự xấu hổ, nhưng hắn cũng hơi cảm thấy hình như mình đã nhặt được một tiện nghi cực lớn. Điểm duy nhất hắn chưa từng nghĩ đến chính là buông tay. Người này chính là bà xã của hắn, cho dù em ấy không có biến hóa thành bộ dạng xinh đẹp như tiên thì hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay. Còn nữa, con trai đáng yêu của bọn họ thì phải làm sao đây? Nhớ tới bộ dáng điềm đạm đáng yêu khi khóc nhè của con trai trước đó, lòng hắn liền nhói lên từng trận.

Kỳ Tiểu Nguyên lúc này đang đầy mặt hứng thú quan sát, chỉ thấy lông mi ngân bạc vừa dài vừa mảnh của người nằm trên giường khẽ nhúc nhích, sau đó hai mắt yên tĩnh như hồ sâu liền mở ra. Nếu như nói vẻ phong hoa tuyệt đại lúc còn bất tỉnh trên giường của người này là một bức họa, như vậy nay lại xứng thêm ánh mắt này, liền biến thành một bức phong cảnh tuyệt mỹ đến không tưởng. Nhìn đến người nam nhân ngồi bên giường, hắn có vẻ như đang không biết nên làm sao mở miệng nói chuyện. Chỉ là… ngay khi cái người nam tử phong hoa tuyệt đại này mở miệng, Cao Thừa Tử hơi kém chút đã trượt chân té từ trên mái nhà xuống đất: “Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng có thể hớp một hơi nhân khí rồi! Tiểu nhóc con Tiểu Nguyên đâu?"

Thanh âm này trong trẻo lãnh nhuận, nghe vào tai người đều sẽ cảm thấy thực thoải mái. Có điều tính cách của vị thiên tiên này, khụ khụ, quả nhiên không phải là kiểu người bình thường có thể tiếp thu được.

Mà ở bên cạnh, mặt mũi Kỳ Tiểu Nguyên cũng lộ ra một ít xấu hổ. Trong lòng cậu cứ mặc niệm, ông không phải là cha tôi, ông không phải là cha tôi, ông không phải là cha tôi. Ai ngờ Tử Tử lại bỗng nhiên há mồm nói chuyện: “Ba ba tiểu nhóc con là ba sao?"

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức che miệng Tử Tử: “Câm miệng a tiểu nhóc con! Con không biết thời điểm rình trộm người ta không thể nói chuyện à?"

Cao Thừa Tử cảm thán… quả nhiên là cha con!

“Tại sao không nói chuyện?" Người đàn ông trên giường không yên lòng nói với người nam nhân bên cạnh: “Như thế nào? Thấy tui ngay cả nói cũng thèm nói luôn sao? Có muốn tui dạy… Úi…" Một câu này còn chưa có nói xong, bờ môi của hắn liền bị người đàn ông tóc đen trước mặt hôn lên. Một bên thở dốc, người nọ một bên ra sức đẩy người kia ra ngoài, sau khi hai đôi môi rời nhau, hắn mới thở gấp gáp nói: “Ê, trước hết để cho em thở cái đã! Xú nam nhân, anh điên rồi hả?"

Lúc này, người đàn ông đối diện rốt cục đã tìm về được thanh âm của mình, hơn thế, giọng nói của hắn còn mang theo vài phần run rẩy: “Tiểu hồ ly, em hù chết lão tử rồi! Năm mươi năm, em dám bắt tôi trông giữ thi thể, đợi em hơn năm mươi năm. Nếu không phải Tử Tử tìm được em, tôi còn tưởng cả đời này đã không còn hi vọng tìm được em trở về!"

Bị gọi đích danh, tiểu hồ ly mang vẻ mặt mỉm cười, bên khóe môi còn hàm chứa vài phần không đứng đắn. Hắn thẳng tay đem nam nhân đối diện kéo vào trong ngực: “Ngoan ngoan, không khóc không khóc, em không phải đã trở về rồi sao? Tốt lắm tốt lắm, anh xem anh đã một bó tuổi rồi, khóc sướt mướt như vậy để cho ai nhìn? Anh còn khóc nữa là em la to lên à, để cho mọi người chạy đến đây vây xem lão nam nhân hơn mấy trăm tuổi còn gào khóc nữa!"

Nam nhân lúc này lại vươn tay chỉ chỉ ấn đường của hắn: “Lần sau còn dám biến mất trong thời gian dài như vậy nữa, lão tử sẽ không bao giờ trông em nữa, tôi sẽ đào cái hố bỏ em vào chôn! Còn trồng thêm một cây nho ở trên!"

Nghe được hai chữ cây nho, tiểu hồ ly lập tức mặt đầy hứng thú: “Ối ối, có nho sao? Thèm chết mất!"

“Mỗi ngày đều chuẩn bị cho em, sợ em tỉnh lại, không kịp chuẩn bị." Nam nhân tóc đen bưng nho tới, còn ân cần lột từng quả một bỏ vào miệng tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly vừa lòng táp táp, chậc lưỡi: “Nho anh chọn là ngọt nhất trên thế giới này luôn. Ừm, ăn ngon! Lại thêm một trái."

Kỳ Tiểu Nguyên vui vẻ cười trộm trên mái nhà. Xem ra hai người này gặp lại nhau thật rất hạnh phúc. Cũng chính vì thời điểm này Kỳ lão nhân mới có thể lưu lại khoảnh khắc lịch sử đen tối trong cuộc đời mình. Nhưng thật ra thì gương mặt của hắn không phải lúc nào cũng chỉ có một kiểu lạnh lùng thối thối như mọi người hay thấy. Hừ, cậu phải nhanh chóng ghi chép lại, nếu không lần sau phạt quỳ biết lấy cái gì uy hiếp đây? Vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe trên mái nhà vang lên một tiếng sụp lún. Cậu kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi lập tức ngã vào một cái ôm ấm áp, mở mắt, con ngươi đen lấy liền đối diện với một đôi con ngươi khác. Kỳ Tiểu Nguyên làm nũng hô một tiếng: “Tiểu hồ ly, con nhớ cha."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại