Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng
Chương 55
Kỳ Tiểu Bân chưa chi đã hỏi tiếp: “Còn có học trưởng, ảnh… cũng là do đàn ông sinh ra sao? Anh ấy thật là do Thẩm tiên sinh thai nghén? Này… chuyện này cũng quá…"
Bụng Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại chỉ có chút thịt, căn bản nhìn không ra được đã xảy ra chuyện gì, nên cậu đành phải nói: “Chờ thêm hai tháng nữa, em sẽ biết được thôi. Giờ, anh mới mang thai hơn hai tháng. Em hỏi anh xảy chuyện gì, anh cũng chẳng biết nói sao. Anh cũng hỏi qua cha rồi, cha cũng chưa từng nói ra nguyên cớ."
Kỳ Tiểu Bân hỏi dò: “Ba… không trách cứ anh chứ?"
“Không có, cha đồng ý cho anh cùng với huấn luyện viên của anh ở cùng một chỗ. Dù sao… bọn anh đã có con, cũng không thể để Tử Tử mãi không nhận cha được." Nói tới đây, sắc mặt của Kỳ Tiểu Bân có chút khó coi. Tử Tử… so Chân Chân lớn hơn tám tháng. Cậu dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, Chân Chân không phải là con gái ruột của mình. Từ lúc Chân Chân sinh ra, hắn đã chăm sóc cho bé. Lần đầu tiên Chân Chân học được kêu ba ba, hắn đã hưng phấn bế nhóc lên xoay quanh không ngừng. Không ngờ… sự tình chẳng hiểu sao lại ra nông nỗi như vậy? Hắn làm chồng, làm cha của người ta, tuy tính ra cũng không quá trôi chảy, nhưng ít nhất hắn đã mang đến cho họ một gia đình trọn vẹn. Hiện tại, tất cả chỉ như một giấc mộng. Mà sau khi thức giấc, hắn lại phải một lần nữa quay trở về cuộc sống trước kia.
Kỳ Tiểu Nguyên nhìn ra được cỗi lòng tích tụ của Kỳ Tiểu Bân, bèn vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn: “Tiểu Bân, chuyện trước kia cứ cho qua hết đi! Chúng ta sống cần nhìn về phía trước, chớ ngoái nhìn về quá khứ nữa. Chuyện gì thua thiệt, bỏ qua liền bỏ qua, ly hôn được thì ly hôn, nhưng sống ở đời cần phải có niềm tin, thứ mà chúng ta không thể nào đánh mất được."
“Anh, em không sao, anh đừng lo lắng cho em." Kỳ Tiểu Bân nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ. Suy sụp tinh thần suốt mấy ngày liền, hắn cũng đã có chút thông suốt. Trước kia hắn là người rất yếu đuối, thậm chí có thể nói rất hèn nhát. Cho nên, hắn mới có thể được người nhớ thương, xem hắn là thằng ngu để đùa giỡn. Nhưng trong cuộc sống sau này, hắn nhất định phải thay đổi tính cách bỏ đi này của mình.
Vừa lúc, Uất Trì Cẩn mang xe tới, từ ghế điều khiển nhô đầu ra hô một tiếng với Kỳ Tiểu Bân: “Học đệ, mau vào xe! Tiểu tẩu tử cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi! Chờ anh trở về, em lại qua tìm ảnh đi uống rượu."
“Ừ, hai đứa đi đường cẩn thận. Tiểu Bân trở về hảo hảo tắm rửa một cái, đừng có nghĩ bậy bạ nữa."
“Em biết rồi anh, anh mau trở về đi thôi!"
Sau khi từ biệt hai người, Kỳ Tiểu Nguyên lại đi qua Diệp gia để nhìn Tử Tử.
Tử Tử lúc này đang hân hoan khoe khoang mấy chữ to nhóc mới vừa học viết được. Bởi vì ‘Ta thích ngươi’ thật quá khó nhớ, nên ruốt cuộc nhóc vẫn chưa học được nó trong ngày hôm này. Quý Dân tỏ vẻ nhóc cũng không nóng nảy, dù sao nhóc vẫn còn nhiều thời gian để chậm rãi dạy cho vịt con. Sau khi Tử Tử luôn khăng khăng muốn ngủ cùng với Tiểu Dân, Kỳ Tiểu Nguyên đành phải một mình quay trở về nhà chồng. Kỳ thật, cậu cũng không phải không muốn Tử Tử ở lại đây ngủ cùng bạn, chỉ là lần đầu ngủ lại nhà chồng, hơn nữa còn là một mình, nên cậu thật lòng thấy hơi ngại ngùng. Có con trai bên cạnh thì tốt rồi, tốt xấu gì cậu cũng có thể dời đi một chút lực chú ý.
Lúc Kỳ Tiểu Nguyên trở lại nhà Cao Cường, cửa nhà vẫn như cũ được khóa chặt. Phỏng chừng mẹ chồng đại nhân hôm nay lại tăng ca, cha chồng đại nhân chắc cũng đã đi đón mẹ chồng đại nhân, nên tới giờ này mới chưa về tới nhà. Kỳ Tiểu Nguyên lôi chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa. Chìa khóa này là trước khi đi Cao Cường đã đưa cho cậu. Ông còn nói làm một thành viên của nhà họ Cao, không có chìa khóa vào nhà thì coi sao được?
Nhưng ngay lúc Kỳ Tiểu Nguyên định đóng cửa lớn lại, chỉ nghe mặt sau thổi qua một trận kình phong, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nghiêng đầu, tránh thoát thế công của người nọ. Vừa định xoay người giơ nắm đấm phản kích, cậu lại phát hiện bản thân đã ngã vào lòng người nào đó rồi. Người này cũng không xa lạ gì, mà chính là anh Thừa Tử vừa mới rời đi làm nhiệm vụ của cậu.
Kỳ Tiểu Nguyên kinh hỉ hô một tiếng: “Cam Tử ca? Anh anh anh, tại sao lại trở về?"
Cao Thừa Tử vội làm thủ thế chớ có lên tiếng: “Anh quay về thăm em, lão ca và mẫu hậu nương nương không có ở nhà à?"
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Không có, chắc còn chưa có tan tầm."
“Ăn cơm tối chưa?"
“Ân, ăn rồi. Em ăn cùng một cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Uất Trì Cẩn, tại một viện tử nhỏ rất thanh tĩnh. Em trai của em cũng đến, nó… ly hôn, tâm tình không tốt cho lắm. Bởi vậy tụi em mới ngây người lâu như vậy, ăn một bữa cơm mà tới tận giờ mới xong." Kỳ Tiểu Nguyên nhu thuận đáp.
Cao Thừa Tử hiếm khi bày ra biểu tình ghét bỏ: “Ly hôn liền ly hôn, sướt mướt như vậy sau này làm sao sống qua đây? Còn không phải đem nhà cửa quậy đến gà chó không yên? Chỉ khổ cho đứa nhỏ…"
Bểu tình Kỳ Tiểu Nguyên nháy mắt giống ăn phải ruồi bọ. Cậu chưa định nói chuyện hài tử không phải là con ruột của Tiểu Bân. Cậu muốn chừa cho Tiểu Bân chút mặt mũi, nên vừa nãy lúc ở trước mặt đàn anh của em trai, cậu cũng tận lực không nói đến vấn đề đứa nhỏ. Cuộc sống sau này còn phải tiếp diễn, cậu không muốn để Tiểu Bân lưng đeo gánh nặng lớn này.
“Biểu tình của em như vậy là sao? Tử Tử đâu? Chạy đến chỗ nào chơi rồi?"
Kỳ Tiểu Nguyên trả lời: “Tử Tử đang ở cùng với Tiểu Dân. Em nói kiểu gì con cũng không chịu quay về. Tiểu Dân đang dạy con viết chữ, em cảm thấy đứa nhỏ này so với em còn biết chăm sóc Tử Tử hơn."
Cao Thừa Tử nhớ đến còn chưa nói chuyện Quý Hoành đang tính cho Tử Tử cùng Tiểu Dân đính ước ngay tấm bé, vì thế ho khan một tiếng: “A, Tiểu Dân đứa nhỏ này từ nhỏ đã học tập rất nhiều thứ. Để nhóc chiếu cố Tử Tử, em cũng có thể yên tâm." Nói xong, hắn lại đem Kỳ Tiểu Nguyên ấn vào trong ngực, cúi đầu hôn một hơi, còn tận lực tránh đi phần bụng của cậu. Đáng tiếc hắn mới vừa hôn xong, Kỳ Tiểu Nguyên liền nhăn nhăn cái trán: “Ca, trên người của anh có mùi gì vậy nè? Thật là khó ngửi!"
Cao Thừa Tử lập tức buông Kỳ Tiểu Nguyên ra: “Bọn anh vừa mới mai phục trong cống thoát nước hết nửa ngày, để anh đi tắm trước đã." Nói xong hắn liền buông Kỳ Tiểu Nguyên, thẳng hướng về phía phòng tắm. Kỳ Tiểu Nguyên đi theo phía sau hắn, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh!"
“Tùy tiện đi! Nhà bếp chắc là có sẵn đồ, Mẫu hậu nương nương rất thích tích trữ thức ăn." Ngay sau đó, Cao Thừa Tử liền đóng cửa phòng tắm, bên trong lập tức truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Hắn cũng không định qua đêm tại nhà. Ăn xong bát cơm chiên trứng do Kỳ Tiểu Nguyên làm, hắn liền vội vội tiêu sái rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, tình trạng này cứ tiếp tục tái diễn. Cao Thừa Tử mang đến cho cậu một loại cảm giác như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Kỳ Tiểu Nguyên theo bản năng cảm thấy, nhiệm vụ lần này có khả năng không hề đơn giản. Nếu không, lấy thân thủ của Thừa Tử ca, anh không thể kéo dài nhiệm vụ lâu như vậy mà vẫn không hề có tiến triển.
Mặt khác, dưới sự ủng hộ của Mẫu hậu nương nương, Kỳ Tiểu Nguyên đã bắt được mẫu đất hoa đào cốc ở giữa sườn núi. Từ đây, tiệm cơm dã ngoại nho nhỏ cũng bắt đầu tiến hành xây dựng. Nhìn sơ qua, diện tích nơi này rất lớn, nhưng kỳ thật việc trang hoàng lại rất đơn giản. Kỳ Tiểu Nguyên cũng không muốn trang hoàng quá xa hoa, chỉ cần dùng trúc vây quanh tiệm, rồi đem bàn ghế sắp xếp chung quanh cây đào. Ngoài ra, bọn họ còn phải xây vài gian phòng bếp và đại đường, còn có nơi cung cấp thức ăn nhanh. Mặt khác đồ dùng nhà bếp dùng để nấu nướng, cùng với các loại nguyên liệu nấu ăn cũng phải bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Còn có bọn họ cũng đang cần một kho lạnh loại nhỏ, dùng để giữ tươi thịt. Về phần rau dưa thì không cần quá sốt ruột, vì cách đó không xa chính là nhà kính trồng cây, tùy dùng tùy lấy đều kịp tới tay.
Kỳ Tiểu Bân cũng đến nơi này hỗ trợ. Tinh thần của hắn hiện tại nhìn qua đã tốt hơn trước. Anh chàng cũng đã quyết định trước hết phải ở tiệm ăn của anh hai giúp đỡ một đoạn thời gian. Tuy rằng, Kỳ Tiểu Bân đã đi làm từ lâu, nhưng đứa nhỏ này trời sinh đã thích học tập, lại là một con mọt sách chính hiệu. Bình thường khi đọc sách hắn đều gắng hết sức nghiền ngẫm, hơn nữa môn hắn theo học lại là văn học cổ đại Trung Quốc. Năm nay chắc hẳn là không kịp ôn thi, nên hắn tính toán đợi đến sang năm sẽ đi tham dự cuộc thi nghiên cứu sinh, tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Tuy nói nhân tình thế sự cùng bằng cấp không có quan hệ trực tiếp, nhưng hắn cảm thấy học thêm chút gì đó chung quy vẫn có thể nâng cao thêm được tri thức thông qua việc trải nghiệm những điều mới mẻ.
Thấy em trai đã hoạt bát hơn, Kỳ Tiểu Nguyên cũng hiểu được tâm tình của hắn hiện không hề tệ. Vì thế, cậu còn tự mình xuống bếp dạy em trai cách nấu nướng. Ngắn ngủi vài ngày, Kỳ Tiểu Bân đã có thể tiến hành chế biến các món ăn với nguyên liệu đơn giản. Không biết vì sao, anh chàng còn sinh ra hứng thú nồng hậu với việc này. Rốt cục, trừ bỏ đến trường cùng viết lách vài thứ, Kỳ Tiểu Bân cũng đã có được những sở thích khác.
Cao Bác cùng Thẩm Kính Khiêm ngẫu nhiên cũng đến đây chiếu cố chuyện buôn bán của Kỳ Tiểu Nguyên. Chỉ là mỗi một lần bọn họ đến đây, Kỳ Tiểu Nguyên đều phải lòng tràn đầy sợ hãi một lần. Nếu như người nào đó chỉ có nhan sắc bảo dưỡng kĩ càng như mẹ chồng cậu, cậu còn có thể tiếp thu được, bởi vì nhìn qua ít nhất coi như cũng giống người bình thường. Nhưng đối với sự sinh trưởng nghịch thiên của vị đại gia này, Kỳ Tiểu Nguyên thật sự chịu không nổi.
Mặc dù mang khuôn mặt chỉ như mới hai mươi tuổi, nhưng người kia thật chất đã gần năm mươi. Kỳ Tiểu Nguyên vừa ngẫm lại sự tương phản rõ rệt này, trong lòng đã cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Bất quá cũng may, vị này không thường đến quán, cho dù có đến cũng đều tránh hết tai mắt. Hắn như vậy xem như đã bán ẩn cư. Mà nếu làm như vậy, hắn chỉ có thể đợi đến hơn mười hai mươi năm về sau mới tái xuất giang hồ, sau đó nói cho người khác biết hắn kỳ thật là con trai hoặc cháu trai của Cao Bác.
Mấy ngày nay, Cao Thừa Tử vẫn như cũ xuất hành thi hành các loại nhiệm vụ, giả trang đủ loại thân phận lui tới đám người xã hội đen. Đến buổi tối, hắn lại y như cũ lặng lẽ quay về nhà, nhìn Kỳ Tiểu Nguyên, hoặc hôn hai cái, hoặc ôm ôm hai cái cho đã nghiền. Hắn chưa bao giờ dám qua đêm, do lo lắng có người theo đuôi. Kỳ Tiểu Nguyên thấy hắn mệt mỏi như vậy, cũng khuyên hắn đừng trở lại. Cao Thừa Tử lại không đồng ý. Hắn kỳ thật rất lo lắng cho vợ yêu, mà hắn có thể không lo lắng sao?
Chỉ trách, năm đó em ấy mang thai, chính mình lại không biết gì, cũng không ở bên cạnh vợ. Trải qua nhiều lần kiểm chứng, người nam nhân có thể sinh con mà tổ chức X đang tìm không hề liên quan đến nhà họ Quý, mà là một người thanh niên trẻ tuổi khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, hình thể gầy yếu diện mạo thanh tú xinh đẹp. Hắn vốn cho rằng người này là Diệp Diệp, chỉ là Diệp Diệp tuy đã hơn hai mươi tuổi, cũng thuộc loại hình thanh tú xinh đẹp, nhưng hình thể của hắn không hề gầy yếu. Dáng người của Diệp Diệp cơ bản không mấy khác biệt với Thẩm Lăng Hiên, có khác là nhìn qua lại cảm thấy ôn nhu hơn rất nhiều. Tính cách của hắn lại giống cha của mình, Diệp Thần. Diệp Diệp là một người ở bất luận trường hợp nào cũng đều có thể khiến người khác vui vẻ phơi phới như gió xuân. Hơn nữa, người có thân hình gầy yếu kia lại vừa vặn sinh hài tử…
Hắn thám thính được, tổ chức X đã bắt được một một bác sĩ khoa sản, còn là nam. Theo người đàn ông kia miêu tả, hắn đã từng thay một người thanh niên dáng người gầy yếu, diện mạo thanh tú xinh đẹp, ước chừng hơn hai mươi tuổi tiến hành đẻ mổ. Người nọ không có làm thủ tục chuyển khoản, mà trực tiếp giao năm vạn tiền mặt làm phí dán miệng, đối phương còn dùng danh tự giả là–Tân Mộc.
Tiểu Nguyên cũng từng nói qua, cậu năm đó đã tìm một bác sĩ phụ khoa nam giúp cậu làm phẫu thuật dạ con để sinh Tử Tử. Hơn nữa, cậu còn đưa cho người nọ năm vạn nguyên tiền bịt miệng. Điều này không có khả năng là trùng hợp, mà chỉ càng chứng minh Kỳ Tiểu Nguyên đã bị người theo dõi. Hơn nữa, đối phương còn là tổ chức xã hội đen quốc tế X vô cùng hùng mạnh. Cho nên mấy ngày gần đây, Cao Thừa Tử bất luận vội bao nhiêu mệt bao nhiêu, đều muốn quay về nhà xem xét một cái. Chỉ cần xác định cha con bọn họ an toàn, hắn cho dù làm bất luận nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao cỡ nào cũng không hề nóng ruột nóng gan.
Tối hôm đó, Kỳ Tiểu Nguyên lại ủ trong ngực của Cao Thừa Tử, lăn qua lộn lại, ôm cổ hắn không cho hắn rời đi. Phản ứng mang thai trong mấy ngày nay vừa hay lại là thời điểm dữ dội nhất. Nửa đêm bị nôn đến tỉnh, cậu chỉ biếttrưng hai mắt khóc đến hồng hồng sưng sưng. Mới vừa niệm hai câu Thừa Tử ca, Cao Thừa Tử liền một thân phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi vào.
Cao Thừa Tử lẻn vào nhà mình, cứ như vào chỗ không người. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn đến Cao Thừa Tử liền một đầu chui vào trong lòng ngực của hắn, trên người run rẩy lợi hại, một bên khóc một bên hô: “Anh Thừa Tử anh đừng đi! Em vừa mới nằm mơ, mơ thấy anh không về được… Em rất sợ hãi."
Cao Thừa Tử vỗ vỗ bả vai Kỳ Tiểu Nguyên, an ủi: “Đứa ngốc, lão công của em mạnh cỡ nào em không phải không biết. Chỉ có chừng ấy nhiệm vụ đối với người nam nhân của em chỉ như một bữa ăn sáng thôi. Chờ nhiệm vụ lần này của anh hoàn thành, anh sẽ trở về với em cùng con, chúng ta sẽ hảo hảo sống qua ngày. Với lại, nếu đã làm việc thì không thể bỏ dở nửa chừng, không thì làm sao được coi là đàn ông chứ?"
Đâu chỉ bởi vì lý do không thể bỏ dở nửa chừng, hắn nếu rút lui lúc này thì sự an toàn của ba cha con em ấy, coi như thật sự không còn người có thể che chở được nữa.
Bụng Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại chỉ có chút thịt, căn bản nhìn không ra được đã xảy ra chuyện gì, nên cậu đành phải nói: “Chờ thêm hai tháng nữa, em sẽ biết được thôi. Giờ, anh mới mang thai hơn hai tháng. Em hỏi anh xảy chuyện gì, anh cũng chẳng biết nói sao. Anh cũng hỏi qua cha rồi, cha cũng chưa từng nói ra nguyên cớ."
Kỳ Tiểu Bân hỏi dò: “Ba… không trách cứ anh chứ?"
“Không có, cha đồng ý cho anh cùng với huấn luyện viên của anh ở cùng một chỗ. Dù sao… bọn anh đã có con, cũng không thể để Tử Tử mãi không nhận cha được." Nói tới đây, sắc mặt của Kỳ Tiểu Bân có chút khó coi. Tử Tử… so Chân Chân lớn hơn tám tháng. Cậu dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, Chân Chân không phải là con gái ruột của mình. Từ lúc Chân Chân sinh ra, hắn đã chăm sóc cho bé. Lần đầu tiên Chân Chân học được kêu ba ba, hắn đã hưng phấn bế nhóc lên xoay quanh không ngừng. Không ngờ… sự tình chẳng hiểu sao lại ra nông nỗi như vậy? Hắn làm chồng, làm cha của người ta, tuy tính ra cũng không quá trôi chảy, nhưng ít nhất hắn đã mang đến cho họ một gia đình trọn vẹn. Hiện tại, tất cả chỉ như một giấc mộng. Mà sau khi thức giấc, hắn lại phải một lần nữa quay trở về cuộc sống trước kia.
Kỳ Tiểu Nguyên nhìn ra được cỗi lòng tích tụ của Kỳ Tiểu Bân, bèn vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn: “Tiểu Bân, chuyện trước kia cứ cho qua hết đi! Chúng ta sống cần nhìn về phía trước, chớ ngoái nhìn về quá khứ nữa. Chuyện gì thua thiệt, bỏ qua liền bỏ qua, ly hôn được thì ly hôn, nhưng sống ở đời cần phải có niềm tin, thứ mà chúng ta không thể nào đánh mất được."
“Anh, em không sao, anh đừng lo lắng cho em." Kỳ Tiểu Bân nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ. Suy sụp tinh thần suốt mấy ngày liền, hắn cũng đã có chút thông suốt. Trước kia hắn là người rất yếu đuối, thậm chí có thể nói rất hèn nhát. Cho nên, hắn mới có thể được người nhớ thương, xem hắn là thằng ngu để đùa giỡn. Nhưng trong cuộc sống sau này, hắn nhất định phải thay đổi tính cách bỏ đi này của mình.
Vừa lúc, Uất Trì Cẩn mang xe tới, từ ghế điều khiển nhô đầu ra hô một tiếng với Kỳ Tiểu Bân: “Học đệ, mau vào xe! Tiểu tẩu tử cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi! Chờ anh trở về, em lại qua tìm ảnh đi uống rượu."
“Ừ, hai đứa đi đường cẩn thận. Tiểu Bân trở về hảo hảo tắm rửa một cái, đừng có nghĩ bậy bạ nữa."
“Em biết rồi anh, anh mau trở về đi thôi!"
Sau khi từ biệt hai người, Kỳ Tiểu Nguyên lại đi qua Diệp gia để nhìn Tử Tử.
Tử Tử lúc này đang hân hoan khoe khoang mấy chữ to nhóc mới vừa học viết được. Bởi vì ‘Ta thích ngươi’ thật quá khó nhớ, nên ruốt cuộc nhóc vẫn chưa học được nó trong ngày hôm này. Quý Dân tỏ vẻ nhóc cũng không nóng nảy, dù sao nhóc vẫn còn nhiều thời gian để chậm rãi dạy cho vịt con. Sau khi Tử Tử luôn khăng khăng muốn ngủ cùng với Tiểu Dân, Kỳ Tiểu Nguyên đành phải một mình quay trở về nhà chồng. Kỳ thật, cậu cũng không phải không muốn Tử Tử ở lại đây ngủ cùng bạn, chỉ là lần đầu ngủ lại nhà chồng, hơn nữa còn là một mình, nên cậu thật lòng thấy hơi ngại ngùng. Có con trai bên cạnh thì tốt rồi, tốt xấu gì cậu cũng có thể dời đi một chút lực chú ý.
Lúc Kỳ Tiểu Nguyên trở lại nhà Cao Cường, cửa nhà vẫn như cũ được khóa chặt. Phỏng chừng mẹ chồng đại nhân hôm nay lại tăng ca, cha chồng đại nhân chắc cũng đã đi đón mẹ chồng đại nhân, nên tới giờ này mới chưa về tới nhà. Kỳ Tiểu Nguyên lôi chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa. Chìa khóa này là trước khi đi Cao Cường đã đưa cho cậu. Ông còn nói làm một thành viên của nhà họ Cao, không có chìa khóa vào nhà thì coi sao được?
Nhưng ngay lúc Kỳ Tiểu Nguyên định đóng cửa lớn lại, chỉ nghe mặt sau thổi qua một trận kình phong, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nghiêng đầu, tránh thoát thế công của người nọ. Vừa định xoay người giơ nắm đấm phản kích, cậu lại phát hiện bản thân đã ngã vào lòng người nào đó rồi. Người này cũng không xa lạ gì, mà chính là anh Thừa Tử vừa mới rời đi làm nhiệm vụ của cậu.
Kỳ Tiểu Nguyên kinh hỉ hô một tiếng: “Cam Tử ca? Anh anh anh, tại sao lại trở về?"
Cao Thừa Tử vội làm thủ thế chớ có lên tiếng: “Anh quay về thăm em, lão ca và mẫu hậu nương nương không có ở nhà à?"
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Không có, chắc còn chưa có tan tầm."
“Ăn cơm tối chưa?"
“Ân, ăn rồi. Em ăn cùng một cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Uất Trì Cẩn, tại một viện tử nhỏ rất thanh tĩnh. Em trai của em cũng đến, nó… ly hôn, tâm tình không tốt cho lắm. Bởi vậy tụi em mới ngây người lâu như vậy, ăn một bữa cơm mà tới tận giờ mới xong." Kỳ Tiểu Nguyên nhu thuận đáp.
Cao Thừa Tử hiếm khi bày ra biểu tình ghét bỏ: “Ly hôn liền ly hôn, sướt mướt như vậy sau này làm sao sống qua đây? Còn không phải đem nhà cửa quậy đến gà chó không yên? Chỉ khổ cho đứa nhỏ…"
Bểu tình Kỳ Tiểu Nguyên nháy mắt giống ăn phải ruồi bọ. Cậu chưa định nói chuyện hài tử không phải là con ruột của Tiểu Bân. Cậu muốn chừa cho Tiểu Bân chút mặt mũi, nên vừa nãy lúc ở trước mặt đàn anh của em trai, cậu cũng tận lực không nói đến vấn đề đứa nhỏ. Cuộc sống sau này còn phải tiếp diễn, cậu không muốn để Tiểu Bân lưng đeo gánh nặng lớn này.
“Biểu tình của em như vậy là sao? Tử Tử đâu? Chạy đến chỗ nào chơi rồi?"
Kỳ Tiểu Nguyên trả lời: “Tử Tử đang ở cùng với Tiểu Dân. Em nói kiểu gì con cũng không chịu quay về. Tiểu Dân đang dạy con viết chữ, em cảm thấy đứa nhỏ này so với em còn biết chăm sóc Tử Tử hơn."
Cao Thừa Tử nhớ đến còn chưa nói chuyện Quý Hoành đang tính cho Tử Tử cùng Tiểu Dân đính ước ngay tấm bé, vì thế ho khan một tiếng: “A, Tiểu Dân đứa nhỏ này từ nhỏ đã học tập rất nhiều thứ. Để nhóc chiếu cố Tử Tử, em cũng có thể yên tâm." Nói xong, hắn lại đem Kỳ Tiểu Nguyên ấn vào trong ngực, cúi đầu hôn một hơi, còn tận lực tránh đi phần bụng của cậu. Đáng tiếc hắn mới vừa hôn xong, Kỳ Tiểu Nguyên liền nhăn nhăn cái trán: “Ca, trên người của anh có mùi gì vậy nè? Thật là khó ngửi!"
Cao Thừa Tử lập tức buông Kỳ Tiểu Nguyên ra: “Bọn anh vừa mới mai phục trong cống thoát nước hết nửa ngày, để anh đi tắm trước đã." Nói xong hắn liền buông Kỳ Tiểu Nguyên, thẳng hướng về phía phòng tắm. Kỳ Tiểu Nguyên đi theo phía sau hắn, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh!"
“Tùy tiện đi! Nhà bếp chắc là có sẵn đồ, Mẫu hậu nương nương rất thích tích trữ thức ăn." Ngay sau đó, Cao Thừa Tử liền đóng cửa phòng tắm, bên trong lập tức truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Hắn cũng không định qua đêm tại nhà. Ăn xong bát cơm chiên trứng do Kỳ Tiểu Nguyên làm, hắn liền vội vội tiêu sái rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, tình trạng này cứ tiếp tục tái diễn. Cao Thừa Tử mang đến cho cậu một loại cảm giác như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Kỳ Tiểu Nguyên theo bản năng cảm thấy, nhiệm vụ lần này có khả năng không hề đơn giản. Nếu không, lấy thân thủ của Thừa Tử ca, anh không thể kéo dài nhiệm vụ lâu như vậy mà vẫn không hề có tiến triển.
Mặt khác, dưới sự ủng hộ của Mẫu hậu nương nương, Kỳ Tiểu Nguyên đã bắt được mẫu đất hoa đào cốc ở giữa sườn núi. Từ đây, tiệm cơm dã ngoại nho nhỏ cũng bắt đầu tiến hành xây dựng. Nhìn sơ qua, diện tích nơi này rất lớn, nhưng kỳ thật việc trang hoàng lại rất đơn giản. Kỳ Tiểu Nguyên cũng không muốn trang hoàng quá xa hoa, chỉ cần dùng trúc vây quanh tiệm, rồi đem bàn ghế sắp xếp chung quanh cây đào. Ngoài ra, bọn họ còn phải xây vài gian phòng bếp và đại đường, còn có nơi cung cấp thức ăn nhanh. Mặt khác đồ dùng nhà bếp dùng để nấu nướng, cùng với các loại nguyên liệu nấu ăn cũng phải bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Còn có bọn họ cũng đang cần một kho lạnh loại nhỏ, dùng để giữ tươi thịt. Về phần rau dưa thì không cần quá sốt ruột, vì cách đó không xa chính là nhà kính trồng cây, tùy dùng tùy lấy đều kịp tới tay.
Kỳ Tiểu Bân cũng đến nơi này hỗ trợ. Tinh thần của hắn hiện tại nhìn qua đã tốt hơn trước. Anh chàng cũng đã quyết định trước hết phải ở tiệm ăn của anh hai giúp đỡ một đoạn thời gian. Tuy rằng, Kỳ Tiểu Bân đã đi làm từ lâu, nhưng đứa nhỏ này trời sinh đã thích học tập, lại là một con mọt sách chính hiệu. Bình thường khi đọc sách hắn đều gắng hết sức nghiền ngẫm, hơn nữa môn hắn theo học lại là văn học cổ đại Trung Quốc. Năm nay chắc hẳn là không kịp ôn thi, nên hắn tính toán đợi đến sang năm sẽ đi tham dự cuộc thi nghiên cứu sinh, tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Tuy nói nhân tình thế sự cùng bằng cấp không có quan hệ trực tiếp, nhưng hắn cảm thấy học thêm chút gì đó chung quy vẫn có thể nâng cao thêm được tri thức thông qua việc trải nghiệm những điều mới mẻ.
Thấy em trai đã hoạt bát hơn, Kỳ Tiểu Nguyên cũng hiểu được tâm tình của hắn hiện không hề tệ. Vì thế, cậu còn tự mình xuống bếp dạy em trai cách nấu nướng. Ngắn ngủi vài ngày, Kỳ Tiểu Bân đã có thể tiến hành chế biến các món ăn với nguyên liệu đơn giản. Không biết vì sao, anh chàng còn sinh ra hứng thú nồng hậu với việc này. Rốt cục, trừ bỏ đến trường cùng viết lách vài thứ, Kỳ Tiểu Bân cũng đã có được những sở thích khác.
Cao Bác cùng Thẩm Kính Khiêm ngẫu nhiên cũng đến đây chiếu cố chuyện buôn bán của Kỳ Tiểu Nguyên. Chỉ là mỗi một lần bọn họ đến đây, Kỳ Tiểu Nguyên đều phải lòng tràn đầy sợ hãi một lần. Nếu như người nào đó chỉ có nhan sắc bảo dưỡng kĩ càng như mẹ chồng cậu, cậu còn có thể tiếp thu được, bởi vì nhìn qua ít nhất coi như cũng giống người bình thường. Nhưng đối với sự sinh trưởng nghịch thiên của vị đại gia này, Kỳ Tiểu Nguyên thật sự chịu không nổi.
Mặc dù mang khuôn mặt chỉ như mới hai mươi tuổi, nhưng người kia thật chất đã gần năm mươi. Kỳ Tiểu Nguyên vừa ngẫm lại sự tương phản rõ rệt này, trong lòng đã cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Bất quá cũng may, vị này không thường đến quán, cho dù có đến cũng đều tránh hết tai mắt. Hắn như vậy xem như đã bán ẩn cư. Mà nếu làm như vậy, hắn chỉ có thể đợi đến hơn mười hai mươi năm về sau mới tái xuất giang hồ, sau đó nói cho người khác biết hắn kỳ thật là con trai hoặc cháu trai của Cao Bác.
Mấy ngày nay, Cao Thừa Tử vẫn như cũ xuất hành thi hành các loại nhiệm vụ, giả trang đủ loại thân phận lui tới đám người xã hội đen. Đến buổi tối, hắn lại y như cũ lặng lẽ quay về nhà, nhìn Kỳ Tiểu Nguyên, hoặc hôn hai cái, hoặc ôm ôm hai cái cho đã nghiền. Hắn chưa bao giờ dám qua đêm, do lo lắng có người theo đuôi. Kỳ Tiểu Nguyên thấy hắn mệt mỏi như vậy, cũng khuyên hắn đừng trở lại. Cao Thừa Tử lại không đồng ý. Hắn kỳ thật rất lo lắng cho vợ yêu, mà hắn có thể không lo lắng sao?
Chỉ trách, năm đó em ấy mang thai, chính mình lại không biết gì, cũng không ở bên cạnh vợ. Trải qua nhiều lần kiểm chứng, người nam nhân có thể sinh con mà tổ chức X đang tìm không hề liên quan đến nhà họ Quý, mà là một người thanh niên trẻ tuổi khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, hình thể gầy yếu diện mạo thanh tú xinh đẹp. Hắn vốn cho rằng người này là Diệp Diệp, chỉ là Diệp Diệp tuy đã hơn hai mươi tuổi, cũng thuộc loại hình thanh tú xinh đẹp, nhưng hình thể của hắn không hề gầy yếu. Dáng người của Diệp Diệp cơ bản không mấy khác biệt với Thẩm Lăng Hiên, có khác là nhìn qua lại cảm thấy ôn nhu hơn rất nhiều. Tính cách của hắn lại giống cha của mình, Diệp Thần. Diệp Diệp là một người ở bất luận trường hợp nào cũng đều có thể khiến người khác vui vẻ phơi phới như gió xuân. Hơn nữa, người có thân hình gầy yếu kia lại vừa vặn sinh hài tử…
Hắn thám thính được, tổ chức X đã bắt được một một bác sĩ khoa sản, còn là nam. Theo người đàn ông kia miêu tả, hắn đã từng thay một người thanh niên dáng người gầy yếu, diện mạo thanh tú xinh đẹp, ước chừng hơn hai mươi tuổi tiến hành đẻ mổ. Người nọ không có làm thủ tục chuyển khoản, mà trực tiếp giao năm vạn tiền mặt làm phí dán miệng, đối phương còn dùng danh tự giả là–Tân Mộc.
Tiểu Nguyên cũng từng nói qua, cậu năm đó đã tìm một bác sĩ phụ khoa nam giúp cậu làm phẫu thuật dạ con để sinh Tử Tử. Hơn nữa, cậu còn đưa cho người nọ năm vạn nguyên tiền bịt miệng. Điều này không có khả năng là trùng hợp, mà chỉ càng chứng minh Kỳ Tiểu Nguyên đã bị người theo dõi. Hơn nữa, đối phương còn là tổ chức xã hội đen quốc tế X vô cùng hùng mạnh. Cho nên mấy ngày gần đây, Cao Thừa Tử bất luận vội bao nhiêu mệt bao nhiêu, đều muốn quay về nhà xem xét một cái. Chỉ cần xác định cha con bọn họ an toàn, hắn cho dù làm bất luận nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao cỡ nào cũng không hề nóng ruột nóng gan.
Tối hôm đó, Kỳ Tiểu Nguyên lại ủ trong ngực của Cao Thừa Tử, lăn qua lộn lại, ôm cổ hắn không cho hắn rời đi. Phản ứng mang thai trong mấy ngày nay vừa hay lại là thời điểm dữ dội nhất. Nửa đêm bị nôn đến tỉnh, cậu chỉ biếttrưng hai mắt khóc đến hồng hồng sưng sưng. Mới vừa niệm hai câu Thừa Tử ca, Cao Thừa Tử liền một thân phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi vào.
Cao Thừa Tử lẻn vào nhà mình, cứ như vào chỗ không người. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn đến Cao Thừa Tử liền một đầu chui vào trong lòng ngực của hắn, trên người run rẩy lợi hại, một bên khóc một bên hô: “Anh Thừa Tử anh đừng đi! Em vừa mới nằm mơ, mơ thấy anh không về được… Em rất sợ hãi."
Cao Thừa Tử vỗ vỗ bả vai Kỳ Tiểu Nguyên, an ủi: “Đứa ngốc, lão công của em mạnh cỡ nào em không phải không biết. Chỉ có chừng ấy nhiệm vụ đối với người nam nhân của em chỉ như một bữa ăn sáng thôi. Chờ nhiệm vụ lần này của anh hoàn thành, anh sẽ trở về với em cùng con, chúng ta sẽ hảo hảo sống qua ngày. Với lại, nếu đã làm việc thì không thể bỏ dở nửa chừng, không thì làm sao được coi là đàn ông chứ?"
Đâu chỉ bởi vì lý do không thể bỏ dở nửa chừng, hắn nếu rút lui lúc này thì sự an toàn của ba cha con em ấy, coi như thật sự không còn người có thể che chở được nữa.
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan