Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 65

“Cháu trai cùng cậu của mình đều có thể cùng một chỗ, hai anh em các chú còn nhăn nhó cái gì nữa…"Quý Dân nhìn theo bóng lưng ông chú khờ nhà mình vừa lắc lắc đầu vừa lầm bầm, sau mới xoay người đuổi theo thím nhỏ, yên lặng đi theo phía sau.

Tử Tử ghé vào trên vai Kỳ Tiểu Nguyên, từ xa hướng về phía Quý Dân chào hỏi. Nhìn trong chốc lát, bé lại nhịn không được, ngửa đầu hỏi Kỳ Tiểu Nguyên: “Ba ba, con có thể xuống dưới không?"

“Hử? Vì cái gì muốn xuống dưới?" Kỳ Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn bé, khóe môi không nhịn được cong lên một chút. Cậu rất thích đứa con trai này. Nho nhỏ một nắm, ôm vào trong ngực vừa mềm vừa nhuyễn đặc biệt thoải mái. Điểm này cậu vẫn thực vừa lòng. Hậu nhân của hồ tộc vốn chính là tồn tại hoàn mỹ nhất trên thế giới này. Đương nhiên, vật nhỏ đi theo phía sau kia cũng không tồi, cũng không biết nhóc là từ chi mạch phương nào?

Tử Tử nghiêm túc nói: “Tiểu Dân vì che chở con mà bị rút rất nhiều máu. Anh hiện tại thực suy yếu, con muốn chăm sóc anh ấy."

Kỳ Tiểu Nguyên ôm con trai trong ngực, hỏi: “Tử Tử thích nhóc kia?"

Tử Tử gật gật đầu: “Thích a! Anh ấy là người bạn duy nhất của Tử Tử, thời điểm ba ba không có thời gian chiếu cố con, con vẫn luôn chơi cùng anh, buổi tối anh còn dỗ con ngủ. Lần này còn vì bảo hộ con bị thương thành như vậy. Ba ba…"

Lời Tử Tử còn chưa dứt lời, cái trán Kỳ Tiểu Nguyên liền nhíu lại, ấn đường màu bạc có dấu phiếm hàn quang. Cậu lãnh lùng hừ lạnh một tiếng: “Vậy cứ tiếp tục để nó đi theo phía sau!" Nói xong, động tác dưới chân cậu lại tăng nhanh tốc độ, ý đồ đem xú tiểu tử không biết trời cao đất rộng miệng còn hôi sữa kia bỏ lại. Chẳng qua vào lúc này, Quý Dân lại như sinh gió dưới chân, cũng không hề bị bỏ lại phía sau. Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy nghi hoặc, đứa nhỏ này chẳng những có căn cốt không tồi, còn luyện được một thân trong ngoài đầy bản lĩnh! Khó trách nhóc có thể dễ dàng bắt cóc hậu nhân của Cửu Tiêu Hồ Tiên ta! Hừ!

Kỳ Tiểu Nguyên vừa định thi triển thuật đằng vân bay lên trời, thì đã bị một lão nhân tóc hoa râm, râu mép cũnghoa râm, trên người mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn đã rách ra vài cái lỗ, ngăn cản: “Tiểu Nguyên, định đi đâu vậy?"

Kỳ Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn lão nhân liếc mắt một cái, ngoan ngoãn đi tới, cúi đầu hô một tiếng: “Phụ thân…"

Lão nhân quan sát cậu một hồi, rồi thở dài, hơi ân cần hỏi han: “Xuất thế?"

Kỳ Tiểu Nguyên chỉ đáp hai tiếng: “Quá chậm!"

Lão nhân lại bảo: “Như vậy đã là rất nhanh rồi, còn chưa đến ba mươi năm, có người cả một đời cũng chưa thể xuất thế, con nên vì thiên phú của mình mà kiêu ngạo."

Tử Tử hưng phấn nhìn cha Kỳ, hô một câu: “Ông ngoại!"

Cha Kỳ từ trong ngực Kỳ Tiểu Nguyên nhận lấy cháu trai, cưng chiều hỏi: “Ngoan, ông ôm, có bị thương không?"

Tử Tử lắc lắc đầu: “Không có, chính là Tiểu Dân bị thương."

Quý Dân đứng từ xa, cũng không tới gần, cũng không bỏ đi. Cứ như vậy chớp chớp mắt nhìn Tử Tử, ngẫu nhiên lại ngẩng đầu nhìn nhìn Tiểu Nguyên, rồi lại nhìn nhìn cha Kỳ. Nhóc đại khái đã đoán được thân phận của cả nhà này rồi. Sư đệ họ Kỳ–đồng môn của nhà họ Quý, đã cùng Cửu Tiêu hồ tộc kết thông gia. Sinh ra hậu nhân của bọn họ cũng chính là Tử Tử mà nhóc tâm tâm niệm niệm. Quý Dân nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, tiểu bánh bao Tử Tử lại là hậu nhân của Cửu Tiêu Hồ Tiên.

Kỳ Tiểu Nguyên nhìn nhìn Quý Dân, nói với cha Kỳ: “Tiểu tử kia, ngược lại đối Tử Tử thực để bụng!"

Cha Kỳ đáp: “Con lại đang cân nhắc cái gì? Y như cha của con, nội tâm thật phức tạp!" Cha Kỳ không cần đoán cũng biết, hai cha con họ ghét nhất người khác cướp đi đồ đạc của mình. Nếu không, Kỳ Tiểu Nguyên cũng sẽ không tới tận lúc nhập thế cũng không chịu đi nhìn cái người Quý Hoành đã có hôn ước với mình. Ba của cậu không cho phép, còn luôn đùn đẩy nói rằng hài tử còn nhỏ, hỏi với chả cưới gì chứ! Bất quá điều mà hắn thật sự lo ngại, chính là người ta đã có người mình thích, đã có chốn riêng thuộc về mình. Đừng nói là người Cửu Tiêu Hồ Tiên, cái vị trên chín tầng trời kia người ta cũng không hiếm lạ gì. Nhắc tới đây, tiểu hồ ly liền vô cùng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cái vị trên chính tầng trời kia thì tính là cái gì? Thấy gia ta cũng phải kêu một tiếng ông chú thôi, hừ!" Người ta là thượng cổ tiên thú, bối phận quả thật là cao tít tắp. Nói về cao ngạo, bọn họ quả thật có vốn liếng để cao ngạo à.

Kỳ Tiểu Nguyên không nói thêm gì nữa. Cậu quay người lại, áo bào trắng theo gió tung bay. Mái tóc dài tựa tuyết nghênh phong hoán vũ, ấn ký nơi mi tâm cũng hình thành từng làng sóng thản nhiên. Nhưng ngay lúc cậu vừa mới đi về phía trước một bước, liền đã bị cha Kỳ kéo lại: “Con lại muốn làm gì?"

“Hồi Thiên Sơn!"

“Hồi cái gì Thiên Sơn chứ! Cha của con con còn đang bị vây hãm, mau đem người cứu ra!"

Kỳ Tiểu Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói hai chữ: “Không cứu!"

Cha Kỳ cũng tức giận đến nói không nên lời “Con…", theo sau đó ông lại thở dài: “Nam nhân là còn chính mình chọn, hiện tại hối hận cũng đã chậm! Hài tử đều đã có tới hai đứa, con còn muốn như thế nào nữa? Mau đem cái tật xấu này của con thu lại cho cha! Mau đi cứu nam nhân của con đi!"

Đôi môi hồng thuận của Kỳ Tiểu Nguyên khẽ trề ra, khóe mắt nén giận, mở miệng quát: “Con chính là không cứu!" Thừa dịp tiểu gia ta nhập thế bị phong ấn, chiếm tiện nghi của tiểu gia, còn muốn nhượng tiểu gia đi cứu người? Mơ đẹp quá nhỉ!?

Cha Kỳ cả giận nói: “Mau câm miệng lại cho lão tử! Lúc ấy là ai khóc lóc cầu xin lão tử đáp ứng hôn sự của các ngươi? Việc cưới hỏi đã thành, trong bụng con còn mang thai con của người ta! Lại nói, lúc ấy con còn dùng một chai rượu trắng câu dẫn người ta, còn trộm đi mầm mống của hắn, trộm sinh con cho hắn. Hiện tại, nói không cứu liền không cứu, con đang cho là da mặt của Cửu Tiêu hồ tộc có bao nhiêu dầy hả?"

Kỳ Tiểu Nguyên nghe xong lời cha nói, liền kinh ngạc đến mức cắn nhầm đầu lưỡi. Gương mặt vô cùng tuấn mỹ của cậu bất chợt liền trở nên ngây ngốc, lăng lăng nhìn cha Kỳ, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Lão cha, cha cha cha vừa mới nói cái gì? Tiểu gia cầu hắn muốn con? Còn dùng một chai rượu trắng đem chuốc say hắn, còn trộm… mầm mống của hắn? Phụ… Phụ thân, cha nhất định là nghĩ sai rồi, con con con… con làm sao có thể cầu cạnh một tên nhân loại tầm thường? Trộm đi sinh hài tử cho một nhân loại? Cha nhất định nghĩ lộn rồi!"

Cha Kỳ nén giận nhìn con của mình: “Lão tử có tính sai hay không, chờ con bình phục lại, rồi đem ký ức sau khi phong ấn vuốt vuốt lại chẳng phải sẽ biết ngay sao? Tự mà lo liệu lấy chuyện của mình! Sai lầm phạm một lần là đủ rồi, đừng mơ tưởng tái phạm lần thứ hai! Thích hay không thích, trước đem người cứu ra, chớ để đến khi người ta chết rồi mới hối hận. Hắn là cha của hai đứa con của con, bất luận con thích hay không thích, sự thật vẫn cứ sờ sờ ra đó! Thanh danh của Cửu Tiêu hồ tộc các người đã đủ kém, giờ còn muốn bồi thêm tội danh vứt chồng bội tín hả? Chớ có cùng lão tử cò kè mặc cả, lập tức đem người nhà bọn họ cứu ra cho lão tử!"

Cha Kỳ cũng coi như là một người cha nghiêm khắc. Chính là vào khoảng thời gian sau khi Kỳ Tiểu Nguyên bị phong ấn, ông cũng tự đem mình phong ấn lại. Ông tận lực sắm vai một phụ thân lãnh đạm bạc tình, để khi cậu nhập thế có thể đạt được sự rèn luyện tốt nhất. Một khi Kỳ Tiểu Nguyên phá tan phong ấn, ông cũng không cần phải tái tiếp tục diễn trò nữa. Bất quá vẫn đề ông lo lắng trước kia giờ đã xảy ra. Tiểu Nguyên bình thường làm sao có thể ngoan ngoãn chung sống cùng cái cậu thanh niên đó? Tuy rằng cậu hậu nhân kia lớn lên không tồi, nhân phẩm rất tốt, thể lực lẫn thiên phú đều xuất sắc. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một nhân loại bình thường, thậm chí ngay cả tu tiên nhất mạch đều không có. Nếu lấy phải Cửu Tiêu hồ tộc cao ngạo, hắn có thể nhận mệnh cùng con mình tư thủ lẫn nhau sao? Nếu dùng cách nói của tiểu tử thúi này thì chính là: Đừng có nằm mơ!

Biểu tình của Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại cực giống như ăn phải ruồi bọ. Cậu đã cường bách khiến một người nam nhân thượng mình? Còn lặng lẽ sinh con cho hắn ta? Trọng yếu hơn là còn cầu lão cha để cậu cùng tên kia sống cùng nhau? Hiện tại thế nhưng còn hoài đứa con thứ hai của tên đó? Mẹ kiếp chuyện này cũng quá vô lý rồi đấy!

Lúc này, từ phía hầm mỏ lại lần nữa truyền đến tiếng nổ mạnh, người trên trực thăng cũng đã bắt đầu cuống quít cứu viện. Kỳ Tiểu Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Con ngược lại muốn nhìn một chút xem nam nhân này có bộ dạng gì đây?" Nói xong cậu liền đề khí, phóng thẳng về phía cửa quặng mỏ! Một bên phi một bên còn không ngừng gào thét trong lòng. Oa nha nha, tiểu gia ta phải liều mạng với ngươi a a a!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại