Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 62: Túng quẫn

Sáng hôm sau

Thẩm Duệ ở trên giường bệnh viện tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy cha và ba ba ngủ cùng nhau, ba ba vẫn là hình dạng người lớn, ánh mắt của bé lập lòe vui mừng.

Cha và ba ba tình cảm tốt, bé đương nhiên vui vẻ rồi!

Tết nguyên đán của người khác trải qua thuận buồm xuôi gió.

Một nhà bọn họ, tết nguyên đán lại trải qua mạo hiểm kích thích, lại còn ở trong bệnh viện

“Cảm ơn mẹ, mẹ cùng cha đi lên đi, chúng con ở lầu sáu." Thẩm Đường Cửu sau khi cúp điện thoại nhìn về phía Đàm Minh Triết, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Đàm Minh Triết hơi sốt sắng: “Cha mẹ anh đến? Chuyện của bọn họ không phải đã giao cho Tiểu Lưu rồi sao?"

Đường Thu Diệp cùng Thẩm Chương Niên bởi vì lo lắng Tiểu Duệ, cho nên ngày thứ hai muốn đi đến bệnh viện, mang đồ ăn cho bọn họ.

“Em sợ cái gì, lúc trước tặng quà để bọn họ vui lòng không phải rất thoải mái sao?" Thẩm Đường Cửu cười nói.

“Việc này không giống nhau a..." Đàm Minh Triết còn đang kêu rên, liền nghe thấy được tiếng bước chân bên ngoài, cấp dưới của Thẩm Đường Cửu đang chào hỏi hai ông bà.

Cậu nhất thời túng quẫn.

Lúc này quần áo của cậu không nghiêm chỉnh, bộ dạng tiều tụy, không có chút nào đẹp trai tao nhã, dưới tình huống này đã phải gặp cha mẹ chồng?

Cứu mạng a ——

“Em có phải nên giả bộ ngủ không?" Đàm Minh Triết một mặt buồn bực nhìn Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu nở nụ cười không lên tiếng, mà là dùng hành động thực tế kéo cửa ra, trực tiếp để ba mẹ tiến vào, còn vô cùng tự nhiên giới thiệu Đàm Minh Triết với bọn họ.

“Vị này chính là ba ba Tiểu Duệ —— Đàm Minh Triết."

Thời điểm lúc trước Thẩm Đường Cửu nói cho người nhà chuyện Thẩm Duệ, Đường Thu Diệp và Thẩm Chương Niên cũng không hỏi kỹ, dù sao giám định ADN rõ ràng xác định Thẩm Duệ là cháu trai của bọn họ, cho nên hai ông bà đều cho là mẹ của Thẩm Duệ đã chết.

Vào lúc này đột nhiên nói người trẻ tuổi nằm trên giường bệnh là ba ba Thẩm Duệ, hai ông bà trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.

“Không phải nói con chính là cha Duệ Duệ sao?" Đường Thu Diệp trong lòng có chút hỗn loạn, “Tại sao lại có thêm một ba ba?"

Giám định ADN không thể sai được, bà đã xác nhận rất nhiều lần.

“Lúc trrước Tiểu Duệ sống tại nước A mấy năm chính là Đàm Minh Triết chăm sóc nó. Bởi vì một ít chuyện cậu ấy tạm thời mất tích, sau đó liền đến tìm Tiểu Duệ." Thẩm Đường Cửu giải thích, “Lúc này cậu ấy cũng là vì cứu con mới bị thương nằm viện."

Đường Thu Diệp tuy rằng không kịp phản ứng lại, bất quá người trẻ tuổi này dung mạo rất đẹp, hai con mắt phảng phất giống như có điện, dù bà đã lớn tuổi cũng cảm giác không chịu được điện lực của cậu trai trẻ này. Người ta cứu con trai, đương nhiên phải cảm ơn: “Cám ơn cháu a, Tiểu Triết.""Dì à không cần khách khí." Đàm Minh Triết vừa nãy liên tiếp nhìn Thẩm Đường Cửu nháy mắt, để cho hắn trước tiên không cần nói rõ ràng như thế, nhưng Thẩm Đường Cửu không để ý tới cậu, vẫn nói chuyện của cậu với Đường Thu Diệp, bây giờ lại giải thích như thế, vậy thì sau này nên nói như thế nào?!

Thẩm Đường Cửu bình tĩnh, ánh mắt hắn vô cùng an ổn, tựa hồ muốn nói ra hết, nhưng trước tiên hắn muốn cha mẹ có ấn tượng tốt với Đàm Minh Triết.

Ban đầu Đàm Minh Triết muốn sau khi cậu sinh đứa con thứ hai, danh chánh ngôn thuận dựa vào cháu trai, nói rõ sự thật với cha mẹ Thẩm, dù sao cũng đã có cháu trai bọn họ sẽ mềm lòng mà chấp nhận cậu.

Hiện tại Thẩm Đường Cửu giới thiệu như thế, cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

“Thực sự là thất lễ, để dì và chú vất vả tới đây..." Chuyện đến nước này, Đàm Minh Triết cũng chỉ đành tận lực duy trì lễ phép.

Tuy rằng giá trị hơi kém, chờ sau khi thương thế của cậu lành lại sẽ mang lễ vật đến nhà bọn họ.

“Không có chuyện gì, đừng có khách khí như vậy." Đường Thu Diệp nhìn cậu, đột nhiên lại quay đầu nhìn Thẩm Duệ một chút, đứa nhỏ quả nhiên không có cảm giác xa lạ gì, dựa vào trên đùi Thẩm Đường Cửu nghe bọn họ nói chuyện.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Thu Diệp cảm thấy bộ dạng Tiểu Duệ dường như có mấy phần giống Đàm Minh Triết.

Sẽ không phải là bà nghĩ sai rồi?

Cháu trai là người nhà khác, không phải của nhà mình?

Thế nhưng dùng phong cách làm việc của đứa con nhà mình mà nói, Đường Thu Diệp rất khẳng định, Thẩm Đường Cửu tuyệt đối sẽ không lừa bọn họ, không thể vì tránh né kết hôn làm giả cháu trai lừa gạt bọn họ.

Như vậy... Đàm Minh Triết rốt cuộc là...

“Kỳ thực cháu là cậu Tiểu Duệ, dì có phải là cảm thấy cháu và Tiểu Duệ có phần giống nhau?" Đàm Minh Triết ranh ma quỷ quái, vừa nhìn ánh mắt chần chờ của Đường Thu Diệp, cậu liền biết bà đang suy nghĩ gì, “Không phải nói cháu ngoại giống cậu hay sao? Ha ha... Bất quá Thẩm Duệ vẫn giống anh Thẩm hơn!"

Lời này Đường Thu Diệp tương đối thích nghe, bà nhanh chóng thu hồi ánh mắt hoài nghi, cùng Đàm Minh Triết tùy tiện hàn huyên vài câu, cũng hỏi chuyện Tiểu Duệ, Đàm Minh Triết đều đối đáp trôi chảy.

“Tiểu Triết, cháu cẩn thận dưỡng thương, thương lành đến nhà dì, dì làm món ăn ngon cho cháu." Đường Thu Diệp làm người tương đối rộng rãi, cùng Đàm Minh Triết hàn huyên vài câu, cảm thấy rất thích cậu.

“Được ạ, cháu nhất định sẽ đến."

Thẩm Chương Niên từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ có điều ánh mắt không rời khỏi Đàm Minh Triết và Thẩm Duệ.

Ông theo bản năng mà cảm thấy việc này có chỗ kỳ lạ, nhưng đến cùng là chỗ nào không đúng ông cũng không nói ra được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là duy trì biểu tình trầm mặc.

Thời điểm hai ông bà rời đi, liền hỏi Thẩm Duệ có muốn cùng bọn họ trở lại hay không, Thẩm Duệ lắc đầu: “Cháu còn muốn ở chỗ này hai ngày. Chờ khai giảng cháu sẽ về nhà.""Được thôi, vậy cháu ở lại nơi này ngoan nha, bà nội mang cho cháu sủi cảo cháu thích ăn nhất."

“Cảm ơn bà nội." Thẩm Duệ rất hiểu chuyện, phất tay nói tạm biệt, “Bà nội, ông nội đi thong thả."

Thời điểm rời khỏi Thẩm Chương Niên liếc mắt nhìn Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu cùng đi với bọn họ xuống lầu.

Thẩm Duệ thì lại cùng Đàm Minh Triết ở trong phòng bệnh.

“Con trai, con nói ông bà nội có phát hiện cái gì hay không? Bộ dạng hai cha con chúng ta cũng có mấy phần giống nhau mà."

“Không, con giống cha, không giống ba ba." Thẩm Duệ còn chưa rửa tay, đã cúi đầu từ trong hộp cơm trực tiếp cầm một cái sủi cảo ra, ngửa đầu một chút đưa vào trong miệng, quai hàm nhỏ phình to, giống như sóc con.

A! Ăn ngon! Là nhân thịt lợn nấm hương bé thích ăn nhất!

Chỉ biết ăn thôi!

Đàm Minh Triết lườm bé một cái, thằng nhóc thúi thấy mình không có chuyện gì, lại trở về dính lấy Thẩm Đường Cửu.

“Ba ba không phải nói con là ba ba sinh sao? Vừa nãy ba ba làm sao không nói cho ông bà nội?" Thẩm Duệ nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ánh mắt óng ánh nhìn Đàm Minh Triết, mang theo ý cười.

Không cần đoán cũng biết tên nhóc này đang cười cậu.

“Bây giờ còn chưa đến lúc, chờ vết thương của ba ba lành, thân thể khôi phục ổn định, cùng với cha con sinh ra em trai nhỏ, em trai sinh ra, ba ba có thể danh chánh ngôn thuận nói cho ông bà nội!" Đàm Minh Triết nói năng hùng hồn, “Cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, chính là như thế."

Thẩm Duệ bĩu môi, lại cúi đầu cầm một cái sủi cảo bắt đầu ăn.

“Biết ngay thằng nhóc con cũng không tin, bất quá không sao, ba ba sẽ khiến con tin tưởng." Đàm Minh Triết nghĩ lần này khôi phục, phỏng chừng phải cùng Lục Dương nghiên cứu một chút có thể triệt để khôi phục, sau khi khôi phục đương nhiên là có thể cùng Thẩm Đường Cửu muốn làm gì thì làm!

“Này, nhóc thúi, đừng ăn một mình a, để ba ba ăn với." Đàm Minh Triết chính mình sung sướng suy nghĩ tương lai hồi lâu, vừa nghiêng đầu nhìn đứa con nhà mình ăn sủi cảo ăn ngon như vậy, nhất thời cũng cảm thấy thèm ăn.

“Cha không phải nói ba ba chỉ có thể tạm thời ăn thức ăn lỏng sao?" Thẩm Duệ vô tội nhìn hắn.

“... Ba ba chỉ ăn một cái." Đàm Minh Triết nuốt nước miếng.

Ngày hôm qua là năm mới, cậu lại không ăn được gì, ngày hôm nay có thể được ăn sủi cảo tại sao lại không ăn?

“Đương nhiên có thể, thế nhưng phải hỏi cha một chút." Thẩm Duệ cười xấu xa.

“Vậy con cũng đừng ăn ở nơi này, đi nơi khác ăn đi!" Đàm Minh Triết không khỏi tức giận.

“Được rồi, cho ba ba ăn một cái thôi." Thẩm Duệ làm bộ muốn cầm sủi cảo đưa cho Đàm Minh Triết ăn, nhưng vừa đưa đến miệng liền dừng lại, “Nhưng con còn chưa rửa tay ôi chao..."

Đàm Minh Triết: “... Vậy còn không đi rửa?"

Thẩm Duệ cười khanh khách, đưa một cái sủi cảo tiến đến bên miệng ba ba.

Đàm Minh Triết thỏa mãn mà ăn sủi cảo, một bên ung dung thong thả nhai, một bên mơ hồ không rõ nói: “Ba ba đã nói với con, hành động vừa nãy tuyệt đối đừng cho cha con nhìn thấy, nếu không cha sẽ ghen tị."

Thẩm Duệ không phản đối: “Còn lâu!"

“Khụ khục..." Đàm Minh Triết ho khan vốn còn chưa khỏe, vào lúc này không biết làm sao, liền ho khan.

Cậu thật vất vả nuốt xuống đồ ăn, ho khan một hồi, mới dừng lại.

Thẩm Duệ đem hộp cơm đựng sủi cảo thả xuống, đi rót một chén nước cho cậu. “Ba ba ăn từ từ thôi!"

Đàm Minh Triết uống hết mấy ngụm nước, cảm giác đỡ hơn rất nhiều.

Thẩm Duệ mới thả chén nước xuống, xoay người đi rửa sạch tay, lại cho Đàm Minh Triết một miếng sủi cảo: “Nhìn ba ba đáng thương như thế, cho ba ba ăn thêm một cái!"

Đàm Minh Triết trong miệng ngậm sủi cảo, không khỏi vui vẻ.

Thẩm Đường Cửu đưa cha mẹ tiến vào thang máy, xuống lầu, lên xe, toàn bộ hành trình đều không lên tiếng.

Đường Thu Diệp lại nói chuyện với hắn: “Tiểu Duệ khai giảng để mẹ với cha con đưa đón đi, con ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Triết. Phỏng chừng cậu ấy cũng không còn người thân, cho nên mới đi thật xa tìm đến Tiểu Duệ. Đứa nhỏ này vì cứu con mới bị thương, năm mới chỉ có thể trải qua ở bệnh viện. Tuy rằng này tết dương lịch không bằng tết âm lịch, nhưng dù gì cũng là ngày lễ. Con ở bên cạnh cậu ấy nhiều một chút."

“Con biết!" Thẩm Đường Cửu cười đáp.

Thẩm Chương Niên chờ Đường Thu Diệp lên xe, mới hỏi Thẩm Đường Cửu: “Cậu ta thật sự là cậu Tiểu Duệ sao?"

Trong lòng Thẩm Đường Cửu căng thẳng, nhưng mặt ngoài vẫn cứ nhẹ như mây gió: “Nói chung không phải là người xấu."

“Con cùng cậu ấy thật giống rất quen?" Thẩm Chương Niên tiếp tục hỏi.

“... Dạ. Hai chúng con rất hợp nhau, lại có Tiểu Duệ ở giữa, cho nên... quan hệ xác thực rất tốt." Thẩm Đường Cửu và Thẩm Chương Niên nán lại một lúc, lời nói có mấy phần thâm ý, quả thực là hạ bút thành văn.

Hơn nữa mặt không đỏ tim không đập, còn dám nhìn thẳng đối diện ánh mắt của cha hắn.

Bộ dạng thản nhiên.

“Chuyện của con, trong lòng tự có quyết định là được." Thẩm Chương Niên không nói thêm nữa, khom lưng lên xe.

Tiểu Lưu thấy bọn họ nói chuyện xong, liền lái xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Đường Cửu nhìn ô tô rời đi, thở phào một hơi.

Hết chương 62.

Edit có lời muốn nói: Bạn Triết ngày thường tăng động thế, mà lúc gặp cha mẹ chồng, giống hệt như nàng dâu nhỏ, dễ thương gì đâu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại