Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha
Chương 18: Trừng liền trừng đi
Là người bị nghi vấn, Đàm Minh Triết cũng phiền, hơn nữa cũng lười giải thích, ngược lại Thẩm gia có bà nội rất yêu thích đứa con nhà mình, Thẩm Đường Cửu mấy ngày nay đối với đứa nhỏ chăm sóc, cậu cũng nhìn ở trong mắt.
Cho nên con trai bên này cậu không cần lo lắng. Đối phương tin hay không, đơn giản chính là nhìn chính mình vừa mắt hay không.
Đàm Minh Triết nghĩ đi nghĩ lại, tự giễu nở nụ cười — thôi, có thể đem con trai giao phó, để đối phương chăm sóc nó thật tốt cũng coi như không uổng chuyến này.
Về phần cái khác, không đáng kể a không đáng kể! Lão tử biến nhỏ có thể ung dung tự tại như thường!
Thẩm Đường Cửu nhìn biểu tình của Đàm Minh Triết, phát hiện cậu không giống nói dối, mà lúc này lại lộ ra cái nụ cười tự giễu, tuy rằng chớp mắt đã qua, lại bị hắn nhìn thấy.
Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi tin."
Một người rơi vào hoàn cảnh đến cùng đường mạt lộ, có thể trở nên thập phần cường đại.
Tráng sĩ chặt tay cũng không phải là chuyện hư cấu, như vậy… Đàm Minh Triết chính mình đỡ đẻ… Cũng không có gì không thể xảy ra.
Nghĩ tới đây, Thẩm Đường Cửu rũ mắt xuống, che giấu trong con ngươi vẻ khiếp sợ.
Nếu như Đàm Minh Triết thực sự là chính mình sinh Đàm Tiểu Duệ,
cũng là chính mình đỡ đẻ, vậy tuyệt đối giá trị để bản thân hắn nổi lòng tôn kính.
Thái nghén đời sau không phải là chuyện đơn giản, phụ nữ sinh sản còn được gọi là đi qua quỷ môn quan một lần, như vậy đàn ông… Chẳng phải là càng khó?
Trong chớp mắt giống như đem những tâm tư khác rút đi, Thẩm Đường Cửu trong lòng chỉ còn lại bội phục.
Tuy rằng không biết Đàm Minh Triết tại sao nghĩ không ra nhất định phải nuôi con, hay là chính mình tự mình sinh ra đứa nhỏ, mà người ta không chỉ suy nghĩ, còn biến thành hành động, cũng không sợ khổ cực, vẫn cứ đem đứa trẻ nuôi lớn như vậy…
Đáng giá hắn dành cho cậu kính ý.
Đàm Minh Triết vốn là cũng không ôm hy vọng, không nghĩ tới Thẩm Đường Cửu dĩ nhiên nói hắn tin.
Hắn tin?
Tin thì tin đi, vào lúc này mới nói tin, cũng không có gì có thể vui vẻ.
Đàm Minh Triết khóe miệng vẫn cứ mang nụ cười, nhưng là từ tự giễu chuyển đổi thành trêu chọc, cậu đưa chân đạp tay nhỏ của Đàm Tiểu Duệ, hướng Thẩm Đường Cửu giơ giơ đầu lên: “Con trai, gọi cha đi."
Đàm Tiểu Duệ tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng không rõ lắm ngọn nguồn những chuyện này, bất quá nếu ba ba bảo bé gọi bé liền gọi, cũng không có gì không vui,
trái lại còn rất vui vẻ: “Cha."
Thẩm Đường Cửu nghe được một tiếng giòn tan hô hoán, trước tiên ngẩn người, bị xưng hô “cha" cảm giác hắn xưa nay không cảm thụ qua, bây giờ nghe tới, tựa hồ thật không tệ.
“Cha." Đàm Tiểu Duệ gọi nghiện, đem Đàm Minh Triết đặt lên bàn, chính mình chạy đến bên người Thẩm Đường Cửu lại lên tiếng gọi, “Cha… Cha làm sao lại không trả lời con?"
Thẩm Đường Cửu ôm lấy bé, có chút không thích ứng mà mở miệng: “Ai."
Lão mẹ đều gọi điện thoại nói cho hắn biết kết quả giám định, hắn cũng bị Đàm Minh Triết mang tới địa phương bảo bối chính mình biến mất xác nhận.
— hắn có đứa con trai sáu tuổi lớn… Đã là chuyện thực ván đã đóng thuyền, đứa nhỏ cũng không mâu thuẫn với hắn, không khẩn trương đáp lại mới phải thực là đứa ngốc.
Dù sao mình trước cũng từng nghĩ tới bên này kiểm tra xong liền tìm cơ hội tìm người mang thai hộ chế ra đứa nhỏ để lão mẹ mang theo chơi. Hiện nay không cần khó khăn như vậy, trực tiếp có một đứa con trai, thông minh lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được lòng lão mẹ, đây là chuyện cầu không được a."
Thẩm Đường Cửu tân nhậm tiếp nhận Đàm Tiểu Duệ đứa con trai này tồn tại. Đàm Minh Triết thì lại ở trên bàn la hét kháng nghị: “Tiểu tử thúi, có cha
thì không cần ba ba nữa đúng không?"
Đàm Tiểu Duệ nghe vậy bận quay đầu đem cậu bắt tới thả ở trên tay, kiên trì dụ dỗ nói: “Con không có không muốn ba ba, ba ba con yêu ba ba ba." Nói xong hôn Đàm Minh Triết một cái.
Đàm Minh Triết lộ ra nụ cười đắc ý, có chút khiêu khích xem Thẩm Đường Cửu, không ngờ thằng nhóc đến gần cũng hôn gương mặt Thẩm Đường Cửu một cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười. Thẩm Đường Cửu ôn nhu xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, ánh mắt rơi vào Đàm Minh Triết trên người, lại có chút muốn thở dài.
Vị này rốt cuộc có để cho mình nhận thức con trai không a? Vẫn luôn trừng hắn tính chuyện gì xảy ra?
Tất cả chuyện này, trên thực tế cùng hắn nhưng là không có quan hệ gì, tuy rằng bảo bối là chính mình không chịu được ba tấc lưỡi của Lục Dương để lại chỗ này, mà người khác — trộm bảo bối của hắn, chế ra đời sau của hắn, gặp phải lung ta lung tung tai họa, nhượng con trai phiêu dương quá hải đi tìm vệ sĩ (cũng chính là mình)– đều là Đàm Minh Triết tự mình làm ra.
Lời nói tự làm tự chịu cũng không tính là cái gì, bất quá Thẩm Đường Cửu rất ra dáng không nói gì.
Trừng thì trừng đi.
Xem người nào đó có
bị một cơn gió có thể thổi bay không…
Lục Dương ở bên cạnh thành người không liên quan, nhìn một nhà ba người này quen biết nhau, mặc dù có người bé tí tẹo chưa đầy ba tấc đảm đương làm ba ba thật khiến người ta buồn cười, nhưng khung cảnh này vẫn rất khiến người ta cảm động.
Chính là tâm các loại ngứa, muốn triệt để nghiên cứu một chút tình huống của người tí hon này, đầu tiên người này có thể biến thành nhỏ như vậy còn sống là cái sự tình thần kỳ gì, thứ yếu người này thân là nam có thể sinh đứa nhỏ cũng là cái sự tình vô cùng đáng giá nghiên cứu.
Đáng tiếc a, chính mình cùng đối phương còn chưa quen biết, không có cách nào tỉ mỉ nghiên cứu.
Bất quá không liên quan, hiện tại không quen không có nghĩa là sau đó không quen, hắn thừa dịp thời điểm người nhà này vẫn còn ở nơi này hảo hảo cùng đối phương tạo mối quan hệ.
Lục Dương đi nhà bếp pha cà phê, lại từ tủ lạnh tìm tới một hộp sữa bò, bưng trở lại cạnh ghế sa lon, đem để tới trên khay trà.
Hắn hắng giọng một cái: “Kia cái gì… Để ăn mừng các người một nhà đoàn tụ… Chúng ta đến cạn một chén? Đương nhiên, liền lấy cà phê thay rượu, bạn nhỏ, cháu uống
sữa tươi là được."
Đàm Tiểu Duệ nhìn thấy sữa bò kia là vừa từ tủ lạnh lấy ra, theo bản năng liếc mắt nhìn Thẩm Đường Cửu.
Thẩm Đường Cửu hướng bé nở nụ cười, ngược lại đối Lục Dương nói: “Cho nó chén nước ấm là được."
“A? Nha." Lục Dương trọng lòng nói uống sữa tươi không được sao? Đứa nhỏ không phải đều thích uống cái này sao?
“Cậu có sữa bò nhiệt độ bình thường có thể lấy tới, trong tủ lạnh lấy ra thì không được." Thẩm Đường Cửu nói bổ sung, “Trẻ con dạ dày yếu, tốt nhất chú ý một chút."
Lục Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Há, minh bạch, tôi có một hòm sữa bò nhiệt độ bình thường còn chưa hủy đi niêm phòng, đang để ở phòng bếp, cậu chờ một chút."
Đàm Tiểu Duệ được uống sữa bò, mặt mày cong cong dựa vào Thẩm Đường Cửu bắt đầu đánh giá nhà ở của vị này.
Đàm Minh Triết cũng có bình pha cà phê che lên vài giọt cà phê có thể uống.
Đương nhiên cùng người bình thường uống không giống nhau, phải đem đầu chôn đến bình pha cà phê trực tiếp duỗi đầu lưỡi liếm tới nắp bên trong mới uống được…
Lục Dương nín cười cùng Thẩm Đường Cửu xin lỗi: “Tôi lần trước không tỉ mỉ kiểm tra, cho nên…" Không nhìn ra bị động qua.
Thẩm Đường Cửu lắc
đầu một cái: “Thôi, việc đã đến nước này, coi như cậu nhìn thấy cũng không còn tác dụng gì nữa."
Cũng không, con trai đều sắp sáu tuổi… Coi như thời điểm lần trước kiểm tra phát hiện không còn, cũng bất quá là sớm cùng con trai quen biết nhau mà thôi.
Đàm Minh Triết từ nắp bình pha cà phê một bên đứng lên, nhìn về phía Lục Dương: “Anh có biện pháp để tôi trở lại bình thường không?"
“Tôi còn không biết cậu là thế nào nhỏ đi…" Lục Dương để cốc cà phê xuống, sau khi bỏ xuống kính mắt, thả ra đôi mắt óng ánh ánh sáng bắn thẳng đến Đàm Minh Triết.
“Chính là nghiên cứu từ trường cùng với súng bắn… Không cẩn thận liền…" Đàm Minh Triết không còn giống như lúc trước bị các loại không tin làm cho tức giận, cho nên đối với Lục Dương cũng là hòa ái hơn nhiều, cậu đem chuyện chính mình trải qua nói cho Lục Dương, Lục Dương suy tư, “Như vậy a…"
Đàm Tiểu Duệ cũng trợn mắt lên sốt sắng mà nhìn Lục Dương: “Chú có thế để cho ba ba cháu lớn lên sao?"
Lục Dương lắc đầu: “E sợ không thể…"
“Ồ…" Đàm Tiểu Duệ mất mát rũ con mắt xuống, đem Đàm Minh Triết ôm lấy, “Ba ba đừng sợ, con cùng cha sẽ bảo vệ ba ba. Đúng không? Cha?"
“Cha" Thẩm Đường
Cửu: “… Phải "
Hắn có thể nói không phải sao? Đường đường Thẩm thiếu gia không phải là người nhận con trai sẽ không quản ba ba của con trai.
Tuy rằng hắn cùng vị ba ba của con trai này không có quan hệ, cũng không có tình cảm gì.
Đàm Minh Triết cười cười không lên tiếng, con trai là cậu nuôi lớn, nhí nha nhí nhảnh lại là cái hùng hài tử, cậu có thể không biết con trai biết điều như vậy hiểu chuyện dễ dàng như vậy liền nhận cha còn gọi đến ngọt như vậy là tại sao?
Còn không phải là vì ba ba này sao?!
Tuy rằng con trai vẫn hay cùng mình đối nghịch, chính mình cũng xác thực không quá đáng tin, mà hai ba con bọn họ ở cùng nhau sáu năm, mệnh tình thân không phải là không công thành lập.
Thẩm Đường Cửu nhìn về phía Đàm Minh Triết: “Sau này làm sao bây giờ? Cậu muốn ở lại chỗ này tìm phương pháp trở lại bình thường, hay là cùng tôi về nhà?"
Sách, lời nói này thật tốt hữu ái a, Đàm Minh Triết hoa si ước số lần thứ hai đánh bại ước số cái khác mà chiếm thượng phong: “Đương nhiên là… Khụ khục… Với anh về nhà. Tiểu Duệ còn phải đi học đây, hai người cùng tôi chạy đi khắp nơi cũng không phải chuyện tốt a."
“Vậy được." Thẩm Đường
Cửu lôi lệ phong hành, lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt vé máy bay. Hắn cũng cảm thấy coi như phải giúp người nào đó nghĩ biện pháp trở lại bình thường, nhi tử vẫn là muốn trước tiên đưa về nhà thích đáng an bài khôi phục bình thường làm việc và nghỉ ngơi mới được.
Lục Dương một nhìn bọn họ điệu bộ này muốn lập tức đi, nhất thời cuống lên: “Ai, Thẩm đại thiếu gia, đừng gấp như vậy đi a! Các người từ xa đến, tôi còn chưa tận tình làm chủ đây! Như vậy, ta làm chủ, chúng ta buổi trưa đi ăn lẩu thế nào?"
Thẩm Đường Cửu liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết, lắc đầu nói: “Không tốt, cậu ta không cẩn thận sẽ tiến vào bên trong nồi nước đun sôi bị đun chín mất!"
Đàm Minh Triết: “…"
Lục Dương: “…"
“Vậy ở nhà xào rau đều có thể đi?" Lục Dương giãy dụa mở miệng, “Bạn nhỏ như vậy, tổng là bay tới bay lui làm sao chịu được? Trước ăn cơm nghỉ ngơi một chút rồi lại về cũng không muộn a."
Nói thì nói như thế không sai, bất quá…
Đàm Minh Triết nói: “Hay là thôi đi, chúng tôi tùy tiện tới quấy rầy đã là ngượng ngùng, trên người tôi còn mang theo phiền phức,nếu là bọn họ theo dõi tôi đến nơi này của anh, anh lại có phiền toái lớn."
Ngược lại bọn họ tới nơi này cũng mới mười mấy phút, trên đường tới cũng không phát hiện bị người theo dõi, cho nên… Kịp lúc rời đi còn có thể cấp Lục Dương lưu lại mấy phần an toàn.
“Sao lại nói như vậy, tôi là người tham sống sợ chết như thế sao?" Lục Dương đại nghĩa lẫm nhiên nói, “Biệt thự này của tôi cũng không chỉ là nhìn tốt, Thẩm đại thiếu gia năm đó còn để lại không ít cửa ải cùng biện pháp bảo vệ, nếu thật sự có phiền phức đến cũng không sợ. Quá mức tôi liền ăn ngay nói thật, liền nói — đường đường Thẩm đại thiếu gia ở chỗ này của tôi để lại bảo bối, đứa trẻ kia là con ruột anh ta, bọn họ đến nơi này chính là giám định — nói không chắc đối phương liền bị uy danh Thẩm đại thiếu gia hù chạy."
Cho nên con trai bên này cậu không cần lo lắng. Đối phương tin hay không, đơn giản chính là nhìn chính mình vừa mắt hay không.
Đàm Minh Triết nghĩ đi nghĩ lại, tự giễu nở nụ cười — thôi, có thể đem con trai giao phó, để đối phương chăm sóc nó thật tốt cũng coi như không uổng chuyến này.
Về phần cái khác, không đáng kể a không đáng kể! Lão tử biến nhỏ có thể ung dung tự tại như thường!
Thẩm Đường Cửu nhìn biểu tình của Đàm Minh Triết, phát hiện cậu không giống nói dối, mà lúc này lại lộ ra cái nụ cười tự giễu, tuy rằng chớp mắt đã qua, lại bị hắn nhìn thấy.
Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi tin."
Một người rơi vào hoàn cảnh đến cùng đường mạt lộ, có thể trở nên thập phần cường đại.
Tráng sĩ chặt tay cũng không phải là chuyện hư cấu, như vậy… Đàm Minh Triết chính mình đỡ đẻ… Cũng không có gì không thể xảy ra.
Nghĩ tới đây, Thẩm Đường Cửu rũ mắt xuống, che giấu trong con ngươi vẻ khiếp sợ.
Nếu như Đàm Minh Triết thực sự là chính mình sinh Đàm Tiểu Duệ,
cũng là chính mình đỡ đẻ, vậy tuyệt đối giá trị để bản thân hắn nổi lòng tôn kính.
Thái nghén đời sau không phải là chuyện đơn giản, phụ nữ sinh sản còn được gọi là đi qua quỷ môn quan một lần, như vậy đàn ông… Chẳng phải là càng khó?
Trong chớp mắt giống như đem những tâm tư khác rút đi, Thẩm Đường Cửu trong lòng chỉ còn lại bội phục.
Tuy rằng không biết Đàm Minh Triết tại sao nghĩ không ra nhất định phải nuôi con, hay là chính mình tự mình sinh ra đứa nhỏ, mà người ta không chỉ suy nghĩ, còn biến thành hành động, cũng không sợ khổ cực, vẫn cứ đem đứa trẻ nuôi lớn như vậy…
Đáng giá hắn dành cho cậu kính ý.
Đàm Minh Triết vốn là cũng không ôm hy vọng, không nghĩ tới Thẩm Đường Cửu dĩ nhiên nói hắn tin.
Hắn tin?
Tin thì tin đi, vào lúc này mới nói tin, cũng không có gì có thể vui vẻ.
Đàm Minh Triết khóe miệng vẫn cứ mang nụ cười, nhưng là từ tự giễu chuyển đổi thành trêu chọc, cậu đưa chân đạp tay nhỏ của Đàm Tiểu Duệ, hướng Thẩm Đường Cửu giơ giơ đầu lên: “Con trai, gọi cha đi."
Đàm Tiểu Duệ tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng không rõ lắm ngọn nguồn những chuyện này, bất quá nếu ba ba bảo bé gọi bé liền gọi, cũng không có gì không vui,
trái lại còn rất vui vẻ: “Cha."
Thẩm Đường Cửu nghe được một tiếng giòn tan hô hoán, trước tiên ngẩn người, bị xưng hô “cha" cảm giác hắn xưa nay không cảm thụ qua, bây giờ nghe tới, tựa hồ thật không tệ.
“Cha." Đàm Tiểu Duệ gọi nghiện, đem Đàm Minh Triết đặt lên bàn, chính mình chạy đến bên người Thẩm Đường Cửu lại lên tiếng gọi, “Cha… Cha làm sao lại không trả lời con?"
Thẩm Đường Cửu ôm lấy bé, có chút không thích ứng mà mở miệng: “Ai."
Lão mẹ đều gọi điện thoại nói cho hắn biết kết quả giám định, hắn cũng bị Đàm Minh Triết mang tới địa phương bảo bối chính mình biến mất xác nhận.
— hắn có đứa con trai sáu tuổi lớn… Đã là chuyện thực ván đã đóng thuyền, đứa nhỏ cũng không mâu thuẫn với hắn, không khẩn trương đáp lại mới phải thực là đứa ngốc.
Dù sao mình trước cũng từng nghĩ tới bên này kiểm tra xong liền tìm cơ hội tìm người mang thai hộ chế ra đứa nhỏ để lão mẹ mang theo chơi. Hiện nay không cần khó khăn như vậy, trực tiếp có một đứa con trai, thông minh lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được lòng lão mẹ, đây là chuyện cầu không được a."
Thẩm Đường Cửu tân nhậm tiếp nhận Đàm Tiểu Duệ đứa con trai này tồn tại. Đàm Minh Triết thì lại ở trên bàn la hét kháng nghị: “Tiểu tử thúi, có cha
thì không cần ba ba nữa đúng không?"
Đàm Tiểu Duệ nghe vậy bận quay đầu đem cậu bắt tới thả ở trên tay, kiên trì dụ dỗ nói: “Con không có không muốn ba ba, ba ba con yêu ba ba ba." Nói xong hôn Đàm Minh Triết một cái.
Đàm Minh Triết lộ ra nụ cười đắc ý, có chút khiêu khích xem Thẩm Đường Cửu, không ngờ thằng nhóc đến gần cũng hôn gương mặt Thẩm Đường Cửu một cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười. Thẩm Đường Cửu ôn nhu xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, ánh mắt rơi vào Đàm Minh Triết trên người, lại có chút muốn thở dài.
Vị này rốt cuộc có để cho mình nhận thức con trai không a? Vẫn luôn trừng hắn tính chuyện gì xảy ra?
Tất cả chuyện này, trên thực tế cùng hắn nhưng là không có quan hệ gì, tuy rằng bảo bối là chính mình không chịu được ba tấc lưỡi của Lục Dương để lại chỗ này, mà người khác — trộm bảo bối của hắn, chế ra đời sau của hắn, gặp phải lung ta lung tung tai họa, nhượng con trai phiêu dương quá hải đi tìm vệ sĩ (cũng chính là mình)– đều là Đàm Minh Triết tự mình làm ra.
Lời nói tự làm tự chịu cũng không tính là cái gì, bất quá Thẩm Đường Cửu rất ra dáng không nói gì.
Trừng thì trừng đi.
Xem người nào đó có
bị một cơn gió có thể thổi bay không…
Lục Dương ở bên cạnh thành người không liên quan, nhìn một nhà ba người này quen biết nhau, mặc dù có người bé tí tẹo chưa đầy ba tấc đảm đương làm ba ba thật khiến người ta buồn cười, nhưng khung cảnh này vẫn rất khiến người ta cảm động.
Chính là tâm các loại ngứa, muốn triệt để nghiên cứu một chút tình huống của người tí hon này, đầu tiên người này có thể biến thành nhỏ như vậy còn sống là cái sự tình thần kỳ gì, thứ yếu người này thân là nam có thể sinh đứa nhỏ cũng là cái sự tình vô cùng đáng giá nghiên cứu.
Đáng tiếc a, chính mình cùng đối phương còn chưa quen biết, không có cách nào tỉ mỉ nghiên cứu.
Bất quá không liên quan, hiện tại không quen không có nghĩa là sau đó không quen, hắn thừa dịp thời điểm người nhà này vẫn còn ở nơi này hảo hảo cùng đối phương tạo mối quan hệ.
Lục Dương đi nhà bếp pha cà phê, lại từ tủ lạnh tìm tới một hộp sữa bò, bưng trở lại cạnh ghế sa lon, đem để tới trên khay trà.
Hắn hắng giọng một cái: “Kia cái gì… Để ăn mừng các người một nhà đoàn tụ… Chúng ta đến cạn một chén? Đương nhiên, liền lấy cà phê thay rượu, bạn nhỏ, cháu uống
sữa tươi là được."
Đàm Tiểu Duệ nhìn thấy sữa bò kia là vừa từ tủ lạnh lấy ra, theo bản năng liếc mắt nhìn Thẩm Đường Cửu.
Thẩm Đường Cửu hướng bé nở nụ cười, ngược lại đối Lục Dương nói: “Cho nó chén nước ấm là được."
“A? Nha." Lục Dương trọng lòng nói uống sữa tươi không được sao? Đứa nhỏ không phải đều thích uống cái này sao?
“Cậu có sữa bò nhiệt độ bình thường có thể lấy tới, trong tủ lạnh lấy ra thì không được." Thẩm Đường Cửu nói bổ sung, “Trẻ con dạ dày yếu, tốt nhất chú ý một chút."
Lục Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Há, minh bạch, tôi có một hòm sữa bò nhiệt độ bình thường còn chưa hủy đi niêm phòng, đang để ở phòng bếp, cậu chờ một chút."
Đàm Tiểu Duệ được uống sữa bò, mặt mày cong cong dựa vào Thẩm Đường Cửu bắt đầu đánh giá nhà ở của vị này.
Đàm Minh Triết cũng có bình pha cà phê che lên vài giọt cà phê có thể uống.
Đương nhiên cùng người bình thường uống không giống nhau, phải đem đầu chôn đến bình pha cà phê trực tiếp duỗi đầu lưỡi liếm tới nắp bên trong mới uống được…
Lục Dương nín cười cùng Thẩm Đường Cửu xin lỗi: “Tôi lần trước không tỉ mỉ kiểm tra, cho nên…" Không nhìn ra bị động qua.
Thẩm Đường Cửu lắc
đầu một cái: “Thôi, việc đã đến nước này, coi như cậu nhìn thấy cũng không còn tác dụng gì nữa."
Cũng không, con trai đều sắp sáu tuổi… Coi như thời điểm lần trước kiểm tra phát hiện không còn, cũng bất quá là sớm cùng con trai quen biết nhau mà thôi.
Đàm Minh Triết từ nắp bình pha cà phê một bên đứng lên, nhìn về phía Lục Dương: “Anh có biện pháp để tôi trở lại bình thường không?"
“Tôi còn không biết cậu là thế nào nhỏ đi…" Lục Dương để cốc cà phê xuống, sau khi bỏ xuống kính mắt, thả ra đôi mắt óng ánh ánh sáng bắn thẳng đến Đàm Minh Triết.
“Chính là nghiên cứu từ trường cùng với súng bắn… Không cẩn thận liền…" Đàm Minh Triết không còn giống như lúc trước bị các loại không tin làm cho tức giận, cho nên đối với Lục Dương cũng là hòa ái hơn nhiều, cậu đem chuyện chính mình trải qua nói cho Lục Dương, Lục Dương suy tư, “Như vậy a…"
Đàm Tiểu Duệ cũng trợn mắt lên sốt sắng mà nhìn Lục Dương: “Chú có thế để cho ba ba cháu lớn lên sao?"
Lục Dương lắc đầu: “E sợ không thể…"
“Ồ…" Đàm Tiểu Duệ mất mát rũ con mắt xuống, đem Đàm Minh Triết ôm lấy, “Ba ba đừng sợ, con cùng cha sẽ bảo vệ ba ba. Đúng không? Cha?"
“Cha" Thẩm Đường
Cửu: “… Phải "
Hắn có thể nói không phải sao? Đường đường Thẩm thiếu gia không phải là người nhận con trai sẽ không quản ba ba của con trai.
Tuy rằng hắn cùng vị ba ba của con trai này không có quan hệ, cũng không có tình cảm gì.
Đàm Minh Triết cười cười không lên tiếng, con trai là cậu nuôi lớn, nhí nha nhí nhảnh lại là cái hùng hài tử, cậu có thể không biết con trai biết điều như vậy hiểu chuyện dễ dàng như vậy liền nhận cha còn gọi đến ngọt như vậy là tại sao?
Còn không phải là vì ba ba này sao?!
Tuy rằng con trai vẫn hay cùng mình đối nghịch, chính mình cũng xác thực không quá đáng tin, mà hai ba con bọn họ ở cùng nhau sáu năm, mệnh tình thân không phải là không công thành lập.
Thẩm Đường Cửu nhìn về phía Đàm Minh Triết: “Sau này làm sao bây giờ? Cậu muốn ở lại chỗ này tìm phương pháp trở lại bình thường, hay là cùng tôi về nhà?"
Sách, lời nói này thật tốt hữu ái a, Đàm Minh Triết hoa si ước số lần thứ hai đánh bại ước số cái khác mà chiếm thượng phong: “Đương nhiên là… Khụ khục… Với anh về nhà. Tiểu Duệ còn phải đi học đây, hai người cùng tôi chạy đi khắp nơi cũng không phải chuyện tốt a."
“Vậy được." Thẩm Đường
Cửu lôi lệ phong hành, lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt vé máy bay. Hắn cũng cảm thấy coi như phải giúp người nào đó nghĩ biện pháp trở lại bình thường, nhi tử vẫn là muốn trước tiên đưa về nhà thích đáng an bài khôi phục bình thường làm việc và nghỉ ngơi mới được.
Lục Dương một nhìn bọn họ điệu bộ này muốn lập tức đi, nhất thời cuống lên: “Ai, Thẩm đại thiếu gia, đừng gấp như vậy đi a! Các người từ xa đến, tôi còn chưa tận tình làm chủ đây! Như vậy, ta làm chủ, chúng ta buổi trưa đi ăn lẩu thế nào?"
Thẩm Đường Cửu liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết, lắc đầu nói: “Không tốt, cậu ta không cẩn thận sẽ tiến vào bên trong nồi nước đun sôi bị đun chín mất!"
Đàm Minh Triết: “…"
Lục Dương: “…"
“Vậy ở nhà xào rau đều có thể đi?" Lục Dương giãy dụa mở miệng, “Bạn nhỏ như vậy, tổng là bay tới bay lui làm sao chịu được? Trước ăn cơm nghỉ ngơi một chút rồi lại về cũng không muộn a."
Nói thì nói như thế không sai, bất quá…
Đàm Minh Triết nói: “Hay là thôi đi, chúng tôi tùy tiện tới quấy rầy đã là ngượng ngùng, trên người tôi còn mang theo phiền phức,nếu là bọn họ theo dõi tôi đến nơi này của anh, anh lại có phiền toái lớn."
Ngược lại bọn họ tới nơi này cũng mới mười mấy phút, trên đường tới cũng không phát hiện bị người theo dõi, cho nên… Kịp lúc rời đi còn có thể cấp Lục Dương lưu lại mấy phần an toàn.
“Sao lại nói như vậy, tôi là người tham sống sợ chết như thế sao?" Lục Dương đại nghĩa lẫm nhiên nói, “Biệt thự này của tôi cũng không chỉ là nhìn tốt, Thẩm đại thiếu gia năm đó còn để lại không ít cửa ải cùng biện pháp bảo vệ, nếu thật sự có phiền phức đến cũng không sợ. Quá mức tôi liền ăn ngay nói thật, liền nói — đường đường Thẩm đại thiếu gia ở chỗ này của tôi để lại bảo bối, đứa trẻ kia là con ruột anh ta, bọn họ đến nơi này chính là giám định — nói không chắc đối phương liền bị uy danh Thẩm đại thiếu gia hù chạy."
Tác giả :
Thần Điện Tế Ti