Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng
Chương 49
Lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên ra sức nhu nhu quả đầu đau đến mức muốn nứt ra của mình.
Kỳ thật, cảm giác lúc đầu khi cậu say rượu chính là… giường của nhà chú Đại Hải thực thoải mái.
Đêm qua một đám người làm ầm ĩ quá mức. Tất cả đều đã uống không ít rượu. Cuối cùng Kỳ Tiểu Nguyên cùng Cao Thừa Tử bị đôi song sinh chặn cửa đòi nháo động phòng cho bằng được. Kỳ Tiểu Nguyên bất đắc dĩ đáp, chỉ đính hôn mà thôi không đến mức phải nháo động phòng chứ? Nhưng đôi song sinh lại chẳng nghe lọt tai, kiên quyết đòi náo loạn căn phòng của bọn họ trong đêm nay trước. Vì thế… Nhưng dù gì đi nữa, tình cảnhhiện tại chính là… Kỳ Tiểu Nguyên đang trần trụi nằm ở trên giường. Còn quần áo thì… không biết tung tích!
Cùng quần áo đồng thời không biết tung tích, còn có Cao Thừa Tử. Kỳ Tiểu Nguyên ôm chăn trái nhìn phải ngắm, phát hiện mình bị nhốt ở một gác xép nhỏ ở lầu bốn. Bố trí của nơi này ngược lại rất ấm áp thoải mái, chính là với tình cảnh trước không thôn sau không ***, quần áo làm sao lo liệu đây? Cũng không thể bắt cậu trần truồng mãi được? Còn có, Tử Tử vẫn luôn ngủ trong lòng cậu, đêm qua vì uống quá nhiều, cũng không biết con trai đã theo ai ngủ chung rồi?
Kỳ thật Kỳ Tiểu Nguyên đã hoàn toàn lo lắng thoái quá. Đêm qua, Tử Tử luyện tập viết số Ảrập đến hơn chín giờ, thật sự mở mắt không nổi nữa mới cùng Quý Dân lên giường đi ngủ. Lúc Quý Dân đi ngủ khi còn bé chưa từng cần người hống quá, nhưng Tử Tử lại bất đồng. Mỗi đêm, nhóc trước khi ngủ đều phải nghe khúc hát ru của Kỳ Tiểu Nguyên, với lại không có người ôm nhóc, nhóc căn bản ngủ không được, mà cũng không nỡ ngủ.
Vì thế, Quý Dân cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nhạc thiếu nhi đành cất giọng hát một bài hát cho nhóc, cánh tay be bé đem Tử Tử non mềm ôm vào trong ngực, từng chút từng chút vỗ nhóc ngủ. Quý Dân chưa từng dỗ em bé, bất quá hống Tử Tử lại rất thuận buồm xuôi gió. Cho tới bây giờ, Tử Tử cũng chưa từng ngủ trong lòng người khác, bất quá khi vừa tiến vào cái ôm của Quý Dân, hô hấp nhóc đã bắt đầu đều đều, đầu để trên ngực Quý Dân, mùi sữa thơm ngát trên người cũng như ẩn như hiện thổi đến. Nghe A Hoành nói, nhóc khi còn bé là uống sữa của ba ba mà lớn lên. Như vậy, Tử Tử có phải cũng uống sữa của ba ba em ấy mà lớn lên không? Chính là Tử Tử bây giờ giống như mỗi ngày đều phải uống sữa bình, phỏng chừng đã sớm cai sữa (ba ba) rồi đi?
Tử Tử xoay người, hướng trong ngực Quý Dân chui a chui, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng chu chu, mô phỏng động tác mút núm vú cao su, vừa thấy liền biết là nhóc con tham ăn. Quý Dân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tử, cười nói: “Sao em lại đáng yêu vậy chứ? Các em bé khi còn nhỏ đều đáng yêu như vậy sao?" trong đầu Quý Dân lập tức hiện ra hình ảnh mấy nhóc chảy nước dãi lăn qua lăn lại trên mặt đường thôn, xem ra, cũng không phải tất cả các em bé đều đáng yêu như Tử Tử của nhóc.
Cả đêm hôm qua, Tử Tử ngủ thực yên bình, vốn giấc ngủ của con nít đã luôn tốt, nay vì không có tâm sự, trong lòng cũng không có nhiều suy nghĩ, bé con lại càng say giấc nồng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tử Tử còn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã hô một tiếng: “Ba ba!"
Kết quả người đưa bình sữa tới lại là Quý Dân, Tử Tử nhu nhu đôi mắt nhập nhèm: “Tiểu Dân… Em quên mất đêm qua đã ngủ cùng anh."
Quý Dân vươn tay trái đem bình sữa đặt lên tủ đầu giường, tay phải lại giúp Tử Tử lấy khăn ấm lau mặt, chà tay. Từng ngón từng ngón tay được chà xát sạch sẽ, lau xong, nhóc mới đem bình sữa nhét vào tay vịt con: “Anh có pha sữa, hiện tại vừa vặn có thể uống. Ăn trước no bụng đi, ăn no rồi, anh mang em đi tìm ba ba."
Tử Tử hút núm vú, duỗi cánh tay nhỏ để Quý Dân giúp bé mặc quần áo, miệng mơ hồ không rõ nói: “Tiểu Dân anh sao dậy sớm như thế?"
Quý Dân trả lời: “Luyện công a! A Hoành định ra bài tập, ông mỗi tuần đều sẽ kiểm tra anh."Quý Dân ngồi xổm người xuống, thay Tử Tử mang hài, buộc chặt dây.
Nhóc bỗng nhiên cảm thấy, mỗi ngày bên cạnh học tập nhiều thứ rồi luyện công rồi lại hầu hạ một nhóc con thế này, kì thật cũng rất tốt. Ít nhất, nhóc sẽ không phải mỗi ngày trừ bỏ học tập thì chỉ có thể nhìn A Hoành bán manh, sau đó lại trở thành bóng đèn cho hai vị phụ thân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
“Tử Tử, về sau mỗi ngày lại qua đây cùng anh ngủ được không?"
Tử Tử một bên uống sữa một bên đáp: “Không tốt đâu! Ba ba khẳng định sẽ không đồng ý."
“Nếu chú đồng ý thì sao?"
“Nếu ba đồng ý… vậy em có thể mang tiểu vịt con cùng đến không?"
Quý Dân phiên cái xem thường: “Được!" p2haehyuk.wordpress.com
“Thế… em có thể mang tiểu vịt con lên trên giường không?… Ba ba, chưa bao giờ để em mang tiểu vịt lên trên giường cả…" Tử Tử dưới ánh nhìn chằm chằm của Quý Dân, thanh âm càng ngày càng yếu, cuối cùng liền tự mình phủ định: “Được rồi… em đã biết khẳng định không được mà." Haenim&dalnim
Quý Dân lắc lắc đầu: “Đừng để cho tụi nó ị trên giường là được."
Tử Tử hoan hô một tiếng: “Vạn tuế, Tiểu Dân, em thích anh nhất!"
Chính là, Tiểu Dân, sủng tiểu hài tử như vậy có được không? Thật sự được không đó? Chỉ e sẽ làm hư nhóc con mất. p2haehyuk.wordpress.com
Quay về bên Kỳ Tiểu Nguyên đang bị nhốt trên gác xép, lúc này cậu rốt cục đã tìm được một kiện quần áo miễn cưỡng che được thân thể –có tên tạp dề. Đây chính là loại tạp dề chuyên dụng trước sau đều có thể che khuất, ngay cả mông cũng có thể che khuất như cái bánh hấp. Bất quá cái tạp dề này khi kết hợp thêm quần áo mặc bên trong ngược lại coi còn được, nhưng nếu không mặc quần áo mà lộ thiên ra như vầy thì thật có hơi không đàng hoàng cho lắm. Trọng điểm là, khu lầu dưới đang ngay thời gian buôn bán, Cao Đại Hải còn là đầu bếp phụ trách bữa sáng.
Kỳ Tiểu Nguyên đẩy cửa ra, thăm dò nửa ngày lại không dám đi xuống. Những người này nhất định là cố ý chỉnh cậu đi? Anh Thừa Tử lại chạy đi nơi nào rồi? Anh Thừa Tử vì sao lại bỏ cậu lại rồi đi mất chứ? Đi thì đi, nhưng ít nhất cũng phải lưu lại bộ quần áo cho cậu chứ! p2haehyuk.wordpress.com
Vì thế Kỳ Tiểu Nguyên bây giờ chỉ biết đâm lao phải theo lao, không dám đi ra ngoài, trong lòng lại vô cùng lo lắng Tử Tử. Cậu muốn kêu người, lại sợ khách ăn cơm dưới lầu phát hiện ra mình. Tuy rằng cái tạp dề này đều đem mấy chỗ cần thiết che mất rồi, chính là cái thể loại quần áo này không bao giờ lọt vào vòng cân nhắc của cậu khi mặc ra ngoài được!
Đang lúc Kỳ Tiểu Nguyên không biết nên làm gì, Cao Thừa Tử liền ăn vận một thân chính trang từ dưới lầu đi lên. Kỳ Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy Cao Thừa Tử, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng: “Anh Thừa Tử anh đi đâu vậy?"
Cao Thừa Tử đem quần áo đưa cho Kỳ Tiểu Nguyên, nhìn cái tạp dề quấn quanh người cậu, vô cùng thưởng thức mà dạo qua một vòng đánh giá: “Tiểu Nguyên, cái này mua ở đâu vậy? Nhìn rất được…" Nói xong, hắn lại vươn tay sờ soạng phần lưng quang lỏa phía sau: “Chính là che không quá kín, ờ, còn có nhãn hiệu, đây là công ty có uy tín lâu năm đấy!" Chỉ thấy trên phần tạp dề vây quanh mông, có viết mấy chữ Thái Thái Nhạc Kê Tinh rất lớn. Vừa thấy liền biết, người bên tiệm cơm chắc đã dùng gia vị từ hãng này, kết quả người cung hàng đã trực tiếp tặng cái tạp dề này làm hàng khuyến mãi luôn.
Kỳ Tiểu Nguyên bị nhìn mà có chút ngại ngùng. Đêm qua sau một phen bị gây sức ép, trên người cậu vẫncòn rải đầy dấu hôn của Cao Thừa Tử đây này.
Nhìn cho đã mắt, Cao Thừa Tử liền đem Kỳ Tiểu Nguyên kéo vào phòng, giúp cậu lấy quần áo cùng quần lót ra: “Vừa nãy, anh có đi đến chỗ Tiểu Dân nhìn Tử Tử, nhóc con kia oa trong lòng Tiểu Dân ngủ đến thơm ngọt lắm. Miệng con chảy đầy nước miếng, làm ướt cả cánh tay Tiểu Dân."
Kỳ Tiểu Nguyên lúc này mới thở được một hơi nhẹ nhõm: “Tử Tử đã ăn bữa sáng chưa?"
“Thời điểm anh tới thì thấy Tiểu Dân đã tự pha sữa cho con rồi, không đói được đâu."
“Tiểu Dân chiếu cố Tử Tử? Không có người lớn sao? Bé chỉ mới hơn năm tuổi thôi, cũng cần có người chiếu cố mà!"
Cao Thừa Tử đáp: “Tiểu Dân từ lúc ba tuổi đã không cần người lớn chiếu cố. Nhóc có rất nhiều thứ để học, mà chuyện đầu tiên ông Quý dạy nhóc chính là làm sao tự chiếu cố chính mình, làm sao để độc lập sinh hoạt. Chờ Tiểu Dân dân mười hai tuổi, có lẽ nhóc còn bị đưa đến dã ngoại học cách sinh tồn nữa đấy."
Kỳ Tiểu Nguyên há miệng thở dốc: “Hài tử mới nhỏ như vậy, không cần quản thúc nhóc chặt thế chứ?"
“Em không hiểu đâu, tình huống nhà họ Quý tương đối đặc biệt…" Kỳ thật hắn là muốn nói, nhà họ Kỳ kỳ thật cũng rất đặc biệt đi? Chính là cha Kỳ ngàn dặn vạn dò, không thể đem thân phận thật sự của Tiểu Nguyên nói cho em ấy biết. Ông còn nói đây là một thử thách để Tiểu Nguyên nhập thế thử luyện, bất luận nhập thế có gặp được chuyện gì, đó cũng là khó khăn mà em ấy phải trải qua.
Cao Thừa Tử nói tiếp: “Em đừng nhìn Tiểu Dân có vẻ yểu điệu như bé gái, bản thế của tiểu tử này hiện tại, không thể so được với khi trưởng thành đâu. Bất quá dù sao hài tử còn nhỏ, những thứ cần học còn chưa lĩnh hội được. Mà sau khi tiếp nhận hết những tri thức này, nhóc liền sẽ trở thành một ông Quý khác."
“Nhà họ Quý là cao nhân lánh đời sao?" Kỳ Tiểu Nguyên cởi tạp dề xuống, xoay người trốn tránh ánh nhìn chăm chú của Cao Thừa Tử mà mặc vào quần lót, sau mới mặc tới áo khoác.
Đột nhiên, Cao Thừa Tử ôm chầm lấy Kỳ Tiểu Nguyên hôn một hơi: “Đâu chỉ là cao nhân lánh đời, em về sau sẽ từ từ biết hết thôi." Sau, Cao Thừa Tử lại cúi người xuống, nhíu nhíu mày: “Tiểu Nguyên, hôm nay em trước đi dạo trong thôn, làm quen địa hình nơi này. Anh có lẽ không thể ở bên cạnh em được, mấy ngày nay anh phải theo dõi động tĩnh của tổ chức kia. Em bình thường chỉ nên dạo quanh thôn, có thể không xuất thôn thì chớ nên ra ngoài. Đúng rồi, cũng ngàn vạn lần đừng đi ra phía sau núi, phía sau núi có lợn rừng đấy!"
Mặc quần áo tử tế xong, Kỳ Tiểu Nguyên mới hỏi lại: “Vậy đêm qua anh cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao?"
“Ừ, mấy ngày nay, người được phái đi theo dõi của ta đều bị Hồ Lang cản lại. Thời gian tới, anh khả năng không có nhiều thời gian ở cùng em. Em phải chăm sóc mình cho tốt, chăm sóc Tử Tử cho tốt. Có chuyện gì em cứ đi tìm Mẫu hậu nương nương. Cha làm việc tại tập đoàn Hoa Thân ở sauthôn họ Cao. Em cứ tìm đến sảnh, hỏi văn phòng Hình phó tổng ở đâu, sẽ có người mang em đi qua. Đúng rồi, cái thẻ mà Mẫu hậu nương nương đưa cho em, là số vốn mà cha cố ý để dành cho anh và tức phụ tương lai. Số tiền này em cứ dùng để mở tiệm, còn dư dả…"
Kỳ Tiểu Nguyên nháy mắt nhìn Cao Thừa Tử, ngắt lời: “Anh Thừa Tử, sao em nghe anh nói… giống như sẽ có một đoạn thời gian rất dài không trở về vậy?" Đâu chỉ giống như sẽ có một đoạn thời gian không trở lại, cái CMN chứ, quả thực chính là cái kiểu nói chuyện như giao phó hậu sự mà!
Cao Thừa Tử vội trấn an: “Đừng loạn nghĩ, trong nhiệm vụ lần này, anh là người đứng đầu tiền tuyến, đảm nhận trọng trách cuối cùng. Không riêng vì anh, vì quốc gia, mà còn là vì mọi người trong gia đình chúng ta." Tổ chức X cho tới nay, vẫn chưa từng buông tha kế hoạch J năm đó. Nhưng dưới đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, J năm đó đã chết ở phòng thí nghiệm bị nổ sập. Nhưng gần đây lại truyền ra tin tức, có một người đàn ông có thể sinh con. Hơn nữa, cấu tạo thân thể hắn, cùng J năm đó rất giống. Cho nên đợt này, tổ chức X mới làm ra hành động lớn như vậy, chính là vì tìm người đàn ông có thể sinh con kia.
Theo tình hình hiện nay mà nói,thôn họ Cao coi như là chỗ an toàn nhất. Nhưng cho tới bây giờ, còn chưa có người tra ra, rốt cuộc là ai đã đem tin tức tản ra ngoài. Lần này, Cao Thừa Tử chính là muốn đi điều tra, xem xem nếu mục tiêu của tổ chức X là Tiểu Nguyên, thì em ấy nhất định phải ở lạithôn họ Cao, hơn nữa một bước cũng không thể rời đi.
Cao Thừa Tử lại thoải mái dặn dò: “Đừng loạn nghĩ nữa Tiểu Nguyên, nam nhân của em là ai? Chính là nhân vật linh hồn của toàn bộ Bầy Sói, mọi người đều đối anh rất có tin tưởng." Cao Thừa Tử vừa nói vừa kéo kéo cái cravat cực kỳ không thoải mái trên cổ. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn thấy bộ dáng ảo não kia của hắn, bèn đứng dậy giúp người yêu đem cravatthắt chỉnh tề.
“Anh Thừa Tử, em biết em không thể ngăn cản anh đi con đường này. Nhưng là vì em cùng Tử Tử, vì đứa con trong bụng, anh nhất định phải chú ý an toàn, lông tóc vô thương mà trở về, được chứ?"
Cao Thừa Tử nắm chặt hai tay Kỳ Tiểu Nguyên, trong ánh mắt toát ra sự ôn nhu tràn đầy: “Em yên tâm đi Tiểu Nguyên. Anh sẽ trả lại em một tương lai mỹ mãn hạnh phúc nhất." Nói xong hắn vuốt ve bụng Kỳ Tiểu Nguyên: “Anh sẽ mang đến cho em, cho Tử Tử, cùng đậu đỏ nhỏ này, một gia đình hạnh phúc trọn vẹn."
Kỳ thật, cảm giác lúc đầu khi cậu say rượu chính là… giường của nhà chú Đại Hải thực thoải mái.
Đêm qua một đám người làm ầm ĩ quá mức. Tất cả đều đã uống không ít rượu. Cuối cùng Kỳ Tiểu Nguyên cùng Cao Thừa Tử bị đôi song sinh chặn cửa đòi nháo động phòng cho bằng được. Kỳ Tiểu Nguyên bất đắc dĩ đáp, chỉ đính hôn mà thôi không đến mức phải nháo động phòng chứ? Nhưng đôi song sinh lại chẳng nghe lọt tai, kiên quyết đòi náo loạn căn phòng của bọn họ trong đêm nay trước. Vì thế… Nhưng dù gì đi nữa, tình cảnhhiện tại chính là… Kỳ Tiểu Nguyên đang trần trụi nằm ở trên giường. Còn quần áo thì… không biết tung tích!
Cùng quần áo đồng thời không biết tung tích, còn có Cao Thừa Tử. Kỳ Tiểu Nguyên ôm chăn trái nhìn phải ngắm, phát hiện mình bị nhốt ở một gác xép nhỏ ở lầu bốn. Bố trí của nơi này ngược lại rất ấm áp thoải mái, chính là với tình cảnh trước không thôn sau không ***, quần áo làm sao lo liệu đây? Cũng không thể bắt cậu trần truồng mãi được? Còn có, Tử Tử vẫn luôn ngủ trong lòng cậu, đêm qua vì uống quá nhiều, cũng không biết con trai đã theo ai ngủ chung rồi?
Kỳ thật Kỳ Tiểu Nguyên đã hoàn toàn lo lắng thoái quá. Đêm qua, Tử Tử luyện tập viết số Ảrập đến hơn chín giờ, thật sự mở mắt không nổi nữa mới cùng Quý Dân lên giường đi ngủ. Lúc Quý Dân đi ngủ khi còn bé chưa từng cần người hống quá, nhưng Tử Tử lại bất đồng. Mỗi đêm, nhóc trước khi ngủ đều phải nghe khúc hát ru của Kỳ Tiểu Nguyên, với lại không có người ôm nhóc, nhóc căn bản ngủ không được, mà cũng không nỡ ngủ.
Vì thế, Quý Dân cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nhạc thiếu nhi đành cất giọng hát một bài hát cho nhóc, cánh tay be bé đem Tử Tử non mềm ôm vào trong ngực, từng chút từng chút vỗ nhóc ngủ. Quý Dân chưa từng dỗ em bé, bất quá hống Tử Tử lại rất thuận buồm xuôi gió. Cho tới bây giờ, Tử Tử cũng chưa từng ngủ trong lòng người khác, bất quá khi vừa tiến vào cái ôm của Quý Dân, hô hấp nhóc đã bắt đầu đều đều, đầu để trên ngực Quý Dân, mùi sữa thơm ngát trên người cũng như ẩn như hiện thổi đến. Nghe A Hoành nói, nhóc khi còn bé là uống sữa của ba ba mà lớn lên. Như vậy, Tử Tử có phải cũng uống sữa của ba ba em ấy mà lớn lên không? Chính là Tử Tử bây giờ giống như mỗi ngày đều phải uống sữa bình, phỏng chừng đã sớm cai sữa (ba ba) rồi đi?
Tử Tử xoay người, hướng trong ngực Quý Dân chui a chui, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng chu chu, mô phỏng động tác mút núm vú cao su, vừa thấy liền biết là nhóc con tham ăn. Quý Dân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tử, cười nói: “Sao em lại đáng yêu vậy chứ? Các em bé khi còn nhỏ đều đáng yêu như vậy sao?" trong đầu Quý Dân lập tức hiện ra hình ảnh mấy nhóc chảy nước dãi lăn qua lăn lại trên mặt đường thôn, xem ra, cũng không phải tất cả các em bé đều đáng yêu như Tử Tử của nhóc.
Cả đêm hôm qua, Tử Tử ngủ thực yên bình, vốn giấc ngủ của con nít đã luôn tốt, nay vì không có tâm sự, trong lòng cũng không có nhiều suy nghĩ, bé con lại càng say giấc nồng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tử Tử còn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã hô một tiếng: “Ba ba!"
Kết quả người đưa bình sữa tới lại là Quý Dân, Tử Tử nhu nhu đôi mắt nhập nhèm: “Tiểu Dân… Em quên mất đêm qua đã ngủ cùng anh."
Quý Dân vươn tay trái đem bình sữa đặt lên tủ đầu giường, tay phải lại giúp Tử Tử lấy khăn ấm lau mặt, chà tay. Từng ngón từng ngón tay được chà xát sạch sẽ, lau xong, nhóc mới đem bình sữa nhét vào tay vịt con: “Anh có pha sữa, hiện tại vừa vặn có thể uống. Ăn trước no bụng đi, ăn no rồi, anh mang em đi tìm ba ba."
Tử Tử hút núm vú, duỗi cánh tay nhỏ để Quý Dân giúp bé mặc quần áo, miệng mơ hồ không rõ nói: “Tiểu Dân anh sao dậy sớm như thế?"
Quý Dân trả lời: “Luyện công a! A Hoành định ra bài tập, ông mỗi tuần đều sẽ kiểm tra anh."Quý Dân ngồi xổm người xuống, thay Tử Tử mang hài, buộc chặt dây.
Nhóc bỗng nhiên cảm thấy, mỗi ngày bên cạnh học tập nhiều thứ rồi luyện công rồi lại hầu hạ một nhóc con thế này, kì thật cũng rất tốt. Ít nhất, nhóc sẽ không phải mỗi ngày trừ bỏ học tập thì chỉ có thể nhìn A Hoành bán manh, sau đó lại trở thành bóng đèn cho hai vị phụ thân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
“Tử Tử, về sau mỗi ngày lại qua đây cùng anh ngủ được không?"
Tử Tử một bên uống sữa một bên đáp: “Không tốt đâu! Ba ba khẳng định sẽ không đồng ý."
“Nếu chú đồng ý thì sao?"
“Nếu ba đồng ý… vậy em có thể mang tiểu vịt con cùng đến không?"
Quý Dân phiên cái xem thường: “Được!" p2haehyuk.wordpress.com
“Thế… em có thể mang tiểu vịt con lên trên giường không?… Ba ba, chưa bao giờ để em mang tiểu vịt lên trên giường cả…" Tử Tử dưới ánh nhìn chằm chằm của Quý Dân, thanh âm càng ngày càng yếu, cuối cùng liền tự mình phủ định: “Được rồi… em đã biết khẳng định không được mà." Haenim&dalnim
Quý Dân lắc lắc đầu: “Đừng để cho tụi nó ị trên giường là được."
Tử Tử hoan hô một tiếng: “Vạn tuế, Tiểu Dân, em thích anh nhất!"
Chính là, Tiểu Dân, sủng tiểu hài tử như vậy có được không? Thật sự được không đó? Chỉ e sẽ làm hư nhóc con mất. p2haehyuk.wordpress.com
Quay về bên Kỳ Tiểu Nguyên đang bị nhốt trên gác xép, lúc này cậu rốt cục đã tìm được một kiện quần áo miễn cưỡng che được thân thể –có tên tạp dề. Đây chính là loại tạp dề chuyên dụng trước sau đều có thể che khuất, ngay cả mông cũng có thể che khuất như cái bánh hấp. Bất quá cái tạp dề này khi kết hợp thêm quần áo mặc bên trong ngược lại coi còn được, nhưng nếu không mặc quần áo mà lộ thiên ra như vầy thì thật có hơi không đàng hoàng cho lắm. Trọng điểm là, khu lầu dưới đang ngay thời gian buôn bán, Cao Đại Hải còn là đầu bếp phụ trách bữa sáng.
Kỳ Tiểu Nguyên đẩy cửa ra, thăm dò nửa ngày lại không dám đi xuống. Những người này nhất định là cố ý chỉnh cậu đi? Anh Thừa Tử lại chạy đi nơi nào rồi? Anh Thừa Tử vì sao lại bỏ cậu lại rồi đi mất chứ? Đi thì đi, nhưng ít nhất cũng phải lưu lại bộ quần áo cho cậu chứ! p2haehyuk.wordpress.com
Vì thế Kỳ Tiểu Nguyên bây giờ chỉ biết đâm lao phải theo lao, không dám đi ra ngoài, trong lòng lại vô cùng lo lắng Tử Tử. Cậu muốn kêu người, lại sợ khách ăn cơm dưới lầu phát hiện ra mình. Tuy rằng cái tạp dề này đều đem mấy chỗ cần thiết che mất rồi, chính là cái thể loại quần áo này không bao giờ lọt vào vòng cân nhắc của cậu khi mặc ra ngoài được!
Đang lúc Kỳ Tiểu Nguyên không biết nên làm gì, Cao Thừa Tử liền ăn vận một thân chính trang từ dưới lầu đi lên. Kỳ Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy Cao Thừa Tử, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng: “Anh Thừa Tử anh đi đâu vậy?"
Cao Thừa Tử đem quần áo đưa cho Kỳ Tiểu Nguyên, nhìn cái tạp dề quấn quanh người cậu, vô cùng thưởng thức mà dạo qua một vòng đánh giá: “Tiểu Nguyên, cái này mua ở đâu vậy? Nhìn rất được…" Nói xong, hắn lại vươn tay sờ soạng phần lưng quang lỏa phía sau: “Chính là che không quá kín, ờ, còn có nhãn hiệu, đây là công ty có uy tín lâu năm đấy!" Chỉ thấy trên phần tạp dề vây quanh mông, có viết mấy chữ Thái Thái Nhạc Kê Tinh rất lớn. Vừa thấy liền biết, người bên tiệm cơm chắc đã dùng gia vị từ hãng này, kết quả người cung hàng đã trực tiếp tặng cái tạp dề này làm hàng khuyến mãi luôn.
Kỳ Tiểu Nguyên bị nhìn mà có chút ngại ngùng. Đêm qua sau một phen bị gây sức ép, trên người cậu vẫncòn rải đầy dấu hôn của Cao Thừa Tử đây này.
Nhìn cho đã mắt, Cao Thừa Tử liền đem Kỳ Tiểu Nguyên kéo vào phòng, giúp cậu lấy quần áo cùng quần lót ra: “Vừa nãy, anh có đi đến chỗ Tiểu Dân nhìn Tử Tử, nhóc con kia oa trong lòng Tiểu Dân ngủ đến thơm ngọt lắm. Miệng con chảy đầy nước miếng, làm ướt cả cánh tay Tiểu Dân."
Kỳ Tiểu Nguyên lúc này mới thở được một hơi nhẹ nhõm: “Tử Tử đã ăn bữa sáng chưa?"
“Thời điểm anh tới thì thấy Tiểu Dân đã tự pha sữa cho con rồi, không đói được đâu."
“Tiểu Dân chiếu cố Tử Tử? Không có người lớn sao? Bé chỉ mới hơn năm tuổi thôi, cũng cần có người chiếu cố mà!"
Cao Thừa Tử đáp: “Tiểu Dân từ lúc ba tuổi đã không cần người lớn chiếu cố. Nhóc có rất nhiều thứ để học, mà chuyện đầu tiên ông Quý dạy nhóc chính là làm sao tự chiếu cố chính mình, làm sao để độc lập sinh hoạt. Chờ Tiểu Dân dân mười hai tuổi, có lẽ nhóc còn bị đưa đến dã ngoại học cách sinh tồn nữa đấy."
Kỳ Tiểu Nguyên há miệng thở dốc: “Hài tử mới nhỏ như vậy, không cần quản thúc nhóc chặt thế chứ?"
“Em không hiểu đâu, tình huống nhà họ Quý tương đối đặc biệt…" Kỳ thật hắn là muốn nói, nhà họ Kỳ kỳ thật cũng rất đặc biệt đi? Chính là cha Kỳ ngàn dặn vạn dò, không thể đem thân phận thật sự của Tiểu Nguyên nói cho em ấy biết. Ông còn nói đây là một thử thách để Tiểu Nguyên nhập thế thử luyện, bất luận nhập thế có gặp được chuyện gì, đó cũng là khó khăn mà em ấy phải trải qua.
Cao Thừa Tử nói tiếp: “Em đừng nhìn Tiểu Dân có vẻ yểu điệu như bé gái, bản thế của tiểu tử này hiện tại, không thể so được với khi trưởng thành đâu. Bất quá dù sao hài tử còn nhỏ, những thứ cần học còn chưa lĩnh hội được. Mà sau khi tiếp nhận hết những tri thức này, nhóc liền sẽ trở thành một ông Quý khác."
“Nhà họ Quý là cao nhân lánh đời sao?" Kỳ Tiểu Nguyên cởi tạp dề xuống, xoay người trốn tránh ánh nhìn chăm chú của Cao Thừa Tử mà mặc vào quần lót, sau mới mặc tới áo khoác.
Đột nhiên, Cao Thừa Tử ôm chầm lấy Kỳ Tiểu Nguyên hôn một hơi: “Đâu chỉ là cao nhân lánh đời, em về sau sẽ từ từ biết hết thôi." Sau, Cao Thừa Tử lại cúi người xuống, nhíu nhíu mày: “Tiểu Nguyên, hôm nay em trước đi dạo trong thôn, làm quen địa hình nơi này. Anh có lẽ không thể ở bên cạnh em được, mấy ngày nay anh phải theo dõi động tĩnh của tổ chức kia. Em bình thường chỉ nên dạo quanh thôn, có thể không xuất thôn thì chớ nên ra ngoài. Đúng rồi, cũng ngàn vạn lần đừng đi ra phía sau núi, phía sau núi có lợn rừng đấy!"
Mặc quần áo tử tế xong, Kỳ Tiểu Nguyên mới hỏi lại: “Vậy đêm qua anh cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao?"
“Ừ, mấy ngày nay, người được phái đi theo dõi của ta đều bị Hồ Lang cản lại. Thời gian tới, anh khả năng không có nhiều thời gian ở cùng em. Em phải chăm sóc mình cho tốt, chăm sóc Tử Tử cho tốt. Có chuyện gì em cứ đi tìm Mẫu hậu nương nương. Cha làm việc tại tập đoàn Hoa Thân ở sauthôn họ Cao. Em cứ tìm đến sảnh, hỏi văn phòng Hình phó tổng ở đâu, sẽ có người mang em đi qua. Đúng rồi, cái thẻ mà Mẫu hậu nương nương đưa cho em, là số vốn mà cha cố ý để dành cho anh và tức phụ tương lai. Số tiền này em cứ dùng để mở tiệm, còn dư dả…"
Kỳ Tiểu Nguyên nháy mắt nhìn Cao Thừa Tử, ngắt lời: “Anh Thừa Tử, sao em nghe anh nói… giống như sẽ có một đoạn thời gian rất dài không trở về vậy?" Đâu chỉ giống như sẽ có một đoạn thời gian không trở lại, cái CMN chứ, quả thực chính là cái kiểu nói chuyện như giao phó hậu sự mà!
Cao Thừa Tử vội trấn an: “Đừng loạn nghĩ, trong nhiệm vụ lần này, anh là người đứng đầu tiền tuyến, đảm nhận trọng trách cuối cùng. Không riêng vì anh, vì quốc gia, mà còn là vì mọi người trong gia đình chúng ta." Tổ chức X cho tới nay, vẫn chưa từng buông tha kế hoạch J năm đó. Nhưng dưới đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, J năm đó đã chết ở phòng thí nghiệm bị nổ sập. Nhưng gần đây lại truyền ra tin tức, có một người đàn ông có thể sinh con. Hơn nữa, cấu tạo thân thể hắn, cùng J năm đó rất giống. Cho nên đợt này, tổ chức X mới làm ra hành động lớn như vậy, chính là vì tìm người đàn ông có thể sinh con kia.
Theo tình hình hiện nay mà nói,thôn họ Cao coi như là chỗ an toàn nhất. Nhưng cho tới bây giờ, còn chưa có người tra ra, rốt cuộc là ai đã đem tin tức tản ra ngoài. Lần này, Cao Thừa Tử chính là muốn đi điều tra, xem xem nếu mục tiêu của tổ chức X là Tiểu Nguyên, thì em ấy nhất định phải ở lạithôn họ Cao, hơn nữa một bước cũng không thể rời đi.
Cao Thừa Tử lại thoải mái dặn dò: “Đừng loạn nghĩ nữa Tiểu Nguyên, nam nhân của em là ai? Chính là nhân vật linh hồn của toàn bộ Bầy Sói, mọi người đều đối anh rất có tin tưởng." Cao Thừa Tử vừa nói vừa kéo kéo cái cravat cực kỳ không thoải mái trên cổ. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn thấy bộ dáng ảo não kia của hắn, bèn đứng dậy giúp người yêu đem cravatthắt chỉnh tề.
“Anh Thừa Tử, em biết em không thể ngăn cản anh đi con đường này. Nhưng là vì em cùng Tử Tử, vì đứa con trong bụng, anh nhất định phải chú ý an toàn, lông tóc vô thương mà trở về, được chứ?"
Cao Thừa Tử nắm chặt hai tay Kỳ Tiểu Nguyên, trong ánh mắt toát ra sự ôn nhu tràn đầy: “Em yên tâm đi Tiểu Nguyên. Anh sẽ trả lại em một tương lai mỹ mãn hạnh phúc nhất." Nói xong hắn vuốt ve bụng Kỳ Tiểu Nguyên: “Anh sẽ mang đến cho em, cho Tử Tử, cùng đậu đỏ nhỏ này, một gia đình hạnh phúc trọn vẹn."
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan