Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha
Chương 44: Bạn gái học viện y khoa
Vạn Dung nhìn bạn trai của mình ôm một người đàn ông trẻ tuổi mi thanh mục tú, nhất thời trợn mắt ngoác mồm.
“Âu Dương Văn! Anh --" Vạn Dung hết sức tức giận, thanh âm của cô có chút sắc bén, nhưng lại không nói nên lời, bởi vì cô không biết nên làm sao trách mắng Âu Dương Văn. Đại khái là quá kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Âu Dương Văn rất nhanh từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, y nhìn Vạn Dung cười nói: “Dung Dung, tại sao em cũng tới? A, đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là cố chủ của anh Lục Dương. Lục Dương, đây là bạn gái của tôi, xinh đẹp đúng không?" Câu cuối cùng là nói với Lục Dương đàn nằm trong lồng ngực y nói.
Lục Dương cười cùng Vạn Dung gật đầu hỏi thăm, phụ họa nói: “Rất đẹp, thường nghe anh khen bạn gái xinh đẹp đáng yêu, tôi còn tưởng rằng anh khoác lác, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền." Nói xong, Lục Dương đẩy lồng ngực Âu Dương Văn, ra hiệu y thả mình xuống dưới.
Âu Dương Văn ôm hắn vào thang máy mới thả xuống, quay lại nhìn Vạn Dung nói: “Dung Dung, chân của cậu ấy bị thương, hành động bất tiện, cho nên..."
Vạn Dung vào lúc này cũng tỉnh táo mấy phần, có thể nghe lọt lời của Âu Dương Văn, thêm vào vừa nãy Lục Dương khen cô hai câu, tâm tình không tự chủ được tốt hơn một chút. Cô bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lục Dương một cái, thấy biểu tình của hắn thản nhiên, hơn nữa sắc mặt quả thật là có mấy phần tái nhợt, đại khái đúng như Âu Dương Văn đã nói, chân của hắn quả thật là bị thương.
Nhưng cũng không cần bế như vậy, đỡ đi cũng được mà!
“Đúng rồi, Dung Dung, sao em lại tới đây?" Âu Dương Văn nhớ tới lúc trước bạn gái tắt điện thoại của hắn, vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện, không khỏi làm cho hắn kinh ngạc.
“Thời điểm em gọi điện thoại cho anh vốn là đang trên đường tới đây." Vạn Dung lườm hắn một cái, trên gương mặt xinh đẹp hơi lộ ra nụ cười, cô ngả đầu vào bả vai của Âu Dương Văn, nũng nịu nói, “Sinh nhật em, anh không thể tới sao?"
“A... Cũng không phải là không thể đi... Chủ yếu là anh..." Âu Dương Văn quay đầu liếc mắt nhìn Lục Dương, lời nói có chút dừng lại.
Lục Dương nhìn y nở nụ cười: “Anh không phải đã tìm La Hải thay anh sao!" Hắn chuyển hướng nhìn Vạn Dung, giải thích, “Mỹ nữ, bạn trai cô muốn cho cô bất ngờ thôi, sinh nhật cô ngày đó anh ta sẽ đi. Bất quá cô ngày hôm nay đột nhiên chạy tới, sẽ không có bất ngờ rồi."
Vạn Dung lôi kéo tay Âu Dương Văn quơ quơ, ngữ khí trở nên ngọt ngào một ít: “Thì ra là muốn cho em bất ngờ nha! Em không cần bất ngờ, anh tới là tốt rồi."
Âu Dương Văn nở nụ cười, nắm chặt tay cô, trong lòng vô cùng cảm kích Lục Dương.
Âu Dương Văn mang theo Vạn Dung và Lục Dương cùng nhau về nhà.
Lục Dương ngồi ở ghế sau, đeo ống nghe lên, làm bộ mình không tồn tại.
Vạn Dung cũng quen đối với việc Âu Dương Văn làm vệ sĩ, cái này ngược lại là không có ý kiến gì. Dĩ nhiên, có ý kiến cũng chỉ ở trong lòng mà thôi.Kỳ thực nếu nói, lúc trước đối tượng Âu Dương Văn phục vụ, thông thường sẽ đi đến nhà người ta, nhưng người trẻ tuổi đeo kính mắt này lại có tình huống đặc thù, tại sao lại phải đến nhà Âu Dương?
Trong lòng Vạn Dung vô cùng tò mò, tuy biết đến việc này cũng không thể hỏi, chỉ yên lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thân mật cùng Âu Dương Văn tán gẫu chút chuyện ở trường học.
Chuyện bạn cùng phòng còn chưa tốt nghiệp đã muốn kết hôn rồi, chuyện sinh viên viết luận văn rất nhiều lần nhưng không được thầy cô giáo cho qua, chuyện nghiên cứu sinh được giáo viên cổ vũ đi du học, vân vân.
Lục Dương ngược lại đều có thể nghe rõ ràng, chính hắn tốt xấu cũng là nhà khoa học, vừa tinh thông hóa học cùng y học, nếu nói hắn là một thiên tài bác sĩ cũng không có phô trương.
Hắn từ giữa những hàng chữ của Vạn Dung phân tích ra cô bé này hẳn là học y học, tương lai phát triển nói không chắc là có thể làm tiến sĩ.
Chỉ có điều chuyện Vạn Dung nói cũng chỉ là chuyện thường xảy ra ở trường học, Âu Dương Văn nghe cũng có chút phí sức, cho nên y cũng là chỉ là nghe, tình cờ phụ họa vài câu, điều này làm cho tâm tình của Vạn Dung tăng thêm mấy phần trầm trọng.
Ai, cô rất cố gắng tìm đề tài, nhưng cô lại cảm thấy giữa Âu Dương Văn và cô không tìm được đề tài chung.
Hai người thời gian ở chung cũng không nhiều, cũng rất ít giống như cặp tình nhân bình thường ăn cơm xem phim đi du lịch.
Tiếp tục như vậy... E sợ...
Cảm thấy kinh sợ suy nghĩ của chính mình Vạn Dung đột nhiên hoàn hồn, dựa vào chỗ ngồi kế tài xế, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Âu Dương Văn.
Nếu nói, Âu Dương Văn cũng không tồi, đối với cô rất tốt, vô cùng nhân nhượng cô. Tiêu tiền cho cô cũng vô cùng hào phóng, chính là hơi có chút chủ nghĩa đàn ông, còn hơi vô tâm.
Xe đi được nửa đường, tuyết liền từ trên trời rơi xuống.
Vạn Dung đề nghị ăn lẩu.
Âu Dương Văn không có ý kiến gì: “Được, anh biết có nhà hàng lẩu..." Lời y nói còn chưa nói hết, Vạn Dung liền chen ngang nói rằng, “Người ta cuối tuần không có chuyện gì mới tới tìm anh, chúng ta ăn lẩu ở nhà đi. Đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, em đến nấu."
“Chuyện này..." Âu Dương Văn từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn Lục Dương, chân của Lục Dương thương tổn vẫn chưa khỏe, vì giúp Thẩm Đường Cửu một tay, cậu ta đã đủ vất vả, bây giờ còn đi dạo siêu thị nữa...
“Để cho anh ấy ở trong xe chờ chúng ta là được mà." Vạn Dung biết đến y đang chần chờ cái gì, trước tiên quyết định nói, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lục Dương nở nụ cười, “Có thể chứ? Lục Dương!"
“Không được." Âu Dương Văn giành nói, “Cậu ấy nhất định phải ở bên cạnh anh."
“Vậy anh nói làm sao bây giờ?"
“Như vậy, anh ở trong xe chờ em, em mua xong nguyên liệu nấu ăn trở ra. Dùng thẻ của anh, mật mã em biết." Âu Dương Văn quyết định nói.Vạn Dung: “..." Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt biểu tình có chút mất mác.
Lục Dương kỳ thực nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng hắn vẫn luôn mang ống nghe, không dám tùy tiện mở miệng, nhưng xem bầu không khí có chút kém, không thể làm gì khác hơn là kéo xuống tai nghe, cười hỏi: “Nói cái gì đó? Hai người cãi nhau à?"
“Không có gì, là đang nói chuyện đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn." Âu Dương Văn lời ít mà ý nhiều.
“Đi cùng nhau đi, tôi cũng có chút đồ dùng hàng ngày muốn mua." Lục Dương sảng khoái nói.
“... Cũng được."
Cuối cùng là ba người cùng đi dạo siêu thị.
Âu Dương Văn ôm Vạn Dung bỏ vào xe mua sắm, khiến cô cười vui vẻ, tâm tình không vui vừa nãy liền bay lên chín tầng mây.
“Ai nha, em có phải trẻ con đâu, mau ôm em xuống dưới." Vạn Dung ôm cái cổ Âu Dương Văn không buông tay.
Âu Dương Văn hôn cô một cái: “Sợ cái gì, ở trong mắt anh em chính là đứa trẻ."
“Thật là nhiều người xem đây, nhanh lên một chút!" Vạn Dung chu mỏ, Âu Dương Văn liền đem cô ôm xuống dưới, đẩy xe đi, Vạn Dung khoác cánh tay của y dựa vào bờ vai y, một mặt cười ngọt ngào.
Lục Dương cũng đẩy một cái mua sắm xe đi ở bên người Âu Dương Văn, cách bọn họ khoảng một mét.
Thầm nghĩ -- sớm biết hắn đã đi đến chỗ Thẩm Đường Cửu làm bóng đèn.
Dù sao Đàm Minh Triết đã biến thành người tí hon, muốn ân ái cũng không có cơ hội.
Có hắn còn có thể giúp đỡ chăm sóc Tiểu Duệ một chút...
Ở bên này... Làm bóng đèn có chút áp lực.
Lục Dương có thể cảm nhận được địch ý nho nhỏ của Vạn Dung, cũng không thể nói là địch ý, chỉ có thể nói là một loại bài xích! Bất quá hắn ngược lại có thể hiểu được, trai gái hẹn hò, lại có người dư thừa kẹp ở giữa, đặt vào hoàn cảnh của ai người đó cũng mất hứng.
Sặc, lúc trước đến tột cùng tại sao hắn lại bị cuốn vào mớ rắc rối của Thẩm thiếu gia.
Ngẫm lại đều là hiếu kỳ gây ra họa, Lục Dương cũng chỉ đành câm miệng ngoan ngoãn đi ăn quả đắng, hắn lạc quan suy nghĩ, không có gì, da mặt dầy thêm một chút là được rồi.
Âu Dương Văn đương nhiên là phụ trách đẩy xe, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn chỉ cần Vạn Dung làm là đủ.
Lục Dương lười biếng cùng bọn họ, hoặc là nói song song, nói chung vô luận ở nơi nào, cơ bản phải ở bên trong tầm mắt Âu Dương Văn.
Kỳ thực Lục Dương cảm thấy được hắn rất an toàn, không cần phải có vệ sĩ ở bên cạnh 24/24 như thế. Nhưng Thẩm thiếu gia đã sắp xếp như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lục Dương chọn vài đồ lót, còn mua giày, quần áo, kem đánh răng bàn chải đánh răng dao cạo râu, khăn mặt, vật phẩm cá nhân tuy rằng ở nhà Âu Dương Văn cũng có, nhưng hắn có tính sạch sẽ, không thích dùng chung.
Mấy ngày trước vội vàng nghiên cứu chuyện Đàm Minh Triết, thêm vào thương tổn trên đùi thực sự không thể tùy ý hoạt động, tạm thời trước hết dùng đồ vật Âu Dương Văn cung cấp.
Hiện tại có cơ hội, hắn liền tự mình mua. Dùng đồ của chính mình tương đối thoải mái.
Thật vất vả đi dạo xong siêu thị, thời điểm xếp hàng trả tiền Âu Dương Văn đem xe đẩy của hắn kéo qua nhìn nhân viên thu ngân nói: “Tất cả đều tính hết."
Lục Dương vội vã nói: “Không cần không cần, tôi tự mình trả là được."
“Đồ vật quá nhiều, thanh toán lâu, cậu đi ra ngoài trước ở trên băng ghế dài bên kia nghỉ ngơi nột chút đi." Âu Dương Văn đẩy hắn ra cửa, đem đồ vật trong xe mua sắm của Lục Dương cầm lấy đi thanh toán.
Vạn Dung chọn không ít nguyên liệu nấu ăn món lẩu, thịt dê thịt bò, tôm, hải sản vân vân, còn có các loại nấm rau cải xanh, mặt khác nguyên liệu nấu ăn khác cũng mua không ít, đồ ăn vặt cũng nhiều, đồ ăn vặt là Âu Dương Văn mua, hắn cũng không thiếu tiền, dường như nhìn thấy cái gì đều vứt vào trong xe mua sắm, sô cô la, sữa chua, hạt dẻ, bánh ngọt nhập khẩu, đồ uống...
Hộp kẹo sôcôla là hình trái tim, hơn nữa là một hộp rất lớn, tặng kèm một móc chìa khóa hình gấu trúc, Vạn Dung cầm móc chìa khóa thật vui vẻ mà đứng chờ Âu Dương Văn tính tiền.
Lục Dương cười với cô, hắn tuy rằng có thể có chủ đề tám gẫu cùng Vạn Dung, nhưng cũng không có ý muốn lên tiếng.
Đang cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình, nhưng làm sao có khả năng?
“Anh Lục Dương, anh làm nghề gì vậy? Làm sao lại thuê Âu Dương làm vệ sĩ?" Vạn Dung nhỏ giọng hỏi.
Lục Dương không nghĩ tới Vạn Dung mở miệng trước nói chuyện với chính mình, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: “Tôi cũng không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị cuốn vào một chuyện, bạn bè vì nghĩ an toàn của tôi, để tôi tìm Âu Dương hỗ trợ, cho nên liền... Quấy rối đến hai người hật không tiện."
“Làm gì có, anh dù sao cũng là cố chủ, đây là công tác của Âu Dương mà!" Vạn Dung nở nụ cười cười, nụ cười lại không đặt ở đáy mắt.
Lục Dương nhíu mày, ngược lại hỏi cô: “Cô học ở học viện y khoa?"
“Hả? Làm sao anh biết?" Vạn Dung có chút kinh ngạc.
“À, nghe Âu Dương Văn nói." Lục Dương lúc này mới nhớ tới ở trên xe nghe người ta nói chuyện, lúc ấy hắn đang đeo tai nghe, hắn ngượng ngùng cười nói, “Học y tốt vô cùng, chỉ là có chút mệt đúng không?"
“Cũng vẫn được. Kiến thức rất nhiều, học cũng có chút mệt, ba mẹ tôi còn đang suy nghĩ để cho tôi tiếp tục đi ra nước ngoài du học." Vạn Dung nói cho Lục Dương, “Thế nhưng học đã nhiều năm như vậy, cứ như vậy từ bỏ thật sự rất tiếc nuối."
“Cũng đúng." Lục Dương là một người từng trải, yên lặng chia sẻ kinh nghiệm của mình, “Kỳ thực học y cũng không nhất định phải đi bệnh viện, nếu như thành tích xuất sắc, đi viện nghiên cứu khoa học đối với con gái mà nói sẽ rất tốt."
Hết chương 44.
Edit có lời muốn nói: Quả thực là edit cái chương này xong thấy như trút gánh nặng.
“Âu Dương Văn! Anh --" Vạn Dung hết sức tức giận, thanh âm của cô có chút sắc bén, nhưng lại không nói nên lời, bởi vì cô không biết nên làm sao trách mắng Âu Dương Văn. Đại khái là quá kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Âu Dương Văn rất nhanh từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, y nhìn Vạn Dung cười nói: “Dung Dung, tại sao em cũng tới? A, đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là cố chủ của anh Lục Dương. Lục Dương, đây là bạn gái của tôi, xinh đẹp đúng không?" Câu cuối cùng là nói với Lục Dương đàn nằm trong lồng ngực y nói.
Lục Dương cười cùng Vạn Dung gật đầu hỏi thăm, phụ họa nói: “Rất đẹp, thường nghe anh khen bạn gái xinh đẹp đáng yêu, tôi còn tưởng rằng anh khoác lác, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền." Nói xong, Lục Dương đẩy lồng ngực Âu Dương Văn, ra hiệu y thả mình xuống dưới.
Âu Dương Văn ôm hắn vào thang máy mới thả xuống, quay lại nhìn Vạn Dung nói: “Dung Dung, chân của cậu ấy bị thương, hành động bất tiện, cho nên..."
Vạn Dung vào lúc này cũng tỉnh táo mấy phần, có thể nghe lọt lời của Âu Dương Văn, thêm vào vừa nãy Lục Dương khen cô hai câu, tâm tình không tự chủ được tốt hơn một chút. Cô bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lục Dương một cái, thấy biểu tình của hắn thản nhiên, hơn nữa sắc mặt quả thật là có mấy phần tái nhợt, đại khái đúng như Âu Dương Văn đã nói, chân của hắn quả thật là bị thương.
Nhưng cũng không cần bế như vậy, đỡ đi cũng được mà!
“Đúng rồi, Dung Dung, sao em lại tới đây?" Âu Dương Văn nhớ tới lúc trước bạn gái tắt điện thoại của hắn, vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện, không khỏi làm cho hắn kinh ngạc.
“Thời điểm em gọi điện thoại cho anh vốn là đang trên đường tới đây." Vạn Dung lườm hắn một cái, trên gương mặt xinh đẹp hơi lộ ra nụ cười, cô ngả đầu vào bả vai của Âu Dương Văn, nũng nịu nói, “Sinh nhật em, anh không thể tới sao?"
“A... Cũng không phải là không thể đi... Chủ yếu là anh..." Âu Dương Văn quay đầu liếc mắt nhìn Lục Dương, lời nói có chút dừng lại.
Lục Dương nhìn y nở nụ cười: “Anh không phải đã tìm La Hải thay anh sao!" Hắn chuyển hướng nhìn Vạn Dung, giải thích, “Mỹ nữ, bạn trai cô muốn cho cô bất ngờ thôi, sinh nhật cô ngày đó anh ta sẽ đi. Bất quá cô ngày hôm nay đột nhiên chạy tới, sẽ không có bất ngờ rồi."
Vạn Dung lôi kéo tay Âu Dương Văn quơ quơ, ngữ khí trở nên ngọt ngào một ít: “Thì ra là muốn cho em bất ngờ nha! Em không cần bất ngờ, anh tới là tốt rồi."
Âu Dương Văn nở nụ cười, nắm chặt tay cô, trong lòng vô cùng cảm kích Lục Dương.
Âu Dương Văn mang theo Vạn Dung và Lục Dương cùng nhau về nhà.
Lục Dương ngồi ở ghế sau, đeo ống nghe lên, làm bộ mình không tồn tại.
Vạn Dung cũng quen đối với việc Âu Dương Văn làm vệ sĩ, cái này ngược lại là không có ý kiến gì. Dĩ nhiên, có ý kiến cũng chỉ ở trong lòng mà thôi.Kỳ thực nếu nói, lúc trước đối tượng Âu Dương Văn phục vụ, thông thường sẽ đi đến nhà người ta, nhưng người trẻ tuổi đeo kính mắt này lại có tình huống đặc thù, tại sao lại phải đến nhà Âu Dương?
Trong lòng Vạn Dung vô cùng tò mò, tuy biết đến việc này cũng không thể hỏi, chỉ yên lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thân mật cùng Âu Dương Văn tán gẫu chút chuyện ở trường học.
Chuyện bạn cùng phòng còn chưa tốt nghiệp đã muốn kết hôn rồi, chuyện sinh viên viết luận văn rất nhiều lần nhưng không được thầy cô giáo cho qua, chuyện nghiên cứu sinh được giáo viên cổ vũ đi du học, vân vân.
Lục Dương ngược lại đều có thể nghe rõ ràng, chính hắn tốt xấu cũng là nhà khoa học, vừa tinh thông hóa học cùng y học, nếu nói hắn là một thiên tài bác sĩ cũng không có phô trương.
Hắn từ giữa những hàng chữ của Vạn Dung phân tích ra cô bé này hẳn là học y học, tương lai phát triển nói không chắc là có thể làm tiến sĩ.
Chỉ có điều chuyện Vạn Dung nói cũng chỉ là chuyện thường xảy ra ở trường học, Âu Dương Văn nghe cũng có chút phí sức, cho nên y cũng là chỉ là nghe, tình cờ phụ họa vài câu, điều này làm cho tâm tình của Vạn Dung tăng thêm mấy phần trầm trọng.
Ai, cô rất cố gắng tìm đề tài, nhưng cô lại cảm thấy giữa Âu Dương Văn và cô không tìm được đề tài chung.
Hai người thời gian ở chung cũng không nhiều, cũng rất ít giống như cặp tình nhân bình thường ăn cơm xem phim đi du lịch.
Tiếp tục như vậy... E sợ...
Cảm thấy kinh sợ suy nghĩ của chính mình Vạn Dung đột nhiên hoàn hồn, dựa vào chỗ ngồi kế tài xế, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Âu Dương Văn.
Nếu nói, Âu Dương Văn cũng không tồi, đối với cô rất tốt, vô cùng nhân nhượng cô. Tiêu tiền cho cô cũng vô cùng hào phóng, chính là hơi có chút chủ nghĩa đàn ông, còn hơi vô tâm.
Xe đi được nửa đường, tuyết liền từ trên trời rơi xuống.
Vạn Dung đề nghị ăn lẩu.
Âu Dương Văn không có ý kiến gì: “Được, anh biết có nhà hàng lẩu..." Lời y nói còn chưa nói hết, Vạn Dung liền chen ngang nói rằng, “Người ta cuối tuần không có chuyện gì mới tới tìm anh, chúng ta ăn lẩu ở nhà đi. Đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, em đến nấu."
“Chuyện này..." Âu Dương Văn từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn Lục Dương, chân của Lục Dương thương tổn vẫn chưa khỏe, vì giúp Thẩm Đường Cửu một tay, cậu ta đã đủ vất vả, bây giờ còn đi dạo siêu thị nữa...
“Để cho anh ấy ở trong xe chờ chúng ta là được mà." Vạn Dung biết đến y đang chần chờ cái gì, trước tiên quyết định nói, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lục Dương nở nụ cười, “Có thể chứ? Lục Dương!"
“Không được." Âu Dương Văn giành nói, “Cậu ấy nhất định phải ở bên cạnh anh."
“Vậy anh nói làm sao bây giờ?"
“Như vậy, anh ở trong xe chờ em, em mua xong nguyên liệu nấu ăn trở ra. Dùng thẻ của anh, mật mã em biết." Âu Dương Văn quyết định nói.Vạn Dung: “..." Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt biểu tình có chút mất mác.
Lục Dương kỳ thực nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng hắn vẫn luôn mang ống nghe, không dám tùy tiện mở miệng, nhưng xem bầu không khí có chút kém, không thể làm gì khác hơn là kéo xuống tai nghe, cười hỏi: “Nói cái gì đó? Hai người cãi nhau à?"
“Không có gì, là đang nói chuyện đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn." Âu Dương Văn lời ít mà ý nhiều.
“Đi cùng nhau đi, tôi cũng có chút đồ dùng hàng ngày muốn mua." Lục Dương sảng khoái nói.
“... Cũng được."
Cuối cùng là ba người cùng đi dạo siêu thị.
Âu Dương Văn ôm Vạn Dung bỏ vào xe mua sắm, khiến cô cười vui vẻ, tâm tình không vui vừa nãy liền bay lên chín tầng mây.
“Ai nha, em có phải trẻ con đâu, mau ôm em xuống dưới." Vạn Dung ôm cái cổ Âu Dương Văn không buông tay.
Âu Dương Văn hôn cô một cái: “Sợ cái gì, ở trong mắt anh em chính là đứa trẻ."
“Thật là nhiều người xem đây, nhanh lên một chút!" Vạn Dung chu mỏ, Âu Dương Văn liền đem cô ôm xuống dưới, đẩy xe đi, Vạn Dung khoác cánh tay của y dựa vào bờ vai y, một mặt cười ngọt ngào.
Lục Dương cũng đẩy một cái mua sắm xe đi ở bên người Âu Dương Văn, cách bọn họ khoảng một mét.
Thầm nghĩ -- sớm biết hắn đã đi đến chỗ Thẩm Đường Cửu làm bóng đèn.
Dù sao Đàm Minh Triết đã biến thành người tí hon, muốn ân ái cũng không có cơ hội.
Có hắn còn có thể giúp đỡ chăm sóc Tiểu Duệ một chút...
Ở bên này... Làm bóng đèn có chút áp lực.
Lục Dương có thể cảm nhận được địch ý nho nhỏ của Vạn Dung, cũng không thể nói là địch ý, chỉ có thể nói là một loại bài xích! Bất quá hắn ngược lại có thể hiểu được, trai gái hẹn hò, lại có người dư thừa kẹp ở giữa, đặt vào hoàn cảnh của ai người đó cũng mất hứng.
Sặc, lúc trước đến tột cùng tại sao hắn lại bị cuốn vào mớ rắc rối của Thẩm thiếu gia.
Ngẫm lại đều là hiếu kỳ gây ra họa, Lục Dương cũng chỉ đành câm miệng ngoan ngoãn đi ăn quả đắng, hắn lạc quan suy nghĩ, không có gì, da mặt dầy thêm một chút là được rồi.
Âu Dương Văn đương nhiên là phụ trách đẩy xe, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn chỉ cần Vạn Dung làm là đủ.
Lục Dương lười biếng cùng bọn họ, hoặc là nói song song, nói chung vô luận ở nơi nào, cơ bản phải ở bên trong tầm mắt Âu Dương Văn.
Kỳ thực Lục Dương cảm thấy được hắn rất an toàn, không cần phải có vệ sĩ ở bên cạnh 24/24 như thế. Nhưng Thẩm thiếu gia đã sắp xếp như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lục Dương chọn vài đồ lót, còn mua giày, quần áo, kem đánh răng bàn chải đánh răng dao cạo râu, khăn mặt, vật phẩm cá nhân tuy rằng ở nhà Âu Dương Văn cũng có, nhưng hắn có tính sạch sẽ, không thích dùng chung.
Mấy ngày trước vội vàng nghiên cứu chuyện Đàm Minh Triết, thêm vào thương tổn trên đùi thực sự không thể tùy ý hoạt động, tạm thời trước hết dùng đồ vật Âu Dương Văn cung cấp.
Hiện tại có cơ hội, hắn liền tự mình mua. Dùng đồ của chính mình tương đối thoải mái.
Thật vất vả đi dạo xong siêu thị, thời điểm xếp hàng trả tiền Âu Dương Văn đem xe đẩy của hắn kéo qua nhìn nhân viên thu ngân nói: “Tất cả đều tính hết."
Lục Dương vội vã nói: “Không cần không cần, tôi tự mình trả là được."
“Đồ vật quá nhiều, thanh toán lâu, cậu đi ra ngoài trước ở trên băng ghế dài bên kia nghỉ ngơi nột chút đi." Âu Dương Văn đẩy hắn ra cửa, đem đồ vật trong xe mua sắm của Lục Dương cầm lấy đi thanh toán.
Vạn Dung chọn không ít nguyên liệu nấu ăn món lẩu, thịt dê thịt bò, tôm, hải sản vân vân, còn có các loại nấm rau cải xanh, mặt khác nguyên liệu nấu ăn khác cũng mua không ít, đồ ăn vặt cũng nhiều, đồ ăn vặt là Âu Dương Văn mua, hắn cũng không thiếu tiền, dường như nhìn thấy cái gì đều vứt vào trong xe mua sắm, sô cô la, sữa chua, hạt dẻ, bánh ngọt nhập khẩu, đồ uống...
Hộp kẹo sôcôla là hình trái tim, hơn nữa là một hộp rất lớn, tặng kèm một móc chìa khóa hình gấu trúc, Vạn Dung cầm móc chìa khóa thật vui vẻ mà đứng chờ Âu Dương Văn tính tiền.
Lục Dương cười với cô, hắn tuy rằng có thể có chủ đề tám gẫu cùng Vạn Dung, nhưng cũng không có ý muốn lên tiếng.
Đang cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình, nhưng làm sao có khả năng?
“Anh Lục Dương, anh làm nghề gì vậy? Làm sao lại thuê Âu Dương làm vệ sĩ?" Vạn Dung nhỏ giọng hỏi.
Lục Dương không nghĩ tới Vạn Dung mở miệng trước nói chuyện với chính mình, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: “Tôi cũng không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị cuốn vào một chuyện, bạn bè vì nghĩ an toàn của tôi, để tôi tìm Âu Dương hỗ trợ, cho nên liền... Quấy rối đến hai người hật không tiện."
“Làm gì có, anh dù sao cũng là cố chủ, đây là công tác của Âu Dương mà!" Vạn Dung nở nụ cười cười, nụ cười lại không đặt ở đáy mắt.
Lục Dương nhíu mày, ngược lại hỏi cô: “Cô học ở học viện y khoa?"
“Hả? Làm sao anh biết?" Vạn Dung có chút kinh ngạc.
“À, nghe Âu Dương Văn nói." Lục Dương lúc này mới nhớ tới ở trên xe nghe người ta nói chuyện, lúc ấy hắn đang đeo tai nghe, hắn ngượng ngùng cười nói, “Học y tốt vô cùng, chỉ là có chút mệt đúng không?"
“Cũng vẫn được. Kiến thức rất nhiều, học cũng có chút mệt, ba mẹ tôi còn đang suy nghĩ để cho tôi tiếp tục đi ra nước ngoài du học." Vạn Dung nói cho Lục Dương, “Thế nhưng học đã nhiều năm như vậy, cứ như vậy từ bỏ thật sự rất tiếc nuối."
“Cũng đúng." Lục Dương là một người từng trải, yên lặng chia sẻ kinh nghiệm của mình, “Kỳ thực học y cũng không nhất định phải đi bệnh viện, nếu như thành tích xuất sắc, đi viện nghiên cứu khoa học đối với con gái mà nói sẽ rất tốt."
Hết chương 44.
Edit có lời muốn nói: Quả thực là edit cái chương này xong thấy như trút gánh nặng.
Tác giả :
Thần Điện Tế Ti